Cực Phẩm Tài Tuấn
Chương 253: Cướp ngục?
- Đi, chúng ta đi bắt tên nội ứng.
Đường Kính Chi nắm bàn tay nhỏ của nàng đi ra đại sảnh.
Tới khi hai người sân trước đại sảnh thì Sài Phương đang đi đi lại lại trước một đám hạ nhân cả nam lẫn nữ, có vẻ cực kỳ sốt ruột, vừa thấy họ liền chạy nhanh đến:
- Nhị gia, không hay rồi, nô tài vừa kiểm tra nhân số, thiếu mất hai người.
- Cái gì?
Đường Kính Chi mặt biến sắc, quát hỏi:
- Thiếu ai? Hai kẻ này phụ trách việc gì trong phủ?
Sài Phương hoảng sợ quỳ sụp xuống, đám hạ nhân thấy thế cũng quỳ theo, Sài Phương mặt mày dúm dó tội nghiệp nói:
- Nhị gia, hai hạ nhân đó là gia đinh mà Tam gia đưa tới khi chuyển đến đây, nô tài cũng không rõ lắm, chỉ nghe có người nghe thấy bọn chúng hay than vãn là theo Tam gia tới đây, sau này coi như chẳng còn tiền đồ gì nữa, khi ấy nô tài biết chuyện tức giận cho người đánh bọn chúng một trận. Buổi sáng khi phát hiện Tam gia bị bắt, bọn chúng vẫn còn …
- Hừm, ngay cả hai tên hạ nhân mà không trông coi nổi, Đường gia nuôi ngươi còn có ích lợi gì?
Đường Kính Chi phất ống tay áo, bỏ qua Sài Phương, nhìn đám hạ nhân đang quỳ:
- Trong số các ngươi có ai nhìn thấy hai kẻ đó đi đâu rồi không?
Cả đám hạ nhân cúi gàm mặt xuống nhìn đất, đứa lắc trái, kẻ lắc phải, chẳng có một ai đứng ra nói câu nào.
- Tam gia thường ngày do các ngươi hầu hạ, hiện giờ bị người ta bắt mất, các ngươi không thoát được liên quan, nếu có thể tìm được Tam gia lành lặn trở về các ngươi tối đa chỉ bị một trận đòn, nhưng nếu chẳng may có gì không lành, toàn bộ các ngươi ... Hừm, thủ đoạn của lão thái quân không phải các ngươi không rõ.
Đường Kính Chi không được quản vào việc hậu viện nên tích uy không đủ, sợ bọn chúng còn mang ôm hi vọng thoát nạn, nên trực tiếp mang lão thái quân ra.
Quả nhiên vừa nghe thấy đại danh lão thái quân, đám hạ nhân hoảng hết cả lên, một tên gia đinh chừng mười tám tuổi bò ra khỏi hàng nói:
- Bẩm Nhị gia, nô tài cũng từ đại viện trong thành qua đây, mặc dù không biết hai kẻ kia đi đâu, nhưng mấy ngày trước nô tài thấy chúng nói chuyện với một nam tử lạ ở cổng sau, song không nghe thấy bọn chúng nói gì.
Đường Kính Chi nhíu mày:
- Hộ vệ gác cổng đâu?
- Không có ạ, hẳn là bị hai tên kia kiếm cớ gì đó điều đi mất rồi.
Thì ra hai tên kia sớm đã liên lạc với người ngoài, chỉ bởi vì hộ vệ thất trách nên bọn chúng mới có thể nội ứng ngoại hợp, bắt cóc Đường Lễ Chi.
Đường Kính Chi nổi giận trừng mắt lên nhìn mười mấy tên hộ vệ biệt viện, định quát tháo nhưng lời ra tới miệng thì nhớ ra mình không thể kích động, nếu không dễ phạm sai lầm:
- Vậy ngươi còn nhớ mặt tên kia không, có đặc điểm gì nhận dạng không?
- Tiểu nhân khi đó tò mò nhìn qua cành cây, chỉ thấy đằng lưng không biết mặt kẻ đó, tuổi có vẻ không nhiều, ăn mặc cũng không có gì đặc biệt ... hình như, hình như đi giày công sai.
Công sai! Thì ra vẫn cứ là ngươi! Đường Kính Chi bóp chặt nắm tay.
Ngọc Nhi phẩy đuổi hết đám hạ nhân đi, nói nhỏ với Đường Kính Chi đang mặt mày âm u biến đổi liên hồi:
- Nhị gia, chuyện này nếu đã liên quan tới quan sai thì phải tính kế lâu dài mới được.
Thấy Ngọc Nhi nhíu mày lại, chừng như đang nỗ lực nghĩ cách, sắc mặt Đường Kính Chi hòa hoãn lại, dần biến thành nụ cười, trước kia gặp chuyện gì, Ngọc Nhi luôn hô chém hô giết, căn bản không suy tính tới hậu quả, như vậy cũng không phải là nàng không có chút tâm kế nào, mà là nàng căn bản không coi mình là người của Đường gia, không suy nghĩ cho hoàn cảnh của Đường gia.
Giờ từ trong miệng nàng nói ra năm chữ "phải tính kế lâu dài" nói lên hiện nàng làm việc đã biết đặt an nguy Đường gia lên vị trí hàng đầu, có nghĩa là nàng đã coi mình là một phần tử của Đường gia.
Biết Trân di nương đang ngồi trong đại sảnh, đi vào không tiện bàn việc, Đường Kính Chi lại nắm tay Ngọc Nhi đi về hồ sen hậu viện, Ngọc Nhi mặt hồng hồng, chỉ lén liếc trộm mặt Đường Kính Chi, không rụt tay lại nữa, để y nắm tay mình.
Kỳ thực nam nhân này bàn tay rất lớn, rất ấm, được y nắm tay như thế, cảm giác yên tâm, thoải mái.
Đi qua hành lang phủ dưới những những tán lá xanh, vừa vào đã có cảm giác u tĩnh tách biệt hẳn với bên ngoài, đi hết hành lang, rẽ qua góc, thấy sau khúc quanh lộ ra một mái đình nhỏ hình lá sen được xây trồi trên mặt nước mái đình xanh biếc, bốn cột làm bằng gỗ, toát lên vẻ cổ kính rêu phong.
Dưới đình ao nước dập dờn, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi ngồi sát cạnh nhau trên ghế đá, Đường Kính Chi nói:
- Ngọc Nhi, chuyện Tam đệ bị bắt đả kích rất lớn với lão thái quân, cho nên ta tính để ám vệ nhúng tay vào chuyện này, nhanh chóng cứu Tam đệ về.
- Không vấn đề gì, tối nay thiếp dẫn mấy ám vệ tóm vài tên công sai, có gì sẵn sàng cướp ngục cứu người.
Ngọc Nhi gật đầu không chú do dự.
- Không, phải hành động ngay ban ngày.
Đường Kính Chi đột nhiên nói ra một câu rất điên cuồng làm Ngọc Nhi sững người, ban ngày ban mặt cướp ngục? Chẳng lẽ tướng công thư sinh quá gấp mất lý trí rồi sao? Cho dù là nàng trước kia một mình xông pha giang hồ, hoàn toàn không chút vướng bận cũng không dám làm chuyện cả gan như thế.
Ngọc Nhi đang trố mắt nhìn thì Đường Kính Chi cúi người ghé vào tai nàng, thì thầm vài câu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đại lao bí mật của lục phiến môn, Lạc thành.
"Bốp, bốp, bốp!" Một loạt tiếng roi chan chát không ngớt bên tai, vang vọng trong nhà lao âm u, nghe rợn người.
Vương Mông mặc quan bào đường hoàng, ngồi chễm chệ sau cái bàn vuông, hai mắt khép hờ, cái mặt sơn dương dài cực kỳ âm trâm, một lúc sau, nghe thấy tiếng roi dừng lại, rồi tiếng hất nước ào một cái, hắn đột nhiên mở mắt ra, vỗ bàn đánh rầm.
Người bên trong nghe thấy tiếng vỗ bàn vội ném dụng cụ tra tấn trong tay, chạy cả tới quỳ rúm ró trước mặt Vương Mông.
Vương Mông đứng bật dậy, lồng lộn chửi mắng mấy tên ngục tốt:
- Ăn hại, một lũ ăn hại, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà các ngươi còn không làm được, bản quan còn cần các ngươi làm gì nữa.
Mấy tên ngục tốt bị chửi bới chỉ biết cùi đầu xuống thấp hơn, mặt mày hổ thẹn, hôm qua Vương Mông giao chuyện này cho bọn chúng làm, bọn chúng vỗ ngực bình bình nói không cần bao lâu là có thể xong việc, nhưng giờ qua một đêm, rồi qua nửa ngày trời, bọn chúng vẫn không thể khiến tên ... không biết dùng từ gì hình dung phải gật đầu hợp tác.
Vương Mông chửi mắng một thôi một hồi rồi hầm hầm đi vào sâu bên trong ngục.
Đi được chừng mười mấy mét, tới một hình phòng bên trái, ở chính giữa hình phòng có một lò than đỏ rực, chiếu cả gian phòng thành màu quất đỏ, bên cạnh là cái bàn sắt dài có tới tám cái chân, trên bàn nào là kìm sắt, bàn là, nẹp tay ... Đủ loại dụng cụ tra tấn.
Có lẽ vì dùng quá nhiều lần, máu tươi nhuốm vào trên đó khiến toàn bộ dụng cụ tra tấn này có màu đỏ thẫm khủng bố.
Bên cạnh cái bàn sắt có dụng cụ tra tấn lớn, dài chừng năm xích ( hơn mét rưỡi), bên trên là chi chít những lưỡi dao nho phản chiếu ánh lửa, chớp lóe liên hồi.
Nhìn tiếp vào bên trong chỉ thấy một thanh niên tóc tai xõa xượi, quần áo tả tơi bị trói hai tay, treo lơ lửng trên không, thanh niên này toàn thân ướt đẫm, ngực, sườn, đùi đầy những vết thương vừa sâu vừa rộng, miệng vết thương còn trào máu tươi, cùng nước lạnh bị hất lên người hắn đang nhỏ xuống tong tong, khiến mặt đất dưới chân hắn bị nhuộm đỏ cả mảng lớn, chẳng cần hỏi cũng biết, kẻ vừa rồi bị ngục tốt quất roi là hắn.
Vương Mông tới thẳng trước mặt thanh niên đó, nhìn lên ngó xuống một lượt, đưa tay ra phẩy nhẹ, một tên ngục tốt bê chậu nước tới hất ùm vào mặt thanh niên.
Nước lạnh trộn lẫn với muốn làm toàn thân thanh niên như dao cắt, thần trí dần dần phục hồi, đau, cơn đau tột cùng, nhưng hắn kiệt sức rồi, mà lại thần kinh có phần trơ lỳ rồi.
Tóc tai bết lên mặt, thanh niên cố gượng mở mắt ra, song phía trước chỉ là cảnh mờ mờ ảo ảo, chẳng rõ có những ai, hắn thở dốc, rồi kiệt lực hét lên:
- Ta hợp tác, ta chấp nhận hợp tác với các ngươi, các ngươi ra điều kiện gì ta cũng đồng ý hết.
Đường Kính Chi nắm bàn tay nhỏ của nàng đi ra đại sảnh.
Tới khi hai người sân trước đại sảnh thì Sài Phương đang đi đi lại lại trước một đám hạ nhân cả nam lẫn nữ, có vẻ cực kỳ sốt ruột, vừa thấy họ liền chạy nhanh đến:
- Nhị gia, không hay rồi, nô tài vừa kiểm tra nhân số, thiếu mất hai người.
- Cái gì?
Đường Kính Chi mặt biến sắc, quát hỏi:
- Thiếu ai? Hai kẻ này phụ trách việc gì trong phủ?
Sài Phương hoảng sợ quỳ sụp xuống, đám hạ nhân thấy thế cũng quỳ theo, Sài Phương mặt mày dúm dó tội nghiệp nói:
- Nhị gia, hai hạ nhân đó là gia đinh mà Tam gia đưa tới khi chuyển đến đây, nô tài cũng không rõ lắm, chỉ nghe có người nghe thấy bọn chúng hay than vãn là theo Tam gia tới đây, sau này coi như chẳng còn tiền đồ gì nữa, khi ấy nô tài biết chuyện tức giận cho người đánh bọn chúng một trận. Buổi sáng khi phát hiện Tam gia bị bắt, bọn chúng vẫn còn …
- Hừm, ngay cả hai tên hạ nhân mà không trông coi nổi, Đường gia nuôi ngươi còn có ích lợi gì?
Đường Kính Chi phất ống tay áo, bỏ qua Sài Phương, nhìn đám hạ nhân đang quỳ:
- Trong số các ngươi có ai nhìn thấy hai kẻ đó đi đâu rồi không?
Cả đám hạ nhân cúi gàm mặt xuống nhìn đất, đứa lắc trái, kẻ lắc phải, chẳng có một ai đứng ra nói câu nào.
- Tam gia thường ngày do các ngươi hầu hạ, hiện giờ bị người ta bắt mất, các ngươi không thoát được liên quan, nếu có thể tìm được Tam gia lành lặn trở về các ngươi tối đa chỉ bị một trận đòn, nhưng nếu chẳng may có gì không lành, toàn bộ các ngươi ... Hừm, thủ đoạn của lão thái quân không phải các ngươi không rõ.
Đường Kính Chi không được quản vào việc hậu viện nên tích uy không đủ, sợ bọn chúng còn mang ôm hi vọng thoát nạn, nên trực tiếp mang lão thái quân ra.
Quả nhiên vừa nghe thấy đại danh lão thái quân, đám hạ nhân hoảng hết cả lên, một tên gia đinh chừng mười tám tuổi bò ra khỏi hàng nói:
- Bẩm Nhị gia, nô tài cũng từ đại viện trong thành qua đây, mặc dù không biết hai kẻ kia đi đâu, nhưng mấy ngày trước nô tài thấy chúng nói chuyện với một nam tử lạ ở cổng sau, song không nghe thấy bọn chúng nói gì.
Đường Kính Chi nhíu mày:
- Hộ vệ gác cổng đâu?
- Không có ạ, hẳn là bị hai tên kia kiếm cớ gì đó điều đi mất rồi.
Thì ra hai tên kia sớm đã liên lạc với người ngoài, chỉ bởi vì hộ vệ thất trách nên bọn chúng mới có thể nội ứng ngoại hợp, bắt cóc Đường Lễ Chi.
Đường Kính Chi nổi giận trừng mắt lên nhìn mười mấy tên hộ vệ biệt viện, định quát tháo nhưng lời ra tới miệng thì nhớ ra mình không thể kích động, nếu không dễ phạm sai lầm:
- Vậy ngươi còn nhớ mặt tên kia không, có đặc điểm gì nhận dạng không?
- Tiểu nhân khi đó tò mò nhìn qua cành cây, chỉ thấy đằng lưng không biết mặt kẻ đó, tuổi có vẻ không nhiều, ăn mặc cũng không có gì đặc biệt ... hình như, hình như đi giày công sai.
Công sai! Thì ra vẫn cứ là ngươi! Đường Kính Chi bóp chặt nắm tay.
Ngọc Nhi phẩy đuổi hết đám hạ nhân đi, nói nhỏ với Đường Kính Chi đang mặt mày âm u biến đổi liên hồi:
- Nhị gia, chuyện này nếu đã liên quan tới quan sai thì phải tính kế lâu dài mới được.
Thấy Ngọc Nhi nhíu mày lại, chừng như đang nỗ lực nghĩ cách, sắc mặt Đường Kính Chi hòa hoãn lại, dần biến thành nụ cười, trước kia gặp chuyện gì, Ngọc Nhi luôn hô chém hô giết, căn bản không suy tính tới hậu quả, như vậy cũng không phải là nàng không có chút tâm kế nào, mà là nàng căn bản không coi mình là người của Đường gia, không suy nghĩ cho hoàn cảnh của Đường gia.
Giờ từ trong miệng nàng nói ra năm chữ "phải tính kế lâu dài" nói lên hiện nàng làm việc đã biết đặt an nguy Đường gia lên vị trí hàng đầu, có nghĩa là nàng đã coi mình là một phần tử của Đường gia.
Biết Trân di nương đang ngồi trong đại sảnh, đi vào không tiện bàn việc, Đường Kính Chi lại nắm tay Ngọc Nhi đi về hồ sen hậu viện, Ngọc Nhi mặt hồng hồng, chỉ lén liếc trộm mặt Đường Kính Chi, không rụt tay lại nữa, để y nắm tay mình.
Kỳ thực nam nhân này bàn tay rất lớn, rất ấm, được y nắm tay như thế, cảm giác yên tâm, thoải mái.
Đi qua hành lang phủ dưới những những tán lá xanh, vừa vào đã có cảm giác u tĩnh tách biệt hẳn với bên ngoài, đi hết hành lang, rẽ qua góc, thấy sau khúc quanh lộ ra một mái đình nhỏ hình lá sen được xây trồi trên mặt nước mái đình xanh biếc, bốn cột làm bằng gỗ, toát lên vẻ cổ kính rêu phong.
Dưới đình ao nước dập dờn, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi ngồi sát cạnh nhau trên ghế đá, Đường Kính Chi nói:
- Ngọc Nhi, chuyện Tam đệ bị bắt đả kích rất lớn với lão thái quân, cho nên ta tính để ám vệ nhúng tay vào chuyện này, nhanh chóng cứu Tam đệ về.
- Không vấn đề gì, tối nay thiếp dẫn mấy ám vệ tóm vài tên công sai, có gì sẵn sàng cướp ngục cứu người.
Ngọc Nhi gật đầu không chú do dự.
- Không, phải hành động ngay ban ngày.
Đường Kính Chi đột nhiên nói ra một câu rất điên cuồng làm Ngọc Nhi sững người, ban ngày ban mặt cướp ngục? Chẳng lẽ tướng công thư sinh quá gấp mất lý trí rồi sao? Cho dù là nàng trước kia một mình xông pha giang hồ, hoàn toàn không chút vướng bận cũng không dám làm chuyện cả gan như thế.
Ngọc Nhi đang trố mắt nhìn thì Đường Kính Chi cúi người ghé vào tai nàng, thì thầm vài câu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đại lao bí mật của lục phiến môn, Lạc thành.
"Bốp, bốp, bốp!" Một loạt tiếng roi chan chát không ngớt bên tai, vang vọng trong nhà lao âm u, nghe rợn người.
Vương Mông mặc quan bào đường hoàng, ngồi chễm chệ sau cái bàn vuông, hai mắt khép hờ, cái mặt sơn dương dài cực kỳ âm trâm, một lúc sau, nghe thấy tiếng roi dừng lại, rồi tiếng hất nước ào một cái, hắn đột nhiên mở mắt ra, vỗ bàn đánh rầm.
Người bên trong nghe thấy tiếng vỗ bàn vội ném dụng cụ tra tấn trong tay, chạy cả tới quỳ rúm ró trước mặt Vương Mông.
Vương Mông đứng bật dậy, lồng lộn chửi mắng mấy tên ngục tốt:
- Ăn hại, một lũ ăn hại, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà các ngươi còn không làm được, bản quan còn cần các ngươi làm gì nữa.
Mấy tên ngục tốt bị chửi bới chỉ biết cùi đầu xuống thấp hơn, mặt mày hổ thẹn, hôm qua Vương Mông giao chuyện này cho bọn chúng làm, bọn chúng vỗ ngực bình bình nói không cần bao lâu là có thể xong việc, nhưng giờ qua một đêm, rồi qua nửa ngày trời, bọn chúng vẫn không thể khiến tên ... không biết dùng từ gì hình dung phải gật đầu hợp tác.
Vương Mông chửi mắng một thôi một hồi rồi hầm hầm đi vào sâu bên trong ngục.
Đi được chừng mười mấy mét, tới một hình phòng bên trái, ở chính giữa hình phòng có một lò than đỏ rực, chiếu cả gian phòng thành màu quất đỏ, bên cạnh là cái bàn sắt dài có tới tám cái chân, trên bàn nào là kìm sắt, bàn là, nẹp tay ... Đủ loại dụng cụ tra tấn.
Có lẽ vì dùng quá nhiều lần, máu tươi nhuốm vào trên đó khiến toàn bộ dụng cụ tra tấn này có màu đỏ thẫm khủng bố.
Bên cạnh cái bàn sắt có dụng cụ tra tấn lớn, dài chừng năm xích ( hơn mét rưỡi), bên trên là chi chít những lưỡi dao nho phản chiếu ánh lửa, chớp lóe liên hồi.
Nhìn tiếp vào bên trong chỉ thấy một thanh niên tóc tai xõa xượi, quần áo tả tơi bị trói hai tay, treo lơ lửng trên không, thanh niên này toàn thân ướt đẫm, ngực, sườn, đùi đầy những vết thương vừa sâu vừa rộng, miệng vết thương còn trào máu tươi, cùng nước lạnh bị hất lên người hắn đang nhỏ xuống tong tong, khiến mặt đất dưới chân hắn bị nhuộm đỏ cả mảng lớn, chẳng cần hỏi cũng biết, kẻ vừa rồi bị ngục tốt quất roi là hắn.
Vương Mông tới thẳng trước mặt thanh niên đó, nhìn lên ngó xuống một lượt, đưa tay ra phẩy nhẹ, một tên ngục tốt bê chậu nước tới hất ùm vào mặt thanh niên.
Nước lạnh trộn lẫn với muốn làm toàn thân thanh niên như dao cắt, thần trí dần dần phục hồi, đau, cơn đau tột cùng, nhưng hắn kiệt sức rồi, mà lại thần kinh có phần trơ lỳ rồi.
Tóc tai bết lên mặt, thanh niên cố gượng mở mắt ra, song phía trước chỉ là cảnh mờ mờ ảo ảo, chẳng rõ có những ai, hắn thở dốc, rồi kiệt lực hét lên:
- Ta hợp tác, ta chấp nhận hợp tác với các ngươi, các ngươi ra điều kiện gì ta cũng đồng ý hết.
Tác giả :
Phó Kỳ Lân