Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 92: Đế vương công
Mạc Nhiễm Thiên nhìn Tề Quân Hành chạy ra ngoài như lửa đốt mông, khóe miệng không khỏi mỉm cười. Trong đầu vừa chuyển bèn tạo dáng chăn mỏng che kín bộ phận nào đó, tay chống đầu, tóc đen trút xuống, quyến rũ động lòng người chờ Tề Quân Hành trở lại. Hắn nghĩ thầm _ xem hiện tại hoàng thượng tương đối có thành ý, hầu hạ hắn một lần đi. Nghĩ đến thời điểm mình là Cơ Nhi, tên bại hoại này mỗi lần chỉ thỏa mãn bản thân, đem hắn gạt sang bên cạnh, trong lòng không khỏi buồn bực _ lần này sẽ không như vậy chứ?
Tề Quân Hành trở lại sau một chén trà, long bào mở rộng. Sau khi vào tẩm cung nhìn thấy bộ dáng khêu gợi kia của Mạc Nhiễm Thiên, lập tức đem long bào ném, quần lót cũng cởi, lộ ra Hỏa Long cứng rắn bò đến bên cạnh Mạc Nhiễm Thiên, kích động nói: "Thiên nhi, trẫm đã truyền ra ngoài, sau trưa mai sẽ tới. Thiên nhi, nha."Tề Quân Hành lập tức ôm chặt hắn.
"Cảm ơn hoàng thượng." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng được trấn an chút ít, mềm nhẹ cười một tiếng với Tề Quân Hành. Tề Quân Hành nhìn ngây người.
Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng mặt nhìn bộ dạng ngây người của hắn, sau đó gắt lên: "Hoàng thượng, người sững sờ cái gì, Thiên nhi buồn ngủ rồi."
Tề Quân Hành lập tức thanh tỉnh, thâm tình nhìn vào đôi mắt hắn: "Thiên nhi, Thiên nhi của trẫm, ngươi thật đẹp." Nói xong hôn lên môi Mạc Nhiễm Thiên.
"Chán ghét, hoàng thượng chẳng lẽ chỉ thích sắc đẹp của Thiên nhi?"Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày.
"A, không, không phải, chỗ nào của Thiên nhi trẫm cũng thích."Tề Quân Hành trên mặt tình dục nồng đậm, thanh âm trầm thấp mị hoặc, nghe rất thoải mái.
"Hừ, người vuốt mông ngựa sao."Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng nói.
"Tiểu pp của Thiên nhi sao lại là mông ngựa được?"Tề Quân Hành giảo hoạt cười một tiếng, bàn tay to luồn vào trong chăn, sờ tới sờ lui tiểu pp trơn nhẵn của hắn.
"A, ngươi, thật là sắc quỷ, sớm nghe nói Tề vương háo sắc, một chút cũng không sai." Mạc Nhiễm Thiên chu mỏ nói.
"Ha ha ha, háo sắc là bản tính nam nhân, trẫm thừa nhận mình có một chút háo sắc, nhưng sau khi có Thiên nhi, trẫm sẽ không đụng đến những người khác nữa, trẫm bảo đảm." Tề Quân Hành nói rất chân thành.
"Xí, ngươi không phải còn có Dương quý phi sao? Chẳng lẽ để hắn tìm nam nhân khác, ngươi sẽ không ăn dấm?" Mạc Nhiễm Thiên khinh bỉ.
"A, chuyện này, chuyện này trẫm có cách xử lý. Thiên nhi, chúng ta lúc khác hẵng hàn huyên những chuyện mất hứng này, ngươi xem này, nó cũng đợi không kịp." Tề Quân Hành kéo bàn tay nhỏ bé của Mạc Nhiễm Thiên bao trùm lên Hỏa Long của hắn.
"Hừ, nhìn người hôm nay biểu hiện không tệ, Thiên nhi sẽ hầu hạ người một hồi."Mạc Nhiễm Thiên ngượng ngùng nhìn hắn.
"Không, để trẫm hầu hạ Thiên nhi." Tề Quân Hành nói xong hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Nhiễm Thiên. Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại. Hai đầu lưỡi bay múa, vang lên thanh âm "chi chi", Tề Quân Hành từ từ quỳ đứng dậy, đầu lưỡi trượt ra từ miệng Thiên nhi, thuận thế đến bên tai Mạc Nhiễm Thiên, rồi đến cổ, một đường lướt xuống dưới.
"A, hoàng thượng ~" thanh âm Tiểu Thiên cực kỳ mê người, miệng nhỏ khẽ nhếch đỏ tươi dị thường. Tề Quân Hành thấy vậy lại càng huyết mạch bành trướng, phía dưới càng thêm sưng, mơ hồ phát đau.
"A, đừng." Tiểu Thiên nhẹ kêu, một tiểu chu quả xinh đẹp trước ngực bị Tề Quân Hành ngậm lấy, một viên khác thì dùng đầu ngón tay đùa bỡn, khiến cho Mạc Nhiễm Thiên ngứa ngáy đến mức thân thể run lên.
Tiếng rên của Tiểu Thiên rõ ràng làm cho Tề Quân Hành càng thêm hưng phấn, hàm răng bắt đầu niết nhẹ chu quả, đầu lưỡi càn quét, hung hăng liếm.
"A đừng, đau."Tiểu Thiên cau chặt đôi mày tuấn mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đầy tình dục van xin Tề Quân Hành nhẹ chút.
"Thật xin lỗi, bảo bối, ngươi thật đẹp, trẫm không nhịn được."Đúng vậy, trong cơ thể Tề Quân Hành vốn có nhân tố biến thái, nghe được thanh âm mê người như thế, không khỏi nghĩ muốn thô bạo.
"Ư...a...." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Nhiễm Thiên ửng hồng lợi hại, mầm non phía dưới lại càng nhô lên cao cao. Cho đến lúc bàn tay Tề Quân Hành vây quanh, hắn mới cảm thấy nhận được chút ít an ủi.
"Bảo bối, nó thật đáng yêu, thật xinh đẹp." Tề Quân Hành ngắm nhìn mầm non của hắn, trong lòng hối hận mình lúc trước chỉ biết thèm muốn hắn, chưa từng thấy nơi này của hắn thì ra là đáng yêu như thế.
