Cực Phẩm Đại Thiếu
Chương 132 132 Tư Cách
Lúc này, Lâm Thiên quay đầu nói với nhân viên phục “Cứ làm dựa theo lời tôi nói đi.
“Thật xin lỗi thưa anh, rượu Lafite 82 vô cùng trân quý, cho dù là quán karaoke Bằng Lăng Tím chúng tôi, trước mắt chỉ còn 3 chai" “Vậy thì mang hết ba chai lên đi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
"Thưa anh, anh chắc chắn chứ?" Nhân viên phục vụ mở miệng xác nhận.
“Đương nhiên là chắc chắn." Lâm Thiên gật đầu nói.
“Được rồi thưa anh, tôi sẽ đi làm ngay" Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Nhân viên phục vụ đi rồi.
“Ba chai Lafite 82 đã hơn ba tỷ rưỡi rồi.
Đợi lúc trả tiền, tôi xem cậu trả kiểu gì.
Nếu không trả nổi, cậu tuyệt đối xong đời rồi!" Tôn Thiện Nhân đắc ý nói.
“Chuyện này không nhọc cậu quan tâm rồi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Haizz, Lâm Thiên, bây giờ cậu chơi đùa quá lớn." Lớp trưởng Lý Minh Nguyệt không nhịn được lắc đầu thở dài.
Lý Minh Nguyệt biết Lâm Thiên vẫn còn đang học đại học, lúc cô ấy còn làm lớp trưởng, cũng biết hoàn cảnh gia đình của nhà Lâm Thiên, trong nhà rất nghèo khó, cho nên khi cô ấy học trung học, cô ấy đối với Lâm Thiên là có thể giúp thì giúp.
Chính vì cô ấy biết những chuyện này, cho nên cô ấy biết rõ với tình hình gia đình của Lâm Thiên, không có khả năng mua nổi Lamborghini.
Cho nên trong lòng cô ấy cũng tin tưởng, xe Lamborghini của Lâm Thiên là thuê tới để làm ra vẻ.
Cô ấy biết rõ, lúc trả tiền Lâm Thiên chắc chắn sẽ không lấy ra được tiền.
Hoa khôi của lớp Trương Ngọc Anh cũng mở miệng nói: “Lâm Thiên, tôi biết cậu ghen tị với anh Nhân, nhưng cậu làm như vậy, thật sự không cần thiết, không có tiền mà muốn làm ra vẻ, chỉ hại chính cậu
Lâm Thiên chỉ cười, vẫn không đáp lại.
Đa số các bạn học trong lớp, tất nhiên cũng đều cho là như thế.
“Lâm Thiên vì tranh một hơi với Tôn Thiện Nhân, vậy mà tiêu phí trên ba tỷ rưỡi, lúc tính tiền xem cậu ta xuống đài kiểu gì?" “Đúng vậy, cậu ta có khả năng thì còn đỡ, cậu ta cứ muốn phồng má giả làm người mập, vậy thì gieo gió gặt bão rồi."
Nghe thấy những lời bàn tán của mọi người, Lâm Thiên chỉ là cười mà thôi.
Còn Tồn Thiện Nhân và hai tên chó săn của anh ta đều vô cùng sung sướng, hôm nay bọn họ có thể uống miễn phí Lafite 82, còn có thể thu thập Lâm Thiên, đây quả thực là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con chim.
“Các vị, bây giờ tôi rất vui, cho nên sẽ cho mọi người thưởng thức giọng hát của tôi." Tôn Thiện Nhân cười nói.
“Được lắm!"
Các bạn học ở đây đều vỗ tay khen hay.
Tuy Lâm Thiên lái xe Lamborghini, nhưng mọi người đều cho rằng là Lâm Thiên thuê, cho nên ở trong mắt mọi người, vẫn là Tôn Thiện Nhân phát đạt nhất.
Cho nên đối tượng mà bọn họ nịnh bợ, vẫn là Tôn
Thiện Nhân.
Ngay sau đó, Tôn Thiện Nhân cầm lấy micro bắt đầu ca hát, trong quá trình ca hát, muốn bao nhiêu đắc ý có bấy nhiêu đắc ý.
Bên kia, sau khi nhân viên phục vụ xuống lầu, anh ta cũng không lập tức xuống hầm rượu, mà tiến hành điều tra thân phận của Lâm Thiên.
Dù sao ba chai Lafite 82 cộng lại, đã có giá ba tỷ rưỡi rồi, nhỡ đâu đối phương uống xong không trả tiền nổi, vậy thì tổn thất sẽ lớn lắm.
