Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 27: Giấc mộng tự tiến cử
Mạc Nhiễm Thiên thay cẩm phục màu vàng nhạt, phía trên có một con hạc trắng trông rất sống động, bên hông lại thắt một chiếc đai lưng khảm một viên Trân Châu trắng. Mái tóc đen được bó lại gọn gàng, trên đỉnh đầu là một chiếc phát quan tinh tế, có gắn một viên hồng ngọc lấp lánh. Thật là một nam tử tuấn mỹ vô cùng.
“Thái tử điện hạ, hoàng thượng mặc dù đã bãi triều, nhưng tam vương gia cùng tứ hoàng tử còn đang ở trong, thỉnh người chờ chốc lát." Ngoài ngự thư phòng, Nghiêm công công ngăn cản Mạc Nhiễm Thiên cùng Tiểu Lộ Tử.
“Nghiêm công công, ông đi bẩm báo đi, nói bổn thái tử cũng có lời cần nói với phụ hoàng." Mạc Nhiễm Thiên hai mắt bắn ra một tia lợi hại, dù ngốc hay không ngốc đều tránh không khỏi vận mệnh bị tặng Tề quốc, vậy mình giả bộ để làm gì.
Nghiêm công công sửng sốt, nhưng lúc tiếp xúc với ánh mắt Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng cả kinh, thái tử điện hạ hôm nay có điểm là lạ.
“Dạ, thái tử điện hạ, thỉnh chờ!" Nghiêm công công lập tức bước đi.
“Thái tử điện hạ, người hôm nay làm sao vậy, Tiểu Lộ Tử cảm giác được người giống như thay đổi thành một người khác?" Tiểu Lộ Tử cũng rất nghi hoặc.
“Tiểu Lộ Tử, ngươi muốn nói bổn thái tử tại sao hôm nay lại không còn ngốc nghếch nữa phải không?" Trong giọng nói Mạc Nhiễm Thiên mang ý cười nhưng lại có chút rét lạnh.
“Nô tài không dám." Tiểu Lộ Tử bị dọa đến nhảy dựng, lập tức cúi đầu không dám nhìn Mạc Nhiễm Thiên khí thế đột nhiên tăng mạnh.
“A a, Tiểu Lộ Tử, nếu ta nói với ngươi sau này ta sẽ không ngốc nghếch nữa, ngươi sẽ vui hay buồn đây?" Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn hiền lành, liền trêu đùa hắn.
“A, bệnh của thái tử điện hạ thật sự lành rồi sao?" Tiểu Lộ Tử hoảng sợ trợn to hai mắt không thể tin được nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang cười nhạt.
“Thật ư, thật ư, thái tử điện hạ, thật tốt quá, hu hu." Tiểu Lộ Tử nhìn hắn cười nhạt không nói, sự cơ trí trong ánh mắt kia không phải thứ một kẻ ngốc có thể làm được, không khỏi kích động khóc lên.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên nói: “Tốt lắm, còn chưa có người biết, ngươi mau nín đi cho ta." Tuy nhiên nhìn Tiểu Lộ Tử kích động đến phát khóc, Mạc Nhiễm Thiên thật có chút cảm động, Tiểu Lộ Tử ngày ngày làm bạn với ngu thái tử, hẳn là biết rõ hơn người khác rất nhiều thái tử bị khinh bỉ, sỉ nhục như thế nào.
“Dạ, dạ, thái tử điện hạ, nô tài là thật vui quá." Tiểu Lộ Tử dùng tay áo vuốt nước mắt, ngẩng đầu vui vẻ nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên đưa tay vuốt vuốt hắn mũ của hắn nói: “Tiểu Lộ Tử, nhiều năm như vậy thật vất vả cho ngươi."
Tiểu Lộ Tử nội tâm vô cùng kích động, vừa định quỳ xuống, thì Nghiêm công công tới.
“Thái tử điện hạ, hoàng thượng cho mời!" Nghiêm công công vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
“Đa tạ Nghiêm công công!" Mạc Nhiễm Thiên lập tức xoay người đi đến ngự thư phòng.
Còn chưa bước vào cửa, Mạc Nhiễm Thiên đã có thể cảm nhận được bầu không khí bên trong vô cùng nặng nề, ngẩng đầu nhìn, trước ngự án, hoàng thượng vẻ mặt thịnh nộ, khi nhìn thấy hắn thì lập tức chuyển thành nụ cười sủng ái vô cùng.