Mạc Nhiễm Thiên giật giật khóe miệng _ mầm non của hắn cùng Hỏa Long của Tề Quân Hành gần như khác nhau gấp đôi, nhưng vì cái gì mỗi người đều nói đáng yêu, thật gặp quỷ.
"A, nhẹ chút, nhẹ chút nữa." Mạc Nhiễm Thiên bị bàn tay to của hắn trên dưới dùng sức tương đối thô lỗ, khiến y đau đến kêu lên ( chỗ này dùng " y " có được ko???)
"A, thật xin lỗi, trẫm chưa từng hầu hạ người khác, không quá hiểu. Trẫm sẽ từ từ học, Thiên nhi cảm thấy không đúng chỗ nào thì nói cho trẫm nha." Tề Quân Hành cau chặt đôi lông mày, rầu rĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thống khổ của Mạc Nhiễm Thiên.
"Nhẹ chút là tốt rồi."Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt lườm hắn một cái song trong lòng cảm động nói không ra lời. Vị vua cao cao tại thượng của một nước, lại cam nguyện hầu hạ mình.
"Ồ, như vậy sao?"Động tác của Tề Quân Hành dần trở nên nhẹ mà chậm.
"A, chán ghét, nhanh lên một chút nữa."Mạc Nhiễm Thiên ngứa ngáy đến chết.
"Nga, nga, như vậy?"Tề Quân Hành vô cùng nghe lời.
"Ư...a...." Mạc Nhiễm Thiên yêu kiều nhắm mắt lại.
Tề Quân Hành đã sớm đầu đầy mồ hôi, nhưng nhìn dáng vẻ của Tiểu Thiên, trong lòng lại cảm thấy rất thỏa mãn. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, cúi đầu, dùng khoang miệng ấm áp ngậm lấy tiểu khả ái của Mạc Nhiễm Thiên. Đột nhiên Mạc Nhiễm Thiên hét to một tiếng, đem tinh hoa toàn bộ xuất vào cổ họng hắn.
"Ơ, thật, thật xin lỗi." Mạc Nhiễm Thiên thật sự không nhịn được.
Tề Quân Hành nuốt xuống, sau đó trầm giọng nói: "Thiên nhi, thì ra vật này ngọt à?"
"A, người thật đáng ghét!" Mạc Nhiễm Thiên kêu một tiếng nũng nịu, hắn không cảm thấy ngọt chi cả (hắn là Thiên nhi nha), chẳng lẽ mình có chút đặc biệt, thật chịu không được những nam nhân này.
"Ha ha, bảo bối, tới lượt trẫm sao?" Tề Quân Hành cũng cảm giác mình sắp nứt ra rồi, song hắn biết mình càng nhẫn nại, lại càng được thoải mái sảng khoá. Hơn nữa nhìn bảo bối dáng vẻ dâm đãng, thật là chuyện khiến cho người ta hưng phấn.
Mạc Nhiễm Thiên biết hắn thật rất yêu mình, bằng không cũng sẽ không nhẫn nại như thế, không khỏi có chút đau lòng. Y từ từ xoay người rồi qùy xuống.
Cảnh xuân tươi đẹp kích thích long mục Tề Quân Hành, cho dù có tự chủ hơn nữa cũng tan rã. Nhưng hắn vẫn cắn răng, giúp đỡ Thiên nhi bôi trơn trước.
Làm đủ khuếch trương thì " a " _ Mạc Nhiễm Thiên hét to một tiếng. Hỏa Long củaTề Quân Hành đã tiến vào, hắn cũng theo đó phát ra một tiếng gầm.
Tiết tấu nguyên thủy bắt đầu vang vọng, long sàng phát ra tiếng kẽo kẹt, mà càng lúc càng nhanh, càng ngày càng lớn.
"A, ư, nha..." Mạc Nhiễm Thiên thoải mái đến mức lớn tiếng kêu, lại càng kích thích Tề Quân Hành ra sức chinh chiến, triển hiện mị lực đế vương công của hắn. Chỉ có lúc này, hắn mới cảm thấy Thiên nhi thật sự thuộc về hắn.
Sau khi triền miên, Tề Quân Hành để cho Lý công công tiến vào thanh tẩy. Một lần nữa nằm trên long sàng,đã là gần canh một, Tề Quân Hành lại lo lắng chuyện sắp tới.
"Bảo bối, trẫm sẽ gặp ác mộng."Tề Quân Hành ôm Mạc Nhiễm Thiên lo lắng nói.
"Ngủ đi, đừng lo lắng, Thiên nhi sẽ cứu người." Mạc Nhiễm Thiên nháy mắt mấy cái với hắn.
"Có phải hay không lại muốn đem trẫm quất một trận?"Lòng Tề Quân Hành vẫn còn sợ hãi, thật là rất đau đó.
" Uhm chuyện này, để xem tình huống đã. Hoàng thượng cũng không biết mình sẽ đã làm gì đâu, lần trước là ngươi xin Thiên nhi quất ngươi." Mạc Nhiễm Thiên buồn cười kể.
"A, có chuyện như vậy?" Tề Quân Hành trưng ra gương mặt khóc tang: "Thế trẫm không cảm thấy đau à?"
"Vâng, còn rất hưng phấn, bảo Thiên nhi quật mạnh một chút, còn nói muốn dùng ngọc trụ kia đâm phía sau người. Thiên nhi hạ thủ không được, may là hoàng thượng tỉnh lại." Mạc Nhiễm Thiên kể rất chân thành, nhưng trong lòng lại cười đến lật trời.
"A, Thiên nhi, không nên không nên, nếu trẫm van xin ngươi như vậy, ngươi ngàn vạn không được đáp ứng. Quất mấy cái là được rồi, được không?" Tề Quân Hành trong lòng sợ đến chết, mình lúc trước làm với Thiên nhi, hiện giờ lại muốn hắn làm ngược lại mình, đây nhất định là ông trời đang trừng phạt mình.