Nhưng nếu đối phương là người có thể trả tiền, mà nhân viên phục vụ dám nghi ngờ anh không thể trả được tiền, nhỡ đâu chọc giận khách quý thì làm sao bây giờ?
Cho nên biện pháp của bọn họ chính là kiểm tra thân phận của người khách này trước, nhìn xem là có thân phận gì, có thể trả nổi số tiền này hay không.
Sau khi bọn họ kiểm tra xong, phát hiện Lâm Thiên lái xe Lamborghini Aventador tới, bọn họ liền lập tức điều tra thông tin của chủ xe Lamborghini Aventador này.
không tra không biết, điều tra xong thì giật mình, kết quả kiểm tra biểu hiện, chủ xe là Lâm Thiên chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Tỉnh Xuyên.
Bọn họ trải qua so sánh chụp ảnh, sau khi xác nhận không lầm, quản lý ở đại sảnh vừa lập tức bảo nhân viên phục vụ đưa rượu lên, vừa tự mình chạy đi báo cáo cho tổng giám đốc.
Nói đùa, đây là khách quý vô cùng trâu bò đấy! Trong phòng VIP Số 6666.
Bỗng nhiên cửa phòng VIP bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đi vào.
“Ồ, đây không phải là tổng giám đốc Ngô sao?" Tôn Thiện Nhân liếc mắt một cái liền nhận ra được người tới.
“Tôn Thiện Nhân tổng giám đốc Tôn, tôi nghe nói cậu ở đây chơi, đúng lúc tôi cũng ở chỗ này, cho nên đặc biệt tới đây uống với cậu chén rượu" Người đàn ông trung niên cầm một chai rượu, bưng một chén rượu, vẻ mặt tươi cười đi tới.
“Được được được, tổng giám đốc Ngô, mời ông vào trong" Lúc này Tôn Thiện Nhân đứng dậy, mời tổng giám đốc Ngô vào trong phòng VIP.
“Các vị bạn học, đây là tổng giám đốc Ngô, làm buôn bán sỉ lẻ hàng hóa, có tài sản gần ba mươi lăm tỷ.
Tôn Thiện Nhân lớn tiếng nói.
“Tổng giám đốc Tôn, đây đều là bạn học cũ của cậu sao? Vậy tôi kính các bạn học của tổng giám đốc Tôn một lỵ" Tổng giám đốc Ngô bưng ly rượu lên.
Trong phòng VIP mới chỉ có bia, các bạn học đều vội vàng rót bia ra, sau đó cùng uống với tổng giám đốc Ngô.
Sau khi uống xong.
“Tổng giám đốc Tôn, cậu với các bạn học chơi đi, tôi không quấy rầy các cậu chơi đùa nữa." Tổng giám đốc Ngô nói.
“Được, để tôi tiễn tổng giám đốc Ngô
Tôn Thiện Nhân tiễn tổng giám đốc Ngô rời khỏi phòng
Sau khi tổng giám đốc Ngô rời đi.
“Chậc chậc, anh Nhân đúng là lợi hại, chỉ tới quán karaoke hát mà thôi, vậy mà có thể gặp được ông chủ quen “Đúng vậy, bây giờ anh Nhân làm bạn với nhiều người, đều là ông chủ lớn, chúng ta đâu thể so sánh được?"
Các bạn học trong lớp nhao nhao nịnh nọt Tôn Thiện
Nhân.
Đối với bọn họ mà nói, loại ông chủ có giá trị con người gần ba mươi lăm tỷ này, là người mà bình thường bọn họ phải ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng ông chủ Ngô vừa rồi, còn chủ động kính bọn họ một ly rượu.
Đây là đãi ngộ cao cấp bình thường bọn họ không bao giờ được hưởng thụ, đủ để thành đề tài câu chuyện sau này bọn họ có thể khoác lác.
Tổng giám đốc Ngô vừa rời đi, bỗng nhiên cửa lại bị đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục đi tới.
HỒ, tổng giám đốc Nhân ở đây thật à?" Tôn Thiện Nhân lại nhận ra người tới.
“Người anh em Tôn Thiện Nhân, tôi nghe nói cậu ở đây chơi, đúng lúc tôi cũng có mặt ở đây, cho nên đặc biệt tới đây chào hỏi uống với cậu một chén.
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa đi vào bên trong.
“Tổng giám đốc Lương uống rượu với tôi, đó là niềm vinh hạnh của tôi!" Tôn Thiện Nhân cười nói.
“Nào, người anh em Tôn Thiện Nhân, chúng ta cùng uống một ly
Tổng giám đốc Lương này rót đầy ly rượu cho Tôn
Thiện Nhân, sau đó hai người chạm ly uống hết.
