Cực Phẩm Thiên Kiêu
Chương 187: Đắc tội Hiểu Đồng phải trả đại giới
Lúc này Diệc Thiên Quang đã tức giận tới mức nói không ra lời: “Cô nói cô ta là con gái của cô thì là con gái cô sao? Hiện tại gia tộc còn chưa thừa nhận đâu."
Loại cảm giác yếu thế này khiến bà ta rất thất bại, ở gia tộc địa vị của bà ta vĩnh viễn không thể vượt qua Lam Toàn, trước không nói trong gia tộc Diệc Vĩnh Khôn đã có địa vị rất cao, thực lực Lam Toàn cũng khiến người khác thán phục.
Lam Toàn là người Diệc Vĩnh Khôn mang về khi ở bên ngoài xử lý công việc, lấy địa vị Diệc gia, người bình thường không thể vào cửa Diệc gia, lúc đó tất cả mọi người không coi trọng hai người bọn họ, cho rằng đây chỉ là một đoạn cảm tình bi kịch nhưng điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là so với trước đây hoàn toàn khác hẳn, Lam Toàn lại dễ dàng tiến vào Diệc gia, trở thành một phần tử Diệc gia.
Lúc đó đã tạo thành náo động rất lớn ở Diệc gia, chuyện dễ dàng tiến vào Diệc gia như vậy chưa từng phát sinh, sau đó bọn họ mới biết thực lực Lam Toàn rất mạnh, thiên phú tu luyện không phải người bình thường có thể so sánh được, đừng nói con cháu phân hệ bọn họ, cho dù thực lực con cháu dòng chính cũng không cao như cô ta.
Cho nên trong thời gian ngắn, Lam Toàn ở Diệc gia đã có địa vị rất cao, đương nhiên còn có một phần nguyên nhân chính là trong gia tộc Diệc Vĩnh Khôn cũng có địa vị rất cao.
Diệc Vĩnh Khôn là con cháu dòng chính của Diệc gia, ở trong thế hệ con cháu dòng chính đó của bọn họ thiên phú tu luyện của hắn đứng thứ nhất, chỉ có điều đối với phương diện xử lý thế lực gia tộc không có hứng thú, nếu không gia chủ tiếp theo đã là hắn. Cho dù không phải gia chủ nhưng ở Diệc gia cũng là người có uy nghiêm nhất, thực lực mạnh mẽ đủ khiến kinh sợ tất cả những người có lòng bất chính.
Cho dù biết mình không có gì có thể so sánh với Lam Toàn, Diệc Thiên Quang vẫn cảm thấy nuốt không trôi khẩu khí này, chỉ là bất đắc dĩ. . .
Bà chưa từng gặp quá phụ nữ như Lam Toàn, tốt xấu cùng là trưởng bối, ít nhất cũng phải cho mình có cơ hội xuống đài, như bây giờ thì sau này vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nổi.
“Tôi nói con bé là con gái của tôi thì con bé chính là con gái tôi, cô có thể thế nào?" Bà còn không tin một con cháu phân hệ có thể làm gì, người Lam Toàn muốn hộ bọn họ cũng không năng lực động tới.
Về phần Diệc Tuyết vẫn ngăn Dương Hiểu Đồng, lúc này đã bị bà đánh hôn mê bất tỉnh, có lẽ là bởi vì nguyên nhân ý chí, lúc trước vô luận Dương Hiểu Đồng đánh như thế nào Diệc Tuyết cũng không ngất nhưng đợi tới lúc Lam Toàn tới, Diệc Thiên Quang phát động huyết chú thất bại, bị Dương Hiểu Đồng một đá một cái lập tức hôn mê bất tỉnh, có lẽ trong lòng cô ta không chịu nổi đả kích như vậy.
“Con gái, con nói có đúng hay không?" Lam Toàn quay đầu cười hỏi.
Dương Hiểu Đồng nhìn bộ dáng Lam Toàn bên cạnh có chút ngang ngược vô lí, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu, không sai, chính là rất đáng yêu. So với người phụ nữ duyên dáng sang trọng lần trước gặp mặt hoàn toàn khác hẳn, bộ dáng vô lại bao che khuyết điểm lại khiến cho người ta cảm thấy càng thêm chân thật.
Chỉ có điều đối với Diệc gia, cô vẫn không hề có thiện cảm. Lạnh mặt không hề trả lời Lam Toàn, nhưng đối với phản ứng của Dương Hiểu Đồng, Lam Toàn đã sớm đoán được, cũng không thất vọng, trái lại đối với việc Hiểu Đồng không mở lời phản đối đã tốt hơn so với trước.
“Còn không mau cút? Muốn tôi ném hai người ra ngoài sao?" Lam Toàn chân mày dựng thẳng lên, đối với người bắt nạt con gái mình đương nhiên bà không có chút hảo cảm, hơn nữa bà cũng không hề lo lắng, Diệc Tuyết trở về gia tộc có thể náo loạn cái gì, bởi vì vô luận làm loạn như thế nào, thì cô ta cũng không tạo thành rung động gì.
Bọn họ đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được Ly nhi, sau khi trở về nếu nói cho gia tộc đã tìm được Ly nhi chắc hẳn tất cả mọi người đều sẽ rất vui mừng, chuyện về Diệc Thiên Quang chắc cũng sớm bị mọi người quên lãng, bị vứt qua một bên.
“Nể tình bà là người Diệc gia, hiện tại cút ra ngoài cho tôi, tôi sẽ không truy cứu." Lam Toàn vung tay một cái, bộ dáng kia giống như đang ban ân khiến cho sắc mặt Diệc Thiên Quang tái mét lại.
Nhìn sắc mặt Diệc Thiên Quang đỏ như gan lợn, Lam Toàn cũng không thèm để ý, bà biết may mà người có mặt ở đây là mình, chứ nếu như là Vĩnh Khôn thì hai người kia tuyệt đối sẽ gặp tai họa.
Qua nhiều năm như vậy, Vĩnh Khôn vẫn luôn luôn nhớ Ly nhi, cảm thấy mình có lỗi với bà lại càng phải xin lỗi Ly nhi, hiện tại biết có người dám khi dễ con gái của hắn, hậu quả kia có thể nghĩ.
Diệc Thiên Quang liếc mắt nhìn hai người, cắn cắn môi rồi vô lực buông tha, thực lực không bằng người không có cách nào, nhìn khuôn mặt con gái sưng phù giống như đầu heo ngã vào bên cạnh chân Dương Hiểu Đồng, bà chỉ có cảm giác người so với người thật tức chết.
Con gái Lam Toàn dù đã thất lạc nhiều năm như vậy, ở bên ngoài vẫn có thể có thành tựu như vậy, con gái của mình lại… Vì sao lại như vậy, chênh lệch giữa dòng chính và phân hệ của Diệc gia lại khủng bố như thế.
Ngay lúc Diệc Thiên Quang đi qua Dương Hiểu Đồng chuẩn bị mang Diệc Tuyết té xỉu đi, Dương Hiểu Đồng lại lên tiếng: “Nghĩ cứ như vậy mà đi sao? Chuyện không dễ dàng như vậy đâu, đây là lần thứ hai các người tới làm loạn yến hội của tôi, mỗi lần đều kiêu ngạo không rõ mà đến, các người nghĩ rằng nơi này của tôi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?" Nhìn thấy hai nữ nhân này, cô cực kì chán ghét, đã đắc tội cô phải trả giá thật lớn, lần này nếu không phải Lam Toàn xuất hiện, người phụ nữ kia đã chuẩn bị giết mình.
Thấy Dương Hiểu Đồng đứng ra ngăn cản, Lam Toàn đứng ở một bên chờ Dương Hiểu Đồng, Diệc Thiên Quang lại chịu không nổi nói: “Cô còn muốn thế nào? Tôi cho cô biết, không nên quá đáng!"
Nhưng Dương Hiểu Đồng còn chưa nói Lam Toàn đã tức giận nói: “Dám uy hiếp con gái của tôi, cô muốn chết có phải hay không?"
Diệc Thiên Quang chợt ngậm miệng, trong lòng bà hô to nghiệp chướng a, hai người kẻ xướng người họa, rốt cuộc muốn bọn họ làm thế nào a, bà đã quyết định, hôm nay sau khi trở về chỉ ở nhà, cách bọn họ xa một chút, không thể trêu vào bọn họ thì trốn còn không được sao!