"Chuyện này, Thiên nhi nếu không nghe lời người, người sẽ giết Thiên nhi, chẳng lẽ Thiên nhi để hoàng thượng giết?"Mạc Nhiễm Thiên trêu chọc hắn.
Gương mặt vốn tuấn tú của Tề Quân Hành giờ trở nên buồn rầu héo úa, hắn nhìn Mạc Nhiễm Thiên ủy khuất không thôi, thế nhưng lại không biết phải làm gì mới được. Hắn vốn không có cách nào khống chế mình, cũng không biết mình đã làm gì.
"Được rồi được rồi, biết đâu hôm nay không bị thì sao?" Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn đáng thương, có chút đau lòng, ôm hắn an ủi.
"Thiên nhi, ngươi nói sau này để các đại thần đến xem, trẫm còn đâu mặt mũi nữa, ai." Tề Quân Hành không cách nào tưởng tượng, mình bị Thiên nhi quất, bị hắn dùng ngọc trụ nhét vào hậu đình cho mọi người quan sát, sau này hắn sao có thể làm người.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức nghĩ tới Thượng Quan Nghi, không khỏi tức giận gắt: "Hoàng thượng cũng biết để người khác biết rồi sẽ rất mất thể diện?"
"A, Thiên nhi?" Tề Quân Hành kinh ngạc vì thanh âm của Mạc Nhiễm Thiên lạnh như băng, sau đó hai mắt hắn nhìn Tề Quân Hành đầy tức giận. Hắn biết là Mạc Nhiễm Thiên chỉ chuyện của Thượng Quan Nghi.
"Ngươi lại nhớ hắn?"Tề Quân Hành khổ sở.
"Chẳng lẽ sau này cũng không đối mặt sao? Thiên nhi nói thật cho hoàng thượng, Thiên nhi thích đại nhân, hi vọng hoàng thượng tha thứ hắn. Ngươi trừng phạt hắn đã đủ nặng rồi, hắn một đại nam nhân người để cho hắn đối mặt mọi người như thế nào, làm sao tại triều làm quan, ai chịu nổi bị mọi người chỉ chỏ." Mạc Nhiễm Thiên lo lắng Thượng Quan Nghi, không biết hắn đã đỡ hơn chút nào chưa.
Tề Quân Hành sắc mặt tái nhợt, trong lòng quặn đau, nghe Mạc Nhiễm Thiên nói thích Thượng Quan Nghi, liền không nhịn được muốn giết hắn.
"Hoàng thượng, người cũng đừng tức giận, Thiên nhi cũng thích người, Thiên nhi hi vọng mọi người có thể chung sống hòa bình." Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn tức giận, lập tức trấn an nói.
"Nhưng Thiên nhi không thể từ bỏ hắn, còn muốn cùng sống với hắn? Muốn trẫm đội nón xanh, cho người trong thiên hạ nhạo báng? "Thanh âm Tề Quân Hành có chút lạnh.
"Thiên nhi không có nói như vậy, ai, bỏ đi, ngủ đi. Thiên nhi mệt rồi, đừng cãi nhau nữa." Mạc Nhiễm Thiên kéo chăn, nhắm mắt lại, trong lòng tất cả đều là hình ảnh đôi mắt bi thương của Thượng Quan Nghi, tim hắn vô cùng đau đớn.
Tề Quân Hành nằm ngửa, đầu óc hỗn loạn không chịu nổi, nhưng không biết nên nói cái gì. Hai người không nói nữa, thời gian đã từ từ trôi qua.
Đêm càng sâu.
Mới vừa mơ mơ màng màng ngủ,Mạc Nhiễm Thiên lại bị thanh âm bên cạnh đánh thức, hắn biết ác mộng củaTề Quân Hành phát tác, vội vàng xoay người nhìn, lại thấy đôi mắt trắng dã.
"Hoàng thượng, người định làm gì vậy?"Mạc Nhiễm Thiên liền ngồi dậy, vội vàng hỏi.
"Thiên nhi, trẫm, trẫm không làm gì cả!"Tề Quân Hành nghe thấy lời nói của Mạc Nhiễm Thiên thì cả người chấn động, lộ ra bộ dạng sợ hãi, nói chuyện cũng bắt đầu phát run.
"Vậy còn không ngủ đi?"Mạc Nhiễm Thiên lớn tiếng.
Tề Quân Hành bị làm cho đến sợ lập tức nằm xuống, đôi mắt trắng dã chớp chớp vài cái: "Thiên nhi, hôm nay không đánh trẫm hả?" Thì ra là hắn lại nhớ được trong giấc mộng tối qua, Mạc Nhiễm Thiên dùng roi quất hắn.
"Ngươi ngủ yên một chút sẽ không đánh ngươi, nếu không trong rương gỗ còn có rất nhiều thứ, Thiên nhi còn chưa có thử qua đâu!" Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, trong tiềm thức hắn lại sợ mình.
"A, nha." Tề Quân Hành cả người run lên, lập tức nhắm mắt lại khiến Mạc Nhiễm Thiên thiếu chút nữa không nhịn nổi bật cười _ hắn cứ như thế này chẳng phải tốt sao.
Sự thật chứng minh không dễ dàng như vậy, Tề Quân Hành căn bản ngủ không được, lật đông, lật tây, hai chân còn chà xát lung tung, làm cho Mạc Nhiễm Thiên phiền đến mức muốn cho hắn hai bạt tai.
"Ngươi đang làm gì đó? Ngứa đòn hả!" Mạc Nhiễm Thiên hung dữ quát.
Tề Quân Hành bị thanh âm đột ngột của hắn làm cho lăn một vòng về phía trước, rơi khỏi long sàng, cả người phát run bò dậy, ở mép giường đáng thương nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Được, ngươi không ngủ được, muốn Thiên nhi sẽ quất ngươi vài roi không?"Mạc Nhiễm Thiên không còn gì để nói nữa rồi, có cần bị hù dọa thành như vậy hay không, thật giống như địa vị hai người đổi cho nhau vậy.
"Đừng, đừng, Thiên nhi, trẫm sợ đau, nhưng trẫm ngủ không được."Tề Quân Hành vội vàng cầu xin.