Bên trái ngự án, tam vương gia mày nhíu chặt nhìn Mạc Nhiễm Thiên đi vào, Mạc Tử Viêm bên phải vẻ mặt âm trầm. Đương nhiên bề ngoài tuấn mỹ của Mạc Nhiễm Thiên hôm nay là nhằm gây choáng với bọn họ.
“Thiên nhi, hôm nay còn sớm, sao không ngủ thêm nữa?" Hoàng thượng từ long ỷ đứng lên, đi tới bên người Mạc Nhiễm Thiên, vẻ mặt sủng nịch kéo bàn tay trắng nõn thon dài của Mạc Nhiễm Thiên.
“Phụ hoàng, Tiểu Thiên tối hôm qua gặp một giấc mộng lạ, muốn nói cho phụ hoàng, cho nên đến sớm." Mạc Nhiễm Thiên nhìn hoàng thượng sắc mặt tiều tụy, không biết sao trong lòng có chút chua xót.
“Huynh chỉ vì một giấc mộng mà đến quấy rầy chúng ta bàn bạc quốc sự?" Mạc Tử Viêm tức giận lập tức dâng tràn, lớn tiếng trách mắng Mạc Nhiễm Thiên.
“Viêm nhi, đừng dọa thái tử ca ca con!" Hoàng thượng lập tức quát Mạc Tử Viêm, làm cho Mạc Nhiễm Thiên cảm động vô cùng.
Mạc Tử Viêm lập tức vung ống tay áo, phẫn nộ liếc Mạc Nhiễm Thiên một cái,‘Hừ’ một tiếng đi tới một bên, tức giận không nói lời nào.
“Thiên nhi gặp mộng gì? Nói cho phụ hoàng nghe một chút." Hoàng thượng từ ái hỏi thăm.
“Phụ hoàng, Thiên nhi mơ thấy Thiên nhi đến Tề quốc, cho nên tới hỏi hỏi phụ hoàng, có phải muốn Thiên nhi đi Tề quốc hay không?" Mạc Nhiễm Thiên muốn lần nữa thử dò xét sự sủng ái của hoàng thượng đối với thái tử, xem mình có đáng giá phải vì hắn hy sinh hay không, dù sao từ trước tới nay, làm hoàng thượng đều là hạng người âm hiểm xảo trá.
Ba người nghe xong cực kì hoảng sợ, hoàng thượng mặt tái nhợt, tam vương gia cùng Mạc Tử Viêm giật mình nhìn từ xa, sau đó đều nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên.
“Thiên nhi thật sự mơ thấy? Mơ thấy cái gì? Qua bên kia cuộc sống của Thiên nhi có tốt không?" Hoàng thượng hai mắt hồng hồng.
“Không tốt, Thiên nhi bị người đánh, bọn họ đều bắt nạt con, phụ hoàng, con không đi có được hay không?" Mạc Nhiễm Thiên cố ý sợ hãi hỏi.
“Thiên nhi, được, được, không đi, chúng ta không đi." Hoàng thượng cư nhiên rớt nước mắt, rồi ôm chặt Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng Mạc Nhiễm Thiên ấm áp vô cùng, cũng lập tức hạ quyết tâm.
“Phụ hoàng đừng đau lòng, giấc mộng kia cũng rất kì quái, có một nam nhân mặc quần áo giống hệt như phụ hoàng rất thích Thiên nhi, không cho người khác bắt nạt con. Người kia là ai a? Phụ hoàng có biết hay không? Thiên nhi rất muốn gặp một chút." Mạc Nhiễm Thiên mau chóng chuyển đề tài.
“Tề vương Tề Quân Hành!" Mạc Tử Viêm lập tức kích động kêu lên.
“Thiên nhi thông minh, phụ hoàng biết rồi, để phụ hoàng cân nhắc một chút đã, phụ hoàng không thể để con rời xa phụ hoàng a." Hoàng thượng yêu thương sờ sờ tóc Mạc Nhiễm Thiên.
“Được, nhưng phụ hoàng à, Thiên nhi thật sự muốn đi mà, Thiên nhi lớn như vậy, còn chưa trải qua việc đời." Mạc Nhiễm Thiên muốn cho hoàng thượng trong lòng tốt hơn một chút.
“Thiên nhi, nếu qua bên kia chịu rất nhiều ủy khuất, phụ hoàng lại không giúp được con, con có khóc không?"
“Không đâu, Thiên nhi là nam tử hán a, còn nữa phụ hoàng có thể phái binh bảo vệ Thiên nhi a, tên nam nhân trong mộng kia không phải cũng sẽ bảo vệ Thiên nhi sao?" Mạc Nhiễm Thiên cười ngốc nghếch.
