Cực Phẩm Đại Thiếu
Chương 78-79 78 Mời Chào Nhân Tài - 79 Bỗng Nhiên Xảy Ra Tai Nạn Xe

Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 78-79 78 Mời Chào Nhân Tài - 79 Bỗng Nhiên Xảy Ra Tai Nạn Xe

78: Mời Chào Nhân Tài


“Chủ tịch Lâm, cậu tuyệt đối là người đặc biệt nhất trong số những chủ tịch mà tôi từng gặp.

Bùi Tấn Tài không nhịn được giơ ngón cái với Lâm Thiên.

Bùi Tấn Tài gặp không ít chủ tịch, ông chủ, có ai mà không mặc hàng hiệu? Chủ tịch giống như Lâm Thiên, ăn mặc bình thường, thậm chí là một món đồ hiệu cũng không có, ông ta thật sự chưa từng thấy.

Quan trọng là những chủ tịch ông chủ này, so thân phận với Lâm Thiên thì còn kém quá xa.

Điều này khiến Bùi Tấn Tài càng kính nể Lâm Thiên hơn.

Lúc này, Lâm Thiên cười nói: “Bùi Tấn Tài, ông có hứng thú tới tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng tôi làm việc không?" “Đến...!Đến tập đoàn Tỉnh Xuyên làm việc sao?" Bùi Tấn Tài sửng sốt “Đúng thế, chức vụ vẫn là giám đốc nhân sự, còn tiền lương, trước đây ông được bao nhiêu, tôi sẽ trả ông gấp ba." Lâm Thiên cười khẽ nói.

Bùi Tấn Tài không nhịn được nuốt nước bọt, tập đoàn Tính Xuyên đúng là tập đoàn trâu bò, rất có danh tiếng ở ba tỉnh Tây Nam.

So với công ty nhỏ ông ta đang làm không biết trâu hơn bao nhiều lần.

“Chủ...!Chủ tịch Lâm, cậu có thể nói cho tôi biết lý do được không?" Bùi Tấn Tài ngơ ngác hỏi.

“Bởi vì tôi rất thưởng thức ông." Lâm Thiên mỉm cười nói.

Lâm Thiên vốn không biết Bùi Tấn Tài, hơn nữa lúc trước ở trong mắt mọi người Lâm Thiên chỉ là một tên nhóc nhà nghèo.

Bùi Tấn Tài nguyện ý nói chuyện giúp một tên nhóc nghèo, thậm chí còn giúp đỡ.

Chỉ riêng điểm này, Lâm Thiên đã đủ khẳng định nhân phẩm của Bùi Tấn Tài rất tốt.

Nhân tài hiếm có như vậy, nếu Lâm Thiên gặp, sao có thể buông tha?
Im lặng một lát, Lâm Thiên tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi còn một thân phận nữa, tôi là cháu ngoại của Lê Chí Thành, sau này tôi phát triển, tuyệt đối không chỉ ở thành phố Bảo Thạnh nho nhỏ này, mà hướng về phía ba tỉnh Tây Nam, thậm chí là cả nước, ông đi theo tôi, sau này cũng có thể đi xa hơn." “Cái gì? Cháu...!Cháu ngoại của Lê Chí Thành?" “ừng ực! ừng ực!"
Bùi Tấn Tài hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt.

Đương nhiên là ông ta biết, Lê Chí Thành là người giàu có nhất Tây Nam, đương nhiên là ông ta biết Lê Chí Thành là nhân vật truyền kỳ trâu bò cỡ nào.


Ông ta không nghĩ tới, Lâm Thiên lại là cháu ngoại của Lê Chí Thành, thân phận như vậy, còn trâu bò hơn thân phận chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh gấp bội lần.

“Cháu ngoại của Lê Chí Thành?
Ngay cả Như Tuyết ở bên cạnh, nghe thấy Lâm Thiên nói những lời này xong, trong đôi mắt cũng lóe lên rung động, cô ấy cũng biết Lê Chí Thành là ai.

Nhưng hiện giờ không thích hợp lắm, Như Tuyết mới giấu ở trong lòng không hỏi, cô ấy định lát nữa sẽ hỏi Lâm Thiên xem, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lâm Thiên vỗ bả vai Bùi Tấn Tài, tiếp tục nói: “Tôi tin tưởng cho ông làm giám đốc nhân sự ở Tỉnh Xuyên, ông nhất định có thể thay tôi loại bỏ một số con chuột, thay tôi tìm được càng nhiều nhân viên tốt, thế nào, ông đồng ý không?" “Tôi...!Tôi đồng ý!"
Bùi Tấn Tài kích động gật đầu.

Hiện giờ ông chủ chỗ Bùi Tấn Tài làm có lòng tham, Bùi Tấn Tài vốn định từ chức, bây giờ có cơ hội tốt như vậy rơi xuống đầu ông ta, đương nhiên là ông ta nguyện ý.

“Được, ngày mai ông tới Tỉnh Xuyên là được, bên công ty tôi sẽ nói.

Lâm Thiên nói.

“Chủ tịch Lâm, thật sự cảm ơn cậu, nếu không phải cậu đề bạt, có khả năng cả đời này tôi không thể vào tập đoàn Tỉnh Xuyên làm giám đốc." Bùi Tấn Tài vô cùng kích động nói.

“Vẫn là câu nói đó, làm việc thật tốt, giám đốc nhân sự chỉ là bước đầu, chỉ cần làm tốt, tôi đảm bảo ông sẽ thăng chức rất nhanh." Lâm Thiên cười nói.

“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.

Bùi Tấn Tài dùng lực gật đầu, ánh mắt kiên định.

Lúc này, ông chủ cửa hàng nhận được tin, chạy từ bên ngoài vào, ông chủ là một người mập mạp.

“Chủ tịch Lâm, thật xin lỗi, tôi nhận lỗi với cậu!" Ông chủ trực tiếp chạy tới trước mặt Lâm Thiên, liên tục xin lỗi anh.

Rõ ràng là ông chủ này đã biết chuyện ở đây.

Ông chủ biết Lâm Thiên bị chọc giận, đương nhiên là ông ta sợ hãi, bởi vì chỉ cần một câu của Lâm Thiên, cửa hàng của ông ta có thể bị đá ra khỏi quảng trường Tỉnh

Xuyên, thậm chí là khiến ông ta không thể làm ăn được ở thành phố Bảo Thạnh.

“Xin lỗi thì không cần nữa, chẳng qua sau này ông thuê người, đừng thuê loại người như vậy." Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Dạ dạ dạ!" Ông chủ liên tục gật đầu như gà con mổ thóc.

“Ngoài ra, bộ này tôi mua.

Lâm Thiên chỉ chiếc váy dài riêng biệt ở trên bục.

“Chủ tịch Lâm thích, tôi sẽ tặng cho chủ tịch Lâm.

Ông chủ cúi người cười nói.

“Ông cảm thấy tôi thiếu chút tiền này sao?" Lâm Thiên nhướng mày.

“Không phải! Đương nhiên không phải!" Ông chủ sợ hãi không thôi.

“Nếu không phải, vậy thì quẹt thẻ, sáu trăm ba mươi triệu, tôi không thiếu chút tiền ấy" Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

Lâm Thiên lại chọn mấy bộ quần áo cho Như Tuyết ở cửa hàng, mới đưa thẻ cho ông chủ.

Ông chủ nhận lấy thẻ, sau đó lấy từng bộ quần áo mà
Lâm Thiên muốn, đóng gói cẩn thận, tự tay giao cho Lâm
Thiên.

Ra khỏi cửa hàng này, “Đi, đi với tôi tới cửa hàng bên cạnh.

Lâm Thiên vung tay lên, dẫn theo đảm giám đốc Tưởng, đi vào cửa hàng Lâm Thiên tiến vào lần đầu.

Sau khi vào cửa hàng.

Đám nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy đám giảm đốc Tưởng xong, cũng bị chiến trận này dọa sợ không nhẹ.

Quản lý trong cửa hàng, dẫn theo đám nhân viên vội vàng đi tới nghênh đón.

“Giám đốc Tưởng, sao các ông lại tới đây?"
Quản lý là một người phụ nữ trung niên tóc đỏ, bà ta cười nịnh nọt, gương mặt nhăn vào nhau rồi.

“Chúng tôi đi theo chủ tịch Lâm tới, vị này là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh Giám đốc Tưởng bình tĩnh nói.

“Chủ tịch của Tỉnh Xuyên?"
Bọn họ nghe thấy vậy, đều bị dọa sợ.

Ngay sau đó, bọn họ vội vàng nhìn về phía Lâm Thiên, liên tục chào hỏi với Lâm Thiên nói: “Chào chủ tịch Lâm!"
Đương nhiên là thái độ của bọn họ vô cùng cung kính, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Nói đùa, đây chính là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên đấy.

Bọn họ tự hỏi, đây có thể là người có thân phận địa vị cao nhất mà bọn họ từng tận mắt thấy.

“Hiện giờ biết chào hỏi tôi rồi à? Lúc trước tôi và bạn đi vào đây, các người mặc kệ tôi, mặt mũi của mấy người lớn thật." Lâm Thiên cười mỉa nói,
Lâm Thiên vừa nói những lời này, quản lý và mấy nhân viên lập tức nhớ lại, 20 phút trước, hình như Lâm Thiên và cô gái bên cạnh cùng đi vào.

Chỉ là bọn họ thấy Lâm Thiên mặc đồ vỉa hè, vừa nhìn là biết rất nghèo, cho nên không để ý tới Lâm Thiên.

Nghĩ tới đây, quản lý và mấy nhân viên cùng lộ ra vẻ sợ “Chủ tịch Lâm, chúng tôi.

Chúng tôi.

“Không cần giải thích nữa.

Thời gian của tôi rất quý giá.

Các người không lãng phí nổi đâu" Lâm Thiên ngắt lời bọn họ.


Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn giám đốc Tưởng, ra lệnh: “Mấy nhân viên trong cửa hàng này, cũng bảo chủ cửa hàng đuổi việc hết cho tôi." “Vâng thưa chủ tịch Lâm." Giám đốc Tưởng gật đầu đáp.

"Á!"
Quản lý và mấy nhân viên trong cửa hàng nghe thấy vậy, tất cả đều trợn to mắt.

“Chúng ta đi thôi.

Lâm Thiên kéo Như Tuyết đi ra ngoài.

Còn âm thanh cầu xin của mấy nhân viên cửa hàng kia, Lâm Thiên đều chẳng muốn nghe, mặc kệ rồi.

Đám mắt chó nhìn người thấp này, chỉ cần để Lâm Thiên gặp phải, Lâm Thiên kiên quyết cho bọn họ giáo huấn,
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Lâm Thiên lại dặn dò giám đốc Tưởng, bảo ông ta thông báo với nhân viên ở tất cả cửa hàng trong quảng trường Tỉnh Xuyên, đề cao tố chất của nhân viên, đừng mang theo thành kiến nhìn người khác.

Chỉ cần là nhân viên mắt chó nhìn người thấp, phát hiện thì kiên quyết đuổi việc.

Mua quần áo xong, sắc trời đã tối, Lâm Thiên đề nghị ăn cơm tối ở tầng một quảng trường.

Trong nhà hàng ở tầng một quảng trường Tỉnh Xuyên.

Lâm Thiên và Như Tuyết ngồi gần cửa sổ.

“Lâm Thiên, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết mọi chuyện được chưa?" Như Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng nói.

Lúc trước Như Tuyết đã sớm muốn biết, rốt cuộc chuyện này là sao đây, nhưng Lâm Thiên nói là đến nhà hàng sẽ nói tỉ mỉ.

Lâm Thiên ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Như Tuyết, mọi chuyện như cậu thấy, nghe được, tôi là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, tôi là cháu ngoại của Lê Chí Thành người giàu số một Tây Nam, xe thể thao là tôi mua, nhà hàng Sen Vàng cũng là tôi tiêu tiền mua Nếu Lâm Thiên nói như vậy, có khả năng Như Tuyết sẽ không tin.

Nhưng hôm nay ở trung tâm thương mại, cô ấy tận mắt nhìn thấy giám đốc điều hành cấp cao của quảng trường Tỉnh Xuyên, cung kính gọi Lâm Thiên là chủ tịch Lâm.

Điều này khiến Như Tuyết không thể không tin.

Biết Lâm Thiên là chủ tịch của Tỉnh Xuyên xong, cuối cùng cô ấy cũng hiểu rõ vì sao Lâm Thiên có thể dễ dàng mua được nhà hàng Sen Vàng, vì sao có thể mua được xe thể thao gần ba mươi lăm tỷ.

“Vậy...!Vậy lúc trước đến tập đoàn Tỉnh Xuyên kéo tài trợ, còn có tập đoàn Tỉnh Xuyên giúp mẹ tôi chữa bệnh, còn tài trợ cho việc học của tôi, có liên quan tới cậu đúng không?" Vẻ mặt Như Tuyết nghiêm túc nhìn Lâm Thiên..

79: Bỗng Nhiên Xảy Ra Tai Nạn Xe


Trước đây, Như Tuyết vẫn cho rằng vận may của mình tốt, mới có thể liên tiếp nhận được trợ giúp của tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Trước đây cô ấy còn nghĩ, là mình quá may mắn, cô ấy còn muốn sau khi tốt nghiệp, nhất định phải tới Tỉnh Xuyên làm việc, bảo đáp tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Nhưng hiện giờ biết Lâm Thiên là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên xong. Cô ấy không thể không liên tưởng mọi chuyện có liên quan tới Lâm Thiên. “Đúng thế, mọi chuyện là do tôi sắp xếp, chỉ là tôi không muốn khiến cậu cảm thấy có áp lực, cho nên tôi mới cố ý giấu diếm, cậu sẽ không trách tôi đúng không?" Lâm Thiên mỉm cười nói. “Vậy mà... Thực sự là cậu." Ánh mắt Như Tuyết phức tạp. “Tôi thật sự không nghĩ tới, hóa ra mọi chuyện đều là cậu đang giúp tôi, sao tôi có thể may mắn tới mức được tập đoàn Tỉnh Xuyên liên tục giúp đỡ." Như Tuyết nói.

Nghĩ mọi chuyện thực ra là Lâm Thiên giúp mình, trong lòng Như Tuyết vô cùng cảm động, thậm chí là có một người đàn ông nguyện ý im lặng giúp bản thân như vậy. “Lâm Thiên, cậu giúp tôi như vậy, tôi... Tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào." Như Tuyết cắn môi.

Như Tuyết biết rõ, những chuyện mà Lâm Thiên giúp mình, đối với mình quan trọng cỡ nào.

Từ giờ trở đi, cô ấy biết ân nhân giúp mình không phải là tập đoàn Tỉnh Xuyên, mà là Lâm Thiên. “Không sao, chúng ta là bạn mà." Lâm Thiên cười nói. “Bạn, chúng ta... Chỉ là bạn thôi sao?" Như Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng, có chút mất mát.

Ngay sau đó, Như Tuyết lại vội ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thiên, nói: “Cậu là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, còn là cháu trai của người giàu nhất, tôi chỉ là con nhà nghèo, sau này tôi không dám làm bạn với cậu nữa." “À, cậu xem bộ dạng tôi giống chủ tịch không? Cậu thấy tôi từng phách lối trước mặt cậu không? Sau này chúng ta vẫn làm bạn." Lâm Thiên cười nói.

Lúc trước Lâm Thiên giấu diếm không nói cho Như Tuyết, chính là vì sợ Như Tuyết có áp lực tâm lý.

Như Tuyết gật đầu, cô ấy phát hiện Lâm Thiên thật sự rất hiền hòa, không phách lối chút nào, nếu không nói cho cô ấy Lâm Thiên là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, cô ấy sẽ không tưởng tượng tới chuyện này.

Đồng thời trong lòng Như Tuyết âm thầm hạ quyết tâm, sau này cô ấy phải bảo đáp ân tình của Lâm Thiên. Đúng lúc này, di động của Lâm Thiên vang lên, Lâm Thiên cầm điện thoại nhìn, là Tô Bảo Nhi gọi điện thoại tới “Vậy mà cô ấy chủ động gọi điện thoại cho mình?" Lâm Thiên nhìn di động hơi nghi ngờ lẩm bẩm.

Nghĩ một lát, Lâm Thiên vẫn ẩn nút nghe máy. “Này Lâm Thiên, anh lợi hại thật, vậy mà thuê

Lamborghini tán gái xinh, video clip lúc đó, đã lan truyền như điên khắp đại học Bảo Thạnh rồi." Trong điện thoại truyền ra giọng Tô Bảo Nhi. “Tô Bảo Nhi, cô còn quan tâm tình cảm của tôi như vậy sao? Còn đặc biệt gọi điện tới nói với tôi nữa." Lâm Thiên nói. “Ai quan tâm đến chuyện tình cảm của anh chứ, tôi gọi điện cho anh, là có chuyện tìm anh, buổi tối anh có rảnh hay không?" Tô Bảo Nhi nói. “Sao thế? Cô muốn hẹn tôi à?" Lâm Thiên trả lời. “Nghĩ nhiều quá rồi đấy, sao tôi có thể tìm anh hẹn được, chỉ là muốn anh giả bộ làm bạn trai của tôi một lát" Tô Bảo Nhi nói. “Lại giả bộ? Có lầm hay không, tôi không nợ cô. Vẻ mặt Lâm Thiên hờ hững. “Được rồi, tôi tắt máy đây, tôi không rảnh." Lâm Thiên nói xong muốn tắt điện thoại. “Này này này! Anh đừng tắt máy.

Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Bảo Nhi vô cùng tức giận. “Sao anh lại như vậy, đổi lại là nam sinh khác trong trường, nằm mơ cũng muốn tôi gọi điện thoại cho anh ta, vậy mà anh còn cúp điện thoại của tôi. Trong điện thoại truyền ra giọng nói giận dữ của Tô Bảo Nhi. “Người khác là người khác. Tôi là tôi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Tôi cầu xin anh đừng tắt máy không được sao, anh để tôi nói xong có được không?" Trong điện thoại truyền ra giọng nói bất đắc dĩ của Tô Bảo Nhi. “À, nể mặt cô cầu xin tôi, cho cô một cơ hội, nói đi. Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói. “Cha tôi kiên quyết muốn tôi dẫn anh về nhà, còn nói chỉ cần tôi dẫn anh về nhà ăn cơm, sau này ông ấy sẽ không giới thiệu cậu chủ nhà nào đó cho tôi nữa. “Cho nên, anh hãy giúp tôi giả làm bạn trai lần nữa, coi như tôi cầu xin anh, anh muốn thù lao gì cứ việc nói." Tô



Bảo Nhi cầu xin.

Lâm Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Thù lao thì khỏi cần, nhưng tôi phải nói trước với cô một câu, đây là lần cuối cùng" “Được được được, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, chín giờ tối, địa điểm là nhà tôi. Anh phải tới đúng giờ đấy! Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Bảo Nhi thấy Lâm Thiên đồng ý, cô ta lập tức nở nụ cười vui sướng.

Sau đó cúp điện thoại. “Lâm Thiên, là hoa khôi của trường Tô Bảo Nhi sao?"

Như Tuyết hỏi. “Ừ." Lâm Thiên gật đầu. “Cậu... Cậu và cô ấy có quan hệ gì thế?" Như Tuyết cúi đầu, có chút mất mát.

Lâm Thiên vội vàng giải thích: “Như Tuyết, cậu đừng hiểu lầm. Tôi và cô ấy không có gì, chẳng qua cô ấy tìm tôi giả làm bạn trai cô ấy vài lần, lừa đám người theo đuổi cô ấy mà thôi." “Cô ấy mới gọi cho cậu, là muốn cậu giả làm bạn trai tiếp sao?" Như Tuyết nắm chặt góc áo hỏi. “Đúng thế, bây giờ là để tôi lừa cha cô ấy, tôi vốn không muốn đồng ý, cậu cũng nghe thấy rồi đấy." Lâm Thiên nở nụ cười khổ. “Lâm Thiên, cậu không cần phải giải thích với tôi. Tôi không phải là bạn gái của cậu." Như Tuyết lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Im lặng một lát, Như Tuyết tiếp tục nói: “Hơn nữa cậu là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, Tô Bảo Nhi là hoa khôi của trường chúng ta, trong nhà còn có rất nhiều tiền, cậu và cô ấy thật sự rất xứng đôi.

Ở trong mắt Như Tuyết, Tô Bảo Nhi là công chúa Bạch Tuyết, cô ấy chỉ là cô bé lọ lem, cô ấy vốn không tiếp nhận lấy mình ra so sánh với cô chủ như Tô Bảo Nhi, điều này khiến cô ấy hơi tự ti. “Như Tuyết, cô ấy không biết tôi là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, với ánh mắt của cô ấy, tất nhiên là khinh thường tôi, tôi đối với cô ấy cũng không có hứng thú Lâm Thiên nói. “Vậy... Vậy cậu có hứng thú với người nào?" Như Tuyết lấy hết dũng khí, mới hỏi được những lời này. “Ví dụ như... Người ở trước mặt tôi." Lâm Thiên cười nói.

Lâm Thiên vừa nói xong những lời này, trong lòng lập tức hối hận, bởi vì Lâm Thiên phát hiện nói ra những lời này, bầu không khí càng trở nên xấu hổ hơn.

Như Tuyết vội vàng cúi đầu, nhưng cô ấy lại cắn môi lén lút cười thầm, trong lòng giống như ăn mật. Bên kia, trong biệt thự ở lưng chừng núi của nhà Tô

Bảo Nhi. “Đúng là tên đáng ghét.

Tô Bảo Nhi cúp điện thoại xong, tức giận chu miệng.

Tô Bảo Nhi tự hỏi, cho dù cô ta đi tới đầu, đều là tiêu điểm. Cô ta muốn tìm người nào giúp đỡ, người đàn ông được tìm sẽ cao hứng muốn chết, nhưng tên Lâm Thiên kia lại khiến cô ta rất đau đầu



Cô ta vốn nghĩ, dùng tiền khiến người đàn ông này nghe lời mình, hẳn là có thể? Dù sao nhà người đàn ông này rất nghèo, nhưng cô ta phát hiện, thậm chí là tiền cũng vô dụng.

Đúng lúc này, tiếng bước chân đi vào phòng vang lên,

Tô Bảo Nhi quay đầu nhìn, là tổng giám đốc Tô, cha cô ta. “Con gái, thế nào? Bạn trai con đồng ý tới đây không?" Tổng giám đốc Tô hỏi. “Đương nhiên, bạn trai của con, sao có thể không đồng ý được?" Tô Bảo Nhi ra vẻ nói. “Ha ha, vậy là tốt rồi." Tổng giám đốc Tô vui sướng gật đầu. “Cha, cha đúng là kỳ lạ, cha biết rõ nhà anh ta rất nghèo, còn vui sướng như vậy, cha giống như biến thành một người khác ý?"

Tô Bảo Nhi không thể hiểu nổi được cha mình, cô ta thậm chí còn có cảm giác cha cô ta như thay đổi thành người khác, lúc trước cha cô ta luôn muốn tìm một gia đình mạnh hơn bọn họ nhiều

Hiện giờ cha cô ta biết rõ nhà Lâm Thiên rất nghèo, vậy mà còn tích cực, vui sướng? “Ha ha, trước đây là trước đây"

Tổng giám đốc Tô cười ha ha, trong lòng ông ta biết rất rõ, Lâm Thiên nghèo cái quỷ gì, rõ ràng là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Lê Chí Thành người giàu nhất Tây Nam. “Đúng rồi con gái, con và cậu ấy gạo nấu thành cơm chưa?" Tổng giám đốc Tô cười hỏi,

Tô Bảo Nhi nghe thấy vậy, lập tức không biết nói gì. “Cha, cha... Sao cha không biết xấu hổ như vậy, vậy mà hỏi con gái loại vấn đề này. Con gái cha... Con gái cha là loại tùy tiện như vậy sao?" Tô Bảo Nhi giậm chân nói. “Nếu không có, vậy con nên thêm chút sức, tranh thủ sớm gạo nấu thành cơm. Không, tranh thủ tối nay gạo nấu thành cơm với cậu ấy luôn, định xong chuyện này" Tổng giám đốc Tô cười nói. “Cha, cha... Cha Cha ra ngoài đi."

Tô Bảo Nhi vừa nghe đến đó, mặt cũng trở nên đỏ bừng rồi. “Được rồi được rồi, vậy cha đi chuẩn bị bữa tối. Tổng giám đốc Tô xoay người ra khỏi phòng.

Bên kia.

Sau khi Lâm Thiên ăn cơm xong, lập tức lái xe

Lamborghini đưa Như Tuyết về nhà.

Trên đường về. “Lâm Thiên, cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi không biết nên báo đáp cậu thế nào rồi." Như Tuyết cắn môi nói. “Đừng nói tới chuyện báo đáp nữa, số tiền mà tôi giúp đỡ cậu, chỉ như chín trâu mất một sợi lông." Lâm Thiên cười nói. “Rầm!"

Lâm Thiên vừa mới nói xong, một chiếc xe vận tải to bỗng nhiên lái từ bên phải ra, đâm về phía xe Lamborghini của Lâm Thiên.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Hinh 1 năm trước
Chương 1, nhiều đoạn lặp lại quá
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại