Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
Chương 186: Báo thù
Dịch: Liêu Doanh
Từ khi nhận cha mẹ đến giờ Diệp Hoan đã gặp rất nhiều xui xẻo nhưng đây là lần đầu tiên hắn chính thức kiếm được tiền, còn là rất nhiều tiền, vừa bắt đầu làm ăn đã lời được mấy trăm triệu khiến Diệp Hoan vui mừng không để đâu cho hết. Người hắn muốn cảm ơn đầu tiên chính là Lưu Tử Thành
Lúc trước, Lưu Tử Thành một mình đến Bắc Kinh, tìm hắn bàn bạc việc khởi nghiệp cho đến nay đã được mấy tháng. Họ đã thực hiện được kế hoạch ấp ủ mà lợi nhuận còn tới tấp như sóng xô bờ
Liễu Mi nhìn Diệp Hoan, cười nói: "Diệp đại thiếu gia, tôi còn phải cảm ơn anh đấy. Lúc trước nếu như không phải các anh thiếu vốn thì tôi cũng không có tư cách chơi đùa với những đại nhân vật kia. Hiện giờ tài sản của tôi cũng tăng lên gấp bội, toàn là được thơm lây của anh cả đấy"
Diệp Hoan cười hì hì: "Cô bây giờ đã kiếm được nhiều thế rồi thì dứt khoát bán luôn cổ phần cho tôi đi..."
"Anh mơ cũng đừng có mơ đến!" Liễu Mi nguýt dài, trở mặt còn nhanh hơn lật bàn tay "Tôi vừa mới ôm được con gà đẻ trứng vàng, lại bảo tôi bán gà cho anh, sau này ai đẻ trứng cho tôi hả? Xem tôi là đứa đần chắc?"
Hai người cười hỉ hả một hồi, không hề đả động đến chuyện của Nam Kiều Mộc
Diệp Hoan không muốn khơi lên vết thương của hắn, Liễu Mi càng không muốn động vào. Tất cả mọi người đều cẩn thận né tránh đề tài nặng nề này
Con người phải vấp ngã, phải trải qua tổn thương thì mới trưởng thành được. Mỗi lần vượt qua một nỗi đau, quay đầu nhìn lại miệng vực kia, lại cảm thán không ngờ mình đã vượt qua được giai đoạn khó khăn đó. Cứ mỗi lần như vậy, con người ta lại lớn thêm một chút.
Nam Kiều Mộc chính là một miệng vực trong đời Diệp Hoan, đáng tiếc hắn không thể vượt qua, vì vậy lựa chọn né tránh.
.....
Tới buổi trưa, Hầu Tử Trương Tam cũng chạy tới nhập bọn
Anh em nối khố gặp lại nhau liền cười đùa ầm ĩ. Hầu Tử và Trương Tam gần đây tinh thần rất hăng hái. Liễu Mi đưa cho Hầu Tử năm triệu để gây dựng phòng làm việc. Trước mắt, Hầu Tử đang tuyển mộ nhân tài giúp đỡ. Còn Trương Tam thì vào câu lạc bộ làm trợ lý cho Liễu Mi. Liễu Mi lén nói với Diệp Hoan rằng Trương Tam làm trợ lý rất biết nghe lời, làm việc cũng thật chăm chỉ nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cô đã quen với một tên trợ lý tinh quái biết chọc cô cười, biết làm cô tức giận phát khóc, sai hắn đuổi gà hắn lại đi đuổi chó.
Đến giờ cơm, mọi người đi lên lầu dùng bữa
Câu lạc bộ Danh Lưu có năm tầng, một nửa tầng năm được thiết kế làm nhà ăn cho nhân viên câu lạc bộ. Liễu Mi, Lưu Tử Thành ngày thường nếu không phải đi xã giao thì đều dùng cơm ở nơi này
Diệp Hoan gọi cả Hồng Lang và Sài Lang đi cùng. Mọi người túm tụm vây quanh Diệp Hoan giống như vầng trăng và những vì tinh tú.
Nhân viên đang dùng cơm đều kinh ngạc thấy Liễu tổng thường ngày lạnh lùng đang cười nói rạng rỡ với người đàn ông trẻ tuổi đi bên cạnh. Mọi người xì xào hỏi nhau về lai lịch người đàn ông có thể làm tan chảy trái tim của băng sơn mỹ nhân kia.
Sau khi biết được chân tướng, đám nhân viên lại càng giật mình hơn. Hóa ra người đó chính là chủ tịch của Danh Lưu, là cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ. Nghe nói hắn là đại thiếu gia của gia tộc danh giá nhất Bắc Kinh. Nghe đến đây, không ít nhân viên nữ rạo rực tâm hồn, ánh mắt nhìn Diệp Hoan đầy nóng bỏng, trong lòng đang bắt đầu khởi chiếu bộ phim chim cú bay lên ngọn cây thành phượng hoàng.
Phụ nữ hiện đại rất cởi mở, nếu đã xác định được mục tiêu thì họ sẽ ra tay tranh đoạt. Thủ đoạn còn quyết liệt hơn cả đàn ông
Ngay lập tức đã có nhân viên nữ triển khai hành động.
Nhà ăn nhân viên cũng có những phòng nhỏ riêng, đám người Diệp Hoan đang chuẩn bị đi phòng riêng dùng cơm thì một nhân viên nữ dáng vẻ xinh đẹp bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Diệp Hoan, đúng thời điểm đi ngang người Diệp Hoan thì đôi mi thanh tú bỗng nhăn lại, miệng khẽ rên một tiếng, sau đó thân người lảo đảo mềm nhũn quỵ xuống. Phương hướng ngã nhằm đúng giữa hai tay Diệp Hoan
Diệp Hoan theo phản xạ vô thức đưa hai tay đón đỡ, lập tức cảm giác được một thân thể mềm mại thơm tho nép vào trong ngực. Thế là giữa ánh nhìn chòng chọc của tất cả mọi người, một nam một nữ đứng ôm nhau, tư thế hệt như động tác kết thúc của điệu Tango
"Thật xin lỗi!" Nhân viên nữ thỏ thẻ nói, dáng điệu mong manh yếu ớt
Diệp Hoan mỉm cười: "Cô không sao chứ?"
Nhân viên nữ thầm đắc chí, nhìn ông chủ ở khoảng cách gần trông phong độ biết bao, vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, khi cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời xua tan bóng đêm. Đúng là một người đàn ông mê người
"Tôi không sao" Nhân viên nữ si mê nói
Thật ra, hiện thực rất tàn khốc. Truyện cổ tích cô bé lọ lem và chàng hoàng tử anh tuấn đã tuyệt tích từ lâu rồi, vì vậy...
