Cực Phẩm Đại Thiếu
Chương 181 Thi Tài
“Đạo trưởng đắc tội rồi" Thạch Hàn mỉm cười chắp tay nói với quán chủ.
Mặc dù tiếng tăm của vị đạo trưởng này được đồn là rất lợi hại, nhưng Thạch Hàn đối với thực lực của bản thân mình cũng là rất có niềm tin.
Hơn nữa, lúc nãy vị đạo trưởng này cũng nói rồi, chỉ cần anh ta thẳng thì ông ta sẽ ra khỏi núi, đương nhiên là
Thạch Hàn muốn thay Lâm Thiên thắng được vị đạo trưởng này.
Sau khi Thạch Hàn nói xong, liền trực tiếp một quyền oanh kích đến phía đạo trưởng.
“Chíu.
Nắm đấm giống như bao cát của Thạch Hàn trực tiếp kích thẳng đến phía đạo trưởng, uy lực của nắm đấm không những rất mạnh, mà tốc độ cũng rất nhanh, ở giữa không trung gây nên một luồng gió mạnh.
Nhanh, chuẩn, mạnh.
Nếu dùng ba chữ này để hình dung nằm đấm này của Thạch Hàn cũng không hề phóng đại chút nào.
“Bùng"
Khi nắm đấm của Thạch Hàn sắp đánh trúng người của đạo trưởng, đạo trưởng lập tức giơ tay lên, thế mà lại có thể hóa giải được nằm đấm này một cách đơn giản.
Thạch Hàn chỉ cảm thấy rằng năm đấm này của mình như là một quyền mạnh đánh nhẹ vào miếng bông gòn vậy, sức mạnh lập tức bị tan rã đi.
Sau chiêu thức này, trong lòng của Thạch Hàn hết sức kinh ngạc, anh ta tức thì nhận ra được rằng trước đó là mình đã đánh giá thấp vị đạo trưởng này rồi.
“Thêm một lần nữa.
Thạch Hàn lập tức đổi chiêu và tấn công đạo trưởng một lần nữa.
“Bùm bùm bùm
Nhất thời hai người giao đấu lại với nhau.
Dù cho Lâm Thiên không biết gì về võ thuật, nhưng anh cũng có thể nhìn ra được.
Đạo trưởng vẫn luôn ở thế bị động đi tiếp chiêu mà không hề chủ động đi tấn công.
Mặc dù chiêu thức tấn công của Thạch Hàn vô cùng hung hãn, nhưng tất cả đều được đạo trưởng hóa giải một cách dễ dàng.
Sau mười chiêu qua đi.
“Thí chủ, thực lực của cậu tôi đã biết rồi, tiếp theo đây, thí chủ cũng tiếp vào chiêu của tôi đi.
Đạo trưởng mỉm cười nói.
Sau khi nói xong, ban đầu đạo trưởng vẫn đang trong tư thế phòng thủ, đột nhiên đổi thành tấn công, hướng về phía Thạch Hàn phát động chiêu thức.
“Bùm bùm bùm
Chiêu thức tấn công của đạo trưởng trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Thạch Hàn lại chống đỡ một cách khó khăn.
“Bùng"
Sau đó lại thêm một chiêu thức giao thủ với nhau, Thạch Hàn bị tấn công đến liên tục lùi về phía sau, mỗi một bước lùi lại, nền đá đều bị ép đến kêu ầm ầm lên.
Khi Thạch Hàn cố gắng ổn định lại cơ thể của mình, không lùi người lại nữa, thì nền đá dưới chân đó đã bị ép đến nứt vỡ ra như một mạng nhện.
Sau khi Thạch Hàn dừng lại, anh ta thở hắt ra một hơi dài, sau đó từ trong miệng thốt ra ba chữ.
“Tôi thua rồi."
Trải qua một trận giao thủ ngắn ngủi, Thạch Hàn đã biết được thắng thua đã rất rõ ràng rồi, nếu không phải đạo trưởng hạ thủ lưu tình để lại chút mặt mũi cho anh ta, thì e là anh ta càng đánh sẽ càng thêm thê thảm.
“Đạo trưởng quả nhiên là một cao thủ, đối thủ mà tôi gặp phải bản thân đều kể không hết, nhưng tôi chưa từng gặp qua đối thủ có loại chiêu thức này như đạo trưởng, chuyện lấy nhu khắc cương trước đây tôi vẫn còn chưa tin, nhưng hôm nay xem như đã được mở mang kiến thức rồi" Sau khi Thạch Hàn nói xong, anh ta liền gập người kính chào đạo trưởng.
Người luyện võ đương nhiên là lấy kẻ mạnh làm đầu, thực lực của đạo trưởng còn cao hơn cả Thạch Hàn, tất nhiên là có thể nhận được sự tôn kính của Thạch Hàn.
“Thí chủ, cậu cũng rất mạnh, ít nhất là tôi đã lâu không gặp được đối thủ mạnh như cậu rồi." Đạo trưởng chắp tay nói.
