Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
Chương 178: Vào quân doanh
Diệp Hoan có rất nhiều thứ muốn làm…
Nhưng thứ hắn muốn làm nhất đó là đi ra nước ngoài tìm Nam Kiều Mộc. Chuyện này đáng lẽ ra ngày mai hắn sẽ làm, chuyên cơ hắn cũng đã chuẩn bị xong, nơi đầu tiên trong hành trình chính là Luân Đôn.
Nhưng hắn thật sự không ngờ bản thân lại bị Thẩm Đốc Trí chơi một vố.
Lần này tật sự rất ác, cho đến khi con Hummer của Thẩm Đốc Trí mất hút trong tầm mắt hắn thì Diệp Hoan vẫn còn ngơ ngác.
Thẩm gia...CMN không có ai tốt hết...!
Diệp Hoan vẫn nằm phịch trên đất, nhìn theo hướng mà chiếc Hummer biến mất, sự giận dữ như sóng tràn bờ đê cuốn hết mọi suy nghĩ.
Hắn muốn tìm Kiều Mộc, muốn đi khắp thế giới, khắp mọi quốc gia để tìm cô, thời gian đâu để tham gia quân ngũ?
Thẩm gia này, có lẽ họ đã quen với việc áp đặt suy nghĩ của họ lên người khác, không chấp nhận bất kỳ lời từ chối nào, phản kháng cũng không được phép, họ luôn trực tiếp quyết định sinh mệnh của người khác, họ tựa như thần thánh, có thể tùy ý quyết định tất cả mọi thứ của người khác, kể cả cuộc đời.
Đám cháy kia thật sự rất đáng giá, nếu nó có thể thiêu rụi cả Thẩm gia thì càng tốt hơn.
Diệp Hoan lúc này tạm quên đi những đau thương từ sự ra đi của Kiều Mộc, hắn đứng lên, giơ tay chỉ về hướng Thẩm Đốc Trí rời đi rồi bắt đầu mắng chửi. Bao năm lăn lộn nơi đầu đường xó chợ tạo cho Diệp Hoan một khả năng mắng chửi người vô cùng lợi hại. Hắn chửi như cuồng phong mưa rào suốt nửa giờ đồng hồ mà không có câu nào trùng lặp với câu nào. Những lời lẽ thô tục du côn liên miên chẳng dứt, khiến cả đất trời đều trở nên tối tăm.
Đại đội trưởng đội đặc chủng Lam kiếm Hà Bình và chính ủy Cảnh Chí Quân nhìn nhau, đều thấy được gương mặt người kia xám xịt, méo mó như ăn phải khổ qua.
Lần này cấp trên thật sự đã giao cho họ một nhiệm vụ khó khăn
Tiêu chuẩn để được vào bộ đội đặc chủng rất cao, như thể chất, học thức, tính cách, thân thế… mọi thứ đều là những yếu tố quyết định, mà tên lính mới đang đứng trước mắt họ liên mồm mắng chửi người khác kia dù không kiểm tra thì họ cũng biết được hắn ngay cả làm binh lính bình thường cũng không thể, càng không thể nói tới lính đặc chủng.
Nhưng đây là tên lính mới mà Thẩm tướng đưa đến, họ dám không nhận hắn vào sao?
Hà Bình và Cảnh Chí Quân nhìn nhau cười khổ, hai người cùng nhau đi đến trước mặt Diệp Hoan, biểu cảm nhanh chóng trở nên nghiêm khắc lạnh lùng.
"Tân binh Diệp Hoan nghe lệnh!" Hà Bình nghiêm khắc nói.
Diệp Hoan đưa mắt nhìn họ, liếc thoáng qua một cái rồi tiếp tục mắng.
"Thẩm Đốc Trí ông là chó hoang chết không chỗ chôn, mỗi ngày bị xe tông ba lượt, ông nhất định sẽ chết trên bụng của đàn bà, à không, là chết trên bụng của đàn ông,… " Hà Bình và Cảnh Chí Quân thấy Diệp Hoan vẫn cứ mắng mãi không ngừng, mà người bị mắng còn là lãnh đạo trực tiếp của họ, người mà họ tôn kính nhất – Đại đội trưởng đầu tiên của đại đội Lam Kiếm - thì lửa giận liền xông lên tới não..
"Câm miệng! Tân binh Diệp Hoan nghe lệnh!" Hà Bình hét lớn.
Tiếng hét này có thể nói là long trời lở đất, màng nhĩ của Diệp Hoan bị chấn động mạnh, lúc này hắn mới dừng lại, quay người nhìn Hà Bình.
Hà Bình là sĩ quan lâu năm, mỗi ngày đều huấn luyện các binh sĩ trong quân doanh, đối với binh sĩ luôn có yêu cầu nghiêm khắc, nhìn thấy dáng vẻ đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi của Diệp Hoan thì cảm thấy vô cùng chướng mắt, chỉ hận không thể đá hắn ra khỏi quân doanh.
Thế nhưng tên lính này thì Hà Bình không những không thể đá hắn ra khỏi quân doanh, mà dù là Diệp Hoan muốn đi, Hà Bình cũng phải tìm hết mọi cách ngăn cản, bởi vì đây là yêu cầu mà cấp trên đã giao cho anh.
"Tân binh Diệp Hoan, từ hôm nay trở về sau, cậu chính thức trở thành thành viên của đội Lam Kiếm, cậu phải hoàn thành huấn luyện như các chiến hữu khác. Tôi là Thượng Tá Hà Bình..."
Cảnh Chí Quân ở bên cạnh nhanh chóng chen vào: "Tôi là Thượng tá Cảnh Chí Quân "
"Chúng tôi là..."
Hai người còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Hoan ngắt lời: "Các người là ai cũng có liên quan gì tới tôi đâu, nói ra làm gì cho uổng công!"
Hai người sững người, sau đó thẹn quá hóa giận, chưa từng có ai trong đội Lam Kiếm dám ngắt lời họ, thế mà thằng nhóc này lại dám!