“Phụ hoàng, nếu thái tử ca ca muốn đi, vậy để Viêm nhi hộ tống huynh ấy!" Mạc Tử Viêm lập tức rèn sắt khi còn nóng. Trong lòng nghĩ ngốc thật là ngốc, tự dâng tới miệng cọp, giấc mộng này thật là tốt, xem ra ông trời cũng muốn hắn cứu Mạc quốc.
“Hoàng thượng, thái tử, cũng nên chắc chắn một chút, Thiên nhi thật sự muốn đi Tề quốc?" Tam vương gia hỏi lại Mạc Nhiễm Thiên.
“Đúng vậy, tam thúc cùng tứ đệ không phải ngày hôm qua đã thảo luận sao? Muốn để Thiên nhi đi Tề quốc, đêm đó Thiên nhi liền gặp mộng này, tam thúc cùng tứ đệ có phải rất vui vẻ hay không, a a." Từng lời nói của Mạc Nhiễm Thiên sắc như dao đâm, làm cho tam vương gia cùng Mạc Tử Viêm không dám nhìn lại, hai mặt nhìn nhau.
“Thiên nhi, phụ hoàng biết rồi, con về tẩm cung trước đi, chút nữa phụ hoàng lại đến tìm con." Hoàng thượng trong lòng khó mà nuốt trôi, không lẽ mình phải bảo nó không được đi sao? Nếu nó đi thật, Tề Quân Hành có đúng như lời nó nói mà bảo vệ nó không? Chỉ sợ mộng trái với thật, mình lại phải cắn rứt lương tâm, con mình cũng bảo vệ không được, ái phi nhất định là rất thất vọng.
“Dạ, phụ hoàng. Thiên nhi trở về đây." Mạc Nhiễm Thiên nói xong, dùng ánh mắt lợi hại quét qua tam vương gia cùng Mạc Tử Viêm, làm cho hai người chấn động, ánh mắt Mạc Nhiễm Thiên sáng như vậy, đâu phải ánh mắt một kẻ ngốc.
“Tiểu Thiên, tứ ca sẽ tới tìm đệ." Mạc Tử Viêm lập tức bổ một câu, gã muốn biết, Mạc Nhiễm Thiên này đến cùng là thật ngu hay là giả ngu, hai ngày này làm cho gã có cảm giác vô cùng bất an.
“Thái tử điện hạ, hoàng thượng mặc dù đã bãi triều, nhưng tam vương gia cùng tứ hoàng tử còn đang ở trong, thỉnh người chờ chốc lát." Ngoài ngự thư phòng, Nghiêm công công ngăn cản Mạc Nhiễm Thiên cùng Tiểu Lộ Tử.
“Nghiêm công công, ông đi bẩm báo đi, nói bổn thái tử cũng có lời cần nói với phụ hoàng." Mạc Nhiễm Thiên hai mắt bắn ra một tia lợi hại, dù ngốc hay không ngốc đều tránh không khỏi vận mệnh bị tặng Tề quốc, vậy mình giả bộ để làm gì.
Nghiêm công công sửng sốt, nhưng lúc tiếp xúc với ánh mắt Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng cả kinh, thái tử điện hạ hôm nay có điểm là lạ.
“Dạ, thái tử điện hạ, thỉnh chờ!" Nghiêm công công lập tức bước đi.
“Thái tử điện hạ, người hôm nay làm sao vậy, Tiểu Lộ Tử cảm giác được người giống như thay đổi thành một người khác?" Tiểu Lộ Tử cũng rất nghi hoặc.
“Tiểu Lộ Tử, ngươi muốn nói bổn thái tử tại sao hôm nay lại không còn ngốc nghếch nữa phải không?" Trong giọng nói Mạc Nhiễm Thiên mang ý cười nhưng lại có chút rét lạnh.
“Nô tài không dám." Tiểu Lộ Tử bị dọa đến nhảy dựng, lập tức cúi đầu không dám nhìn Mạc Nhiễm Thiên khí thế đột nhiên tăng mạnh.
“A a, Tiểu Lộ Tử, nếu ta nói với ngươi sau này ta sẽ không ngốc nghếch nữa, ngươi sẽ vui hay buồn đây?" Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn hiền lành, liền trêu đùa hắn.
“A, bệnh của thái tử điện hạ thật sự lành rồi sao?" Tiểu Lộ Tử hoảng sợ trợn to hai mắt không thể tin được nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang cười nhạt.
