Cực Phẩm Tài Tuấn
Chương 337: Khách tới thăm
Hồ Kiều Kiều áy náy nói:
- Phụng Kiều, tỷ thực sự không giúp gì được muội nữa.
- Hừm, gia gia đi không lâu, giờ tỷ tỷ cũng muốn đi ...
Hồ Phụng Kiều mi liễu run run, phất tay áo bỏ đi.
Hồ Kiều Kiều không giữ, chỉ nói:
- Tình cảnh Đường gia không tốt, nếu bên muội có tin tức gì, nhớ thông báo cho Đường phủ một tiếng.
- Muội mặc xác.
Hồ Phụng Kiều không thèm quay đầu lại, giọng căm tức:
Dù sao Đường Kính Chi cũng là chủ nhân, Hồ Phụng Kiều muốn đi, y phải đi tiễn, suốt dọc đường đi Hồ Phụng Kiều không thèm nhìn y cái nào, đợi nàng lên xe ngựa đi rất xa rồi, Đường Kính Chi vẫn còn đứng thừ người ra đó thêm một lúc rồi mới thở dài quay về.
Hôm nay đầu óc y cứ rối tung lên, cảm thấy mình làm việc không được ổn thỏa cho lắm, nhưng nghĩ mãi không ra mình làm gì không ổn.
Đến khi quay về tiểu viện Hồ Kiều Kiều nghỉ ngơi, phát hiện cửa có thêm mấy hạ nhân quen mặt, tất cả đều là người bên cạnh lão thái quân.
"Không xong, lão thái quân sẽ không làm khó Kiều Kiều chứ?" Lòng giật đánh thót một cái, y đi nhanh vào trong.
Nhưng cảnh tượng bên trong lại hoàn toàn khác suy nghĩ của y, khác tới mức làm Đường Kính Chi tưởng mình hoa mắt, chỉ thấy Đường lão thái quân nằm trên ghế đu mang từ Đường phủ tới chuyện trò vui vẻ với Hồ Kiều Kiều, Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi cung kính đứng bên.
Đường lão thái quân thấy y quay lại thì vui vẻ vẫy tay gọi:
- Lăng Nhi, lần này cháu tìm cho nãi nãi một đồng bạn tốt đấy.
Lời này khiến mọi người trong phòng mỉm cười, Đường Kính Chi thoáng ngớ ra rồi cũng bật cười, hiện giờ lão thái quân cũng rất yếu, chỉ đi lại thôi khó khăn, Hồ Kiều Kiều cũng như thế, hai người bệnh đều chỉ nằm trên giường, chẳng phải đôi bạn đồng bệnh tương lân hay sao?
- Nãi nãi, không bao lâu nữa Úc Hương sẽ chữa lành cho mọi người mà.
Đường Kính Chi quay sang nhìn Lâm Úc Hương cảm kích:
- Ừ, Úc Hương đúng là có bản lĩnh này.
Đường lão thái quân vừa nói vừa kéo Lâm Úc Hương ngồi xuống bên giường.
Chuyện Hồ Kiều Kiều vậy là xong, Đường Kính Chi chỉ ở lại trò chuyện một lúc phải cáo từ rời đi, Đường lão thái quân bảo Lâm Úc Hương đi tiễn, còn bà nhìn đích tôn có vẻ đăm chiêu.
Lâm Úc Hương vốn đang bất mãn vì y có cả đống kiều thê mỹ thiếp rồi, vậy mà còn tham lam ôm nữ nhân về, nhưng thấy y mới ngồi được một lúc đã phải tất bật rời đi, trong lòng có chút quyến luyến, đưa mắt tiễn Đường Kính Chi tới lúc y biến mất trong con đường nhỏ giữa rừng, nàng thở dài quay về.
Sáng hôm sau, Đường Kính Chi tập võ xong, đang ăn sáng trong tiểu viện của Ngọc Nhi thì có hạ nhân tới báo có khách đến, nhưng không nói danh tính, đang đợi ở đại sảnh.
Tình hình hiện giờ không cho phép nơi lòng, cho nên dù ở trong phủ Ngọc Nhi vẫn theo sát Đường Kính Chi ra đại sảnh gặp khách.