Hà Bình cười lạnh, trong quân doanh không thiếu những tên như Diệp Hoan, nhưng sau khi được anh huấn luyện vài ngày thì cho dù trước đây họ có huênh hoang đến mấy thì trước mặt anh cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Tên nhóc này chắc chắn cũng không phải ngoại lệ, Hà Bình anh nhất định sẽ cho hắn biết cái gì gọi là địa ngục.
"Diệp Hoan! Cẩn thận với thái độ của cậu, từ bây giờ, cậu là cấp dưới của tôi! Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết yêu cầu đầu tiên để trở thành một người lính đó là khi nói chuyện với cấp trên, phải hô ‘báo cáo’!" Hà Bình nói.
Diệp Hoan mở to mắt.
Hắn nhìn thao trường được bao quanh bởi những tấm lưới sắt của quân doanh, cùng với những lính gác còn đang cầm súng, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Chẳng lẽ lần này là làm thật sao?
Đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, hắn thật sự không thể tin rằng vận mệnh của mình lại đau khổ đến thế.
"Tôi thật sự phải tham gia quân ngũ sao?"Gương mặt Diệp Hoan tái nhợt, chỉ vào mũi mình lắp bắp hỏi.
Hà Bình lạnh lùng gật đầu.
Không gian yên tĩnh...
Diệp Hoan nhìn bàn tay không có bất kỳ vết chai sẹo nào của mình, Diệp Hoan như người vừa tỉnh mộng: "A...giờ cũng không còn sớm nữa rồi, chủ tịch quân ủy còn đang chờ tôi mở cửa xe…"
"..."
Hắn vừa định chạy ra khỏi quân doanh liên bị Hà Bình túm cổ áo kéo lại.
"Lưu manh tôi đã nhìn thấy nhiều, nhưng lưu manh từ trong xương tủy như cậu thì tôi mấy thấy lần đầu đó, muốn trốn sao? Ngay cả lỗ chó cũng không có đâu!" Hà Bình cười.
Diệp Hoan không ngừng giãy dụa, chửi Hà Bình: "Bỏ tay ra! Cmn mau bỏ tay ra! Có tin ông đây đánh anh luôn hay không?" Hà Bình không thèm quan tâm tới lời Diệp Hoan nói, tay túm áo Diệp Hoan xách lên như đang xách một con gà vừa mua từ chợ về.
"Nếu cậu có khả năng đánh tôi thì hôm nay tôi sẽ để cậu đi!"
Diệp Hoan giận dữ, cắn răng một cái rồi nhìn thân hình dưới ánh mặt trời của hai người, sau đó quyết định làm liều một lần. Trong lòng hắn rất nhanh tình toán khoảng cách, sau đó nhanh chóng đá một cái thật mạnh về phía sau.
Diệp Hoan chưa từng học võ, hằng ngày đều là đánh đấm lung tung thôi, chiêu mà hắn vừa dùng thật ra rất ác, hơi giống với liên hoàn cước trong Bắc Quyền, nơi mà hắn đá cũng là vị trí chí mạng của Hà Bình.
Hà Bình vẫn luôn có chút coi thường Diệp Hoan nên cũng không có bất kỳ sự đề phòng nào mới bị hắn đá trúng. Cú đá này của Diệp Hoan khá mạnh, dù thân thể Hà Bình đã trải qua huấn luyện thì nhất thời cũng có chút không chịu được, phần dưới gặp phải đau đớn nên tay cũng buông lỏng.
Diệp Hoan nhân cơ hội đó nhanh chóng chạy tới cửa lớn của quân doanh.
Ai ngờ hắn chỉ vừa chạy tới cửa thì hai tên lính gác đứng trước cửa nhanh chóng lấy súng khỏi vai, sau đó mở chốt an toàn, chĩa thẳng vào Diệp Hoan rồi quát: "Nếu không dừng lại bọn tôi sẽ nổ súng!"
Trong nháy mắt đó trái tim của Diệp Hoan như ngừng đập, lúc này hắn không dám di chuyển chút nào, hắn biết rõ hai người này đang nói thật, nếu như hắn còn tiếp tục chạy tới, hai người kia nhất định sẽ coi hắn như kẻ thù mà nổ súng bắn hắn.
Hắn nhất định phải còn sống để đi tìm Kiều Mộc, nếu chết oan uổng ở nơi đây thì sao có thể đi tìm Kiều Mộc nữa?
Diệp Hoan ngay lập tức tỉnh táo lại, trải qua mấy giây đấu tranh nội tâm, Diệp Hoan bỗng nhiên giơ cao hai tay, quỳ xuống.
"Tôi biết sai rồi, là do tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, mọi người tha mạng cho tôi đi."
Hà Bình dùng tay che hạ bộ, nhe răng trợn mắt đi tới, nhìn thấy cảnh này liền cười lớn: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tên nhóc này tuyệt đối là tuấn kiệt trong tuấn kiệt."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Hoan nhìn kẻ kỳ lạ đang đứng trước mắt mình, nghe nói hình như người này là người đứng đầu quân doanh.
Cú đá vừa rồi thế nào Diệp Hoan là người rõ ràng nhất, nếu là người bình thường thì nơi đó nhất định sẽ nát rồi, thế nhưng Hà Bình lại không gặp chuyện gì, còn có thề bay nhảy như thường.
Theo như Diệp Hoan nghĩ thì chuyện này chỉ có thể do hai khả năng, một là Hà Bình đã từng luyện Thiết Bố Sam, khiến cả người cứng như sắt thép, hai là Hà Bình từng luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, nơi đó không còn gì cả.
"Có phải cậu rất muốn rời khỏi doanh trại không?" Trong phòng, Hà Bình thích thú hỏi Diệp Hoan.
Gương mặt Diệp Hoan không có chút thay đổi nào: "Đúng vậy, tôi rất muốn…."
Hà Bình cười đểu, nói với Diệp Hoan: "Cậu muốn đi cũng được, cấp trên đã hạ lệnh chỉ cần cậu có thể dựa vào năng lực của cậu mà bước ra ngoài doanh trại một bước, cậu muốn đi đâu cũng được." Sắc mặt Diệp Hoan hơi đổi: "Chỉ cần tôi bước ra khỏi cửa một bước là được sao?"
"Đúng vậy."
"Phương pháp gì cũng có thể chứ?"