"Vậy ngươi muốn làm gì?"Mạc Nhiễm Thiên hỏi hắn.
"Không biết." Tề Quân Hành tuy nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về rương gỗ dưới long sàng. Thì ra là trong tiềm thức hắn còn muốn ngược đãi người, nhưng đối tượng không phải là Thiên nhi, mà là những người khác.
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, đoạn bò dậy, Tề Quân Hành lập tức rút lui ba bước. Mạc Nhiễm Thiên lắc đầu, đem rương gỗ kéo ra hỏi: "Ngươi muốn chơi cái này?" Mạc Nhiễm Thiên lấy ra ngọc trụ màu xanh biếc.
"Không, không phải!"Tề Quân Hành vội vàng ôm chặt cái mông của mình.
"Vậy là ngươi muốn chơi ta?" Mạc Nhiễm Thiên không giải thích được hành động của hắn, muốn hiểu rõ ràng hơn nữa.
"Không phải, không phải." Tề Quân Hành vội vàng xua xua hai tay.
"Vậy ngươi nhìn cái này làm gì?"Mạc Nhiễm Thiên hiếu kỳ hỏi.
Hai tròng mắt trắng dã của Tề Quân Hành chuyển chuyển, không nói chuyện.
"Nếu không Thiên nhi đem Dương quý phi gọi tới chơi?"Mạc Nhiễm Thiên giật mình ướm hỏi.
Quả nhiên, Tề Quân Hành lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ gật đầu, cặp mắt trắng cũng nheo lại.
"Khốn kiếp!Ngươi muốn đem hắn đùa chết sao?"Mạc Nhiễm Thiên hiện tại biết hắn chẳng qua là sợ mình mà thôi, nếu là đổi lại người khác, hắn không e dè mà ngược đãi.
"A, không dám không dám!"Tề Quân Hành thấy Mạc Nhiễm Thiên cầm lấy ngọc trụ tàn bạo đi về phía hắn, lập tức rút lui.
"Tới đây!Không đến ta liền đem cái này nhét vào!"Mạc Nhiễm Thiên giơ giơ ngọc trụ.
Tề Quân Hành lập tức vẻ mặt đưa đám đi tới bên cạnhMạc Nhiễm Thiên, hai tay còn ôm chặt lấy pp.
"Cầm lấy!"Mạc Nhiễm Thiên đem ngọc trụ đưa cho hắn, Tề Quân Hành lập tức nhanh chóng lắc đầu.
"Cầm lấy, bảo ngươi cầm, thì ngươi cầm đi, nếu không quất ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên hung hăng dọa.
Tề Quân Hành lập tức ủy khuất nhận lấy ngọc trụ ôm lấy trong tay, nhìn ngọc trụ này, đôi mắt trắng lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Vui vẻ chưa, cầm lấy cái này ngủ đi, có lẽ sẽ tốt hơn chút!"Mạc Nhiễm Thiên nói xong bò lên giường.
Tề Quân Hành không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn theo lên giường, ôm chặt ngọc trụ nhắm mắt lại, nhưng hai tay còn đang không ngừng vuốt ve ngọc trụ. Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng kéo lên, khẽ thở dài, nghĩ thầm _ biến thái chính là biến thái a.
"Tới đây!"Mạc Nhiễm Thiên mệt muốn chết được, còn tiếp tục như vậy thì đêm nay khỏi cần ngủ.
Tề Quân Hành lập tức xoay người lại nhìn, đôi mắt trắng dã còn mang theo sợ hãi.
Mạc Nhiễm Thiên hướng về phía hắn cong lên đôi môi đỏ mọng, Tề Quân Hành cũng không ngu xuẩn, bạch nhãn mừng rỡ vạn phần, lập tức đem miệng sáp lại gần.
Dòng điện chạy qua, Tề Quân Hành cả người kịch liệt run rẩy một lúc, ngừng lại, mở mắt _ vẫn là trắng, lại lấy tay vuốt ve thân thể Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên kỳ quái, cho là hôn là không đủ, một lần nữa hung hăng kéo đầu hắn, mãnh liệt hôn.
Tề Quân Hành hai mắt nhắm nghiền hưởng thụ, bàn tay to sờ lên tiểu pp của Mạc Nhiễm Thiên, một ngón tay từ từ xâm nhập phía sau hắn.
"A, ngươi làm gì vậy?"Mạc Nhiễm Thiên tức giận.
"Thiên nhi, trẫm, trẫm muốn ngươi."Tề Quân Hành mở to cặp mắt trắng dã.
"A, không được, lúc trước đã làm rồi."Mạc Nhiễm Thiên giật mình, tên này quả thực chính là sắc ma biến thái.
"Lúc nào, cùng ai, trẫm không cho phép, trẫm muốn, trẫm rất muốn!" Tề Quân Hành bỗng nhiên giống như nổi điên, đem áo lót trên người Mạc Nhiễm Thiên xé nát, đầu gục xuống cắn tiểu chu quả trước ngực hắn.
"A, ngươi là tên khốn kiếp, đau chết ta, ngươi muốn chết à!"Mạc Nhiễm Thiên dùng sức đẩy hắn ra.
"Đừng, đừng mà, Thiên nhi, chỉ một lần, một lần thôi là được rồi." Tề Quân Hành vừa thả mềm thanh âm, bàn tay to lại chuẩn xác sờ vào mầm non của Mạc Nhiễm Thiên giấu trong chăn, nhẹ nhàng khuấy động.
"A, a, ngươi, ngươi mau tỉnh lại, đừng, đừng động vào nơi đó."Mạc Nhiễm Thiên bị khoái cảm mãnh liệt hành hạ đến nói không hết câu.
"Trẫm muốn!" Tề Quân Hành lần nữa cúi đầu, Mạc Nhiễm Thiên không có biện pháp, khoái cảm khiến hắn dục cự hoàn nghênh (= nửa từ chối, nửa nghênh đón).
