Cực Phẩm Khí Phụ
Chương 62: Thương tâm ta 2
Nàng không có khả năng biết, cho nên... Ta trợn mắt liếc nàng một cái. "Hiện tại ta không thể chết, ta phải sống thật tốt, chết để hắn vui sướng à?" Chết đem Độc Cô Hàn tặng cho Mục Ngữ Tâm? Việc này căn bản không giống tính cách của ta.
Thủy Vũ Mị thở ra một hơi nhẹ nhõm, giải huyệt cho ta, an ủi nói: "Tỷ tỷ, sư phụ ta nói không thể tin tưởng nam nhân, ta trước vẫn nghĩ nam nhân chẳng có ai tốt, đến khi gặp tỷ phu, thấy hắn đối tốt với tỷ như vậy, ta còn nghĩ sư phụ nhầm rồi, hiện tại phát hiện, quả nhiên sư phụ nói không sai."
"Sư phụ ngươi thực hiểu biết." Ta mệt mỏi đứng dậy, nhìn vào gương thấy vết máu vẫn còn trên cổ, nhưng không sao so với vết thương to lớn trong tâm ta. Thủy Vũ Mị cầm một cây trâm, đem tóc ta vấn lên, bắt đầu cẩn thận đắp lên kim sang dược.
"Đau." Ta không nhịn được hừ một tiếng.
"Tên chết tiệt kia ra tay thực nặng, sâu thêm một chút thì mạng tỷ đã không còn, may mắn miệng vết thương rất nhỏ, cho thấy kiếm kia cực sắc bén, nhưng máu chảy cũng không nhiều."
Ta hừ lạnh: "Hắn hiện tại hận không giết được ta, ban ngày ta còn cùng cha nói hắn tốt bao nhiêu, kết quả buổi tối hắn muốn giết ta."
Thủy Vũ Mị lắc đầu: "Nam nhân quả nhiên không thể tin tưởng."
"Mị nhi, ngươi phải trở về?" Nàng là Anh Hoa cung chủ, không thể mỗi ngày đều theo ta hồ nháo?
"Chưa cần, sư phụ nói cho ta vài năm lịch luyện giang hồ, ta đương nhiên không thể bỏ cơ hội vui chơi, Bách Hiểu Đường vui như vậy, không bằng ở đây chơi." Tính toán ở đây lâu dài?
"Ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Nhìn thế nào nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi.
"Ta hai mươi."
"Cái gì, hai mươi?" Ta thiếu chút nữa hét lên, nhìn thế nào cũng là tiểu Loli a.
Nàng thản nhiên nói: "Chính là hai mươi tuổi, chứ tỷ nghĩ bao nhiêu?"
"Không có gì." Ta vẫn là hai mươi ba, vẫn hơn nàng, vẫn nhận được hai chữ tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ... có thể mang thai hay không?" Nàng cúi đầu hỏi nhỏ.
"A... hỏi làm gì?" Ta lại muốn hét lên.
Thủy Vũ Mị nhún vai: "Ta là nói, nếu ngươi và tỷ phu có hài tử thì làm thế nào? Anh Hoa cung của chúng ta có bao nhiêu nữ tử chính là bị người ta khi phụ, còn mang theo tiểu hài tử, cho nên chúng ta có nhiều tiểu hài tử đáng thương."
Thực là ngốc, uống một chén thuốc xem thế nào sinh ra? Ta tức giận nói: "Nói linh tinh, ta sao lại mang thai? Ngươi biết làm sao có thể mang thai không?" Ta thực hoài nghi nàng không biết.
Nàng khóe miệng mỉm cười: "Ta đương nhiên biết, các sư tỷ luyện mị thuật đều tìm nam nhân." Thực không tin tiểu nha đầu từ nhỏ bị đầu độc.
"Kia là võ công gì?"
"Đó là thâu hồn đại pháp, ta không có luyện qua, sư phụ không cho ta luyện mị thuật." Anh Hoa phu nhân kia cũng thực biến thái, dạy hư tiểu hài tử.
"Nếu ngươi đã biết còn hỏi làm gì, chúng ta cái gì cũng chưa có phát sinh."
"Thực sự?" Trên mặt nàng ta khắc hai chữ không tin.
Ta bất đắc dĩ nói: "Thực không có."
"Vậy tỷ nghỉ ngơi đi, vết thương đã được ta băng bó kĩ, sẽ nhanh liền thôi."
Ta tùy ý gật đầu: "Yên tâm, chuyện hôm nay đừng kể cho bất kì kẻ nào."
"Được, ta hiểu mà." Nàng nói rồi rời đi, ta vừa thấy nàng đi, nước mắt liền trào ra, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, ánh trăng trên trời tựa như cũng bị chua xót mà ẩn dấu sau mây...
Ta chợt nhìn qua báo chí trên bàn, đột nhiên trong lòng có ý tưởng. Trước ta muốn hướng báo chí theo khuynh hướng vui nhộn, nhưng cũng có thể đưa vào thương tâm bi kịch, hiện tại tâm tình của ta đang kém, liền mượn bút tả tình, viết hết tất cả lên giấy... cứ thế một hồi, phát giác đã quá nửa đêm, hai mắt trĩu nặng, đầu óc cũng có chút hồ đồ.
Trong phòng vắng vẻ, một nữ nhân mặc áo tím đang ngồi viết cái gì đó, ánh mắt đều là nước mắt, đang viết, chợt nữ nhân mạnh mẽ quệt nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn sà nhà bên trên.
Thuận tay, nữ nhân nọ cầm một mảnh lụa trắng, định vắt lên sà nhà, nhưng là sà nhà quá cao, nữ nhân có vẻ buồn phiền, liền đi ra lấy thêm một cái ghế con đặt xuống, cuối cùng cũng vắt dải lụa trắng lên lên sà nhà, kết một cái nút.
Ánh mắt nữ nhân có chút thất thần, nhìn về phương xa, bất chợt chân ghế nghiêng đi, lụa trắng thít vào cổ, một cảm giác thực khó chịu.
"Aiz, ta chưa muốn chết a, sao tự nhiên cái ghế lại đổ a...khụ... ta còn chưa có di ngôn a... ta không muốn chết..."
Thủy Vũ Mị thở ra một hơi nhẹ nhõm, giải huyệt cho ta, an ủi nói: "Tỷ tỷ, sư phụ ta nói không thể tin tưởng nam nhân, ta trước vẫn nghĩ nam nhân chẳng có ai tốt, đến khi gặp tỷ phu, thấy hắn đối tốt với tỷ như vậy, ta còn nghĩ sư phụ nhầm rồi, hiện tại phát hiện, quả nhiên sư phụ nói không sai."
"Sư phụ ngươi thực hiểu biết." Ta mệt mỏi đứng dậy, nhìn vào gương thấy vết máu vẫn còn trên cổ, nhưng không sao so với vết thương to lớn trong tâm ta. Thủy Vũ Mị cầm một cây trâm, đem tóc ta vấn lên, bắt đầu cẩn thận đắp lên kim sang dược.
"Đau." Ta không nhịn được hừ một tiếng.
"Tên chết tiệt kia ra tay thực nặng, sâu thêm một chút thì mạng tỷ đã không còn, may mắn miệng vết thương rất nhỏ, cho thấy kiếm kia cực sắc bén, nhưng máu chảy cũng không nhiều."
Ta hừ lạnh: "Hắn hiện tại hận không giết được ta, ban ngày ta còn cùng cha nói hắn tốt bao nhiêu, kết quả buổi tối hắn muốn giết ta."
Thủy Vũ Mị lắc đầu: "Nam nhân quả nhiên không thể tin tưởng."
"Mị nhi, ngươi phải trở về?" Nàng là Anh Hoa cung chủ, không thể mỗi ngày đều theo ta hồ nháo?
"Chưa cần, sư phụ nói cho ta vài năm lịch luyện giang hồ, ta đương nhiên không thể bỏ cơ hội vui chơi, Bách Hiểu Đường vui như vậy, không bằng ở đây chơi." Tính toán ở đây lâu dài?
"Ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Nhìn thế nào nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi.
"Ta hai mươi."
"Cái gì, hai mươi?" Ta thiếu chút nữa hét lên, nhìn thế nào cũng là tiểu Loli a.
Nàng thản nhiên nói: "Chính là hai mươi tuổi, chứ tỷ nghĩ bao nhiêu?"
"Không có gì." Ta vẫn là hai mươi ba, vẫn hơn nàng, vẫn nhận được hai chữ tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ... có thể mang thai hay không?" Nàng cúi đầu hỏi nhỏ.
"A... hỏi làm gì?" Ta lại muốn hét lên.
Thủy Vũ Mị nhún vai: "Ta là nói, nếu ngươi và tỷ phu có hài tử thì làm thế nào? Anh Hoa cung của chúng ta có bao nhiêu nữ tử chính là bị người ta khi phụ, còn mang theo tiểu hài tử, cho nên chúng ta có nhiều tiểu hài tử đáng thương."
Thực là ngốc, uống một chén thuốc xem thế nào sinh ra? Ta tức giận nói: "Nói linh tinh, ta sao lại mang thai? Ngươi biết làm sao có thể mang thai không?" Ta thực hoài nghi nàng không biết.
Nàng khóe miệng mỉm cười: "Ta đương nhiên biết, các sư tỷ luyện mị thuật đều tìm nam nhân." Thực không tin tiểu nha đầu từ nhỏ bị đầu độc.
"Kia là võ công gì?"
"Đó là thâu hồn đại pháp, ta không có luyện qua, sư phụ không cho ta luyện mị thuật." Anh Hoa phu nhân kia cũng thực biến thái, dạy hư tiểu hài tử.
"Nếu ngươi đã biết còn hỏi làm gì, chúng ta cái gì cũng chưa có phát sinh."
"Thực sự?" Trên mặt nàng ta khắc hai chữ không tin.
Ta bất đắc dĩ nói: "Thực không có."
"Vậy tỷ nghỉ ngơi đi, vết thương đã được ta băng bó kĩ, sẽ nhanh liền thôi."
Ta tùy ý gật đầu: "Yên tâm, chuyện hôm nay đừng kể cho bất kì kẻ nào."
"Được, ta hiểu mà." Nàng nói rồi rời đi, ta vừa thấy nàng đi, nước mắt liền trào ra, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, ánh trăng trên trời tựa như cũng bị chua xót mà ẩn dấu sau mây...
Ta chợt nhìn qua báo chí trên bàn, đột nhiên trong lòng có ý tưởng. Trước ta muốn hướng báo chí theo khuynh hướng vui nhộn, nhưng cũng có thể đưa vào thương tâm bi kịch, hiện tại tâm tình của ta đang kém, liền mượn bút tả tình, viết hết tất cả lên giấy... cứ thế một hồi, phát giác đã quá nửa đêm, hai mắt trĩu nặng, đầu óc cũng có chút hồ đồ.
Trong phòng vắng vẻ, một nữ nhân mặc áo tím đang ngồi viết cái gì đó, ánh mắt đều là nước mắt, đang viết, chợt nữ nhân mạnh mẽ quệt nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn sà nhà bên trên.
Thuận tay, nữ nhân nọ cầm một mảnh lụa trắng, định vắt lên sà nhà, nhưng là sà nhà quá cao, nữ nhân có vẻ buồn phiền, liền đi ra lấy thêm một cái ghế con đặt xuống, cuối cùng cũng vắt dải lụa trắng lên lên sà nhà, kết một cái nút.
Ánh mắt nữ nhân có chút thất thần, nhìn về phương xa, bất chợt chân ghế nghiêng đi, lụa trắng thít vào cổ, một cảm giác thực khó chịu.
"Aiz, ta chưa muốn chết a, sao tự nhiên cái ghế lại đổ a...khụ... ta còn chưa có di ngôn a... ta không muốn chết..."
Tác giả :
Thượng Quan Sở Sở