"Đúng. Giả mạo, tấn công trạm gác vân…vân.. nếu như cậu có đủ kiên nhẫn và không sợ bị chúng tôi phát hiện thì cho dù cậu muốn đào địa đạo cũng được." Hà Bình nói.
Diệp Hoan nhếch miệng, đào địa đạo? Các người cho là tôi có nhiều thời gian để chơi cùng các người sao? Có bị bệnh không thế. . .
Hà Bình mỉm cười nói: "Nếu như cậu có khả năng thì cứ làm. Nhưng tôi nói cho cậu biết, dù cậu dùng cách nào, nếu như bị chúng tôi bắt được, thì mỗi lần bị bắt là một lần chịu đòn, nên tốt nhất trước khi hành động thì cậu nên suy nghĩ cho kỹ càng, nắm đấm của bộ đội đặc chủng không dễ ăn đâu, cấp trên đã nói, chỉ cần cậu không chết thì muốn làm thế nào cũng được."
Diệp Hoan nghe thấy thế thì càng hiểu rõ thêm về tính cách của Thẩm Đốc Trí, so với Chu Tinh Tinh trong phim “Thực Thần" còn nhỏ nhen hơn, chẳng phải là chỉ đá ông ta một cái lúc mới gặp mặt thôi sao? Người trưởng thành sao lại thù dai như vậy, trong khi Diệp Hoan còn đang nghĩ ngợi lung tung về Thẩm Đốc Trí thì Hà Bình bổ sung thêm:"Đương nhiên, trong lúc cậu còn ở đây thì mỗi ngày cậu cũng phải huấn luyện như những người khác, họ thực hiện bao nhiêu thì cậu cũng phải thực hiện bấy nhiêu, nếu như cậu không làm được thì... . . ."
Diệp Hoan thì thào tiếp lời: "... phải chịu đòn đúng không?"
"Đúng, hơn nữa còn không có cơm ăn." Hà Bình hờ hững nhìn hắn hỏi: "Còn có vấn đề gì không?"
"Có."
"Quên quy tắc rồi hả?" Giọng nói Hà Bình trở nên nghiêm khắc hẳn lên.
"Báo cáo trưởng quan, tôi có thắc mắc!"
"Hai chữ Trưởng quan thì bỏ đi, quân đội của Quốc dân đảng đã trốn chạy sang Đài Loan rồi, quân đội nhân dân chúng ta không còn cách xưng hô này nữa, muốn nói gì nói nhanh đi."
"Tôi đã từng đắc tội cấp trên của các người, Thẩm Đốc Trí. "
"Có ý gì?"
"Tôi muốn hỏi là, ông ta sẽ không nhỏ nhen đến nỗi để tôi cả đời này sống trong quân doanh chứ?" Hà Bình lập tức nở nụ cười, tươi tắn như gió mùa xuân, vỗ vai an ủi Diệp Hoan: "Tôi cam đoan chuyện này sẽ không xảy ra, loại rác rưởi như cậu nếu như cứ ở đây mãi thì thật sự là một con sâu làm rầu nồi canh ngon."
Diệp Hoan giận dữ: "Anh mới là rác rưởi! Cái đồ Đông Phương Bất Bại!"
"......................"
Trong phòng truyền tới tiếng hét thảm thiết của Diệp Hoan.
Lần đầu tiên bị đánh khiến Diệp Hoan rất nhanh hiểu được một đạo lý, đó là khi nói chuyện với cấp trên thì phải lễ phép, dù không nhã nhặn, lịch sự thì ít nhất cũng không được mắng chửi, nếu có thì chỉ có thể hò hét trong lòng, ngoài miệng lúc nào cũng phải nói chuyện một cách đàng hoàng…
~~~~~~~~~
Lần bị đại đội trưởng đánh này khiến Diệp Hoan nằm trên giường bệnh hai ngày, cũng than ngắn thở dài suốt hai ngày.
Kế tiếp Diệp Hoan phải bất đắc dĩ huấn luyện cùng tất cả binh lính của đội đặc chủng.
Đương nhiên, Hà Bình cũng không phải là người không hiểu đạo lý, việc bắt buộc một tân binh vừa tham gia quân ngũ nhận cùng cường độ huấn luyện với lính đặc chủng là một việc không thể nào, vì thế Hà Bình liền nhắm một mắt mở một mắt cho Diệp Hoan một số ưu đãi, hắn hiện tại chỉ cần huấn luyện những thứ cơ bản nhất như nghỉ nghiêm, đi nghiêm, tư thế cúi chào và cách đứng cơ bản,…
Dù những việc này chỉ là huấn luyện cường độ thấp nhưng kéo dài cả ngày nên Diệp Hoan cũng chịu không nổi. Cứ đến lúc về quân doanh thì lại lăn ra ngủ như lợn chết.
Điều kiện của bộ đội đặc chủng tất nhiên là tốt hơn binh lính thông thường nhiều, một phòng ký túc xá có bốn người ở. Điều làm Diệp Hoan thắc mắc là các chiến hữu chung một ký túc xá cũng không gọi tên nhau mà chỉ gọi ngoại hiệu, nào là Thương Lang, Xạ Lang, Hồng Lang...
Mỗi lần huấn luyện xong, Diệp Hoan cảm thấy quá mệt mỏi nên cũng không có tâm trí đi bồi dưỡng tình cảm gì với họ nữa, vừa ngã vào giường liền ngáy khò khò. Cứ thế mối quan hệ giữa bọn họ khá lạnh nhạt, bây giờ hắn còn không biết Lang nào là Lang nào nữa.
Trải qua vài ngày huấn luyện, giờ đây Diệp Hoan cơ bản đã có thể quen với việc huấn luyện cường độ thấp, cuối ngày cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, vì thế liền bắt đầu gặm nhấm ý tưởng đào thoát khỏi đây.
Và đương nhiên là Diệp Hoan đã quá lạc quan rồi.
Quân doanh của bộ đội đặc chủng không phải dễ dàng thoát ra như vậy.
Lần thứ nhất, Diệp Hoan nhân lúc trời tối chạy khỏi doanh trại, vừa chạy đến thao trường liền bị phát hiện, bị mấy họng súng đen kề vào ót, hắn đành phải ngoan ngoãn lấy hai tay ôm đầu chịu đánh.