Bước qua ngưỡng cửa chỉ thấy một người cao to đội mũ rộng vành, mặc võ phục, lưng đeo kiếm, đang đứng xoay lưng lại phía cửa chính, nhìn ra cửa sổ bên ngoài.
Sao hộ vệ lại để một người lai lịch bất mình đem theo vũ khí vào đây thế này, Đường Kính Chi cảnh giác dừng bước, chắp tay hỏi:
- Xin hỏi huynh đệ là ?
Người kia không quay lại, tay cầm hồ lô bạch ngọc đưa ra :
- Tại hạ có rượu, các hạ có sẵn lòng làm một chén không ?
Ặc, tưởng ai hóa ra là hắn thảo nào …Đường Kính Chi phì cười.
Ngọc Nhi thì lại nhạt nhẽo nói:
- Nhị gia, tỳ thiếp có việc xin lui trước, lát nữa Nhị gia có ra ngoài thì cho người gọi tỳ thiếp một tiếng.
Người đó chẳng phải ai xa lạ mà là Giả Lâm hảo hữu của Đường Kính Chi, hay có thể nói là muội phu của y cũng được.
Biết Ngọc Nhi không thích Giả Lâm nên Đường Kính Chi để nàng tự nhiên, đi tới nhìn Giả Lâm từ trên xuống dưới một lượt :
- Giả huynh, huynh ăn mặc kiểu gì thế này ?
- Hà hà, giống khách giang hồ không ? Nói cho đệ biết ngoài cửa Đường phủ rất nhiều kẻ khả nghi, nên ta phải ăn mặc thế này che mắt chúng đấy.
- Giống, đệ suýt nữa bị lừa.
Kẻ khả nghi đó toàn là nạn dân, ám vệ Đường gia trải quanh phủ để phòng bị, Đường Kính Chi không giải thích phẩy tay đuổi hết nha hoàn hạ nhân ra ngoài, lấy chén đặt lên bàn, biết hắn không vô cớ tới đây trong thời điểm nhạy cảm thế này ắt có việc trọng đại, nhưng câu đầu tiên Đường Kính Chi lại hỏi :
- Thi Thi sao rồi, có quen với cuộc sống mới chưa ?
- Thi Thi à … biết nói sao đây ?
Giả Lâm chép miệng :
Chẳng lẽ Giả Giang Thị làm khó nàng, Đường Kính Chi hỏi gấp :
- Thi Thi làm sao ?
- Đệ sờ cái hồ lô ngọc này đi.
Giả Lâm đột nhiên chuyển đề tài làm Đường Kính Chi chẳng hiểu ra sao, chả lẽ cái hồ lô bạch ngọc này có liên quan tới Thi Thi, đưa tay sờ hồ lô sáng bóng, sờ cảm giác trơn mịn không chút gợn nào.
- Cái hồ lô ngọc này giống cơ thể Thi Thi vậy, không có chút tỳ vết nào, đường cong uốn lượn mềm mại, nhất là khi nàng nằm sấp xuống, bờ vai thon thon này, cái lưng ong mượt mà và cặp mông tròn mẩy đầy đặn càng không khác gì, đưa tay sờ chỗ nào cũng thấy mềm mại mịn màng như ngọc, sảng khoái vô tận, làm người người ta hồn siêu phách lạc. Đặt nàng nằm lên gối vuốt ve dọc người nàng, nghe tiếng nàng thở dốc rên siết, âm thanh vừa ngây thơ vừa buông thả phát ra từ mũi nàng, ôi cảm giác đó tuyệt vời ….
- Ngừng, ngừng ở đó.
Đường Kính Chi không chịu nổi nữa, vội lên tiếng ngăn hắn lại:
- Thi Thi là muội muội của đệ đấy.
Giả Lâm háy mắt, cười dâm:
- Thế mới kích thích phải không?
Đường Kính Chi ho khan một tiếng tên này cái gì không thông chứ chuyện nam nữ đúng là lão tổ, nghe chừng Đỗ Thi Thi vẫn ổn, tạm thời vậy là đủ, hiện y cũng không thể quan tâm nhiều hơn, nói lảng sang chủ đề khác:
- Hôm nay huynh tới đây để làm gì?
