Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 185: Thương vong nghiêm trọng

Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 185: Thương vong nghiêm trọng

Trong điện thoại vệ tinh được gắn vào lỗ tai truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, nghe được tiếng kêu này trong lòng Vương Phong như bị nhấc bổng lên. Rõ ràng ngay lúc này quân đội Hoa Hạ đang phải chịu một cuộc tra tấn sống không bằng chết. Bọn họ sắp không chịu nổi nữa.

Trước khi đến nơi này, Vương Phong không phải là chưa nghĩ qua trong những người bọn họ sẽ có người mất mạng. Nhưng khi tất cả mọi chuyện thực sự diễn ra trước mắt hắn thì hắn mới cảm thấy lửa giận hoàn toàn lấp đầy lồng ngực mình.

Sinh ra là người của Hoa Hạ, chết cũng là quỷ của Hoa Hạ. Hiện tại đồng bào của hắn đang bị tàn sát, hắn làm sao có thể thờ ơ cho được? 

“Khốn kiếp, tất cả đều đi chết hết cho ông." Vương Phong rống to, sau đó hắn cầm súng tiểu liên trong tay điên cuồng bắn ra một loạt đạn.

Dưới tốc độ bắn điên cuồng của hắn, lúc này hình như bốn phương tám hướng xung quanh đều có người bắn, khiến cho đội quân nước ngoài này cũng trở thành một mớ hỗn loạn.

Mặc dù trang bị của bọn chúng rất tốt nhưng giờ phút này bọn chúng dường như bị rơi vào vòng vây của những người khác, sao có thể không sợ được?  

Vì thế, trận chiến tiếp diễn vẫn chưa đến hai phút đồng hồ thì những tên quân đội nước ngoài này liền rút lui vào sâu trong khu rừng rậm rạp phủ đầy sương mù trắng xóa. Ngay cả trại đóng quân cũng không cần nữa mà bỏ chạy trối chết.

Đương nhiên, khi bọn chúng tháo chạy thì số người chết của chúng cũng tăng lên theo cấp số nhân, đợi đến sau khi tất cả những tên này đều tháo chạy xong thì bọn chúng cũng để lại hơn ba mươi xác chết.

“Đội trưởng." Ngay lúc này, Đoàn Dịch với đôi mắt đỏ ửng đi đến, sau đó quỳ thụp xuống trước mặt Vương Phong, khóc không thành tiếng nói: “Đội trường, xin cậu hãy giết tôi đi, là tôi đã hại bọn họ." 

“Anh làm gì vậy? Mau đứng dậy." Nhìn thấy một người so với tuổi của mình còn lớn hơn đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình, Vương Phong cũng nhanh chóng đỡ anh từ mặt đất đứng lên hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

“Là chúng tôi đã đạp phải mìn do đối phương đã đặt trước đó." Nói đến đây, Đoàn Dịch đột nhiên tát vào mặt mình một cái rồi nói: “Bởi vì vừa lo lắng vừa gấp gáp đi đường, tôi căn bản không nghĩ tới nơi này sẽ có mìn, vì thế xin đội trưởng hãy giết tôi đi. Tôi có lỗi với những người anh em đã chết."

Nói xong, đường đường là một người đàn ông thế mà nước mắt rơi đầy mặt, rõ ràng là vô cùng tự trách bản thân. 

“Anh đứng lên trước đi, tôi không có ý trách anh." Nhìn thấy bộ dạng Đoàn Dịch như thế này, Vương Phong hít một hơi thật sâu rồi cưỡng ép kéo anh đứng dậy.

Muốn bọn họ đi đường vòng là ý của hắn, vì thế nếu như người phải gánh tránh nhiệm lớn nhất không nghi ngờ gì khẳng định chính là hắn.

Một quyết định của bản thân mà hại chết người, trong lòng Vương Phong cũng không thể bình tĩnh được. 

“Trước tiên thống kê số người thương vong một chút, lúc này không thể thiếu anh được." Vương Phong nói, bắt lấy bả vai của Đoàn Dịch, tay cũng có chút run rẩy.

“Đội trưởng, tôi…"

“Đây là mệnh lệnh!" Vương Phong lớn giọng nói một câu dọa Đoàn Dịch kêu to một tiếng. 

Lúc này, vốn là bọn họ đều đã xuất hiện tổn thất về thương vong rất lớn, nếu như lại chết thêm một người nữa, chỉ sợ rằng hiệu quả chiến đấu sẽ giảm mạnh hơn nữa. Vương Phong không thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy được.

“Cho anh một phút để kiểm tra lại quân số, chậm một giây tôi liền xử lý anh theo quân pháp." Giọng điệu của Vương Phong vô cùng nặng nề khiến Đoàn Dịch cũng phải tạm thời bỏ qua bi thương, bắt đầu thống kê số người thương vong.

Khoảng chừng một phút sau, anh ta đến trước mặt Vương Phong nức nở nói: “Báo cáo đội trưởng, chúng ta tổng cộng mười bảy người chết, bị thương mười lăm người, hai người đạp trúng mìn đã bị nổ thành vụn, không tìm được xác." 

