Cực Phẩm Đại Thiếu
Chương 77 77 Thân Phận Chân Thật
Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra.
Hai người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen bước nhanh vào.
“Giám đốc Trương, giám đốc Lương
Người phụ nữ trang điểm đậm liếc mắt một cái đã nhận ra hai người này, đều là giám đốc điều hành cấp cao ở quảng trường Tỉnh Xuyên.
“Chủ tịch Lâm.
“Chủ tịch Lâm
Sau khi hai người vào cửa, bọn họ không để ý tới người phụ nữ trang điểm đậm kia, mà bước nhanh tới trước mặt Lâm Thiên, sau đó cúi đầu chào.
Thái độ cũng vô cùng cung kính, giống như học sinh tiểu học gặp giáo viên.
“Chuyện này chuyện này...!
Người phụ nữ trang điểm đậm và bốn nhân viên bán hàng giống như bị sét đánh, hoàn toàn ngây dại.
Trời ạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra lần hai.
Một người đàn ông mặc âu phục màu xanh đậm, mang theo sáu bảy người đàn ông mặc âu phục bước nhanh tới.
“Giám...!Giám đốc Tưởng!"
Người phụ nữ trang điểm đậm thấy người đàn ông mặc âu phục màu xanh đậm xong, bỗng nhiên khỏe mắt co giật, bốn nhân viên bán hàng kinh hãi trợn to mắt.
Bởi vì bọn họ biết, người đi đầu là giám đốc Tưởng, là người tổng phụ trách của quảng trường Tỉnh Xuyên.
Là người có thân phận tối cao ở quảng trường Tỉnh
Xuyên.
Sáu người đàn ông mặc âu phục theo sau giám đốc Tưởng, cũng đều là giám đốc điều hành cấp cao ở quảng trường Tỉnh Xuyên.
Bọn họ kinh hãi phát hiện, đến lúc này, tất cả giám đốc điều hành cấp cao ở quảng trường Tỉnh Xuyên, vậy mà đều đến nơi này.
Phải biết rằng, bình thường chỉ cần một người trong số đó, đều có thể khiến người phụ nữ trang điểm đậm ra vẻ đáng thương, còn như giám đốc Tưởng, đối với người phụ nữ trang điểm đậm mà nói càng là cấp bậc tổ tông.
Điều này khiến bọn họ càng bất an hơn.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám người phụ nữ trang điểm đậm, đám giám đốc Tưởng cũng đi tới trước mặt Lâm Thiên.
“Chủ tịch Lâm, tôi là giám đốc Tưởng, người tổng phụ trách ở quảng trường Tỉnh Xuyên." Giám đốc Tưởng cúi người chào.
“Chào chủ tịch Lâm."
Đám người phía sau giám đốc Tưởng cũng cùng cúi đâu.
Người phụ nữ trang điểm đậm nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, lại giống như bị người ta đổ một chậu nước lạnh từ đầu tới chân, toàn thân chết lặng.
Trời ạ, ngay cả giám đốc Tưởng cũng cúi chào cậu ta sao? Chuyện này khiến vẻ mặt người phụ nữ trang điểm đậm mê mang, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào? “Giám đốc điều hành ở quảng trường Tỉnh Xuyên, đều đến đủ rồi đúng không?" Lâm Thiên đứng khoanh tay, nhìn lướt qua đám người ở đây, khí thế hiên ngang.
“Dạ chủ tịch Lâm, đều đến đủ cả rồi." Giám đốc Tưởng kh lưng gật đầu đáp.
“Chủ tịch Lâm, ở trong điện thoại tổng giám đốc Lưu nói cậu rất tức giận, không biết...!Không biết là có chuyện gì?" Giám đốc Tưởng cẩn thận mở miệng hỏi.
“Giám đốc Tưởng, vậy mà tôi ở trong quảng trường nhà mình, bị người ta kỳ thị, cười nhạo, còn bị người ta đuổi đi, ông nói xem có buồn cười không?" Lâm Thiên cười mỉa nói.
“Cái gì? Còn có chuyện này sao?"
Giám đốc Tưởng và đảm giám đốc khác nghe thấy vậy, sắc mặt tất cả đều thay đổi, bọn họ biết, nếu Lâm Thiên nổi giận mà giận lây sang bọn họ, bọn họ cũng không có trái cây ngon để ăn.
Lâm Thiên tiếp tục nói: “Giám đốc Tưởng, làm phiền ông tự mình nói cho bọn họ biết, tôi có thân phận gì đi."
Lâm Thiên chỉ đám người phụ nữ trang điểm đậm.
“Vâng.
Giám đốc Tưởng cung kính đáp.
Ngay sau đó.
Giám đốc Tưởng đi tới trước mặt người phụ nữ trang điểm đậm, lạnh lùng nói: “Là các cô khiến chủ tịch Lâm tức giận đúng không?" “Giám...! Giám đốc Tưởng" Người phụ nữ trang điểm đậm vô cùng sợ hãi.
Bốn nhân viên bán hàng cũng y như vậy, sợ tới mức lạnh run rồi.
“Cô có biết chủ tịch Lâm có thân phận gì không? Nói cho cô biết, cậu ấy là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, là người các cô tuyệt đối không thể trêu vào." Giám đốc Tưởng lớn tiếng quát.
“Cái gì? Cậu ta cậu ta cậu ta...!Cậu ta thật sự là chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao?" Người phụ nữ trang điểm đậm trợn to mắt, giọng nói của cô ta vì sợ hãi, mà trở nên bén nhọn dị thường.
Trời ạ, người này thực sự là chủ tịch của Tỉnh Xuyên.
Lúc trước Lâm Thiên nói mình là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, bọn họ không tin, nhưng đến lúc này, giám đốc
Tưởng đã tự mình nói ra, bọn họ không tin cũng phải tin.
Ở trong mắt bọn họ, chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, tuyệt đối là nhân vật như thần.
Người phụ nữ trang điểm đậm nghĩ tới người mình vừa mới đắc tội, còn cười châm chọc, thật sự là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, lòng cô ta lập tức rơi xuống tận địa ngục.
Bốn nhân viên bán hàng nghe thấy vậy, cũng bị dọa sợ ngã nhào xuống đất.
Trời ạ, vậy mà bọn họ cười nhạo chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?
Bọn họ không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Người đàn ông trung niên muốn giúp Lâm Thiên lúc trước, ông ta nghe thấy tin này cũng mơ hồ, người này thực sự là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?
Đương nhiên, người khiếp sợ nhất vẫn là Như Tuyết.
Bởi vì tập đoàn Tỉnh Xuyên từng giúp Như Tuyết, còn có ơn rất lớn, cho nên Như Tuyết coi tập đoàn Tỉnh Xuyên là ân nhân.
“Cậu...!Cậu thực sự là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?"
Như Tuyết mở to mắt, che kín miệng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Giữa cửa hàng.
Lâm Thiên chậm rãi đi tới trước mặt người phụ nữ trang điểm đậm.
“Tôi nói tôi là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, bây giờ cô tin chưa?" Lâm Thiên giang hai tay, tuy giọng nói không to nhưng tràn ngập khí thế.
“Tôi tin! Tôi tin! Tôi tin!" Người phụ nữ trang điểm đậm liên tục gật đầu như gà con mổ thóc.
“Vậy mệnh tiện này của tôi, có phải không có giá trị bằng bộ quần áo này hay không?" Lâm Thiên cười mỉa nói.
“Không không không! Lúc trước là tôi có mắt không tròng, mong chủ tịch tha cho tôi đi.
Người phụ nữ trang điểm đậm sợ tới mức quỳ trên đất.
Bốn nhân viên bán hàng ở bên cạnh, cũng vội vàng quỳ xuống đất.
Đám người phụ nữ trang điểm đậm biết rất rõ, với thân phân địa vị của Lâm Thiên, bóp chết bọn họ còn đơn giản hơn bóp chết con kiến.
Lâm Thiên cười khẩy nói: “Lúc trước tôi đã cho cô cơ hội, chỉ tiếc cô không biết quý trọng.
Cô chọc giận tôi, cô cho rằng có thể đi như vậy sao?"
Giám đốc Tưởng tiến lên nói: “Chủ tịch Lâm, nên xử lý thế nào, cậu cứ dặn dò đi." “Ném mấy người mắt chó nhìn người thấp này ra khỏi quảng trường Tỉnh Xuyên cho tôi, cả đời không thể bước vào quảng trường Tỉnh Xuyên nửa bước" Lâm Thiên híp mắt nói.
Dừng một lát, Lâm Thiên lại bổ sung thêm: “Cũng đăng tư liệu cá nhân của bọn họ lên giới kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh, công ty nào dám thuê mấy người này, thì chống lại tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta.
Hiểu chưa?" “Đã hiểu.
Giám đốc Tưởng gật đầu đáp.
“Cái gì?"
Người phụ nữ trang điểm đậm nghe bọn họ nói vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Cứ như vậy, bọn họ chẳng những không có công việc ở đây, còn bị chặn mất đường sống ở thành phố Bảo Thạnh! “Mấy người các cậu, đưa bọn họ ra ngoài cho tôi!"
Giám đốc Tưởng ra lệnh, bảo vệ ở bên cạnh lập tức tiến lên, kéo mấy người này ra khỏi quảng trường Tỉnh Xuyên.
Sau khi bảo vệ kéo người đi.
Lâm Thiên quay đầu nhìn lướt qua khách hàng trong cửa hàng.
Những người này đều là những người lúc trước từng cười nhạo Lâm Thiên, bọn họ vội vàng cúi đầu, vô cùng sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào Lâm Thiên.
Lúc trước bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên nhóc bọn họ cười nhạo không để mắt tới, lại là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên?
Tuy khách hàng ở đây đều có chút tiền, nhưng bọn họ so với nhân vật trâu bò như chủ tịch của Tỉnh Xuyên, quả thực là con kiến.
Lâm Thiên nhìn một vòng xong, cuối cùng dời mắt nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh.
Người đàn ông trung niên này, đúng là người lúc trước nói chuyện thay Lâm Thiên, còn muốn giúp Lâm Thiên, thậm chí là đưa đồ ông ta mua cho anh nữa.
Lúc này vẻ mặt người đàn ông trung niên hơi hoảng sợ, đây là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên đấy.
“Xin chào! Chính thức làm quen với công.
Tôi tên là
Lâm Thiên, là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn
Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.
Lâm Thiên đi tới trước mặt người đàn ông trung niên xong, lập tức mỉm cười vươn tay ra, có vẻ rất khiêm tốn.
“Chủ...!Chủ tịch Lâm.
Tôi...! Tôi thật sự có thể bắt tay với cậu sao?" Người đàn ông trung niên lắp bắp nói.
“Vì sao không được, nếu ông không bắt tay với tôi, tay tôi sẽ mỏi mất" Lâm Thiên cười nói.
“Ha ha, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Người đàn ông trung niên cười ha ha, sau đó vươn tay bắt tay Lâm Thiên.
“Chủ tịch Lâm, tôi tên là Bùi Tấn Tài, là giám đốc nhân sự của một công ty nhỏ." Người đàn ông trung niên tự giới thiệu
Im lặng một lát, Bùi Tấn Tài hơi xấu hổ nói: “Chủ tịch Lâm, lúc trước thật sự ngại quá, cậu lợi hại như vậy, lúc trước tôi còn muốn giúp cậu giải vậy." “Không sao, chẳng phải lúc đó là ông muốn giúp tôi sao, hẳn là tôi cảm ơn ông mới đúng." Lâm Thiên cười nói.
"Nhưng mà tôi thật sự không nghĩ tới, cậu chính là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, tôi không nghĩ tới chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên ăn mặc bình thường như vậy"
Bùi Tấn Tài nói.
“Bởi vì tôi cũng giống như ông, là người xuất thân nghèo khổ, cho nên tôi không thích mặc đồ hàng hiệu để biểu lộ mình, tôi cũng chán ghét loại mắt chó nhìn người thấp." Lâm Thiên cười nói..