“Thật ư, thật ư, thái tử điện hạ, thật tốt quá, hu hu." Tiểu Lộ Tử nhìn hắn cười nhạt không nói, sự cơ trí trong ánh mắt kia không phải thứ một kẻ ngốc có thể làm được, không khỏi kích động khóc lên.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên nói: “Tốt lắm, còn chưa có người biết, ngươi mau nín đi cho ta." Tuy nhiên nhìn Tiểu Lộ Tử kích động đến phát khóc, Mạc Nhiễm Thiên thật có chút cảm động, Tiểu Lộ Tử ngày ngày làm bạn với ngu thái tử, hẳn là biết rõ hơn người khác rất nhiều thái tử bị khinh bỉ, sỉ nhục như thế nào.
“Dạ, dạ, thái tử điện hạ, nô tài là thật vui quá." Tiểu Lộ Tử dùng tay áo vuốt nước mắt, ngẩng đầu vui vẻ nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên đưa tay vuốt vuốt hắn mũ của hắn nói: “Tiểu Lộ Tử, nhiều năm như vậy thật vất vả cho ngươi."
Tiểu Lộ Tử nội tâm vô cùng kích động, vừa định quỳ xuống, thì Nghiêm công công tới.
“Thái tử điện hạ, hoàng thượng cho mời!" Nghiêm công công vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
“Đa tạ Nghiêm công công!" Mạc Nhiễm Thiên lập tức xoay người đi đến ngự thư phòng.
Còn chưa bước vào cửa, Mạc Nhiễm Thiên đã có thể cảm nhận được bầu không khí bên trong vô cùng nặng nề, ngẩng đầu nhìn, trước ngự án, hoàng thượng vẻ mặt thịnh nộ, khi nhìn thấy hắn thì lập tức chuyển thành nụ cười sủng ái vô cùng.
Bên trái ngự án, tam vương gia mày nhíu chặt nhìn Mạc Nhiễm Thiên đi vào, Mạc Tử Viêm bên phải vẻ mặt âm trầm. Đương nhiên bề ngoài tuấn mỹ của Mạc Nhiễm Thiên hôm nay là nhằm gây choáng với bọn họ.
“Thiên nhi, hôm nay còn sớm, sao không ngủ thêm nữa?" Hoàng thượng từ long ỷ đứng lên, đi tới bên người Mạc Nhiễm Thiên, vẻ mặt sủng nịch kéo bàn tay trắng nõn thon dài của Mạc Nhiễm Thiên.
“Phụ hoàng, Tiểu Thiên tối hôm qua gặp một giấc mộng lạ, muốn nói cho phụ hoàng, cho nên đến sớm." Mạc Nhiễm Thiên nhìn hoàng thượng sắc mặt tiều tụy, không biết sao trong lòng có chút chua xót.
“Huynh chỉ vì một giấc mộng mà đến quấy rầy chúng ta bàn bạc quốc sự?" Mạc Tử Viêm tức giận lập tức dâng tràn, lớn tiếng trách mắng Mạc Nhiễm Thiên.
“Viêm nhi, đừng dọa thái tử ca ca con!" Hoàng thượng lập tức quát Mạc Tử Viêm, làm cho Mạc Nhiễm Thiên cảm động vô cùng.
Mạc Tử Viêm lập tức vung ống tay áo, phẫn nộ liếc Mạc Nhiễm Thiên một cái,‘Hừ’ một tiếng đi tới một bên, tức giận không nói lời nào.
“Thiên nhi gặp mộng gì? Nói cho phụ hoàng nghe một chút." Hoàng thượng từ ái hỏi thăm.
“Phụ hoàng, Thiên nhi mơ thấy Thiên nhi đến Tề quốc, cho nên tới hỏi hỏi phụ hoàng, có phải muốn Thiên nhi đi Tề quốc hay không?" Mạc Nhiễm Thiên muốn lần nữa thử dò xét sự sủng ái của hoàng thượng đối với thái tử, xem mình có đáng giá phải vì hắn hy sinh hay không, dù sao từ trước tới nay, làm hoàng thượng đều là hạng người âm hiểm xảo trá.
Ba người nghe xong cực kì hoảng sợ, hoàng thượng mặt tái nhợt, tam vương gia cùng Mạc Tử Viêm giật mình nhìn từ xa, sau đó đều nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên.
