Cực Phẩm Đại Thiếu
Chương 232-233 232 Lâm Thiên Xấu Hổ - 233 Gặp Bạch Hổ
232: Lâm Thiên Xấu Hổ
“An Tiểu Mai, chuyện này anh..."
Lâm Thiên lộ ra vẻ xấu hổ.
“Đây là để thưởng cho anh, cảm ơn anh đã giúp em trút giận." An Tiểu Mai cười nói.
Lâm Thiên bất lực lắc đầu nói: “Được, anh đưa em về."
Lâm Thiên không biết An Tiểu Mai có phải đang giả ngu hay không, hôn người khác giới đâu phải chuyện tùy tiện muốn làm là được.
Lâm Thiên một đường đưa An Tiểu Mai về nhà.
Thư ký An Tiểu Ngọc vừa làm cơm xong, cô ấy vì cảm ơn Lâm Thiên nên một mực muốn cùng Lâm Thiên ăn cơm tối, An Tiểu Mai cũng ở cùng Lâm Thiên.
Vì vậy Lâm Thiên đã ở lại nhà An Tiểu Mai.
Còn cha mẹ bọn họ đi làm thuê kiếm tiền ở các thành phố biển nên bây giờ trong gia đình có hai chị em.
Bàn ăn.
“An Tiểu Ngọc, anh thực sự không ngờ em nấu ăn ngon vậy đấy, em vừa xinh đẹp lại hiền lành, còn có công phu nấu ăn, sau này ai cưới được em là may mắn lắm đấy." Lâm Thiên vừa ăn vừa nói.
An Tiểu Ngọc được khen, mặt đỏ bừng nói: “Chủ tịch Lâm quá khen rồi.
Anh đã nhiều lần giúp đỡ em và em gái của em, thật không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa."
“Không có gì, em coi anh như bạn bè là được.
Sau này em và em gái gặp bất cứ rắc rối hay khó khăn gì cũng có thể gọi cho anh."
Lúc này An Tiểu Mai vừa tắm xong bước ra ngoài.
Bởi vì lúc trước cô ấy bị đánh ở trường làm cả người hơi bẩn nên sau khi về nhà cô ấy đi tắm trước.
An Tiểu Mai vừa đi vừa cười nói: “Thì ra anh Lâm Thiên thích con gái giỏi nấu ăn, sau này em nhất định phải học nấu ăn với chị cho tốt mới được."
Sau khi Lâm Thiên nghe xong, lại cảm thấy mấy lời này có gì đó không đúng?
Ngay sau đó, Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn An Tiểu Mai.
Mái tóc dài ướt nhẹp của An Tiểu Mai xõa qua vai, cô ấy mặc một bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve, dáng vẻ yêu kiều của một thiếu nữ lọt vào mắt của Lâm Thiên.
Thành thật mà nói, làn da của An Tiểu Mai trắng nõn mềm mại, trông giống như một con búp bê sứ, cộng với một đôi mắt tinh anh như trăng.
Trông thực sự rất đẹp.
“An Tiểu Mai, anh nghĩ khuôn mặt của em xinh đẹp thế này, sau này đừng trang điểm màu khói nữa, như thế lại khiến nhan sắc của em kém đi, che giấu vẻ đẹp vốn có của em." Lâm Thiên nói.
“Thật không? Vậy thì em sẽ không trang điểm lộn xộn nữa."
An Tiểu Mai gần như nhảy lên sung sướng sau khi nghe mấy lời khen ngợi của Lâm Thiên.
“Đương nhiên là thật, chị của em xinh đẹp như vậy, hai người là chị em, em sao có thể kém chứ." Lâm Thiên cười vui vẻ.
An Tiểu Ngọc ở bên cạnh nghe thấy lời này, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.
Sau khi ăn xong, An Tiểu Ngọc vào bếp rửa bát.
“Anh Thiên, anh đến phòng em đi, em có lời muốn nói với anh." An Tiểu Mai thần bí đi tới Lâm Thiên.
“An Tiểu Mai, nếu có chuyện gì, em cứ việc nói ở đây là được rồi." Lâm Thiên nói.
“Không, chuyện này đương nhiên không thể nói ở đây."
An Tiểu Mai nắm lấy cánh tay Lâm Thiên, lắc qua lắc lại.
“Được, anh đi cùng em." Lâm Thiên bất đắc dĩ buông tay, Lâm Thiên thật sự không thể cưỡng lại khi thấy người khác làm nũng.
