Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 189: Ý muốn giết người của Lạc Vĩnh Tân
Sau đó, trận chiến cũng dần kết thúc, vì mọi người đều bắt đầu chiến đấu cùng lúc nên vẫn chưa đến mười phút thì những người ở đó đã phân rõ thắng bại, phân nửa thắng trận còn phân nửa thì bị loại.
Những người bị loại, đương nhiên cũng có ý vui mừng nhưng lại không khỏi cảm thấy chán chường vì việc bị loại này cũng có không ít tổn thất.
Đông Phương Ngọc Nhi có thể thắng là vì cô ấy gặp phải một đối thủ chỉ có tứ chi phát triển còn đầu óc thì vô cùng đơn giản nhưng điều khiến Vương Phong cảm thấy ngạc nhiên là Chung Hiểu Thiến cuối cùng cũng đã thắng, thành công tiến vào vòng trong.
Hai cô gái này, quả thật đều có năng lực, không phải chỉ là bình hoa trưng cho đẹp.
Tổng cộng có hai mươi bốn người thắng cuộc, tiếp theo thì hai mươi bốn người họ vẫn cần tiếp tục chiến đấu, bước vào vòng đấu loại và cần phân thứ tự.
Thứ tự này cũng sẽ ảnh hưởng đến tư cách tham gia Long Hồn của họ, vì vậy trong thời khắc này ai trong họ cũng đều tỏ ra hăng hái như muốn xông lên chiến đấu.
“Nguyên tắc cũ, bốc thăm chọn đối thủ, quy tắc của các vị lần này có điểm thay đổi, vì con đường trở thành thành viên của Long Hồn cách các vị không còn xa nữa nên trong quá trình chiến đấu ta cho phép các vị dù là sử dụng bất kỳ cách thức nào cũng được, sống chết do số mệnh" Đột nhiên tên giáo quan lên tiếng làm cho bọn người Vương Phong bất giác thay đổi sắc mặt.
Con người này quả thật là buồn vui thất thường, quy tắc nói thay đổi là thay đổi nhưng tên đó mới chính là người tuyển chọn thành viên cho Long Hồn nên lời hắn nói cũng xem như là quy tắc.
Vì có thể có nguy hiểm đến tính mạng nên hai mươi bốn người họ đều không còn sự hăng hái giống lúc trước, trên mặt họ đều có sự dè dặt.
Cuối cùng bốc thăm bắt đầu, Vương Phong bốc được đối thủ tên Long Trí, Vương Phong bước đến vòng tròn của sàn đấu, sau đó liền có một người cũng vội vàng bước đến trước mặt hắn.
“Không ngờ lại gặp cậu." Nhìn thấy đối thủ là Vương Phong, Long Trí lộ ra một nụ cười khổ, mặc dù hắn là một trong những người giỏi nhất trong quân khu nhưng sau khi đến đây hắn mới biết ở Hoa Hạ cũng có rất nhiều người tài giỏi, hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường.
Chiến đấu với Vương Phong hắn mới biết được thực lực của hắn và Vương Phong khác xa như vậy, căn bản là không cùng cấp bậc.
“Cậu là muốn chiến đấu hay đầu hàng." Nhìn thấy Long Trí, Vương Phong không có ý muốn giết hắn, lạnh nhạt hỏi.
“Tuy tôi không phải đối thủ của cậu nhưng tôi không cho phép cậu xem thường lòng tự trọng của tôi, lên đi, để tôi oanh oanh liệt liệt mà chiến đấu một trận." Thấy Long Trí đột nhiên trở nên kiên quyết như vậy, Vương Phong nhẹ gật đầu.
Sớm đã đầu hàng như vậy sẽ không còn gì thú vị nữa, hắn đến đây là để tu luyện, nếu đối thủ nào cũng đầu hàng, vậy chẳng còn ý nghĩa hắn muốn khi đến đây.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết cậu, có bao nhiêu tài cán thì cứ mang ra hết đi." Vương Phong không chút lo lắng nói.
Sức mạnh của hai người khác xa như vậy, hắn có gì phải sợ chứ vì chắc chắn người thua sẽ là đối thủ của hắn.
“Vẫn mong cậu thủ hạ lưu tình." Long Trí tỏ ra khách sáo, sau đó trực tiếp rút ra một con dao từ bên chân, con dao tỏa ra tia sáng sắc bén.
Đây là trận đấu mà mà sử dụng thủ đoạn gì cũng có thể, thậm chí dùng súng cũng không xem là vi phạm quy tắc, vì vậy khi thấy con dao của đối thủ, sắc mặt của Vương Phong cũng trở nên ngưng trọng.
Cơ thể của hắn sẽ không chịu được thứ vũ khí lợi hại ấy, hắn hít sâu một cái, lúc này mới vẫy tay nói với Long Trí: “Ra tay đi."
“Cậu cũng quá đề cao bản thân rồi." Nhìn thấy thấy Vương Phong không sử dụng vũ khí, Long Trí bỗng chốc xông lên, cũng không dám buông lỏng phòng bị.
Tùy hắn biết bản thân mình không phải là đối thủ của Vương Phong nhưng hắn cũng không muốn sẽ thua một cách thảm hại, chỉ cần có thể làm cho Vương Phong bị thương nhẹ cũng xem là thắng lợi của hắn rồi.
Nhưng suy nghĩ của hắn cũng quá đơn giản rồi, thực tế luôn không phải như vậy, tuy tốc độ của hắn rất nhanh nhưng với khả năng nhìn thấu của Vương Phong thì cử động của hắn dường như cũng chậm đi mấy lần.
Vì vậy không chờ dao của hắn xông tới, Vương Phong đã tung ra một đấm đánh vào cổ tay hắn.
Long Trí đau đớn, con dao trong tay hắn cũng rơi xuống đất, hắn thuộc quân tiến công, nhiệm vụ của hắn là loại chém chém giết giết.
Nhưng hắn hiện tại đến làm cho Vương Phong bị thương cũng không làm được, vũ khí trong tay cũng bị Vương Phong đánh cho rơi xuống đất, nếu lúc này Vương Phong muốn giết hắn thì thật sự một chút khả năng cũng không có để chống lại.
“Tôi thua rồi." Long Trí lên tiếng, sau đó chủ động bước ra ngoài sàn đấu.
Hắn thật sự không có cách nào đối phó Vương Phong, vì sự sống, ngoài việc nhận thua thì hắn không còn con đường thứ hai để lựa chọn.
Hắn không ngờ phản ứng của Vương Phong lại nhanh đến như vậy nhưng thua là thua, hắn thua cũng là thua tâm phục khẩu phụ.
“Được." Nhìn thấy Long Trí, Vương Phong nhìn Long Trí đánh giá, không đánh được thì liền chịu thua, tránh phải chịu đau đớn do bị đánh.
Hai mươi bốn người, Vương Phong đương nhiên là được vào vòng trong, trong vòng mười phút thì những người còn lại cũng bắt đầu chiến đấu, một nửa được vào vòng trong, nửa còn lại thì bị loại.
Đông Phương Ngọc Nhi cũng thành công vào vòng trong, còn Chung Hiểu Thiến thì đã thua, không có cách nào tiếp tục chiến đấu.
Vương Phong không có chú ý theo dõi trận đấu của Đông Phương Ngọc Nhi nhưng có một người hắn quan sát rất kỹ lưỡng, đó là Lạc Vĩnh Tân, hắn cảm nhận được Lạc Vĩnh Tân có địch ý đối với hắn, giống như đang chờ để đấu với hắn.
Từ sau khi tu luyện đến giờ, trực giác của Vương Phong luôn rất đúng, vì vậy hắn có lý do để tin rằng Lạc Vĩnh Tân muốn đối phó với hắn.
Có điều hắn chỉ mới chỉ đạt đến cảnh giới ngoại công, Vương Phong hoàn toàn không xem trọng hắn.
Trên sàn đấu nhiều người như vậy nhưng chỉ có mình Vương Phong là đạt đến cảnh giới nội công vì vậy hắn là người mạnh nhất ở đây, không ai là đối thủ của hắn.
Một trận đấu nữa lại diễn ra, lại có sáu người bị loại, chỉ còn sáu người được vào vòng trong.
Người đầu tiên được vào vòng trong tất nhiên là Vương Phong rồi nhưng không biết Đông Phương Ngọc Nhi đã gặp được vận may gì mà cũng đã thành công vào được vòng kế tiếp, đúng là làm cho Vương Phong phải xem lại.
Cô gái này bên ngoài thì chẳng có mấy khả năng chiến đấu, không ngờ lại có thể kiên trì vào được đến vòng này.
Sáu người họ, chọn ba người thắng vào trong, đấu thêm một vòng nữa.
Vòng này không biết là có phải ông trời sắp đặt hay không mà đối thủ của Vương Phong lại là Lạc Vĩnh Tân, người này đối với hắn luôn không có ý tốt.
Lạc Vĩnh Tân ngày thứ nhất chạy cự li dài đã đạt hạng hai, ngày thứ hai bắn súng thì càng lợi hại hơn, vì vậy từ hai thành tích này có thể thấy hắn giỏi hơn những người khác rất nhiều.
Chỉ là cảnh giới của hắn không thể so với Vương Phong, Vương Phong dường như không quá lo lắng, trước một đối thủ mạnh như vậy thì âm mưu quỷ kế gì cũng trở thành một câu chuyện cười.
“Cuối cùng cũng gặp được cậu." Lạc Vĩnh Tân nở một nụ cười quỷ dị bước lên sàn đấu, làm cho Vương Phong bất giác nhăn mày.
“Lẽ nào lại gấp gáp muốn tôi giết cậu vậy sao?" Vương Phong nhếch mày.
“Ừm, Đông Phương Ngọc Nhi là người tôi thích, ai muốn cướp cô ấy đi đều là kẻ thù của tôi, vì vậy hôm nay tôi sẽ giết cậu, không thể để cậu tiếp tục sống." Lạc Vĩnh Tân nói, cả người đều tỏa ra sự quyết liệt, tuyệt không phải nói đùa.
Nhưng việc hắn thích Đông Phương Ngọc Nhi thì liên quan gì đến Vương Phong chứ, vì vậy Vương Phong cũng không mấy quan tâm hắn chỉ bình thản nói: “Tôi vốn dĩ không muốn giết ai cả nhưng nếu ai muốn giết tôi thì tôi nhất định sẽ khiến người đó biến mất khỏi thế giới này, nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ tiễn cậu một đoạn."
Vương Phong ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp nhưng ý muốn giết hắn của Lạc Vĩnh Tân đã quá rõ ràng vì vậy đối với đối thủ như vậy hắn cũng không có ý nương tay.
Ai kính ta một thước, ta liền kính người đó một trượng, ai muốn uy hiếp ta vậy thì sẽ phải trả cái giá rất đắt, đây là quy tắc sống của Vương Phong, trước giờ hắn chưa từng phá vỡ quy tắc ấy.
Đây gọi là xem nhẹ chuyện sống chết, không phục thì cứ thử!
“Nếu đã như vậy thì cậu chuẩn bị chết đi." Vẻ mặt Lạc Vĩnh Tân đột nhiên trở nên hung ác, cả người mang theo sát khí xông về phía Vương Phong.
Sự quyết liệt của Lạc Vĩnh Tân làm cho hắn cảm thấy rất phiền toái, chắc hẳn tên Lạc Vĩnh Tân này chỉ còn một bước nữa là có thể thi triển nội công, thậm chí lúc nào cũng có thể nâng cao nội công.
Chỉ là hắn cũng không có gì cần phải lo lắng, năng lực của hắn vẫn cao hơn Lạc Vĩnh Tân rất nhiều, vì vậy hắn chẳng có chút lùi bước, trực tiếp tung ra một đấm.
Một đấm này sức mạnh rất lớn, có thể đánh chết cả một con trâu.
Chỉ là sau khi đánh, Vương Phong chẳng những không thể đánh chết Lạc Vĩnh Tân mà còn bị sức mạnh ấy đánh cho lùi lại vài bước.
“Đây là chuyện gì?" Vương Phong tỏ ra khác thường.
Tuy một đấm này không thể giết được Lạc Vĩnh Tân nhưng hắn cũng chẳng tốt hơn là mấy, bị đánh lùi về sau hơn mười bước, trên miệng đầy máu tươi, chỉ còn một hai bước nữa là ra khỏi vòng tròn trên sàn đấu.
May mắn là hắn vẫn có thể tiếp tục đấu, không có bị đánh một cái liền thua, so với mấy người trước thì hắn cũng có chút bản lĩnh.
“Cậu quả nhiên đã có thể sử dụng nội công." Bị trúng một đấm với sức mạnh cực lớn của Vương Phong, Lạc Vĩnh Tân dùng tay lau đi máu trên miệng, lộ ra nụ cười âm hiểm.
Thật ra người khác đã nghe nói Vương Phong đã có thể sử dụng nội công nhưng Lạc Vĩnh Tân làm sao tin được, bản thân hắn còn không thể đạt được nội công, đương nhiên là do hắn không thể chấp nhận việc Vương Phong đã trở thành một cao thủ có nội công thâm hậu.
Nhưng hiện tại hai người họ đấu với nhau, Lạc Vĩnh Tân có thể lập tức cảm nhận được sức mạnh của Vương Phong, chắc là do tu luyện nội công.
Thời gian tu luyên nội công ít hơn hắn, nếu như hắn cứ tiếp tục mạnh hơn thì việc giành lại Đông Phương Ngọc Nhi là việc không thể.
Vì vậy Vương Phong càng mạnh thì hắn cành muốn giết Vương Phong, hiện tại hắn chỉ có một ý muốn mãnh liệt đó là giết chết Vương Phong.
Hơn nữa hiện tại là trận đấu sống chết, ai cũng không thể ngăn cản, họ có thể sử dụng mọi thủ đoạn.
Những người bị loại, đương nhiên cũng có ý vui mừng nhưng lại không khỏi cảm thấy chán chường vì việc bị loại này cũng có không ít tổn thất.
Đông Phương Ngọc Nhi có thể thắng là vì cô ấy gặp phải một đối thủ chỉ có tứ chi phát triển còn đầu óc thì vô cùng đơn giản nhưng điều khiến Vương Phong cảm thấy ngạc nhiên là Chung Hiểu Thiến cuối cùng cũng đã thắng, thành công tiến vào vòng trong.
Hai cô gái này, quả thật đều có năng lực, không phải chỉ là bình hoa trưng cho đẹp.
Tổng cộng có hai mươi bốn người thắng cuộc, tiếp theo thì hai mươi bốn người họ vẫn cần tiếp tục chiến đấu, bước vào vòng đấu loại và cần phân thứ tự.
Thứ tự này cũng sẽ ảnh hưởng đến tư cách tham gia Long Hồn của họ, vì vậy trong thời khắc này ai trong họ cũng đều tỏ ra hăng hái như muốn xông lên chiến đấu.
“Nguyên tắc cũ, bốc thăm chọn đối thủ, quy tắc của các vị lần này có điểm thay đổi, vì con đường trở thành thành viên của Long Hồn cách các vị không còn xa nữa nên trong quá trình chiến đấu ta cho phép các vị dù là sử dụng bất kỳ cách thức nào cũng được, sống chết do số mệnh" Đột nhiên tên giáo quan lên tiếng làm cho bọn người Vương Phong bất giác thay đổi sắc mặt.
Con người này quả thật là buồn vui thất thường, quy tắc nói thay đổi là thay đổi nhưng tên đó mới chính là người tuyển chọn thành viên cho Long Hồn nên lời hắn nói cũng xem như là quy tắc.
Vì có thể có nguy hiểm đến tính mạng nên hai mươi bốn người họ đều không còn sự hăng hái giống lúc trước, trên mặt họ đều có sự dè dặt.
Cuối cùng bốc thăm bắt đầu, Vương Phong bốc được đối thủ tên Long Trí, Vương Phong bước đến vòng tròn của sàn đấu, sau đó liền có một người cũng vội vàng bước đến trước mặt hắn.
“Không ngờ lại gặp cậu." Nhìn thấy đối thủ là Vương Phong, Long Trí lộ ra một nụ cười khổ, mặc dù hắn là một trong những người giỏi nhất trong quân khu nhưng sau khi đến đây hắn mới biết ở Hoa Hạ cũng có rất nhiều người tài giỏi, hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường.
Chiến đấu với Vương Phong hắn mới biết được thực lực của hắn và Vương Phong khác xa như vậy, căn bản là không cùng cấp bậc.
“Cậu là muốn chiến đấu hay đầu hàng." Nhìn thấy Long Trí, Vương Phong không có ý muốn giết hắn, lạnh nhạt hỏi.
“Tuy tôi không phải đối thủ của cậu nhưng tôi không cho phép cậu xem thường lòng tự trọng của tôi, lên đi, để tôi oanh oanh liệt liệt mà chiến đấu một trận." Thấy Long Trí đột nhiên trở nên kiên quyết như vậy, Vương Phong nhẹ gật đầu.
Sớm đã đầu hàng như vậy sẽ không còn gì thú vị nữa, hắn đến đây là để tu luyện, nếu đối thủ nào cũng đầu hàng, vậy chẳng còn ý nghĩa hắn muốn khi đến đây.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết cậu, có bao nhiêu tài cán thì cứ mang ra hết đi." Vương Phong không chút lo lắng nói.
Sức mạnh của hai người khác xa như vậy, hắn có gì phải sợ chứ vì chắc chắn người thua sẽ là đối thủ của hắn.
“Vẫn mong cậu thủ hạ lưu tình." Long Trí tỏ ra khách sáo, sau đó trực tiếp rút ra một con dao từ bên chân, con dao tỏa ra tia sáng sắc bén.
Đây là trận đấu mà mà sử dụng thủ đoạn gì cũng có thể, thậm chí dùng súng cũng không xem là vi phạm quy tắc, vì vậy khi thấy con dao của đối thủ, sắc mặt của Vương Phong cũng trở nên ngưng trọng.
Cơ thể của hắn sẽ không chịu được thứ vũ khí lợi hại ấy, hắn hít sâu một cái, lúc này mới vẫy tay nói với Long Trí: “Ra tay đi."
“Cậu cũng quá đề cao bản thân rồi." Nhìn thấy thấy Vương Phong không sử dụng vũ khí, Long Trí bỗng chốc xông lên, cũng không dám buông lỏng phòng bị.
Tùy hắn biết bản thân mình không phải là đối thủ của Vương Phong nhưng hắn cũng không muốn sẽ thua một cách thảm hại, chỉ cần có thể làm cho Vương Phong bị thương nhẹ cũng xem là thắng lợi của hắn rồi.
Nhưng suy nghĩ của hắn cũng quá đơn giản rồi, thực tế luôn không phải như vậy, tuy tốc độ của hắn rất nhanh nhưng với khả năng nhìn thấu của Vương Phong thì cử động của hắn dường như cũng chậm đi mấy lần.
Vì vậy không chờ dao của hắn xông tới, Vương Phong đã tung ra một đấm đánh vào cổ tay hắn.
Long Trí đau đớn, con dao trong tay hắn cũng rơi xuống đất, hắn thuộc quân tiến công, nhiệm vụ của hắn là loại chém chém giết giết.
Nhưng hắn hiện tại đến làm cho Vương Phong bị thương cũng không làm được, vũ khí trong tay cũng bị Vương Phong đánh cho rơi xuống đất, nếu lúc này Vương Phong muốn giết hắn thì thật sự một chút khả năng cũng không có để chống lại.
“Tôi thua rồi." Long Trí lên tiếng, sau đó chủ động bước ra ngoài sàn đấu.
Hắn thật sự không có cách nào đối phó Vương Phong, vì sự sống, ngoài việc nhận thua thì hắn không còn con đường thứ hai để lựa chọn.
Hắn không ngờ phản ứng của Vương Phong lại nhanh đến như vậy nhưng thua là thua, hắn thua cũng là thua tâm phục khẩu phụ.
“Được." Nhìn thấy Long Trí, Vương Phong nhìn Long Trí đánh giá, không đánh được thì liền chịu thua, tránh phải chịu đau đớn do bị đánh.
Hai mươi bốn người, Vương Phong đương nhiên là được vào vòng trong, trong vòng mười phút thì những người còn lại cũng bắt đầu chiến đấu, một nửa được vào vòng trong, nửa còn lại thì bị loại.
Đông Phương Ngọc Nhi cũng thành công vào vòng trong, còn Chung Hiểu Thiến thì đã thua, không có cách nào tiếp tục chiến đấu.
Vương Phong không có chú ý theo dõi trận đấu của Đông Phương Ngọc Nhi nhưng có một người hắn quan sát rất kỹ lưỡng, đó là Lạc Vĩnh Tân, hắn cảm nhận được Lạc Vĩnh Tân có địch ý đối với hắn, giống như đang chờ để đấu với hắn.
Từ sau khi tu luyện đến giờ, trực giác của Vương Phong luôn rất đúng, vì vậy hắn có lý do để tin rằng Lạc Vĩnh Tân muốn đối phó với hắn.
Có điều hắn chỉ mới chỉ đạt đến cảnh giới ngoại công, Vương Phong hoàn toàn không xem trọng hắn.
Trên sàn đấu nhiều người như vậy nhưng chỉ có mình Vương Phong là đạt đến cảnh giới nội công vì vậy hắn là người mạnh nhất ở đây, không ai là đối thủ của hắn.
Một trận đấu nữa lại diễn ra, lại có sáu người bị loại, chỉ còn sáu người được vào vòng trong.
Người đầu tiên được vào vòng trong tất nhiên là Vương Phong rồi nhưng không biết Đông Phương Ngọc Nhi đã gặp được vận may gì mà cũng đã thành công vào được vòng kế tiếp, đúng là làm cho Vương Phong phải xem lại.
Cô gái này bên ngoài thì chẳng có mấy khả năng chiến đấu, không ngờ lại có thể kiên trì vào được đến vòng này.
Sáu người họ, chọn ba người thắng vào trong, đấu thêm một vòng nữa.
Vòng này không biết là có phải ông trời sắp đặt hay không mà đối thủ của Vương Phong lại là Lạc Vĩnh Tân, người này đối với hắn luôn không có ý tốt.
Lạc Vĩnh Tân ngày thứ nhất chạy cự li dài đã đạt hạng hai, ngày thứ hai bắn súng thì càng lợi hại hơn, vì vậy từ hai thành tích này có thể thấy hắn giỏi hơn những người khác rất nhiều.
Chỉ là cảnh giới của hắn không thể so với Vương Phong, Vương Phong dường như không quá lo lắng, trước một đối thủ mạnh như vậy thì âm mưu quỷ kế gì cũng trở thành một câu chuyện cười.
“Cuối cùng cũng gặp được cậu." Lạc Vĩnh Tân nở một nụ cười quỷ dị bước lên sàn đấu, làm cho Vương Phong bất giác nhăn mày.
“Lẽ nào lại gấp gáp muốn tôi giết cậu vậy sao?" Vương Phong nhếch mày.
“Ừm, Đông Phương Ngọc Nhi là người tôi thích, ai muốn cướp cô ấy đi đều là kẻ thù của tôi, vì vậy hôm nay tôi sẽ giết cậu, không thể để cậu tiếp tục sống." Lạc Vĩnh Tân nói, cả người đều tỏa ra sự quyết liệt, tuyệt không phải nói đùa.
Nhưng việc hắn thích Đông Phương Ngọc Nhi thì liên quan gì đến Vương Phong chứ, vì vậy Vương Phong cũng không mấy quan tâm hắn chỉ bình thản nói: “Tôi vốn dĩ không muốn giết ai cả nhưng nếu ai muốn giết tôi thì tôi nhất định sẽ khiến người đó biến mất khỏi thế giới này, nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ tiễn cậu một đoạn."
Vương Phong ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp nhưng ý muốn giết hắn của Lạc Vĩnh Tân đã quá rõ ràng vì vậy đối với đối thủ như vậy hắn cũng không có ý nương tay.
Ai kính ta một thước, ta liền kính người đó một trượng, ai muốn uy hiếp ta vậy thì sẽ phải trả cái giá rất đắt, đây là quy tắc sống của Vương Phong, trước giờ hắn chưa từng phá vỡ quy tắc ấy.
Đây gọi là xem nhẹ chuyện sống chết, không phục thì cứ thử!
“Nếu đã như vậy thì cậu chuẩn bị chết đi." Vẻ mặt Lạc Vĩnh Tân đột nhiên trở nên hung ác, cả người mang theo sát khí xông về phía Vương Phong.
Sự quyết liệt của Lạc Vĩnh Tân làm cho hắn cảm thấy rất phiền toái, chắc hẳn tên Lạc Vĩnh Tân này chỉ còn một bước nữa là có thể thi triển nội công, thậm chí lúc nào cũng có thể nâng cao nội công.
Chỉ là hắn cũng không có gì cần phải lo lắng, năng lực của hắn vẫn cao hơn Lạc Vĩnh Tân rất nhiều, vì vậy hắn chẳng có chút lùi bước, trực tiếp tung ra một đấm.
Một đấm này sức mạnh rất lớn, có thể đánh chết cả một con trâu.
Chỉ là sau khi đánh, Vương Phong chẳng những không thể đánh chết Lạc Vĩnh Tân mà còn bị sức mạnh ấy đánh cho lùi lại vài bước.
“Đây là chuyện gì?" Vương Phong tỏ ra khác thường.
Tuy một đấm này không thể giết được Lạc Vĩnh Tân nhưng hắn cũng chẳng tốt hơn là mấy, bị đánh lùi về sau hơn mười bước, trên miệng đầy máu tươi, chỉ còn một hai bước nữa là ra khỏi vòng tròn trên sàn đấu.
May mắn là hắn vẫn có thể tiếp tục đấu, không có bị đánh một cái liền thua, so với mấy người trước thì hắn cũng có chút bản lĩnh.
“Cậu quả nhiên đã có thể sử dụng nội công." Bị trúng một đấm với sức mạnh cực lớn của Vương Phong, Lạc Vĩnh Tân dùng tay lau đi máu trên miệng, lộ ra nụ cười âm hiểm.
Thật ra người khác đã nghe nói Vương Phong đã có thể sử dụng nội công nhưng Lạc Vĩnh Tân làm sao tin được, bản thân hắn còn không thể đạt được nội công, đương nhiên là do hắn không thể chấp nhận việc Vương Phong đã trở thành một cao thủ có nội công thâm hậu.
Nhưng hiện tại hai người họ đấu với nhau, Lạc Vĩnh Tân có thể lập tức cảm nhận được sức mạnh của Vương Phong, chắc là do tu luyện nội công.
Thời gian tu luyên nội công ít hơn hắn, nếu như hắn cứ tiếp tục mạnh hơn thì việc giành lại Đông Phương Ngọc Nhi là việc không thể.
Vì vậy Vương Phong càng mạnh thì hắn cành muốn giết Vương Phong, hiện tại hắn chỉ có một ý muốn mãnh liệt đó là giết chết Vương Phong.
Hơn nữa hiện tại là trận đấu sống chết, ai cũng không thể ngăn cản, họ có thể sử dụng mọi thủ đoạn.
Tác giả :
Xích Diễm Thánh Ca