“Người anh em Tôn Thiện Nhân, mọi người chơi đi, tôi không quấy rầy nữa.
Tổng giám đốc Lương uống xong, liền rời khỏi phòng VIP.
Tổng giám đốc Lương này đi rồi.
“Anh Tôn, tổng giám đốc Lương này là ai thế?" Có bạn học hỏi.
"Tổng giám đốc Lương này ấy à, hơn tổng giám đốc Ngô vừa tới kia nhiều, ông ấy có một công ty và một phòng tập thể thao trên danh nghĩa, tổng tài sản hơn bảy mươi tỷ Tôn Thiện Nhân nói.
"Oa oa!" “Quả nhiên là anh Tôn trâu bò, quen được nhiều ông chủ lớn tới vậy!"
Vẻ mặt các bạn học tràn ngập hâm mộ.
“Các bạn học quá khen rồi, tôi thật sự quen không ít ông chủ." Tôn Thiện Nhân cười nói, rất hưởng thụ ánh mắt tràn ngập hâm mộ của các bạn học.
Đồng thời, có liên tục hai ông chủ chạy tới chào hỏi với anh ta, điều này khiến Tôn Thiện Nhân cảm thấy rất có mặt mũi.
Ngay sau đó, Tôn Thiện Nhân quay đầu nhìn về phía
Lâm Thiên.
“Thấy không, tôi chỉ tùy tiện tới đây ca hát, vậy mà có mấy ông chủ tới chào hỏi uống rượu với tôi, đây mới là thân phận.
"Mà cậu thì sao, không phải là cậu làm ra vẻ mình có nhiều tiền sao? Ngay cả xe Lamborghini đều đã lái xe, sao không thấy một ai tới uống rượu chào hỏi cậu như vậy?"
Tôn Thiện Nhân cười nhạo nói.
“Hai người vừa rồi cộng lại tổng tài sản chỉ có một trăm linh năm tỷ, như vậy mà đáng để khoe khoang à? Ông chủ tài sản dưới ba trăm năm mươi tỷ, không có tư cách gặp tôi, ông chủ dưới ba nghìn năm trăm tỷ nhìn thấy tôi cũng phải vô cùng cung kính, cho dù là ông chủ ba nghìn năm trăm tỷ trở lên, gặp tôi cũng phải vô cùng khách sáo Lâm Thiên khinh thường nói.
“Cái gì? Ngay cả ông chủ trên ba nghìn năm trăm tỷ, gặp cậu cũng phải vô cùng khách sáo sao?" "Ha ha!"
Bao gồm cả Tôn Thiện Nhân trong đó, mọi người đều đã cười to.
Ở trong tại mọi người, những lời mà Lâm Thiên vừa mới nói, quả thật là chuyện vô cùng buồn cười.
“Cho dù cậu muốn khoác lác, cũng có thể viết nháp trước được không, loại lời nói dối như vậy mà cũng có thể nói ra, cậu không ngại mất mặt, nhưng tôi đều cảm thấy mất mặt thay cậu?" Tôn Thiện Nhân cười nhạo nói.
“Khoác lác sao? Tôi không khoác lác." Lâm Thiên cười khinh thường.
Đúng lúc này, mấy nhân viên phục vụ bưng rượu và đĩa trái cây tới.
Sau khi rượu và trái cây được đặt xuống, nhân viên phục vụ lập tức cung kính đi tới trước mặt Lâm Thiên, bảo cáo: “Anh Lâm, tổng giám đốc của chúng tôi ở bên ngoài, nói là muốn tới gặp anh."
Nói đùa, bây giờ nhân viên phục vụ đã biết thân phận cụ thể của Lâm Thiên, anh ta dám không cung kính sao? Anh ta thậm chí rất khẩn trương, dù sao đây chính là chủ tịch của Tỉnh Xuyên.
“Bảo ông ấy vào đi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Vâng."
Nhân viên phục vụ đáp lại xong, lập tức lùi ra ngoài.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên bụng phệ tươi cười đi tới, rõ ràng ông ta là tổng giám đốc của quán karaoke Bằng Lăng Tím.
"Cậu...!Cậu Lâm, tôi là chủ tịch của quán karaoke Bằng Lăng Tím, đặc biệt tới đây gặp cậu Lâm, lúc trước tiếp đón không chu toàn, mong cậu Lâm không trách cứ, cậu Lâm còn gì khác dặn dò, cứ việc nói." Tổng giám đốc vô cùng cung kính nói..