Lần thứ hai, Diệp Hoan thông minh hơn, nhân lúc Hà Bình đang phát biểu trong phòng chỉ huy, hắn trộm huy hiệu của Hà Bình rồi cắt điện, đem huy hiệu gắn trên vai mình, kéo nón xuống che mặt, nghênh ngang bắt tay với lính gác cửa, muốn chạy ra ngoài, nào ngờ đâu Hà Bình đã sớm phát hiện, còn chặn đánh hắn, lần này còn xui xẻo hơn vì hắn bị Hà Bình đích thân đánh.
Lần thứ ba, Diệp Hoan càng thông minh hơn, quyết định sẽ không trốn ra từ cửa lớn mà quyết định leo tường, tuy rằng không bị người khác phát hiện nhưng khi đến gần vách tường, hắn thấy một con dơi vì đụng phải lưới sắt ở bên trên mà thịt nát xương tan thì biết được lưới này có dòng điện cao thế nên nhanh chóng bỏ qua kế hoạch trèo tường, thành thật quay trở về doanh trại ngủ, chẳng qua lúc trở về bị phát hiện…
Nhiều lần thất bại khiến Diệp Hoan thương tích đầy mình, hắn muốn tuyệt vọng rồi, hơn nữa cường độ huấn luyện của Hà Bình đang từ từ tăng lên, nếu như không thể hoàn thành hạng mục nào đó thì lại nhận được một trận đấm đá ê ẩm.
Nửa tháng sau, Diệp Hoan vô cùng sợ hãi phát hiện bản thân đã bị đánh thành kẻ biến thái, nếu ngày nào mà hắn không bị đánh sẽ cảm thấy cả người khó chịu, sau khi bị đánh xong thì lại cảm thấy thoải mái đến nỗi muốn hét lên, ngay cả Diệp Hoan cũng không biết rằng, khả năng chịu đựng của hắn ngày càng mạnh, da cũng trở thành màu cổ đồng, cơ bắp rắn chắc hơn, khả năng tránh né mấy cú đánh của Hà Bình càng ngày càng cao…
Có một số việc luôn diễn ra trong lặng lẽ, sự thay đổi này rất khó nhận ra, cũng như sự đâm chồi nảy lộc lặng lẽ trong mùa xuân.
Diệp Hoan vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của mình, hắn chỉ luôn cố gắng chịu đựng, mỗi khi huấn luyện đều gắt gao nhìn về phía cửa quân doanh, mong muốn ngày nào đó có thể thoát ra khỏi nơi đây.
Rốt cục có một ngày, Diệp Hoan tranh thủ lúc không người, chạy tới bộ chỉ huy, hắn thấy trong phòng có một cái điện thoại thì vui mừng lấy điện thoại, bấm số gọi cho Thẩm Đốc Lễ.
Bình thường hắn không có chung tiếng nói với người cha này, nhưng vào lúc này, người duy nhất có thể cứu Diệp Hoan chỉ có ông.
Điện thoại nối được tín hiệu, Diệp Hoan nghe thấy âm thanh quen thuộc ở đầu dây bên kia thì rất muốn khóc lên.
". . . Cha, cha ơi! Cứu con …!" Diệp Hoan nức nở nói.
Thẩm Đốc Lễ có chút bất ngờ: "Diệp Hoan?"
"Vâng! Tình cảnh hiện tại của con rất nguy hiểm, chỉ thiếu chút nữa thôi là mất mạng rồi, cha mau đưa người tới cứu con đi!"
Thẩm Đốc Lễ nghe thấy thế thì lo lắng hỏi: "Con ở đâu? Có chuyện gì sao?"
Diệp Hoan giọng nói đầy đau thương: "Con bị chú năm lừa bán, ông ta đưa con tới hang sói. . ."
"Lừa bán?" Thẩm Đốc Lễ nhẹ nhõm thở ra, sắc mặt pha nét nghi hoặc và mừng thầm: "Con đừng có mà nói hươu nói vượn, chú năm sao lại có thể bán con? Con nói hang sói nghĩa là sao?"
Diệp Hoan đương nhiên không nhìn thấy gương mặt của ông, nếu không nhất định sẽ chỉ thẳng vào mặt ông nói CMN.
"Thật mà! Con cũng không biết nơi đây là đâu, nghe tên đại đội trường gì gì đó nói, nơi đây có Xạ Lang, Thương Lang, Hồng Lang, hơn nữa nơi này còn có một tên Đông Phương Bất Bại mỗi ngày đều tìm cách đánh con, hắn rất biến thái đó." Diệp Hoan nói đến đây, đau thương đè nén mấy ngày qua liền bộc phát, hắn quẹt mũi, nước mắt cũng trào ra.
Thẩm Đốc Lễ ngạc nhiên: "Con đang nói bậy bạ gì đó?"
"Cha, cha à! Cha nhất định phải tin tưởng con!" Diệp Hoan lau nước mắt, sợ hãi nhìn ra bãi tập bên ngoài cửa sổ phòng chỉ huy, một nhóm binh lính đang cởi trần, mồ hôi đầm đìa, tiếng hò hét vật lộn vang dội một góc trời. Diệp Hoan cả người run rẩy, khóc không thành tiếng: "Cha mau tới cứu con, nơi đây có rất nhiều tên đàn ông biến thái không mặc quần áo, chúng rất bạo lực, con sắp phát điên rồi…"
Thẩm Đốc Lễ: "... ..."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Diệp Hoan khinh sợ nói: "Có người đến, con không nói chuyện nữa, cha nhớ phải cứu con ra đó…" Nghĩ nghĩ, Diệp Hoan lại nói thêm một câu: "Nếu còn như thế này nữa, con thật sự không sống nổi nữa. . . đến lúc đó người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rất đáng buồn đó. . ."
Thẩm Đốc Lễ đen mặt nghe tiếng tút tút trong điện thoại, sau đó cười khổ đặt máy xuống, nhìn vào người đang yên lặng ngồi trên ghế, hỏi: "Chú năm à, không phải chú đưa nó tới đại đội đặc chủng sao? Sao tôi nghe nó nói giống như chú đưa nó vào mỏ than làm lao động khổ sai vậy?"
