Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 293: Đại phiền phức
Dịch: Rosetta
Biên dich, biên tập: Melly
- Mượn đại pháo? Tốt thôi!
Lâm đại nhân cao hứng nói:
- Trên người ta giờ đang có hai khẩu, một khẩu lớn, một khẩu bé, các ngươi muốn mượn khẩu nào?
- Mang trên người ư?!
Lộc Đông Tán cùng A Sử Lặc quay mặt nhìn nhau: "Đại pháo có thể mang theo trên người? Vậy thì trình độ kỹ thuật của Đại Hoa rốt cuộc đã đạt đến mức nào rồi?!"
- Đại nhân, ngài có thể đưa đại pháo trên người ra cho chúng tôi xem thử được không?!
Lộc Đông Tán nhìn đánh từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Vãn Vinh, thận trọng hỏi dò.
- Xem khẩu nhỏ nhé, đây, hai vị xem…
Lâm đại nhân móc ra khẩu súng lục, dương dương tự đắc:
- Cái này gọi là đại pháo cầm tay, là sản phẩm mới nhất của sự hợp tác giữa Đại Hoa và người Tây, không đến vài năm nữa sẽ trang bị cho toàn bộ kỵ binh và bộ binh của chúng ta.
Lộc Tán Đông và A Sử Lặc hai người cùng Lâm đại nhân qua lại cũng đã mấy lần rồi, nghe hắn nói thì giống như mây trôi trên trời vậy, cũng không biết câu nào thật, câu nào giả. Nhưng khẩu súng lục này kết cấu tinh xảo, chế tác phức tạp, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường. Chẳng lẽ đúng như lời của Lâm đại nhân, Đại Hoa đã phát triển nghiên cứu súng cầm tay?
- Lâm đại nhân, vậy khẩu đại pháo kia đâu, cũng ở trên người ngài sao?!
A Sử Lặc vội hỏi.
Lâm đại nhân cười hắc hắc:
- Khẩu còn lại gọi là đại đại pháo, đương nhiên là ở trên người ta. Khẩu này chính là là thần khí trời sinh, hình dáng hùng vĩ, uy lực vô cùng, đã từng một đêm oanh tạc liên tục mười hai xử nữ mà hỏa lực vẫn y nguyên. Thế nào, lợi hại không?
Lâm đại nhân mắt ti hí lướt trên những gương mặt xinh đẹp cùng thân hình thiếu vải của mấy nữ tử người Hồ một lượt, gật gù nói:
- Nhưng mà nữ tử Đột Quyết các ngươi thân hình cao lớn, từ nhỏ đến lớn cưỡi ngựa, khẩu đại pháo quý báu này của bản đại nhân muốn đối phó với mười hai người thì có chút khó khăn, còn với mười người thì không thành vấn đề!
Hai người Lộc A càng nghe càng thấy mơ hồ, khẩu đại pháo của Lâm đại nhân lúc thì muốn đánh xử nữ, lúc thì lại muốn đánh Hồ nữ, rốt cuộc là thứ gì lợi hại vậy?
Thấy thần sắc nghi hoặc của hai người này, Lâm Vãn Vinh càng ha ha cười to, nhìn hai người với ánh mắt xấu xa:
- A huynh, Lộc huynh, nói đến khẩu pháo này, kỳ thực trên người chúng ta ai cũng có, nhưng chẳng qua chỉ là một cài kèn nhỏ mà thôi. Của ta thì đường kính to hơn, làm cho nữ tử trong thiên hạ nghe thấy mà sợ, không ngóc đầu lên nổi.
Hai người Đột Quyết lúc đó mới hiểu ra khẩu đại pháo mà Lâm đại nhân nói tới là thứ gì, đơn giản là một tên bại hoại, ngay cả cầm thú còn không bằng. Người như thế này mà có thể làm Lại bộ phó thị lang của Đại Hoa sao, từ đây có thể thấy Đại Hoa suy bại đến mức độ nào rồi.
Trong lòng hai người vừa buồn cười lại vừa sầu não. A Sử Lặc cười ha hả:
- Đại nhân quả là tư tưởng khác lạ, ta rất bội phục, bội phục! Nhưng thứ mà ta muốn mượn đại nhân, chính là loại hỏa pháo ngay trước trưng bày ở diễn võ trường, uy lực cực đại, kết cấu tinh xảo.
Lâm đại nhân sa sầm mặt, im lặng. A Sử Lặc vội vàng nói tiếp:
- Đại nhân tuổi trẻ khí thịnh, hỏa lực mạnh mẽ. Mấy mỹ nữ Đột Quyết của ta, sẽ giúp đại nhân giải tỏa hỏa khí. Mấy người các ngươi…
Hắn chỉ tay về phía mấy Hồ nữ đang nhảy múa, miệng ba la ba lô một hồi phiên ngữ. Lâm đại nhân nghe thấy mà cả đầu muốn bốc khói: "Xem nào, là cái thứ tiếng chim chuột gì đây, không phải tiếng Anh, cũng chẳng phải tiếng Pháp."
Lộc Đông Tán biết hắn nghe không hiểu, liền tự động phiên dịch:
- A Sử Lặc nói, bảo mấy nàng đó hầu hạ tốt Lâm đại nhân. Hầu hạ cho Lâm đại nhân cảm thấy thoải mái. Sau khi về nước sẽ bẩm báo lên Tỳ Già Khả Hãn, tấn thăng bọn họ lên phụ mẫu huynh trưởng.
Lời nói vừa dứt, lập tức có hiệu quả. Mấy nữ tử người Hồ càng như da trâu bị dính đường, dính chặt vào không thoát được, áp sát bên người Lâm đại nhân uốn éo eo, hai tay nâng bộ ngực tròn trịa vểnh lên, cặp mông chà xát lên người của hắn. A Sử Lặc và Lộc Đông Tán nhìn thấy cũng ngầm nuốt nước bọt. Chỉ một chốc, trong đại trướng hỏa dục bốc cao, nhiệt độ trong nháy mắt đã tăng thêm mấy độ.
Đột Quyết nữ nhân, thân hình quả nhiên tuyệt vời, chỉ sờ ngực một cái thôi, hắc hắc, lão tử đã ngả nghiêng rồi. Hai tay của Lâm đại nhân dùng hết sức thám hiểm trên người của Hồ nữ, dọc theo vải lụa mềm mại chui thẳng vào trong áo, nắm chặt đôi chân to trắng như tuyết, ra sức vân vê. Nữ tử người Hồ liền ư hừ thêm một tiếng, giống như loài mèo Ba Tư ngủ không đủ thì đi bắt hồn con người.
Thấy Lâm đại nhân phóng túng như vậy, thu phóng tự nhiên, A Sử Lặc và Lộc Đông Tán hai người tự than thở không bằng. A Sử Lặc nuốt nước bọt nói:
- Đại nhân, vừa rồi chúng ta đề cập với ngài chuyện mượn đại pháo, ngài xem…
Lâm đại nhân chớp mắt một cái, sờ mó trên bộ ngực của Hồ nữ một lúc, cười nói:
- A huynh, việc đó sợ rằng huynh tìm nhầm người rồi. Ta chỉ là một Lại bộ phó thị lang còn chưa nhậm chức, là tiểu quan nhỏ như hạt vừng hạt đậu, lại còn đang ngồi tàu bay giấy. Việc mượn đại pháo, huynh nên tìm đến quân doanh đó. Hai huynh không phải là không quen ai chứ? Vậy đi, ta giới thiệu cho huynh một người, Đại Hoa thượng tướng quân Lý Thái. Hai người biết ông ta chứ? Ông ta quản lý đại quân ở biên cương. Hồng y đại pháo mà mọi người muốn mượn trong tay ông ta rất nhiều, cứ trực tiếp tìm ông ta là được. Tặng ít hãn huyết bảo mã, tặng ít mỹ nữ, là việc xong ngay.