“Tôi muốn cho các ngươi trả giá thật nhiều!" Sắc mặt Dương Hiểu Đồng rất lãnh đạm, cũng không có nhìn về phía Lam Toàn để trưng cầu ý kiến. Lam Toàn cũng không sao cả, dù sao bà chỉ cần con gái của mình không tức giận mình nữa là được, những thứ khác không quan trọng.
“Ba ba ~" Dương Hiểu Đồng tát Diệc Tuyết hai phát khiến cô ta tỉnh lại, nhìn Dương Hiểu Đồng gần trong gang tấc, cô ả hét lên một tiếng lại bị Dương Hiểu Đồng làm cho ngậm miệng.
“Tỉnh?" Trên mặt Dương Hiểu Đồng mang theo nụ cười tươi, hiện tại cô mới biết chơi trò mèo vờn chuột thật thú vị.
Nhìn thấy bộ dáng chính mình bị chế phục và tình hình xung quanh, cô ta lập tức biết trong thời gian vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, thật không nghĩ tới Dương Hiểu Đồng lại là con cháu trực hệ của Diệc gia.
Lúc trước mình còn lấy thân phận của Diệc gia ở trước mặt cô ta kiêu ngạo, nghĩ tới đây Diệc Tuyết cảm thấy càng thêm châm chọc.
“Cô muốn làm gì?" Theo lý thuyết bộ dáng sợ hãi đó của cô ra hẳn rất giống một nai con gặp phải nguy hiểm, nhưng hiện tại bộ dáng đầu heo của cô ta chỉ khiến người ta cảm thấy càng thêm đáng đánh đòn!
“Tôi muốn thế nào? Cô vẫn không rõ sao? Nhìn dáng vẻ của cô, toàn thân cô quan tâm nhất chính là khuôn mặt của mình đi, mặc dù hiện tại vô cùng thê thảm, chỉ có điều tôi không để ý. Tôi sẽ khiến cô mất đi thứ cô vẫn cao ngạo đó!" Trong mắt Dương Hiểu Đồng hiện lên vẻ độc ác, cô biết nên làm thế nào để giết gà dọa khỉ.
“Không muốn, không muốn!" Lúc Diệc Tuyết nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, con ngươi trong nháy mắt phóng đại, chợt kinh khủng kêu lên, nếu để cô ta trở nên xấu xí, cả đời cô ta cũng không còn mặt mũi thấy mọi người.
“Cô nói không cần thì không cần sao? Vậy tôi nói cô không cần tiếp tục tìm tôi gây phiền toái vì sao cô vẫn đến? Chuyện đã làm sai thì nên trả giá thật nhiều, tôi sẽ khiến cô trả giá khắc cốt ghi tâm, Dương Hiểu Đồng tôi chính là người cô không thể đắc tội."
Nói xong Dương Hiểu Đồng không hề do dự cầm con dao trên mặt đất hướng về phía mặt Diệc Tuyết.
“Mẹ, cứu con!" Diệc Tuyết kinh hoảng hô to.
Diệc Thiên Quang lập tức vọt tới lại bị Lam Toàn ngăn lại, vô luận nỗ lực thế nào cũng không thể tới gần, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn con gái của mình bị hủy dung.
Kèm theo từng tiếng thét chói tai như giết lợn, nước mắt của Diệc Tuyết và Diệc Thiên Quang bất lực kêu gào, thời gian như ngừng lại. Dương Hiểu Đồng không hề lưu luyến rời khỏi đó, Lam Toàn cũng không hề nán lại mà đi theo phía sau Dương Hiểu Đồng.
Mặc dù một màn vừa rồi có chút huyết tinh có chút bạo lực nhưng bà lại cảm thấy rất không tồi, loại tính cách đó bà thích, cũng không hề làm ra hành động ngăn cản, dù sao vô luận như thế nào bà cũng không lo lắng.
Dám khi dễ con gái của bà nên chuẩn bị tâm lí trả giá thật nhiều.
Diệc Tuyết té trên mặt đất, hai tay bưng mặt mình, máu tươi không ngừng chảy ra. Diệc Thiên Quang an ủi nói: “Tuyết nhi, không có chuyện gì, không có chuyện gì, mẹ ở chỗ này đây."