Nhưng thứ hắn muốn làm nhất đó là đi ra nước ngoài tìm Nam Kiều Mộc. Chuyện này đáng lẽ ra ngày mai hắn sẽ làm, chuyên cơ hắn cũng đã chuẩn bị xong, nơi đầu tiên trong hành trình chính là Luân Đôn.
Nhưng hắn thật sự không ngờ bản thân lại bị Thẩm Đốc Trí chơi một vố.
Lần này tật sự rất ác, cho đến khi con Hummer của Thẩm Đốc Trí mất hút trong tầm mắt hắn thì Diệp Hoan vẫn còn ngơ ngác.
Thẩm gia...CMN không có ai tốt hết...!
Diệp Hoan vẫn nằm phịch trên đất, nhìn theo hướng mà chiếc Hummer biến mất, sự giận dữ như sóng tràn bờ đê cuốn hết mọi suy nghĩ.
Hắn muốn tìm Kiều Mộc, muốn đi khắp thế giới, khắp mọi quốc gia để tìm cô, thời gian đâu để tham gia quân ngũ?
Thẩm gia này, có lẽ họ đã quen với việc áp đặt suy nghĩ của họ lên người khác, không chấp nhận bất kỳ lời từ chối nào, phản kháng cũng không được phép, họ luôn trực tiếp quyết định sinh mệnh của người khác, họ tựa như thần thánh, có thể tùy ý quyết định tất cả mọi thứ của người khác, kể cả cuộc đời.
Đám cháy kia thật sự rất đáng giá, nếu nó có thể thiêu rụi cả Thẩm gia thì càng tốt hơn.
Diệp Hoan lúc này tạm quên đi những đau thương từ sự ra đi của Kiều Mộc, hắn đứng lên, giơ tay chỉ về hướng Thẩm Đốc Trí rời đi rồi bắt đầu mắng chửi. Bao năm lăn lộn nơi đầu đường xó chợ tạo cho Diệp Hoan một khả năng mắng chửi người vô cùng lợi hại. Hắn chửi như cuồng phong mưa rào suốt nửa giờ đồng hồ mà không có câu nào trùng lặp với câu nào. Những lời lẽ thô tục du côn liên miên chẳng dứt, khiến cả đất trời đều trở nên tối tăm.
Đại đội trưởng đội đặc chủng Lam kiếm Hà Bình và chính ủy Cảnh Chí Quân nhìn nhau, đều thấy được gương mặt người kia xám xịt, méo mó như ăn phải khổ qua.
Lần này cấp trên thật sự đã giao cho họ một nhiệm vụ khó khăn
Tiêu chuẩn để được vào bộ đội đặc chủng rất cao, như thể chất, học thức, tính cách, thân thế… mọi thứ đều là những yếu tố quyết định, mà tên lính mới đang đứng trước mắt họ liên mồm mắng chửi người khác kia dù không kiểm tra thì họ cũng biết được hắn ngay cả làm binh lính bình thường cũng không thể, càng không thể nói tới lính đặc chủng.
Nhưng đây là tên lính mới mà Thẩm tướng đưa đến, họ dám không nhận hắn vào sao?
Hà Bình và Cảnh Chí Quân nhìn nhau cười khổ, hai người cùng nhau đi đến trước mặt Diệp Hoan, biểu cảm nhanh chóng trở nên nghiêm khắc lạnh lùng.
"Tân binh Diệp Hoan nghe lệnh!" Hà Bình nghiêm khắc nói.
Diệp Hoan đưa mắt nhìn họ, liếc thoáng qua một cái rồi tiếp tục mắng.
"Thẩm Đốc Trí ông là chó hoang chết không chỗ chôn, mỗi ngày bị xe tông ba lượt, ông nhất định sẽ chết trên bụng của đàn bà, à không, là chết trên bụng của đàn ông,… " Hà Bình và Cảnh Chí Quân thấy Diệp Hoan vẫn cứ mắng mãi không ngừng, mà người bị mắng còn là lãnh đạo trực tiếp của họ, người mà họ tôn kính nhất – Đại đội trưởng đầu tiên của đại đội Lam Kiếm - thì lửa giận liền xông lên tới não..
"Câm miệng! Tân binh Diệp Hoan nghe lệnh!" Hà Bình hét lớn.
Tiếng hét này có thể nói là long trời lở đất, màng nhĩ của Diệp Hoan bị chấn động mạnh, lúc này hắn mới dừng lại, quay người nhìn Hà Bình.
Hà Bình là sĩ quan lâu năm, mỗi ngày đều huấn luyện các binh sĩ trong quân doanh, đối với binh sĩ luôn có yêu cầu nghiêm khắc, nhìn thấy dáng vẻ đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi của Diệp Hoan thì cảm thấy vô cùng chướng mắt, chỉ hận không thể đá hắn ra khỏi quân doanh.
Thế nhưng tên lính này thì Hà Bình không những không thể đá hắn ra khỏi quân doanh, mà dù là Diệp Hoan muốn đi, Hà Bình cũng phải tìm hết mọi cách ngăn cản, bởi vì đây là yêu cầu mà cấp trên đã giao cho anh.
"Tân binh Diệp Hoan, từ hôm nay trở về sau, cậu chính thức trở thành thành viên của đội Lam Kiếm, cậu phải hoàn thành huấn luyện như các chiến hữu khác. Tôi là Thượng Tá Hà Bình..."
Cảnh Chí Quân ở bên cạnh nhanh chóng chen vào: "Tôi là Thượng tá Cảnh Chí Quân "
"Chúng tôi là..."
Hai người còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Hoan ngắt lời: "Các người là ai cũng có liên quan gì tới tôi đâu, nói ra làm gì cho uổng công!"
Hai người sững người, sau đó thẹn quá hóa giận, chưa từng có ai trong đội Lam Kiếm dám ngắt lời họ, thế mà thằng nhóc này lại dám!
Hà Bình cười lạnh, trong quân doanh không thiếu những tên như Diệp Hoan, nhưng sau khi được anh huấn luyện vài ngày thì cho dù trước đây họ có huênh hoang đến mấy thì trước mặt anh cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Tên nhóc này chắc chắn cũng không phải ngoại lệ, Hà Bình anh nhất định sẽ cho hắn biết cái gì gọi là địa ngục.