Bằng cách này, Lâm Thiên đã đi theo An Tiểu Mai đến phòng An Tiểu Mai.
“An Tiểu Mai, không nhìn ra phòng của em sạch sẽ chỉnh tề vậy đấy, còn có nhiều đồ trang trí thủ công như vậy." Lâm Thiên cười nói.
“Đương nhiên." An Tiểu Mai cười hì hì gật đầu.
“Nói đi, có chuyện gì mà bí mật muốn nói anh biết thế?" Lâm Thiên nhìn cô ấy.
“Anh Lâm Thiên, em muốn cảm ơn anh lần nữa vì hôm nay anh đã giúp em." An Tiểu Mai nói.
“Sau này gọi anh là anh Thiên được rồi, gọi cả họ tên thì khách sáo quá." Lâm Thiên nói.
“Thật không? Vậy em sẽ gọi anh là anh Thiên." An Tiểu Mai cười tinh nghịch.
Ngay sau đó, An Tiểu Mai nghiêng người đến trước mặt Lâm Thiên.
“Anh Thiên, em có một bí mật muốn nói với anh." An Tiểu Mai kéo cánh tay Lâm Thiên nói bằng giọng điệu quyến rũ.
“Ồ? Bí mật gì vậy?" Lâm Thiên nhìn cô ấy.
“Anh Thiên, hình như em… thích anh." An Tiểu Mai đỏ mặt nói.
“Hả?"
Lâm Thiên nuốt nước bọt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
“Đứa nhỏ này, em lại suy nghĩ gì vậy? Anh chỉ coi em như một đứa em gái, hơn nữa anh đã có bạn gái rồi." Lâm Thiên không biết nên nói sao nữa.
Lâm Thiên không ngờ rằng An Tiểu Mai kéo mình vào đây lại là để tỏ tình.
“Anh có bạn gái rồi sao? Vậy thì...!Vậy thì em sẽ là tình nhân nhỏ của anh." An Tiểu Mai bĩu môi, nói ra lời dọa người.
Lâm Thiên nghe được mấy lời này càng thêm khó xử.
“An Tiểu Mai, đừng ngốc.
Em có biết người yêu nghĩa là gì không? Em vẫn còn trẻ, sau này sẽ gặp được người tốt hơn anh, hiểu chưa?" Lâm Thiên nghiêm túc nói.
Từ khi Lâm Thiên phát đạt đến nay, chuyện tốt đã lần lượt đến, khiến Lâm Thiên hơi khó tiếp nhận.
“Em không quan tâm, em nhất định phải làm tình nhân của anh."
An Tiểu Mai nói xong, trực tiếp nhào vào ngực anh rồi hôn anh.
“Ưm ưm."
Lâm Thiên bị cưỡng hôn, trong đầu như có một trái bom, phút chốc nổ tung tóe.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhanh chóng đẩy An Tiểu Mai ra.
“An Tiểu Mai, em đừng có kích động vậy được không?" Lâm Thiên lúng túng nói.
An Tiểu Mai quậy như vậy làm mặt Lâm Thiên có chút đỏ lên, nhịp tim cũng tăng nhanh.
“Anh Thiên, em không kích động, em muốn vĩnh viễn làm người phụ nữ của anh."
An Tiểu Mai vừa nói vừa nhào đến hôn Lâm Thiên.
Là một người đàn ông, Lâm Thiên lại bị một người đẹp đối xử như vậy...!nhịn xuống vô cùng đau khổ.
Tuy nhiên, Lâm Thiên vẫn cố gắng hết sức để trấn áp ngọn lửa do An Tiểu Mai gây ra, nếu không nhịn được vậy thì anh sẽ phạm sai lầm.
Hơn nữa, chị gái của An Tiểu Mai hiện đang ở ngoài phòng khách.
“An Tiểu Mai, bình tĩnh."
Lâm Thiên lại đẩy cô ấy ra.
“Anh Thiên, em không cần anh chịu trách nhiệm, thế này mà anh cũng nhịn được, anh không phải đàn ông sao?" An Tiểu Mai bĩu môi nói.
Lúc này mặt An Tiểu Mai đỏ bừng, cô ấy giống như một con búp bê sứ.
Có khi trông còn hấp dẫn hơn.
“Đương nhiên anh là đàn ông, nhưng cũng đâu thể làm xằng làm bậy." Lâm Thiên nói thầm.
An Tiểu Mai nói tiếp: “Anh Thiên, đây là nụ hôn đầu tiên của em.
Lần trước anh không tin em còn trinh.
Hôm nay em có thể chứng minh cho anh thấy."
An Tiểu Mai nói xong, lại nhào về phía Lâm Thiên, nhưng Lâm Thiên chỉ toàn lùi về phía sau.
“Ầm."
Một chậu cây trong nhà An Tiểu Mai bị hất văng xuống đất.
Cái chậu sứ bị vỡ.
Nhưng An Tiểu Mai phớt lờ và tiếp tục tiến về phía trước.
Ngay sau đó, Lâm Thiên bị An Tiểu Mai đẩy đến góc tường, Lâm Thiên không cách nào rút lui.
Vì vậy, An Tiểu Mai lại mạnh mẽ hôn anh.
“Cốc cốc cốc."
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“An Tiểu Mai, Chủ tịch Lâm, hai người không sao chứ?" Giọng An Tiểu Ngọc từ ngoài cửa truyền đến.
Rõ ràng là tiếng chậu cây vỡ vừa rồi đã kinh động đến An Tiểu Ngọc.
Sau khi An Tiểu Mai nghe thấy giọng nói của chị gái, cô ấy sợ đến mức dừng lại, mặt đỏ bừng.
“An Tiểu Mai, em thấy chị em cũng đã bị kinh động rồi, nếu để cô ấy phát hiện sẽ rất xấu hổ, để anh mở cửa cho cô ấy." Lâm Thiên nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên đi mở cửa.
Sau khi cửa được mở.
“Chủ tịch Lâm, An Tiểu Mai, hai người không sao chứ? Tôi vừa nghe thấy tiếng chậu cây rơi xuống." An Tiểu Ngọc hỏi.
“Tiểu Mai không sao, em gái em nói chuyện với anh vài câu, anh, anh...!vô tình đập vào cái bình." Lâm Thiên cười.
An Tiểu Mai cũng đi đến.
“An Tiểu Mai, sao anh lại đưa Chủ tịch Lâm đến phòng em?" An Tiểu Ngọc hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của chị gái, khuôn mặt An Tiểu Mai trở nên đỏ bừng.
“Chị, em… em chỉ muốn hỏi anh Thiên mấy bài tập thôi." An Tiểu Mai đỏ mặt nói.
“Tiểu Mai, vừa nhìn đã biết em nói dối rồi." An Tiểu Ngọc hơi nhíu mày.
Ngay sau đó, An Tiểu Ngọc nhìn Lâm Thiên.
“Chủ tịch Lâm, em gái của em không xúc phạm anh chứ? Không chọc anh tức giận chứ? Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Nếu nó có làm chuyện khiến anh không vui, đừng quan tâm đến nó." An Tiểu Ngọc lộ ra một nụ cười hối lỗi.
“Chị ơi, em mười tám tuổi rồi.
Ai nói em vẫn còn là một đứa trẻ." An Tiểu Mai bĩu môi phản bác.
Lâm Thiên chỉ có thể cười nói: “Tiểu Ngọc, em gái của em không làm anh khó chịu, đừng lo lắng."
Khi Lâm Thiên trả lời An Tiểu Ngọc, anh luôn cảm thấy lương tâm cắn rứt, như thể mình đã phạm sai lầm sắp bị phát hiện đến nơi.
Dù gì thì An Tiểu Ngọc cũng là người thân của An Tiểu Mai, nếu để An Tiểu Ngọc biết chuyện đã xảy ra với An Tiểu Mai thì Lâm Thiên sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy An Tiểu Ngọc.
“Nếu không có thì tốt." An Tiểu Ngọc cũng nở một nụ cười.
“Ừm.
cũng không còn sớm nữa, anh về đây." Lâm Thiên xấu hổ nói.
Nếu như vẫn tiếp tục ở lại đây, không chừng còn có thể xảy ra chuyện gì đó nữa.
“Anh Thiên, em có vấn đề còn chưa hỏi anh xong nữa. Anh ở lại một lát nữa được không?"
An Tiểu Mai bĩu môi, ánh mắt thương xót nhìn Lâm Thiên, hiển nhiên là cô ấy muốn giữ Lâm Thiên ở lại.
“An Tiểu Mai, anh thật sự phải trở về rồi. Có vấn đề gì thì lần sau lại hỏi đi." Lâm Thiên cười gượng mà nói.