Chỉ có điều Diệc Tuyết lại không hề phản ứng chỉ bưng mặt mình không chịu buông tay, một lát sau khi Diệc Thiên Quang lấy tay Diệc Tuyết ra, hai mắt Diệc Tuyết đã dại ra, hiển nhiên cô ta không chịu nổi đả kích quá lớn nên điên rồi, chỉ biết ngây người ngồi ở đó không biết làm gì.
Nhìn Diệc Tuyết như vậy, Diệc Thiên Quang lạnh người ngây ngốc ngồi dưới đất, dường như không kịp phản ứng vì sao trong thời gian ngắn lại xảy ra biến hóa lớn như thế.
Quan sát tất cả chuyện đã xảy ra khóe miệng Diệc Hy hơi giương lên, trong mắt không dấu được vẻ kinh ngạc, Dương Hiểu Đồng lại là con gái Lam Toàn? Chuyện này có phần thật bất khả tư nghị (khó tin) một ít.
Chỉ có điều lần đầu tiên mình nhìn thấy cô ấy có cảm giác thân thiết cũng trở nên bình thường, chỉ có cảm giác giữa thân nhân mới có thể khiến hắn có cảm giác như thế.
Nhìn cô xuống tay với Diệc Tuyết như vậy thật sự không nhẹ a, không chỉ chà đạp thân thể cô ta mà còn chà đạp lòng tự trọng của cô ta, nhắc tới Diệc Tuyết cũng chỉ là một nhân vật như bình hoa, không trải qua sóng gió lớn, bởi vậy không điên mới là lạ, lúc trước hùng hổ đến tính sổ, hiện tại lại rơi vào kết quả thảm bại như thế.
Chỉ là trên mặt Diệc Hy lại không hề có đồng tình, giới tu chân cá lớn nuốt cá bé, bọn họ ngay cả một chút cách sinh tồn cơ bản cũng không hiểu, sống không nổi rất bình thường.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Dương Hiểu Đồng đúng là không ngờ cô có thể ra tay ngoan độc như vậy, chỉ có điều có một người em gái như vậy dường như rất không tệ ah, nhìn tình hình kia cô còn chưa tiếp thu Lam Toàn, chỉ có điều hắn tin tưởng bằng mị lực Lam Toàn, không bao lâu chắc sẽ nhìn thấy Dương Hiểu Đồng ở Diệc gia.
Loại cảm giác yếu thế này khiến bà ta rất thất bại, ở gia tộc địa vị của bà ta vĩnh viễn không thể vượt qua Lam Toàn, trước không nói trong gia tộc Diệc Vĩnh Khôn đã có địa vị rất cao, thực lực Lam Toàn cũng khiến người khác thán phục.
Lam Toàn là người Diệc Vĩnh Khôn mang về khi ở bên ngoài xử lý công việc, lấy địa vị Diệc gia, người bình thường không thể vào cửa Diệc gia, lúc đó tất cả mọi người không coi trọng hai người bọn họ, cho rằng đây chỉ là một đoạn cảm tình bi kịch nhưng điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là so với trước đây hoàn toàn khác hẳn, Lam Toàn lại dễ dàng tiến vào Diệc gia, trở thành một phần tử Diệc gia.
Lúc đó đã tạo thành náo động rất lớn ở Diệc gia, chuyện dễ dàng tiến vào Diệc gia như vậy chưa từng phát sinh, sau đó bọn họ mới biết thực lực Lam Toàn rất mạnh, thiên phú tu luyện không phải người bình thường có thể so sánh được, đừng nói con cháu phân hệ bọn họ, cho dù thực lực con cháu dòng chính cũng không cao như cô ta.
Cho nên trong thời gian ngắn, Lam Toàn ở Diệc gia đã có địa vị rất cao, đương nhiên còn có một phần nguyên nhân chính là trong gia tộc Diệc Vĩnh Khôn cũng có địa vị rất cao.
Diệc Vĩnh Khôn là con cháu dòng chính của Diệc gia, ở trong thế hệ con cháu dòng chính đó của bọn họ thiên phú tu luyện của hắn đứng thứ nhất, chỉ có điều đối với phương diện xử lý thế lực gia tộc không có hứng thú, nếu không gia chủ tiếp theo đã là hắn. Cho dù không phải gia chủ nhưng ở Diệc gia cũng là người có uy nghiêm nhất, thực lực mạnh mẽ đủ khiến kinh sợ tất cả những người có lòng bất chính.
Cho dù biết mình không có gì có thể so sánh với Lam Toàn, Diệc Thiên Quang vẫn cảm thấy nuốt không trôi khẩu khí này, chỉ là bất đắc dĩ. . .
Bà chưa từng gặp quá phụ nữ như Lam Toàn, tốt xấu cùng là trưởng bối, ít nhất cũng phải cho mình có cơ hội xuống đài, như bây giờ thì sau này vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nổi.
“Tôi nói con bé là con gái của tôi thì con bé chính là con gái tôi, cô có thể thế nào?" Bà còn không tin một con cháu phân hệ có thể làm gì, người Lam Toàn muốn hộ bọn họ cũng không năng lực động tới.
Về phần Diệc Tuyết vẫn ngăn Dương Hiểu Đồng, lúc này đã bị bà đánh hôn mê bất tỉnh, có lẽ là bởi vì nguyên nhân ý chí, lúc trước vô luận Dương Hiểu Đồng đánh như thế nào Diệc Tuyết cũng không ngất nhưng đợi tới lúc Lam Toàn tới, Diệc Thiên Quang phát động huyết chú thất bại, bị Dương Hiểu Đồng một đá một cái lập tức hôn mê bất tỉnh, có lẽ trong lòng cô ta không chịu nổi đả kích như vậy.
“Con gái, con nói có đúng hay không?" Lam Toàn quay đầu cười hỏi.
Dương Hiểu Đồng nhìn bộ dáng Lam Toàn bên cạnh có chút ngang ngược vô lí, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu, không sai, chính là rất đáng yêu. So với người phụ nữ duyên dáng sang trọng lần trước gặp mặt hoàn toàn khác hẳn, bộ dáng vô lại bao che khuyết điểm lại khiến cho người ta cảm thấy càng thêm chân thật.
Chỉ có điều đối với Diệc gia, cô vẫn không hề có thiện cảm. Lạnh mặt không hề trả lời Lam Toàn, nhưng đối với phản ứng của Dương Hiểu Đồng, Lam Toàn đã sớm đoán được, cũng không thất vọng, trái lại đối với việc Hiểu Đồng không mở lời phản đối đã tốt hơn so với trước.
“Còn không mau cút? Muốn tôi ném hai người ra ngoài sao?" Lam Toàn chân mày dựng thẳng lên, đối với người bắt nạt con gái mình đương nhiên bà không có chút hảo cảm, hơn nữa bà cũng không hề lo lắng, Diệc Tuyết trở về gia tộc có thể náo loạn cái gì, bởi vì vô luận làm loạn như thế nào, thì cô ta cũng không tạo thành rung động gì.
Bọn họ đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được Ly nhi, sau khi trở về nếu nói cho gia tộc đã tìm được Ly nhi chắc hẳn tất cả mọi người đều sẽ rất vui mừng, chuyện về Diệc Thiên Quang chắc cũng sớm bị mọi người quên lãng, bị vứt qua một bên.
“Nể tình bà là người Diệc gia, hiện tại cút ra ngoài cho tôi, tôi sẽ không truy cứu." Lam Toàn vung tay một cái, bộ dáng kia giống như đang ban ân khiến cho sắc mặt Diệc Thiên Quang tái mét lại.
Nhìn sắc mặt Diệc Thiên Quang đỏ như gan lợn, Lam Toàn cũng không thèm để ý, bà biết may mà người có mặt ở đây là mình, chứ nếu như là Vĩnh Khôn thì hai người kia tuyệt đối sẽ gặp tai họa.
Qua nhiều năm như vậy, Vĩnh Khôn vẫn luôn luôn nhớ Ly nhi, cảm thấy mình có lỗi với bà lại càng phải xin lỗi Ly nhi, hiện tại biết có người dám khi dễ con gái của hắn, hậu quả kia có thể nghĩ.
Diệc Thiên Quang liếc mắt nhìn hai người, cắn cắn môi rồi vô lực buông tha, thực lực không bằng người không có cách nào, nhìn khuôn mặt con gái sưng phù giống như đầu heo ngã vào bên cạnh chân Dương Hiểu Đồng, bà chỉ có cảm giác người so với người thật tức chết.
Con gái Lam Toàn dù đã thất lạc nhiều năm như vậy, ở bên ngoài vẫn có thể có thành tựu như vậy, con gái của mình lại… Vì sao lại như vậy, chênh lệch giữa dòng chính và phân hệ của Diệc gia lại khủng bố như thế.
Ngay lúc Diệc Thiên Quang đi qua Dương Hiểu Đồng chuẩn bị mang Diệc Tuyết té xỉu đi, Dương Hiểu Đồng lại lên tiếng: “Nghĩ cứ như vậy mà đi sao? Chuyện không dễ dàng như vậy đâu, đây là lần thứ hai các người tới làm loạn yến hội của tôi, mỗi lần đều kiêu ngạo không rõ mà đến, các người nghĩ rằng nơi này của tôi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?" Nhìn thấy hai nữ nhân này, cô cực kì chán ghét, đã đắc tội cô phải trả giá thật lớn, lần này nếu không phải Lam Toàn xuất hiện, người phụ nữ kia đã chuẩn bị giết mình.
Thấy Dương Hiểu Đồng đứng ra ngăn cản, Lam Toàn đứng ở một bên chờ Dương Hiểu Đồng, Diệc Thiên Quang lại chịu không nổi nói: “Cô còn muốn thế nào? Tôi cho cô biết, không nên quá đáng!"
Nhưng Dương Hiểu Đồng còn chưa nói Lam Toàn đã tức giận nói: “Dám uy hiếp con gái của tôi, cô muốn chết có phải hay không?"
Diệc Thiên Quang chợt ngậm miệng, trong lòng bà hô to nghiệp chướng a, hai người kẻ xướng người họa, rốt cuộc muốn bọn họ làm thế nào a, bà đã quyết định, hôm nay sau khi trở về chỉ ở nhà, cách bọn họ xa một chút, không thể trêu vào bọn họ thì trốn còn không được sao!
“Tôi muốn cho các ngươi trả giá thật nhiều!" Sắc mặt Dương Hiểu Đồng rất lãnh đạm, cũng không có nhìn về phía Lam Toàn để trưng cầu ý kiến. Lam Toàn cũng không sao cả, dù sao bà chỉ cần con gái của mình không tức giận mình nữa là được, những thứ khác không quan trọng.
“Ba ba ~" Dương Hiểu Đồng tát Diệc Tuyết hai phát khiến cô ta tỉnh lại, nhìn Dương Hiểu Đồng gần trong gang tấc, cô ả hét lên một tiếng lại bị Dương Hiểu Đồng làm cho ngậm miệng.
“Tỉnh?" Trên mặt Dương Hiểu Đồng mang theo nụ cười tươi, hiện tại cô mới biết chơi trò mèo vờn chuột thật thú vị.
Nhìn thấy bộ dáng chính mình bị chế phục và tình hình xung quanh, cô ta lập tức biết trong thời gian vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, thật không nghĩ tới Dương Hiểu Đồng lại là con cháu trực hệ của Diệc gia.
Lúc trước mình còn lấy thân phận của Diệc gia ở trước mặt cô ta kiêu ngạo, nghĩ tới đây Diệc Tuyết cảm thấy càng thêm châm chọc.
“Cô muốn làm gì?" Theo lý thuyết bộ dáng sợ hãi đó của cô ra hẳn rất giống một nai con gặp phải nguy hiểm, nhưng hiện tại bộ dáng đầu heo của cô ta chỉ khiến người ta cảm thấy càng thêm đáng đánh đòn!
“Tôi muốn thế nào? Cô vẫn không rõ sao? Nhìn dáng vẻ của cô, toàn thân cô quan tâm nhất chính là khuôn mặt của mình đi, mặc dù hiện tại vô cùng thê thảm, chỉ có điều tôi không để ý. Tôi sẽ khiến cô mất đi thứ cô vẫn cao ngạo đó!" Trong mắt Dương Hiểu Đồng hiện lên vẻ độc ác, cô biết nên làm thế nào để giết gà dọa khỉ.
“Không muốn, không muốn!" Lúc Diệc Tuyết nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, con ngươi trong nháy mắt phóng đại, chợt kinh khủng kêu lên, nếu để cô ta trở nên xấu xí, cả đời cô ta cũng không còn mặt mũi thấy mọi người.