Sau khi Thạch Hàn trở về bên cạnh Lâm Thiên, anh tại bất lực nói: “Anh Thiên, tôi đã cố gắng hết sức rồi, đạo Trường này quả nhiên là danh bất hư truyền, đúng là một cao nhân ẩn thể" “Không sao" Lâm Thiên cười với Thạch Hàn, đương nhiên Lâm Thiên sẽ không thể nào khiển trách Thạch Hàn được.
Tiếp theo đó, Lâm Thiên nhìn về phía đạo trưởng cười nói: “Đạo trưởng quả nhiên lợi hại, nếu như chúng tôi đã không thể thắng được đạo trưởng, thế thì về chuyện mời đạo trưởng xuống núi tôi cũng sẽ không cưỡng cầu nữa"
Ngay cả Thạch Hàn cũng dễ dàng bị hạ gục, có thể thấy được thực lực của người này lợi hại đến như thế nào, trước đó khi Lâm Thiên nghe tin đồn rằng ông ta có thể nhận đạn bằng tay không, vẫn là hoàn toàn không tin tưởng, nhưng bây giờ Lâm Thiên đã tin rồi.
Một sự tồn tại lợi hại đến như vậy, Lâm Thiên biết rằng muốn thu ông ta vào dưới trướng mình, đây gần như là điều không thể nào, hơn nữa đạo trưởng lúc nãy cũng đã nói rằng trừ khi đánh bại được ông ta, như vậy mới có thể bảo ông ta xuống núi.
“Đạo trưởng, chúng tôi vẫn còn có việc cần làm, thể thì không quấy rầy đạo trưởng tịnh tu nữa, xin phép cáo từ trước đây"
Lâm Thiên vừa nói vừa đứng dậy.
“Thí chủ đợi đã." Đạo trưởng khoát tay.
“Đạo trưởng còn có chuyện gì không?" Lâm Thiên nhìn ông ta.
“Vốn là tôi sẽ đóng cửa không tiếp khách, thí chủ có biết tại sao tôi lại ra gặp các cậu hay không?" Đạo trưởng mỉm cười.
“Ồ? Tại sao?" Lâm Thiên tỏ ra có chút hiếu kỳ.
“Bởi vì cậu ta.
Đạo trưởng trực tiếp chỉ thẳng vào Bạch Hổ.
“Bạch Hổ? Cậu ấy thế nào?" Lâm Thiên tỏ ra rất nghi hoặc.
Ngay cả Bạch Hổ cũng đang ngơ ngác, tại sao lại đột nhiên nói đến anh ta rồi.
“Vào lúc nãy ở bên ngoài sân, cậu ấy cùng đồ đệ của tôi giao đấu với nhau, tôi nhìn cậu ấy ra tay, rồi phát hiện được cậu ấy có một thể chất rất đặc biệt.
Đạo trưởng chậm rãi nói.
“Ơ, không sai, cơ thể của cậu ấy quả thật có chút đặc biệt, sau khi cậu ấy bị thương, khả năng tự lành vết thương nhanh đến kinh ngạc, tôi nghĩ thể chất đặc biệt mà đạo trưởng đã nói đến hẳn là cái này nhỉ, không ngờ đạo trưởng lại có thể vừa nhìn là đã nhìn ra được." Lâm Thiên cảm thán nói.
“Thể chất đặc biệt này của cậu ấy là cực kỳ hiếm có, hơn nữa cực kỳ thích hợp để luyện công, nhưng tôi nhìn thấy cậu ấy chỉ tập một số quyền thuật, cũng thật là lãng phí thể chất này của cậu ấy đi.
Đạo trưởng lắc đầu nói.
“Thế không biết đạo trưởng có ý gì?" Lâm Thiên lên tiếng hỏi.
Nếu như đạo trưởng đã nói như vậy, Lâm Thiên nghĩ chắc chắn ông ta là đã có ý gì đó.
Đạo trưởng không trực tiếp trả lời Lâm Thiên, mà là đứng dậy đi đến phía trước Bạch Hổ.
“Tên cậu là gì?" Đạo trưởng hỏi Bạch Hổ, “Đạo trưởng, tôi tên là Bạch Hổ" Bạch Hổ thành thật trả lời.
“Bạch Hổ, cậu có nguyện ý bái tôi làm sư phụ không? Chỉ cần cậu bái tôi làm sư phụ, tôi tận tâm sẽ truyền dạy hết cho cậu, với thể chất đặc biệt này của cậu, thành tích võ học trong tương lai nhất định sẽ không dưới tôi đâu." Đạo trưởng nói ra ý nguyện của mình.
“Đạo trưởng, thật là xin lỗi, tôi đã từng thề là sẽ sống chết đi theo anh Thiên, thế nên tôi không thể bái ông làm sư phụ được.
Bạch Hổ trực tiếp cự tuyệt.
Đạo trưởng mỉm cười: “Bạch Hổ, cậu có biết là có bao nhiêu người muốn bái tôi làm sư phụ không, muốn tôi truyền dạy ít nhiều, nhưng đều là cầu mà không được nữa? Cậu có biết là cơ hội này quý giá như thế nào không?" “Đạo trưởng không cần nói nhiều, dù cho có quý giá, cho dù ông có thể biến tôi thành thần tiên, tôi đã nói sẽ phải sống chết đi theo anh Thiên, thì tôi sẽ tuyệt đối không nuốt lời." Bạch Hổ giọng điệu kiên quyết nói.
Bạch Hổ sớm đã buông lời thề là phải cả đời này đi theo Lâm Thiên.
Sau khi đạo trưởng nghe được lời này, liền quay đầu nhìn Lâm Thiên.
“Thí chủ, xem ra là tôi đã đánh giá thấp năng lực của cậu, thế mà cậu lại có thể khiến cho cậu ấy quyết một lòng đi theo như vậy" Đạo trưởng thở dài nói.
Lâm Thiên mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía
Bạch Hổ.
“Bạch Hổ, cậu nghe tôi nói đúng không?" “Tất nhiên" Bạch Hổ gật đầu.
“Nếu như cậu là nghe theo tôi, thế thì hãy bái đạo trưởng làm sư phụ, theo ông ấy học cho tốt đi." Lâm Thiên tỏ ra rất nghiêm túc.
Nói thật là Bạch Hổ có thể đối mặt với một cơ hội lớn như vậy, mà bởi vì mình cũng có thể không hề do dự mà cự gtuyệt, trong lòng Lâm Thiên cảm thấy rất ấm áp, rất cảm động.
Nhưng Lâm Thiên không phải là người ích kỷ, nếu như trước mặt Bạch Hổ có một cơ hội lớn như vậy, Lâm Thiên tuyệt đối sẽ không bởi vì bản thân mình, mà đi làm lỡ tương lai tươi đẹp của Bạch Hổ.
Hơn nữa, đạo trưởng cũng nói là với thể chất đặc biệt của Bạch Hổ, nếu như không theo ông ấy học tập, thế thì cũng thật quá lãng phí đi thể chất đặc biệt của Bạch Hổ rồi.
Bạch Hổ nghe được lời, nhanh chóng phản bác lại: “Nhưng mà anh Thiên, tôi.." “Không nhưng nhị gì nữa, cứ nghe theo tôi nói là được." Lâm Thiên trực tiếp ngắt lời Bạch Hổ.
“Đến nước này vẫn có thể đi suy nghĩ cho đối phương, một người là trung quân, một người là hiền chủ, ừm.
Đạo trưởng tỏ ra khẳng định mà gật đầu.
Đạo trưởng khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Hai người không cần phải tranh luận về vấn đề này, tôi sẽ không ngăn cản ý nguyện của người khác, Bạch Hổ, sau khi cậu bái nhập vào cửa môn tôi, cậu vẫn là thủ hạ của vị thí chủ này, cậu vẫn có thể làm việc cho cậu ấy, tôi chỉ là người dạy cậu võ công, khi cậu ấy cần đến cậu, cậu vẫn có thể xuống núi giúp cậu ấy bất cứ lúc nào.
Lâm Thiên nghe xong liền mỉm cười nói: “Nếu như vậy tất nhiên là tốt, Bạch Hổ, cậu hãy ở đây nâng cao thực lực đi, về sau thực lực của cậu càng mạnh, cũng càng có thể giúp tôi đạt được sự nghiệp, cậu nói đúng không?" “Thế...!thế được thôi.
Bạch Hổ gật đầu.
Ban đầu Bạch Hổ từ chối là bởi vì cậu đã từng thề là sẽ suốt đời cống hiến đi theo cho Lâm Thiên, cậu sẽ không làm trái lời thề của mình.
Bây giờ theo lời của đạo trưởng, cậu chỉ cần ở đây học võ thuật, nhưng cậu vẫn là người của Lâm Thiên, nếu như vậy Bạch Hổ cũng sẽ không phải làm trái lời thề của mình.
Hơn nữa Bạch Hổ cũng hiểu rằng sau này mình trở nên mạnh mẽ hơn, cậu mới có thể giúp đỡ cho Lâm Thiên nhiều hơn.
Mấy lần này khi Bạch Hổ muốn giúp đỡ Lâm Thiên, cậu đều cảm thấy rằng thực lực của mình vẫn chưa đủ mạnh, nếu không cũng đã không để cho Lâm Thiên lâm vào nguy hiểm rồi.
Thế nên lần này Bạch Hổ đã đồng ý.
Tại cửa đạo quán.
“Bạch Hổ, cậu phải học tập cho tốt, tranh thủ để lần sau tôi gặp được cậu, sẽ thấy được thực lực của cậu có thể lớn mạnh hơn nữa.
Lâm Thiên mỉm cười vỗ vai Bạch Hổ.
Lời đạo trưởng nói không sai, nếu như thực lực của
Bạch Hổ có thể trở nên mạnh hơn, đối với Lâm Thiên đây tuyệt đối sẽ là một chuyện tốt.
Thạch Hàn cũng nói: “Bạch Hổ, thực lực của vị đạo trưởng này rất cao thâm, cậu theo ông ấy học tập, thực lực nhất định có thể tăng mạnh, hy vọng là lần sau gặp lại cậu, thì cậu đã có thể đánh giỏi hơn tôi..