“Thiên nhi thật sự mơ thấy? Mơ thấy cái gì? Qua bên kia cuộc sống của Thiên nhi có tốt không?" Hoàng thượng hai mắt hồng hồng.
“Không tốt, Thiên nhi bị người đánh, bọn họ đều bắt nạt con, phụ hoàng, con không đi có được hay không?" Mạc Nhiễm Thiên cố ý sợ hãi hỏi.
“Thiên nhi, được, được, không đi, chúng ta không đi." Hoàng thượng cư nhiên rớt nước mắt, rồi ôm chặt Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng Mạc Nhiễm Thiên ấm áp vô cùng, cũng lập tức hạ quyết tâm.
“Phụ hoàng đừng đau lòng, giấc mộng kia cũng rất kì quái, có một nam nhân mặc quần áo giống hệt như phụ hoàng rất thích Thiên nhi, không cho người khác bắt nạt con. Người kia là ai a? Phụ hoàng có biết hay không? Thiên nhi rất muốn gặp một chút." Mạc Nhiễm Thiên mau chóng chuyển đề tài.
“Tề vương Tề Quân Hành!" Mạc Tử Viêm lập tức kích động kêu lên.
“Thiên nhi thông minh, phụ hoàng biết rồi, để phụ hoàng cân nhắc một chút đã, phụ hoàng không thể để con rời xa phụ hoàng a." Hoàng thượng yêu thương sờ sờ tóc Mạc Nhiễm Thiên.
“Được, nhưng phụ hoàng à, Thiên nhi thật sự muốn đi mà, Thiên nhi lớn như vậy, còn chưa trải qua việc đời." Mạc Nhiễm Thiên muốn cho hoàng thượng trong lòng tốt hơn một chút.
“Thiên nhi, nếu qua bên kia chịu rất nhiều ủy khuất, phụ hoàng lại không giúp được con, con có khóc không?"
“Không đâu, Thiên nhi là nam tử hán a, còn nữa phụ hoàng có thể phái binh bảo vệ Thiên nhi a, tên nam nhân trong mộng kia không phải cũng sẽ bảo vệ Thiên nhi sao?" Mạc Nhiễm Thiên cười ngốc nghếch.
“Phụ hoàng, nếu thái tử ca ca muốn đi, vậy để Viêm nhi hộ tống huynh ấy!" Mạc Tử Viêm lập tức rèn sắt khi còn nóng. Trong lòng nghĩ ngốc thật là ngốc, tự dâng tới miệng cọp, giấc mộng này thật là tốt, xem ra ông trời cũng muốn hắn cứu Mạc quốc.
“Hoàng thượng, thái tử, cũng nên chắc chắn một chút, Thiên nhi thật sự muốn đi Tề quốc?" Tam vương gia hỏi lại Mạc Nhiễm Thiên.
“Đúng vậy, tam thúc cùng tứ đệ không phải ngày hôm qua đã thảo luận sao? Muốn để Thiên nhi đi Tề quốc, đêm đó Thiên nhi liền gặp mộng này, tam thúc cùng tứ đệ có phải rất vui vẻ hay không, a a." Từng lời nói của Mạc Nhiễm Thiên sắc như dao đâm, làm cho tam vương gia cùng Mạc Tử Viêm không dám nhìn lại, hai mặt nhìn nhau.
“Thiên nhi, phụ hoàng biết rồi, con về tẩm cung trước đi, chút nữa phụ hoàng lại đến tìm con." Hoàng thượng trong lòng khó mà nuốt trôi, không lẽ mình phải bảo nó không được đi sao? Nếu nó đi thật, Tề Quân Hành có đúng như lời nó nói mà bảo vệ nó không? Chỉ sợ mộng trái với thật, mình lại phải cắn rứt lương tâm, con mình cũng bảo vệ không được, ái phi nhất định là rất thất vọng.
“Dạ, phụ hoàng. Thiên nhi trở về đây." Mạc Nhiễm Thiên nói xong, dùng ánh mắt lợi hại quét qua tam vương gia cùng Mạc Tử Viêm, làm cho hai người chấn động, ánh mắt Mạc Nhiễm Thiên sáng như vậy, đâu phải ánh mắt một kẻ ngốc.
“Tiểu Thiên, tứ ca sẽ tới tìm đệ." Mạc Tử Viêm lập tức bổ một câu, gã muốn biết, Mạc Nhiễm Thiên này đến cùng là thật ngu hay là giả ngu, hai ngày này làm cho gã có cảm giác vô cùng bất an.
Tác giả :
Phong Gian Danh Hương