Cuối cùng tránh không được lại một lần phiên vân phúc vũ, Mạc Nhiễm Thiên rốt cục mệt mỏi ngủ say, còn Tề Quân Hành một bên mở to một đôi mắt đen nhánh sủng ái nhìn hắn. Thật ra thì sau khi Tiểu Thiên hôn hắn đã tỉnh lại, song nghĩ đến lúc trước mới làm một lần, Tiểu Thiên sẽ không chịu làm cho nên hắn giảo hoạt lại muốn thêm một lần, mà ngọc trụ xanh biếc còn để ở một bên...
Tề Quân Hành trở lại sau một chén trà, long bào mở rộng. Sau khi vào tẩm cung nhìn thấy bộ dáng khêu gợi kia của Mạc Nhiễm Thiên, lập tức đem long bào ném, quần lót cũng cởi, lộ ra Hỏa Long cứng rắn bò đến bên cạnh Mạc Nhiễm Thiên, kích động nói: "Thiên nhi, trẫm đã truyền ra ngoài, sau trưa mai sẽ tới. Thiên nhi, nha."Tề Quân Hành lập tức ôm chặt hắn.
"Cảm ơn hoàng thượng." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng được trấn an chút ít, mềm nhẹ cười một tiếng với Tề Quân Hành. Tề Quân Hành nhìn ngây người.
Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng mặt nhìn bộ dạng ngây người của hắn, sau đó gắt lên: "Hoàng thượng, người sững sờ cái gì, Thiên nhi buồn ngủ rồi."
Tề Quân Hành lập tức thanh tỉnh, thâm tình nhìn vào đôi mắt hắn: "Thiên nhi, Thiên nhi của trẫm, ngươi thật đẹp." Nói xong hôn lên môi Mạc Nhiễm Thiên.
"Chán ghét, hoàng thượng chẳng lẽ chỉ thích sắc đẹp của Thiên nhi?"Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày.
"A, không, không phải, chỗ nào của Thiên nhi trẫm cũng thích."Tề Quân Hành trên mặt tình dục nồng đậm, thanh âm trầm thấp mị hoặc, nghe rất thoải mái.
"Hừ, người vuốt mông ngựa sao."Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng nói.
"Tiểu pp của Thiên nhi sao lại là mông ngựa được?"Tề Quân Hành giảo hoạt cười một tiếng, bàn tay to luồn vào trong chăn, sờ tới sờ lui tiểu pp trơn nhẵn của hắn.
"A, ngươi, thật là sắc quỷ, sớm nghe nói Tề vương háo sắc, một chút cũng không sai." Mạc Nhiễm Thiên chu mỏ nói.
"Ha ha ha, háo sắc là bản tính nam nhân, trẫm thừa nhận mình có một chút háo sắc, nhưng sau khi có Thiên nhi, trẫm sẽ không đụng đến những người khác nữa, trẫm bảo đảm." Tề Quân Hành nói rất chân thành.
"Xí, ngươi không phải còn có Dương quý phi sao? Chẳng lẽ để hắn tìm nam nhân khác, ngươi sẽ không ăn dấm?" Mạc Nhiễm Thiên khinh bỉ.
"A, chuyện này, chuyện này trẫm có cách xử lý. Thiên nhi, chúng ta lúc khác hẵng hàn huyên những chuyện mất hứng này, ngươi xem này, nó cũng đợi không kịp." Tề Quân Hành kéo bàn tay nhỏ bé của Mạc Nhiễm Thiên bao trùm lên Hỏa Long của hắn.
"Hừ, nhìn người hôm nay biểu hiện không tệ, Thiên nhi sẽ hầu hạ người một hồi."Mạc Nhiễm Thiên ngượng ngùng nhìn hắn.
"Không, để trẫm hầu hạ Thiên nhi." Tề Quân Hành nói xong hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Nhiễm Thiên. Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại. Hai đầu lưỡi bay múa, vang lên thanh âm "chi chi", Tề Quân Hành từ từ quỳ đứng dậy, đầu lưỡi trượt ra từ miệng Thiên nhi, thuận thế đến bên tai Mạc Nhiễm Thiên, rồi đến cổ, một đường lướt xuống dưới.
"A, hoàng thượng ~" thanh âm Tiểu Thiên cực kỳ mê người, miệng nhỏ khẽ nhếch đỏ tươi dị thường. Tề Quân Hành thấy vậy lại càng huyết mạch bành trướng, phía dưới càng thêm sưng, mơ hồ phát đau.
"A, đừng." Tiểu Thiên nhẹ kêu, một tiểu chu quả xinh đẹp trước ngực bị Tề Quân Hành ngậm lấy, một viên khác thì dùng đầu ngón tay đùa bỡn, khiến cho Mạc Nhiễm Thiên ngứa ngáy đến mức thân thể run lên.
Tiếng rên của Tiểu Thiên rõ ràng làm cho Tề Quân Hành càng thêm hưng phấn, hàm răng bắt đầu niết nhẹ chu quả, đầu lưỡi càn quét, hung hăng liếm.
"A đừng, đau."Tiểu Thiên cau chặt đôi mày tuấn mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đầy tình dục van xin Tề Quân Hành nhẹ chút.
"Thật xin lỗi, bảo bối, ngươi thật đẹp, trẫm không nhịn được."Đúng vậy, trong cơ thể Tề Quân Hành vốn có nhân tố biến thái, nghe được thanh âm mê người như thế, không khỏi nghĩ muốn thô bạo.
"Ư...a...." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Nhiễm Thiên ửng hồng lợi hại, mầm non phía dưới lại càng nhô lên cao cao. Cho đến lúc bàn tay Tề Quân Hành vây quanh, hắn mới cảm thấy nhận được chút ít an ủi.
"Bảo bối, nó thật đáng yêu, thật xinh đẹp." Tề Quân Hành ngắm nhìn mầm non của hắn, trong lòng hối hận mình lúc trước chỉ biết thèm muốn hắn, chưa từng thấy nơi này của hắn thì ra là đáng yêu như thế.
Mạc Nhiễm Thiên giật giật khóe miệng _ mầm non của hắn cùng Hỏa Long của Tề Quân Hành gần như khác nhau gấp đôi, nhưng vì cái gì mỗi người đều nói đáng yêu, thật gặp quỷ.
"A, nhẹ chút, nhẹ chút nữa." Mạc Nhiễm Thiên bị bàn tay to của hắn trên dưới dùng sức tương đối thô lỗ, khiến y đau đến kêu lên ( chỗ này dùng " y " có được ko???)
"A, thật xin lỗi, trẫm chưa từng hầu hạ người khác, không quá hiểu. Trẫm sẽ từ từ học, Thiên nhi cảm thấy không đúng chỗ nào thì nói cho trẫm nha." Tề Quân Hành cau chặt đôi lông mày, rầu rĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thống khổ của Mạc Nhiễm Thiên.
"Nhẹ chút là tốt rồi."Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt lườm hắn một cái song trong lòng cảm động nói không ra lời. Vị vua cao cao tại thượng của một nước, lại cam nguyện hầu hạ mình.
"Ồ, như vậy sao?"Động tác của Tề Quân Hành dần trở nên nhẹ mà chậm.
"A, chán ghét, nhanh lên một chút nữa."Mạc Nhiễm Thiên ngứa ngáy đến chết.
"Nga, nga, như vậy?"Tề Quân Hành vô cùng nghe lời.
"Ư...a...." Mạc Nhiễm Thiên yêu kiều nhắm mắt lại.
Tề Quân Hành đã sớm đầu đầy mồ hôi, nhưng nhìn dáng vẻ của Tiểu Thiên, trong lòng lại cảm thấy rất thỏa mãn. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, cúi đầu, dùng khoang miệng ấm áp ngậm lấy tiểu khả ái của Mạc Nhiễm Thiên. Đột nhiên Mạc Nhiễm Thiên hét to một tiếng, đem tinh hoa toàn bộ xuất vào cổ họng hắn.
"Ơ, thật, thật xin lỗi." Mạc Nhiễm Thiên thật sự không nhịn được.
Tề Quân Hành nuốt xuống, sau đó trầm giọng nói: "Thiên nhi, thì ra vật này ngọt à?"
"A, người thật đáng ghét!" Mạc Nhiễm Thiên kêu một tiếng nũng nịu, hắn không cảm thấy ngọt chi cả (hắn là Thiên nhi nha), chẳng lẽ mình có chút đặc biệt, thật chịu không được những nam nhân này.
"Ha ha, bảo bối, tới lượt trẫm sao?" Tề Quân Hành cũng cảm giác mình sắp nứt ra rồi, song hắn biết mình càng nhẫn nại, lại càng được thoải mái sảng khoá. Hơn nữa nhìn bảo bối dáng vẻ dâm đãng, thật là chuyện khiến cho người ta hưng phấn.
Mạc Nhiễm Thiên biết hắn thật rất yêu mình, bằng không cũng sẽ không nhẫn nại như thế, không khỏi có chút đau lòng. Y từ từ xoay người rồi qùy xuống.
Cảnh xuân tươi đẹp kích thích long mục Tề Quân Hành, cho dù có tự chủ hơn nữa cũng tan rã. Nhưng hắn vẫn cắn răng, giúp đỡ Thiên nhi bôi trơn trước.
Làm đủ khuếch trương thì " a " _ Mạc Nhiễm Thiên hét to một tiếng. Hỏa Long củaTề Quân Hành đã tiến vào, hắn cũng theo đó phát ra một tiếng gầm.
Tiết tấu nguyên thủy bắt đầu vang vọng, long sàng phát ra tiếng kẽo kẹt, mà càng lúc càng nhanh, càng ngày càng lớn.
"A, ư, nha..." Mạc Nhiễm Thiên thoải mái đến mức lớn tiếng kêu, lại càng kích thích Tề Quân Hành ra sức chinh chiến, triển hiện mị lực đế vương công của hắn. Chỉ có lúc này, hắn mới cảm thấy Thiên nhi thật sự thuộc về hắn.
Sau khi triền miên, Tề Quân Hành để cho Lý công công tiến vào thanh tẩy. Một lần nữa nằm trên long sàng,đã là gần canh một, Tề Quân Hành lại lo lắng chuyện sắp tới.
"Bảo bối, trẫm sẽ gặp ác mộng."Tề Quân Hành ôm Mạc Nhiễm Thiên lo lắng nói.
"Ngủ đi, đừng lo lắng, Thiên nhi sẽ cứu người." Mạc Nhiễm Thiên nháy mắt mấy cái với hắn.
"Có phải hay không lại muốn đem trẫm quất một trận?"Lòng Tề Quân Hành vẫn còn sợ hãi, thật là rất đau đó.
" Uhm chuyện này, để xem tình huống đã. Hoàng thượng cũng không biết mình sẽ đã làm gì đâu, lần trước là ngươi xin Thiên nhi quất ngươi." Mạc Nhiễm Thiên buồn cười kể.
"A, có chuyện như vậy?" Tề Quân Hành trưng ra gương mặt khóc tang: "Thế trẫm không cảm thấy đau à?"
"Vâng, còn rất hưng phấn, bảo Thiên nhi quật mạnh một chút, còn nói muốn dùng ngọc trụ kia đâm phía sau người. Thiên nhi hạ thủ không được, may là hoàng thượng tỉnh lại." Mạc Nhiễm Thiên kể rất chân thành, nhưng trong lòng lại cười đến lật trời.
"A, Thiên nhi, không nên không nên, nếu trẫm van xin ngươi như vậy, ngươi ngàn vạn không được đáp ứng. Quất mấy cái là được rồi, được không?" Tề Quân Hành trong lòng sợ đến chết, mình lúc trước làm với Thiên nhi, hiện giờ lại muốn hắn làm ngược lại mình, đây nhất định là ông trời đang trừng phạt mình.
"Chuyện này, Thiên nhi nếu không nghe lời người, người sẽ giết Thiên nhi, chẳng lẽ Thiên nhi để hoàng thượng giết?"Mạc Nhiễm Thiên trêu chọc hắn.
Gương mặt vốn tuấn tú của Tề Quân Hành giờ trở nên buồn rầu héo úa, hắn nhìn Mạc Nhiễm Thiên ủy khuất không thôi, thế nhưng lại không biết phải làm gì mới được. Hắn vốn không có cách nào khống chế mình, cũng không biết mình đã làm gì.