An Tiểu Mai muốn giữ mình lại làm gì, trong lòng Lâm Thiên lại rất rõ ràng.
“Tiểu Mai, Chủ tịch Lâm còn có rất nhiều việc phải làm. Em đừng càn quấy nữa."An Tiểu Ngọc nói.
Ngay sau đó, An Tiểu Ngọc quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên, cô ấy mỉm cười rồi nói: “Chủ tịch Lâm, em tiễn anh xuống nhé."
Lâm Thiên gật đầu, sau đó anh đi về phía cầu thang cùng với An Tiểu Ngọc.
Lúc Lâm Thiên ra khỏi cửa thì anh quay đầu lại nhìn An Tiểu Mai một cái, cô ấy đáng thương nhìn Lâm Thiên, bộ dáng cực kỳ tủi thân.
Sau khi xuống dưới tầng.
“Chủ tịch Lâm, em gái của em nó không hiểu chuyện, nếu có gì mạo phạm tới anh thì mong anh khoan dung một chút." An Tiểu Ngọc mỉm cười nói.
“À, được." Lâm Thiên gật đầu.
“Chủ tịch Lâm, thật ra..."
Đột nhiên An Tiểu Ngọc cúi đầu xuống, vặn vặn ngón tay, có chút thẹn thùng nói: “Thật ra em rất sùng bái Chủ tịch Lâm."
Sau khi nghe nói như thế thì cả người Lâm Thiên đều ngây ra một lúc.
Không lầm chứ? Chẳng lẽ trong lòng An Tiểu Ngọc cũng thích mình?
Chẳng lẽ… hai người chị em bọn họ, đều thích mình?
An Tiểu Ngọc tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này em đều xem những bộ sách về phương diện tài chính, em hy vọng sau này mình không chỉ là một người thư ký, mà còn có thể vì Chủ tịch Lâm anh, vì công ty mà làm chút gì đó."
“À, học tập là chuyện tốt, cố lên. Anh… Anh về đây."
Sau khi Lâm Thiên nói xong liền nhanh chóng lên xe, sau đó lái xe rời đi.
Lâm Thiên cảm thấy nếu tiếp tục ngẩn ngơ ở đó nữa thì chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi.
Sau khi rời khỏi nhà An Tiểu Mai, Lâm Thiên trực tiếp lái xe đến nhà Như Tuyết.
Sau khi vào cửa.
“Tình yêu ơi."
Như Tuyết bổ nhào vào lòng Lâm Thiên.
“Hử? Sao lại có mùi của con gái á? Lại đi lén lút rồi." Như Tuyết làm nũng nói.
Lâm Thiên vội vàng giải thích với cô: “Là có cô gái muốn lấy lòng anh, nhưng anh thề anh thật sự không làm gì cả."
Lâm Thiên không thể không cảm thán mũi của Như Tuyết thật là nhạy.
“Được rồi, em tin tưởng anh. Đúng rồi, có con gái dụ dỗ anh, chắc chắn là anh muốn… rồi đúng không?"
Như Tuyết vừa nói vừa nũng nịu kề sát vào mặt Lâm Thiên.
“Hì hì."
Lâm Thiên nhếch khóe miệng cười, sau đó bèn trực tiếp ôm lấy Như Tuyết đi về phía phòng ngủ.
Quả thật vừa rồi anh đã bị An Tiểu Mai gợi lên lửa dục, đến bây giờ vẫn còn chưa có tiêu tan.
(Ở đây tỉnh lược năm trăm chữ, não bộ tự nghĩ.)
Sáng hôm sau.
Như Tuyết nằm trong lòng Lâm Thiên, trên trán hai người đều có chút mồ hôi, hiển nhiên vừa rồi mới trải qua hoạt động buổi sáng một hồi.
“Như Tuyết, hôm nay anh phải tới thành phố Hải Phòng một chuyến." Lâm Thiên nói.
Hôm nay Lâm Thiên phải đi thành phố Hải Phòng đón Bạch Hổ về, thực hiện hành động ngày mai.
Đồng thời cũng đúng lúc đi thăm Phạm Minh Tú một chút.
“Anh muốn đi thăm chị Giang sao? Em muốn đi gặp chị ấy, có thể đưa em đi cùng được không?" Giọng nói của Như Tuyết mềm mại.
“Ừ, được thôi."
Sau khi Lâm Thiên suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu đồng ý, sớm muộn gì bọn họ cũng phải gặp nhau, để cho bọn họ gặp nhau sớm một chút cũng tốt. Dù sao thì các họ cũng đều có thể tiếp nhận được đối phương.
Nhưng trong lòng Lâm Thiên lại có chút thấp thỏm, cũng không biết, hai người bọn họ có thể ở chung hòa thuận với nhau hay không nữa.
Giữa trưa, Lâm Thiên liền lái xe kéo theo Như Tuyết đi về hướng thành phố Hải Phòng.
Thành Phố Hải Phòng.
Tập đoàn Tỉnh Xuyên chi nhánh Hải Phòng.
Lâm Thiên dẫn theo Như Tuyết đi vào công ty.
“Cậu Thiên."
“Cậu Thiên."
Sau khi đám nhân viên nhìn thấy Lâm Thiên thì đều rộn ràng chào.
Lâm Thiên đi một đường đến văn phòng tổng giám đốc.
Đẩy cửa văn phòng ra.
Phạm Minh Tú đang ngồi em tài liệu trước bàn làm việc.
Cô vẫn gợi cảm như trước, xinh đẹp, một mái tóc dài xoăn gợn sóng màu vàng thả trên vai, giống như một người đẹp không bị pha tạp.
“Lâm Thiên."
Sau khi Phạm Minh Tú nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô ấy ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thiên.
“Lâm Thiên, anh còn biết đến thăm em, em tưởng rằng anh đã quên em rồi chứ."
Phạm Minh Tú vừa nói vừa mang vẻ mặt tươi cười đứng dậy đi về phía Lâm Thiên.
“Lâm Thiên, cô ấy là…"
Phạm Minh Tú để ý tới Như Tuyết bên cạnh Lâm Thiên.
“Cô ấy là Như Tuyết. Anh đã nhắc đến với em rồi." Lâm Thiên mỉm cười nói.
“Chị Như Tuyết, chị thật là xinh đẹp." Phạm Minh Tú nhiệt tình kéo lấy tay của Như Tuyết.
“Chị Giang, chị lớn hơn em, hẳn là em phải gọi chị là chị mới đúng. Hơn nữa, chị còn xinh đẹp hơn cả em nữa kìa." Như Tuyết lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
“Minh Tú, anh còn có chút chuyện phải đi giải quyết, anh giao Như Tuyết lại cho em đó." Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên còn phải đi lên núi đón Bạch Hổ nữa.
“Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc cho chị Tuyết thật tốt." Phạm Minh Tú lộ ra nụ cười dễ thương.
Sau khi đi ra khỏi công ty, Lâm Thiên trực tiếp cùng với Thạch Hàn đi thẳng về phía đạo quán Vân Nam.
Đạo quán Vân Nam.
Bạch Hổ đang luyện võ ở trong vườn của đạo quán.
“Anh Thiên, Thạch Hàn. Hai người tới rồi."
Sau khi Bạch Hổ nhìn thấy Lâm Thiên và Thạch Hàn đến thì nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Bạch Hổ, trong khoảng thời gian này thu hoạch thế nào rồi?" Trên mặt Lâm Thiên mang vẻ tươi cười hỏi.
“Anh Thiên, tôi rất hài lòng với sự tiến bộ trong khoảng thời gian này." Bạch Hổ vừa cười vừa nói.
“Bạch Hổ, để tôi thử xem xem cậu đã tiến bộ lên bao nhiêu rồi."
Thạch Hàn xắn tay áo lên.
“Ha ha, không thành vấn đề." Bạch Hổ cười ha ha.
Ngay sau đó, Bạch Hổ tranh tài cùng với Thạch Hàn.
“Ầm ầm ầm."
Hai người trực tiếp đánh nhau trong sân.
“Ừ. Không tệ."
Mặc dù là một người không biết võ công nhưng Lâm Thiên mà cũng có thể nhìn ra được sự tiến bộ của Bạch Hổ rất rõ ràng.
Trước kia căn bản là Bạch Hổ đánh không lại Thạch Hàn, thế mà bây giờ hai người lại đánh nhau, nhấtthời cũng khó phân cao thấp.
“Nếu mình cũng biết võ công thì tốt." Lâm Thiên nhịn không được mà cảm thán một câu.
Nói thật, Lâm Thiên cũng hy vọng mình có được một thân võ nghệ, như vậy thì sẽ không cần người khác bảo vệ nữa.
Chẳng qua loại chuyện như luyện võ này, không phải là chuyện một sớm một chiều, phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và kinh nghiệm, đặc biệt là muốn đạt tới loại trình độ như Bạch Hổ, Thạch Hàn thì đã khó lại càng thêm khó.
Sau khi đánh nhau mấy chục chiêu, hai người ngừng lại.
“Ha ha, Bạch Hổ, bây giờ cậu thật sự rất lợi hại, tôi đánh ra toàn bộ sức mạnh mà cậu vẫn có thể đánh với tôi nhiều chiêu như vậy. Tiến bộ cũng quá nhanh rồi đó." Thạch Hàn cười rồi nói.
“Nhưng tôi vẫn không phải đối thủ của Thạch Hàn cậu, kinh nghiệm thực chiến của cậu quá nhiều rồi." Bạch Hổ cười nói.
Vừa rồi lúc hai người đánh nhau đến đoạn cuối, Bạch Hổ liền lâm vào trong tình thế không thuận lợi. Nếu như cứ tiếp tục đánh tiếp, tình thế xấu sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng Bạch Hổ vẫn sẽ bị Thạch Hàn đánh bại.
“Tôi tin cậu ở lại đây tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa, vượt qua tôi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi." Thạch Hàn nói.
Quả thật dựa vào tốc độ tiến bộ của Bạch Hổ bây giờ, thực lực sau này vượt qua Thạch Hàn chắc chắn không thành vấn đề.
“Đúng rồi anh Thiên, Thạch Hàn, hai người đây đến đây lúc này là có chuyện gì sao?" Bạch Hổ hỏi.
“Tôi chuẩn bị tiêu diệt Khương Hùng Dũng, cần cậu trở về giúp tôi một tay." Lâm Thiên lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Anh Thiên, anh sắp xếp như thế nào thì tôi làm thế ấy." Bạch Hổ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Lúc này, sư phụ của Bạch Hổ đi từ phía đạo quán đi tới.
“Đạo trưởng, tôi có chút việc dưới núi cần Bạch Hổ xuống núi giúp tôi, hẳn là trong vòng ba ngày là có thể trở về." Lâm Thiên chắp tay cúi người với đạo trưởng.
“Được rồi." Đạo trưởng gật đầu, lúc trước ông cũng đã đồng ý với Lâm Thiên rồi.
Cứ như vậy, Lâm Thiên đón Bạch Hổ đưa xuống núi.
Chạng vạng tối ở nhà Phạm Minh Tú.
Lâm Thiên đẩy cửa đi vào.
Lúc này Như Tuyết và Giang Vĩnh Văn đang xem TV, hai người ngồi một chỗ vừa nói vừa cười với nhau.
Nhìn thấy hai người này có thể ở chung hòa thuận với nhau, Lâm Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc trước Lâm Thiên còn sợ hai người các cô không thể sống chung hòa hợp với nhau được.
“Thế nào rồi, hôm nay hai người chơi có vui không?" Lâm Thiên vừa đi vừa hỏi.
“Hôm nay chị Giang đưa em đi dạo phố, mua cho em rất nhiều quần áo nữa, còn đưa em đi ăn đồ ăn ngon. Em và chị Giang bây giờ là bạn tốt, là bạn thân của nhau." Như Tuyết cười nói.
“Phải không? Đó là chuyện tốt." Lâm Thiên nghe Như Tuyết nói như vậy thì liền càng thêm vui vẻ hơn.
Lâm Thiên vừa nói vừa ngồi lên ghế sô pha.
Phạm Minh Tú và Như Tuyết đều tiến lên trước mặt Lâm Thiên, đều một trái một phải mà tựa vào lòng Lâm Thiên.
Lâm Thiên ôm hai người đẹp bọn họ, trong lòng có một loại cảm giác sung sướng, đây có lẽ chính là người chiến thắng rồi còn gì?
“Đúng rồi Lâm Thiên, em có một phần tài liệu công việc muốn đưa cho anh xem, là về phương diện đầu tư." Phạm Minh Tú nói.
“Hả? Tài liệu ở đâu?" Lâm Thiên lên tiếng hỏi.
“Tài liệu ở trong phòng sách của em, anh đi theo em vào phòng sách đi, em lấy cho anh xem." Phạm Minh Tú hướng về phía Lâm Thiên cười.
“Được."
Lâm Thiên gật đầu, sau đó đi theo Phạm Minh Tú đi về hướng phòng sách của cô ấy.