"Diệp Hoan! Cẩn thận với thái độ của cậu, từ bây giờ, cậu là cấp dưới của tôi! Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết yêu cầu đầu tiên để trở thành một người lính đó là khi nói chuyện với cấp trên, phải hô ‘báo cáo’!" Hà Bình nói.
Diệp Hoan mở to mắt.
Hắn nhìn thao trường được bao quanh bởi những tấm lưới sắt của quân doanh, cùng với những lính gác còn đang cầm súng, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Chẳng lẽ lần này là làm thật sao?
Đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, hắn thật sự không thể tin rằng vận mệnh của mình lại đau khổ đến thế.
"Tôi thật sự phải tham gia quân ngũ sao?"Gương mặt Diệp Hoan tái nhợt, chỉ vào mũi mình lắp bắp hỏi.
Hà Bình lạnh lùng gật đầu.
Không gian yên tĩnh...
Diệp Hoan nhìn bàn tay không có bất kỳ vết chai sẹo nào của mình, Diệp Hoan như người vừa tỉnh mộng: "A...giờ cũng không còn sớm nữa rồi, chủ tịch quân ủy còn đang chờ tôi mở cửa xe…"
"..."
Hắn vừa định chạy ra khỏi quân doanh liên bị Hà Bình túm cổ áo kéo lại.
"Lưu manh tôi đã nhìn thấy nhiều, nhưng lưu manh từ trong xương tủy như cậu thì tôi mấy thấy lần đầu đó, muốn trốn sao? Ngay cả lỗ chó cũng không có đâu!" Hà Bình cười.
Diệp Hoan không ngừng giãy dụa, chửi Hà Bình: "Bỏ tay ra! Cmn mau bỏ tay ra! Có tin ông đây đánh anh luôn hay không?" Hà Bình không thèm quan tâm tới lời Diệp Hoan nói, tay túm áo Diệp Hoan xách lên như đang xách một con gà vừa mua từ chợ về.
"Nếu cậu có khả năng đánh tôi thì hôm nay tôi sẽ để cậu đi!"
Diệp Hoan giận dữ, cắn răng một cái rồi nhìn thân hình dưới ánh mặt trời của hai người, sau đó quyết định làm liều một lần. Trong lòng hắn rất nhanh tình toán khoảng cách, sau đó nhanh chóng đá một cái thật mạnh về phía sau.
Diệp Hoan chưa từng học võ, hằng ngày đều là đánh đấm lung tung thôi, chiêu mà hắn vừa dùng thật ra rất ác, hơi giống với liên hoàn cước trong Bắc Quyền, nơi mà hắn đá cũng là vị trí chí mạng của Hà Bình.
Hà Bình vẫn luôn có chút coi thường Diệp Hoan nên cũng không có bất kỳ sự đề phòng nào mới bị hắn đá trúng. Cú đá này của Diệp Hoan khá mạnh, dù thân thể Hà Bình đã trải qua huấn luyện thì nhất thời cũng có chút không chịu được, phần dưới gặp phải đau đớn nên tay cũng buông lỏng.
Diệp Hoan nhân cơ hội đó nhanh chóng chạy tới cửa lớn của quân doanh.
Ai ngờ hắn chỉ vừa chạy tới cửa thì hai tên lính gác đứng trước cửa nhanh chóng lấy súng khỏi vai, sau đó mở chốt an toàn, chĩa thẳng vào Diệp Hoan rồi quát: "Nếu không dừng lại bọn tôi sẽ nổ súng!"
Trong nháy mắt đó trái tim của Diệp Hoan như ngừng đập, lúc này hắn không dám di chuyển chút nào, hắn biết rõ hai người này đang nói thật, nếu như hắn còn tiếp tục chạy tới, hai người kia nhất định sẽ coi hắn như kẻ thù mà nổ súng bắn hắn.
Hắn nhất định phải còn sống để đi tìm Kiều Mộc, nếu chết oan uổng ở nơi đây thì sao có thể đi tìm Kiều Mộc nữa?
Diệp Hoan ngay lập tức tỉnh táo lại, trải qua mấy giây đấu tranh nội tâm, Diệp Hoan bỗng nhiên giơ cao hai tay, quỳ xuống.
"Tôi biết sai rồi, là do tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, mọi người tha mạng cho tôi đi."
Hà Bình dùng tay che hạ bộ, nhe răng trợn mắt đi tới, nhìn thấy cảnh này liền cười lớn: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tên nhóc này tuyệt đối là tuấn kiệt trong tuấn kiệt."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Hoan nhìn kẻ kỳ lạ đang đứng trước mắt mình, nghe nói hình như người này là người đứng đầu quân doanh.
Cú đá vừa rồi thế nào Diệp Hoan là người rõ ràng nhất, nếu là người bình thường thì nơi đó nhất định sẽ nát rồi, thế nhưng Hà Bình lại không gặp chuyện gì, còn có thề bay nhảy như thường.
Theo như Diệp Hoan nghĩ thì chuyện này chỉ có thể do hai khả năng, một là Hà Bình đã từng luyện Thiết Bố Sam, khiến cả người cứng như sắt thép, hai là Hà Bình từng luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, nơi đó không còn gì cả.
"Có phải cậu rất muốn rời khỏi doanh trại không?" Trong phòng, Hà Bình thích thú hỏi Diệp Hoan.
Gương mặt Diệp Hoan không có chút thay đổi nào: "Đúng vậy, tôi rất muốn…."
Hà Bình cười đểu, nói với Diệp Hoan: "Cậu muốn đi cũng được, cấp trên đã hạ lệnh chỉ cần cậu có thể dựa vào năng lực của cậu mà bước ra ngoài doanh trại một bước, cậu muốn đi đâu cũng được." Sắc mặt Diệp Hoan hơi đổi: "Chỉ cần tôi bước ra khỏi cửa một bước là được sao?"
"Đúng vậy."
"Phương pháp gì cũng có thể chứ?"
"Đúng. Giả mạo, tấn công trạm gác vân…vân.. nếu như cậu có đủ kiên nhẫn và không sợ bị chúng tôi phát hiện thì cho dù cậu muốn đào địa đạo cũng được." Hà Bình nói.
Diệp Hoan nhếch miệng, đào địa đạo? Các người cho là tôi có nhiều thời gian để chơi cùng các người sao? Có bị bệnh không thế. . .
Hà Bình mỉm cười nói: "Nếu như cậu có khả năng thì cứ làm. Nhưng tôi nói cho cậu biết, dù cậu dùng cách nào, nếu như bị chúng tôi bắt được, thì mỗi lần bị bắt là một lần chịu đòn, nên tốt nhất trước khi hành động thì cậu nên suy nghĩ cho kỹ càng, nắm đấm của bộ đội đặc chủng không dễ ăn đâu, cấp trên đã nói, chỉ cần cậu không chết thì muốn làm thế nào cũng được."
Diệp Hoan nghe thấy thế thì càng hiểu rõ thêm về tính cách của Thẩm Đốc Trí, so với Chu Tinh Tinh trong phim “Thực Thần" còn nhỏ nhen hơn, chẳng phải là chỉ đá ông ta một cái lúc mới gặp mặt thôi sao? Người trưởng thành sao lại thù dai như vậy, trong khi Diệp Hoan còn đang nghĩ ngợi lung tung về Thẩm Đốc Trí thì Hà Bình bổ sung thêm:"Đương nhiên, trong lúc cậu còn ở đây thì mỗi ngày cậu cũng phải huấn luyện như những người khác, họ thực hiện bao nhiêu thì cậu cũng phải thực hiện bấy nhiêu, nếu như cậu không làm được thì... . . ."
Diệp Hoan thì thào tiếp lời: "... phải chịu đòn đúng không?"
"Đúng, hơn nữa còn không có cơm ăn." Hà Bình hờ hững nhìn hắn hỏi: "Còn có vấn đề gì không?"
"Có."
"Quên quy tắc rồi hả?" Giọng nói Hà Bình trở nên nghiêm khắc hẳn lên.
"Báo cáo trưởng quan, tôi có thắc mắc!"
"Hai chữ Trưởng quan thì bỏ đi, quân đội của Quốc dân đảng đã trốn chạy sang Đài Loan rồi, quân đội nhân dân chúng ta không còn cách xưng hô này nữa, muốn nói gì nói nhanh đi."
"Tôi đã từng đắc tội cấp trên của các người, Thẩm Đốc Trí. "
"Có ý gì?"
"Tôi muốn hỏi là, ông ta sẽ không nhỏ nhen đến nỗi để tôi cả đời này sống trong quân doanh chứ?" Hà Bình lập tức nở nụ cười, tươi tắn như gió mùa xuân, vỗ vai an ủi Diệp Hoan: "Tôi cam đoan chuyện này sẽ không xảy ra, loại rác rưởi như cậu nếu như cứ ở đây mãi thì thật sự là một con sâu làm rầu nồi canh ngon."
Diệp Hoan giận dữ: "Anh mới là rác rưởi! Cái đồ Đông Phương Bất Bại!"
"......................"
Trong phòng truyền tới tiếng hét thảm thiết của Diệp Hoan.
Lần đầu tiên bị đánh khiến Diệp Hoan rất nhanh hiểu được một đạo lý, đó là khi nói chuyện với cấp trên thì phải lễ phép, dù không nhã nhặn, lịch sự thì ít nhất cũng không được mắng chửi, nếu có thì chỉ có thể hò hét trong lòng, ngoài miệng lúc nào cũng phải nói chuyện một cách đàng hoàng…
~~~~~~~~~
Lần bị đại đội trưởng đánh này khiến Diệp Hoan nằm trên giường bệnh hai ngày, cũng than ngắn thở dài suốt hai ngày.
Kế tiếp Diệp Hoan phải bất đắc dĩ huấn luyện cùng tất cả binh lính của đội đặc chủng.
Đương nhiên, Hà Bình cũng không phải là người không hiểu đạo lý, việc bắt buộc một tân binh vừa tham gia quân ngũ nhận cùng cường độ huấn luyện với lính đặc chủng là một việc không thể nào, vì thế Hà Bình liền nhắm một mắt mở một mắt cho Diệp Hoan một số ưu đãi, hắn hiện tại chỉ cần huấn luyện những thứ cơ bản nhất như nghỉ nghiêm, đi nghiêm, tư thế cúi chào và cách đứng cơ bản,…
Dù những việc này chỉ là huấn luyện cường độ thấp nhưng kéo dài cả ngày nên Diệp Hoan cũng chịu không nổi. Cứ đến lúc về quân doanh thì lại lăn ra ngủ như lợn chết.
Điều kiện của bộ đội đặc chủng tất nhiên là tốt hơn binh lính thông thường nhiều, một phòng ký túc xá có bốn người ở. Điều làm Diệp Hoan thắc mắc là các chiến hữu chung một ký túc xá cũng không gọi tên nhau mà chỉ gọi ngoại hiệu, nào là Thương Lang, Xạ Lang, Hồng Lang...
Mỗi lần huấn luyện xong, Diệp Hoan cảm thấy quá mệt mỏi nên cũng không có tâm trí đi bồi dưỡng tình cảm gì với họ nữa, vừa ngã vào giường liền ngáy khò khò. Cứ thế mối quan hệ giữa bọn họ khá lạnh nhạt, bây giờ hắn còn không biết Lang nào là Lang nào nữa.
Trải qua vài ngày huấn luyện, giờ đây Diệp Hoan cơ bản đã có thể quen với việc huấn luyện cường độ thấp, cuối ngày cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, vì thế liền bắt đầu gặm nhấm ý tưởng đào thoát khỏi đây.
Và đương nhiên là Diệp Hoan đã quá lạc quan rồi.
Quân doanh của bộ đội đặc chủng không phải dễ dàng thoát ra như vậy.
Lần thứ nhất, Diệp Hoan nhân lúc trời tối chạy khỏi doanh trại, vừa chạy đến thao trường liền bị phát hiện, bị mấy họng súng đen kề vào ót, hắn đành phải ngoan ngoãn lấy hai tay ôm đầu chịu đánh.
