Cực Phẩm Thiên Kiêu
Chương 163
Edit: Vô Tâm
Beta: Sally
Khi Dương Hiểu Đồng ở đây nói chuyện với ba huynh đệ Trương gia, lúc này Nghiêm gia lại là cảnh tượng long trời lở đất.
Thương thế trên người Nghiêm Tuấn Trạch nếu đổi lại là người bình thường, sợ rằng không được một tháng là không thể khỏi, nhưng Nghiêm Tuấn Trạch lại khác biệt, hắn vốn là người tu chân, hơn nữa tố chất thân thể cũng không kém, do đó thương thế thoạt nhìn nghiêm trọng nhưng lại chưa thương tổn tới gân cốt, cho nên trong thời gian thật ngắn đã bắt đầu khỏi hẳn.
Thế nhưng tốt và không tốt cũng chẳng có gì khác nhau, bởi vì hắn triệt triệt để để bị giam lỏng, di động bị lấy mất, trừ Nghiêm gia ngoài ra bất kỳ địa phương nào cũng không cho phép hắn đi. Hắn đã thử quá chạy trốn, đả thương hộ vệ trông coi, nhưng kết quả bi kịch là ba hắn lại tự mình đến giám thị hắn, đến một bước này hắn cũng buông tha ý niệm chạy trốn.
Nghiêm Tuấn Trạch đứng trong gian phòng nhìn rừng trúc bên ngoài cửa sổ, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười tự giễu. Hắn đã không ăn không uống chừng mấy ngày. Mình cũng bao nhiêu? Cho tới bây giờ hắn đều nghĩ biện pháp khiến mình cường đại hơn, cho rằng mình đã có thực lực, không nghĩ tới bây giờ lại còn bị nhốt.
Vẫn như cũ không trốn thoát khỏi lồng giam nhỏ bé này. Đáy mắt hiện lên ưu thương, Hiểu Đồng, hiện tại em hoàn hảo sao? Anh rất nhớ em…
“Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiến vào" Nghiêm Tuấn Trạch thuận miệng nói, ngay cả đầu cũng không quay lại, bởi vì người tới là ai hắn căn bản không có hứng thú biết.
“Thiếu gia, lão gia mời ngài đi phòng nghị sự một chuyến." Người tới cung kính nói. Ở Nghiêm gia địa vị của Nghiêm Tuấn Trạch cũng không thấp, nhất là gần đây sau khi biết Nghiêm Tuấn Trạch rất có khả năng thông gia cùng Diệc Tuyết, mọi người đều biết một khi thông gia thành công, địa vị của Nghiêm Tuấn Trạch ở Nghiêm gia tuyệt đối sẽ tăng cao rất nhiều, thậm chí còn lập tức làm gia chủ cũng không chừng.
“Biết." Vẫn như trước không có quay đầu, lời nói Nghiêm Tuấn Trạch rất bình thản, tựa hồ chuyện này cùng hắn không có chút quan hệ nào.
Đợi sau khi người thông báo rời khỏi, Nghiêm Tuấn Trạch mới chậm rãi xoay người, hắn biết lần này khẳng định lại muốn nói tới chuyện thông gia với Diệc gia, mấy ngày nay chuyện này hắn đã suy nghĩ rất lâu, mâu thuẫn suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù hắn biểu hiện ra chuyện gì cũng không có nhưng thực sự hắn đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Dựa theo nội tâm của hắn, vô luận như thế nào hắn cũng không muốn cưới Diệc Tuyết, trong lòng hắn chỉ có một người là Hiểu Đồng, thế nhưng gia tộc nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, mặc dù cũng xem nhẹ rất nhiều, nhưng vô luận như thế nào thì hắn cũng là tam thiếu gia.
Dù ít dù nhiều, không thể phủ nhận, hắn không có cách nào bỏ lại gia tộc của mình mà không đếm xỉa. Nếu như mình thuần túy vì mình hoặc vì gia tộc suy nghĩ, vậy quyết định lại đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có điều, đáng tiếc bi kịch chính là hắn bị kẹp ở giữa hai người, thống khổ nhất.
Rất nhanh liền đi tới phòng nghị sự gia tộc, lần trước ở trong này hắn biết sự tình thông gia, lại lần nữa tới nơi này, lại vẫn vì chuyện này.
Không giống với trong tưởng tượng, ở đó chỉ có hai người Nghiêm Nguyên Vanh và Nghiêm Túc.
Nghiêm Tuấn Trạch thi lễ với hai người: “Thái gia gia, ba." Trên mặt không có biểu tình gì, đạm nhiên đứng ở một bên.
Nghiêm Túc gật đầu nói: “Ngồi đi." Đối với đứa bé Nghiêm Tuấn Trạch này, ông cũng có chút bất đắc dĩ, lại nói tiếp bọn họ cũng có lỗi rất lớn, trước đây là bọn hắn nói ủng hộ nó và Dương Hiểu Đồng ở cùng một chỗ, thậm chí còn cổ vũ nó theo đuổi Dương Hiểu Đồng, bây giờ lại ngăn trở bọn họ. Điều này làm cho ông người làm trưởng bối cũng có chút xấu hổ, nhưng vì tương lai toàn bộ gia tộc, nét mặt già nua này của ông cũng không thể không buông xuống.
Ba người đều ngồi xuống, nếu như không phải bầu không khí này quá mức trầm nặng, còn tưởng rằng người một nhà đang ngồi nói chuyện phiếm.
“Tuấn Trạch a, nói một chút suy nghĩ trong lòng cháu đi." Nghiêm Tuấn Trạch đã mấy ngày một giọt nước cũng chưa uống, không thể không nói trong lòng ông cũng lo lắng.
Sắc mặt Nghiêm Tuấn Trạch so với trước đây còn tái nhợt hơn mấy phần, liếc mắt nhìn Nghiêm Túc và Nghiêm Nguyên Vanh, chậm rãi mở miệng nói: “Suy nghĩ của cháu hai người còn không rõ ràng sao?" Mấy ngày nay hắn đã dùng hành động của mình nói rõ suy nghĩ của mình.
Nghe hắn nói, khóe miệng Nghiêm Túc hơi cong lên, nếu nhìn kỹ có thể thấy bộ dáng tự hào kia rất giống với Nghiêm Tuấn Trạch. “Có mấy lời ta đã nói qua, ta cũng không muốn nhiều lời. Tuấn Trạch, cháu nên biết, gia tộc chúng ta đã thành lập mấy trăm năm, vẫn duy trì danh vọng và địa vị tới hiện tại, ta không hi vọng nó bị phá hủy trên tay của ta, tin rằng cháu cũng sẽ không hi vọng vì bản thân mà trở thành tội nhân của gia tộc?“
Giọng nói tang thương lại trầm thấp, thế nhưng ý tứ trong đó lại đè nặng khiến Nghiêm Tuấn Trạch không nói được lời nào. Nghiêm Tuấn Trạch kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ Nghiêm Túc sẽ nói ra lời nghiêm trọng như thế, hưng suy toàn bộ gia tộc, vậy mà chỉ quyết định bằng một cuộc hôn nhân.
“Ta không phải đang nói đùa, cháu nên hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, tuyệt đối không phải có thể tùy ý làm bậy. Ta và ba cháu đều biết, chuyện này nếu như cháu không nguyện ý, như vậy vô luận như thế nào cũng sẽ không có cách nào thành công. Bởi vì cho dù cưới Diệc Tuyết về, cháu đối xử không tốt với cô ta, hai gia tộc vẫn sẽ nảy sinh xung đột. Bây giờ chúng ta có thể làm chính là khuyên cháu tiếp thu Diệc Tuyết."
Nghiêm Tuấn Trạch không nói gì, không thể phủ nhận, Nghiêm Túc nói lời này khiến hắn xúc động không nhỏ. Cho tới bây giờ thái gia gia ở Nghiêm gia đều mạnh mẽ như vậy thế, thậm chí còn không phân rõ phải trái, lúc này lại dùng giọng điệu nói chuyện giảng đạo lý với hắn, khuyên hắn, nếu như đổi lại là trước đây, căn bản là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sau khi Nghiêm Túc phát hiện Nghiêm Tuấn Trạch đang nghe ông nói chuyện, đáy mắt hiện lên tia sáng, lập tức trong lòng cũng có chút sáng tỏ. Cháu của mình, cuối cùng bản thân ông cũng hiểu nó một chút. Dù sao nhiều ngày như vậy, nó vẫn luôn không làm ra sự tình quá mức và phản loạn, điều đó đã nói lên nó là một người rất có trách nhiệm. Hắn không phải không hiểu, chỉ có điều không cách nào buông tha tình cảm của mình mà thôi.
“Ta và ba cháu, hiện tại thật tình khẩn cầu cháu, cưới Diệc Tuyết, không cần bạc đãi cô ta, vì cả gia tộc, vì tất cả tộc nhân, người Nghiêm gia xin lỗi cháu, xin cháu tha thứ cho." Làm bộ dáng, Nghiêm Túc và Nghiêm Nguyên Vanh lại muốn quỳ xuống trước mặt Nghiêm Tuấn Trạch.
Nghiêm Tuấn Trạch nhìn thấy một màn này, vội vàng kéo hai người: “Thái gia gia, ba, các ngươi như vậy sao cháu chịu được, mau đứng lên."
Hai người đồng thời nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, đang chờ đợi câu trả lời của hắn, bọn họ đã làm đến một bước này, nếu như hắn vẫn không đáp ứng, bọn họ cũng không còn cách nào.
Lúc này nội tâm chấn động của Nghiêm Tuấn Trạch sợ rằng qua nhiều năm như vậy đây là một lần khắc sâu nhất. Cho tới bây giờ Thái gia gia cao cao tại thượng và ba vậy mà lại mở miệng khẩn cầu chính mình, thậm chí còn quỳ xuống, chuyện này rốt cuộc tạo bao nhiêu áp lực cho hắn.
Nắm nắm tay cuối cùng vô lực buông ra, trong ánh mắt mong chờ Nghiêm Túc và Nghiêm Nguyên Vanh, vô hồn gật đầu…
Nghiêm Tuấn Trạch giống như cái xác không hồn về gian phòng của mình, bình tĩnh ngồi ở mép giường, ánh mắt dại ra, ai cũng không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Nghiêm Túc và Nghiêm Nguyên Vanh nhìn bóng lưng Nghiêm Tuấn Trạch rời khỏi, đáy mắt vẻ bất đắc dĩ chợt lóe rồi biến mất, chỉ duy trì trạng thái nhìn thật lâu mới biến mất. Trong lòng đều nói: Đứa nhỏ, Nghiêm gia xin lỗi cháu (con), cám ơn cháu (con) cứu Nghiêm gia.
Trong khoảng thời gian này Dương Hiểu Đồng thừa dịp luyện chế không ít đan dược trị ung thư phổi, đan dược trị ung thư não cũng đã đang thử luyện chế, không biết có phải do niềm tin trở nên mạnh mẽ, tốc độ Dương Hiểu Đồng luyện đan so với dĩ vãng có đề cao không ít, một màn này khiến cho Tư Đồ Dương luôn luôn yên lặng không biểu lộ gì trước mọi việc trên mặt cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nhìn thấy thế Du Du không khỏi vui vẻ.
Đã bao nhiêu năm, Tư Đồ Dương vĩnh viễn đều là một bộ dáng đạm nhiên, dường như chuyện gì cũng không thể khiến cho hắn dao động, Hiểu Đồng thật sự rất giỏi.
Dương Hiểu Đồng vô luận học tập cái gì đô cực kì nghiêm túc, sau khi đột phá cấp ba, thực lực Forlani lại lần nữa đề cao, mà Dương Hiểu Đồng lại phát khởi ngoan cố, vô luận bị đánh thảm tới mức nào đều sẽ dùng hết khí lực toàn thân tiếp tục đấu, sự cố chấp kia khiến Forlani nhìn mà líu lưỡi. Loại này ngoan cố không sợ chết này là bắt đầu có từ khi nào?
Mọi người đều nói không sợ tên cướp, chỉ sợ người không muốn sống, mà hiện tại Dương Hiểu Đồng lại cùng người không muốn sống không có gì chênh lệch.
Hiện tại trên tay Dương Hiểu Đồng cũng dính qua máu tươi, tâm tình so với quá khứ lại có sai biệt không nhỏ, trước đây cô chưa từng giết người, không có tàn nhẫn như vậy, rất dễ dưỡng hổ vì hoạn (hàm ý yếu đuối, mềm lòng ngược lại tự chuốc lấy họa cho mình), mà hiển nhiên bây giờ cô đã tàn nhẫn hơn không ít.
Trước đây cần ít nhất sau hai tháng mới có thể tạm đánh hòa nhau với thượng tá Forlani, nhưng bây giờ một tháng còn chưa tới, cô đã có thể chính diện đối chiến với Forlani.
Du Du đứng trong Thiên Hàng Bảo Điển nhìn Dương Hiểu Đồng phá lệ nghiêm túc, thần sắc trong mắt rất phức tạp, nhưng cũng không phải mặt trái. Cô hiểu cảm giác trong lòng Dương Hiểu Đồng, cho nên cô ấy mới huấn luyện chính mình ác độc như thế, làm cho bản thân nhanh chóng cường đại, nhìn cô ấy cố gắng như vậy cô cũng đau lòng, chỉ có điều cô cũng sẽ không ngăn cô ấy lại, thực lực Hiểu Đồng được đề thăng là chuyện cô nguyện ý nhìn thấy.
Thời điểm khi cô ấy có được Thiên Hàng Bảo Điển cũng đã định trước cả đời này của cô ấy nhất định không tầm thường, hiện tại năng lực còn chưa đủ, thế nhưng cô tin không lâu sau bọn họ sẽ có đủ năng lực, cô cũng sẽ cùng Hiểu Đồng cùng nhau đứng ở đỉnh thế giới!
Luyện vật lộn tự do xong, Dương Hiểu Đồng lại đi luyện tập khinh công, ở trong khoảng thời gian này, cô đã cảm nhận được tất cả chỗ tốt của khinh công, không chỉ là thủ đoạn bảo mệnh tuyệt hảo, lúc tranh đấu cũng có tác dụng vô cùng kỳ diệu.
Linh nhi vốn cho rằng giai đoạn thứ nhất cô ít nhất phải tiêu phí hơn ba tháng, dù sao lúc trước cô (LN) cũng hao phí lâu như vậy mới luyện thành, hơn nữa sư phó vẫn còn khen bản thân cô là thiên tài khó gặp, nhưng Dương Hiểu Đồng gần một tháng đã có thể luyện thành giai đoạn thứ nhất. Khiến cho Linh nhi chỉ có thể giả ngây giả dại, đánh ha ha nói mình lúc trước không tới một tháng đã luyện thành, lại rước lấy Du Du cười ha ha…
Hôm nay là một ngày đặc thù, không vì cái gì khác, chỉ vì vào hôm nay Ám Kim Mai Côi muốn đẩy ra sản phẩm mới hạng nhất – Thanh Phổi Đan.
Hai ngày trước Dương Hiểu Đồng đã bắt đầu bố trí chuyện này, người trong công ty cũng đã biết, quảng cáo đã được quảng bá rộng rãi, lại một lần nữa tạo thành cơn lốc trên toàn bộ Trung Quốc.
Thanh Phổi Đan, khi mọi người nghe thấy tên này đều rất kỳ quái, bởi vì không biết đây là ý gì, thế nhưng sau khi Ám Kim Mai Côi giới thiệu tác dụng Thanh Phổi Đan, tất cả mọi người đều sôi trào, không có người nào có thể bảo trì bình tĩnh.
Tác dụng của Thanh Phổi Đan là có thể chữa khỏi ung thư phổi, vô luận là ung thư phổi thời kì đầu hay ung thư phổi thời kì cuối cũng có thể triệt để chữa khỏi, hơn nữa tốc độ cực nhanh, hiệu quả thật tốt, sẽ không tái phát.
Ung thư phổi, tất cả mọi người đều biết, một khi bị bệnh sau đó trên cơ bản chẳng khác nào nhận án xử tử hình, bình thường thời gian phát hiện cũng đã là ung thư phổi thời kì cuối, mà người bệnh cũng đã bắt đầu tính thời gian bản thân mình còn sống trên thế giới này được bao nhiêu ngày.
Có ai mà không tham sống? Không hề nghi ngờ là không có! Có người có cả đống tiền lớn nhưng lại không có sinh mệnh, nếu như có thể, bọn họ nguyện ý trả giá đại giới, chỉ cần mình có thể tiếp tục được sống.
Tin tức này không thể nghi ngờ khiến cho vô số người bệnh ung thư phổi sinh hi vọng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Thanh Phổi Đan đưa ra thị trường, bên ngoài đã có cả biển người, so với thời điểm thương hội Ám Kim vừa mới khai trương cũng không kém bao nhiêu. Bởi vì từ hai ngày trước cũng đã đưa ra tin tức này, vô số người bệnh ung thư phổi và người nhà đều chạy đến Thụy Thành.
Trong hai ngày này, tất cả tửu điếm, khách sạn, nhà hàng ở Thụy Thành toàn bộ chật ních, chính là vì Thanh Phổi Đan được bán ra.
Nhìn thấy một màn này, Dương Hiểu Đồng cũng bắt đầu muốn mở tửu điếm, tửu điếm kiếm tiền thật dễ ah!
Khi Dương Hiểu Đồng phát hành Thanh Phổi Đan cũng đã nghĩ đến chuyện này sẽ dẫn tới náo động, cho nên cũng điều không ít người từ bang Hải Diễm đến Ám Kim Mai Côi quản lý trị an.
Cứ như vậy, bang Hải Diễm có thể tạo được tác dụng lớn hơn nữa, cô cũng không hy vọng ở đây trong ngày hôm nay sẽ xảy ra vấn đề gì.
Tám giờ, cửa còn chưa mở, ngoài cửa đã tụ tập đầy người. Nghe nói rất nhiều người đã bắt đầu xếp hàng từ hôm qua, rất sợ trễ một bước sẽ không mua được, cũng bởi vậy xuất hiện rất nhiều người xếp hàng, do đó kiếm lấy tiền tài. Việc này khiến cho Dương Hiểu Đồng cũng một trận thẹn thùng, thế nhưng càng nhiều hơn là cao hứng.
“Đại ca, ngươi là người Thụy Thành sao?"
“Ừ, đúng thế, làm sao vậy?"
“Tiểu đệ mới từ X thành qua đây, đối với Ám Kim Mai Côi không biết a, ta từ trong miệng một số người nghe nói sản phẩm của Ám Kim Mai Côi hiệu quả rất tốt có phải hay không?" Hắn cũng không phải rất có tiền nhưng trong nhà ba hắn bị ung thư phổi, vốn tưởng rằng không có hy vọng, thế nhưng Ám Kim Mai Côi lại cho hắn hi vọng, vậy nên trước tiên hắn đã chạy tới đây.
Mặc dù chuyện của Ám Kim Mai Côi hắn cũng từng nghe nói, nhưng dù sao hắn chưa tới qua, trong lòng cũng có chút lo lắng.
“Cái gì?" Người nọ rất kinh ngạc nhìn về phía người đặt câu hỏi: “Hiệu quả Ám Kim Mai Côi không phải rất tốt, mà là cực kì tốt! Tốt đến mức không tưởng tượng được. Ta vừa nghe ngươi hỏi câu này thì biết ngươi là người nơi khác, hơn nữa còn cách rất xa."
“Người ở đây đều biết?"
“Các thành thị gần Thụy Thành có ai mà không biết rõ Ám Kim Mai Côi! Lúc trước ta cũng không tin, chỉ có điều sau khi mua qua sản phẩm sẽ biết, kia thật sự không chỉ là hai chữ thần kỳ mà thôi!"
“Thần kỳ như thế nào?"
“Đại đa số sản phẩm Ám Kim Mai Côi mọi người đều nhìn thấy tận mắt, ngươi có thấy thuốc giảm béo ăn một lần sau đó ngủ một giấc lập tức gầy, vóc người có thể so với người mẫu sao? Ngươi thấy qua Mỹ Dung Đan ăn một lần tất cả tàn nhang trên mặt đều biến mất toàn bộ không? Ngươi thấy qua…"
Người vừa hỏi bị hắn nói sửng sốt: “Những thứ này đều là sự thực a? Ta còn tưởng rằng chỉ là quảng cáo thôi."
“Chỗ khác có thể nói là quảng cáo, nhưng sản phẩm của Ám Kim Mai Côi quảng cáo đều là sự thật, một chút cũng không nói điêu. Ngươi xem Thanh Phổi Đan này không phải cũng là lần đầu tiên phát hành sao? Người tới mua đã có nhiều như vậy, bởi vì bọn họ đều tin tưởng Ám Kim Mai Côi, Ám Kim Mai Côi đã cho chúng ta thấy quá nhiều kỳ tích, tin rằng lần này nhất định cũng không có vấn đề. Nói chung a, huynh đệ ta sẽ nói cho ngươi biết, lần này ngươi đến là đúng rồi!"
“Ha ha, vậy thì tốt!" Nghe người kia nói như thế, tảng đá lớn trong lòng hắn rốt cuộc cũng hoàn toàn buông xuống, đồng thời đối với Ám Kim Mai Côi cũng bắt đầu kính ngưỡng (tôn trọng và tín ngưỡng)…
Beta: Sally
Khi Dương Hiểu Đồng ở đây nói chuyện với ba huynh đệ Trương gia, lúc này Nghiêm gia lại là cảnh tượng long trời lở đất.
Thương thế trên người Nghiêm Tuấn Trạch nếu đổi lại là người bình thường, sợ rằng không được một tháng là không thể khỏi, nhưng Nghiêm Tuấn Trạch lại khác biệt, hắn vốn là người tu chân, hơn nữa tố chất thân thể cũng không kém, do đó thương thế thoạt nhìn nghiêm trọng nhưng lại chưa thương tổn tới gân cốt, cho nên trong thời gian thật ngắn đã bắt đầu khỏi hẳn.
Thế nhưng tốt và không tốt cũng chẳng có gì khác nhau, bởi vì hắn triệt triệt để để bị giam lỏng, di động bị lấy mất, trừ Nghiêm gia ngoài ra bất kỳ địa phương nào cũng không cho phép hắn đi. Hắn đã thử quá chạy trốn, đả thương hộ vệ trông coi, nhưng kết quả bi kịch là ba hắn lại tự mình đến giám thị hắn, đến một bước này hắn cũng buông tha ý niệm chạy trốn.
Nghiêm Tuấn Trạch đứng trong gian phòng nhìn rừng trúc bên ngoài cửa sổ, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười tự giễu. Hắn đã không ăn không uống chừng mấy ngày. Mình cũng bao nhiêu? Cho tới bây giờ hắn đều nghĩ biện pháp khiến mình cường đại hơn, cho rằng mình đã có thực lực, không nghĩ tới bây giờ lại còn bị nhốt.
Vẫn như cũ không trốn thoát khỏi lồng giam nhỏ bé này. Đáy mắt hiện lên ưu thương, Hiểu Đồng, hiện tại em hoàn hảo sao? Anh rất nhớ em…
“Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiến vào" Nghiêm Tuấn Trạch thuận miệng nói, ngay cả đầu cũng không quay lại, bởi vì người tới là ai hắn căn bản không có hứng thú biết.
“Thiếu gia, lão gia mời ngài đi phòng nghị sự một chuyến." Người tới cung kính nói. Ở Nghiêm gia địa vị của Nghiêm Tuấn Trạch cũng không thấp, nhất là gần đây sau khi biết Nghiêm Tuấn Trạch rất có khả năng thông gia cùng Diệc Tuyết, mọi người đều biết một khi thông gia thành công, địa vị của Nghiêm Tuấn Trạch ở Nghiêm gia tuyệt đối sẽ tăng cao rất nhiều, thậm chí còn lập tức làm gia chủ cũng không chừng.
“Biết." Vẫn như trước không có quay đầu, lời nói Nghiêm Tuấn Trạch rất bình thản, tựa hồ chuyện này cùng hắn không có chút quan hệ nào.
Đợi sau khi người thông báo rời khỏi, Nghiêm Tuấn Trạch mới chậm rãi xoay người, hắn biết lần này khẳng định lại muốn nói tới chuyện thông gia với Diệc gia, mấy ngày nay chuyện này hắn đã suy nghĩ rất lâu, mâu thuẫn suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù hắn biểu hiện ra chuyện gì cũng không có nhưng thực sự hắn đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Dựa theo nội tâm của hắn, vô luận như thế nào hắn cũng không muốn cưới Diệc Tuyết, trong lòng hắn chỉ có một người là Hiểu Đồng, thế nhưng gia tộc nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, mặc dù cũng xem nhẹ rất nhiều, nhưng vô luận như thế nào thì hắn cũng là tam thiếu gia.
Dù ít dù nhiều, không thể phủ nhận, hắn không có cách nào bỏ lại gia tộc của mình mà không đếm xỉa. Nếu như mình thuần túy vì mình hoặc vì gia tộc suy nghĩ, vậy quyết định lại đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có điều, đáng tiếc bi kịch chính là hắn bị kẹp ở giữa hai người, thống khổ nhất.
Rất nhanh liền đi tới phòng nghị sự gia tộc, lần trước ở trong này hắn biết sự tình thông gia, lại lần nữa tới nơi này, lại vẫn vì chuyện này.
Không giống với trong tưởng tượng, ở đó chỉ có hai người Nghiêm Nguyên Vanh và Nghiêm Túc.
Nghiêm Tuấn Trạch thi lễ với hai người: “Thái gia gia, ba." Trên mặt không có biểu tình gì, đạm nhiên đứng ở một bên.
Nghiêm Túc gật đầu nói: “Ngồi đi." Đối với đứa bé Nghiêm Tuấn Trạch này, ông cũng có chút bất đắc dĩ, lại nói tiếp bọn họ cũng có lỗi rất lớn, trước đây là bọn hắn nói ủng hộ nó và Dương Hiểu Đồng ở cùng một chỗ, thậm chí còn cổ vũ nó theo đuổi Dương Hiểu Đồng, bây giờ lại ngăn trở bọn họ. Điều này làm cho ông người làm trưởng bối cũng có chút xấu hổ, nhưng vì tương lai toàn bộ gia tộc, nét mặt già nua này của ông cũng không thể không buông xuống.
Ba người đều ngồi xuống, nếu như không phải bầu không khí này quá mức trầm nặng, còn tưởng rằng người một nhà đang ngồi nói chuyện phiếm.
“Tuấn Trạch a, nói một chút suy nghĩ trong lòng cháu đi." Nghiêm Tuấn Trạch đã mấy ngày một giọt nước cũng chưa uống, không thể không nói trong lòng ông cũng lo lắng.
Sắc mặt Nghiêm Tuấn Trạch so với trước đây còn tái nhợt hơn mấy phần, liếc mắt nhìn Nghiêm Túc và Nghiêm Nguyên Vanh, chậm rãi mở miệng nói: “Suy nghĩ của cháu hai người còn không rõ ràng sao?" Mấy ngày nay hắn đã dùng hành động của mình nói rõ suy nghĩ của mình.
Nghe hắn nói, khóe miệng Nghiêm Túc hơi cong lên, nếu nhìn kỹ có thể thấy bộ dáng tự hào kia rất giống với Nghiêm Tuấn Trạch. “Có mấy lời ta đã nói qua, ta cũng không muốn nhiều lời. Tuấn Trạch, cháu nên biết, gia tộc chúng ta đã thành lập mấy trăm năm, vẫn duy trì danh vọng và địa vị tới hiện tại, ta không hi vọng nó bị phá hủy trên tay của ta, tin rằng cháu cũng sẽ không hi vọng vì bản thân mà trở thành tội nhân của gia tộc?“
Giọng nói tang thương lại trầm thấp, thế nhưng ý tứ trong đó lại đè nặng khiến Nghiêm Tuấn Trạch không nói được lời nào. Nghiêm Tuấn Trạch kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ Nghiêm Túc sẽ nói ra lời nghiêm trọng như thế, hưng suy toàn bộ gia tộc, vậy mà chỉ quyết định bằng một cuộc hôn nhân.
“Ta không phải đang nói đùa, cháu nên hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, tuyệt đối không phải có thể tùy ý làm bậy. Ta và ba cháu đều biết, chuyện này nếu như cháu không nguyện ý, như vậy vô luận như thế nào cũng sẽ không có cách nào thành công. Bởi vì cho dù cưới Diệc Tuyết về, cháu đối xử không tốt với cô ta, hai gia tộc vẫn sẽ nảy sinh xung đột. Bây giờ chúng ta có thể làm chính là khuyên cháu tiếp thu Diệc Tuyết."
Nghiêm Tuấn Trạch không nói gì, không thể phủ nhận, Nghiêm Túc nói lời này khiến hắn xúc động không nhỏ. Cho tới bây giờ thái gia gia ở Nghiêm gia đều mạnh mẽ như vậy thế, thậm chí còn không phân rõ phải trái, lúc này lại dùng giọng điệu nói chuyện giảng đạo lý với hắn, khuyên hắn, nếu như đổi lại là trước đây, căn bản là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sau khi Nghiêm Túc phát hiện Nghiêm Tuấn Trạch đang nghe ông nói chuyện, đáy mắt hiện lên tia sáng, lập tức trong lòng cũng có chút sáng tỏ. Cháu của mình, cuối cùng bản thân ông cũng hiểu nó một chút. Dù sao nhiều ngày như vậy, nó vẫn luôn không làm ra sự tình quá mức và phản loạn, điều đó đã nói lên nó là một người rất có trách nhiệm. Hắn không phải không hiểu, chỉ có điều không cách nào buông tha tình cảm của mình mà thôi.
“Ta và ba cháu, hiện tại thật tình khẩn cầu cháu, cưới Diệc Tuyết, không cần bạc đãi cô ta, vì cả gia tộc, vì tất cả tộc nhân, người Nghiêm gia xin lỗi cháu, xin cháu tha thứ cho." Làm bộ dáng, Nghiêm Túc và Nghiêm Nguyên Vanh lại muốn quỳ xuống trước mặt Nghiêm Tuấn Trạch.
Nghiêm Tuấn Trạch nhìn thấy một màn này, vội vàng kéo hai người: “Thái gia gia, ba, các ngươi như vậy sao cháu chịu được, mau đứng lên."
Hai người đồng thời nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, đang chờ đợi câu trả lời của hắn, bọn họ đã làm đến một bước này, nếu như hắn vẫn không đáp ứng, bọn họ cũng không còn cách nào.
Lúc này nội tâm chấn động của Nghiêm Tuấn Trạch sợ rằng qua nhiều năm như vậy đây là một lần khắc sâu nhất. Cho tới bây giờ Thái gia gia cao cao tại thượng và ba vậy mà lại mở miệng khẩn cầu chính mình, thậm chí còn quỳ xuống, chuyện này rốt cuộc tạo bao nhiêu áp lực cho hắn.
Nắm nắm tay cuối cùng vô lực buông ra, trong ánh mắt mong chờ Nghiêm Túc và Nghiêm Nguyên Vanh, vô hồn gật đầu…
Nghiêm Tuấn Trạch giống như cái xác không hồn về gian phòng của mình, bình tĩnh ngồi ở mép giường, ánh mắt dại ra, ai cũng không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Nghiêm Túc và Nghiêm Nguyên Vanh nhìn bóng lưng Nghiêm Tuấn Trạch rời khỏi, đáy mắt vẻ bất đắc dĩ chợt lóe rồi biến mất, chỉ duy trì trạng thái nhìn thật lâu mới biến mất. Trong lòng đều nói: Đứa nhỏ, Nghiêm gia xin lỗi cháu (con), cám ơn cháu (con) cứu Nghiêm gia.
Trong khoảng thời gian này Dương Hiểu Đồng thừa dịp luyện chế không ít đan dược trị ung thư phổi, đan dược trị ung thư não cũng đã đang thử luyện chế, không biết có phải do niềm tin trở nên mạnh mẽ, tốc độ Dương Hiểu Đồng luyện đan so với dĩ vãng có đề cao không ít, một màn này khiến cho Tư Đồ Dương luôn luôn yên lặng không biểu lộ gì trước mọi việc trên mặt cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nhìn thấy thế Du Du không khỏi vui vẻ.
Đã bao nhiêu năm, Tư Đồ Dương vĩnh viễn đều là một bộ dáng đạm nhiên, dường như chuyện gì cũng không thể khiến cho hắn dao động, Hiểu Đồng thật sự rất giỏi.
Dương Hiểu Đồng vô luận học tập cái gì đô cực kì nghiêm túc, sau khi đột phá cấp ba, thực lực Forlani lại lần nữa đề cao, mà Dương Hiểu Đồng lại phát khởi ngoan cố, vô luận bị đánh thảm tới mức nào đều sẽ dùng hết khí lực toàn thân tiếp tục đấu, sự cố chấp kia khiến Forlani nhìn mà líu lưỡi. Loại này ngoan cố không sợ chết này là bắt đầu có từ khi nào?
Mọi người đều nói không sợ tên cướp, chỉ sợ người không muốn sống, mà hiện tại Dương Hiểu Đồng lại cùng người không muốn sống không có gì chênh lệch.
Hiện tại trên tay Dương Hiểu Đồng cũng dính qua máu tươi, tâm tình so với quá khứ lại có sai biệt không nhỏ, trước đây cô chưa từng giết người, không có tàn nhẫn như vậy, rất dễ dưỡng hổ vì hoạn (hàm ý yếu đuối, mềm lòng ngược lại tự chuốc lấy họa cho mình), mà hiển nhiên bây giờ cô đã tàn nhẫn hơn không ít.
Trước đây cần ít nhất sau hai tháng mới có thể tạm đánh hòa nhau với thượng tá Forlani, nhưng bây giờ một tháng còn chưa tới, cô đã có thể chính diện đối chiến với Forlani.
Du Du đứng trong Thiên Hàng Bảo Điển nhìn Dương Hiểu Đồng phá lệ nghiêm túc, thần sắc trong mắt rất phức tạp, nhưng cũng không phải mặt trái. Cô hiểu cảm giác trong lòng Dương Hiểu Đồng, cho nên cô ấy mới huấn luyện chính mình ác độc như thế, làm cho bản thân nhanh chóng cường đại, nhìn cô ấy cố gắng như vậy cô cũng đau lòng, chỉ có điều cô cũng sẽ không ngăn cô ấy lại, thực lực Hiểu Đồng được đề thăng là chuyện cô nguyện ý nhìn thấy.
Thời điểm khi cô ấy có được Thiên Hàng Bảo Điển cũng đã định trước cả đời này của cô ấy nhất định không tầm thường, hiện tại năng lực còn chưa đủ, thế nhưng cô tin không lâu sau bọn họ sẽ có đủ năng lực, cô cũng sẽ cùng Hiểu Đồng cùng nhau đứng ở đỉnh thế giới!
Luyện vật lộn tự do xong, Dương Hiểu Đồng lại đi luyện tập khinh công, ở trong khoảng thời gian này, cô đã cảm nhận được tất cả chỗ tốt của khinh công, không chỉ là thủ đoạn bảo mệnh tuyệt hảo, lúc tranh đấu cũng có tác dụng vô cùng kỳ diệu.
Linh nhi vốn cho rằng giai đoạn thứ nhất cô ít nhất phải tiêu phí hơn ba tháng, dù sao lúc trước cô (LN) cũng hao phí lâu như vậy mới luyện thành, hơn nữa sư phó vẫn còn khen bản thân cô là thiên tài khó gặp, nhưng Dương Hiểu Đồng gần một tháng đã có thể luyện thành giai đoạn thứ nhất. Khiến cho Linh nhi chỉ có thể giả ngây giả dại, đánh ha ha nói mình lúc trước không tới một tháng đã luyện thành, lại rước lấy Du Du cười ha ha…
Hôm nay là một ngày đặc thù, không vì cái gì khác, chỉ vì vào hôm nay Ám Kim Mai Côi muốn đẩy ra sản phẩm mới hạng nhất – Thanh Phổi Đan.
Hai ngày trước Dương Hiểu Đồng đã bắt đầu bố trí chuyện này, người trong công ty cũng đã biết, quảng cáo đã được quảng bá rộng rãi, lại một lần nữa tạo thành cơn lốc trên toàn bộ Trung Quốc.
Thanh Phổi Đan, khi mọi người nghe thấy tên này đều rất kỳ quái, bởi vì không biết đây là ý gì, thế nhưng sau khi Ám Kim Mai Côi giới thiệu tác dụng Thanh Phổi Đan, tất cả mọi người đều sôi trào, không có người nào có thể bảo trì bình tĩnh.
Tác dụng của Thanh Phổi Đan là có thể chữa khỏi ung thư phổi, vô luận là ung thư phổi thời kì đầu hay ung thư phổi thời kì cuối cũng có thể triệt để chữa khỏi, hơn nữa tốc độ cực nhanh, hiệu quả thật tốt, sẽ không tái phát.
Ung thư phổi, tất cả mọi người đều biết, một khi bị bệnh sau đó trên cơ bản chẳng khác nào nhận án xử tử hình, bình thường thời gian phát hiện cũng đã là ung thư phổi thời kì cuối, mà người bệnh cũng đã bắt đầu tính thời gian bản thân mình còn sống trên thế giới này được bao nhiêu ngày.
Có ai mà không tham sống? Không hề nghi ngờ là không có! Có người có cả đống tiền lớn nhưng lại không có sinh mệnh, nếu như có thể, bọn họ nguyện ý trả giá đại giới, chỉ cần mình có thể tiếp tục được sống.
Tin tức này không thể nghi ngờ khiến cho vô số người bệnh ung thư phổi sinh hi vọng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Thanh Phổi Đan đưa ra thị trường, bên ngoài đã có cả biển người, so với thời điểm thương hội Ám Kim vừa mới khai trương cũng không kém bao nhiêu. Bởi vì từ hai ngày trước cũng đã đưa ra tin tức này, vô số người bệnh ung thư phổi và người nhà đều chạy đến Thụy Thành.
Trong hai ngày này, tất cả tửu điếm, khách sạn, nhà hàng ở Thụy Thành toàn bộ chật ních, chính là vì Thanh Phổi Đan được bán ra.
Nhìn thấy một màn này, Dương Hiểu Đồng cũng bắt đầu muốn mở tửu điếm, tửu điếm kiếm tiền thật dễ ah!
Khi Dương Hiểu Đồng phát hành Thanh Phổi Đan cũng đã nghĩ đến chuyện này sẽ dẫn tới náo động, cho nên cũng điều không ít người từ bang Hải Diễm đến Ám Kim Mai Côi quản lý trị an.
Cứ như vậy, bang Hải Diễm có thể tạo được tác dụng lớn hơn nữa, cô cũng không hy vọng ở đây trong ngày hôm nay sẽ xảy ra vấn đề gì.
Tám giờ, cửa còn chưa mở, ngoài cửa đã tụ tập đầy người. Nghe nói rất nhiều người đã bắt đầu xếp hàng từ hôm qua, rất sợ trễ một bước sẽ không mua được, cũng bởi vậy xuất hiện rất nhiều người xếp hàng, do đó kiếm lấy tiền tài. Việc này khiến cho Dương Hiểu Đồng cũng một trận thẹn thùng, thế nhưng càng nhiều hơn là cao hứng.
“Đại ca, ngươi là người Thụy Thành sao?"
“Ừ, đúng thế, làm sao vậy?"
“Tiểu đệ mới từ X thành qua đây, đối với Ám Kim Mai Côi không biết a, ta từ trong miệng một số người nghe nói sản phẩm của Ám Kim Mai Côi hiệu quả rất tốt có phải hay không?" Hắn cũng không phải rất có tiền nhưng trong nhà ba hắn bị ung thư phổi, vốn tưởng rằng không có hy vọng, thế nhưng Ám Kim Mai Côi lại cho hắn hi vọng, vậy nên trước tiên hắn đã chạy tới đây.
Mặc dù chuyện của Ám Kim Mai Côi hắn cũng từng nghe nói, nhưng dù sao hắn chưa tới qua, trong lòng cũng có chút lo lắng.
“Cái gì?" Người nọ rất kinh ngạc nhìn về phía người đặt câu hỏi: “Hiệu quả Ám Kim Mai Côi không phải rất tốt, mà là cực kì tốt! Tốt đến mức không tưởng tượng được. Ta vừa nghe ngươi hỏi câu này thì biết ngươi là người nơi khác, hơn nữa còn cách rất xa."
“Người ở đây đều biết?"
“Các thành thị gần Thụy Thành có ai mà không biết rõ Ám Kim Mai Côi! Lúc trước ta cũng không tin, chỉ có điều sau khi mua qua sản phẩm sẽ biết, kia thật sự không chỉ là hai chữ thần kỳ mà thôi!"
“Thần kỳ như thế nào?"
“Đại đa số sản phẩm Ám Kim Mai Côi mọi người đều nhìn thấy tận mắt, ngươi có thấy thuốc giảm béo ăn một lần sau đó ngủ một giấc lập tức gầy, vóc người có thể so với người mẫu sao? Ngươi thấy qua Mỹ Dung Đan ăn một lần tất cả tàn nhang trên mặt đều biến mất toàn bộ không? Ngươi thấy qua…"
Người vừa hỏi bị hắn nói sửng sốt: “Những thứ này đều là sự thực a? Ta còn tưởng rằng chỉ là quảng cáo thôi."
“Chỗ khác có thể nói là quảng cáo, nhưng sản phẩm của Ám Kim Mai Côi quảng cáo đều là sự thật, một chút cũng không nói điêu. Ngươi xem Thanh Phổi Đan này không phải cũng là lần đầu tiên phát hành sao? Người tới mua đã có nhiều như vậy, bởi vì bọn họ đều tin tưởng Ám Kim Mai Côi, Ám Kim Mai Côi đã cho chúng ta thấy quá nhiều kỳ tích, tin rằng lần này nhất định cũng không có vấn đề. Nói chung a, huynh đệ ta sẽ nói cho ngươi biết, lần này ngươi đến là đúng rồi!"
“Ha ha, vậy thì tốt!" Nghe người kia nói như thế, tảng đá lớn trong lòng hắn rốt cuộc cũng hoàn toàn buông xuống, đồng thời đối với Ám Kim Mai Côi cũng bắt đầu kính ngưỡng (tôn trọng và tín ngưỡng)…
Tác giả :
Mộ Anh Lạc