Một đội tổng cộng ba mươi bốn người, mười lăm người hy sinh, mười bảy người bị thương. Ngoại trừ còn một người là Vương Phong ra thì không chết cũng bị thương, không một ai lành lặn.

Ngay lúc này, Vương Phong chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng đau nhói, giống như bị người khác dùng kim hung hăng đâm một cái, hết thảy ba mươi bốn người, thế mà hy sinh hơn một nửa mà hai người kia thì xác cũng không tìm được.

“Ha ha." Vương Phong đột nhiên cười rộ lên nhưng lại là một nụ cười cay đắng. Chưa đến hai ngày, người chấp hành nhiệm vụ đã hy sinh một nửa, buồn cười là hắn tự xưng mình rất mạnh nhưng ngược lại căn bản không cứu được bọn họ. 

Đến lúc cuối cùng, khi Đoàn Dịch đem thi thể của những người trong đội bọn họ chất thành một đống, thân thể của Vương Phong cũng trở nên có chút run rẩy.

Những người này, nửa tiếng thậm chí là mười mấy phút trước vẫn còn sống nhưng hiện tại bọn họ chỉ còn cơ thể đã mất đi nhiệt độ sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Một vài người trong số đó có khả năng trở thành thành viên của quân đội Long Hồn, tuổi đời đều nhỏ hơn Vương Phong. Nhưng mà hiện tại, tất cả bọn họ đều chết mà vẫn mở to hai mắt, rõ ràng là chết không nhắm mắt. 

Giờ khắc này, tất cả những người vẫn còn có thể sống sót đều không nhịn được mà cúi đầu, những người này cũng cảm thấy đau buồn, tiếc thương thay cho những người đã hy sinh

Hơn mười thi thể được lúc này được đặt ngay ngắn cùng một chỗ, giống như một sự mỉa mai vậy, nhìn bọn họ, Vương Phong chỉ cảm thấy ngực hắn giống như bị vô số tảng đá lớn đè lên khiến hắn thở vô cùng khó khăn.

Một quyết định sai làm hại chết mười lăm người, Vương Phong tự biết rằng tội lỗi vô cùng lớn, không có cách nào cứu được bọn họ. Nhìn những người đã chết không nhắm mắt kia khiến trong lòng Vương Phong vô cùng đau nhói, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. 

Thình thịch!

Bỗng nhiên Vương Phong quỳ thụp xuống trước mặt những người này, tay đấm lên một hòn đá. Hòn đá cứng như thế dưới bàn tay của hắn trở nên vụn nát.

“Yên tâm đi, oán hận của các cậu, tôi nhất định sẽ báo thù cho các cậu. Tôi sẽ khiến bọn chúng... nợ máu phải trả bằng máu!" Trong mắt của Vương Phong hiện lên vẻ cuồng sát. Bất cứ ai có mặt ở đây cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh đầy chết chóc. 

“Cố lên." Ngay chính lúc này, đột nhiên có một người lính trong đội la to đỡ lấy người bên cạnh cậu ta.

Ngoại trừ những người đã hy sinh, hiện tại những người còn sống ở đây đều bị thương ở nhiều mức độ khác nhau, giờ phút này chính là có một người bị thương vô cũng nghiêm trọng, không thể trụ nổi nữa.

“Để tôi cứu cậu ấy." Gần như ngay lúc người lính này vừa hét lên thì đột nhiên cảm thấy một luồng gió lùa qua người, Vương Phong không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cậu. 

Người đã chết Vương Phong không thể cứu sống được bọn họ, đừng nói là hắn, ngay cả sư phụ hắn cũng hết cách cứu vãn.

Nhưng người vẫn còn thở, chỉ cần không chết thì Vương Phong có thể cứu sống bọn họ.

Mặc dù Vương Phong từ trước đến giờ đều chưa từng muốn tham gia quân đội cũng không muốn tham gia vào quân đội Long Hồn gì đó nhưng mà hiện tại nhìn thấy đồng bào nhận một cái chết bi thảm, cho dù hắn hao tổn toàn bộ chân khí của chính mình cũng phải gấp rút cứu lấy bọn họ. 

Bọn họ và hắn đều cùng là người của Hoa Hạ, bọn họ là lực lượng bảo vệ Tổ quốc, quốc gia có thể cường thịnh là nhờ có bọn họ tồn tại. Vì thế Vương Phong không thể nhìn thấy bọn họ mất mạng.

“Cố gắng lên, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cậu phải chết." Nhìn thấy người binh sỹ trúng ít nhất bốn viên đạn này, tay của Vương Phong trực tiếp đặt ở trên ngực hắn, liên tục truyền chân khí vào cơ thể.

“Đem dao giải phẫu tới đây." Vương Phong nói, sắc mặt nghiêm trọng. 

“Đây." Nghe thấy lời Vương Phong nói, một binh sỹ nhanh chóng đi đến hòm thuốc lấy ra một con dao giải phẫu sắc lẹm.

Hiện tạ viên đan vẫn còn trong người của người lính này. Nếu như không lấy những viên đạn này ra, đừng mơ cậu ta có thể hồi phục được.

Mặc dù Vương Phong chưa từng làm phẫu thuật, thậm chí cũng không biết bắt đầu thao tác thế nào nhưng hiện tại vì cứu người, hắn cũng không để ý quá nhiều như vậy. 

Không có bất kỳ thiết bị chữa bệnh nào, cũng không có thuốc mê, Vương Phong cứ một bên truyền chân khí, bên còn lại bắt đầu tiến hành giải phẩu phần ngực và bụng.

Những người xung quanh từng người từng người nhìn Vương Phong muốn giải phẫu cho người lính kia cũng trợn to mắt.

Bọn họ chỉ biết Vương Phong rất mạnh nhưng cũng không biết hắn là một bác sỹ? 

Chỉ vỏn vẹn một con dao, vết thương bị đạn bắn của binh sỹ này được Vương Phong mổ ra, chảy ra rất nhiều máu đỏ tươi lẫn trong đó là viên đạn cùng thịt.

“Đoàn Dịch, lấy viên đạn này ra." Vương Phong nói, nhanh chóng mổ vết thương kế tiếp.

“Được." Lúc này không thể do dự nữa cho nên Đoàn Dịch lập tức xông lên bắt đầu dùng tay lấy ra viên đạn lẫn bên trong máu và thịt của người binh sỹ này. 

Tổng cộng có bốn viên đạn, khi viên đạn cuối cùng được lấy ra, Vương Phong và Đoàn Dịch cả hai người mồ hôi đầm đìa gần như muốn sụp đổ.

Dùng đinh sắt cùng chỉ quân dụng cố định và khâu lại vết thương, Vương Phong cũng ngã bệt xuống bên cạnh, hít thở phì phò từng hơi từng hơi lớn.

Người binh sỹ này sở dĩ không mất mạng là bởi vì Vương Phong đã dùng chân khí của mình để kéo lại hơi thở cuối cùng cho cậu ta. Giờ phút này, người lính này đã qua giải đoạn nguy hiểm, còn Vương Phong lại tổn hại cực kỳ nghiêm trọng. 

“Đội trưởng, đội trưởng cậu không sao chứ?" Nhìn thấy sắc mặt Vương Phong tái nhợt, Đoàn Dịch vội vàng xông về phía trước đỡ lấy hắn mới có thể giúp hắn không bị ngã trên mặt đất.

“Tôi không sao, mọi người trước tiên xử lý vết thương cho những người bị thương nặng, tôi khôi phục lại sức mạnh của mình một chút. Mười phút là được."

Nói xong, Vương Phong trực tiếp đẩy Đoàn Dịch ra, nhắm hai mắt mình lại, dành thời gian để phục hồi lại sức mạnh đã bị tiêu hao của mình. 

Ngoại trừ người bị trúng bốn viên đạn này ra những người khác cũng bị thương nhưng không tổn hại đến tính mạng, bọn họ đều đã được xử lý vết thương tốt, hiện đang chờ Vương Phong đưa ra mệnh lệnh kế tiếp.

“Đội trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Lúc này, Đoàn Dịch hỏi.

“Trước tiên đi chôn cất những người đã hy sinh, sau đó chúng ta lập tức rời khỏi nơi này." Người đã chết sẽ không thể quay về, vì thế mấy người Vương Phong mặc kệ đang bị thương nghiêm trọng vẫn muốn tiếp tục tiến về phía trước. Nếu nhiệm vụ thành công thì những người bọn họ mới có thể trở thành binh sỹ của quân đội Long Hồn,  mà một khi nhiệm vụ thất bại, nỗ lực của tất cả bọn họ đều sẽ đổ sông đổ biển, bao gồm cả những người lính đã hy sinh vô ích này. 

Lúc đến có tổng cộng ba mươi bốn người nhưng lúc mấy người Vương Phong rời đi lại chỉ còn mười chín người, đa số vẫn là những binh lính bị thương, cử động đều vô cùng khó khăn.

Mười lăm người vẫn ở lại nơi này, không thể cùng bọn họ tiếp tục đi, nơi này sẽ là nơi đoàn tụ cuối cùng của bọn họ. Mạng sống của bọn họ đến đây tuyên bố kết thúc.

Quay đầu lại một lần nữa nhìn những người đã nằm lại nơi đây, Vương Phong cố nén nước mắt nơi hốc mắt nắm chặt nắm đấm lại. 

Người giết hại bọn họ, một người hắn cũng sẽ không bỏ qua, cho dù là đuổi đến chân trời góc biển, Vương Phong cũng phải bắt bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu.

Mơ ước của những người bọn họ chính là trở thành người của quân đội Long Hồn, nhưng cuối cùng bọn họ lại thất bại, thậm chí ngay cả mạng cũng không còn, vì thế nên bọn họ vẫn chưa thể hoàn thành tâm nguyện. Vương Phong sẽ thay bọn họ hoàn thành.

Không phải Vương Phong muốn trở thành người của quân đội Long Hồn. Thực tế hắn nợ những người này vì sự chỉ huy sai lầm của hắn, một phần những người mất mạng này, Vương Phong không có cách nào trả lại. 
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại