Cực Phẩm Tài Tuấn
Chương 79: Còn có chuyện này nữa à?
Hôm nay vừa sáng sớm tinh mơ, Tri Đông và Tri Thu đã chạy vào gian trong hầu hạ chủ tử rửa mặt thay y phục, muốn xem xem hôm qua Nhị gia và Nhị nãi nãi vui đùa với nhau rồi có ngủ cùng một giường không, thấy Nhị gia ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt sạch sẽ, mà Nhị nãi nãi của bọn nó thì vẫn chùm kín chăn ngủ khì.
Hai tiểu nha đầu đều đỏ mặt, xấu hổ khỏi phải nói, đâu ra cái lý tướng công đã rời giường, thê tử lại tham ngủ, may mà Nhị gia tốt tính hiền hòa không trách phạt bọn n ó, chỉ vội vàng rời phòng, hình như có chuyện gấp phải làm.
Trong phòng không còn Nhị gia nữa, hai tiểu nha đầu lớn gan lên rất nhiều, không nói không rằng đi tới hất chăn lên.
Lâm Úc Hương vốn đang tán gẫu với Chu Công, không ngờ thấy người lành lặn, chăn bị người ta vén lên, đang mơ mơ màng màng chỉ biết trong phòng có mình và Đường Kính Chi, kinh hoàng, mắt chưa mở ra đã thét lên:
- Á, ngươi muốn làm cái gì?
Hai tiểu nha đầu cũng giật nảy mình, Nhị nãi nãi sao thế, chẳng lẽ gặp ác mộng?
Lâm Úc Hương hét lên, theo bản năng bò vào bên trong giường, nhưng mở mắt ra mới phát hiện trước mắt là hai nha hoàn thiếp thân của mình, nàng vỗ ngực, bất mãn trách:
- Sáng sớm người ta đang ngủ ngon, các ngươi hất chăn ta lên làm cái gì?
Thấy Nhị nãi nãi nói xong ngáp ngắn ngáp dài, mắt thì lim dim, tay kéo một góc chăn, chừng muốn chui vào ngủ tiếp, hai tiểu nha đầu không chịu, Tri Thu giật chăn sang một bên, cớ hơi bực bội nói:
- Nhị nãi nãi, giờ là lúc nào rồi mà người còn ngủ chứ?
- Đúng thế, Nhị gia đã dậy rửa mặt xong xuôi, người thì hay quá, vẫn nằm trên giường mơ mộng.
Tri Đông giảu mỏ lên, bày ra cái mặt u oán quen thuộc:
Hai tiểu nha đầu này một cứng một mềm, làm Lâm Úc Hương chịu không thấu, Đường phủ này được mỗi một cái hay là chăn ấm đệm êm, ngủ rất thích, hai tiểu nha đầu này phá niềm vui duy nhất của nàng, phẩy phẩy tay:
- Y dậy thì cứ dậy, liên quan gì tới ta, chẳng lẽ bắt ta phải hầu hạ y rửa mặt thay y phục à?
Tri Đông và Tri Thu há hốc mồm, rồi ngoáy ngoáy tai tưởng nghe nhầm.
Thê tử hầu hạ tướng công rửa mặt thay y phục là chuyện thiên kinh địa nghĩ, chẳng lẽ Nhị nãi nãi không biết? Không thể nào!
Thấy hai tiểu nha đầu sững người, miệng mở to tới mức nhét nguyên cả trứng gà vào cũng được, Lâm Úc Hương rợn người, chẳng lẽ ... Mình nói đúng rồi?
Không thể nào!
- Nhị nãi nãi, người không biết thật hay là vờ hồ đồ thế? Nhị gia thức dậy, vốn là người phải đích thân hầu hạ, chuyện này chỉ khi nào người không khỏe hoặc có chuyện gấp mới do bọn nô tỳ làm thay.
Tri Đông nói tới đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nếu Nhị nãi nãi mà không biết quy củ này thật thì thành trò cười lớn rồi.
Đường đường Nhị nãi nãi của Đường gia Lạc Thành, chủ mẫu tương lai, gả vào phủ gần tháng trời, vậy mà không biết bổn phận hầu hạ tướng công của mình, chuyện này mà truyền ra ngoài, mấy trăm người của Đường phủ không còn mặt mũi nào ra ngoài đường nữa.