"Được rồi được rồi, biết đâu hôm nay không bị thì sao?" Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn đáng thương, có chút đau lòng, ôm hắn an ủi.
"Thiên nhi, ngươi nói sau này để các đại thần đến xem, trẫm còn đâu mặt mũi nữa, ai." Tề Quân Hành không cách nào tưởng tượng, mình bị Thiên nhi quất, bị hắn dùng ngọc trụ nhét vào hậu đình cho mọi người quan sát, sau này hắn sao có thể làm người.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức nghĩ tới Thượng Quan Nghi, không khỏi tức giận gắt: "Hoàng thượng cũng biết để người khác biết rồi sẽ rất mất thể diện?"
"A, Thiên nhi?" Tề Quân Hành kinh ngạc vì thanh âm của Mạc Nhiễm Thiên lạnh như băng, sau đó hai mắt hắn nhìn Tề Quân Hành đầy tức giận. Hắn biết là Mạc Nhiễm Thiên chỉ chuyện của Thượng Quan Nghi.
"Ngươi lại nhớ hắn?"Tề Quân Hành khổ sở.
"Chẳng lẽ sau này cũng không đối mặt sao? Thiên nhi nói thật cho hoàng thượng, Thiên nhi thích đại nhân, hi vọng hoàng thượng tha thứ hắn. Ngươi trừng phạt hắn đã đủ nặng rồi, hắn một đại nam nhân người để cho hắn đối mặt mọi người như thế nào, làm sao tại triều làm quan, ai chịu nổi bị mọi người chỉ chỏ." Mạc Nhiễm Thiên lo lắng Thượng Quan Nghi, không biết hắn đã đỡ hơn chút nào chưa.
Tề Quân Hành sắc mặt tái nhợt, trong lòng quặn đau, nghe Mạc Nhiễm Thiên nói thích Thượng Quan Nghi, liền không nhịn được muốn giết hắn.
"Hoàng thượng, người cũng đừng tức giận, Thiên nhi cũng thích người, Thiên nhi hi vọng mọi người có thể chung sống hòa bình." Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn tức giận, lập tức trấn an nói.
"Nhưng Thiên nhi không thể từ bỏ hắn, còn muốn cùng sống với hắn? Muốn trẫm đội nón xanh, cho người trong thiên hạ nhạo báng? "Thanh âm Tề Quân Hành có chút lạnh.
"Thiên nhi không có nói như vậy, ai, bỏ đi, ngủ đi. Thiên nhi mệt rồi, đừng cãi nhau nữa." Mạc Nhiễm Thiên kéo chăn, nhắm mắt lại, trong lòng tất cả đều là hình ảnh đôi mắt bi thương của Thượng Quan Nghi, tim hắn vô cùng đau đớn.
Tề Quân Hành nằm ngửa, đầu óc hỗn loạn không chịu nổi, nhưng không biết nên nói cái gì. Hai người không nói nữa, thời gian đã từ từ trôi qua.
Đêm càng sâu.
Mới vừa mơ mơ màng màng ngủ,Mạc Nhiễm Thiên lại bị thanh âm bên cạnh đánh thức, hắn biết ác mộng củaTề Quân Hành phát tác, vội vàng xoay người nhìn, lại thấy đôi mắt trắng dã.
"Hoàng thượng, người định làm gì vậy?"Mạc Nhiễm Thiên liền ngồi dậy, vội vàng hỏi.
"Thiên nhi, trẫm, trẫm không làm gì cả!"Tề Quân Hành nghe thấy lời nói của Mạc Nhiễm Thiên thì cả người chấn động, lộ ra bộ dạng sợ hãi, nói chuyện cũng bắt đầu phát run.
"Vậy còn không ngủ đi?"Mạc Nhiễm Thiên lớn tiếng.
Tề Quân Hành bị làm cho đến sợ lập tức nằm xuống, đôi mắt trắng dã chớp chớp vài cái: "Thiên nhi, hôm nay không đánh trẫm hả?" Thì ra là hắn lại nhớ được trong giấc mộng tối qua, Mạc Nhiễm Thiên dùng roi quất hắn.
"Ngươi ngủ yên một chút sẽ không đánh ngươi, nếu không trong rương gỗ còn có rất nhiều thứ, Thiên nhi còn chưa có thử qua đâu!" Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, trong tiềm thức hắn lại sợ mình.
"A, nha." Tề Quân Hành cả người run lên, lập tức nhắm mắt lại khiến Mạc Nhiễm Thiên thiếu chút nữa không nhịn nổi bật cười _ hắn cứ như thế này chẳng phải tốt sao.
Sự thật chứng minh không dễ dàng như vậy, Tề Quân Hành căn bản ngủ không được, lật đông, lật tây, hai chân còn chà xát lung tung, làm cho Mạc Nhiễm Thiên phiền đến mức muốn cho hắn hai bạt tai.
"Ngươi đang làm gì đó? Ngứa đòn hả!" Mạc Nhiễm Thiên hung dữ quát.
Tề Quân Hành bị thanh âm đột ngột của hắn làm cho lăn một vòng về phía trước, rơi khỏi long sàng, cả người phát run bò dậy, ở mép giường đáng thương nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Được, ngươi không ngủ được, muốn Thiên nhi sẽ quất ngươi vài roi không?"Mạc Nhiễm Thiên không còn gì để nói nữa rồi, có cần bị hù dọa thành như vậy hay không, thật giống như địa vị hai người đổi cho nhau vậy.
"Đừng, đừng, Thiên nhi, trẫm sợ đau, nhưng trẫm ngủ không được."Tề Quân Hành vội vàng cầu xin.
"Vậy ngươi muốn làm gì?"Mạc Nhiễm Thiên hỏi hắn.
"Không biết." Tề Quân Hành tuy nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về rương gỗ dưới long sàng. Thì ra là trong tiềm thức hắn còn muốn ngược đãi người, nhưng đối tượng không phải là Thiên nhi, mà là những người khác.
