Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 60: Mễ Tu

“Tôi là tùy tiện qua đây nhìn xem, không ngờ vừa lúc gặp được em, thật trùng hợp a!" Nghiêm Tuấn Trạch tươi cười xán lạn trước sau như một, khiến người nhìn thấy tâm tình cũng thật tốt.

Dương Hiểu Đồng cũng cười “Ha hả, thực sự rất trùng hợp, a, vị bên cạnh anh là?" Dương Hiểu Đồng lúc này mới chú ý tới một người khác bên cạnh hắn, một thân Calvin Klein vàng nhạt, đường nét hoa văn làm nổi bật vóc người thon dài của hắn, chiều cao ước chừng 1m8, mắt màu xanh ngọc thoạt nhìn trong suốt, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt lại thể hiện thông minh cùng nội liễm, tóc màu vàng kim thoạt nhìn giống như vương tử của hoàng thất Anh quốc.

Vừa nhìn liền biết là người ngoại quốc, làn da trắng tích, trên mặt mang theo tươi cười lễ phép, chỉ liếc mắt một cái liền khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người có học thức chân chính. Hắn đứng sau Nghiêm Tuấn Trạch khoảng 5cm, từ vị trí này Dương Hiểu Đồng đoán được hắn hẳn là đi theo Nghiêm Tuấn Trạch làm việc.

Trước đây Lâm Tây có hướng dẫn Dương Hiểu Đồng phương diện lễ nghi này, theo tư thái động tác một người có thể nhìn ra. Nghe thấy câu hỏi của Dương Hiểu Đồng, Mễ Tu lộ ra tươi cười lễ phép. Bởi vì Nghiêm Tuấn Trạch, hắn đối Dương Hiểu Đồng cũng tò mò.

“Hắn là trợ thủ của tôi —— Mễ Tu." Nghiêm Tuấn Trạch vươn tay hướng về Mễ Tu giới thiệu

“Xin chào tiểu thư xinh đẹp." Mễ Tu thân thể hơi hướng về phía trước, đưa tay ra.

Hai người bắt tay “Xin chào, Mễ Tu, gọi ta Hiểu Đồng là được." Mễ Tu nói tiếng Trung rất lưu loát, nếu như không phải bởi bề ngoài của hắn thì vừa nghe hắn nói tuyệt đối sẽ không nghĩ hắn là người ngoại quốc.

“Thiếu gia." Trương Quốc Thanh cung kính nói, hắn thật không nghĩ tới vị tiểu thư này lại là bằng hữu của thiếu gia, trước cũng không biết mình có hay không đối với cô quá lãnh đạm.

Dương Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn Trương Quốc Thanh “Thiếu gia?" Căn cứ theo giới thiệu của Du Du, gia đình Nghiêm Tuấn Trạch hẳn là có thế lực quân đội, làm sao lại có liên quan tới kinh doanh phỉ thúy?

Nghiêm Tuấn Trạch gật gật đầu “Ngươi vất vả rồi." Bộ dáng Nghiêm Tuấn Trạch nhìn qua rất chân thành, một chút cũng không có xem Trương Quốc Thanh như là thủ hạ, rất tôn trọng. Về điểm này Dương Hiểu Đồng đối với hắn rất có thiện cảm.

Ở trong lòng âm thầm nói với Du Du “Du Du, mau tra xem quan hệ của bọn họ là như thế nào!" Cô cảm thấy Nghiêm Tuấn Trạch rất khó hiểu, trên người của hắn có quá nhiều bí ẩn, không thể biết được nội tình rõ ràng như Doãn Lăng Hạo, loại cảm giác mờ mịt này làm cho cô ảo não đồng thời cũng có chút mê muội.

“Đừng sốt ruột! Ta đã tra xét, nhưng bây giờ không thích hợp, trở về rồi hãy nói!" Giọng Du Du rất bình tĩnh, tựa hồ trời sập xuống cũng sẽ không lo lắng.

Lúc này Dương Hiểu Đồng thật sự có loại cảm giác thái giám không vội, hoàng đế gấp. Du Du thấy ý nghĩ Dương Hiểu Đồng liền cãi lại “Ngươi mới là thái giám!"

“Làm sao ngươi biết ta nghĩ như vậy?" Dương Hiểu Đồng sửng sốt.

“Vô nghĩa, ta có thuật đọc tâm nha!" Du Du ngữ khí khôi phục tự hào, đường đường là người thủ hộ Thiên hàng bảo điển, sao có thể đơn giản được?

“Ngươi có thuật đọc tâm? Shit, không được đọc!" Dương Hiểu Đồng thầm than, nếu vậy sau này mình nghĩ cái gì Du Du đều biết, vậy thật xấu hổ.

“Ha ha, xem tâm trạng của ta!" Du Du đem sự tình thái giám nói qua một lần, cảm giác đấu võ mồm với Dương Hiểu Đồng thật thú vị, không ngờ lúc cô kinh ngạc cũng thú vị như vậy.

“Tập đoàn Nghiêm thị là của gia đình ta, kiêm kinh doanh phỉ thúy. Sau này nếu như ngươi có trúng ngọc thạch có thể tìm Trương quản lý, ha ha." Nghiêm Tuấn Trạch thoạt nhìn rất là thân mật, lại không phát hiện đáy mắt hắn là một mạt trầm tư.

Xem gia thế của cô sao có thể có tiền đến đổ thạch? Huống chi lúc trước nàng còn lấy tiền đến phản kích Thiệu Vi Nhi, những việc này đều quá kỳ quái, chẳng lẽ… Chẳng lẽ cô ấy thực sự giống như Long thúc, có thể thấy rõ trong nguyên thạch có hay không có phỉ thúy?! Trong mắt chợt lóe tia sáng, nếu quả thật là như vậy thì tốt quá!

Nghiêm Tuấn Trạch càng nghĩ càng thấy có khả năng, tuy nhiên lúc này không thể nói ra, hắn phải quan sát nhiều hơn mới được. Xem ra hắn nên tìm một cơ hội đi Thụy Đại tiếp xúc Dương Hiểu Đồng nhiều hơn, như vậy sẽ dễ dàng tìm ra sự thật.

Nghe thấy Nghiêm Tuấn Trạch thừa nhận, nghi hoặc trong lòng Dương Hiểu Đồng mới biến mất, nếu như hắn ngược lại không thừa nhận mới khiến cô nghi hoặc “Đấy là đương nhiên! Vừa rồi Trương quản lý cũng đã nói với ta."

“Vậy em giải thạch đi! Nói thật, quá trình giải thạch tôi còn chưa có xem qua, đúng lúc mượn cơ hội này đến nhìn xem." Nhìn qua, Nghiêm Tuấn Trạch tựa hồ là lần đầu tiên đến thực sự rất tò mò, giống như Dương Hiểu Đồng lúc mới tới.

“Tôi đã giao thạch rồi, hẳn là sắp giải." Dương Hiểu Đồng liếc mắt nhìn lão sư phụ, phát hiện lão bản kia đã đi đem thạch đầu giao cho hắn cười nói.

“Sư phụ, người giúp giải tảng đá kia đi!" Ông chủ cười nói, trong mắt có thần sắc tôn kính, quả thật, ở phương diện giải thạch này lão giả khiến cho người ta phải kính trọng.

Lão sư phụ tiếp nhận khối thạch, nhìn nói “Được rồi, tảng đá kia nhìn qua cũng không tệ lắm, không lỗ vốn." Lời nói lão giả rơi vào tai Dương Hiểu Đồng lại lần nữa khiến Dương Hiểu Đồng bội phục một phen. Đích xác, tảng đá kia mặc dù có thể lời không nhiều nhưng tuyệt đối sẽ không lỗ vốn!

Tính chất tảng đá kia không tệ lắm, cũng không lớn, bởi vậy lão giả cắt một lớp mỏng bên ngoài, cắt mất một góc, cũng không có phát hiện cái gì, lại thay đổi phương hướng của ngọc thạch, cắt xuống chừng 3cm, rốt cuộc, bên trong lộ ra lục sắc.

Mảnh lục sắc cũng không khả quan lắm, thế nhưng ưu điểm chính là độ lớn của nó. Lão giả không có tiếp tục cắt mà bắt đầu chuyển sang dùng đá mài lau, động tác nhỏ này khiến cho nhiều người chú ý.

Một người hô lên “Hai mươi vạn!"

Nghe thấy có người kêu giá, người còn lại cũng hô lên “Hai mươi lăm vạn!"

Dương Hiểu Đồng trong lòng âm thầm lắc đầu, lấy hình dáng ngọc thạch kia hẳn là khoảng tám mươi vạn. Đối với chuyện đổ thạch này, cô hiểu biết một ít phương diện chuyên môn, định giá tuy không phải cực kỳ tinh chuẩn, nhưng cũng không sai biệt lắm.

“Tiểu thư, ý kiến của cô thế nào, muốn tiếp tục giải không? Xem tảng đá hiện tại, độ lớn hẳn là còn không ít, tuy nhiên nếu như ở giữa xuất hiện hoa văn liền sẽ ảnh hưởng giá tiền." Lão sư phụ nhắc nhở.

Dương Hiểu Đồng cũng sáng tỏ, nếu như tiếp tục thấy lục sắc giá của ngọc thạch này liền sẽ tăng lên, ngược lại, nếu như thấy hoa văn, giá sẽ rơi xuống thấp. Bất quá cô cũng rõ ràng tạm thời không có hoa văn nên nói “Tiếp tục giải đi!"

Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, lão sư phụ gật gật đầu, tiếp tục cọ xát, như cũ lộ ra lục sắc, hơn nữa còn thấy có khuynh hướng đồng dạng. Thấy cảnh tượng này, giá kêu cũng được đề cao lên.

“Bảy mươi vạn!"

“Bảy mươi lăm vạn!"

“Tám mươi vạn!"



Bên cạnh, Trương Quốc Thanh cũng kêu lên “Tám mươi lăm vạn!"

“Tiểu thư, ý cô thế nào?" Lão sư phụ lại dò hỏi lần nữa, hiện tại đã không sai biệt lắm, nếu tiếp tục liền đem khối thạch đầu giải toàn bộ.

Dương Hiểu Đồng khoát tay áo nói “Cứ như vậy, không giải nữa." Tiếp tục cũng không có đồ tốt gì, không bằng cứ như vậy còn đỡ hơn một chút. Khối đá nhỏ kia mới là thứ cô để ý nhất!
Tác giả : Mộ Anh Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại