Cực Phẩm Khí Phi
Chương 121: Không thể ở lại nữa
Edit + Beta: hoa hồng
Ám Nguyệt
Chỉ thấy Thiên Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, con ngươi xinh đẹp chăm chú nhìn bức thư trên tay.
"Báo xuống dưới, lập tức lên đường đi Thủy Nguyệt quốc." Giọng nói lạnh lẽo khạc ra từ trong miệng Thiên Thiên.
"Vâng, Tôn chủ!" Một nam tử áo đen sau khi nhận được mệnh lệnh rất nhanh biến mất.
"Chủ tử, chẳng lẽ đám Tinh Nhi ở Thủy Nguyệt quốc?" Mặc suy đoán hỏi, trong lòng hắn tất nhiên biết bức thư này từ đâu mà đến.
Thiên Thiên gật đầu, "Không tệ, quả thật Tinh Nhi và Như Huyên ở Thủy Nguyệt quốc, hơn nữa đang ở trong hoàng cung Thủy Nguyệt quốc."
Đây chính là tổ tình báo, trên đời không có chuyện nó không điều tra ra được. Hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy.
Nhớ rõ lần trước ở nơi kia nàng phát hiện ra một bức thư và một lệnh bài ở trong hộp gỗ.
Không ngờ lúc ấy mẫu thân từng giữ lại đồ vật cho nàng, chỉ là lo lắng lúc ấy mình yếu đuối, sẽ bị người phát hiện, vì vậy mới chuyển giao cho Tinh Nhi, vì bảo vệ lệnh bài kia, còn có mình.
Tiểu thư:
Tinh Nhi không hoàn thành di ngôn phu nhân lưu lại, Tinh Nhi còn chưa giao di ngôn của phu nhân cho tiểu thư, tiểu thư đã...... hu hu hu, hi vọng ở dưới đó tiểu thư có thể nhìn thấy bức thư này, như thế trong lòng Tinh Nhi cũng không có bất kỳ tiếc nuối gì.
Chỉ là tiểu thư người yên tâm, Tinh Nhi cũng sẽ rất nhanh tới gặp tiểu thư.
Lúc ấy phu nhân giao cho Tinh Nhi một khối lệnh bài, nói là có thể để cho tiểu thư tìm được người thân của mình. Đến lúc đó tiểu thư có thể sẽ không bị các tiểu thư trong phủ bắt nạt.
Chỉ là Tinh Nhi không hiểu vì sao phu nhân lại bảo khi tiểu thư hai mươi tuổi mới để Tinh Nhi nói cho tiểu thư biết chuyện này.
Nhưng mà bây giờ tiểu thư cũng không có cơ hội biết, không sao, Tinh Nhi đốt bức thư và khối lệnh bài này cho tiểu thư.
Đây chính là lúc ấy nàng phát hiện bức thư trong hộp gỗ, thì ra Tinh Nhi cố ý viết cho của mình, đây cũng là khi Tinh Nhi còn chưa kịp đốt đã phát hiện mình còn sống, vì vậy bức thư và lệnh bài vẫn còn nằm nguyên ở bên trong hộp gỗ.
Cũng thật may là không đốt đi, nếu không mình cũng sẽ không phát hiện lệnh bài kia, cũng sẽ không tìm được tổ tình báo chỉ có mẫu thân mới biết.
"Thủy Nguyệt quốc? Bọn họ bắt Tinh Nhi và Như Huyên đi rốt cuộc có mục tiêu là ai? Là nhằm vào chủ tử hay người khác?" Mặc thật sự không rõ mục đích mà Thủy Nguyệt quốc bắt Tinh Nhi và Như Huyên là ở chỗ nào?
Nếu như mục tiêu là chủ tử, họ chưa chắc biết tin tức chủ tử chưa chết; chỉ trừ một người, nếu như không phải chủ tử, vậy thì là ai?
"Mặc kệ mục tiêu của nàng là ai, chỉ cần tự tiện đụng đến người của ta, kết quả cũng sẽ không tốt hơn." Thiên Thiên lạnh giọng nói.
Lúc sau.
Thiên Thiên ngồi ở trên ngựa, đang chuẩn bị lên đường thì nghe thấy tiếng Hầu Quân Lâm đuổi theo từ phía sau.
"Thật tốt quá, rốt cuộc đuổi kịp, chậm một bước nữa mà nói, chỉ sợ cũng không cản nổi lộ trình của Thiên Thiên nương tử." Thật may là ở nơi này cũng có người của mình, nếu không mình thật sự không biết hôm nay có lộ trình.
"Vì sao ngươi đuổi theo?" Hắn làm sao biết mình phải lên đường? Hơn nữa đã chuẩn bị sẵn sàng ngựa rồi.
"Nương tử đi tới chỗ nào, vi phu nhất định phải đi theo." Hầu Quân Lâm nhếch miệng cười một tiếng.
"Hầu Quân Lâm, ngươi không nhớ những lời ta đã nói trước đó sao?" Sắc mặt tối sầm lại, người này sao lại bắt đầu xưng hô như vậy rồi, trước đó vài ngày không phải đã sửa lại rồi sao?
"A, nhớ chứ, lúc nãy là bởi vì có thể cùng lên đường, hơn nữa có thể cùng nhau ăn cơm dừng chân, vừa nghĩ tới, trong lòng ta đã không nhịn được hưng phấn, cho nên mới lập tức nhanh miệng, chỉ là, Thiên Thiên nàng yên tâm, bây giờ ta nhớ là được." Rất nhanh, Hầu Quân Lâm lại khôi phục xưng hô như trước, chỉ là nụ cười trên mặt không giảm, ngược lại càng sâu hơn.
"Ngươi không quan tâm sơn trang của ngươi?" Ba vạch rơi xuống (Ba vết chạy dọc giữa trán như chữ Xuyên 川), nam nhân này lấy cớ cũng quá miễn cưỡng, hơn nữa nụ cười kia......
"Yên tâm, nếu như những người đó chỉ chút chuyện ấy mà không quản cho tốt, thì nuôi bọn họ cũng vô dụng." Dù thế nào đi nữa hắn nhất định phải đi cùng, trong khoảng thời gian này hắn tuyệt đối làm Thiên Thiên yêu mình.
"Còn nữa, cứu người sao có thể thiếu ta?"
Xem ra nam nhân này cứng rắn đi theo rồi, thôi, trên đường có hắn, chắc chắn còn dư lại rất nhiều, bởi vì hoàn toàn không lo không có chỗ ăn chỗ ở.
"Lên đường!"
Ra lệnh một tiếng, lập tức cát bụi bay lên xung quanh, chỉ nhìn thấy ngựa chạy nhanh.
Mà khi bọn họ vừa rời đi không bao lâu, một bóng người xuất hiện cũng vẻn vẹn nhìn năm giây rồi biến mất bóng dáng.
......
Hoàng cung Tây Lũng quốc
"Hoàng thượng, thần thiếp thấy thời tiết có chút mát mẻ, đặc biệt vì hoàng thượng tự tay may cái áo khoác này, hoàng thượng mặc thử trước, xem có thích hợp hay không?" Tuyết Diên mở cái áo khoác giữ trong tay, để Long Khải Diêm có thể nhìn rõ ràng.
Nhưng Long Khải Diêm cũng không ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, hay cái áo khoác trong tay nàng như Tuyết Diên mong muốn.
"Hoàng thượng, cho dù ngài không thích, cũng nhìn một chút đi mà!" Sau khi Tuyết Diên thấy thế, chu môi đỏ mọng làm nũng nói.
"Đi ra ngoài!" Long Khải Diêm lạnh giọng quát lên.
"Hoàng thượng, thần thiếp......" Tuyết Diên không buông tha nũng nịu kêu lên lần nữa.
"Nếu không đi ra, cũng sẽ không chỉ bị trẹo chân đơn giản như trước đâu." Đối với việc Tuyết Diên làm nũng, Long Khải Diêm thờ ơ, con ngươi lạnh lẽo liếc nhìn Tuyết Diên, còn mang theo vài phần chán ghét.
Chán ghét! Không thể ngờ hoàng thượng chán ghét nàng! Tại sao? Rõ ràng nữ nhân kia đã chết, tại sao còn có thể như vậy? Hoàng thượng không yêu mình sao? Hay thuốc kia chưa có tác dụng? Hay là......
Tuyết Diên ôm áo khoác trong tay, nức nở nghẹn ngào rời đi.
Long Khải Diêm lạnh lẽo nhìn bóng lưng rời đi, nữ nhân này không thể giữ lại nữa, trong nháy mắt trong con ngươi dần hiện ra rất nhiều ánh mắt bí ẩn.
Bên trong thư phòng dần hiện ra một bóng đen, "Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng!"
"Chuyện điều tra như thế nào?" Long Khải Diêm thu hồi lại tầm mắt kia, nhìn về phía bóng đen bên trong phòng, lạnh giọng hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, mọi chuyện như hoàng thượng đoán."
Mặc dù bóng đen không nói những thứ gì, nhưng Long Khải Diêm lại có thể hiểu tất cả, trên mặt kéo ra từng nụ cười.
"Rất tốt, nhớ chuyện này không thể để cho những người khác phát hiện, thực hành bước tiếp theo của kế hoạch."
"Thuộc hạ tuân lệnh!" Bóng đen nhanh như tia chớp biến mất ở bên trong thư phòng.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Long Khải Diêm, nhưng mà trên mặt hắn vẫn cười, giống như hắn gặp phải chuyện gì vui vậy.
Ám Nguyệt
Chỉ thấy Thiên Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, con ngươi xinh đẹp chăm chú nhìn bức thư trên tay.
"Báo xuống dưới, lập tức lên đường đi Thủy Nguyệt quốc." Giọng nói lạnh lẽo khạc ra từ trong miệng Thiên Thiên.
"Vâng, Tôn chủ!" Một nam tử áo đen sau khi nhận được mệnh lệnh rất nhanh biến mất.
"Chủ tử, chẳng lẽ đám Tinh Nhi ở Thủy Nguyệt quốc?" Mặc suy đoán hỏi, trong lòng hắn tất nhiên biết bức thư này từ đâu mà đến.
Thiên Thiên gật đầu, "Không tệ, quả thật Tinh Nhi và Như Huyên ở Thủy Nguyệt quốc, hơn nữa đang ở trong hoàng cung Thủy Nguyệt quốc."
Đây chính là tổ tình báo, trên đời không có chuyện nó không điều tra ra được. Hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy.
Nhớ rõ lần trước ở nơi kia nàng phát hiện ra một bức thư và một lệnh bài ở trong hộp gỗ.
Không ngờ lúc ấy mẫu thân từng giữ lại đồ vật cho nàng, chỉ là lo lắng lúc ấy mình yếu đuối, sẽ bị người phát hiện, vì vậy mới chuyển giao cho Tinh Nhi, vì bảo vệ lệnh bài kia, còn có mình.
Tiểu thư:
Tinh Nhi không hoàn thành di ngôn phu nhân lưu lại, Tinh Nhi còn chưa giao di ngôn của phu nhân cho tiểu thư, tiểu thư đã...... hu hu hu, hi vọng ở dưới đó tiểu thư có thể nhìn thấy bức thư này, như thế trong lòng Tinh Nhi cũng không có bất kỳ tiếc nuối gì.
Chỉ là tiểu thư người yên tâm, Tinh Nhi cũng sẽ rất nhanh tới gặp tiểu thư.
Lúc ấy phu nhân giao cho Tinh Nhi một khối lệnh bài, nói là có thể để cho tiểu thư tìm được người thân của mình. Đến lúc đó tiểu thư có thể sẽ không bị các tiểu thư trong phủ bắt nạt.
Chỉ là Tinh Nhi không hiểu vì sao phu nhân lại bảo khi tiểu thư hai mươi tuổi mới để Tinh Nhi nói cho tiểu thư biết chuyện này.
Nhưng mà bây giờ tiểu thư cũng không có cơ hội biết, không sao, Tinh Nhi đốt bức thư và khối lệnh bài này cho tiểu thư.
Đây chính là lúc ấy nàng phát hiện bức thư trong hộp gỗ, thì ra Tinh Nhi cố ý viết cho của mình, đây cũng là khi Tinh Nhi còn chưa kịp đốt đã phát hiện mình còn sống, vì vậy bức thư và lệnh bài vẫn còn nằm nguyên ở bên trong hộp gỗ.
Cũng thật may là không đốt đi, nếu không mình cũng sẽ không phát hiện lệnh bài kia, cũng sẽ không tìm được tổ tình báo chỉ có mẫu thân mới biết.
"Thủy Nguyệt quốc? Bọn họ bắt Tinh Nhi và Như Huyên đi rốt cuộc có mục tiêu là ai? Là nhằm vào chủ tử hay người khác?" Mặc thật sự không rõ mục đích mà Thủy Nguyệt quốc bắt Tinh Nhi và Như Huyên là ở chỗ nào?
Nếu như mục tiêu là chủ tử, họ chưa chắc biết tin tức chủ tử chưa chết; chỉ trừ một người, nếu như không phải chủ tử, vậy thì là ai?
"Mặc kệ mục tiêu của nàng là ai, chỉ cần tự tiện đụng đến người của ta, kết quả cũng sẽ không tốt hơn." Thiên Thiên lạnh giọng nói.
Lúc sau.
Thiên Thiên ngồi ở trên ngựa, đang chuẩn bị lên đường thì nghe thấy tiếng Hầu Quân Lâm đuổi theo từ phía sau.
"Thật tốt quá, rốt cuộc đuổi kịp, chậm một bước nữa mà nói, chỉ sợ cũng không cản nổi lộ trình của Thiên Thiên nương tử." Thật may là ở nơi này cũng có người của mình, nếu không mình thật sự không biết hôm nay có lộ trình.
"Vì sao ngươi đuổi theo?" Hắn làm sao biết mình phải lên đường? Hơn nữa đã chuẩn bị sẵn sàng ngựa rồi.
"Nương tử đi tới chỗ nào, vi phu nhất định phải đi theo." Hầu Quân Lâm nhếch miệng cười một tiếng.
"Hầu Quân Lâm, ngươi không nhớ những lời ta đã nói trước đó sao?" Sắc mặt tối sầm lại, người này sao lại bắt đầu xưng hô như vậy rồi, trước đó vài ngày không phải đã sửa lại rồi sao?
"A, nhớ chứ, lúc nãy là bởi vì có thể cùng lên đường, hơn nữa có thể cùng nhau ăn cơm dừng chân, vừa nghĩ tới, trong lòng ta đã không nhịn được hưng phấn, cho nên mới lập tức nhanh miệng, chỉ là, Thiên Thiên nàng yên tâm, bây giờ ta nhớ là được." Rất nhanh, Hầu Quân Lâm lại khôi phục xưng hô như trước, chỉ là nụ cười trên mặt không giảm, ngược lại càng sâu hơn.
"Ngươi không quan tâm sơn trang của ngươi?" Ba vạch rơi xuống (Ba vết chạy dọc giữa trán như chữ Xuyên 川), nam nhân này lấy cớ cũng quá miễn cưỡng, hơn nữa nụ cười kia......
"Yên tâm, nếu như những người đó chỉ chút chuyện ấy mà không quản cho tốt, thì nuôi bọn họ cũng vô dụng." Dù thế nào đi nữa hắn nhất định phải đi cùng, trong khoảng thời gian này hắn tuyệt đối làm Thiên Thiên yêu mình.
"Còn nữa, cứu người sao có thể thiếu ta?"
Xem ra nam nhân này cứng rắn đi theo rồi, thôi, trên đường có hắn, chắc chắn còn dư lại rất nhiều, bởi vì hoàn toàn không lo không có chỗ ăn chỗ ở.
"Lên đường!"
Ra lệnh một tiếng, lập tức cát bụi bay lên xung quanh, chỉ nhìn thấy ngựa chạy nhanh.
Mà khi bọn họ vừa rời đi không bao lâu, một bóng người xuất hiện cũng vẻn vẹn nhìn năm giây rồi biến mất bóng dáng.
......
Hoàng cung Tây Lũng quốc
"Hoàng thượng, thần thiếp thấy thời tiết có chút mát mẻ, đặc biệt vì hoàng thượng tự tay may cái áo khoác này, hoàng thượng mặc thử trước, xem có thích hợp hay không?" Tuyết Diên mở cái áo khoác giữ trong tay, để Long Khải Diêm có thể nhìn rõ ràng.
Nhưng Long Khải Diêm cũng không ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, hay cái áo khoác trong tay nàng như Tuyết Diên mong muốn.
"Hoàng thượng, cho dù ngài không thích, cũng nhìn một chút đi mà!" Sau khi Tuyết Diên thấy thế, chu môi đỏ mọng làm nũng nói.
"Đi ra ngoài!" Long Khải Diêm lạnh giọng quát lên.
"Hoàng thượng, thần thiếp......" Tuyết Diên không buông tha nũng nịu kêu lên lần nữa.
"Nếu không đi ra, cũng sẽ không chỉ bị trẹo chân đơn giản như trước đâu." Đối với việc Tuyết Diên làm nũng, Long Khải Diêm thờ ơ, con ngươi lạnh lẽo liếc nhìn Tuyết Diên, còn mang theo vài phần chán ghét.
Chán ghét! Không thể ngờ hoàng thượng chán ghét nàng! Tại sao? Rõ ràng nữ nhân kia đã chết, tại sao còn có thể như vậy? Hoàng thượng không yêu mình sao? Hay thuốc kia chưa có tác dụng? Hay là......
Tuyết Diên ôm áo khoác trong tay, nức nở nghẹn ngào rời đi.
Long Khải Diêm lạnh lẽo nhìn bóng lưng rời đi, nữ nhân này không thể giữ lại nữa, trong nháy mắt trong con ngươi dần hiện ra rất nhiều ánh mắt bí ẩn.
Bên trong thư phòng dần hiện ra một bóng đen, "Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng!"
"Chuyện điều tra như thế nào?" Long Khải Diêm thu hồi lại tầm mắt kia, nhìn về phía bóng đen bên trong phòng, lạnh giọng hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, mọi chuyện như hoàng thượng đoán."
Mặc dù bóng đen không nói những thứ gì, nhưng Long Khải Diêm lại có thể hiểu tất cả, trên mặt kéo ra từng nụ cười.
"Rất tốt, nhớ chuyện này không thể để cho những người khác phát hiện, thực hành bước tiếp theo của kế hoạch."
"Thuộc hạ tuân lệnh!" Bóng đen nhanh như tia chớp biến mất ở bên trong thư phòng.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Long Khải Diêm, nhưng mà trên mặt hắn vẫn cười, giống như hắn gặp phải chuyện gì vui vậy.
Tác giả :
Tiểu Đậu Bố Đinh