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, đoạn bò dậy, Tề Quân Hành lập tức rút lui ba bước. Mạc Nhiễm Thiên lắc đầu, đem rương gỗ kéo ra hỏi: "Ngươi muốn chơi cái này?" Mạc Nhiễm Thiên lấy ra ngọc trụ màu xanh biếc.
"Không, không phải!"Tề Quân Hành vội vàng ôm chặt cái mông của mình.
"Vậy là ngươi muốn chơi ta?" Mạc Nhiễm Thiên không giải thích được hành động của hắn, muốn hiểu rõ ràng hơn nữa.
"Không phải, không phải." Tề Quân Hành vội vàng xua xua hai tay.
"Vậy ngươi nhìn cái này làm gì?"Mạc Nhiễm Thiên hiếu kỳ hỏi.
Hai tròng mắt trắng dã của Tề Quân Hành chuyển chuyển, không nói chuyện.
"Nếu không Thiên nhi đem Dương quý phi gọi tới chơi?"Mạc Nhiễm Thiên giật mình ướm hỏi.
Quả nhiên, Tề Quân Hành lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ gật đầu, cặp mắt trắng cũng nheo lại.
"Khốn kiếp!Ngươi muốn đem hắn đùa chết sao?"Mạc Nhiễm Thiên hiện tại biết hắn chẳng qua là sợ mình mà thôi, nếu là đổi lại người khác, hắn không e dè mà ngược đãi.
"A, không dám không dám!"Tề Quân Hành thấy Mạc Nhiễm Thiên cầm lấy ngọc trụ tàn bạo đi về phía hắn, lập tức rút lui.
"Tới đây!Không đến ta liền đem cái này nhét vào!"Mạc Nhiễm Thiên giơ giơ ngọc trụ.
Tề Quân Hành lập tức vẻ mặt đưa đám đi tới bên cạnhMạc Nhiễm Thiên, hai tay còn ôm chặt lấy pp.
"Cầm lấy!"Mạc Nhiễm Thiên đem ngọc trụ đưa cho hắn, Tề Quân Hành lập tức nhanh chóng lắc đầu.
"Cầm lấy, bảo ngươi cầm, thì ngươi cầm đi, nếu không quất ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên hung hăng dọa.
Tề Quân Hành lập tức ủy khuất nhận lấy ngọc trụ ôm lấy trong tay, nhìn ngọc trụ này, đôi mắt trắng lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Vui vẻ chưa, cầm lấy cái này ngủ đi, có lẽ sẽ tốt hơn chút!"Mạc Nhiễm Thiên nói xong bò lên giường.
Tề Quân Hành không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn theo lên giường, ôm chặt ngọc trụ nhắm mắt lại, nhưng hai tay còn đang không ngừng vuốt ve ngọc trụ. Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng kéo lên, khẽ thở dài, nghĩ thầm _ biến thái chính là biến thái a.
"Tới đây!"Mạc Nhiễm Thiên mệt muốn chết được, còn tiếp tục như vậy thì đêm nay khỏi cần ngủ.
Tề Quân Hành lập tức xoay người lại nhìn, đôi mắt trắng dã còn mang theo sợ hãi.
Mạc Nhiễm Thiên hướng về phía hắn cong lên đôi môi đỏ mọng, Tề Quân Hành cũng không ngu xuẩn, bạch nhãn mừng rỡ vạn phần, lập tức đem miệng sáp lại gần.
Dòng điện chạy qua, Tề Quân Hành cả người kịch liệt run rẩy một lúc, ngừng lại, mở mắt _ vẫn là trắng, lại lấy tay vuốt ve thân thể Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên kỳ quái, cho là hôn là không đủ, một lần nữa hung hăng kéo đầu hắn, mãnh liệt hôn.
Tề Quân Hành hai mắt nhắm nghiền hưởng thụ, bàn tay to sờ lên tiểu pp của Mạc Nhiễm Thiên, một ngón tay từ từ xâm nhập phía sau hắn.
"A, ngươi làm gì vậy?"Mạc Nhiễm Thiên tức giận.
"Thiên nhi, trẫm, trẫm muốn ngươi."Tề Quân Hành mở to cặp mắt trắng dã.
"A, không được, lúc trước đã làm rồi."Mạc Nhiễm Thiên giật mình, tên này quả thực chính là sắc ma biến thái.
"Lúc nào, cùng ai, trẫm không cho phép, trẫm muốn, trẫm rất muốn!" Tề Quân Hành bỗng nhiên giống như nổi điên, đem áo lót trên người Mạc Nhiễm Thiên xé nát, đầu gục xuống cắn tiểu chu quả trước ngực hắn.
"A, ngươi là tên khốn kiếp, đau chết ta, ngươi muốn chết à!"Mạc Nhiễm Thiên dùng sức đẩy hắn ra.
"Đừng, đừng mà, Thiên nhi, chỉ một lần, một lần thôi là được rồi." Tề Quân Hành vừa thả mềm thanh âm, bàn tay to lại chuẩn xác sờ vào mầm non của Mạc Nhiễm Thiên giấu trong chăn, nhẹ nhàng khuấy động.
"A, a, ngươi, ngươi mau tỉnh lại, đừng, đừng động vào nơi đó."Mạc Nhiễm Thiên bị khoái cảm mãnh liệt hành hạ đến nói không hết câu.
"Trẫm muốn!" Tề Quân Hành lần nữa cúi đầu, Mạc Nhiễm Thiên không có biện pháp, khoái cảm khiến hắn dục cự hoàn nghênh (= nửa từ chối, nửa nghênh đón).
Cuối cùng tránh không được lại một lần phiên vân phúc vũ, Mạc Nhiễm Thiên rốt cục mệt mỏi ngủ say, còn Tề Quân Hành một bên mở to một đôi mắt đen nhánh sủng ái nhìn hắn. Thật ra thì sau khi Tiểu Thiên hôn hắn đã tỉnh lại, song nghĩ đến lúc trước mới làm một lần, Tiểu Thiên sẽ không chịu làm cho nên hắn giảo hoạt lại muốn thêm một lần, mà ngọc trụ xanh biếc còn để ở một bên...
Tác giả :
Phong Gian Danh Hương