Thấy Tri Đông nói nghiêm túc như vậy, Lâm Úc Hương ngạc nhiên vô cùng, sau khi được Lâm tú tài nhận nuôi, trong nhà chỉ có hai người, Lâm tú tài dung túng cho nàng thoải mái đọc sách tìm hiểu y thuật, nàng làm sao biết mấy cái chuyện nhỏ nhặt này, ấp a ấp úng hỏi:
- Còn ... Còn có chuyện này nữa à?
- Ui chao, Nhị nãi nãi ơi, người .. người bảo bọn nô tỳ phải nói gì với người đây!
Tri Thu kêu lên như mèo bị dẫm phải đuôi, dậm chân liên hồi, nó không sao tin nổi, Nhị nãi nãi thông minh giỏi giang, tướng mạo như thiên tiên, từ y thuật tới nấu ăn đều hơn đứt người khác, vậy mà cái quy củ cơ bản nhất này lại không hiểu.
- Được rồi, được rồi, chẳng qua là mấy cái quy củ vớ vẩn, không biết thì thôi, có gì to tát đâu.
Lâm Úc Hương mất kiên nhẫn khoát tay, muốn nàng hầu hạ tên tướng công danh nghĩa đó á, mơ đi nhé.
Tri Thu bất lực buông tiếng thở dài:
- Nhị nãi nãi, có lẽ trong mắt người nó là quy củ vớ vẩn, nhưng chẳng may truyền ra ngoài thì không ổn chút nào đâu, tướng công là trời, thê tử là đất, đây vốn là chuyện trong phận sự của thê tử, người sao có thể không biết, chuyện này người khác biết cười cho đã đành, chẳng may tới tai lão thái quân ....
Lâm Úc Hương vốn định bịt tai khỏi nghe tiểu nha đầu này lải nhải, song ba chữ lão thái quân lọt vào tai, bất giác run người lên, vị lão thái quân này là bóng ma ám ảnh trong lòng nàng.
Mấy ngày trước cẩn thận hết mức vẫn bị phạt liên hồi, lần này bị bà bắt được lỗi, còn chẳng lột da mình sao?
- Xuỵt, nhỏ cái mồm chứ, người ta nghe thấy bây giờ.
Lâm Úc Hương không dám xem nhẹ nữa, vội đặt tay lên miệng nói gấp:
Giờ mới biết sợ đấy!
Hai tiểu nha đầu đều trợn mắt lên, Tri Thu giục:
- Nhị nãi nãi, mau rời giường đi, còn phải tới thỉnh an lão thái quân.
- Được rồi.
Lâm Úc Hương ủ rũ cúi đầu, mặc cho hai tiểu nha đầu kéo khỏi giường, cởi áo cũ thay áo mới cho mình, nhớ lại tối qua không phải đi hầu hạ Lâm lão thái quân ăn cơm, ngồi ăn trong tiểu viện của mình mới thư thái làm sao, chỉ tiếc không biết cơ hội ấy còn có nữa không?
Càng nghĩ, nàng càng quyết tâm phải rời khỏi Đường phủ.
Hay là nói cho hai tiểu nha đầu này biết?
Nhìn hai tiểu nha đầu tíu tít tất bật thay y phục chải tóc cho mình, Lâm Úc Hương do dự không biết có nói không, dù sao hai tiểu nha đầu này do Đường phủ mua về, tương lai nếu mình đi, có khi phải để chúng lại trong phủ.
Khẽ thở dài, nàng có chút không muốn xa hai tiểu nha đầu lanh lợi này.
Tri Đông và Tri Thu chân tay mau lẹ thay cho chủ tử một bộ váy dài màu tím, nhìn vào trong gương, vóc dáng thon thả, yểu điệu động lòng người, mỗi cử chỉ toát lên phong tình vô tận của thiếu nữ thanh xuân, làm hai tiểu nha đầu nhìn mà ghen tị, thầm nghĩ nếu mà mình cũng xinh đẹp như thế thì tốt biết bao.
Còn đang vấn tóc thì bên ngoài Tri Hạ thông báo:
- Nhị nãi nãi, bốn vị di nương tới thỉnh an.
Nếu là trước kia, Lâm Úc Hương nhất định xua tay nói không gặp, nhưng hôm qua Ngọc Nhi mới cứu nàng một mạng, Sương Nhi bất chấp an nguy của bản thân đẩy nàng sang một bên, câu đó nàng không nói ra khỏi miệng được nữa.
Mày liễu nhíu lại, Lâm Úc Hương lên tiếng:
- Bảo họ đợi ta ở nhà chính, ta tới ngay.
Tri Hạ nghe vậy ngạc nhiên lắm, vẫn đáp lời cáo lui.
Tri Thu cũng rất hiếu kỳ:
- Nhị nãi nãi, sao hôm nay người có tâm tình gặp mấy vị di nương rồi?
Ngươi tưởng ta muốn à?
Lâm Úc Hương vuốt trán cho đôi mày dãn ra, thở dài:
- Bất kể nói thế nào hôm qua Ngọc di nương cũng cứu ta một mạng, hôm nay phải cám ơn.
Tri Đông gật đầu phụ họa:
- Nhị nãi nãi nói có lý, còn nữa phải quan hệ tốt với mấy vị di nương, nếu không để xảy ra chuyện gì truyền tới tai lão thái quân, e người lại bị trách tới ngay cả hậu viện của mình cũng không quản lý nổi.
Xử lý xong Lý gia, Lâm Úc Hương lại trở thành chủ tử không có chút quyền lực nào, nàng thầm cao hứng, nhưng hai tiểu nha đầu lại lo cuống lên, chủ tử không quyền ư, cứ nhìn các vị di nương bị Lý Trung chèn ép ra sao là đủ hiểu rồi.
Vấn tóc xong, Tri Đông và Tri Thu đỡ Lâm Úc Hương ra chính phòng, chỉ có chính thê mới được ở trong chính phòng, còn tiểu thiếp chỉ được ở phòng bên, Lâm phủ rộng lớn, tiểu thiếp của gia chủ có tiểu viện riêng, song không thể so với chính phòng.
Đi vào đại sảnh, thấy bốn vị di nương lọt vào mắt, một nàng một vẻ, oanh yến đủ màu, xinh đẹp thướt tha, Lâm Úc Hương bất giác cảm thấy lòng buồn phiền.
Hai tiểu nha đầu đều đỏ mặt, xấu hổ khỏi phải nói, đâu ra cái lý tướng công đã rời giường, thê tử lại tham ngủ, may mà Nhị gia tốt tính hiền hòa không trách phạt bọn n ó, chỉ vội vàng rời phòng, hình như có chuyện gấp phải làm.
Trong phòng không còn Nhị gia nữa, hai tiểu nha đầu lớn gan lên rất nhiều, không nói không rằng đi tới hất chăn lên.
Lâm Úc Hương vốn đang tán gẫu với Chu Công, không ngờ thấy người lành lặn, chăn bị người ta vén lên, đang mơ mơ màng màng chỉ biết trong phòng có mình và Đường Kính Chi, kinh hoàng, mắt chưa mở ra đã thét lên:
- Á, ngươi muốn làm cái gì?
Hai tiểu nha đầu cũng giật nảy mình, Nhị nãi nãi sao thế, chẳng lẽ gặp ác mộng?
Lâm Úc Hương hét lên, theo bản năng bò vào bên trong giường, nhưng mở mắt ra mới phát hiện trước mắt là hai nha hoàn thiếp thân của mình, nàng vỗ ngực, bất mãn trách:
- Sáng sớm người ta đang ngủ ngon, các ngươi hất chăn ta lên làm cái gì?
Thấy Nhị nãi nãi nói xong ngáp ngắn ngáp dài, mắt thì lim dim, tay kéo một góc chăn, chừng muốn chui vào ngủ tiếp, hai tiểu nha đầu không chịu, Tri Thu giật chăn sang một bên, cớ hơi bực bội nói:
- Nhị nãi nãi, giờ là lúc nào rồi mà người còn ngủ chứ?
- Đúng thế, Nhị gia đã dậy rửa mặt xong xuôi, người thì hay quá, vẫn nằm trên giường mơ mộng.
Tri Đông giảu mỏ lên, bày ra cái mặt u oán quen thuộc:
Hai tiểu nha đầu này một cứng một mềm, làm Lâm Úc Hương chịu không thấu, Đường phủ này được mỗi một cái hay là chăn ấm đệm êm, ngủ rất thích, hai tiểu nha đầu này phá niềm vui duy nhất của nàng, phẩy phẩy tay:
- Y dậy thì cứ dậy, liên quan gì tới ta, chẳng lẽ bắt ta phải hầu hạ y rửa mặt thay y phục à?
Tri Đông và Tri Thu há hốc mồm, rồi ngoáy ngoáy tai tưởng nghe nhầm.
Thê tử hầu hạ tướng công rửa mặt thay y phục là chuyện thiên kinh địa nghĩ, chẳng lẽ Nhị nãi nãi không biết? Không thể nào!
Thấy hai tiểu nha đầu sững người, miệng mở to tới mức nhét nguyên cả trứng gà vào cũng được, Lâm Úc Hương rợn người, chẳng lẽ ... Mình nói đúng rồi?
Không thể nào!
- Nhị nãi nãi, người không biết thật hay là vờ hồ đồ thế? Nhị gia thức dậy, vốn là người phải đích thân hầu hạ, chuyện này chỉ khi nào người không khỏe hoặc có chuyện gấp mới do bọn nô tỳ làm thay.
Tri Đông nói tới đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nếu Nhị nãi nãi mà không biết quy củ này thật thì thành trò cười lớn rồi.
Đường đường Nhị nãi nãi của Đường gia Lạc Thành, chủ mẫu tương lai, gả vào phủ gần tháng trời, vậy mà không biết bổn phận hầu hạ tướng công của mình, chuyện này mà truyền ra ngoài, mấy trăm người của Đường phủ không còn mặt mũi nào ra ngoài đường nữa.
Thấy Tri Đông nói nghiêm túc như vậy, Lâm Úc Hương ngạc nhiên vô cùng, sau khi được Lâm tú tài nhận nuôi, trong nhà chỉ có hai người, Lâm tú tài dung túng cho nàng thoải mái đọc sách tìm hiểu y thuật, nàng làm sao biết mấy cái chuyện nhỏ nhặt này, ấp a ấp úng hỏi:
- Còn ... Còn có chuyện này nữa à?
- Ui chao, Nhị nãi nãi ơi, người .. người bảo bọn nô tỳ phải nói gì với người đây!
Tri Thu kêu lên như mèo bị dẫm phải đuôi, dậm chân liên hồi, nó không sao tin nổi, Nhị nãi nãi thông minh giỏi giang, tướng mạo như thiên tiên, từ y thuật tới nấu ăn đều hơn đứt người khác, vậy mà cái quy củ cơ bản nhất này lại không hiểu.
- Được rồi, được rồi, chẳng qua là mấy cái quy củ vớ vẩn, không biết thì thôi, có gì to tát đâu.
Lâm Úc Hương mất kiên nhẫn khoát tay, muốn nàng hầu hạ tên tướng công danh nghĩa đó á, mơ đi nhé.
Tri Thu bất lực buông tiếng thở dài:
- Nhị nãi nãi, có lẽ trong mắt người nó là quy củ vớ vẩn, nhưng chẳng may truyền ra ngoài thì không ổn chút nào đâu, tướng công là trời, thê tử là đất, đây vốn là chuyện trong phận sự của thê tử, người sao có thể không biết, chuyện này người khác biết cười cho đã đành, chẳng may tới tai lão thái quân ....
Lâm Úc Hương vốn định bịt tai khỏi nghe tiểu nha đầu này lải nhải, song ba chữ lão thái quân lọt vào tai, bất giác run người lên, vị lão thái quân này là bóng ma ám ảnh trong lòng nàng.
Mấy ngày trước cẩn thận hết mức vẫn bị phạt liên hồi, lần này bị bà bắt được lỗi, còn chẳng lột da mình sao?
- Xuỵt, nhỏ cái mồm chứ, người ta nghe thấy bây giờ.
Lâm Úc Hương không dám xem nhẹ nữa, vội đặt tay lên miệng nói gấp:
Giờ mới biết sợ đấy!
Hai tiểu nha đầu đều trợn mắt lên, Tri Thu giục:
- Nhị nãi nãi, mau rời giường đi, còn phải tới thỉnh an lão thái quân.
- Được rồi.
Lâm Úc Hương ủ rũ cúi đầu, mặc cho hai tiểu nha đầu kéo khỏi giường, cởi áo cũ thay áo mới cho mình, nhớ lại tối qua không phải đi hầu hạ Lâm lão thái quân ăn cơm, ngồi ăn trong tiểu viện của mình mới thư thái làm sao, chỉ tiếc không biết cơ hội ấy còn có nữa không?
Càng nghĩ, nàng càng quyết tâm phải rời khỏi Đường phủ.
Hay là nói cho hai tiểu nha đầu này biết?
Nhìn hai tiểu nha đầu tíu tít tất bật thay y phục chải tóc cho mình, Lâm Úc Hương do dự không biết có nói không, dù sao hai tiểu nha đầu này do Đường phủ mua về, tương lai nếu mình đi, có khi phải để chúng lại trong phủ.
Khẽ thở dài, nàng có chút không muốn xa hai tiểu nha đầu lanh lợi này.
Tri Đông và Tri Thu chân tay mau lẹ thay cho chủ tử một bộ váy dài màu tím, nhìn vào trong gương, vóc dáng thon thả, yểu điệu động lòng người, mỗi cử chỉ toát lên phong tình vô tận của thiếu nữ thanh xuân, làm hai tiểu nha đầu nhìn mà ghen tị, thầm nghĩ nếu mà mình cũng xinh đẹp như thế thì tốt biết bao.
Còn đang vấn tóc thì bên ngoài Tri Hạ thông báo:
- Nhị nãi nãi, bốn vị di nương tới thỉnh an.
Nếu là trước kia, Lâm Úc Hương nhất định xua tay nói không gặp, nhưng hôm qua Ngọc Nhi mới cứu nàng một mạng, Sương Nhi bất chấp an nguy của bản thân đẩy nàng sang một bên, câu đó nàng không nói ra khỏi miệng được nữa.
Mày liễu nhíu lại, Lâm Úc Hương lên tiếng:
- Bảo họ đợi ta ở nhà chính, ta tới ngay.
Tri Hạ nghe vậy ngạc nhiên lắm, vẫn đáp lời cáo lui.
Tri Thu cũng rất hiếu kỳ:
- Nhị nãi nãi, sao hôm nay người có tâm tình gặp mấy vị di nương rồi?
Ngươi tưởng ta muốn à?
Lâm Úc Hương vuốt trán cho đôi mày dãn ra, thở dài:
- Bất kể nói thế nào hôm qua Ngọc di nương cũng cứu ta một mạng, hôm nay phải cám ơn.
Tri Đông gật đầu phụ họa:
- Nhị nãi nãi nói có lý, còn nữa phải quan hệ tốt với mấy vị di nương, nếu không để xảy ra chuyện gì truyền tới tai lão thái quân, e người lại bị trách tới ngay cả hậu viện của mình cũng không quản lý nổi.
Xử lý xong Lý gia, Lâm Úc Hương lại trở thành chủ tử không có chút quyền lực nào, nàng thầm cao hứng, nhưng hai tiểu nha đầu lại lo cuống lên, chủ tử không quyền ư, cứ nhìn các vị di nương bị Lý Trung chèn ép ra sao là đủ hiểu rồi.
Vấn tóc xong, Tri Đông và Tri Thu đỡ Lâm Úc Hương ra chính phòng, chỉ có chính thê mới được ở trong chính phòng, còn tiểu thiếp chỉ được ở phòng bên, Lâm phủ rộng lớn, tiểu thiếp của gia chủ có tiểu viện riêng, song không thể so với chính phòng.
Đi vào đại sảnh, thấy bốn vị di nương lọt vào mắt, một nàng một vẻ, oanh yến đủ màu, xinh đẹp thướt tha, Lâm Úc Hương bất giác cảm thấy lòng buồn phiền.
Tác giả :
Phó Kỳ Lân