Cực Phẩm Đại Thiếu
Chương 7: Gặp Phải Nguy Hiểm

Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 7: Gặp Phải Nguy Hiểm



"Người đẹp, tôi hỏi cô một vấn đề, nếu bây giờ tập đoàn Tinh Xuyên ngừng hợp tác với nhà Trương Hách, như vậy công ty nhà Trương Hách sẽ như thế nào?" Lâm Thiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia cất tiếng hỏi.

"Sẽ rất thảm, có thể nói công ty nhà Trương Hách sống được là nhờ tập đoàn Tình Xuyên nuôi mà." Người phụ nữ đó trả lời.

"Vậy sao?" ý cười nơi khóe miệng Lâm Thiên hiện lên càng rõ nét, đồng thời trong lòng cậu cũng này sinh ra một ý tưởng nào đó.

"Chàng trai trẻ, mọi người ở đây đều gọi tôi là chi Hoa, nếu cậu không chê thì có thể gọi tôi là chị Hoa." Người phụ nữ đó nở một nụ cười quyến rũ.

"Được thôi, chị Hoa!" Lâm Thiên ra dáng như một quý ông, khẽ nở nụ cười.

"Vậy cho tôi hỏi cậu đây tên là gì được không?"
Chị Hoa cưới nói.

Quần áo Lâm Thiên đang mặc trên người chủ yếu là hàng mua ở vỉa hè, cho nên ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu đã tạo cho người khác một ấn tượng rằng mình chỉ là một thắng thanh niên nghèo khổ, không đáng để chú ý đến
Nhưng khi Lâm Thiên dò la tin tức, từng nét bút cậu đưa ra đều có khí chất hơn người, điều này khiến cho chị Hoa có cảm giác chàng trai trẻ trước mặt không hề đơn giản.
Lâm Thiên uống một hơi hết cạn ly rượu, đồng thời, cậu chậm rãi phun ra hai chữ: "Lâm Thiên."
Chị Hoa cố gắng lục lại trí nhớ của mình nhưng không nghĩ ra được ở thành phố Bảo Thạnh này có nhân vật tại to mặt lớn nào sở hữu cái tên này.

"Ly rượu này bao nhiêu tiền vậy?" Lâm Thiên đặt cái ly xuống.


"Ly rượu này, tôi mời cậu." Chị Hồng cười nói.

"Vậy thì tôi xin cảm ơn."
Vừa dứt lời, Lâm Thiên lập tức đứng dậy đi ra ngoài, trước giờ Lâm Thiên vốn dĩ không thích những nơi ổn áo như quán bar, "Cái gì?".

Đúng lúc này, đột nhiên Lâm Thiên lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

"Như Tuyết
Làm Thiên phát hiện người đang ca hát nhảy múa trên sân khấu kia chính là lớp trưởng Như Tuyết.
Nhìn thấy Như Tuyết, Lâm Thiên lại nhớ đến chuyện ở phòng học chiều nay.
Khi ấy, Trương Hách tuyên bố muốn đánh nhau với cầu, Như Tuyết chính là người đứng ra ngăn cần câu ta.

"Nhưng sao cô ấy lại tới ca hát ở một nơi như thể này!" Lâm Thiên vô cùng kinh ngạc.
Trong trí nhớ của Lâm Thiên, Như Tuyết là một cô gái không nhiều lời nhưng thành tích học tập lại vô cùng xuất sac, giỏi rất nhiều mặt, có thể coi là một cô gái hoàn hảo trong mắt bọn con trai.
Thế nhưng, bây giờ cậu lại nhìn thấy cô đang hát rong ở quán bar, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Lâm Thiên về cô.
Nếu không phải do diện mạo quả giống nhau, lại cộng thêm cả giọng nói cũng giống nhau thì Lâm Thiên chắc chắn sẽ nghĩ rằng cậu đã nhìn làm "Nhưng mà, giọng hát cũng không tệ" Lam Thiên chỉ biết thành tích học tập của Như Tuyết rất xuất sắc, lúc nói chuyện giọng nói có cực kỳ để nghe, thật không ngờ tiếng hát của cô cũng hay như vậy,
Lâm Thiên vốn đang định rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy Như Tuyết thì cậu lại xoay người đi vào quân bar.

Hơn nữa, lần này cậu đi đến khán đài dưới sân khẩu, nơi cả đám người đang tụ tập nhảy múa ở đó.
Giờ khắc này, dưới khán đài có rất nhiều người trẻ tuổi, họ đều nhìn về phía Như Tuyết đang đứng trên sân khấu rồi họ hết đến chơi tại, và dĩ nhiên một trong những tiếng hò hét đó là những câu nói hết sức đơ bán.
Đương nhiên, đa số họ đều hò hết cho sướng mồm chứ cũng không dám lớn mật mà làm cản ở đây, vì dù sao nơi này đã bị bảo vệ bao vây toàn bộ người bình thường căn bản không dám ở đây làm xằng làm bây.
Cuối cùng bài hát cũng đã kết thúc.
Lâm Thiên đứng dưới khán đài, đợi lúc Như Tuyết đi xuống thì cậu đi đến chặn trước mặt cô.
Hôm nay Như Tuyết có trang điểm, lúc đứng gần cô, Lâm Thiên mới nhận ra Như Tuyết đẹp hơn ngày thường rất nhiều.

"Lớp trường Như Tuyết, thật trùng hợp, tôi không ngờ là có thể gặp được câu ở đây đấy.

khi Như Tuyết nhìn thấy sự xuất hiện của Lâm Thiên, ánh mắt cô lập tức hiện xẹt qua tía hoảng loạn.

“Bạn gì ơi, cậu...!cậu nhận nham người rồi sao? Tên tôi không phải là Như Tuyết." Như Tuyết cố tình né tránh, cô không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Thiên.
Như Tuyết cố ý chọn một quán bar cách xa trường học để làm, chủ yếu là vì sợ bạn học nhìn thấy cô ở đây nhưng thật không ngờ bây giờ lại gặp được bạn học thất.

"Lớp trường Như Tuyết, ngoại hình giống nhau có thể coi là trùng hợp, giọng nói giống nhau cũng có thể coi là trùng hợp nhưng đến cả vị trí nốt ruồi cũng giống nhau y đúc thì theo tôi nghĩ đây đầu thể coi là trùng hợp nữa nhi?" Lâm Thiên mìm cười nói.

Như Tuyết ngần ra, không biết phải trả lời cậu ra sao.

"Lớp trường Như Tuyết, chuyện ở phòng học chiều nay, cậu đã nói giúp tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn nữa.

Giờ tôi mới cậu uống chén rượu coi như làm quà cảm ơn vậy." Lâm Thiên nổi.
Lâm Thiên muốn thử nói chuyện với Như Tuyết, hỏi vì sao có lại tới dây ca hát?
Trực giác nói với Lâm Thiên rằng Như Tuyết không phải một cô gái hư hỏng như vậy, có lẽ cô thực sự có nỗi khổ riêng.


“Lâm Thiên, không cần mới rượu đầu, tôi cũng không uống rượu, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi thì xin cậu đừng nói chuyện tôi đến đây hát ra ngoài được không?" Như Tuyết nói với giọng khẩn cầu.

"Yên tâm đi, Lâm Thiên tôi không phải loại người lẻo mép đó, nhưng tôi muốn biết tại sao cậu lại đến đây hát, tôi thấy cậu đâu giống dạng con gái hư hỏng" Lâm Thiên nói,
Như Tuyết cúi đầu, chậm rãi phun ra hai chữ: "Thiếu tiền " "Nếu thật sự thiếu tiền thì có thể tìm những việc tốt hơn để làm mà, chứ tại sao lại chọn tới nơi này? Đây là nơi như thế nào chắc cậu cũng hiểu rất rõ hơn nữa một người xinh đẹp như cậu mà ở đây thì thực sự rất không an toàn." Lâm Thiên tiếp tục nói.

"Sẽ không có chuyện gì đâu, ở đây có bảo vệ mà người bình thường sẽ không dám làm gì bây ba ở đây đầu, cảm ơn cậu đã quan tâm." Như Tuyết ngắng đầu đáp,
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc dù phục đi toi.

"Giám đốc Chu!" Như Tuyết vội vàng chào hỏi người đàn ông mặc âu phục đó.
Với dáng vẻ này, có lẽ ông ta chính là giám đốc của quán bar.
Người đàn ông mặc âu phục đó liếc mắt nhìn Lâm Thiên một cái rồi sau đó quay đầu ra lệnh cho Như Tuyết: "Như Tuyết, cô còn ở đây làm gì, mau đi trang điểm lại đi, còn phải chuẩn bị cho bài hát tiếp theo
Như Tuyết gật gật đầu, sau đó đi theo vị giám đốc "Đợi một chút! kia.
Lâm Thiên ngắn vị giám đốc đó lại, nói: "Cô ấy sẽ không hát nữa!"
Giám đốc mày nhắn lại: “Thằng ranh, mẹ nhà máy Chẳng nhẽ mày nói cô ta không hát nữa là cô ta không hát thật à? Mày nghĩ mày là cái mẹ gì?" "Giám đốc, cậu ấy là bạn học của tôi, xin ông đừng tức giận" Như Tuyết vội ngăn ông giám đốc lại "Bạn học của cô? Như Tuyết, không phải cậu ta là bạn trai có đấy chứ cho nên cậu ta mới không cho cô đi hát rong ở đây phải không? Giám đốc vừa nói vừa rifilm Lâm Thiên đánh giá từ trên xuống dưới
Ngay sau đó, giám đốc nhìn cậu rồi nói với điều bố khinh thường.

"Vừa nhìn đã thấy chỉ là một thắng nhất nghèo kiết xác, nói cho mày biết nhé, cút đi chỗ khác nhanh dị" "Thằng nhãi nghèo? Ha ha." Lâm Thiên lạnh lùng cười.
Lập tức, Lâm Thiên móc từ trong túi ra một đống tiền, ném thẳng vào mặt ông giám đốc, tiền đập lên người ông ta rơi vãi đấy trên nền đất.

"Đồng tiền này đủ để mua một đêm ca hát của cô ấy chưa?" Giọng nói Lâm Thiên vang dội, nghe vô cùng kiêu ngạo.
Ông giám đốc thấy Lâm Thiên ném một xấp tiền vào mặt mình thì nhất thời ngây ngốc, thậm chí là không biết phải phản ứng thế nào.
Lúc này, Lâm Thiên lại móc thêm một đồng tiền nữa đập mạnh lên người ông giám đốc, đồng thời nói lon: "Bây giờ đã đủ hay chưa?"
Ông giám đốc nuốt nước bọt, số tiền này ít nhất cũng phải mấy chục triệu chứ không phải vừa? Cầu tà có thể tùy tiền dập nhiều tiền vào mặt người khác như vậy sao? Từ trước đến giờ, ông ta chưa từng gặp những vị khách như thế này.
Lâm Thiên lại tiếp tục lỗi ra một xấp tiến nữa rồi đập thẳng vào mặt tên giám đốc, lạnh giọng chất vấn "Tôi đang hỏi ông đấy! Có đủ hay không?" "Đủ...!đủ!" Giám đốc vội vàng gật đầu.
Ông giám đốc này cũng không phải người ngu, có thể tùy tiện lôi ra một đống tiền đập vào mặt người khác như vậy thì làm sao mà so với người bình thường được? Chắc chắn bối cảnh gia đình cũng không phải hạng tầm thường, những người như vậy, ông ta thật sự không dám đắc tội.
Hơn nữa, đã bao giờ trên mặt đất lại xuất hiện nhiều tiền cho ông ta nhặt như vậy đâu.

"Nếu thấy đủ rồi thì mau nhặt tiền rồi cút nhanh
Dứt lời, Lâm Thiên trực tiếp nắm tay Như Tuyết kéo cô đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi quán bar, Như Tuyết vẫn cảm thấy hơi mơ hồ.

"Lâm Thiên, cậu...!sao cậu lại có nhiều tiền như vậy? Không phải cậu làm việc gì phạm pháp đẩy chứ?"
Trong trí nhớ của cô, gia đình Lâm Thiên rất di!" nghèo, hai học kỳ trước cậu còn xin học bổng, thật không hiểu lúc nãy cậu lôi đâu ra nhiều tiền như vậy? "Nếu tôi nói tôi là cháu ngoại của Lê Chí Thành thi cậu có tin không?" Lâm Thiên cười nói.

"ỷ câu là Lê Chí Thành của tạp đoàn Tình Xuyên sao? Không thể nào?" Như Tuyết trưng ra vẻ mặt không thể tin được.

"Cậu không tin cũng đúng thôi, đến tôi cũng không dám tin nữa mà, cứ coi như số tiền vừa rồi là tôi trúng vé số đi." Lâm Thiên buông tay nói.
Dứt lời, Lâm Thiên lại móc ra sáu mươi tám triệu đồng đưa cho Như Tuyết: "Cậu cầm số tiền này đi, sau này đừng đến đây hát rong nữa." "Không được! Không được! Chúng ta chỉ là bạn cùng lớp, sao tôi lại nhận tiền của cậu được chứ, hơn nữa số tiền này quá lớn." Như Tuyết vội vàng xua xua tay.

"Không có gì mà không được cả, cậu là một cô gái tốt, cậu không đáng bị những nơi như thế này làm bắn đặc biệt lý do lại là vì tiền."
Dứt lời, Lâm Thiên trực tiếp nhật tiến vào tay Như
Tuyết, "Cậu yên tâm đi, chuyện đêm nay tôi sẽ không nói với bất kì ai đâu, tôi đi trước đây." Lâm Thiên cười với

Như Tuyết
Dứt lời, cậu quay gót rồi đi "Lâm Thiên, "
Như Tuyết nhìn hình bóng Lâm Thiên khuất dần vào màn đêm, cô lại củi xuống nhìn xấp tiền trong tay, ảnh mắt bỗng hiện lên sự phức tạp khó tả thành lời...
Sau khi rời khỏi quán bar, Lâm Thiên chuẩn bị đón xe trở về.
Lâm Thiên cũng tự cân nhắc, bây giờ cậu đã có nhiều tiền như vậy rồi thì cũng nên mua một chiếc xe riêng cho bản thân đi lại,
Hầu hết các chàng trai đều mơ ước được sở hữu một chiếc xe ô tô của riêng mình, đặc biệt là siêu xe Lâm Thiên cũng đã từng nhìn những chiếc xe đó chạy tới chạy lui trên đường, khi ấy cậu muốn nó biết bao.
Tuy nhiên lúc đó cậu không dám mơ tưởng đến chuyện mua một chiếc xe cho riêng mình.
Nhưng bây giờ cậu đã là cháu ngoại của một nhà giàu số một ở Tây Nam này, đừng nói gì đến mua xe mà mua trực thăng cũng không thành vấn đề "Két!"
Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên dừng trước mặt Lâm Thiên.
Cửa xe mở ra, bốn người đàn ông cao to bước xuống.

"Nhóc con, lên xe mau đi!"
Bốn người đàn ông cao to không nói thừa một chữ nào, họ thắng tay nhét Lâm Thiên vào trong xe.
Ngay sau đó, chiếc xe thương vụ màu đen đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Bên trong xe.

"Mấy người là ai?"
Nhìn bốn tên cao to từ đầu đến chân toàn màu đen, Lâm Thiên có một dự cảm không lành.

"Nhóc con, cậu không cần biết chúng tôi là ai, cậu chỉ cần biết chúng tôi sẽ đưa cậu đến một nơi rồi sau đó đánh cậu thành một tên tàn phế luôn." Tên đầu trọc nói.
Lâm Thiên nghe vậy, sắc mặt cậu lập tức tải xanh.
Mặc dù bây giờ Lâm Thiên đã thành người giàu có, nhưng câu vẫn chưa biết vỡ.

"Mấy người được bố con nhà họ Ngô phải tới sao? Hay là Trương Hách phải các người tới đây, Làm Thiên cau mày hỏi,
Hiện giờ trong đầu Lâm Thiên chỉ nghĩ được hai người này mà thôi, cũng chỉ có họ là căm thủ cậu! "Cam miệng!" Tên đầu trọc trứng mắt liếc nhìn Lâm Thiên một cái.
Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không quan tâm người đó là ai nhưng bọn họ cho các người bao nhiêu tiền thì tôi sẽ cho các người gấp đôi, các người hãy đi bắt bọn họ đi." "Tao kêu mày câm miệng lại, mày không hiểu tiếng người à? Bọn tao là những người có đạo đức nghề nghiệp hiểu không?" Tên đầu trọc liếc mắt nhìn Lâm Thiên một cái "Năm lần! Tôi sẽ cho các người gấp năm lần!" Lâm Thiên chìa năm ngón tay ra trước mặt họ.

"Năm lẫn?"
Ba tên đàn ông còn lại nghe thấy số tiền tăng lên gấp năm lần thì bọn họ bắt đầu xao động.
Ngay cả tên đầu trọc cũng bị cái giả này làm cho lung lay.
Lâm Thiên tiếp tục nói: "Nếu vậy thì gấp mười lần, hơn nữa tôi không cần các người đi bắt tên chủ mưu kia, tôi chỉ cần các người nói cho tôi biết người sai các người tới bắt tôi là ai.

"Gấp mười lần! Đại ca, nó nói tăng lên gấp mười lần kìa, nó cũng không cần chúng ta làm gì hết" Bà tên còn lại không thể ngồi yên được nữa.
Tên đầu trọc cũng không kìm nổi nữa, hắn xác nhận lại: "Mày...!thật sự có thể trà gấp mười lần giả cũ sao? Tiền thù lao mà ông chủ trả cho bọn tao là ba tỷ rưỡi đó, nếu giờ máy tăng giá lên gấp mười lần thì sẽ là ba mươi lăm tỷ đồng ".


5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Hinh 1 năm trước
Chương 1, nhiều đoạn lặp lại quá
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại