Cực Phẩm Tài Tuấn
Chương 268: Tẩu tử xinh đẹp
Giả Nam Sơn phẩy tay:
- Có gì mà không tiện, cháu muốn đi thì cứ đi đi.
- Vâng.
Đường Kính Chi chắp tay thi lễ, rồi theo một nha hoàn đi vào hậu viện Giả gia, vì y là nam nhân không thể tùy tiện đi lại trong hậu viện nhà người ta, nên theo sát nha hoàn dẫn đường, mắt nhìn thẳng không ngó nghiêng lung tung.
Hậu viện Giả gia rất rộng, hai bên đường lát đá trồng toàn liễu, gió thu thổi vi vu, những cành liễu rủ phất phơ quệt nhẹ vào vai, đi qua mấy hành lang dài, mấy cổng cong, lúc này mới tới tiểu viện Giả Lâm ở.
Đường Kính Chi đứng ở ngoài cổng tiểu viện, nha hoàn đi vào thông báo.
Tiểu nha hoàn đi vào không lâu thì thấy "xoạch" một tiếng rèm cửa vén lên, tiếp đó một mỹ thiếu phụ mặc váy lam, vóc dáng yểu điệu yêu kiều đi ra, Đường Kính Chi vội đi tới thi lễ:
- Kính Chi bái kiến tẩu tẩu, không biết gần đây tẩu tẩu có khỏe không?
Thiếu phục này là chính thê của Giả Lâm, Giả Giang Thị.
Nhà mẹ đẻ Giả Giang Thị làm xưởng dệt, là hào môn một phương, nàng sở dĩ gả vào Giả phủ vì có nhân tố thông hôn thương nghiệp.
Nếu chẳng phải như thế nhà nàng tuyệt đối không nhìn trúng Giả Lâm không học vấn không nghề nghiệp.
Giả Giang Thị là mỹ nữ nhan sắc mặn mà, ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt long lanh như biết nói, mắt nàng to, con ngươi đen, như đầm nước sâu thẳm, cực kỳ thu hút ánh mắt của nam nhân.
Nàng và Đường Kính Chi chẳng xa lạ gì, đi tới trước mặt y dừng bước, hai tay đặt bên eo, thi lễ vạn phúc:
- Đại ca đệ bị đánh thành ra như tế, tẩu tẩu làm sao mà khỏe được? Kính Chi, trông đệ khỏe ra nhiều đấy, trước kia nghe đệ bệnh nặng, tẩu tẩu lo mãi, đã khỏi hẳn chưa?
Giả Giang Thị mặc dù nói không khỏe, nhưng giọng thì chẳng có chút nào là không vui, đôi mắt đẹp phát tán ánh sáng mê hoặc, chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Đường Kính Chi không chớp.
Đem so với Đường Kính Chi thì Giả Lâm quá bình thường, hơn nữa tài danh của y còn vang xa, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ hoài xuân, Giả Giang Thị chú ý tới y là chuyện bình thường, nhưng nàng là chính thê của Giả Lâm, Đường Kính Chi không dám có chút ý nghĩ không đúng phải với thê tử bằng hữu.
- Tiểu đệ khỏi hẳn rồi, làm phiền tẩu tẩu phải lo lắng, tẩu tẩu, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.
Nàng đứng gần tới mức làm Đường Kính Chi ngửi được hương thơm trên cơ thể, mặt hơi đỏ lên, nói:
Giả Giang Thị thành hôn gần năm năm, chẳng phải là thiếu nữ vô tri mặt mỏng nữa, nàng thấy Đường Kính Chi đỏ măt thì lấy khăn lụa che miệng cười khúc khích không ngớt, bên cạnh có mấy tiểu nha hoàn đang đứng, nàng cũng chẳng kỵ húy.
Đôi mắt như nước liếc qua mặt Đường Kính Chi thêm vài lượt nữa, Giả Giang Thị mới nũng nịu nói:
- Ừ, theo tẩu tẩu vào thăm tên đại ca chẳng ra sao của đệ đệ đi.
Giọng nói như tình nhân làm nũng, cái nhìn như có chút oán hờn làm Đường Kính Chi giật thót một cái, lòng nổi sóng từng cơn.
Nói ra cũng chẳng thể trách nàng, Giả Lâm phong lưu háo sắc, gần như ngày nào cũng tới Lưu Vân Các phong lưu khoái hoạt, để Giả Giang Thị một mình vò võ đợi chờ trong phòng trống, nàng đang ở độ tuổi khao khát chuyện nam nữ hoan ái, đột nhiên nam tử xuất sắc như Đường Kính Chi xuất hiện, lòng khó tránh khỏi ý nghĩ vẩn vơ.
Giả Giang Thị miệng bảo Đường Kính Chi đi theo mình, nhưng nàng đi rất chậm, kề sát với y, cùng y sóng vai mà đi, thi thoảng vai thơm tựa như vô ý khẽ chạm nhẹ vào người y.
Đường Kính Chi không có các cảm với hành vi này của nàng, nhưng trong lòng càng thêm thiếu tự nhiên.
Đi gần tới cửa, Giả Giang Thị mới đột nhiên bước nhanh hơn, bước qua ngưỡng cửa trước, vòng eo nhỏ nhắn yểu điệu thướt tha, cặp mông vừa tròn vừa cong đong đưa đập thẳng vào mắt, Đường Kính Chi thoáng thất thần, vội vàng chuyển ánh mắt đi.
Giả Lâm nằm trên giường, sớm đã nghe thấy giọng Đường Kính Chi, thấy y đi tới gian ngoài, lên tiếng gọi:
- Kính Chi, mau, mau vào đây.
Đường Kính Chi lúc này sợ nhất ở bên Giả Giang Thị, vội đi thật nhanh vào.
Vào trong, Đường Kính Chi liền thấy Giả Lâm nằm sấp trên giường, mông băng bó một lớp vải trắng rất dầy, hiển nhiên tên này đã phải trả một cái giá cực đắt cũng cực đáng đời khi dám dùng giọng say rượu lè nhè yêu cầu ngay trước mặt Giả Nam Sơn, muốn bỏ ra 8888 lượng tới Lưu Yên Các chuộc người.
Giả Lâm thấy Đường Kính Chi đi vào, cười hì hì cợt nhả:
- Vi huynh đang buồn không có ai chơi thì đệ đến, không hổ là hảo huynh đệ của ta.
- Huynh biến đi.
Đường Kính Chi chẳng chút khách khí trợn mắt lên, rồi cất giọng mỉa mai:
- Để các cô nương của Lưu Yên Các giúp huynh giải sầu thì hơn, chậc chậc, một tối tiêu mất hơn nghìn lượng, Giả huynh đúng là rộng rãi đấy, tiểu đệ bội phục, bội phục cực kỳ.
Giả Lâm nghe thế cũng có chút ngượng ngùng.
Lúc này Giả Giang Thị đi theo sau lưng Đường Kính Chi đột nhiên cười khúc khích, rồi đi tới bĩu môi nói:
- Kính Chi nói cực đúng, tướng công, hay là thiếp thân đi tìm quản gia, bảo ông ấy tới Lưu Yên Các mời mấy vị cô nương tới bồi tiếp nhé? Để giải sầu cho Giả đại gia người.
- Đi đi đi, phải làm gì thì làm đi!
Giả Lâm thẹn quá hóa giận phẩy tay liên hồi:
Giả Giang Thị căn bản không thèm sợ hắn, ngón tay ngọc thon thả đưa ra nhẹ nhàng búng một cái lá liễu trên vai Đường Kính Chi, nói:
- Tẩu tẩu cũng đang buồn chết đây, lát nữa ở lại nói chuyện với tẩu tẩu chút nhé.
Giả Lâm và Đường Kính Chi thân nhau như thế, cử chỉ và lời nói này của Giả Giang Thị đặt vào thời hiện đại thì không có gì, nhưng ở Vương triều Mình Hà này thì tuyệt đối không thể chấp nhận, Đường Kính Chi không thể tránh người đi, nhìn cặp mắt làm nam nhân xiêu hồn lạc phách của nàng lúng liếng nhìn mình đầy quyến rũ, toát mồ hôi nói:
- Tẩu tẩu nói đùa rồi.
Giả Giang Thị cũng không thái quá, cười chúm chím, vén rèm lên thoáng cái bóng lưng yểu điệu biến mất trong rèm trúc lay động.
- Tẩu tử giận rồi đấy.
Đường Kính Chi đi tới bên giường, ngồi xuống cười khổ nói:
Giả Lâm chẳng bận tâm, quay đầu sang một bên:
- Giận chết luôn càng tốt, vi huynh từ cái hôm bị đánh tới giờ cô ta chẳng thèm quan tâm hỏi một câu, chỉ biết trêu chọc ta, mỉa mai ta, so với các cô nương ở Lưu Yên Các thì kém xa.
- Nói lung tung.
Đường Kính Chi vỗ mông Giả Lâm một cái không nặng không nhẹ, đủ cho mặt Giả Lâm dúm dó lại, nghiêm giọng nói:
- Sao huynh có thể lấy nữ tử phong trần ra so sánh với tẩu tử được chứ? Đúng là hồ đồ.
Giả Lâm cũng hiểu những lời thế này không thể nói bừa được, thấy trong phòng chỉ có hai người cho nên mới làu bàu vài câu mà thôi, thấy Đường Kính Chi chỉ trích thì không nói nữa.
Bất kể ở thời đại nào thì thân phận nữ tử thanh lâu cũng bị xếp dưới đáy xã hội, lấy thê tử đem so với nữ tử phong trần thì có khác nào tự vả vào mặt mình, nhất là trong các đại hộ trọng thể diện càng ngàn vạn lần không thể nói, dù có là đùa, nếu để truyền ra ngoài Giả gia không dám ngẩng đầu lên ở Lạc thành này nữa.
Chưa kể nữ tử trọng danh tiết, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, Giả Giang Thị có treo cổ cũng không rửa sạch được xỉ nhục này.
- Vậy tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường Kính Chi quay trở lại chuyện chính:
Giả Lâm hiện cực kỳ hối hận vì hành động hoang đường của mình:
- Đừng nhắc tới nữa, tất cả đều tại cái con rùa họ Vưu kia, nếu không phải tại hắn chuyện gì cũng muốn phân cao thấp với ta, ta đã chẳng tiêu hết hơn nghìn lượng bạc trong một đêm.
- Có gì mà không tiện, cháu muốn đi thì cứ đi đi.
- Vâng.
Đường Kính Chi chắp tay thi lễ, rồi theo một nha hoàn đi vào hậu viện Giả gia, vì y là nam nhân không thể tùy tiện đi lại trong hậu viện nhà người ta, nên theo sát nha hoàn dẫn đường, mắt nhìn thẳng không ngó nghiêng lung tung.
Hậu viện Giả gia rất rộng, hai bên đường lát đá trồng toàn liễu, gió thu thổi vi vu, những cành liễu rủ phất phơ quệt nhẹ vào vai, đi qua mấy hành lang dài, mấy cổng cong, lúc này mới tới tiểu viện Giả Lâm ở.
Đường Kính Chi đứng ở ngoài cổng tiểu viện, nha hoàn đi vào thông báo.
Tiểu nha hoàn đi vào không lâu thì thấy "xoạch" một tiếng rèm cửa vén lên, tiếp đó một mỹ thiếu phụ mặc váy lam, vóc dáng yểu điệu yêu kiều đi ra, Đường Kính Chi vội đi tới thi lễ:
- Kính Chi bái kiến tẩu tẩu, không biết gần đây tẩu tẩu có khỏe không?
Thiếu phục này là chính thê của Giả Lâm, Giả Giang Thị.
Nhà mẹ đẻ Giả Giang Thị làm xưởng dệt, là hào môn một phương, nàng sở dĩ gả vào Giả phủ vì có nhân tố thông hôn thương nghiệp.
Nếu chẳng phải như thế nhà nàng tuyệt đối không nhìn trúng Giả Lâm không học vấn không nghề nghiệp.
Giả Giang Thị là mỹ nữ nhan sắc mặn mà, ngũ quan tinh tế nhất là đôi mắt long lanh như biết nói, mắt nàng to, con ngươi đen, như đầm nước sâu thẳm, cực kỳ thu hút ánh mắt của nam nhân.
Nàng và Đường Kính Chi chẳng xa lạ gì, đi tới trước mặt y dừng bước, hai tay đặt bên eo, thi lễ vạn phúc:
- Đại ca đệ bị đánh thành ra như tế, tẩu tẩu làm sao mà khỏe được? Kính Chi, trông đệ khỏe ra nhiều đấy, trước kia nghe đệ bệnh nặng, tẩu tẩu lo mãi, đã khỏi hẳn chưa?
Giả Giang Thị mặc dù nói không khỏe, nhưng giọng thì chẳng có chút nào là không vui, đôi mắt đẹp phát tán ánh sáng mê hoặc, chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Đường Kính Chi không chớp.
Đem so với Đường Kính Chi thì Giả Lâm quá bình thường, hơn nữa tài danh của y còn vang xa, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ hoài xuân, Giả Giang Thị chú ý tới y là chuyện bình thường, nhưng nàng là chính thê của Giả Lâm, Đường Kính Chi không dám có chút ý nghĩ không đúng phải với thê tử bằng hữu.
- Tiểu đệ khỏi hẳn rồi, làm phiền tẩu tẩu phải lo lắng, tẩu tẩu, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.
Nàng đứng gần tới mức làm Đường Kính Chi ngửi được hương thơm trên cơ thể, mặt hơi đỏ lên, nói:
Giả Giang Thị thành hôn gần năm năm, chẳng phải là thiếu nữ vô tri mặt mỏng nữa, nàng thấy Đường Kính Chi đỏ măt thì lấy khăn lụa che miệng cười khúc khích không ngớt, bên cạnh có mấy tiểu nha hoàn đang đứng, nàng cũng chẳng kỵ húy.
Đôi mắt như nước liếc qua mặt Đường Kính Chi thêm vài lượt nữa, Giả Giang Thị mới nũng nịu nói:
- Ừ, theo tẩu tẩu vào thăm tên đại ca chẳng ra sao của đệ đệ đi.
Giọng nói như tình nhân làm nũng, cái nhìn như có chút oán hờn làm Đường Kính Chi giật thót một cái, lòng nổi sóng từng cơn.
Nói ra cũng chẳng thể trách nàng, Giả Lâm phong lưu háo sắc, gần như ngày nào cũng tới Lưu Vân Các phong lưu khoái hoạt, để Giả Giang Thị một mình vò võ đợi chờ trong phòng trống, nàng đang ở độ tuổi khao khát chuyện nam nữ hoan ái, đột nhiên nam tử xuất sắc như Đường Kính Chi xuất hiện, lòng khó tránh khỏi ý nghĩ vẩn vơ.
Giả Giang Thị miệng bảo Đường Kính Chi đi theo mình, nhưng nàng đi rất chậm, kề sát với y, cùng y sóng vai mà đi, thi thoảng vai thơm tựa như vô ý khẽ chạm nhẹ vào người y.
Đường Kính Chi không có các cảm với hành vi này của nàng, nhưng trong lòng càng thêm thiếu tự nhiên.
Đi gần tới cửa, Giả Giang Thị mới đột nhiên bước nhanh hơn, bước qua ngưỡng cửa trước, vòng eo nhỏ nhắn yểu điệu thướt tha, cặp mông vừa tròn vừa cong đong đưa đập thẳng vào mắt, Đường Kính Chi thoáng thất thần, vội vàng chuyển ánh mắt đi.
Giả Lâm nằm trên giường, sớm đã nghe thấy giọng Đường Kính Chi, thấy y đi tới gian ngoài, lên tiếng gọi:
- Kính Chi, mau, mau vào đây.
Đường Kính Chi lúc này sợ nhất ở bên Giả Giang Thị, vội đi thật nhanh vào.
Vào trong, Đường Kính Chi liền thấy Giả Lâm nằm sấp trên giường, mông băng bó một lớp vải trắng rất dầy, hiển nhiên tên này đã phải trả một cái giá cực đắt cũng cực đáng đời khi dám dùng giọng say rượu lè nhè yêu cầu ngay trước mặt Giả Nam Sơn, muốn bỏ ra 8888 lượng tới Lưu Yên Các chuộc người.
Giả Lâm thấy Đường Kính Chi đi vào, cười hì hì cợt nhả:
- Vi huynh đang buồn không có ai chơi thì đệ đến, không hổ là hảo huynh đệ của ta.
- Huynh biến đi.
Đường Kính Chi chẳng chút khách khí trợn mắt lên, rồi cất giọng mỉa mai:
- Để các cô nương của Lưu Yên Các giúp huynh giải sầu thì hơn, chậc chậc, một tối tiêu mất hơn nghìn lượng, Giả huynh đúng là rộng rãi đấy, tiểu đệ bội phục, bội phục cực kỳ.
Giả Lâm nghe thế cũng có chút ngượng ngùng.
Lúc này Giả Giang Thị đi theo sau lưng Đường Kính Chi đột nhiên cười khúc khích, rồi đi tới bĩu môi nói:
- Kính Chi nói cực đúng, tướng công, hay là thiếp thân đi tìm quản gia, bảo ông ấy tới Lưu Yên Các mời mấy vị cô nương tới bồi tiếp nhé? Để giải sầu cho Giả đại gia người.
- Đi đi đi, phải làm gì thì làm đi!
Giả Lâm thẹn quá hóa giận phẩy tay liên hồi:
Giả Giang Thị căn bản không thèm sợ hắn, ngón tay ngọc thon thả đưa ra nhẹ nhàng búng một cái lá liễu trên vai Đường Kính Chi, nói:
- Tẩu tẩu cũng đang buồn chết đây, lát nữa ở lại nói chuyện với tẩu tẩu chút nhé.
Giả Lâm và Đường Kính Chi thân nhau như thế, cử chỉ và lời nói này của Giả Giang Thị đặt vào thời hiện đại thì không có gì, nhưng ở Vương triều Mình Hà này thì tuyệt đối không thể chấp nhận, Đường Kính Chi không thể tránh người đi, nhìn cặp mắt làm nam nhân xiêu hồn lạc phách của nàng lúng liếng nhìn mình đầy quyến rũ, toát mồ hôi nói:
- Tẩu tẩu nói đùa rồi.
Giả Giang Thị cũng không thái quá, cười chúm chím, vén rèm lên thoáng cái bóng lưng yểu điệu biến mất trong rèm trúc lay động.
- Tẩu tử giận rồi đấy.
Đường Kính Chi đi tới bên giường, ngồi xuống cười khổ nói:
Giả Lâm chẳng bận tâm, quay đầu sang một bên:
- Giận chết luôn càng tốt, vi huynh từ cái hôm bị đánh tới giờ cô ta chẳng thèm quan tâm hỏi một câu, chỉ biết trêu chọc ta, mỉa mai ta, so với các cô nương ở Lưu Yên Các thì kém xa.
- Nói lung tung.
Đường Kính Chi vỗ mông Giả Lâm một cái không nặng không nhẹ, đủ cho mặt Giả Lâm dúm dó lại, nghiêm giọng nói:
- Sao huynh có thể lấy nữ tử phong trần ra so sánh với tẩu tử được chứ? Đúng là hồ đồ.
Giả Lâm cũng hiểu những lời thế này không thể nói bừa được, thấy trong phòng chỉ có hai người cho nên mới làu bàu vài câu mà thôi, thấy Đường Kính Chi chỉ trích thì không nói nữa.
Bất kể ở thời đại nào thì thân phận nữ tử thanh lâu cũng bị xếp dưới đáy xã hội, lấy thê tử đem so với nữ tử phong trần thì có khác nào tự vả vào mặt mình, nhất là trong các đại hộ trọng thể diện càng ngàn vạn lần không thể nói, dù có là đùa, nếu để truyền ra ngoài Giả gia không dám ngẩng đầu lên ở Lạc thành này nữa.
Chưa kể nữ tử trọng danh tiết, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, Giả Giang Thị có treo cổ cũng không rửa sạch được xỉ nhục này.
- Vậy tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường Kính Chi quay trở lại chuyện chính:
Giả Lâm hiện cực kỳ hối hận vì hành động hoang đường của mình:
- Đừng nhắc tới nữa, tất cả đều tại cái con rùa họ Vưu kia, nếu không phải tại hắn chuyện gì cũng muốn phân cao thấp với ta, ta đã chẳng tiêu hết hơn nghìn lượng bạc trong một đêm.
Tác giả :
Phó Kỳ Lân