- À phải, Kính Chi, đệ không phải huynh đệ tốt, ta muốn nhìn cảnh tên cẩu quan đó chui xuống gầm bàn trốn như con chó biết chừng nào …
Hai ngày qua chi tiết vụ hành thích Vương Mông qua gia công chế biến của “ai đó" truyền khắp Lạc Thành, nhất là hai phần Vương Mông hèn nhát hèn nhát ra sao, và nghi vấn có ý ám chỉ rõ ràng trong sự kiện trúng độc ở Tế Sinh Đường, người khác có thể không đoán ra chủ mưu vụ hành thích kia, Giả Lâm đủ thông tin và thông minh đoán ra được.
Thấy Đường Kính Chi trừng mắt, Giả Lâm cười hì hì nói:
- Đệ thật không biết hưởng thụ cuộc sống … thế này tên cẩu quan đó hôm qua bí mật cho mời gia chủ của lục đại gia Lạc thành ta tới bàn việc, chỉ thiếu Giả gia ta và Đường gia của đệ.
Sáu gia tộc lớn nhất Lạc Thành vượt trội các gia tộc khác lần lượt là Đường gia, Tiền gia, Vu gia, Dương gia, Giả gia, Hạ gia.
Đường Kính Chi giật mình, y hoàn toàn không có tin tức gì về việc này dù cho người theo dõi sát xao phủ thành thủ, có thể thấy cuộc tụ hội này vô cùng quan trọng, sốt ruột giục:
- Chuyện đó thế nào, huynh có biết không?
- Biết, tối hôm qua Hạ lão gia bí mật tới gặp phụ thân ta.
- Hạ lão gia?
Đường Kính Chi sửng sốt:
- Hắc hắc, đúng đấy, người từng thế không bao giờ cho một người họ Đường bước qua ngưỡng cửa Hạ gia ấy, nhờ công của đệ mà, không nhớ sao?
Giả Lâm trêu ghẹo:
Đường Kính Chi tất nhiên biết, vì cô tiểu thư của Hạ gia không nghe cha mẹ khuyên can, nhất định gả cho y làm thiếp mà lại, Hạ lão gia cuối cùng phải chiều ý con, nhưng đồng thời cũng lập lời thề độc kia.
Xem ra Hạ lão gia mạnh miêng song vẫn lo cho con, nên gián tiếp dùng cách này truyền lời tới tai Đường Kính Chi.
- Phụng Kiều, tỷ thực sự không giúp gì được muội nữa.
- Hừm, gia gia đi không lâu, giờ tỷ tỷ cũng muốn đi ...
Hồ Phụng Kiều mi liễu run run, phất tay áo bỏ đi.
Hồ Kiều Kiều không giữ, chỉ nói:
- Tình cảnh Đường gia không tốt, nếu bên muội có tin tức gì, nhớ thông báo cho Đường phủ một tiếng.
- Muội mặc xác.
Hồ Phụng Kiều không thèm quay đầu lại, giọng căm tức:
Dù sao Đường Kính Chi cũng là chủ nhân, Hồ Phụng Kiều muốn đi, y phải đi tiễn, suốt dọc đường đi Hồ Phụng Kiều không thèm nhìn y cái nào, đợi nàng lên xe ngựa đi rất xa rồi, Đường Kính Chi vẫn còn đứng thừ người ra đó thêm một lúc rồi mới thở dài quay về.
Hôm nay đầu óc y cứ rối tung lên, cảm thấy mình làm việc không được ổn thỏa cho lắm, nhưng nghĩ mãi không ra mình làm gì không ổn.
Đến khi quay về tiểu viện Hồ Kiều Kiều nghỉ ngơi, phát hiện cửa có thêm mấy hạ nhân quen mặt, tất cả đều là người bên cạnh lão thái quân.
"Không xong, lão thái quân sẽ không làm khó Kiều Kiều chứ?" Lòng giật đánh thót một cái, y đi nhanh vào trong.
Nhưng cảnh tượng bên trong lại hoàn toàn khác suy nghĩ của y, khác tới mức làm Đường Kính Chi tưởng mình hoa mắt, chỉ thấy Đường lão thái quân nằm trên ghế đu mang từ Đường phủ tới chuyện trò vui vẻ với Hồ Kiều Kiều, Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi cung kính đứng bên.
Đường lão thái quân thấy y quay lại thì vui vẻ vẫy tay gọi:
- Lăng Nhi, lần này cháu tìm cho nãi nãi một đồng bạn tốt đấy.