Lần thứ hai, Diệp Hoan thông minh hơn, nhân lúc Hà Bình đang phát biểu trong phòng chỉ huy, hắn trộm huy hiệu của Hà Bình rồi cắt điện, đem huy hiệu gắn trên vai mình, kéo nón xuống che mặt, nghênh ngang bắt tay với lính gác cửa, muốn chạy ra ngoài, nào ngờ đâu Hà Bình đã sớm phát hiện, còn chặn đánh hắn, lần này còn xui xẻo hơn vì hắn bị Hà Bình đích thân đánh.
Lần thứ ba, Diệp Hoan càng thông minh hơn, quyết định sẽ không trốn ra từ cửa lớn mà quyết định leo tường, tuy rằng không bị người khác phát hiện nhưng khi đến gần vách tường, hắn thấy một con dơi vì đụng phải lưới sắt ở bên trên mà thịt nát xương tan thì biết được lưới này có dòng điện cao thế nên nhanh chóng bỏ qua kế hoạch trèo tường, thành thật quay trở về doanh trại ngủ, chẳng qua lúc trở về bị phát hiện…
Nhiều lần thất bại khiến Diệp Hoan thương tích đầy mình, hắn muốn tuyệt vọng rồi, hơn nữa cường độ huấn luyện của Hà Bình đang từ từ tăng lên, nếu như không thể hoàn thành hạng mục nào đó thì lại nhận được một trận đấm đá ê ẩm.
Nửa tháng sau, Diệp Hoan vô cùng sợ hãi phát hiện bản thân đã bị đánh thành kẻ biến thái, nếu ngày nào mà hắn không bị đánh sẽ cảm thấy cả người khó chịu, sau khi bị đánh xong thì lại cảm thấy thoải mái đến nỗi muốn hét lên, ngay cả Diệp Hoan cũng không biết rằng, khả năng chịu đựng của hắn ngày càng mạnh, da cũng trở thành màu cổ đồng, cơ bắp rắn chắc hơn, khả năng tránh né mấy cú đánh của Hà Bình càng ngày càng cao…
Có một số việc luôn diễn ra trong lặng lẽ, sự thay đổi này rất khó nhận ra, cũng như sự đâm chồi nảy lộc lặng lẽ trong mùa xuân.
Diệp Hoan vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của mình, hắn chỉ luôn cố gắng chịu đựng, mỗi khi huấn luyện đều gắt gao nhìn về phía cửa quân doanh, mong muốn ngày nào đó có thể thoát ra khỏi nơi đây.
Rốt cục có một ngày, Diệp Hoan tranh thủ lúc không người, chạy tới bộ chỉ huy, hắn thấy trong phòng có một cái điện thoại thì vui mừng lấy điện thoại, bấm số gọi cho Thẩm Đốc Lễ.
Bình thường hắn không có chung tiếng nói với người cha này, nhưng vào lúc này, người duy nhất có thể cứu Diệp Hoan chỉ có ông.
Điện thoại nối được tín hiệu, Diệp Hoan nghe thấy âm thanh quen thuộc ở đầu dây bên kia thì rất muốn khóc lên.
". . . Cha, cha ơi! Cứu con …!" Diệp Hoan nức nở nói.
Thẩm Đốc Lễ có chút bất ngờ: "Diệp Hoan?"
"Vâng! Tình cảnh hiện tại của con rất nguy hiểm, chỉ thiếu chút nữa thôi là mất mạng rồi, cha mau đưa người tới cứu con đi!"
Thẩm Đốc Lễ nghe thấy thế thì lo lắng hỏi: "Con ở đâu? Có chuyện gì sao?"
Diệp Hoan giọng nói đầy đau thương: "Con bị chú năm lừa bán, ông ta đưa con tới hang sói. . ."
"Lừa bán?" Thẩm Đốc Lễ nhẹ nhõm thở ra, sắc mặt pha nét nghi hoặc và mừng thầm: "Con đừng có mà nói hươu nói vượn, chú năm sao lại có thể bán con? Con nói hang sói nghĩa là sao?"
Diệp Hoan đương nhiên không nhìn thấy gương mặt của ông, nếu không nhất định sẽ chỉ thẳng vào mặt ông nói CMN.
"Thật mà! Con cũng không biết nơi đây là đâu, nghe tên đại đội trường gì gì đó nói, nơi đây có Xạ Lang, Thương Lang, Hồng Lang, hơn nữa nơi này còn có một tên Đông Phương Bất Bại mỗi ngày đều tìm cách đánh con, hắn rất biến thái đó." Diệp Hoan nói đến đây, đau thương đè nén mấy ngày qua liền bộc phát, hắn quẹt mũi, nước mắt cũng trào ra.
Thẩm Đốc Lễ ngạc nhiên: "Con đang nói bậy bạ gì đó?"
"Cha, cha à! Cha nhất định phải tin tưởng con!" Diệp Hoan lau nước mắt, sợ hãi nhìn ra bãi tập bên ngoài cửa sổ phòng chỉ huy, một nhóm binh lính đang cởi trần, mồ hôi đầm đìa, tiếng hò hét vật lộn vang dội một góc trời. Diệp Hoan cả người run rẩy, khóc không thành tiếng: "Cha mau tới cứu con, nơi đây có rất nhiều tên đàn ông biến thái không mặc quần áo, chúng rất bạo lực, con sắp phát điên rồi…"
Thẩm Đốc Lễ: "... ..."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Diệp Hoan khinh sợ nói: "Có người đến, con không nói chuyện nữa, cha nhớ phải cứu con ra đó…" Nghĩ nghĩ, Diệp Hoan lại nói thêm một câu: "Nếu còn như thế này nữa, con thật sự không sống nổi nữa. . . đến lúc đó người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rất đáng buồn đó. . ."
Thẩm Đốc Lễ đen mặt nghe tiếng tút tút trong điện thoại, sau đó cười khổ đặt máy xuống, nhìn vào người đang yên lặng ngồi trên ghế, hỏi: "Chú năm à, không phải chú đưa nó tới đại đội đặc chủng sao? Sao tôi nghe nó nói giống như chú đưa nó vào mỏ than làm lao động khổ sai vậy?"
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn