Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu
Chương 94: Thay đổi của nữ tổng giám đốc bá đạo
Edit: Vạn
Tất cả mọi người thỏa mãn với lợi ích hiện tại, không muốn thay đổi gì, sợ nếu thay đổi hiện trạng bây giờ thì đầu tiên sẽ tổn hại đến lợi ích của mình.
Dù sao việc gây dựng phát hành lại cổ phiếu đại biểu cho việc tiến hành phân chia lợi ích lần nữa, có người được chia nhiều thì tự nhiên sẽ có người bị chia ít, hơn nữa thay đổi cơ chế quản lý, rất nhiều nguyên lão sẽ phải mất đi quyền chưởng khống tập đoàn.
Những người này đều là đại cổ đông của tập đoàn, bọn họ tình nguyện tập đoàn bị hủy diệt cũng không nguyện nhìn thấy tập đoàn thoát khỏi quyền chưởng khống của mình.
Đây có lẽ là một mặt tính ích kỷ của con người, lợi ích là trên hết, là điểm xuất phát căn bản của tất cả hoạt động của thương nghiệp.
Dương Tư Niệm rất bất đắc dĩ với cục diện như vậy, cho tới nay nàng đều nỗ lực để thay đổi, đánh vỡ cục diện bế tắc đó, có điều kế hoạch đến bây giờ vẫn chỉ ở trạng thái tiếp cận, không phải nàng chuẩn bị không đầy đủ mà là mỗi lần đưa ra kế hoạch đều phải qua ban giám đốc tiến hành bàn bạc, rồi gặp phải đại bộ phận cổ đông phản đối, do đó khiến kế hoạch này chỉ có hình thức mà không cách nào trở thành hành động thật sự được.
Lý Tưởng nghe được sự cay đắng trong lời nói của Dương Tư Niệm, rút một điếu thuốc hút, nói: “Việc gây dựng phát hành lại cổ phiếu một tập đoàn tất nhiên sẽ phân chia lại lợi ích của tập đoàn hiện tại, tôi nghĩ trên thế giới này có rất ít người sẽ chịu đưa lợi ích trong tay ra cho cô làm chủ, cho cô phân chia, cho dù là Dương gia cũng sẽ không ủng hộ kế hoạch này của cô."
Dương Tư Niệm đau khổ cười, viền mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, gật đầu nói: “Đúng vậy, Dương gia căn bản không ủng hộ kế hoạch này của tôi, bọn họ lại còn nhắc nhở tôi nên thành thật một chút, không nên mưu tính thay đổi hiện trạng gì cả, tập đoàn đang kinh doanh tốt, tuy cũng có vấn đề nhưng tin tưởng mọi người nỗ lực thì có thể giải quyết được rồi. Lý Tưởng, cậu nói tôi nên làm gì bây giờ?"
“Dễ thôi, từ chức đi." Lý Tưởng nói thẳng, “Cô là CEO tập đoàn, nhưng cô không được quên, cô không hề có cổ phần, một CEO không có cổ phần, không thể lên tiếng với ban giám đốc, cô không lên tiếng được với ban giám đốc tí nào vậy dĩ nhiên là không có quyền làm chủ. Tôi có thể đánh cược nói cho cô biết, cứ như thế tiếp diễn thì kế hoạch này của cô căn bản không có khả năng thực thi."
Dương Tư Niệm trầm mặc, lời này của Lý Tưởng nàng không phải không có nghĩ đến, chỉ là có chút không cam lòng, tập đoàn này nàng đã đổ nhiều tâm huyết vào nó, nàng không muốn lại bỏ đi như thế.
Lý Tưởng thấy Dương Tư Niệm không nói lời nào, từ từ nói tiếp: “Dương tổng, tôi biết cô đang suy nghĩ gì, tập đoàn này là cô bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng mà cô không được quên, đại hạ tương khuynh (nhà cao bị nghiêng), bị hủy không phải người khác mà chính là cô."
“Có ý gì?" Dương Tư Niệm cả người chấn động, giật mình hỏi.
Lý Tưởng nói: “Cô là CEO tập đoàn, nắm quyền lớn chưởng khống kinh doanh của tập đoàn, hiện tại vấn đề ẩn dấu của tập đoàn dần dần bị đưa ra, như vậy nhóm cổ đông sẽ tìm biện pháp bảo vệ lợi ích của chính mình, tập đoàn không còn, bọn họ còn có tài nguyên, còn có hạng mục tài chính khác, thế nhưng cô có cái gì? Hơn nữa đến lúc đó, những cổ đông này sẽ đem tất cả vấn đề đổ lên người cô, nói cô kinh doanh không tốt, là cô hại tập đoàn đi tới tình trạng này, toàn bộ trách nhiệm sẽ để mình cô gánh chịu."
Dương Tư Niệm chấn động, kết quả như vậy không phải là nàng không nghĩ tới nhưng trong lòng nàng vẫn ôm may mắn, dù sao nàng cũng là người Dương gia, cũng sẽ không rời khỏi Dương gia, trên người nàng chảy chính là huyết mạch Dương gia, nếu thật có ngày đó, Dương gia chắc chắn sẽ không mặc kệ ngồi xem.
Mỗi lần nàng nghĩ đến khả năng này đều dùng lý do này để tự an ủi mình, dần dà nàng cũng không còn phản ứng với nó nữa, nhưng bây giờ Lý Tưởng Lý Tưởng lại nhắc tới làm nàng lại phải đối mặt với thực tế lần nữa.
Dương Tư Niệm cẩn thận nói: “Thật sự nếu có tình trạng kia, tôi nghĩ Dương gia..."
“Dương gia chắc chắn sẽ không quản cô đâu." Lý Tưởng trực tiếp cắt đứt lời của Dương Tư Niệm, lạnh nhạt nói, “Rất đơn giản, Dương gia cũng cần người chết thay, giúp bọn họ chịu hết trách nhiệm."
Dương Tư Niệm môi run rẩy, rít một hơi thuốc mạnh, nàng đối với Dương gia có hận, nhưng đồng thời nàng đối với Dương gia cũng có chút ít chờ mong.
Nàng gốc ở Dương gia, tình ở Dương gia, người thân cuối cùng dựa vào cũng ở Dương gia.
Dù cho nàng hận Dương gia thế nào, dù không cam lòng như thế nào, ở sâu trong nội tâm vẫn có một phần lo lắng cùng không nỡ với Dương gia.
Chính loại lo lắng cùng không nỡ này, qua nhiều năm như vậy nàng vẫn ở lại tập đoàn Khải Lý, là sản nghiệp của Dương gia, chờ mong có một ngày Dương gia có thể chân chính tiếp nhận nàng và Dương Phượng Phượng, để tên của các nàng có thể được ghi vào gia phả Dương gia.
Nhưng mà Lý Tưởng lại vô tình vạch trần hết thảy dối trá, đem huyễn tưởng tốt đẹp của nàng tàn nhẫn đặt vào trong hiện thực.
Lý Tưởng nói cho nàng biết, Dương gia không có khả năng tiếp nhận nàng và Dương Phượng Phượng, tiếp nhận nàng và Dương Phượng Phượng chính là tiếp nhận vết nhơ, đối với gia tộc cấp cao mà nói thì ảnh hưởng rất lớn, tuyệt đối không thể tồn tại vết nhơ được.
“Tại sao cậu lại tàn nhẫn như vậy?" Dương Tư Niệm nước mắt từ từ rơi xuống, hiện thực quá tàn khốc, tàn khốc đến mức nàng không muốn đi đối mặt, nhưng Lý Tưởng lại mạnh mẽ đẩy nàng đi đối mặt với hiện thực tàn khốc như thế.
Nàng biết Lý Tưởng là muốn tốt cho nàng, thế nhưng nàng vẫn hy vọng mình có một chờ mong tốt đẹp, chí ít làm cho nàng có dũng khí cùng động lực để sống tiếp.
Lý Tưởng thở một hơi dài, cười khổ nói: “Ngày mai lúc nào xuất phát?"
Dương Tư Niệm lau đi giọt nước mắt trên mặt, đi trở về sopha, sau khi dập tắt điếu thuốc thì một lần nữ biến lại thành nữ cường nhân, nói: “9h sáng ngày mai, Thành chủ tịch lên máy bay lúc 3h sáng, tầm 10h là có thể về đến sân bay quốc tế."
Lý Tưởng nói: “Được rồi, 8h rưỡi sáng ngày mai tôi ở công ty chờ cô."
“Ừ, Lý Tưởng, cảm ơn cậu." Dương Tư Niệm đột nhiên nói, bỗng nhiên trong lúc đó, nàng nghĩ, có Lý Tưởng thì sẽ có cảm giác an toàn, hình như nội tâm sẽ không hoảng loạn, sợ hãi nữa.
“Cảm ơn cái gì, tôi là Cận Thân Bảo Tiêu của cô mà, tất nhiên là phải bảo vệ cô an toàn." Lý Tưởng cười lớn, không tiếp tục đề tài nặng nề lúc nãy nữa.
Dương Tư Niệm cười khanh khách, đây là lần đầu tiên Lý Tưởng nghe được Dương Tư Niệm cười lớn tiếng như vậy.
“Lý Tưởng, cậu đang làm gì thế?" Dương Tư Niệm đột nhiên hỏi.
“A!?" Lý Tưởng nao nao, ha ha cười nói, “Đang tán gái thôi."
Dương Tư Niệm “Ừ" một tiếng, cười nói: “Biệt thự của cậu nhiều mỹ nữ như vậy, ngay cả tiếp tân của công ty chúng ta cậu cũng lừa đến trong biệt thự, không tồi nhỉ, mị lực lại lớn như vậy."
Lý Tưởng ha ha cười nói: “Lúc nào lừa được cô đến trong biệt thự của tôi thì mới là chân chính có mị lực."
Như vậy, trong biệt thự của hắn sẽ có nữ tổng giám đốc bá đạo, ngự tỷ cực kỳ quyến rũ, có loli mặt học sinh vếu phụ huynh (đồng nhan cự nhũ), có huấn luyện viên đặc công hiên ngang anh dũng, nữ sinh viên thanh thuần động lòng người, có thể nói là hậu cung giai lệ đều đầy đủ hết.
Tất cả mọi người thỏa mãn với lợi ích hiện tại, không muốn thay đổi gì, sợ nếu thay đổi hiện trạng bây giờ thì đầu tiên sẽ tổn hại đến lợi ích của mình.
Dù sao việc gây dựng phát hành lại cổ phiếu đại biểu cho việc tiến hành phân chia lợi ích lần nữa, có người được chia nhiều thì tự nhiên sẽ có người bị chia ít, hơn nữa thay đổi cơ chế quản lý, rất nhiều nguyên lão sẽ phải mất đi quyền chưởng khống tập đoàn.
Những người này đều là đại cổ đông của tập đoàn, bọn họ tình nguyện tập đoàn bị hủy diệt cũng không nguyện nhìn thấy tập đoàn thoát khỏi quyền chưởng khống của mình.
Đây có lẽ là một mặt tính ích kỷ của con người, lợi ích là trên hết, là điểm xuất phát căn bản của tất cả hoạt động của thương nghiệp.
Dương Tư Niệm rất bất đắc dĩ với cục diện như vậy, cho tới nay nàng đều nỗ lực để thay đổi, đánh vỡ cục diện bế tắc đó, có điều kế hoạch đến bây giờ vẫn chỉ ở trạng thái tiếp cận, không phải nàng chuẩn bị không đầy đủ mà là mỗi lần đưa ra kế hoạch đều phải qua ban giám đốc tiến hành bàn bạc, rồi gặp phải đại bộ phận cổ đông phản đối, do đó khiến kế hoạch này chỉ có hình thức mà không cách nào trở thành hành động thật sự được.
Lý Tưởng nghe được sự cay đắng trong lời nói của Dương Tư Niệm, rút một điếu thuốc hút, nói: “Việc gây dựng phát hành lại cổ phiếu một tập đoàn tất nhiên sẽ phân chia lại lợi ích của tập đoàn hiện tại, tôi nghĩ trên thế giới này có rất ít người sẽ chịu đưa lợi ích trong tay ra cho cô làm chủ, cho cô phân chia, cho dù là Dương gia cũng sẽ không ủng hộ kế hoạch này của cô."
Dương Tư Niệm đau khổ cười, viền mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, gật đầu nói: “Đúng vậy, Dương gia căn bản không ủng hộ kế hoạch này của tôi, bọn họ lại còn nhắc nhở tôi nên thành thật một chút, không nên mưu tính thay đổi hiện trạng gì cả, tập đoàn đang kinh doanh tốt, tuy cũng có vấn đề nhưng tin tưởng mọi người nỗ lực thì có thể giải quyết được rồi. Lý Tưởng, cậu nói tôi nên làm gì bây giờ?"
“Dễ thôi, từ chức đi." Lý Tưởng nói thẳng, “Cô là CEO tập đoàn, nhưng cô không được quên, cô không hề có cổ phần, một CEO không có cổ phần, không thể lên tiếng với ban giám đốc, cô không lên tiếng được với ban giám đốc tí nào vậy dĩ nhiên là không có quyền làm chủ. Tôi có thể đánh cược nói cho cô biết, cứ như thế tiếp diễn thì kế hoạch này của cô căn bản không có khả năng thực thi."
Dương Tư Niệm trầm mặc, lời này của Lý Tưởng nàng không phải không có nghĩ đến, chỉ là có chút không cam lòng, tập đoàn này nàng đã đổ nhiều tâm huyết vào nó, nàng không muốn lại bỏ đi như thế.
Lý Tưởng thấy Dương Tư Niệm không nói lời nào, từ từ nói tiếp: “Dương tổng, tôi biết cô đang suy nghĩ gì, tập đoàn này là cô bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng mà cô không được quên, đại hạ tương khuynh (nhà cao bị nghiêng), bị hủy không phải người khác mà chính là cô."
“Có ý gì?" Dương Tư Niệm cả người chấn động, giật mình hỏi.
Lý Tưởng nói: “Cô là CEO tập đoàn, nắm quyền lớn chưởng khống kinh doanh của tập đoàn, hiện tại vấn đề ẩn dấu của tập đoàn dần dần bị đưa ra, như vậy nhóm cổ đông sẽ tìm biện pháp bảo vệ lợi ích của chính mình, tập đoàn không còn, bọn họ còn có tài nguyên, còn có hạng mục tài chính khác, thế nhưng cô có cái gì? Hơn nữa đến lúc đó, những cổ đông này sẽ đem tất cả vấn đề đổ lên người cô, nói cô kinh doanh không tốt, là cô hại tập đoàn đi tới tình trạng này, toàn bộ trách nhiệm sẽ để mình cô gánh chịu."
Dương Tư Niệm chấn động, kết quả như vậy không phải là nàng không nghĩ tới nhưng trong lòng nàng vẫn ôm may mắn, dù sao nàng cũng là người Dương gia, cũng sẽ không rời khỏi Dương gia, trên người nàng chảy chính là huyết mạch Dương gia, nếu thật có ngày đó, Dương gia chắc chắn sẽ không mặc kệ ngồi xem.
Mỗi lần nàng nghĩ đến khả năng này đều dùng lý do này để tự an ủi mình, dần dà nàng cũng không còn phản ứng với nó nữa, nhưng bây giờ Lý Tưởng Lý Tưởng lại nhắc tới làm nàng lại phải đối mặt với thực tế lần nữa.
Dương Tư Niệm cẩn thận nói: “Thật sự nếu có tình trạng kia, tôi nghĩ Dương gia..."
“Dương gia chắc chắn sẽ không quản cô đâu." Lý Tưởng trực tiếp cắt đứt lời của Dương Tư Niệm, lạnh nhạt nói, “Rất đơn giản, Dương gia cũng cần người chết thay, giúp bọn họ chịu hết trách nhiệm."
Dương Tư Niệm môi run rẩy, rít một hơi thuốc mạnh, nàng đối với Dương gia có hận, nhưng đồng thời nàng đối với Dương gia cũng có chút ít chờ mong.
Nàng gốc ở Dương gia, tình ở Dương gia, người thân cuối cùng dựa vào cũng ở Dương gia.
Dù cho nàng hận Dương gia thế nào, dù không cam lòng như thế nào, ở sâu trong nội tâm vẫn có một phần lo lắng cùng không nỡ với Dương gia.
Chính loại lo lắng cùng không nỡ này, qua nhiều năm như vậy nàng vẫn ở lại tập đoàn Khải Lý, là sản nghiệp của Dương gia, chờ mong có một ngày Dương gia có thể chân chính tiếp nhận nàng và Dương Phượng Phượng, để tên của các nàng có thể được ghi vào gia phả Dương gia.
Nhưng mà Lý Tưởng lại vô tình vạch trần hết thảy dối trá, đem huyễn tưởng tốt đẹp của nàng tàn nhẫn đặt vào trong hiện thực.
Lý Tưởng nói cho nàng biết, Dương gia không có khả năng tiếp nhận nàng và Dương Phượng Phượng, tiếp nhận nàng và Dương Phượng Phượng chính là tiếp nhận vết nhơ, đối với gia tộc cấp cao mà nói thì ảnh hưởng rất lớn, tuyệt đối không thể tồn tại vết nhơ được.
“Tại sao cậu lại tàn nhẫn như vậy?" Dương Tư Niệm nước mắt từ từ rơi xuống, hiện thực quá tàn khốc, tàn khốc đến mức nàng không muốn đi đối mặt, nhưng Lý Tưởng lại mạnh mẽ đẩy nàng đi đối mặt với hiện thực tàn khốc như thế.
Nàng biết Lý Tưởng là muốn tốt cho nàng, thế nhưng nàng vẫn hy vọng mình có một chờ mong tốt đẹp, chí ít làm cho nàng có dũng khí cùng động lực để sống tiếp.
Lý Tưởng thở một hơi dài, cười khổ nói: “Ngày mai lúc nào xuất phát?"
Dương Tư Niệm lau đi giọt nước mắt trên mặt, đi trở về sopha, sau khi dập tắt điếu thuốc thì một lần nữ biến lại thành nữ cường nhân, nói: “9h sáng ngày mai, Thành chủ tịch lên máy bay lúc 3h sáng, tầm 10h là có thể về đến sân bay quốc tế."
Lý Tưởng nói: “Được rồi, 8h rưỡi sáng ngày mai tôi ở công ty chờ cô."
“Ừ, Lý Tưởng, cảm ơn cậu." Dương Tư Niệm đột nhiên nói, bỗng nhiên trong lúc đó, nàng nghĩ, có Lý Tưởng thì sẽ có cảm giác an toàn, hình như nội tâm sẽ không hoảng loạn, sợ hãi nữa.
“Cảm ơn cái gì, tôi là Cận Thân Bảo Tiêu của cô mà, tất nhiên là phải bảo vệ cô an toàn." Lý Tưởng cười lớn, không tiếp tục đề tài nặng nề lúc nãy nữa.
Dương Tư Niệm cười khanh khách, đây là lần đầu tiên Lý Tưởng nghe được Dương Tư Niệm cười lớn tiếng như vậy.
“Lý Tưởng, cậu đang làm gì thế?" Dương Tư Niệm đột nhiên hỏi.
“A!?" Lý Tưởng nao nao, ha ha cười nói, “Đang tán gái thôi."
Dương Tư Niệm “Ừ" một tiếng, cười nói: “Biệt thự của cậu nhiều mỹ nữ như vậy, ngay cả tiếp tân của công ty chúng ta cậu cũng lừa đến trong biệt thự, không tồi nhỉ, mị lực lại lớn như vậy."
Lý Tưởng ha ha cười nói: “Lúc nào lừa được cô đến trong biệt thự của tôi thì mới là chân chính có mị lực."
Như vậy, trong biệt thự của hắn sẽ có nữ tổng giám đốc bá đạo, ngự tỷ cực kỳ quyến rũ, có loli mặt học sinh vếu phụ huynh (đồng nhan cự nhũ), có huấn luyện viên đặc công hiên ngang anh dũng, nữ sinh viên thanh thuần động lòng người, có thể nói là hậu cung giai lệ đều đầy đủ hết.
Tác giả :
Tinh Thần Không