Lời này khiến mọi người trong phòng mỉm cười, Đường Kính Chi thoáng ngớ ra rồi cũng bật cười, hiện giờ lão thái quân cũng rất yếu, chỉ đi lại thôi khó khăn, Hồ Kiều Kiều cũng như thế, hai người bệnh đều chỉ nằm trên giường, chẳng phải đôi bạn đồng bệnh tương lân hay sao?
- Nãi nãi, không bao lâu nữa Úc Hương sẽ chữa lành cho mọi người mà.
Đường Kính Chi quay sang nhìn Lâm Úc Hương cảm kích:
- Ừ, Úc Hương đúng là có bản lĩnh này.
Đường lão thái quân vừa nói vừa kéo Lâm Úc Hương ngồi xuống bên giường.
Chuyện Hồ Kiều Kiều vậy là xong, Đường Kính Chi chỉ ở lại trò chuyện một lúc phải cáo từ rời đi, Đường lão thái quân bảo Lâm Úc Hương đi tiễn, còn bà nhìn đích tôn có vẻ đăm chiêu.
Lâm Úc Hương vốn đang bất mãn vì y có cả đống kiều thê mỹ thiếp rồi, vậy mà còn tham lam ôm nữ nhân về, nhưng thấy y mới ngồi được một lúc đã phải tất bật rời đi, trong lòng có chút quyến luyến, đưa mắt tiễn Đường Kính Chi tới lúc y biến mất trong con đường nhỏ giữa rừng, nàng thở dài quay về.
Sáng hôm sau, Đường Kính Chi tập võ xong, đang ăn sáng trong tiểu viện của Ngọc Nhi thì có hạ nhân tới báo có khách đến, nhưng không nói danh tính, đang đợi ở đại sảnh.
Tình hình hiện giờ không cho phép nơi lòng, cho nên dù ở trong phủ Ngọc Nhi vẫn theo sát Đường Kính Chi ra đại sảnh gặp khách.
Bước qua ngưỡng cửa chỉ thấy một người cao to đội mũ rộng vành, mặc võ phục, lưng đeo kiếm, đang đứng xoay lưng lại phía cửa chính, nhìn ra cửa sổ bên ngoài.
Sao hộ vệ lại để một người lai lịch bất mình đem theo vũ khí vào đây thế này, Đường Kính Chi cảnh giác dừng bước, chắp tay hỏi:
- Xin hỏi huynh đệ là ?
Người kia không quay lại, tay cầm hồ lô bạch ngọc đưa ra :
- Tại hạ có rượu, các hạ có sẵn lòng làm một chén không ?
Ặc, tưởng ai hóa ra là hắn thảo nào …Đường Kính Chi phì cười.
Ngọc Nhi thì lại nhạt nhẽo nói:
- Nhị gia, tỳ thiếp có việc xin lui trước, lát nữa Nhị gia có ra ngoài thì cho người gọi tỳ thiếp một tiếng.
Người đó chẳng phải ai xa lạ mà là Giả Lâm hảo hữu của Đường Kính Chi, hay có thể nói là muội phu của y cũng được.
Biết Ngọc Nhi không thích Giả Lâm nên Đường Kính Chi để nàng tự nhiên, đi tới nhìn Giả Lâm từ trên xuống dưới một lượt :
- Giả huynh, huynh ăn mặc kiểu gì thế này ?
- Hà hà, giống khách giang hồ không ? Nói cho đệ biết ngoài cửa Đường phủ rất nhiều kẻ khả nghi, nên ta phải ăn mặc thế này che mắt chúng đấy.
- Giống, đệ suýt nữa bị lừa.
Kẻ khả nghi đó toàn là nạn dân, ám vệ Đường gia trải quanh phủ để phòng bị, Đường Kính Chi không giải thích phẩy tay đuổi hết nha hoàn hạ nhân ra ngoài, lấy chén đặt lên bàn, biết hắn không vô cớ tới đây trong thời điểm nhạy cảm thế này ắt có việc trọng đại, nhưng câu đầu tiên Đường Kính Chi lại hỏi :
- Thi Thi sao rồi, có quen với cuộc sống mới chưa ?
- Thi Thi à … biết nói sao đây ?
Giả Lâm chép miệng :
Chẳng lẽ Giả Giang Thị làm khó nàng, Đường Kính Chi hỏi gấp :
- Thi Thi làm sao ?
- Đệ sờ cái hồ lô ngọc này đi.
Giả Lâm đột nhiên chuyển đề tài làm Đường Kính Chi chẳng hiểu ra sao, chả lẽ cái hồ lô bạch ngọc này có liên quan tới Thi Thi, đưa tay sờ hồ lô sáng bóng, sờ cảm giác trơn mịn không chút gợn nào.
- Cái hồ lô ngọc này giống cơ thể Thi Thi vậy, không có chút tỳ vết nào, đường cong uốn lượn mềm mại, nhất là khi nàng nằm sấp xuống, bờ vai thon thon này, cái lưng ong mượt mà và cặp mông tròn mẩy đầy đặn càng không khác gì, đưa tay sờ chỗ nào cũng thấy mềm mại mịn màng như ngọc, sảng khoái vô tận, làm người người ta hồn siêu phách lạc. Đặt nàng nằm lên gối vuốt ve dọc người nàng, nghe tiếng nàng thở dốc rên siết, âm thanh vừa ngây thơ vừa buông thả phát ra từ mũi nàng, ôi cảm giác đó tuyệt vời ….
- Ngừng, ngừng ở đó.
Đường Kính Chi không chịu nổi nữa, vội lên tiếng ngăn hắn lại:
- Thi Thi là muội muội của đệ đấy.
Giả Lâm háy mắt, cười dâm:
- Thế mới kích thích phải không?
Đường Kính Chi ho khan một tiếng tên này cái gì không thông chứ chuyện nam nữ đúng là lão tổ, nghe chừng Đỗ Thi Thi vẫn ổn, tạm thời vậy là đủ, hiện y cũng không thể quan tâm nhiều hơn, nói lảng sang chủ đề khác:
- Hôm nay huynh tới đây để làm gì?
- À phải, Kính Chi, đệ không phải huynh đệ tốt, ta muốn nhìn cảnh tên cẩu quan đó chui xuống gầm bàn trốn như con chó biết chừng nào …
Hai ngày qua chi tiết vụ hành thích Vương Mông qua gia công chế biến của “ai đó" truyền khắp Lạc Thành, nhất là hai phần Vương Mông hèn nhát hèn nhát ra sao, và nghi vấn có ý ám chỉ rõ ràng trong sự kiện trúng độc ở Tế Sinh Đường, người khác có thể không đoán ra chủ mưu vụ hành thích kia, Giả Lâm đủ thông tin và thông minh đoán ra được.
Thấy Đường Kính Chi trừng mắt, Giả Lâm cười hì hì nói:
- Đệ thật không biết hưởng thụ cuộc sống … thế này tên cẩu quan đó hôm qua bí mật cho mời gia chủ của lục đại gia Lạc thành ta tới bàn việc, chỉ thiếu Giả gia ta và Đường gia của đệ.
Sáu gia tộc lớn nhất Lạc Thành vượt trội các gia tộc khác lần lượt là Đường gia, Tiền gia, Vu gia, Dương gia, Giả gia, Hạ gia.
Đường Kính Chi giật mình, y hoàn toàn không có tin tức gì về việc này dù cho người theo dõi sát xao phủ thành thủ, có thể thấy cuộc tụ hội này vô cùng quan trọng, sốt ruột giục:
- Chuyện đó thế nào, huynh có biết không?
- Biết, tối hôm qua Hạ lão gia bí mật tới gặp phụ thân ta.
- Hạ lão gia?
Đường Kính Chi sửng sốt:
- Hắc hắc, đúng đấy, người từng thế không bao giờ cho một người họ Đường bước qua ngưỡng cửa Hạ gia ấy, nhờ công của đệ mà, không nhớ sao?
Giả Lâm trêu ghẹo:
Đường Kính Chi tất nhiên biết, vì cô tiểu thư của Hạ gia không nghe cha mẹ khuyên can, nhất định gả cho y làm thiếp mà lại, Hạ lão gia cuối cùng phải chiều ý con, nhưng đồng thời cũng lập lời thề độc kia.
Xem ra Hạ lão gia mạnh miêng song vẫn lo cho con, nên gián tiếp dùng cách này truyền lời tới tai Đường Kính Chi.
Tác giả :
Phó Kỳ Lân