Phản ứng tiếp theo của Diệp Hoan đã hoàn toàn phá nát mộng tưởng tốt đẹp trong lòng nữ nhân viên kia
Nụ cười của Diệp Hoan nhạt dần, chớp mắt liền âm trầm lạnh lùng, hơi hơi nhe nanh, nghiến răng nói: "Cô không sao nhưng anh đây có sao! Mẹ nó, cô giẫm lên chân tôi rồi!"
Diệp Hoan nói xong liền thẳng thừng buông tay
Rầm!
Nhân viên nữ kia lập tức nện mông xuống sàn nhà, mộng tưởng cổ tích của nàng cũng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ
Mắt Diệp Hoan cũng không buồn chớp một cái, đi thẳng vào phòng riêng trước sự sùng bái, kinh ngạc và hả hê của đám nhân viên
Hầu Tử, Trương Tam đi phía sau cũng hoàn toàn không nhìn đến mỹ nhân đang đo sàn, chỉ còn thiếu mỗi nước cọ đế giày lên người cô ta nữa thôi
Liễu Mi vừa đi vừa lộ ra nụ cười mỉa mai
Bọn dung chi tục phấn này thực cho rằng bạch mã vương tử dễ bắt được như vậy sao? Đám phụ nữ ngu ngốc!
.....
Trong phòng bố trí rất giản đơn, dù sao cũng chỉ là nhà ăn cho nhân viên nhưng thức ăn thì rất ngon miệng
Bếp trưởng nghe nói ông chủ lớn đến nhà ăn nhân viên dùng cơm liền trổ hết tài năng nấu nướng, trang trí thật đẹp mắt rồi bưng lên đầy một bàn
Liễu Mi gọi người mang đến năm bình Mao Đài, rót đầy rượu cho mọi người rồi bưng chén đứng dậy. Cô đang chuẩn bị cất lời thì hai mắt Diệp hoan lóe sáng, quát to một tiếng: "Bắt đầu!"
Vèo!
Ba đôi đũa đảo qua đảo lại trên bàn ăn nhanh như tia chớp. Trương Tam, Hầu Tử giật mình nhìn ba người Diệp Hoan, Hồng Lang, Sài Lang nhồm nhoàm ăn uống. Tướng ăn trước kia của Diệp Hoan tuy không thể nói là đẹp mắt nhưng nếu so với tướng ăn hôm nay thì trước kia hắn ăn uống mới thật thanh tao, tiêu sái làm sao
"Anh Hoan, anh bị bỏ đói bao nhiêu ngày rồi vậy?" Hầu Tử nơm nớp lo sợ nói
"Ực!" Diệp Hoan nhe hàm răng đầy dầu mỡ, tranh thủ nói: "Đừng lắm lời!"
Liễu Mi móc ra chiếc khăn tay trắng tinh, thấm thấm mồ hôi, vội vàng hô phục vụ phòng: "Nhanh đi bảo đầu bếp làm thêm một bàn ăn nữa mang lên!"
Sự thật chứng minh phán đoán của Liễu Mi vô cùng chuẩn xác
Năm phút sau, cả bàn ăn đã bị ba người ăn sạch không còn dư thứ gì
Cả căn phòng yên lặng như tử địa...
Diệp Hoan ợ một cái thật dài, ngại ngùng nhìn ánh mắt kinh hãi của Liễu Mi, Hầu Tử, Trương Tam.
"Ngại quá, động tác có hơi nhanh. Mọi người đừng khách khí, cùng ăn đi!"
Mọi người nhìn bàn ăn chỉ còn lại lưng bát nước canh, nghẹn khuất.
"Anh Hoan, anh bảo chúng em ăn gì?" Trương Tam lúng túng
Diệp Hoan khoắng đôi đũa vào bát canh, vớt ra một cọng rau còn may mắn sống sót, đặt vào trong bát Trương Tam. Hắn xoa đầu Trương Tam, cưng chiều nói: "Kiêng ăn là thói quen không tốt"
"Không, anh Hoan, anh cứ ăn nốt đi" Trương Tam đột nhiên cảm thấy mình rất muốn rộng lượng
"Anh không ăn, bọn anh đợi thức ăn sắp đưa lên"
Tập thể ba người: "......."
Thức ăn mới đưa tới thật nhanh, lại đầy một bàn thức ăn. Lần này ba người Diệp Hoan ăn uống nhã nhặn hơn rất nhiều.
"Anh Hoan, anh ở trong quân ngũ có phải mỗi ngày đều bị đói không?" Hầu Tử hỏi, trong giọng nói đượm chút chua xót
Diệp Hoan vui vẻ nói: "Không đến mức phải nhịn đói, thực đơn mỗi ngày cũng rất phong phú, có cá có gà có thịt, nghe nói còn có chuyên gia dinh dưỡng chuyên lên thực đơn cho tụi tao"
"Vậy sao anh giống như là quỷ đói đầu thai vậy?" Mặt Hầu Tử đầy vẻ không tin
Diệp Hoan giận dữ nói: "Đồ ăn đúng là không tệ nhưng tên khốn đầu bếp trong quân doanh không chịu làm món ăn tử tế cho mày ăn đâu. Bất kể là loại thức ăn nào cũng cho vào nồi hầm nhừ thành súp rồi múc ra bát, cứ thế húp ăn. Thật mẹ nó, không khác gì cho heo ăn. Mày nói xem còn ăn ra cái hương vị gì nữa?"
Hồng Lang vừa xỉa răng vừa cười cười: "Dù như vậy nhưng cậu không ăn không được, mà còn phải ăn thật nhanh nữa kìa. Chậm một bước thì trong nồi chỉ còn chút canh cặn. Chúng tôi ăn cơm tựa như chiến đấu trên chiến trường ấy, tính cạnh tranh vô cùng cao"
"Ở trong quân doanh mà nói đến phong độ thì chỉ có chết đói. Huấn luyện dã ngoại còn thảm hơn, mỗi người được phát hai thanh lương khô cho cả ngày, lúc ăn không khác gì gặm đá tảng, vừa vào trong dạ dày nó liền nở ra. Không ăn ư? Vậy thì chỉ có vác bụng đói đi tập luyện, ăn đi còn có thêm chút sức mà chống đỡ"
Ba người Liễu Mi nghe kể mà lòng càng chua xót.
"Anh Hoan, đừng nhập ngũ nữa, trở về đi. Cho dù lúc chúng ta nghèo nhất cũng không có khi nào thảm như vậy cả" Hầu Tử khó chịu đến nước mắt cũng sắp rớt xuống rồi.
Diệp Hoan buồn cười: "Không cần nhỏ nước mắt thương tiếc anh mày, bọn mày cảm thấy tao là loại người sẽ tự ủy khuất bản thân hay sao?"
Sài Lang cười nhạo nói: "Anh Hoan của các cậu đúng là không thể ủy khuất bản thân được. Mỗi khi đến kỳ huấn luyện dã ngoại, hắn chẳng bao giờ chịu ăn lương khô hết, toàn trốn đội trưởng mò vào thôn làng cắp hai con gà ở phía đông, lại chôm hai con cá ướp muối ở phía tây khiến cho không ít dân trong làng cho rằng có chồn lẻn vào ăn trộm. Bây giờ họ bắt đầu thành lập đội canh gác tìm bắt bọn chồn rồi, sau này xem cậu ăn trộm thế nào nữa"
Diệp Hoan đảo mắt: "Không trộm được thì tôi liền quang minh chính đại dùng tiền mua, làm người phải biết ứng biến chứ"
Ngừng một chút, Diệp Hoan hỏi thăm Hầu Tử: "Mày với đại minh tinh kia tiến triển thế nào rồi? Bây giờ là quan hệ gì?"
Hầu Tử chán nản: "Trước mắt chưa phát sinh quan hệ gì cả"
"Không phải bảo mày đặt một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến sau đó chén nàng luôn sao?"
"Bữa tối dưới ánh nến thì có...thế nhưng người gục trước là em" Vẻ mặt Hầu Tử đưa đám nói: "Em còn say đến nỗi nôn cả ra người cô ấy, cuối cùng cô ấy còn phải gọi bảo tiêu khiêng em vào gian phòng em đặt trước...Anh Hoan, em cảm thấy sau này em thật sự chỉ lấy được tay trái của mình thôi" (ý là tay phải lấy tay trái :)))
Hồng Lang và Sài Lang ngồi bên hóng hớt cũng hiểu đại khái chuyện gì xảy ra, không khỏi cảm thấy kính nể Hầu Tử
"Diệp Hoan, người anh em của cậu sống thật không dễ dàng nhỉ, tư liệu sống cũng đủ dựng thành bộ phim nhiệt huyết tuổi thanh xuân rồi" Sài Lang cảm khái nói
Diệp Hoan và Hầu Tử cười ẩn ý, ra điều "các ngươi kiến thức nông cạn" sau đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trương Tam đang vùi đầu ăn uống
.....
Mọi người vừa ăn uống cười đùa thật náo nhiệt. Liễu Mi khẽ chau đôi mày thanh tú, hạ giọng nói với Diệp Hoan rằng hôm khai trương có một kẻ tên là Lý Quốc Đống dẫn theo một đám người xông đến định phá đám buổi tiệc, sau khi phát hiện Tần Dật cũng là cổ đông của câu lạc bộ thì Lý Quốc Đống không dám ra tay nữa nhưng y cũng tuyên bố y và Diệp Hoan có mối thù lớn. Sau này ngoại trừ câu lạc bộ thì nếu gặp Diệp Hoan ở nơi khác đều sẽ không tha.
Liễu Mi thật lo lắng Lý Quốc Đống sẽ gây bất lợi cho Diệp Hoan, cảnh báo Diệp Hoan nên cẩn thận
Diệp Hoan thản nhiên cười xòa, không thèm để ý
Từ sau khi hắn đập chú ba Thẩm gia đến chấn động não, Diệp Hoan phát hiện đẳng cấp của mình đã được nâng lên rất nhiều. Bây giờ lãnh đạo cấp bộ trở xuống hắn còn chẳng buồn coi là đối thủ chứ đừng nói đến mấy đứa trẻ ranh dựa hơi này có tư cách gì đòi làm đối thủ của hắn.
Không thể không nói đây đúng là sự thăng hoa về mặt chất lượng
Đang lúc mọi người ăn uống vui vẻ thì ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo ngày một lớn
"Diệp Hoan có ở đây không? Có đây không? Gọi hắn ra đây cho ông?"
"Ông nể mặt anh Tần, không làm cản trở anh Tần kiếm tiền nhưng nhà hàng này không trong phạm vi câu lạc bộ. Ông đây hôm nay nhất định phải phế tên Diệp Hoan này"
Mọi người trong phòng biến sắc
Diệp Hoan ung dung sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: "Giọng nói này nghe rất quen, nói thêm mấy câu nữa để tôi nhớ xem nào"
Người ngoài cửa rất biết phối hợp, lại lên tiếng: "Diệp Hoan, đêm đó mày ỷ đông người, đánh tao xong liền phủi mông bỏ đi. Mày cho rằng chuyện đó cứ như vậy là xong rồi sao? Đi ra đây! Tao biết mày đã trở về rồi, Thẩm gia có thế lực, Lý gia tao cũng không phải đồ bỏ đi đâu!"
Diệp Hoan ngây ra rồi chợt vỗ đùi đét một cái: "Nghĩ ra rồi! Hóa ra là thằng nhãi Lý Quốc Đống!"
Mọi người: "......"
Liễu Mi gấp như kiến bò chảo nóng, cô đứng bật dậy, khuôn mặt tái đi, lo lắng nói: "Diệp Hoan, nghe tiếng ồn hình như có không ít người đâu. Quân tử trả thù mười năm không muộn, anh đi trước đi, chỗ này để tôi ứng phó"
Vẻ mặt Diệp Hoan cổ quái: "Cô bảo tôi chạy sao?"
Liễu Mi vội la lên: "Không chạy thì ngồi đây đợi người ta đến chém à? Đi nhanh lên đi!"
"Nhưng tôi còn chưa có no bụng đâu..."
Rầm!!
Cửa phòng bị người ta đá văng ra, thân thể mập mạp của Lý Quốc Đống tiến vào, thấy Diệp Hoan đang ngồi bên cạnh bàn liền sáng mắt, chưa kịp mở miệng nói câu "Mày cũng có ngày hôm nay" hoặc là "Tao nằm gai nếm mật chờ đến ngày báo thù rửa hận"....các loại thì đã thấy một bóng đen lóe lên trước mắt. Tiếp theo bụng liền trúng một cước thật mạnh, Lý Quốc Đống còn chưa cảm giác được đau đớn thì kinh ngạc phát hiện cảnh vật bốn phía bỗng nhiên chạy vù vù về phía trước.
Lý Quốc Đống lăn lông lốc trên mặt đất, gào lên đau đớn như heo bị chọc tiết.
Hồng Lang ngồi gần cửa nhất, vốn đang vùi đầu ăn uống liền nhẹ nhàng phủi phủi ống quần, thu chân, ăn tiếp, không buồn nhìn Lý Quốc Đống một cái, tựa như một cú đá vừa rồi chỉ là hất một túi rác bẩn.
Đám người Lý Quốc Đống mang đến bị một màn này dọa sợ ngây người, mười mấy người đang hùng hổ bao quanh bên ngoài chợt yên lặng, không dám nhúc nhích.
Cú đá vừa rồi của Hồng Lang đã đá Lý Quốc Đống bay đi hơn mười thước. Lực đạo và sức chiến đấu kinh người như vậy, ai dám đánh nhau với hắn?
Diệp Hoan ngại ngùng giải thích với đám người đang há hốc mồm bên ngoài: "Chiến hữu của tôi lúc ăn cơm thần kinh rất căng thẳng, sợ người khác đoạt đồ ăn trong bát hắn cho nên phản ứng có hơi kịch liệt. Nghe nói nhà hắn rất nghèo, mười tuổi vẫn còn cởi truồng tranh ăn với các anh em trong nhà, từ nhỏ đã sợ bị đói...ha ha, để các vị chê cười rồi, chê cười rồi!"
Động tác ăn uống của Hồng Lang khựng lại, chỉ chiếc đũa vào mặt Diệp Hoan tức tối mắng: "Thằng nhãi cậu mới mười tuổi vẫn cởi truồng ấy! Cái đồ thân thể dơ dáy miệng lưỡi cay độc"
Diệp Hoan không để ý Hồng Lang, cười cười với mấy người bên ngoài: "Lý tổng là người phú quý, thân thể yếu như vậy còn dám ra gió. Hiện giờ quân tiên phong đã bị nghiền nát, các vị có phải nên thu quân hay không? Tôi đây đi huấn luyện mấy tháng, còn chưa có cơ hội thử hiệu quả đâu..."
Vù!
Cả đám người mặc kệ Lý Quốc Đống nằm chỏng trơ, chạy vắt giò lên cổ
Diệp Hoan lúc này mới đứng dậy, kéo ghế, đi tới ngồi xổm trước người Lý Quốc Đống đang rên hừ hừ. Hắn cười tủm tỉm nhìn y
"Ủa, đây không phải là anh Lý sao? Đã lâu không gặp, tôi vẫn luôn muốn hẹn anh lại cùng chơi mạt chược đây...."
Hành động báo thù của Lý Quốc Đống còn chưa kịp mở màn thì đã kết thúc, cả thể xác và tinh thần đều bị đả kích lớn. Hơn nữa, một cước vừa rồi của Hồng Lang rất mạnh, có lẽ đã làm gãy hai cái xương sườn của y, giờ phút này y rên rỉ vô cùng thống khổ
"Diệp Hoan, mày giỏi lắm! Khốn kiếp, một chút thể diện cũng không chừa cho tao, khi dễ tao hết lần này đến lần khác" Lý Quốc Đống nằm co quắp trên đất, mồm miệng phập phồng không rõ lời
Diệp Hoan khó xử nhún vai: "Anh Lý, lần trước tôi thừa nhận là có khi dễ anh. Nhờ hồng phúc của anh mà tôi được dịp làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng hôm nay thì chính là anh tự đưa tới cửa đó nhé"
Mắt Lý Quốc Đống đỏ lên, nhìn Diệp Hoan trừng trừng: "Không cần biết mày nói thế nào, dù sao tao bị mày chà đạp, Diệp Hoan, thù oán giữa chúng ta sẽ càng lúc càng sâu"
Diệp Hoan dở khóc dở cười, tên cậu ấm này có phải bị bệnh gì không? Đã yếu còn thích ra gió, tới gây sự bị người ta đánh, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu người ta, loại người này còn có thể nói đạo lý hay sao?
Diệp Hoan thu hồi bộ mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn y, giọng điệu lạnh lùng: "Lý Quốc Đống, rốt cuộc giữa chúng ta là ai không nói lý lẽ? Lần trước nếu như mày không hùng hổ bắt nạt con gái nhà lành thì tao sẽ đánh mày sao? Nếu như mày không cố tình đuổi theo ra thì tao sẽ đánh mày lần thứ hai sao? Lần này mày tự tới cửa gây sự, tao không đánh mày thì thật có lỗi với mày. Mẹ kiếp, mày đã không thích nói đạo lý thì tao cũng lười lý lẽ với mày, hiện giờ tao phế luôn mày đi, sau này Lý gia chúng mày có gì bất mãn cứ đến tìm tao"
Nhìn vẻ mặt hung bạo của Diệp Hoan khiến tim Lý Quốc Đống run lên
Thực lực quyết định hết thảy, Lý Quốc Đống rất hiểu điều này. Diệp Hoan không hề để tâm đến mấy thứ gia thế, bối cảnh mà Thẩm gia so với Lý gia càng mạnh hơn nhiều. Chuyện Diệp Hoan làm ở Thẩm gia đã sớm truyền khắp giới con ông cháu cha ở Bắc Kinh, với cái tính cách liều mạng đó của hắn thì rất có khả năng sẽ thực sự phế y.
"Diệp Hoan, giết người phải đền mạng" Lý Quốc Đống mặc dù cố mạnh miệng nhưng ngữ khí đã bất tri bất giác mà mềm nhũn
Y vốn nghe tin Diệp Hoan đang ở chỗ này liền hưng phấn dẫn người đến thanh toán nợ nần, nào ngờ còn chưa chạm được chéo áo của Diệp Hoan thì bản thân đã bị đạp bay...
Diệp Hoan lại lộ ra nụ cười lưu manh: "Lý Quốc Đống, chuyện đã như vậy, kế tiếp phải làm sao bây giờ nhỉ?"
Lý Quốc Đống ngây ra một lúc, sau đó yên lặng móc hết túi áo túi quần ra nào tiền mặt, nào thẻ ngân hàng, đồng hồ, nhẫn....cung kính đưa tới trước mặt Diệp Hoan
Diệp Hoan hớn hở: "Thật không hiểu nổi cái tên này, mỗi lần hùng hổ nói báo thù, kết quả là đều bị cướp bóc hết. Bồi thường cũng nhanh nhẹn như vậy, anh rốt cuộc là đến để báo thù hay đến giúp đỡ người nghèo?"
Lý Quốc Đống ảm đạm thở dài: ".........."
"Diệp Hoan, tôi...có thể đi chưa?"
Diệp Hoan lắc đầu, chỉ vào cánh cửa phòng ăn, cười nói: "Vẫn chưa được, thấy cánh cửa kia không?"
"Thấy"
"Vừa rồi động tác của anh thật thô lỗ, đạp hỏng cả cửa....."
"Tôi bồi thường!" Lúc này Lý Quốc Đống trả lời vô cùng nhanh nhảu
"Bồi thường thì miễn đi" Diệp Hoan cười tủm tỉm vỗ vai hắn, ung dung thở ra một câu: "Nếu như anh ngoan ngoãn, thì sẽ bình yên trở về..."
"Ý gì?" Hai mắt Lý Quốc Đống mở lớn
Gương mặt Diệp Hoan chợt biến đổi, hung ác nói: "Nếu như mày không ngoan, tao liền phế mày luôn!"
Từ khi nhận cha mẹ đến giờ Diệp Hoan đã gặp rất nhiều xui xẻo nhưng đây là lần đầu tiên hắn chính thức kiếm được tiền, còn là rất nhiều tiền, vừa bắt đầu làm ăn đã lời được mấy trăm triệu khiến Diệp Hoan vui mừng không để đâu cho hết. Người hắn muốn cảm ơn đầu tiên chính là Lưu Tử Thành
Lúc trước, Lưu Tử Thành một mình đến Bắc Kinh, tìm hắn bàn bạc việc khởi nghiệp cho đến nay đã được mấy tháng. Họ đã thực hiện được kế hoạch ấp ủ mà lợi nhuận còn tới tấp như sóng xô bờ
Liễu Mi nhìn Diệp Hoan, cười nói: "Diệp đại thiếu gia, tôi còn phải cảm ơn anh đấy. Lúc trước nếu như không phải các anh thiếu vốn thì tôi cũng không có tư cách chơi đùa với những đại nhân vật kia. Hiện giờ tài sản của tôi cũng tăng lên gấp bội, toàn là được thơm lây của anh cả đấy"
Diệp Hoan cười hì hì: "Cô bây giờ đã kiếm được nhiều thế rồi thì dứt khoát bán luôn cổ phần cho tôi đi..."
"Anh mơ cũng đừng có mơ đến!" Liễu Mi nguýt dài, trở mặt còn nhanh hơn lật bàn tay "Tôi vừa mới ôm được con gà đẻ trứng vàng, lại bảo tôi bán gà cho anh, sau này ai đẻ trứng cho tôi hả? Xem tôi là đứa đần chắc?"
Hai người cười hỉ hả một hồi, không hề đả động đến chuyện của Nam Kiều Mộc
Diệp Hoan không muốn khơi lên vết thương của hắn, Liễu Mi càng không muốn động vào. Tất cả mọi người đều cẩn thận né tránh đề tài nặng nề này
Con người phải vấp ngã, phải trải qua tổn thương thì mới trưởng thành được. Mỗi lần vượt qua một nỗi đau, quay đầu nhìn lại miệng vực kia, lại cảm thán không ngờ mình đã vượt qua được giai đoạn khó khăn đó. Cứ mỗi lần như vậy, con người ta lại lớn thêm một chút.
Nam Kiều Mộc chính là một miệng vực trong đời Diệp Hoan, đáng tiếc hắn không thể vượt qua, vì vậy lựa chọn né tránh.
.....
Tới buổi trưa, Hầu Tử Trương Tam cũng chạy tới nhập bọn
Anh em nối khố gặp lại nhau liền cười đùa ầm ĩ. Hầu Tử và Trương Tam gần đây tinh thần rất hăng hái. Liễu Mi đưa cho Hầu Tử năm triệu để gây dựng phòng làm việc. Trước mắt, Hầu Tử đang tuyển mộ nhân tài giúp đỡ. Còn Trương Tam thì vào câu lạc bộ làm trợ lý cho Liễu Mi. Liễu Mi lén nói với Diệp Hoan rằng Trương Tam làm trợ lý rất biết nghe lời, làm việc cũng thật chăm chỉ nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cô đã quen với một tên trợ lý tinh quái biết chọc cô cười, biết làm cô tức giận phát khóc, sai hắn đuổi gà hắn lại đi đuổi chó.
Đến giờ cơm, mọi người đi lên lầu dùng bữa
Câu lạc bộ Danh Lưu có năm tầng, một nửa tầng năm được thiết kế làm nhà ăn cho nhân viên câu lạc bộ. Liễu Mi, Lưu Tử Thành ngày thường nếu không phải đi xã giao thì đều dùng cơm ở nơi này
Diệp Hoan gọi cả Hồng Lang và Sài Lang đi cùng. Mọi người túm tụm vây quanh Diệp Hoan giống như vầng trăng và những vì tinh tú.
Nhân viên đang dùng cơm đều kinh ngạc thấy Liễu tổng thường ngày lạnh lùng đang cười nói rạng rỡ với người đàn ông trẻ tuổi đi bên cạnh. Mọi người xì xào hỏi nhau về lai lịch người đàn ông có thể làm tan chảy trái tim của băng sơn mỹ nhân kia.
Sau khi biết được chân tướng, đám nhân viên lại càng giật mình hơn. Hóa ra người đó chính là chủ tịch của Danh Lưu, là cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ. Nghe nói hắn là đại thiếu gia của gia tộc danh giá nhất Bắc Kinh. Nghe đến đây, không ít nhân viên nữ rạo rực tâm hồn, ánh mắt nhìn Diệp Hoan đầy nóng bỏng, trong lòng đang bắt đầu khởi chiếu bộ phim chim cú bay lên ngọn cây thành phượng hoàng.
Phụ nữ hiện đại rất cởi mở, nếu đã xác định được mục tiêu thì họ sẽ ra tay tranh đoạt. Thủ đoạn còn quyết liệt hơn cả đàn ông
Ngay lập tức đã có nhân viên nữ triển khai hành động.
Nhà ăn nhân viên cũng có những phòng nhỏ riêng, đám người Diệp Hoan đang chuẩn bị đi phòng riêng dùng cơm thì một nhân viên nữ dáng vẻ xinh đẹp bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Diệp Hoan, đúng thời điểm đi ngang người Diệp Hoan thì đôi mi thanh tú bỗng nhăn lại, miệng khẽ rên một tiếng, sau đó thân người lảo đảo mềm nhũn quỵ xuống. Phương hướng ngã nhằm đúng giữa hai tay Diệp Hoan
Diệp Hoan theo phản xạ vô thức đưa hai tay đón đỡ, lập tức cảm giác được một thân thể mềm mại thơm tho nép vào trong ngực. Thế là giữa ánh nhìn chòng chọc của tất cả mọi người, một nam một nữ đứng ôm nhau, tư thế hệt như động tác kết thúc của điệu Tango
"Thật xin lỗi!" Nhân viên nữ thỏ thẻ nói, dáng điệu mong manh yếu ớt
Diệp Hoan mỉm cười: "Cô không sao chứ?"
Nhân viên nữ thầm đắc chí, nhìn ông chủ ở khoảng cách gần trông phong độ biết bao, vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, khi cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời xua tan bóng đêm. Đúng là một người đàn ông mê người
"Tôi không sao" Nhân viên nữ si mê nói
Thật ra, hiện thực rất tàn khốc. Truyện cổ tích cô bé lọ lem và chàng hoàng tử anh tuấn đã tuyệt tích từ lâu rồi, vì vậy...
Phản ứng tiếp theo của Diệp Hoan đã hoàn toàn phá nát mộng tưởng tốt đẹp trong lòng nữ nhân viên kia
Nụ cười của Diệp Hoan nhạt dần, chớp mắt liền âm trầm lạnh lùng, hơi hơi nhe nanh, nghiến răng nói: "Cô không sao nhưng anh đây có sao! Mẹ nó, cô giẫm lên chân tôi rồi!"
Diệp Hoan nói xong liền thẳng thừng buông tay
Rầm!
Nhân viên nữ kia lập tức nện mông xuống sàn nhà, mộng tưởng cổ tích của nàng cũng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ
Mắt Diệp Hoan cũng không buồn chớp một cái, đi thẳng vào phòng riêng trước sự sùng bái, kinh ngạc và hả hê của đám nhân viên
Hầu Tử, Trương Tam đi phía sau cũng hoàn toàn không nhìn đến mỹ nhân đang đo sàn, chỉ còn thiếu mỗi nước cọ đế giày lên người cô ta nữa thôi
Liễu Mi vừa đi vừa lộ ra nụ cười mỉa mai
Bọn dung chi tục phấn này thực cho rằng bạch mã vương tử dễ bắt được như vậy sao? Đám phụ nữ ngu ngốc!
.....
Trong phòng bố trí rất giản đơn, dù sao cũng chỉ là nhà ăn cho nhân viên nhưng thức ăn thì rất ngon miệng
Bếp trưởng nghe nói ông chủ lớn đến nhà ăn nhân viên dùng cơm liền trổ hết tài năng nấu nướng, trang trí thật đẹp mắt rồi bưng lên đầy một bàn
Liễu Mi gọi người mang đến năm bình Mao Đài, rót đầy rượu cho mọi người rồi bưng chén đứng dậy. Cô đang chuẩn bị cất lời thì hai mắt Diệp hoan lóe sáng, quát to một tiếng: "Bắt đầu!"
Vèo!
Ba đôi đũa đảo qua đảo lại trên bàn ăn nhanh như tia chớp. Trương Tam, Hầu Tử giật mình nhìn ba người Diệp Hoan, Hồng Lang, Sài Lang nhồm nhoàm ăn uống. Tướng ăn trước kia của Diệp Hoan tuy không thể nói là đẹp mắt nhưng nếu so với tướng ăn hôm nay thì trước kia hắn ăn uống mới thật thanh tao, tiêu sái làm sao
"Anh Hoan, anh bị bỏ đói bao nhiêu ngày rồi vậy?" Hầu Tử nơm nớp lo sợ nói
"Ực!" Diệp Hoan nhe hàm răng đầy dầu mỡ, tranh thủ nói: "Đừng lắm lời!"
Liễu Mi móc ra chiếc khăn tay trắng tinh, thấm thấm mồ hôi, vội vàng hô phục vụ phòng: "Nhanh đi bảo đầu bếp làm thêm một bàn ăn nữa mang lên!"
Sự thật chứng minh phán đoán của Liễu Mi vô cùng chuẩn xác
Năm phút sau, cả bàn ăn đã bị ba người ăn sạch không còn dư thứ gì
Cả căn phòng yên lặng như tử địa...
Diệp Hoan ợ một cái thật dài, ngại ngùng nhìn ánh mắt kinh hãi của Liễu Mi, Hầu Tử, Trương Tam.
"Ngại quá, động tác có hơi nhanh. Mọi người đừng khách khí, cùng ăn đi!"
Mọi người nhìn bàn ăn chỉ còn lại lưng bát nước canh, nghẹn khuất.
"Anh Hoan, anh bảo chúng em ăn gì?" Trương Tam lúng túng
Diệp Hoan khoắng đôi đũa vào bát canh, vớt ra một cọng rau còn may mắn sống sót, đặt vào trong bát Trương Tam. Hắn xoa đầu Trương Tam, cưng chiều nói: "Kiêng ăn là thói quen không tốt"
"Không, anh Hoan, anh cứ ăn nốt đi" Trương Tam đột nhiên cảm thấy mình rất muốn rộng lượng
"Anh không ăn, bọn anh đợi thức ăn sắp đưa lên"
Tập thể ba người: "......."
Thức ăn mới đưa tới thật nhanh, lại đầy một bàn thức ăn. Lần này ba người Diệp Hoan ăn uống nhã nhặn hơn rất nhiều.
"Anh Hoan, anh ở trong quân ngũ có phải mỗi ngày đều bị đói không?" Hầu Tử hỏi, trong giọng nói đượm chút chua xót
Diệp Hoan vui vẻ nói: "Không đến mức phải nhịn đói, thực đơn mỗi ngày cũng rất phong phú, có cá có gà có thịt, nghe nói còn có chuyên gia dinh dưỡng chuyên lên thực đơn cho tụi tao"
"Vậy sao anh giống như là quỷ đói đầu thai vậy?" Mặt Hầu Tử đầy vẻ không tin
Diệp Hoan giận dữ nói: "Đồ ăn đúng là không tệ nhưng tên khốn đầu bếp trong quân doanh không chịu làm món ăn tử tế cho mày ăn đâu. Bất kể là loại thức ăn nào cũng cho vào nồi hầm nhừ thành súp rồi múc ra bát, cứ thế húp ăn. Thật mẹ nó, không khác gì cho heo ăn. Mày nói xem còn ăn ra cái hương vị gì nữa?"
Hồng Lang vừa xỉa răng vừa cười cười: "Dù như vậy nhưng cậu không ăn không được, mà còn phải ăn thật nhanh nữa kìa. Chậm một bước thì trong nồi chỉ còn chút canh cặn. Chúng tôi ăn cơm tựa như chiến đấu trên chiến trường ấy, tính cạnh tranh vô cùng cao"
"Ở trong quân doanh mà nói đến phong độ thì chỉ có chết đói. Huấn luyện dã ngoại còn thảm hơn, mỗi người được phát hai thanh lương khô cho cả ngày, lúc ăn không khác gì gặm đá tảng, vừa vào trong dạ dày nó liền nở ra. Không ăn ư? Vậy thì chỉ có vác bụng đói đi tập luyện, ăn đi còn có thêm chút sức mà chống đỡ"
Ba người Liễu Mi nghe kể mà lòng càng chua xót.
"Anh Hoan, đừng nhập ngũ nữa, trở về đi. Cho dù lúc chúng ta nghèo nhất cũng không có khi nào thảm như vậy cả" Hầu Tử khó chịu đến nước mắt cũng sắp rớt xuống rồi.
Diệp Hoan buồn cười: "Không cần nhỏ nước mắt thương tiếc anh mày, bọn mày cảm thấy tao là loại người sẽ tự ủy khuất bản thân hay sao?"
Sài Lang cười nhạo nói: "Anh Hoan của các cậu đúng là không thể ủy khuất bản thân được. Mỗi khi đến kỳ huấn luyện dã ngoại, hắn chẳng bao giờ chịu ăn lương khô hết, toàn trốn đội trưởng mò vào thôn làng cắp hai con gà ở phía đông, lại chôm hai con cá ướp muối ở phía tây khiến cho không ít dân trong làng cho rằng có chồn lẻn vào ăn trộm. Bây giờ họ bắt đầu thành lập đội canh gác tìm bắt bọn chồn rồi, sau này xem cậu ăn trộm thế nào nữa"
Diệp Hoan đảo mắt: "Không trộm được thì tôi liền quang minh chính đại dùng tiền mua, làm người phải biết ứng biến chứ"
Ngừng một chút, Diệp Hoan hỏi thăm Hầu Tử: "Mày với đại minh tinh kia tiến triển thế nào rồi? Bây giờ là quan hệ gì?"
Hầu Tử chán nản: "Trước mắt chưa phát sinh quan hệ gì cả"
"Không phải bảo mày đặt một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến sau đó chén nàng luôn sao?"
"Bữa tối dưới ánh nến thì có...thế nhưng người gục trước là em" Vẻ mặt Hầu Tử đưa đám nói: "Em còn say đến nỗi nôn cả ra người cô ấy, cuối cùng cô ấy còn phải gọi bảo tiêu khiêng em vào gian phòng em đặt trước...Anh Hoan, em cảm thấy sau này em thật sự chỉ lấy được tay trái của mình thôi" (ý là tay phải lấy tay trái :)))
Hồng Lang và Sài Lang ngồi bên hóng hớt cũng hiểu đại khái chuyện gì xảy ra, không khỏi cảm thấy kính nể Hầu Tử
"Diệp Hoan, người anh em của cậu sống thật không dễ dàng nhỉ, tư liệu sống cũng đủ dựng thành bộ phim nhiệt huyết tuổi thanh xuân rồi" Sài Lang cảm khái nói
Diệp Hoan và Hầu Tử cười ẩn ý, ra điều "các ngươi kiến thức nông cạn" sau đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trương Tam đang vùi đầu ăn uống
.....
Mọi người vừa ăn uống cười đùa thật náo nhiệt. Liễu Mi khẽ chau đôi mày thanh tú, hạ giọng nói với Diệp Hoan rằng hôm khai trương có một kẻ tên là Lý Quốc Đống dẫn theo một đám người xông đến định phá đám buổi tiệc, sau khi phát hiện Tần Dật cũng là cổ đông của câu lạc bộ thì Lý Quốc Đống không dám ra tay nữa nhưng y cũng tuyên bố y và Diệp Hoan có mối thù lớn. Sau này ngoại trừ câu lạc bộ thì nếu gặp Diệp Hoan ở nơi khác đều sẽ không tha.
Liễu Mi thật lo lắng Lý Quốc Đống sẽ gây bất lợi cho Diệp Hoan, cảnh báo Diệp Hoan nên cẩn thận
Diệp Hoan thản nhiên cười xòa, không thèm để ý
Từ sau khi hắn đập chú ba Thẩm gia đến chấn động não, Diệp Hoan phát hiện đẳng cấp của mình đã được nâng lên rất nhiều. Bây giờ lãnh đạo cấp bộ trở xuống hắn còn chẳng buồn coi là đối thủ chứ đừng nói đến mấy đứa trẻ ranh dựa hơi này có tư cách gì đòi làm đối thủ của hắn.
Không thể không nói đây đúng là sự thăng hoa về mặt chất lượng
Đang lúc mọi người ăn uống vui vẻ thì ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo ngày một lớn
"Diệp Hoan có ở đây không? Có đây không? Gọi hắn ra đây cho ông?"
"Ông nể mặt anh Tần, không làm cản trở anh Tần kiếm tiền nhưng nhà hàng này không trong phạm vi câu lạc bộ. Ông đây hôm nay nhất định phải phế tên Diệp Hoan này"
Mọi người trong phòng biến sắc
Diệp Hoan ung dung sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: "Giọng nói này nghe rất quen, nói thêm mấy câu nữa để tôi nhớ xem nào"
Người ngoài cửa rất biết phối hợp, lại lên tiếng: "Diệp Hoan, đêm đó mày ỷ đông người, đánh tao xong liền phủi mông bỏ đi. Mày cho rằng chuyện đó cứ như vậy là xong rồi sao? Đi ra đây! Tao biết mày đã trở về rồi, Thẩm gia có thế lực, Lý gia tao cũng không phải đồ bỏ đi đâu!"
Diệp Hoan ngây ra rồi chợt vỗ đùi đét một cái: "Nghĩ ra rồi! Hóa ra là thằng nhãi Lý Quốc Đống!"
Mọi người: "......"
Liễu Mi gấp như kiến bò chảo nóng, cô đứng bật dậy, khuôn mặt tái đi, lo lắng nói: "Diệp Hoan, nghe tiếng ồn hình như có không ít người đâu. Quân tử trả thù mười năm không muộn, anh đi trước đi, chỗ này để tôi ứng phó"
Vẻ mặt Diệp Hoan cổ quái: "Cô bảo tôi chạy sao?"
Liễu Mi vội la lên: "Không chạy thì ngồi đây đợi người ta đến chém à? Đi nhanh lên đi!"
"Nhưng tôi còn chưa có no bụng đâu..."
Rầm!!
Cửa phòng bị người ta đá văng ra, thân thể mập mạp của Lý Quốc Đống tiến vào, thấy Diệp Hoan đang ngồi bên cạnh bàn liền sáng mắt, chưa kịp mở miệng nói câu "Mày cũng có ngày hôm nay" hoặc là "Tao nằm gai nếm mật chờ đến ngày báo thù rửa hận"....các loại thì đã thấy một bóng đen lóe lên trước mắt. Tiếp theo bụng liền trúng một cước thật mạnh, Lý Quốc Đống còn chưa cảm giác được đau đớn thì kinh ngạc phát hiện cảnh vật bốn phía bỗng nhiên chạy vù vù về phía trước.
Lý Quốc Đống lăn lông lốc trên mặt đất, gào lên đau đớn như heo bị chọc tiết.
Hồng Lang ngồi gần cửa nhất, vốn đang vùi đầu ăn uống liền nhẹ nhàng phủi phủi ống quần, thu chân, ăn tiếp, không buồn nhìn Lý Quốc Đống một cái, tựa như một cú đá vừa rồi chỉ là hất một túi rác bẩn.
Đám người Lý Quốc Đống mang đến bị một màn này dọa sợ ngây người, mười mấy người đang hùng hổ bao quanh bên ngoài chợt yên lặng, không dám nhúc nhích.
Cú đá vừa rồi của Hồng Lang đã đá Lý Quốc Đống bay đi hơn mười thước. Lực đạo và sức chiến đấu kinh người như vậy, ai dám đánh nhau với hắn?
Diệp Hoan ngại ngùng giải thích với đám người đang há hốc mồm bên ngoài: "Chiến hữu của tôi lúc ăn cơm thần kinh rất căng thẳng, sợ người khác đoạt đồ ăn trong bát hắn cho nên phản ứng có hơi kịch liệt. Nghe nói nhà hắn rất nghèo, mười tuổi vẫn còn cởi truồng tranh ăn với các anh em trong nhà, từ nhỏ đã sợ bị đói...ha ha, để các vị chê cười rồi, chê cười rồi!"
Động tác ăn uống của Hồng Lang khựng lại, chỉ chiếc đũa vào mặt Diệp Hoan tức tối mắng: "Thằng nhãi cậu mới mười tuổi vẫn cởi truồng ấy! Cái đồ thân thể dơ dáy miệng lưỡi cay độc"
Diệp Hoan không để ý Hồng Lang, cười cười với mấy người bên ngoài: "Lý tổng là người phú quý, thân thể yếu như vậy còn dám ra gió. Hiện giờ quân tiên phong đã bị nghiền nát, các vị có phải nên thu quân hay không? Tôi đây đi huấn luyện mấy tháng, còn chưa có cơ hội thử hiệu quả đâu..."
Vù!
Cả đám người mặc kệ Lý Quốc Đống nằm chỏng trơ, chạy vắt giò lên cổ
Diệp Hoan lúc này mới đứng dậy, kéo ghế, đi tới ngồi xổm trước người Lý Quốc Đống đang rên hừ hừ. Hắn cười tủm tỉm nhìn y
"Ủa, đây không phải là anh Lý sao? Đã lâu không gặp, tôi vẫn luôn muốn hẹn anh lại cùng chơi mạt chược đây...."
Hành động báo thù của Lý Quốc Đống còn chưa kịp mở màn thì đã kết thúc, cả thể xác và tinh thần đều bị đả kích lớn. Hơn nữa, một cước vừa rồi của Hồng Lang rất mạnh, có lẽ đã làm gãy hai cái xương sườn của y, giờ phút này y rên rỉ vô cùng thống khổ
"Diệp Hoan, mày giỏi lắm! Khốn kiếp, một chút thể diện cũng không chừa cho tao, khi dễ tao hết lần này đến lần khác" Lý Quốc Đống nằm co quắp trên đất, mồm miệng phập phồng không rõ lời
Diệp Hoan khó xử nhún vai: "Anh Lý, lần trước tôi thừa nhận là có khi dễ anh. Nhờ hồng phúc của anh mà tôi được dịp làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng hôm nay thì chính là anh tự đưa tới cửa đó nhé"
Mắt Lý Quốc Đống đỏ lên, nhìn Diệp Hoan trừng trừng: "Không cần biết mày nói thế nào, dù sao tao bị mày chà đạp, Diệp Hoan, thù oán giữa chúng ta sẽ càng lúc càng sâu"
Diệp Hoan dở khóc dở cười, tên cậu ấm này có phải bị bệnh gì không? Đã yếu còn thích ra gió, tới gây sự bị người ta đánh, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu người ta, loại người này còn có thể nói đạo lý hay sao?
Diệp Hoan thu hồi bộ mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn y, giọng điệu lạnh lùng: "Lý Quốc Đống, rốt cuộc giữa chúng ta là ai không nói lý lẽ? Lần trước nếu như mày không hùng hổ bắt nạt con gái nhà lành thì tao sẽ đánh mày sao? Nếu như mày không cố tình đuổi theo ra thì tao sẽ đánh mày lần thứ hai sao? Lần này mày tự tới cửa gây sự, tao không đánh mày thì thật có lỗi với mày. Mẹ kiếp, mày đã không thích nói đạo lý thì tao cũng lười lý lẽ với mày, hiện giờ tao phế luôn mày đi, sau này Lý gia chúng mày có gì bất mãn cứ đến tìm tao"
Nhìn vẻ mặt hung bạo của Diệp Hoan khiến tim Lý Quốc Đống run lên
Thực lực quyết định hết thảy, Lý Quốc Đống rất hiểu điều này. Diệp Hoan không hề để tâm đến mấy thứ gia thế, bối cảnh mà Thẩm gia so với Lý gia càng mạnh hơn nhiều. Chuyện Diệp Hoan làm ở Thẩm gia đã sớm truyền khắp giới con ông cháu cha ở Bắc Kinh, với cái tính cách liều mạng đó của hắn thì rất có khả năng sẽ thực sự phế y.
"Diệp Hoan, giết người phải đền mạng" Lý Quốc Đống mặc dù cố mạnh miệng nhưng ngữ khí đã bất tri bất giác mà mềm nhũn
Y vốn nghe tin Diệp Hoan đang ở chỗ này liền hưng phấn dẫn người đến thanh toán nợ nần, nào ngờ còn chưa chạm được chéo áo của Diệp Hoan thì bản thân đã bị đạp bay...
Diệp Hoan lại lộ ra nụ cười lưu manh: "Lý Quốc Đống, chuyện đã như vậy, kế tiếp phải làm sao bây giờ nhỉ?"
Lý Quốc Đống ngây ra một lúc, sau đó yên lặng móc hết túi áo túi quần ra nào tiền mặt, nào thẻ ngân hàng, đồng hồ, nhẫn....cung kính đưa tới trước mặt Diệp Hoan
Diệp Hoan hớn hở: "Thật không hiểu nổi cái tên này, mỗi lần hùng hổ nói báo thù, kết quả là đều bị cướp bóc hết. Bồi thường cũng nhanh nhẹn như vậy, anh rốt cuộc là đến để báo thù hay đến giúp đỡ người nghèo?"
Lý Quốc Đống ảm đạm thở dài: ".........."
"Diệp Hoan, tôi...có thể đi chưa?"
Diệp Hoan lắc đầu, chỉ vào cánh cửa phòng ăn, cười nói: "Vẫn chưa được, thấy cánh cửa kia không?"
"Thấy"
"Vừa rồi động tác của anh thật thô lỗ, đạp hỏng cả cửa....."
"Tôi bồi thường!" Lúc này Lý Quốc Đống trả lời vô cùng nhanh nhảu
"Bồi thường thì miễn đi" Diệp Hoan cười tủm tỉm vỗ vai hắn, ung dung thở ra một câu: "Nếu như anh ngoan ngoãn, thì sẽ bình yên trở về..."
"Ý gì?" Hai mắt Lý Quốc Đống mở lớn
Gương mặt Diệp Hoan chợt biến đổi, hung ác nói: "Nếu như mày không ngoan, tao liền phế mày luôn!"
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn