Cực Phẩm Thiên Kiêu
Chương 111: Vũ hội hóa trang
Edit: Andrea
Beta: Sally
Dương Hiểu Đồng đi vào sân trường, phát hiện rất nhiều ánh mắt dừng lại trên người mình kèm theo tiếng nghị luận râm ran, nếu đổi lại trước đây, cô còn có thể lo lắng nhìn xem mình có gì bất thường, nhưng mà hiện tại thì tuyệt đối không.
Cô mỉm cười bình tĩnh mà lại tự tin đi qua trước mặt các sinh viên khác, lúc này còn khoảng hai giờ nữa mới bắt đầu thi, cô đi tới quán điểm tâm cạnh trường mua chút đồ, không ngờ lại có thể gặp Tống Nhã Thiến.
Sau khi cô rời trường, Tống Nhã Thiến vẫn gọi điện thoại liên hệ nhưng không thường xuyên lắm, đối với một đàn chị không hiểu sao mà đối xử rất tốt với mình này, cô tuy âm thầm vui vẻ, thế nhưng cũng vì không hiểu nổi, khiến cô không biết Tống Nhã Thiến tiếp cận mình là có mục đích khác hay không, cho nên mặc dù có ấn tượng không tệ với Tống Nhã Thiến, nhưng cô vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Tống Nhã Thiến ngồi ăn điểm tâm một mình, nhìn thấy Dương Hiểu Đồng xuất hiện cũng có vẻ rất cao hứng, “Hiểu Đồng, qua đây cùng ăn đi!"
Dương Hiểu Đồng cũng tự nhiên đi qua, cô khẽ mỉm cười, có vẻ lễ nghi mà lại hữu hảo, “Đã lâu không gặp, sao chị lại ăn điểm tâm một mình vậy, không đi cùng bạn bè sao?" Mặc dù chỉ quan hệ bình thường, nhưng Dương Hiểu Đồng phát hiện Tống Nhã Thiến tu dưỡng rất tốt, làm việc có trật tự, ngay cả ăn cơm cũng có vẻ rất tao nhã.
Điểm này cũng không dễ thực hiện được, cô có thể nhìn ra được Tống Nhã Thiến không phải giả bộ cho người nhìn, cô ấy hành động như vậy hoàn toàn là xuất phát từ một loại thói quen, tựa hồ tự nhỏ đến lớn luôn làm như vậy, cho nên mỗi một hành động nhỏ đều mang theo ưu nhã làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Như vậy xem ra, thân phận của Tống Nhã Thiến hẳn cũng không đơn giản, cô nhớ lúc trước Tống Nhã Thiến từng nói lý do muốn đối xử tốt với mình, bởi vì cô ấy và mình có cùng loại kinh nghiệm cho nên muốn giúp đỡ mình, nếu lời này là thật, lấy thân phận của cô, đối phương phải đang đứng ở độ cao nào mới có thể đối với cô như vậy?
Cô nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ, thế nhưng cô tin rằng không bao lâu nữa cô sẽ biết được thôi.
Vui vẻ cùng Tống Nhã Thiến ăn điểm tâm. Dương Hiểu Đồng mua thêm hai phần nữa rồi về ký túc xá, Nhược Nhược và Tiểu Mẫn vội vội vàng vàng rời giường, mở cửa ra đã thấy Dương Hiểu Đồng đang cầm điểm tâm mỉm cười nhìn bọn họ, loại ấm áp này khiến bọn họ cảm thấy rất hạnh phúc. Khi bọn họ chạy tới phòng thi thì tiếng chuông vừa vặn vang lên, giảng viên không nói gì liếc nhìn ba người, sau đó phát đề thi.
Những bạn học khác nhìn thấy Dương Hiểu Đồng cũng lộ ra nét mặt vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, bọn họ đã lâu rồi chưa gặp Dương Hiểu Đồng, khoảng thời gian gần đây cô đều không tới trường! Bọn họ từng nghe nói, chỉ cần Dương Hiểu Đồng có thể vượt qua kỳ thi tốt nghiệp thì sau này cũng không cần tiếp tục đi học, hơn nữa còn có thể nhận được bằng tốt nghiệp loại ưu, trái lại, nếu Dương Hiểu Đồng thi không qua thì nhất định phải trở về đi học.
Lúc trước Dương Hiểu Đồng đã cam đoan cô nhất định sẽ thi qua, không có khả năng thất bại! Rốt cuộc cô có thực hiện được hay không, mọi người đều rất tò mò, cô không đi học, không biết những trọng điểm giáo viên đưa ra, có thể thi qua hay không thực sự có điểm khó nói!
Chỉ là nhìn vẻ mặt tự tin của Dương Hiểu Đồng, mọi người lại thầm cảm thấy cô nhất định sẽ làm được, bởi vì Dương Hiểu Đồng hiện tại và Dương Hiểu Đồng của quá khứ khác biệt quá nhiều, trước đây cô luôn luôn nghiêm túc ôn tập sợ phải thi lại, thế nhưng bây giờ cô lại vô cùng tự tin, chẳng hề để bụng việc học tập, cơ hồ không thấy cô học hành gì.
Trong phòng thi yên tĩnh chỉ vang lên tiếng bút viết sột soạt trên giấy, Dương Hiểu Đồng nhìn đề thi đơn giản, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng! Trong khoảng thời gian này, cô không đi học, thế nhưng bất luận thế nào cô cũng không để mình phải học lại, cho nên cô đã trong Thiên Hàng Bảo Điển học hết tất cả những thứ mình cần phải học.
Phải biết tri thức hiện tại cô nắm được tuyệt đối không kém hơn bất cứ giáo viên nào! Điểm này cô rất có tự tin, trước đây nhìn thấy đề mục cảm giác đầu thâm lớn một vòng, thế nhưng hiện tại vừa nhìn liền biết đáp án là cái gì, đây là một loại cảm giác rất thần kỳ! Nhìn những bạn học khác vò đầu bứt tai, còn chính mình lại nhẹ nhàng làm bài, cảm giác thật thoải mái.
Thời gian thi chưa quá nửa, Dương Hiểu Đồng ngừng bút, ra dấu báo với Nhược Nhược và Tiểu Mẫn rồi rời khỏi phòng thi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người…
Giám thị nghi hoặc nhìn Dương Hiểu Đồng rời đi, cô biết Dương Hiểu Đồng, sự việc ở phòng hiệu trưởng lần trước toàn bộ giảng viên đều biết, cho nên đối xử với Dương Hiểu Đồng cũng rất khách khí, cô cũng không muốn rước xui xẻo vào người.
Hiện tại thời gian thi trôi qua còn chưa tới một giờ, dựa theo quy định là không cho phép nộp bài thi, thế nhưng Dương Hiểu Đồng rời đi giám thị cũng không nói câu nào, chỉ cầm bài thi của Dương Hiểu Đồng lên xem, Dương Hiểu Đồng dạo này làm việc cao điệu không ít, khi trước thì tự tin nói nhất định sẽ thi qua, trò ấy chắc chắn có thể đáp đúng bài thi trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Cô không tin, đề thi này cô từng đọc qua, mặc dù không phải rất khó nhưng cũng không hề đơn giản, nhìn hầu hết sinh viên còn đang cắn bút trong phòng, nếu bảo cô tin Dương Hiểu Đồng đã làm xong còn không bằng nói Dương Hiểu Đồng không thể làm bài nếu không viết gì!
Song đến khi đọc hết bài thi của Dương Hiểu Đồng, cô giám thị phát ngốc ngay tại chỗ. Vậy mà hoàn toàn đúng! Làm sao có thể? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể giải đáp toàn bộ đề mục, không có một chút sai lầm, dù có cố bới lông tìm vết cũng không thể nào tìm ra được một lỗi lầm nào!
Các sinh viên khác nhìn bộ dáng giám thị ngây ngốc, mỗi người đều vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Dương Hiểu Đồng làm bài quá kém?
Ra khỏi phòng thi, Dương Hiểu Đồng đi tới bãi cỏ tu luyện, thời gian còn lại cô sẽ dùng để tu luyện, bài thi vừa rồi nếu cô không nhầm thì hẳn là không có chút sai lầm nào.
Tiếp theo còn phải thi vài môn nữa, cho nên cô không định rời khỏi trường, cứ như vậy, Dương Hiểu Đồng ở trong trường hai ngày thi, tấc cả mọi người đều vô cùng tò mò về thành tích của cô.
Dương Hiểu Đồng vốn là nhân vật đáng chú ý trong vườn trường, lần thi này cô lại dùng thành tích của mình để đánh cược với nhà trường, các sinh viên khác thì có người muốn xem trò hay, có người lại thay cô lo lắng, vậy mà trong cuộc thi quan trong như vậy, lần nào Dương Hiểu Đồng cũng nộp bài trong thời gian thật ngắn, là cô tự tin quá đáng hay là đề thi quá đơn giản?
Ba ngày sau, thành tích thi cuối kỳ được dán trên bảng thông báo, sáng sơm hôm đó, nơi này tụ tập rất nhiều sinh viên, nếu đổi lại trước đây chắc chắn sẽ không náo nhiệt đến thế, nhưng mà hiện tại lại bất đồng!
Nhược Nhược và Tiểu Mẫn kéo Dương Hiểu Đồng chen vào bên trong, chỉ là lúc hai người nhìn bộ dáng Dương Hiểu Đồng không chút hoang mang, thậm chí có thể nói là thờ ơ, lại sinh ra loại cảm giác hoàng thượng không vội thái giám gấp!
Bọn họ đương nhiên không hy vọng Dương Hiểu Đồng thua, nếu Dương Hiểu Đồng không vượt qua kỳ thi này chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho toàn trường, gần đầy chủ đề bàn tán trong trường đều là về việc này, người ủng hộ Dương Hiểu Đồng rất nhiều, thế nhưng cũng có một phần nhỏ nữ sinh bác bỏ, cho nên cũng có rất nhiều người đánh cuộc việc này.
“Hiểu Đồng, sao cậu không lo lắng chút nào vậy? Cậu rất tự tin sao?" Hiện tại Hiểu Đồng đã lợi hại hơn trước rất nhiều, giỏi giang hơn trước, thế nhưng lâu như vậy không tới trường nghe giảng…
“Dù sao thì cũng đã thi xong, còn thay đổi được gì nữa đâu." Nhìn Nhược Nhược sốt ruột, Dương Hiểu Đồng không khỏi cảm thấy buồn cười, cậu ấy vẫn không học được bình tĩnh đối mặt a!
“Còn không phải bởi vì cậu sao? Khi thi sao cứ nộp bài nhanh như vậy chứ, dù có nhìn sách mà chép cũng không nhanh như cậu!" Tiểu Mẫn cũng không còn gì để nói, kỳ thi này quan trọng như vậy mà thái độ Hiểu Đồng không nghiêm túc gì cả, mỗi lần đều nộp bài thi thật sớm, hỏi làm bài ra sao cũng chỉ cười trừ, làm cô và Nhược Nhược lo lắng xoắn xuýt cả ngày.
“Được được được, Hiểu Đồng, mình phục cậu rồi." Tiểu Mẫn biết mình nói không lại Dương Hiểu Đồng liền trực tiếp ngậm miệng.
Ba người nhìn một đám người đứng đó thảo luận, một hồi lâu vẫn không thể chen chân vào.
“Wow, cậu xem thành tích của Dương Hiểu Đồng chưa? Thật không ngờ cô ấy lợi hại như vậy!"
“Đúng vậy! Cậu nói xem cô ấy làm thế nào mà được như vậy a!"
…
Đám người bàn tán xôn xao, chủ đề đều là Dương Hiểu Đồng, Nhược Nhược đẩy nửa ngày không chen vào được, cuối cùng Tiểu Mẫn đành phát động công phu sư tử hống, “Dương Hiểu Đồng tới!"
Lời này vừa nói ra, hiệu quả vô cùng tốt, mọi người tự động dạt ra tạo thành một đường cong ngay trước mặt ba người Dương Hiểu Đồng…
Khi bọn họ nhìn thấy dòng chữ đỏ chói “Hạng nhất: Dương Hiểu Đồng" cũng triệt để ngây người! Có lầm hay không a!
Nộp bài sớm như vậy mà cũng đạt được hạng nhất sao, nhưng hấp dẫn ánh mắt người khác nhất vẫn là số điểm tuyệt đối ghi đằng sau cái tên kia!
Sáu môn, tổng điểm 600, Dương Hiểu Đồng lại đạt được tròn 600 điểm! Cao hơn người đứng thứ hai tới 180 điểm! Có lầm không vậy?
“Thế giới này không còn thiên lý nữa rồi!" Tiểu Mẫn phát điên, chính mình mỗi ngày đi học còn thi lại một môn, Hiểu Đồng bao lâu nay không thèm đi học, lại đạt điểm tối đa.
“Tiểu Mẫn, mình có xúc động muốn đập đầu vào tường!" Nhược Nhược nắm tay Tiểu Mẫn bày ra vẻ mặt thương cảm, còn kém không chảy nước mắt.
“Mình cũng thế, chúng ta cùng nhau nhé…"
Thấy hai người đùa giỡn trước mặt mình, Dương Hiểu Đồng kéo tay họ ra, “Được rồi! Hiện tại không lo lắng nữa đúng không, chúng ta có thể đi ăn điểm tâm chưa?"
Đúng lúc này, một người bỗng nhiên hô lớn, “Tối mai trường học tổ chức vũ hội a! Tất cả mọi người đều có thể tới, mọi người mau đến xem a!"
Ba người Dương Hiểu Đồng cũng đi qua xem, vì tạm biệt các đàn anh đàn chị sắp rời trường, tối mai sẽ tổ chức một vũ hội hóa trang, đây cũng là lần đầu tiên trường học tổ chức sự kiện như vậy, nên ban giám hiệu rất coi trọng, cho nên trừ phi có chuyện vô cùng quan trọng không thì mọi người đều muốn tới tham gia, đây coi như là một lần cuồng hoan! Hơn nữa, còn có thể mang theo bạn nhảy!
Dương Hiểu Đồng cũng không hứng thú lắm với vũ hội này, nhưng Nhược Nhược và Tiểu Mẫn lại cường liệt yêu cầu cô nhất định phải tới, không tới thì tự nhận hậu quả, còn nhất định phải dẫn theo bạn nhảy!
Đến vũ hội thì không thành vấn đề, về phần bạn nhảy thì tương đối khó khăn… Bất đắc dĩ Nhược Nhược và Tiểu Mẫn đã hạ tử lệnh bảo cô nhất định phải tới, nếu không nghĩa là không coi họ là chị em tốt, còn khiến Dương Hiểu Đồng tò mò nhất là họ còn nói đến lúc đó sẽ có một bất ngờ lớn dành cho cô nữa!
Nhưng mình nên mời ai làm bạn nhảy bây giờ? Dương Hiểu Đồng suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên chọn ai, không khỏi vò đầu, “Đang tốt đẹp tự dưng tổ chức cái vũ hội này làm gì không biết!"
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Dương Hiểu Đồng vẫn không biết nên làm thế nào mới tốt, Doãn Lăng Hạo và Nghiêm Tuấn Trạch đều đã thổ lộ với cô, nếu chọn bất cứ ai trong hai người liền đại biểu lựa chọn của mình, nhưng mà như thế thì…
Cuối cùng, Dương Hiểu Đồng cầm điện thoại lên, bấm số.
“Xin chào, tôi là Trương Doãn Kiệt."
“Anh Doãn Kiệt, em Hiểu Đồng đây." Dương Hiểu Đồng cắn cắn môi, lưu lại trên cánh môi một dấu răng nhàn nhạt.
Nghe thấy tên Dương Hiểu Đồng, thanh âm đầu dây bên kia ôn nhu hơn rất nhiều, thanh âm mang theo quan tâm nhè nhàng truyền vào tai Dương Hiểu Đồng, “Hiểu Đồng, trễ vậy rồi còn gọi điện, có chuyện gì sao?"
“Ách… Cái kia, anh Doãn Kiệt, em có chuyện muốn anh giúp a!" Hiện tại chỉ có thể tìm Doãn Kiệt thôi, đi cùng anh ấy là tốt nhất, ít nhất thì mình cũng không cảm thấy quá xấu hổ.
Nghe vậy, Trương Doãn Kiệt nhẹ giọng nói, “Chuyện gì vậy? Không sao hết, cứ nói thẳng là được!" Thanh âm trong suốt như suối nước, làm người ta cảm thấy thoải mái.
“Ngày mai anh có rảnh không? Em hy vọng anh có thể cùng em đến tham gia vũ hội hóa trang của trường, đương nhiên, nếu anh bận thì thôi, không sao hết." Nghe giọng nói ôn nhu của Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng cảm thấy yêu cầu khó nói của mình cũng có thể nói ra trôi chảy, thanh âm ấy như mang theo một loại ma lực thần kỳ, giống như nụ cười của anh, đều khiến người ta mê say.
Trên gương mặt Trương Doãn Kiệt hiện lên một nụ cười ôn nhu lại ẩn chứa chút thương cảm nhàn nhạt, nếu như Dương Hiểu Đồng nhìn thấy thì cô tuyệt đối sẽ không nói ra yêu cầu vừa rồi, tựa như một thiên sứ thương tâm trong yên lặng, chỉ là giọng nói của anh vẫn không hề phập phồng, “Được, không thành vấn đề!"
“Cám ơn, anh thật tốt!" Dương Hiểu Đồng cười vui sướng, xem ra vấn đề đã được giải quyết.
Cúp điện thoại, Trương Doãn Kiệt ngồi trên bậc thang nhìn Harry – chú chó chăn cừu của anh. Nguyên nhân Dương Hiểu Đồng làm vậy anh cũng đoán được, chỉ vì gọi bất cứ ai trong hai người Nghiêm Tuấn Trạch và Doãn Lăng Hạo đều không được, vậy nên mới gọi cho anh.
Cứ như vậy cũng tốt, ít nhất thì cũng có thể giúp đỡ Dương Hiểu Đồng những lúc cô cần, cứ như vậy cũng tốt rồi! Chỉ cần ở bên cạnh Dương Hiểu Đồng, xuất hiện giúp đỡ những lúc cô cần, chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc là tốt rồi…
Chỉ là, vì sao trong lòng vẫn thấy khổ sở? Ánh trăng chiếu lên người Trương Doãn Kiệt, phủ lên người anh một tấm nàm che màu bạc, chỉ là anh ngồi cúi đầu mang theo đau thương nhàn nhạt, tựa hồ một khắc kia, mọi cảnh vật đều biến thành màu xám trắng. (Sally: Anh mau tỏ tình đi ak)
Harry dường như cũng hiểu được tâm tình của chủ nhân không được ổn, nó chạy đến bên chân Trương Doãn Kiệt cọ cọ, thấy Trương Doãn Kiệt vẫn ngồi im thì yên lặng chạy tới nằm bên cạnh ngốc cùng anh, có lẽ, dù là người hay là chó, đều thích yên lặng làm bạn bên cạnh người mình thích, không hy vọng đối phương đau lòng.
Ngồi tại chỗ ngây người hồi lâu, Trương Doãn Kiệt ngẩng đầu lên, nụ cười bình tĩnh lạ xuất hiện trên gương mặt, đau thương khi nãy đã bị anh giấu đi, xoa xoa đầu Harry, “Cám ơn mày, Harry."
Harry cọ cọ lòng bàn tay Trương Doãn Kiệt, một đêm này, một người một chó ở cùng nhau như vậy, ấm áp mà yên lặng…
Bên kia, Dương Hiểu Đồng không hề biết chuyện xảy ra, bởi đã giải quyết được vấn đề, cho nên cô rất nhẹ nhõm mà đi vào trong bảo điển học tập, bất quá nếu cô biết được, chắc chắn cô sẽ áy náy chết mất.
Từ khi quen biết Trương Doãn Kiệt, cô luôn cảm thấy bất cứ ai làm tổn thương anh thì người đó chính là tội đồ! Trương Doãn Kiệt ôn nhu hoàn mỹ, người như vậy không thích hợp với đau thương, cô thích nhìn nụ cười luôn luôn thường trực trên mặt anh, nhưng lại không biết chính mình đã trở thành tội đồ đó…
Chiều hôm sau, Dương Hiểu Đồng tới nhà Trương Doãn Kiệt, vì là vũ hội hóa trang nên bọn họ cần phải chuẩn bị trước trang phục, Nhược Nhược hóa trang thành y tá gợi cảm, Tiểu Mẫn hóa thân thành phù thủy, còn Dương Hiểu Đồng thì lại hóa trang thành ma cà rồng, tương ứng, Dương Hiểu Đồng tự chủ trương chọn cho Trương Doãn Kiệt nhân vật bạch mã vương tử.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Hiểu Đồng cảm thấy Trương Doãn Kiệt thích hợp với nhân vật này nhất, nhìn qua như một khe suối trong vắt trông nhiễm chút bụi trần, như cảm giác anh mang lại cho người khác vậy, thật ấm áp.
Khi Trương Doãn Kiệt nhìn thấy y phục kia cũng cảm thấy buồn cười, những vũ hội anh tham gia đều là loại vũ hội chính quy, loại thú vị như vũ hội hóa trang này thì lại chưa từng thử qua. Nhìn y phục Dương Hiểu Đồng đưa qua, cười hỏi, “Em muốn anh giả trang thành vương tử? Vì sao?"
“Bởi vì anh Doãn Kiệt vốn là vương tử a! Vương tử hoàn mỹ mà chói mắt, là tình nhân trong mộng của mọi nữ sinh! Anh mà mặc trạng phục này bước lên, nhất định sẽ kinh diễm toàn trường!"
“Vậy sao em lại hóa trang thành ma cà rồng? Vương tử và công chúa ma cà rồng sao?"
Nghe vậy, Dương Hiểu Đồng phì cười, lúc trước cô không hề nghĩ tới điểm này, mình muốn hóa trang thành ma cà rồng là hứng khởi nhất thời, mà khi nghĩ đến Trương Doãn Kiệt thì ngoài vương tử ra thì cảm thấy không còn nhân vật nào thích hợp hơn! Đến bây giờ lại…
“Ma cà rồng cặp đôi với vương tử! Ha ha ha, không tệ a!"
…
Khi hai người đi tới vũ hội vẫn tạo thành náo động thật lớn, Dương Hiểu Đồng sắm vai công chúa ma cà rồng, lễ phục màu hồng trong sáng cùng màu đen gợi cảm đan xen, gương mặt trang điểm tái nhợt nhưng đôi môi lại tô điểm đỏ tươi diễm lệ, cùng với mái tóc xoăn vàng tươi, nhìn cô đích xác rất giống một công chúa ma cà rồng, mà khí chất cau quý trên của cô lại khiến cô hoàn toàn xứng đáng trở thành một công chúa!
Thân là ma cà rồng, Dương Hiểu Đồng lại kéo theo Trương Doãn Kiệt hóa trang thành vương tử, Trương Doãn Kiệt mặc lễ phục màu trắng, trên trang phục còn đính thêm bảo thạch và tua cờ nhìn qua hoa lệ mà lại cao nhã, hơn nữa, do Dương Hiểu Đồng yêu cầu, Trương Doãn Kiệt cũng nhuộm tóc vàng, nhìn như một vương tử Anh quốc chính hiệu.
Trương Doãn Kiệt vóc người cao lớn đứng cạnh Dương Hiểu Đồng thân hình cao gầy tựa như một cặp trời sinh, hai người vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người!
Cùng Trương Doãn Kiệt cầm ly sâm panh ngồi một bên, Dương Hiểu Đồng đánh giá những người hóa trang trong vũ hội, đích xác rất thú vị, nhân vật nào cũng có, cương thi, u linh, kinh điển nhất là còn có cả xác ướp! Trên người quấn đầy vải trắng cứng ngắc, dùng trang phục dạng này tới khiêu vũ, thật là có tính khiêu chiến rất lớn.
Không lâu sau, Tiểu Mẫn đi tới chỗ hai người, “Wow, Dương Hiểu Đồng, không ngờ cậu lại dẫn tới anh chàng đẹp trai đến thế nha!"
Dương Hiểu Đồng nhìn qua, Tiểu Mẫn hóa trang thế này nếu không nhìn kỹ chắc chắn không thể nhận ra, cô mặc bộ trang phục phù thủy rộng thùng thình, trang điểm kiểu già nua, tay cầm một quả cầu thủy tinh, không thể không thừa nhận, cách hóa trang này rất thành công!
Thấy Dương Hiểu Đồng ngốc lăng, Tiểu Mẫn cười đắc ý, “Hắc hắc, mình hóa trang không tệ đúng không? Mình cũng thấy vậy, chiều nay mình suy nghĩ rất lâu mới chọn được đấy, không thể hóa trang đơn giản như Nhược Nhược được!"
“Đích xác rất tuyệt, giới thiệu một chút, anh ấy là bạn mình – Trương Doãn Kiệt." Cô lại quay sang Trương Doãn Kiệt giới thiệu, “Cô ấy là bạn thân của em – Lý Hi Mẫn."
“Xin chào" Trương Doãn Kiệt tươi cười như gió xuân, đưa tay muốn bắt tay Tiểu Mẫn.
Tiểu Mẫn nhìn Trương Doãn Kiệt đẹp trai ngời ngời, trong khoảnh khắc cũng không biết nên phản ứng như thế nào, cũng may Dương Hiểu Đồng nhẹ nhàng huých vai cô mới hoàn hồn lại, “Xin chào, anh cứ gọi em là Tiểu Mẫn là được, ha ha ha." Hiểu Đồng bây giờ xinh đẹp như thế, nam nhân bên cạnh cậu ấy đúng là càng ngày càng đẹp trai hơn a!
Loại cực phẩm như thế này, A men, Dương Hiểu Đồng quá hạnh phúc!
“Đúng rồi, Tiểu Mẫn, không phải Nhược Nhược nói có tin tốt muốn nói cho mình sao? Cậu ấy đâu rồi?" Dương Hiểu Đồng quan sát một vòng cũng không bắt được thân ảnh của Nhược Nhược.
Tiểu Mẫn cười hắc hắc, “Cậu ấy đã tới rồi, còn đang ở cùng thân ái nhà cậu ta kia kìa."
Nhìn Tiểu Mẫn cười bỉ ổi, Dương Hiểu Đồng lập tức hiểu được, “Là Tần Tu Bân sao?"
“Đúng vậy, Nhược Nhược thật lợi hại, vừa ra tay đã câu ngay được cá! Bất quá nhìn dáng vẻ cậu bây giờ." Tiểu Mẫn liếc nhìn Trương Doãn Kiệt, cười xấu xa, “Cậu cũng không xa!"
Dương Hiểu Đồng trợn trắng mắt, “Mình không cần lo lắng, cậu cứ suy nghĩ việc của mình trước đi đã!"
“Ha ha ha!"
Mấy người Dương Hiểu Đồng nói chuyện phiếm một hồi lâu Nhược Nhược và Tần Tu Bân mới xuất hiện, hôm nay Nhược Nhược và Tần Tu Bân hóa trang kiểu tĩnh lữ, Nhược Nhược là y tá, còn Tần Tu Bân là bác sĩ, nhìn qua rất xứng đôi.
Bọn họ trò chuyện một chút, Tần Tu Bân và Trương Doãn Kiệt nói chuyện rất hợp nhau, Nhược Nhược và Tiểu Mẫn thì hợp lực nghiêm hình bức cung Dương Hiểu Đồng, nhưng cô vẫn kiên định nói Trương Doãn Kiệt chỉ là bạn mà thôi, cuối cùng hai người buông tha.
“Hoan nghênh tất cả mọi người tới tham gia vũ hội hóa trang của trường, hy vọng mọi người có thể chơi vui vẻ!" Người dẫn chương trình lên bục khai mạc vũ hội.
Dứt lời, tất cả nhao nhao vỗ tay.
“Tiếp theo xin mời hiệu trưởng lên phát biểu đôi lời!"
Hiệu trưởng mở miệng ra vẫn là mười phần giọng quan, “Hôm nay chủ yếu là vì vui vẻ tạm biệt các sinh viên đã tốt nghiệp, hy vọng sau khi ra trường các em vẫn nhớ đến trường học cũ, cũng hy vọng các em có thể thực hiện được lý tưởng của mình trong tương lai, góp một phần lực xây dựng xã hội."
Dương Hiểu Đồng nghe hắn nói thì cượt nhạt, lời như thế ai chả nói được, căn bản chỉ là nói suông, một xíu tác dụng cũng không có. Sau sự việc lần trước tại phòng hiệu trưởng, cô cũng có ấn tượng không tốt về ông hiệu trưởng này, một hiệu trưởng không có chủ kiến, mà cô thì rất không thích loại người không có chủ kiến.
Bất quá nếu đối phương đã tổ chức vũ hội, vậy thì lên nói mấy câu cũng là chuyện bình thường.
Mười phút sau hiệu trưởng mới kết thúc bài nói, lúc này vũ hội hóa trang mới chính thức bắt đầu!
“Vì gia tăng không khí cho vũ hội lần này, mời các bạn chọn ra Vua và Nữ Hoàng của vũ hội hóa trang, đương nhiên, Vua sẽ do các nữ sinh bình chọn, Nữ Hoàng thì do nam sinh bình chọn, sau đó Vua và Nữ Hoàng sẽ nhảy điệu mở đầu cho vũ hội của chúng ta!"
Beta: Sally
Dương Hiểu Đồng đi vào sân trường, phát hiện rất nhiều ánh mắt dừng lại trên người mình kèm theo tiếng nghị luận râm ran, nếu đổi lại trước đây, cô còn có thể lo lắng nhìn xem mình có gì bất thường, nhưng mà hiện tại thì tuyệt đối không.
Cô mỉm cười bình tĩnh mà lại tự tin đi qua trước mặt các sinh viên khác, lúc này còn khoảng hai giờ nữa mới bắt đầu thi, cô đi tới quán điểm tâm cạnh trường mua chút đồ, không ngờ lại có thể gặp Tống Nhã Thiến.
Sau khi cô rời trường, Tống Nhã Thiến vẫn gọi điện thoại liên hệ nhưng không thường xuyên lắm, đối với một đàn chị không hiểu sao mà đối xử rất tốt với mình này, cô tuy âm thầm vui vẻ, thế nhưng cũng vì không hiểu nổi, khiến cô không biết Tống Nhã Thiến tiếp cận mình là có mục đích khác hay không, cho nên mặc dù có ấn tượng không tệ với Tống Nhã Thiến, nhưng cô vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Tống Nhã Thiến ngồi ăn điểm tâm một mình, nhìn thấy Dương Hiểu Đồng xuất hiện cũng có vẻ rất cao hứng, “Hiểu Đồng, qua đây cùng ăn đi!"
Dương Hiểu Đồng cũng tự nhiên đi qua, cô khẽ mỉm cười, có vẻ lễ nghi mà lại hữu hảo, “Đã lâu không gặp, sao chị lại ăn điểm tâm một mình vậy, không đi cùng bạn bè sao?" Mặc dù chỉ quan hệ bình thường, nhưng Dương Hiểu Đồng phát hiện Tống Nhã Thiến tu dưỡng rất tốt, làm việc có trật tự, ngay cả ăn cơm cũng có vẻ rất tao nhã.
Điểm này cũng không dễ thực hiện được, cô có thể nhìn ra được Tống Nhã Thiến không phải giả bộ cho người nhìn, cô ấy hành động như vậy hoàn toàn là xuất phát từ một loại thói quen, tựa hồ tự nhỏ đến lớn luôn làm như vậy, cho nên mỗi một hành động nhỏ đều mang theo ưu nhã làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Như vậy xem ra, thân phận của Tống Nhã Thiến hẳn cũng không đơn giản, cô nhớ lúc trước Tống Nhã Thiến từng nói lý do muốn đối xử tốt với mình, bởi vì cô ấy và mình có cùng loại kinh nghiệm cho nên muốn giúp đỡ mình, nếu lời này là thật, lấy thân phận của cô, đối phương phải đang đứng ở độ cao nào mới có thể đối với cô như vậy?
Cô nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ, thế nhưng cô tin rằng không bao lâu nữa cô sẽ biết được thôi.
Vui vẻ cùng Tống Nhã Thiến ăn điểm tâm. Dương Hiểu Đồng mua thêm hai phần nữa rồi về ký túc xá, Nhược Nhược và Tiểu Mẫn vội vội vàng vàng rời giường, mở cửa ra đã thấy Dương Hiểu Đồng đang cầm điểm tâm mỉm cười nhìn bọn họ, loại ấm áp này khiến bọn họ cảm thấy rất hạnh phúc. Khi bọn họ chạy tới phòng thi thì tiếng chuông vừa vặn vang lên, giảng viên không nói gì liếc nhìn ba người, sau đó phát đề thi.
Những bạn học khác nhìn thấy Dương Hiểu Đồng cũng lộ ra nét mặt vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, bọn họ đã lâu rồi chưa gặp Dương Hiểu Đồng, khoảng thời gian gần đây cô đều không tới trường! Bọn họ từng nghe nói, chỉ cần Dương Hiểu Đồng có thể vượt qua kỳ thi tốt nghiệp thì sau này cũng không cần tiếp tục đi học, hơn nữa còn có thể nhận được bằng tốt nghiệp loại ưu, trái lại, nếu Dương Hiểu Đồng thi không qua thì nhất định phải trở về đi học.
Lúc trước Dương Hiểu Đồng đã cam đoan cô nhất định sẽ thi qua, không có khả năng thất bại! Rốt cuộc cô có thực hiện được hay không, mọi người đều rất tò mò, cô không đi học, không biết những trọng điểm giáo viên đưa ra, có thể thi qua hay không thực sự có điểm khó nói!
Chỉ là nhìn vẻ mặt tự tin của Dương Hiểu Đồng, mọi người lại thầm cảm thấy cô nhất định sẽ làm được, bởi vì Dương Hiểu Đồng hiện tại và Dương Hiểu Đồng của quá khứ khác biệt quá nhiều, trước đây cô luôn luôn nghiêm túc ôn tập sợ phải thi lại, thế nhưng bây giờ cô lại vô cùng tự tin, chẳng hề để bụng việc học tập, cơ hồ không thấy cô học hành gì.
Trong phòng thi yên tĩnh chỉ vang lên tiếng bút viết sột soạt trên giấy, Dương Hiểu Đồng nhìn đề thi đơn giản, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng! Trong khoảng thời gian này, cô không đi học, thế nhưng bất luận thế nào cô cũng không để mình phải học lại, cho nên cô đã trong Thiên Hàng Bảo Điển học hết tất cả những thứ mình cần phải học.
Phải biết tri thức hiện tại cô nắm được tuyệt đối không kém hơn bất cứ giáo viên nào! Điểm này cô rất có tự tin, trước đây nhìn thấy đề mục cảm giác đầu thâm lớn một vòng, thế nhưng hiện tại vừa nhìn liền biết đáp án là cái gì, đây là một loại cảm giác rất thần kỳ! Nhìn những bạn học khác vò đầu bứt tai, còn chính mình lại nhẹ nhàng làm bài, cảm giác thật thoải mái.
Thời gian thi chưa quá nửa, Dương Hiểu Đồng ngừng bút, ra dấu báo với Nhược Nhược và Tiểu Mẫn rồi rời khỏi phòng thi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người…
Giám thị nghi hoặc nhìn Dương Hiểu Đồng rời đi, cô biết Dương Hiểu Đồng, sự việc ở phòng hiệu trưởng lần trước toàn bộ giảng viên đều biết, cho nên đối xử với Dương Hiểu Đồng cũng rất khách khí, cô cũng không muốn rước xui xẻo vào người.
Hiện tại thời gian thi trôi qua còn chưa tới một giờ, dựa theo quy định là không cho phép nộp bài thi, thế nhưng Dương Hiểu Đồng rời đi giám thị cũng không nói câu nào, chỉ cầm bài thi của Dương Hiểu Đồng lên xem, Dương Hiểu Đồng dạo này làm việc cao điệu không ít, khi trước thì tự tin nói nhất định sẽ thi qua, trò ấy chắc chắn có thể đáp đúng bài thi trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Cô không tin, đề thi này cô từng đọc qua, mặc dù không phải rất khó nhưng cũng không hề đơn giản, nhìn hầu hết sinh viên còn đang cắn bút trong phòng, nếu bảo cô tin Dương Hiểu Đồng đã làm xong còn không bằng nói Dương Hiểu Đồng không thể làm bài nếu không viết gì!
Song đến khi đọc hết bài thi của Dương Hiểu Đồng, cô giám thị phát ngốc ngay tại chỗ. Vậy mà hoàn toàn đúng! Làm sao có thể? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể giải đáp toàn bộ đề mục, không có một chút sai lầm, dù có cố bới lông tìm vết cũng không thể nào tìm ra được một lỗi lầm nào!
Các sinh viên khác nhìn bộ dáng giám thị ngây ngốc, mỗi người đều vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Dương Hiểu Đồng làm bài quá kém?
Ra khỏi phòng thi, Dương Hiểu Đồng đi tới bãi cỏ tu luyện, thời gian còn lại cô sẽ dùng để tu luyện, bài thi vừa rồi nếu cô không nhầm thì hẳn là không có chút sai lầm nào.
Tiếp theo còn phải thi vài môn nữa, cho nên cô không định rời khỏi trường, cứ như vậy, Dương Hiểu Đồng ở trong trường hai ngày thi, tấc cả mọi người đều vô cùng tò mò về thành tích của cô.
Dương Hiểu Đồng vốn là nhân vật đáng chú ý trong vườn trường, lần thi này cô lại dùng thành tích của mình để đánh cược với nhà trường, các sinh viên khác thì có người muốn xem trò hay, có người lại thay cô lo lắng, vậy mà trong cuộc thi quan trong như vậy, lần nào Dương Hiểu Đồng cũng nộp bài trong thời gian thật ngắn, là cô tự tin quá đáng hay là đề thi quá đơn giản?
Ba ngày sau, thành tích thi cuối kỳ được dán trên bảng thông báo, sáng sơm hôm đó, nơi này tụ tập rất nhiều sinh viên, nếu đổi lại trước đây chắc chắn sẽ không náo nhiệt đến thế, nhưng mà hiện tại lại bất đồng!
Nhược Nhược và Tiểu Mẫn kéo Dương Hiểu Đồng chen vào bên trong, chỉ là lúc hai người nhìn bộ dáng Dương Hiểu Đồng không chút hoang mang, thậm chí có thể nói là thờ ơ, lại sinh ra loại cảm giác hoàng thượng không vội thái giám gấp!
Bọn họ đương nhiên không hy vọng Dương Hiểu Đồng thua, nếu Dương Hiểu Đồng không vượt qua kỳ thi này chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho toàn trường, gần đầy chủ đề bàn tán trong trường đều là về việc này, người ủng hộ Dương Hiểu Đồng rất nhiều, thế nhưng cũng có một phần nhỏ nữ sinh bác bỏ, cho nên cũng có rất nhiều người đánh cuộc việc này.
“Hiểu Đồng, sao cậu không lo lắng chút nào vậy? Cậu rất tự tin sao?" Hiện tại Hiểu Đồng đã lợi hại hơn trước rất nhiều, giỏi giang hơn trước, thế nhưng lâu như vậy không tới trường nghe giảng…
“Dù sao thì cũng đã thi xong, còn thay đổi được gì nữa đâu." Nhìn Nhược Nhược sốt ruột, Dương Hiểu Đồng không khỏi cảm thấy buồn cười, cậu ấy vẫn không học được bình tĩnh đối mặt a!
“Còn không phải bởi vì cậu sao? Khi thi sao cứ nộp bài nhanh như vậy chứ, dù có nhìn sách mà chép cũng không nhanh như cậu!" Tiểu Mẫn cũng không còn gì để nói, kỳ thi này quan trọng như vậy mà thái độ Hiểu Đồng không nghiêm túc gì cả, mỗi lần đều nộp bài thi thật sớm, hỏi làm bài ra sao cũng chỉ cười trừ, làm cô và Nhược Nhược lo lắng xoắn xuýt cả ngày.
“Được được được, Hiểu Đồng, mình phục cậu rồi." Tiểu Mẫn biết mình nói không lại Dương Hiểu Đồng liền trực tiếp ngậm miệng.
Ba người nhìn một đám người đứng đó thảo luận, một hồi lâu vẫn không thể chen chân vào.
“Wow, cậu xem thành tích của Dương Hiểu Đồng chưa? Thật không ngờ cô ấy lợi hại như vậy!"
“Đúng vậy! Cậu nói xem cô ấy làm thế nào mà được như vậy a!"
…
Đám người bàn tán xôn xao, chủ đề đều là Dương Hiểu Đồng, Nhược Nhược đẩy nửa ngày không chen vào được, cuối cùng Tiểu Mẫn đành phát động công phu sư tử hống, “Dương Hiểu Đồng tới!"
Lời này vừa nói ra, hiệu quả vô cùng tốt, mọi người tự động dạt ra tạo thành một đường cong ngay trước mặt ba người Dương Hiểu Đồng…
Khi bọn họ nhìn thấy dòng chữ đỏ chói “Hạng nhất: Dương Hiểu Đồng" cũng triệt để ngây người! Có lầm hay không a!
Nộp bài sớm như vậy mà cũng đạt được hạng nhất sao, nhưng hấp dẫn ánh mắt người khác nhất vẫn là số điểm tuyệt đối ghi đằng sau cái tên kia!
Sáu môn, tổng điểm 600, Dương Hiểu Đồng lại đạt được tròn 600 điểm! Cao hơn người đứng thứ hai tới 180 điểm! Có lầm không vậy?
“Thế giới này không còn thiên lý nữa rồi!" Tiểu Mẫn phát điên, chính mình mỗi ngày đi học còn thi lại một môn, Hiểu Đồng bao lâu nay không thèm đi học, lại đạt điểm tối đa.
“Tiểu Mẫn, mình có xúc động muốn đập đầu vào tường!" Nhược Nhược nắm tay Tiểu Mẫn bày ra vẻ mặt thương cảm, còn kém không chảy nước mắt.
“Mình cũng thế, chúng ta cùng nhau nhé…"
Thấy hai người đùa giỡn trước mặt mình, Dương Hiểu Đồng kéo tay họ ra, “Được rồi! Hiện tại không lo lắng nữa đúng không, chúng ta có thể đi ăn điểm tâm chưa?"
Đúng lúc này, một người bỗng nhiên hô lớn, “Tối mai trường học tổ chức vũ hội a! Tất cả mọi người đều có thể tới, mọi người mau đến xem a!"
Ba người Dương Hiểu Đồng cũng đi qua xem, vì tạm biệt các đàn anh đàn chị sắp rời trường, tối mai sẽ tổ chức một vũ hội hóa trang, đây cũng là lần đầu tiên trường học tổ chức sự kiện như vậy, nên ban giám hiệu rất coi trọng, cho nên trừ phi có chuyện vô cùng quan trọng không thì mọi người đều muốn tới tham gia, đây coi như là một lần cuồng hoan! Hơn nữa, còn có thể mang theo bạn nhảy!
Dương Hiểu Đồng cũng không hứng thú lắm với vũ hội này, nhưng Nhược Nhược và Tiểu Mẫn lại cường liệt yêu cầu cô nhất định phải tới, không tới thì tự nhận hậu quả, còn nhất định phải dẫn theo bạn nhảy!
Đến vũ hội thì không thành vấn đề, về phần bạn nhảy thì tương đối khó khăn… Bất đắc dĩ Nhược Nhược và Tiểu Mẫn đã hạ tử lệnh bảo cô nhất định phải tới, nếu không nghĩa là không coi họ là chị em tốt, còn khiến Dương Hiểu Đồng tò mò nhất là họ còn nói đến lúc đó sẽ có một bất ngờ lớn dành cho cô nữa!
Nhưng mình nên mời ai làm bạn nhảy bây giờ? Dương Hiểu Đồng suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên chọn ai, không khỏi vò đầu, “Đang tốt đẹp tự dưng tổ chức cái vũ hội này làm gì không biết!"
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Dương Hiểu Đồng vẫn không biết nên làm thế nào mới tốt, Doãn Lăng Hạo và Nghiêm Tuấn Trạch đều đã thổ lộ với cô, nếu chọn bất cứ ai trong hai người liền đại biểu lựa chọn của mình, nhưng mà như thế thì…
Cuối cùng, Dương Hiểu Đồng cầm điện thoại lên, bấm số.
“Xin chào, tôi là Trương Doãn Kiệt."
“Anh Doãn Kiệt, em Hiểu Đồng đây." Dương Hiểu Đồng cắn cắn môi, lưu lại trên cánh môi một dấu răng nhàn nhạt.
Nghe thấy tên Dương Hiểu Đồng, thanh âm đầu dây bên kia ôn nhu hơn rất nhiều, thanh âm mang theo quan tâm nhè nhàng truyền vào tai Dương Hiểu Đồng, “Hiểu Đồng, trễ vậy rồi còn gọi điện, có chuyện gì sao?"
“Ách… Cái kia, anh Doãn Kiệt, em có chuyện muốn anh giúp a!" Hiện tại chỉ có thể tìm Doãn Kiệt thôi, đi cùng anh ấy là tốt nhất, ít nhất thì mình cũng không cảm thấy quá xấu hổ.
Nghe vậy, Trương Doãn Kiệt nhẹ giọng nói, “Chuyện gì vậy? Không sao hết, cứ nói thẳng là được!" Thanh âm trong suốt như suối nước, làm người ta cảm thấy thoải mái.
“Ngày mai anh có rảnh không? Em hy vọng anh có thể cùng em đến tham gia vũ hội hóa trang của trường, đương nhiên, nếu anh bận thì thôi, không sao hết." Nghe giọng nói ôn nhu của Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng cảm thấy yêu cầu khó nói của mình cũng có thể nói ra trôi chảy, thanh âm ấy như mang theo một loại ma lực thần kỳ, giống như nụ cười của anh, đều khiến người ta mê say.
Trên gương mặt Trương Doãn Kiệt hiện lên một nụ cười ôn nhu lại ẩn chứa chút thương cảm nhàn nhạt, nếu như Dương Hiểu Đồng nhìn thấy thì cô tuyệt đối sẽ không nói ra yêu cầu vừa rồi, tựa như một thiên sứ thương tâm trong yên lặng, chỉ là giọng nói của anh vẫn không hề phập phồng, “Được, không thành vấn đề!"
“Cám ơn, anh thật tốt!" Dương Hiểu Đồng cười vui sướng, xem ra vấn đề đã được giải quyết.
Cúp điện thoại, Trương Doãn Kiệt ngồi trên bậc thang nhìn Harry – chú chó chăn cừu của anh. Nguyên nhân Dương Hiểu Đồng làm vậy anh cũng đoán được, chỉ vì gọi bất cứ ai trong hai người Nghiêm Tuấn Trạch và Doãn Lăng Hạo đều không được, vậy nên mới gọi cho anh.
Cứ như vậy cũng tốt, ít nhất thì cũng có thể giúp đỡ Dương Hiểu Đồng những lúc cô cần, cứ như vậy cũng tốt rồi! Chỉ cần ở bên cạnh Dương Hiểu Đồng, xuất hiện giúp đỡ những lúc cô cần, chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc là tốt rồi…
Chỉ là, vì sao trong lòng vẫn thấy khổ sở? Ánh trăng chiếu lên người Trương Doãn Kiệt, phủ lên người anh một tấm nàm che màu bạc, chỉ là anh ngồi cúi đầu mang theo đau thương nhàn nhạt, tựa hồ một khắc kia, mọi cảnh vật đều biến thành màu xám trắng. (Sally: Anh mau tỏ tình đi ak)
Harry dường như cũng hiểu được tâm tình của chủ nhân không được ổn, nó chạy đến bên chân Trương Doãn Kiệt cọ cọ, thấy Trương Doãn Kiệt vẫn ngồi im thì yên lặng chạy tới nằm bên cạnh ngốc cùng anh, có lẽ, dù là người hay là chó, đều thích yên lặng làm bạn bên cạnh người mình thích, không hy vọng đối phương đau lòng.
Ngồi tại chỗ ngây người hồi lâu, Trương Doãn Kiệt ngẩng đầu lên, nụ cười bình tĩnh lạ xuất hiện trên gương mặt, đau thương khi nãy đã bị anh giấu đi, xoa xoa đầu Harry, “Cám ơn mày, Harry."
Harry cọ cọ lòng bàn tay Trương Doãn Kiệt, một đêm này, một người một chó ở cùng nhau như vậy, ấm áp mà yên lặng…
Bên kia, Dương Hiểu Đồng không hề biết chuyện xảy ra, bởi đã giải quyết được vấn đề, cho nên cô rất nhẹ nhõm mà đi vào trong bảo điển học tập, bất quá nếu cô biết được, chắc chắn cô sẽ áy náy chết mất.
Từ khi quen biết Trương Doãn Kiệt, cô luôn cảm thấy bất cứ ai làm tổn thương anh thì người đó chính là tội đồ! Trương Doãn Kiệt ôn nhu hoàn mỹ, người như vậy không thích hợp với đau thương, cô thích nhìn nụ cười luôn luôn thường trực trên mặt anh, nhưng lại không biết chính mình đã trở thành tội đồ đó…
Chiều hôm sau, Dương Hiểu Đồng tới nhà Trương Doãn Kiệt, vì là vũ hội hóa trang nên bọn họ cần phải chuẩn bị trước trang phục, Nhược Nhược hóa trang thành y tá gợi cảm, Tiểu Mẫn hóa thân thành phù thủy, còn Dương Hiểu Đồng thì lại hóa trang thành ma cà rồng, tương ứng, Dương Hiểu Đồng tự chủ trương chọn cho Trương Doãn Kiệt nhân vật bạch mã vương tử.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Hiểu Đồng cảm thấy Trương Doãn Kiệt thích hợp với nhân vật này nhất, nhìn qua như một khe suối trong vắt trông nhiễm chút bụi trần, như cảm giác anh mang lại cho người khác vậy, thật ấm áp.
Khi Trương Doãn Kiệt nhìn thấy y phục kia cũng cảm thấy buồn cười, những vũ hội anh tham gia đều là loại vũ hội chính quy, loại thú vị như vũ hội hóa trang này thì lại chưa từng thử qua. Nhìn y phục Dương Hiểu Đồng đưa qua, cười hỏi, “Em muốn anh giả trang thành vương tử? Vì sao?"
“Bởi vì anh Doãn Kiệt vốn là vương tử a! Vương tử hoàn mỹ mà chói mắt, là tình nhân trong mộng của mọi nữ sinh! Anh mà mặc trạng phục này bước lên, nhất định sẽ kinh diễm toàn trường!"
“Vậy sao em lại hóa trang thành ma cà rồng? Vương tử và công chúa ma cà rồng sao?"
Nghe vậy, Dương Hiểu Đồng phì cười, lúc trước cô không hề nghĩ tới điểm này, mình muốn hóa trang thành ma cà rồng là hứng khởi nhất thời, mà khi nghĩ đến Trương Doãn Kiệt thì ngoài vương tử ra thì cảm thấy không còn nhân vật nào thích hợp hơn! Đến bây giờ lại…
“Ma cà rồng cặp đôi với vương tử! Ha ha ha, không tệ a!"
…
Khi hai người đi tới vũ hội vẫn tạo thành náo động thật lớn, Dương Hiểu Đồng sắm vai công chúa ma cà rồng, lễ phục màu hồng trong sáng cùng màu đen gợi cảm đan xen, gương mặt trang điểm tái nhợt nhưng đôi môi lại tô điểm đỏ tươi diễm lệ, cùng với mái tóc xoăn vàng tươi, nhìn cô đích xác rất giống một công chúa ma cà rồng, mà khí chất cau quý trên của cô lại khiến cô hoàn toàn xứng đáng trở thành một công chúa!
Thân là ma cà rồng, Dương Hiểu Đồng lại kéo theo Trương Doãn Kiệt hóa trang thành vương tử, Trương Doãn Kiệt mặc lễ phục màu trắng, trên trang phục còn đính thêm bảo thạch và tua cờ nhìn qua hoa lệ mà lại cao nhã, hơn nữa, do Dương Hiểu Đồng yêu cầu, Trương Doãn Kiệt cũng nhuộm tóc vàng, nhìn như một vương tử Anh quốc chính hiệu.
Trương Doãn Kiệt vóc người cao lớn đứng cạnh Dương Hiểu Đồng thân hình cao gầy tựa như một cặp trời sinh, hai người vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người!
Cùng Trương Doãn Kiệt cầm ly sâm panh ngồi một bên, Dương Hiểu Đồng đánh giá những người hóa trang trong vũ hội, đích xác rất thú vị, nhân vật nào cũng có, cương thi, u linh, kinh điển nhất là còn có cả xác ướp! Trên người quấn đầy vải trắng cứng ngắc, dùng trang phục dạng này tới khiêu vũ, thật là có tính khiêu chiến rất lớn.
Không lâu sau, Tiểu Mẫn đi tới chỗ hai người, “Wow, Dương Hiểu Đồng, không ngờ cậu lại dẫn tới anh chàng đẹp trai đến thế nha!"
Dương Hiểu Đồng nhìn qua, Tiểu Mẫn hóa trang thế này nếu không nhìn kỹ chắc chắn không thể nhận ra, cô mặc bộ trang phục phù thủy rộng thùng thình, trang điểm kiểu già nua, tay cầm một quả cầu thủy tinh, không thể không thừa nhận, cách hóa trang này rất thành công!
Thấy Dương Hiểu Đồng ngốc lăng, Tiểu Mẫn cười đắc ý, “Hắc hắc, mình hóa trang không tệ đúng không? Mình cũng thấy vậy, chiều nay mình suy nghĩ rất lâu mới chọn được đấy, không thể hóa trang đơn giản như Nhược Nhược được!"
“Đích xác rất tuyệt, giới thiệu một chút, anh ấy là bạn mình – Trương Doãn Kiệt." Cô lại quay sang Trương Doãn Kiệt giới thiệu, “Cô ấy là bạn thân của em – Lý Hi Mẫn."
“Xin chào" Trương Doãn Kiệt tươi cười như gió xuân, đưa tay muốn bắt tay Tiểu Mẫn.
Tiểu Mẫn nhìn Trương Doãn Kiệt đẹp trai ngời ngời, trong khoảnh khắc cũng không biết nên phản ứng như thế nào, cũng may Dương Hiểu Đồng nhẹ nhàng huých vai cô mới hoàn hồn lại, “Xin chào, anh cứ gọi em là Tiểu Mẫn là được, ha ha ha." Hiểu Đồng bây giờ xinh đẹp như thế, nam nhân bên cạnh cậu ấy đúng là càng ngày càng đẹp trai hơn a!
Loại cực phẩm như thế này, A men, Dương Hiểu Đồng quá hạnh phúc!
“Đúng rồi, Tiểu Mẫn, không phải Nhược Nhược nói có tin tốt muốn nói cho mình sao? Cậu ấy đâu rồi?" Dương Hiểu Đồng quan sát một vòng cũng không bắt được thân ảnh của Nhược Nhược.
Tiểu Mẫn cười hắc hắc, “Cậu ấy đã tới rồi, còn đang ở cùng thân ái nhà cậu ta kia kìa."
Nhìn Tiểu Mẫn cười bỉ ổi, Dương Hiểu Đồng lập tức hiểu được, “Là Tần Tu Bân sao?"
“Đúng vậy, Nhược Nhược thật lợi hại, vừa ra tay đã câu ngay được cá! Bất quá nhìn dáng vẻ cậu bây giờ." Tiểu Mẫn liếc nhìn Trương Doãn Kiệt, cười xấu xa, “Cậu cũng không xa!"
Dương Hiểu Đồng trợn trắng mắt, “Mình không cần lo lắng, cậu cứ suy nghĩ việc của mình trước đi đã!"
“Ha ha ha!"
Mấy người Dương Hiểu Đồng nói chuyện phiếm một hồi lâu Nhược Nhược và Tần Tu Bân mới xuất hiện, hôm nay Nhược Nhược và Tần Tu Bân hóa trang kiểu tĩnh lữ, Nhược Nhược là y tá, còn Tần Tu Bân là bác sĩ, nhìn qua rất xứng đôi.
Bọn họ trò chuyện một chút, Tần Tu Bân và Trương Doãn Kiệt nói chuyện rất hợp nhau, Nhược Nhược và Tiểu Mẫn thì hợp lực nghiêm hình bức cung Dương Hiểu Đồng, nhưng cô vẫn kiên định nói Trương Doãn Kiệt chỉ là bạn mà thôi, cuối cùng hai người buông tha.
“Hoan nghênh tất cả mọi người tới tham gia vũ hội hóa trang của trường, hy vọng mọi người có thể chơi vui vẻ!" Người dẫn chương trình lên bục khai mạc vũ hội.
Dứt lời, tất cả nhao nhao vỗ tay.
“Tiếp theo xin mời hiệu trưởng lên phát biểu đôi lời!"
Hiệu trưởng mở miệng ra vẫn là mười phần giọng quan, “Hôm nay chủ yếu là vì vui vẻ tạm biệt các sinh viên đã tốt nghiệp, hy vọng sau khi ra trường các em vẫn nhớ đến trường học cũ, cũng hy vọng các em có thể thực hiện được lý tưởng của mình trong tương lai, góp một phần lực xây dựng xã hội."
Dương Hiểu Đồng nghe hắn nói thì cượt nhạt, lời như thế ai chả nói được, căn bản chỉ là nói suông, một xíu tác dụng cũng không có. Sau sự việc lần trước tại phòng hiệu trưởng, cô cũng có ấn tượng không tốt về ông hiệu trưởng này, một hiệu trưởng không có chủ kiến, mà cô thì rất không thích loại người không có chủ kiến.
Bất quá nếu đối phương đã tổ chức vũ hội, vậy thì lên nói mấy câu cũng là chuyện bình thường.
Mười phút sau hiệu trưởng mới kết thúc bài nói, lúc này vũ hội hóa trang mới chính thức bắt đầu!
“Vì gia tăng không khí cho vũ hội lần này, mời các bạn chọn ra Vua và Nữ Hoàng của vũ hội hóa trang, đương nhiên, Vua sẽ do các nữ sinh bình chọn, Nữ Hoàng thì do nam sinh bình chọn, sau đó Vua và Nữ Hoàng sẽ nhảy điệu mở đầu cho vũ hội của chúng ta!"
Tác giả :
Mộ Anh Lạc