“Cô nói không cần thì không cần sao? Vậy tôi nói cô không cần tiếp tục tìm tôi gây phiền toái vì sao cô vẫn đến? Chuyện đã làm sai thì nên trả giá thật nhiều, tôi sẽ khiến cô trả giá khắc cốt ghi tâm, Dương Hiểu Đồng tôi chính là người cô không thể đắc tội."
Nói xong Dương Hiểu Đồng không hề do dự cầm con dao trên mặt đất hướng về phía mặt Diệc Tuyết.
“Mẹ, cứu con!" Diệc Tuyết kinh hoảng hô to.
Diệc Thiên Quang lập tức vọt tới lại bị Lam Toàn ngăn lại, vô luận nỗ lực thế nào cũng không thể tới gần, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn con gái của mình bị hủy dung.
Kèm theo từng tiếng thét chói tai như giết lợn, nước mắt của Diệc Tuyết và Diệc Thiên Quang bất lực kêu gào, thời gian như ngừng lại. Dương Hiểu Đồng không hề lưu luyến rời khỏi đó, Lam Toàn cũng không hề nán lại mà đi theo phía sau Dương Hiểu Đồng.
Mặc dù một màn vừa rồi có chút huyết tinh có chút bạo lực nhưng bà lại cảm thấy rất không tồi, loại tính cách đó bà thích, cũng không hề làm ra hành động ngăn cản, dù sao vô luận như thế nào bà cũng không lo lắng.
Dám khi dễ con gái của bà nên chuẩn bị tâm lí trả giá thật nhiều.
Diệc Tuyết té trên mặt đất, hai tay bưng mặt mình, máu tươi không ngừng chảy ra. Diệc Thiên Quang an ủi nói: “Tuyết nhi, không có chuyện gì, không có chuyện gì, mẹ ở chỗ này đây."
Chỉ có điều Diệc Tuyết lại không hề phản ứng chỉ bưng mặt mình không chịu buông tay, một lát sau khi Diệc Thiên Quang lấy tay Diệc Tuyết ra, hai mắt Diệc Tuyết đã dại ra, hiển nhiên cô ta không chịu nổi đả kích quá lớn nên điên rồi, chỉ biết ngây người ngồi ở đó không biết làm gì.
Nhìn Diệc Tuyết như vậy, Diệc Thiên Quang lạnh người ngây ngốc ngồi dưới đất, dường như không kịp phản ứng vì sao trong thời gian ngắn lại xảy ra biến hóa lớn như thế.
Quan sát tất cả chuyện đã xảy ra khóe miệng Diệc Hy hơi giương lên, trong mắt không dấu được vẻ kinh ngạc, Dương Hiểu Đồng lại là con gái Lam Toàn? Chuyện này có phần thật bất khả tư nghị (khó tin) một ít.
Chỉ có điều lần đầu tiên mình nhìn thấy cô ấy có cảm giác thân thiết cũng trở nên bình thường, chỉ có cảm giác giữa thân nhân mới có thể khiến hắn có cảm giác như thế.
Nhìn cô xuống tay với Diệc Tuyết như vậy thật sự không nhẹ a, không chỉ chà đạp thân thể cô ta mà còn chà đạp lòng tự trọng của cô ta, nhắc tới Diệc Tuyết cũng chỉ là một nhân vật như bình hoa, không trải qua sóng gió lớn, bởi vậy không điên mới là lạ, lúc trước hùng hổ đến tính sổ, hiện tại lại rơi vào kết quả thảm bại như thế.
Chỉ là trên mặt Diệc Hy lại không hề có đồng tình, giới tu chân cá lớn nuốt cá bé, bọn họ ngay cả một chút cách sinh tồn cơ bản cũng không hiểu, sống không nổi rất bình thường.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Dương Hiểu Đồng đúng là không ngờ cô có thể ra tay ngoan độc như vậy, chỉ có điều có một người em gái như vậy dường như rất không tệ ah, nhìn tình hình kia cô còn chưa tiếp thu Lam Toàn, chỉ có điều hắn tin tưởng bằng mị lực Lam Toàn, không bao lâu chắc sẽ nhìn thấy Dương Hiểu Đồng ở Diệc gia.
Tác giả :
Mộ Anh Lạc