A Sử Lặc cười gượng:
- Lâm đại nhân nói đùa rồi. Lý Thái lão tướng quân với Đột Quyết ta giao chiến nhiều năm, chúng ta sao lại không biết. Nếu có thể thông qua ông ta, chúng ta cần gì phải tìm đến ngài.
Lâm Vãn Vinh thầm hừ một tiếng, mấy người Đột Quyết này cũng không đến nỗi ngu ngốc, biết sự uy hiếp lớn nhất của Đại Hoa đối với bọn họ chính là hồng y đại pháo. Trước đây, hồng y đại pháo vừa to, vừa nặng, khó di chuyển, không gây được uy lực lớn đối với người Đột Quyết. Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, Từ Vị được sự chỉ điểm của Lâm Vãn Vinh, phái người lên thiết giáp hạm của người Pháp học kỹ thuật hỏa pháo, lại thông qua sự cải tiến kỳ diệu của Từ Chỉ Tinh, không chỉ bắn xa hơn, chính xác hơn, uy lực hỏa pháo tăng lên rõ rệt, mà ngay cả kích thước cũng được thu nhỏ hơn nhiều. Chỉ cần hai chiến mã là có thể nhẹ nhàng kéo đi. Người Đột Quyết cũng rất thức thời, biết được sự uy hiếp lớn nhất của hỏa pháo đối với bọn họ, liền nghĩ cách muốn mượn về để nghiên cứu. Nhưng mà số lượng đại pháo cải tiến không nhiều, lại do Lý Thái đích thân quản lý, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài, cho nên bọn họ mới không có cách nào kiếm được.
- A huynh, các ngươi muốn mượn đại pháo làm gì vậy? Người Đột Quyết các ngươi không phải là dựa vào ngựa để đánh cả thiên hạ sao? Hỏa pháo nặng đến nỗi hai con ngựa kéo còn không nổi, các ngươi mượn về cũng vô dụng thôi!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả.
Lộc Đông Tán mắt chợt sáng lên, gật gù:
- Lâm đại nhân nói không sai. Người Đột Quyết chúng ta là dân tộc trên lưng ngựa. Hỏa pháo đối với chúng ta mà nói cũng không có nhiều tác dụng. Nhưng mấy ngày nay chúng ta loanh quanh trong kinh thành, không có gì làm, vừa hay A Sử Lặc nói với ta Lâm đại nhân mời ngài ấy đi xem diễn pháo. Huynh đệ chúng ta đều rất cao hứng, bởi vậy muốn mượn một khẩu hỏa pháo về bắn thử. Hơn nữa, thỏ, chó sói ở trên núi cũng rất nhiều, chúng ta bắn chơi mấy phát cũng hay. Theo như Lâm đại nhân nói, hỏa pháo rất nặng, hai con ngựa cũng kéo không nổi. Ngài cũng không phải lo chúng ta có thể kéo nó đi. Chờ chúng ta chơi mấy ngày, liền trả lại cho ngài. Để thể hiện thành ý của chúng ta, A Sử Lặc đã đặc biệt chuẩn bị bốn vị mỹ nữ Đột Quyết, kính dâng đại nhân.
Lâm Vãn Vinh là ai chứ, là lão tổ tông của mấy loại thủ đoạn mưu kế xảo trá này. Thấy ánh mắt A Sử Lặc lấp lánh, thì biết hắn trong lòng nhất định có âm mưu khác. Lâm đại nhân cười to:
- Hóa ra hai vị muốn mượn đại pháo để săn bắn. Quả là ý tưởng khác lạ. Nhưng mà vừa rồi ta đã nói, ta thấp cổ bé họng, cũng không có cách nào cả!
Lộc Đông Tán lắc đầu:
- Đại nhân quá khiêm nhường rồi. Lúc ngài ở Sơn Đông mang binh diệt Bạch Liên giáo, chính là nhờ hỏa pháo lập đại công, uy danh trong quân cực lớn, chỉ cần ngài lên tiếng, thì không có gì là không làm được cả.
"Mẹ nó. Người Hồ quả nhiên tâm kế sâu xa, đến cả việc này mà cũng biết được." Thấy vẻ mặt nôn nóng của A Sử Lặc và Lộc Đông Tán, nghĩ sơ qua cũng biết là muốn kiếm được hỏa pháo. Lâm Vãn Vinh thở dài ra vẻ khó khăn:
- Hai vị huynh đài, các ngươi không biết rồi. Ta trong quân mặc dù có không ít huynh đệ, quan hệ không cần phải nói. Nhưng giờ đây đại pháo của Thần cơ doanh đều do Lý Thái quản lý. Lão đầu này các ngươi cũng biết rồi đó, tính tình cẩn thận, mỗi ngày đều phải tự mình đếm đủ số đại pháo rồi mới đi ngủ. Cho dù là ta muốn giúp cũng giúp không nổi a!
A Sử Lặc và Lộc Đông Tán quay mặt nhìn nhau, không ngờ vị Lâm đại nhân này vẻ ngoài ham tài háo sắc, đến chỗ quan trọng thì đột nhiên lại trở nên nguyên tắc. Xem ra chút công phu vừa rồi không đủ a. Hai người nhìn nhau một cái, A Sử Lặc cắn răng, móc từ trong ngực ra một cái bao túi:
- Lâm đại nhân, mời ngài xem thứ này.
Cái túi này không lớn, cũng không nặng, không thấy rõ bên trong là thứ gì. A Sử Lặc lại như rất trân trọng bảo bối này, cẩn thận nghiêm túc lấy ra, đưa tới trước mặt Lâm đại nhân.
Một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, vừa hăng hắc lại có mùi thơm kỳ lạ, làm cho người ta phấn chấn. Lâm Vãn Vinh nhắm mắt, cố sức hít hà, mùi hương này vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
- Đại nhân, đạy là một thứ rất tốt.
A Sử Lặc liếm liếm môi, trong mắt thoáng qua vẻ tham lam, giống như thứ trong tay hắn chính là một khối vàng vậy. Mà ngay cả người trầm ổn như Lộc Đông Tán hai mắt cũng sáng lên, nhìn chằm chằm vào cái túi nọ, không chớp mắt.
A Sử Lặc lấy một cái ấm nhỏ không có nước, từ từ đổ thứ trong túi nhỏ kia ra, Lâm Vãn Vinh nhìn rõ, đó là một cái lá cây héo vàng, bị cắt thành từng miếng nhỏ, mùi hương thoang thoảng xộc lên mũi ngày càng nồng đậm hơn.
Không đợi cho Lâm Vãn Vinh nhìn rõ ràng, A Sử Lặc đậy cái ấm lại, quay qua Lâm Vãn Vinh cười thầm bí, lấy một mồi lửa nhỏ bên cạnh, đốt một nhúm cỏ khô, nhanh chóng ném vào trong cái ấm. Trong chốc lát, một làn khói mỏng từ trong ấm bốc lên, một mùi vị quen thuộc phả vào mặt.
"Đây, đây là trò gì vậy?" Lâm đại nhân hít dài một hơi, sắc mặt dần dần trở nên trịnh trọng.
A Sử Lặc và Lộc Đông Tán thấy khói nhẹ bay lên, lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng thò mũi gần miệng ấm, hít sâu một hơi, sau đó cùng ngẩng đầu, thở một hơi dài. Vẻ mặt trông như vô cùng tiêu diêu tự tại, giống như là một thần tiên trên trời vậy.
- Lâm đại nhân, ngài nhanh hít một hơi.
A Sử Lặc vội đưa cái ấm nhỏ cho Lâm Vãn Vinh, ân cần nói.
Lâm Vãn Vinh cầm lấy cái ấm nhỏ, sắc mặt trầm ngâm, chăm chú xoay xoay cái ấm, cầm cái ấm đang rất nóng cũng không có cảm giác đau đớn. Quái sự lúc năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều, thứ này ngay cả Đại Hoa cũng không có, sao lại xuất hiện trong tay người Đột Quyết chứ?
Hắn đưa miệng ấm lại gần hít một hơi, một cảm giác nóng bỏng xộc lên mũi cay cay, làm hắn ho lên hai cái. A Sử Lặc và Lộc Đông Tán cười vang, nhìn qua hắn, tự hào nói:
- Lâm đại nhân, ngài cảm thấy thế nào?
Lâm Vãn Vinh giữ chặt cái ấm nhỏ, im lặng một lúc, nghiêm túc hỏi:
- A huynh, Lộc huynh, thứ này ở đâu ra vậy?
Hai người thấy hắn không hỏi tên của thứ này, mà lại hỏi lấy ở đâu ra, nhất thời đều có chút kinh ngạc. Không lẽ vị Lại bộ phó thị lang đại nhân thần kỳ này đã thấy qua thứ này? Nếu vậy thì đúng là quá thần kỳ rồi!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lộc Đông Tán nói:
- Lâm đại nhân, lẽ nào trước đây ngài đã thấy qua loại lạt tị thảo* này?
( *lạt tị thảo: cỏ cay mũi )
- Cỏ gì?!!!
Lâm đại nhân mở to con mắt, lớn tiếng hỏi.
- Lạt tị thảo a!
Lộc Đông Tán thấy vẻ mặt của Lâm đại nhân như vậy, càng cười to:
- À, cái tên cỏ này, đại nhân nhất định chưa từng nghe qua, đây gọi theo tiếng của người Đột Quyết chúng tôi. Đại Hoa các ngài chắc chắn không có loại cỏ này. Ở phía nam Đột Quyết chúng ta, sát với sa mạc nằm gần Đại Hoa, là loại cỏ thiên nhiên sinh ra. Nhưng mà số lượng cực kỳ ít ỏi. Mỗi năm cũng không được mấy cân. Chiến sĩ hay chiến mã trong dân tộc chúng ta nếu bị thương, bị bệnh, đôi lúc bệnh rất nghiêm trọng, đi không nổi, chúng ta liền cho hít khói của cỏ mũi cay này, là bệnh sẽ nhanh khỏi. Lâu rồi, mọi người thành nghiện, càng ngày càng thích hít cỏ cay mũi này. Nhưng mà loại cỏ này sinh trưởng khó khăn, cả Đột Quyết chúng ta, mỗi năm chỉ tìm được hai đến ba cân. Nói phải dùng vạn kim tệ để đổi lấy nó cũng không hề sai. Chỗ cỏ này là chiến lợi phẩm mà Đại hãn thưởng cho ta khi tiêu diệt Thiết Lặc năm năm trước, vẫn cất kỹ cho đến tận hôm nay. Lâm đại nhân, ngài thử lần nữa nhé, ta bảo đảm ngài nhất định sẽ thích loại lạt tị thảo này.
- Lạt tị thảo… Lạc tị thảo!
Lâm Vãn Vinh lẩm nhẩm hai tiếng, đột nhiên cười to:
- Hay, hay. Hay cho cái tên lạt tị thảo. Người Đột Quyết các ngươi quả nhiên sản vật phong phú. Nhưng mà hai vị nhớ kỹ, sau này chỉ có thể gọi là cỏ cay mũi, càng không được gọi là lá thuốc phiện*, càng không được gọi là thuốc lá. Nếu không, các ngươi sẽ không xong với ta đâu.
- Đại nhân, thuốc lá là gì vậy?
Lộc Đông Tán tò mò hỏi.
- Thuốc lá là loại cỏ có thể bốc khói… nhưng nghe không hay như lạt tị thảo của các ngươi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- A huynh, ta nói huynh sao hẹp hòi vậy. Chút lạt tị thảo này, chỉ vài ba hơi là hết. Thêm nữa đi! Ta mang về cho vợ lớn, vợ bé, nhạc phụ, nhạc mẫu nhà ta hít thử…
Thấy Lâm đại nhân thích thú cái này còn hơn cả sờ chân nữ nhân, hai người nhất thời cảm giác có hy vọng hơn. A Sử Lặc cắn răng, đang định lấy một nhúm cỏ cay mũi trong túi ra, thì thấy Lâm đại nhân thò tay, cướp lấy cả cái túi, cười nói:
- Hà tất như vậy, khách khí quá, đưa hết cho ta là được rồi, còn việc kia cũng nhỏ như cái túi này thôi, ta quay về tìm mấy người bàn bạc là xong ngay.
"Đã gặp qua kẻ mặt dày, nhưng không có ai dày mặt như thế này cả. Đại Hoa lần này thật lạ, lại có thể để một kẻ như vậy làm quan." Thấy Lâm đại nhân không chút khách khí bỏ cả túi lạt tị thảo vào người, A Sử Lặc muốn rớm máu trong lòng, cơ mặt giật giật mấy cái, nhưng lại không thể không cố gắng đưa bộ mặt tươi cười ra:
- Loại lạt tị thảo này mặc dù trân quý vô bỉ, nhưng nếu đại nhân đã thích, A Sử Lặc tự nhiên dâng cả hai tay. Nhưng còn việc mượn đại pháo…
Lâm đại nhân nhận xong đại lễ, vỗ vỗ ngực, cười vang:
- Không vấn đề gì, đừng nói là đại pháo, cho dù là phi cơ ta cũng có thể kiếm cho ngươi. Lộc huynh a, tiểu đệ còn có một việc muốn thỉnh giáo.
Thấy Lâm đại nhân sảng khoái đáp ứng, hai người lập tức mừng rỡ. Lộc Đông Tán vội vàng nói:
- Lâm đại nhân, có chuyện gì mời nói, Lộc Đông Tán nhất định biết gì nói nấy.
Lâm đại nhân cười hi hi:
- Lộc huynh, huynh học thức rộng lớn, chắc là có thể viết chữ Đại Hoa chứ.
- Điều đó là tất nhiên...
Lộc Đông Tán cười nói:
- Văn tự Đột Quyết ta không nói, mà ngay cả chữ Đại Hoa, ta cũng có thể viết được không ít.
- Ồ, không ngờ Lộc huynh tài giỏi như vậy, ngay cả chữ của Đại Hoa ta cũng có thể viết!
Lâm đại nhân vỗ vỗ tay:
- Vậy Lộc huynh có thể vẽ cho ta một bức họa đường biên giới giữa hai nước chúng ta được không? Ài, gần đây đọc sách nhiều quá, đến cả đường biên giới hai nước ở đâu cũng đều quên mất rồi. Xấu hổ, xấu hổ a…!
"Gặp quỷ rồi, người này rốt cuộc là mặt dày đến mức nào đây?!" A Sử Lặc bị Lâm đại nhân cướp mất túi cỏ cay mũi, cũng giống như là cắt mất nửa cân thịt trên người hắn vậy. Giờ nhìn Lâm đại nhân như thế nào cũng không thấy vừa mắt.
- Việc này đơn giản thôi!
Lộc Đông Tán cười nói, lấy một cục than vẽ lên tấm thảm trong đại trướng.
- Mời đại nhân xem. Đây là Ô Lan Ô Đức (Ulan-Ude), đây là Y Nhĩ Khố Thứ Khắc (Irkutsk), đây là hồ Bối Gia Nhĩ (Baikal)… Chỗ này vốn là thuộc về Thiết Lặc và Khiết Đan, sau này hai bộ tộc này bị chúng ta tiêu diệt. Vùng này chính là nơi chúng ta đang sinh sống. Biên giới phía nam chính là sông Sắc Lặc Cách (Selenge), Xa Xa Nhĩ Lặc Cách (Tsetserleg), do chúng ta diệt Hồi Hột thu về. Dọc theo Kim Sơn (núi A Nhĩ Thái- Altay), mạch núi theo hướng Đông Tây. Phía bắc tới Ô Tư Quý Khố Đặc (Ust-kut). Đều là đất thuộc Đột Quyết ta. Nếu như nói hai nước chúng ta có đường biên giới, thì nó tạm thời ở đây. Chúng ta gọi vùng này là Ba Lý Khôn (Barkol), còn các ngài gọi là Y Ngô (Aral).
Lộc Đông Tán quả nhiên không hổ là Đột Quyết quốc sư, mới thò tay ra vẽ bản đồ, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã ghi lại trên bản đồ phạm vi thế lực của Đột Quyết và Đại Hoa.
Lâm đại nhân nghe xong, đầu óc mở rộng không ít, lắc đầu cảm thán:
- Sắc lang gì đó, Xa cách gì đó, lại còn có quần gì đó… Mấy cái tên này nghe hay thật. Lộc huynh, người Đột Quyết các huynh thật là có văn hóa!
Lộc Đông Tán gật đầu cười, nói:
- Đó là tự nhiên. Người Đột Quyết chúng ta đất đai vượt qua tận cùng sa mạc và thảo nguyên, các dân tộc du mục nhiều như rừng. Chỉ riêng Thiết Lặc và Khiết Đan, trước kia cũng lớn mạnh hơn chúng ta. Nếu Đột Quyết ta không có bản lĩnh thực sự, làm sao có thể chiếm lĩnh vùng đất rộng như vậy, làm cho các tộc khác phải thần phục?
"Thần phục? Thần phục cái rắm. Ngươi dọa ai chứ. Vấn đề dân tộc là khó giải quyết nhất. Đến lúc bọn họ phản các ngươi, ngươi sẽ biết được mùi vị." Lâm đại nhân gật đầu tán thưởng:
- Có bản lĩnh, quả nhiên là có bản lĩnh. Lộc huynh, huynh nói đây là Kim Tử Sơn phải không?
- Không phải là Kim Tử Sơn, là Kim Sơn (Altay). Lộc Đông Tán vội sửa.
- Lộc huynh kiến thức rộng rãi. Nếu tiểu đệ nhớ không nhầm, Kim Sơn hình như thuộc về Đại Hoa chúng ta mà.
Lâm đại nhân cười hì hì: "Ai bảo cái đồ mũi diều hâu nhà ngươi dám dọa ta, "Kim Sơn thuộc Bắc Kinh" câu này lão tử ta đã gào từ nhỏ đến lớn, lúc nào mới đến phiên Đột Quyết các ngươi chiếm Kim Sơn chứ?"
Lộc Đông Tán thấy hắn về vị trí địa lý của Đại Hoa và Đột Quyết chỉ biết qua loa, vốn còn cho rằng hắn mù tịt, đâm ra coi thường hắn. Đến lúc nghe thấy hắn nói Kim Sơn thuộc về Đại Hoa, trong lòng bỗng sợ hãi. "Đột Quyết với Đại Hoa giao chiến nhiều năm, đại khái đều coi dãy Kim Sơn là biên giới. Cho đến mấy năm gần đây, Đột Quyết tiêu diệt xong các thế lực khác ở phương bắc, mới ồ ạt đột phá Kim Sơn, xâm nhập vào Y Ngô, Ngạch Tế Nạp (sông Ejin, hay theo tiếng Mông Cổ là Etsin-gol - còn gọi là Hắc Hà 黑河). Tiểu tử này mở miệng một cái nói Kim Sơn thuộc về Đại Hoa, xem ra cũng không phải là dạng người không biết gì."
- Cái này, hai nước tranh chấp, lúc thuộc về bên này, lúc thuộc về bên kia cũng là chuyện thường tình.
Lộc Đông Tán giả thích.
- Lúc của bên này, lúc của bên kia ư?
Lâm đại nhân cười hắc hắc:
- À, đúng rồi. Lộc huynh, lạt tị thảo gì đó của các huynh, sinh trưởng ở chỗ nào vậy?
- Nằm ở giữa Khoa Bố Đa (Khovd) và núi A Nhĩ Thái (Altay), chính là chỗ này!
Lộc Đông Tán chỉ một điểm trên bản đồ, tò mò hỏi:
- Lâm đại nhân, ngài hỏi để làm gì vậy?
- À, không có gì. Không chừng có một ngày, ta tới Khoa Bố Đa thăm các ngươi một chuyến cũng nên.
Lâm đại nhân cười hi hi, trả lời không có chút nghiêm chỉnh.
- Hoan nghênh, hoan nghênh… hoan nghênh Lâm đại nhân tới Khoa Bố Đa chúng ta làm khách!
A Sử Lặc cắn răng cố cười:
- Lâm đại nhân, ngài xem chuyện mượn đại pháo…
- Việc này, cứ để ta, làm xong ta sẽ báo cho các ngươi một tiếng. Bọn Lý Thánh muốn phát hiện ra, cũng phải mất một đoạn thời gian…
Lâm đại nhân tự tin nói.
Đại nhân, phát hiện cái gì?
A Sử Lặc không hiểu, hỏi lại.
- À, ta nói, kiếm được đại pháo mới nhất cho các ngươi rồi, cho các ngươi đi săn thoải mái. Chỉ cần các người đến lúc đó không bắn thẳng vào hoàng cung chúng ta là được.
Lâm đại nhân nhếch mép cười, lời nói ra làm cho hai sứ giả Đột Quyết kinh hãi.
A Sử Lặc và Lộc Đông Tán đều có một cảm giác kỳ quái: "Vị Lâm đại nhân này vào doanh trướng của người Đột Quyết mà ung dung thoải mái giống như vào nhà mình vậy, muốn ăn thì ăn, muốn sờ mó thì sờ mó, muốn lấy thì lấy. Không có chút khách khí nào cả. Cái gì tốt đều bị hắn chiếm hết rồi. Nhưng mà về việc hắn đáp ứng, hai ta vẫn không có một chút chắc chắn. Rốt cuộc là ai đùa ai đây?" Hai người đồng thời trở nên mơ hồ.
Mặt trời ngả về tây, Lâm đại nhân đánh chén no nê, sờ mó ngực của một nữ tử người Hồ xinh đẹp đến mỏi tay, lại cầm túi cỏ cay mũi mà A Sử Lặc coi như tính mạng, nhảy lên ngựa ra về.
- Vô sỉ! Không biết xấu hổ! Dơ bẩn như phân thỏ!
Nhìn bóng dáng tiêu sái của Lâm đại nhân, A Sử Lặc không nén được tức giận, xoẹt một tiếng rút mã đao ra, gào to:
- Lộc Đông Tán, ta thực sự muốn cho hắn một đao!
Lộc Đông Tán nghiêm túc nói: "A Sử Lặc, không nên kích động. Ngài tặng hắn mỹ nữ, hắn không lấy đúng không?
A Sử Lặc hừ một tiếng:
- Không cần thì không cần. Nhưng mà vừa gần gũi, vừa sờ mó, tiện nghi đều bị hắn chiếm hết rồi. Đây đều là thị thiếp trong trướng của ta đó!
- Người này không đơn giản! A Sử Lặc, ta nghĩ ngươi đừng nên trông mong gì nữa!
Lộc Đông Tán khẽ khuyên bảo.
- Không đơn giản cái rắm, nếu có ngày hắn ra chiến trường, ta nhất định sẽ chém tên này trước tiên!
A Sử Lặc khó chịu hừ một tiếng, nói tiếp:
Lộc Đông Tán, mặt khác, chúng ta có cần tiếp tục tiếp xúc không?
- Cần! Mà phải nắm chắc! Nhất định phải nhanh chóng!
Nhìn bóng dáng xa xa của Lâm Vãn Vinh, Lộc Đông Tán khẽ thở dài:
- Ta có một dự cảm không rõ ràng, gã Lâm Tam này sẽ là một mối phiền phức lớn của chúng ta!
Biên dich, biên tập: Melly
- Mượn đại pháo? Tốt thôi!
Lâm đại nhân cao hứng nói:
- Trên người ta giờ đang có hai khẩu, một khẩu lớn, một khẩu bé, các ngươi muốn mượn khẩu nào?
- Mang trên người ư?!
Lộc Đông Tán cùng A Sử Lặc quay mặt nhìn nhau: "Đại pháo có thể mang theo trên người? Vậy thì trình độ kỹ thuật của Đại Hoa rốt cuộc đã đạt đến mức nào rồi?!"
- Đại nhân, ngài có thể đưa đại pháo trên người ra cho chúng tôi xem thử được không?!
Lộc Đông Tán nhìn đánh từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Vãn Vinh, thận trọng hỏi dò.
- Xem khẩu nhỏ nhé, đây, hai vị xem…
Lâm đại nhân móc ra khẩu súng lục, dương dương tự đắc:
- Cái này gọi là đại pháo cầm tay, là sản phẩm mới nhất của sự hợp tác giữa Đại Hoa và người Tây, không đến vài năm nữa sẽ trang bị cho toàn bộ kỵ binh và bộ binh của chúng ta.
Lộc Tán Đông và A Sử Lặc hai người cùng Lâm đại nhân qua lại cũng đã mấy lần rồi, nghe hắn nói thì giống như mây trôi trên trời vậy, cũng không biết câu nào thật, câu nào giả. Nhưng khẩu súng lục này kết cấu tinh xảo, chế tác phức tạp, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường. Chẳng lẽ đúng như lời của Lâm đại nhân, Đại Hoa đã phát triển nghiên cứu súng cầm tay?
- Lâm đại nhân, vậy khẩu đại pháo kia đâu, cũng ở trên người ngài sao?!
A Sử Lặc vội hỏi.
Lâm đại nhân cười hắc hắc:
- Khẩu còn lại gọi là đại đại pháo, đương nhiên là ở trên người ta. Khẩu này chính là là thần khí trời sinh, hình dáng hùng vĩ, uy lực vô cùng, đã từng một đêm oanh tạc liên tục mười hai xử nữ mà hỏa lực vẫn y nguyên. Thế nào, lợi hại không?
Lâm đại nhân mắt ti hí lướt trên những gương mặt xinh đẹp cùng thân hình thiếu vải của mấy nữ tử người Hồ một lượt, gật gù nói:
- Nhưng mà nữ tử Đột Quyết các ngươi thân hình cao lớn, từ nhỏ đến lớn cưỡi ngựa, khẩu đại pháo quý báu này của bản đại nhân muốn đối phó với mười hai người thì có chút khó khăn, còn với mười người thì không thành vấn đề!
Hai người Lộc A càng nghe càng thấy mơ hồ, khẩu đại pháo của Lâm đại nhân lúc thì muốn đánh xử nữ, lúc thì lại muốn đánh Hồ nữ, rốt cuộc là thứ gì lợi hại vậy?
Thấy thần sắc nghi hoặc của hai người này, Lâm Vãn Vinh càng ha ha cười to, nhìn hai người với ánh mắt xấu xa:
- A huynh, Lộc huynh, nói đến khẩu pháo này, kỳ thực trên người chúng ta ai cũng có, nhưng chẳng qua chỉ là một cài kèn nhỏ mà thôi. Của ta thì đường kính to hơn, làm cho nữ tử trong thiên hạ nghe thấy mà sợ, không ngóc đầu lên nổi.
Hai người Đột Quyết lúc đó mới hiểu ra khẩu đại pháo mà Lâm đại nhân nói tới là thứ gì, đơn giản là một tên bại hoại, ngay cả cầm thú còn không bằng. Người như thế này mà có thể làm Lại bộ phó thị lang của Đại Hoa sao, từ đây có thể thấy Đại Hoa suy bại đến mức độ nào rồi.
Trong lòng hai người vừa buồn cười lại vừa sầu não. A Sử Lặc cười ha hả:
- Đại nhân quả là tư tưởng khác lạ, ta rất bội phục, bội phục! Nhưng thứ mà ta muốn mượn đại nhân, chính là loại hỏa pháo ngay trước trưng bày ở diễn võ trường, uy lực cực đại, kết cấu tinh xảo.
Lâm đại nhân sa sầm mặt, im lặng. A Sử Lặc vội vàng nói tiếp:
- Đại nhân tuổi trẻ khí thịnh, hỏa lực mạnh mẽ. Mấy mỹ nữ Đột Quyết của ta, sẽ giúp đại nhân giải tỏa hỏa khí. Mấy người các ngươi…
Hắn chỉ tay về phía mấy Hồ nữ đang nhảy múa, miệng ba la ba lô một hồi phiên ngữ. Lâm đại nhân nghe thấy mà cả đầu muốn bốc khói: "Xem nào, là cái thứ tiếng chim chuột gì đây, không phải tiếng Anh, cũng chẳng phải tiếng Pháp."
Lộc Đông Tán biết hắn nghe không hiểu, liền tự động phiên dịch:
- A Sử Lặc nói, bảo mấy nàng đó hầu hạ tốt Lâm đại nhân. Hầu hạ cho Lâm đại nhân cảm thấy thoải mái. Sau khi về nước sẽ bẩm báo lên Tỳ Già Khả Hãn, tấn thăng bọn họ lên phụ mẫu huynh trưởng.
Lời nói vừa dứt, lập tức có hiệu quả. Mấy nữ tử người Hồ càng như da trâu bị dính đường, dính chặt vào không thoát được, áp sát bên người Lâm đại nhân uốn éo eo, hai tay nâng bộ ngực tròn trịa vểnh lên, cặp mông chà xát lên người của hắn. A Sử Lặc và Lộc Đông Tán nhìn thấy cũng ngầm nuốt nước bọt. Chỉ một chốc, trong đại trướng hỏa dục bốc cao, nhiệt độ trong nháy mắt đã tăng thêm mấy độ.
Đột Quyết nữ nhân, thân hình quả nhiên tuyệt vời, chỉ sờ ngực một cái thôi, hắc hắc, lão tử đã ngả nghiêng rồi. Hai tay của Lâm đại nhân dùng hết sức thám hiểm trên người của Hồ nữ, dọc theo vải lụa mềm mại chui thẳng vào trong áo, nắm chặt đôi chân to trắng như tuyết, ra sức vân vê. Nữ tử người Hồ liền ư hừ thêm một tiếng, giống như loài mèo Ba Tư ngủ không đủ thì đi bắt hồn con người.
Thấy Lâm đại nhân phóng túng như vậy, thu phóng tự nhiên, A Sử Lặc và Lộc Đông Tán hai người tự than thở không bằng. A Sử Lặc nuốt nước bọt nói:
- Đại nhân, vừa rồi chúng ta đề cập với ngài chuyện mượn đại pháo, ngài xem…
Lâm đại nhân chớp mắt một cái, sờ mó trên bộ ngực của Hồ nữ một lúc, cười nói:
- A huynh, việc đó sợ rằng huynh tìm nhầm người rồi. Ta chỉ là một Lại bộ phó thị lang còn chưa nhậm chức, là tiểu quan nhỏ như hạt vừng hạt đậu, lại còn đang ngồi tàu bay giấy. Việc mượn đại pháo, huynh nên tìm đến quân doanh đó. Hai huynh không phải là không quen ai chứ? Vậy đi, ta giới thiệu cho huynh một người, Đại Hoa thượng tướng quân Lý Thái. Hai người biết ông ta chứ? Ông ta quản lý đại quân ở biên cương. Hồng y đại pháo mà mọi người muốn mượn trong tay ông ta rất nhiều, cứ trực tiếp tìm ông ta là được. Tặng ít hãn huyết bảo mã, tặng ít mỹ nữ, là việc xong ngay.
A Sử Lặc cười gượng:
- Lâm đại nhân nói đùa rồi. Lý Thái lão tướng quân với Đột Quyết ta giao chiến nhiều năm, chúng ta sao lại không biết. Nếu có thể thông qua ông ta, chúng ta cần gì phải tìm đến ngài.
Lâm Vãn Vinh thầm hừ một tiếng, mấy người Đột Quyết này cũng không đến nỗi ngu ngốc, biết sự uy hiếp lớn nhất của Đại Hoa đối với bọn họ chính là hồng y đại pháo. Trước đây, hồng y đại pháo vừa to, vừa nặng, khó di chuyển, không gây được uy lực lớn đối với người Đột Quyết. Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, Từ Vị được sự chỉ điểm của Lâm Vãn Vinh, phái người lên thiết giáp hạm của người Pháp học kỹ thuật hỏa pháo, lại thông qua sự cải tiến kỳ diệu của Từ Chỉ Tinh, không chỉ bắn xa hơn, chính xác hơn, uy lực hỏa pháo tăng lên rõ rệt, mà ngay cả kích thước cũng được thu nhỏ hơn nhiều. Chỉ cần hai chiến mã là có thể nhẹ nhàng kéo đi. Người Đột Quyết cũng rất thức thời, biết được sự uy hiếp lớn nhất của hỏa pháo đối với bọn họ, liền nghĩ cách muốn mượn về để nghiên cứu. Nhưng mà số lượng đại pháo cải tiến không nhiều, lại do Lý Thái đích thân quản lý, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài, cho nên bọn họ mới không có cách nào kiếm được.
- A huynh, các ngươi muốn mượn đại pháo làm gì vậy? Người Đột Quyết các ngươi không phải là dựa vào ngựa để đánh cả thiên hạ sao? Hỏa pháo nặng đến nỗi hai con ngựa kéo còn không nổi, các ngươi mượn về cũng vô dụng thôi!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả.
Lộc Đông Tán mắt chợt sáng lên, gật gù:
- Lâm đại nhân nói không sai. Người Đột Quyết chúng ta là dân tộc trên lưng ngựa. Hỏa pháo đối với chúng ta mà nói cũng không có nhiều tác dụng. Nhưng mấy ngày nay chúng ta loanh quanh trong kinh thành, không có gì làm, vừa hay A Sử Lặc nói với ta Lâm đại nhân mời ngài ấy đi xem diễn pháo. Huynh đệ chúng ta đều rất cao hứng, bởi vậy muốn mượn một khẩu hỏa pháo về bắn thử. Hơn nữa, thỏ, chó sói ở trên núi cũng rất nhiều, chúng ta bắn chơi mấy phát cũng hay. Theo như Lâm đại nhân nói, hỏa pháo rất nặng, hai con ngựa cũng kéo không nổi. Ngài cũng không phải lo chúng ta có thể kéo nó đi. Chờ chúng ta chơi mấy ngày, liền trả lại cho ngài. Để thể hiện thành ý của chúng ta, A Sử Lặc đã đặc biệt chuẩn bị bốn vị mỹ nữ Đột Quyết, kính dâng đại nhân.
Lâm Vãn Vinh là ai chứ, là lão tổ tông của mấy loại thủ đoạn mưu kế xảo trá này. Thấy ánh mắt A Sử Lặc lấp lánh, thì biết hắn trong lòng nhất định có âm mưu khác. Lâm đại nhân cười to:
- Hóa ra hai vị muốn mượn đại pháo để săn bắn. Quả là ý tưởng khác lạ. Nhưng mà vừa rồi ta đã nói, ta thấp cổ bé họng, cũng không có cách nào cả!
Lộc Đông Tán lắc đầu:
- Đại nhân quá khiêm nhường rồi. Lúc ngài ở Sơn Đông mang binh diệt Bạch Liên giáo, chính là nhờ hỏa pháo lập đại công, uy danh trong quân cực lớn, chỉ cần ngài lên tiếng, thì không có gì là không làm được cả.
"Mẹ nó. Người Hồ quả nhiên tâm kế sâu xa, đến cả việc này mà cũng biết được." Thấy vẻ mặt nôn nóng của A Sử Lặc và Lộc Đông Tán, nghĩ sơ qua cũng biết là muốn kiếm được hỏa pháo. Lâm Vãn Vinh thở dài ra vẻ khó khăn:
- Hai vị huynh đài, các ngươi không biết rồi. Ta trong quân mặc dù có không ít huynh đệ, quan hệ không cần phải nói. Nhưng giờ đây đại pháo của Thần cơ doanh đều do Lý Thái quản lý. Lão đầu này các ngươi cũng biết rồi đó, tính tình cẩn thận, mỗi ngày đều phải tự mình đếm đủ số đại pháo rồi mới đi ngủ. Cho dù là ta muốn giúp cũng giúp không nổi a!
A Sử Lặc và Lộc Đông Tán quay mặt nhìn nhau, không ngờ vị Lâm đại nhân này vẻ ngoài ham tài háo sắc, đến chỗ quan trọng thì đột nhiên lại trở nên nguyên tắc. Xem ra chút công phu vừa rồi không đủ a. Hai người nhìn nhau một cái, A Sử Lặc cắn răng, móc từ trong ngực ra một cái bao túi:
- Lâm đại nhân, mời ngài xem thứ này.
Cái túi này không lớn, cũng không nặng, không thấy rõ bên trong là thứ gì. A Sử Lặc lại như rất trân trọng bảo bối này, cẩn thận nghiêm túc lấy ra, đưa tới trước mặt Lâm đại nhân.
Một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, vừa hăng hắc lại có mùi thơm kỳ lạ, làm cho người ta phấn chấn. Lâm Vãn Vinh nhắm mắt, cố sức hít hà, mùi hương này vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
- Đại nhân, đạy là một thứ rất tốt.
A Sử Lặc liếm liếm môi, trong mắt thoáng qua vẻ tham lam, giống như thứ trong tay hắn chính là một khối vàng vậy. Mà ngay cả người trầm ổn như Lộc Đông Tán hai mắt cũng sáng lên, nhìn chằm chằm vào cái túi nọ, không chớp mắt.
A Sử Lặc lấy một cái ấm nhỏ không có nước, từ từ đổ thứ trong túi nhỏ kia ra, Lâm Vãn Vinh nhìn rõ, đó là một cái lá cây héo vàng, bị cắt thành từng miếng nhỏ, mùi hương thoang thoảng xộc lên mũi ngày càng nồng đậm hơn.
Không đợi cho Lâm Vãn Vinh nhìn rõ ràng, A Sử Lặc đậy cái ấm lại, quay qua Lâm Vãn Vinh cười thầm bí, lấy một mồi lửa nhỏ bên cạnh, đốt một nhúm cỏ khô, nhanh chóng ném vào trong cái ấm. Trong chốc lát, một làn khói mỏng từ trong ấm bốc lên, một mùi vị quen thuộc phả vào mặt.
"Đây, đây là trò gì vậy?" Lâm đại nhân hít dài một hơi, sắc mặt dần dần trở nên trịnh trọng.
A Sử Lặc và Lộc Đông Tán thấy khói nhẹ bay lên, lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng thò mũi gần miệng ấm, hít sâu một hơi, sau đó cùng ngẩng đầu, thở một hơi dài. Vẻ mặt trông như vô cùng tiêu diêu tự tại, giống như là một thần tiên trên trời vậy.
- Lâm đại nhân, ngài nhanh hít một hơi.
A Sử Lặc vội đưa cái ấm nhỏ cho Lâm Vãn Vinh, ân cần nói.
Lâm Vãn Vinh cầm lấy cái ấm nhỏ, sắc mặt trầm ngâm, chăm chú xoay xoay cái ấm, cầm cái ấm đang rất nóng cũng không có cảm giác đau đớn. Quái sự lúc năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều, thứ này ngay cả Đại Hoa cũng không có, sao lại xuất hiện trong tay người Đột Quyết chứ?
Hắn đưa miệng ấm lại gần hít một hơi, một cảm giác nóng bỏng xộc lên mũi cay cay, làm hắn ho lên hai cái. A Sử Lặc và Lộc Đông Tán cười vang, nhìn qua hắn, tự hào nói:
- Lâm đại nhân, ngài cảm thấy thế nào?
Lâm Vãn Vinh giữ chặt cái ấm nhỏ, im lặng một lúc, nghiêm túc hỏi:
- A huynh, Lộc huynh, thứ này ở đâu ra vậy?
Hai người thấy hắn không hỏi tên của thứ này, mà lại hỏi lấy ở đâu ra, nhất thời đều có chút kinh ngạc. Không lẽ vị Lại bộ phó thị lang đại nhân thần kỳ này đã thấy qua thứ này? Nếu vậy thì đúng là quá thần kỳ rồi!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lộc Đông Tán nói:
- Lâm đại nhân, lẽ nào trước đây ngài đã thấy qua loại lạt tị thảo* này?
( *lạt tị thảo: cỏ cay mũi )
- Cỏ gì?!!!
Lâm đại nhân mở to con mắt, lớn tiếng hỏi.
- Lạt tị thảo a!
Lộc Đông Tán thấy vẻ mặt của Lâm đại nhân như vậy, càng cười to:
- À, cái tên cỏ này, đại nhân nhất định chưa từng nghe qua, đây gọi theo tiếng của người Đột Quyết chúng tôi. Đại Hoa các ngài chắc chắn không có loại cỏ này. Ở phía nam Đột Quyết chúng ta, sát với sa mạc nằm gần Đại Hoa, là loại cỏ thiên nhiên sinh ra. Nhưng mà số lượng cực kỳ ít ỏi. Mỗi năm cũng không được mấy cân. Chiến sĩ hay chiến mã trong dân tộc chúng ta nếu bị thương, bị bệnh, đôi lúc bệnh rất nghiêm trọng, đi không nổi, chúng ta liền cho hít khói của cỏ mũi cay này, là bệnh sẽ nhanh khỏi. Lâu rồi, mọi người thành nghiện, càng ngày càng thích hít cỏ cay mũi này. Nhưng mà loại cỏ này sinh trưởng khó khăn, cả Đột Quyết chúng ta, mỗi năm chỉ tìm được hai đến ba cân. Nói phải dùng vạn kim tệ để đổi lấy nó cũng không hề sai. Chỗ cỏ này là chiến lợi phẩm mà Đại hãn thưởng cho ta khi tiêu diệt Thiết Lặc năm năm trước, vẫn cất kỹ cho đến tận hôm nay. Lâm đại nhân, ngài thử lần nữa nhé, ta bảo đảm ngài nhất định sẽ thích loại lạt tị thảo này.
- Lạt tị thảo… Lạc tị thảo!
Lâm Vãn Vinh lẩm nhẩm hai tiếng, đột nhiên cười to:
- Hay, hay. Hay cho cái tên lạt tị thảo. Người Đột Quyết các ngươi quả nhiên sản vật phong phú. Nhưng mà hai vị nhớ kỹ, sau này chỉ có thể gọi là cỏ cay mũi, càng không được gọi là lá thuốc phiện*, càng không được gọi là thuốc lá. Nếu không, các ngươi sẽ không xong với ta đâu.
- Đại nhân, thuốc lá là gì vậy?
Lộc Đông Tán tò mò hỏi.
- Thuốc lá là loại cỏ có thể bốc khói… nhưng nghe không hay như lạt tị thảo của các ngươi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- A huynh, ta nói huynh sao hẹp hòi vậy. Chút lạt tị thảo này, chỉ vài ba hơi là hết. Thêm nữa đi! Ta mang về cho vợ lớn, vợ bé, nhạc phụ, nhạc mẫu nhà ta hít thử…
Thấy Lâm đại nhân thích thú cái này còn hơn cả sờ chân nữ nhân, hai người nhất thời cảm giác có hy vọng hơn. A Sử Lặc cắn răng, đang định lấy một nhúm cỏ cay mũi trong túi ra, thì thấy Lâm đại nhân thò tay, cướp lấy cả cái túi, cười nói:
- Hà tất như vậy, khách khí quá, đưa hết cho ta là được rồi, còn việc kia cũng nhỏ như cái túi này thôi, ta quay về tìm mấy người bàn bạc là xong ngay.
"Đã gặp qua kẻ mặt dày, nhưng không có ai dày mặt như thế này cả. Đại Hoa lần này thật lạ, lại có thể để một kẻ như vậy làm quan." Thấy Lâm đại nhân không chút khách khí bỏ cả túi lạt tị thảo vào người, A Sử Lặc muốn rớm máu trong lòng, cơ mặt giật giật mấy cái, nhưng lại không thể không cố gắng đưa bộ mặt tươi cười ra:
- Loại lạt tị thảo này mặc dù trân quý vô bỉ, nhưng nếu đại nhân đã thích, A Sử Lặc tự nhiên dâng cả hai tay. Nhưng còn việc mượn đại pháo…
Lâm đại nhân nhận xong đại lễ, vỗ vỗ ngực, cười vang:
- Không vấn đề gì, đừng nói là đại pháo, cho dù là phi cơ ta cũng có thể kiếm cho ngươi. Lộc huynh a, tiểu đệ còn có một việc muốn thỉnh giáo.
Thấy Lâm đại nhân sảng khoái đáp ứng, hai người lập tức mừng rỡ. Lộc Đông Tán vội vàng nói:
- Lâm đại nhân, có chuyện gì mời nói, Lộc Đông Tán nhất định biết gì nói nấy.
Lâm đại nhân cười hi hi:
- Lộc huynh, huynh học thức rộng lớn, chắc là có thể viết chữ Đại Hoa chứ.
- Điều đó là tất nhiên...
Lộc Đông Tán cười nói:
- Văn tự Đột Quyết ta không nói, mà ngay cả chữ Đại Hoa, ta cũng có thể viết được không ít.
- Ồ, không ngờ Lộc huynh tài giỏi như vậy, ngay cả chữ của Đại Hoa ta cũng có thể viết!
Lâm đại nhân vỗ vỗ tay:
- Vậy Lộc huynh có thể vẽ cho ta một bức họa đường biên giới giữa hai nước chúng ta được không? Ài, gần đây đọc sách nhiều quá, đến cả đường biên giới hai nước ở đâu cũng đều quên mất rồi. Xấu hổ, xấu hổ a…!
"Gặp quỷ rồi, người này rốt cuộc là mặt dày đến mức nào đây?!" A Sử Lặc bị Lâm đại nhân cướp mất túi cỏ cay mũi, cũng giống như là cắt mất nửa cân thịt trên người hắn vậy. Giờ nhìn Lâm đại nhân như thế nào cũng không thấy vừa mắt.
- Việc này đơn giản thôi!
Lộc Đông Tán cười nói, lấy một cục than vẽ lên tấm thảm trong đại trướng.
- Mời đại nhân xem. Đây là Ô Lan Ô Đức (Ulan-Ude), đây là Y Nhĩ Khố Thứ Khắc (Irkutsk), đây là hồ Bối Gia Nhĩ (Baikal)… Chỗ này vốn là thuộc về Thiết Lặc và Khiết Đan, sau này hai bộ tộc này bị chúng ta tiêu diệt. Vùng này chính là nơi chúng ta đang sinh sống. Biên giới phía nam chính là sông Sắc Lặc Cách (Selenge), Xa Xa Nhĩ Lặc Cách (Tsetserleg), do chúng ta diệt Hồi Hột thu về. Dọc theo Kim Sơn (núi A Nhĩ Thái- Altay), mạch núi theo hướng Đông Tây. Phía bắc tới Ô Tư Quý Khố Đặc (Ust-kut). Đều là đất thuộc Đột Quyết ta. Nếu như nói hai nước chúng ta có đường biên giới, thì nó tạm thời ở đây. Chúng ta gọi vùng này là Ba Lý Khôn (Barkol), còn các ngài gọi là Y Ngô (Aral).
Lộc Đông Tán quả nhiên không hổ là Đột Quyết quốc sư, mới thò tay ra vẽ bản đồ, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã ghi lại trên bản đồ phạm vi thế lực của Đột Quyết và Đại Hoa.
Lâm đại nhân nghe xong, đầu óc mở rộng không ít, lắc đầu cảm thán:
- Sắc lang gì đó, Xa cách gì đó, lại còn có quần gì đó… Mấy cái tên này nghe hay thật. Lộc huynh, người Đột Quyết các huynh thật là có văn hóa!
Lộc Đông Tán gật đầu cười, nói:
- Đó là tự nhiên. Người Đột Quyết chúng ta đất đai vượt qua tận cùng sa mạc và thảo nguyên, các dân tộc du mục nhiều như rừng. Chỉ riêng Thiết Lặc và Khiết Đan, trước kia cũng lớn mạnh hơn chúng ta. Nếu Đột Quyết ta không có bản lĩnh thực sự, làm sao có thể chiếm lĩnh vùng đất rộng như vậy, làm cho các tộc khác phải thần phục?
"Thần phục? Thần phục cái rắm. Ngươi dọa ai chứ. Vấn đề dân tộc là khó giải quyết nhất. Đến lúc bọn họ phản các ngươi, ngươi sẽ biết được mùi vị." Lâm đại nhân gật đầu tán thưởng:
- Có bản lĩnh, quả nhiên là có bản lĩnh. Lộc huynh, huynh nói đây là Kim Tử Sơn phải không?
- Không phải là Kim Tử Sơn, là Kim Sơn (Altay). Lộc Đông Tán vội sửa.
- Lộc huynh kiến thức rộng rãi. Nếu tiểu đệ nhớ không nhầm, Kim Sơn hình như thuộc về Đại Hoa chúng ta mà.
Lâm đại nhân cười hì hì: "Ai bảo cái đồ mũi diều hâu nhà ngươi dám dọa ta, "Kim Sơn thuộc Bắc Kinh" câu này lão tử ta đã gào từ nhỏ đến lớn, lúc nào mới đến phiên Đột Quyết các ngươi chiếm Kim Sơn chứ?"
Lộc Đông Tán thấy hắn về vị trí địa lý của Đại Hoa và Đột Quyết chỉ biết qua loa, vốn còn cho rằng hắn mù tịt, đâm ra coi thường hắn. Đến lúc nghe thấy hắn nói Kim Sơn thuộc về Đại Hoa, trong lòng bỗng sợ hãi. "Đột Quyết với Đại Hoa giao chiến nhiều năm, đại khái đều coi dãy Kim Sơn là biên giới. Cho đến mấy năm gần đây, Đột Quyết tiêu diệt xong các thế lực khác ở phương bắc, mới ồ ạt đột phá Kim Sơn, xâm nhập vào Y Ngô, Ngạch Tế Nạp (sông Ejin, hay theo tiếng Mông Cổ là Etsin-gol - còn gọi là Hắc Hà 黑河). Tiểu tử này mở miệng một cái nói Kim Sơn thuộc về Đại Hoa, xem ra cũng không phải là dạng người không biết gì."
- Cái này, hai nước tranh chấp, lúc thuộc về bên này, lúc thuộc về bên kia cũng là chuyện thường tình.
Lộc Đông Tán giả thích.
- Lúc của bên này, lúc của bên kia ư?
Lâm đại nhân cười hắc hắc:
- À, đúng rồi. Lộc huynh, lạt tị thảo gì đó của các huynh, sinh trưởng ở chỗ nào vậy?
- Nằm ở giữa Khoa Bố Đa (Khovd) và núi A Nhĩ Thái (Altay), chính là chỗ này!
Lộc Đông Tán chỉ một điểm trên bản đồ, tò mò hỏi:
- Lâm đại nhân, ngài hỏi để làm gì vậy?
- À, không có gì. Không chừng có một ngày, ta tới Khoa Bố Đa thăm các ngươi một chuyến cũng nên.
Lâm đại nhân cười hi hi, trả lời không có chút nghiêm chỉnh.
- Hoan nghênh, hoan nghênh… hoan nghênh Lâm đại nhân tới Khoa Bố Đa chúng ta làm khách!
A Sử Lặc cắn răng cố cười:
- Lâm đại nhân, ngài xem chuyện mượn đại pháo…
- Việc này, cứ để ta, làm xong ta sẽ báo cho các ngươi một tiếng. Bọn Lý Thánh muốn phát hiện ra, cũng phải mất một đoạn thời gian…
Lâm đại nhân tự tin nói.
Đại nhân, phát hiện cái gì?
A Sử Lặc không hiểu, hỏi lại.
- À, ta nói, kiếm được đại pháo mới nhất cho các ngươi rồi, cho các ngươi đi săn thoải mái. Chỉ cần các người đến lúc đó không bắn thẳng vào hoàng cung chúng ta là được.
Lâm đại nhân nhếch mép cười, lời nói ra làm cho hai sứ giả Đột Quyết kinh hãi.
A Sử Lặc và Lộc Đông Tán đều có một cảm giác kỳ quái: "Vị Lâm đại nhân này vào doanh trướng của người Đột Quyết mà ung dung thoải mái giống như vào nhà mình vậy, muốn ăn thì ăn, muốn sờ mó thì sờ mó, muốn lấy thì lấy. Không có chút khách khí nào cả. Cái gì tốt đều bị hắn chiếm hết rồi. Nhưng mà về việc hắn đáp ứng, hai ta vẫn không có một chút chắc chắn. Rốt cuộc là ai đùa ai đây?" Hai người đồng thời trở nên mơ hồ.
Mặt trời ngả về tây, Lâm đại nhân đánh chén no nê, sờ mó ngực của một nữ tử người Hồ xinh đẹp đến mỏi tay, lại cầm túi cỏ cay mũi mà A Sử Lặc coi như tính mạng, nhảy lên ngựa ra về.
- Vô sỉ! Không biết xấu hổ! Dơ bẩn như phân thỏ!
Nhìn bóng dáng tiêu sái của Lâm đại nhân, A Sử Lặc không nén được tức giận, xoẹt một tiếng rút mã đao ra, gào to:
- Lộc Đông Tán, ta thực sự muốn cho hắn một đao!
Lộc Đông Tán nghiêm túc nói: "A Sử Lặc, không nên kích động. Ngài tặng hắn mỹ nữ, hắn không lấy đúng không?
A Sử Lặc hừ một tiếng:
- Không cần thì không cần. Nhưng mà vừa gần gũi, vừa sờ mó, tiện nghi đều bị hắn chiếm hết rồi. Đây đều là thị thiếp trong trướng của ta đó!
- Người này không đơn giản! A Sử Lặc, ta nghĩ ngươi đừng nên trông mong gì nữa!
Lộc Đông Tán khẽ khuyên bảo.
- Không đơn giản cái rắm, nếu có ngày hắn ra chiến trường, ta nhất định sẽ chém tên này trước tiên!
A Sử Lặc khó chịu hừ một tiếng, nói tiếp:
Lộc Đông Tán, mặt khác, chúng ta có cần tiếp tục tiếp xúc không?
- Cần! Mà phải nắm chắc! Nhất định phải nhanh chóng!
Nhìn bóng dáng xa xa của Lâm Vãn Vinh, Lộc Đông Tán khẽ thở dài:
- Ta có một dự cảm không rõ ràng, gã Lâm Tam này sẽ là một mối phiền phức lớn của chúng ta!
Tác giả :
Vũ Nham