Cực Phẩm Đại Thiếu
Chương 114 114 Vì Tiền Mà Kh Lưng
Viện nghiên cứu Bảo Thạnh.
Viện nghiên cứu được xây dựng vào thế kỷ trước, hiện giờ đã rất cũ kỹ.
Trong văn phòng của viện trưởng viện nghiên cứu.
Mạc Danh Tùng đang đứng trước bàn làm việc.
“Danh Tùng à, viện nghiên cứu Bảo Thạnh chúng ta, hiện giờ tài chính khan hiếm, không thể nuôi được quá nhiều người, cậu sớm tìm một nơi mới đi, tôi sẽ trả cho cậu hai tháng tiền lương" Viện trưởng nói.
Sau khi Mạc Danh Tùng nghe thấy vậy, đồng tử lập tức co rụt lại.
Nhưng anh ta vẫn giả bộ trấn định nói: “Viện trưởng, nếu mà tôi rời đi, nhất định là tổn thất đối với viện nghiên cứu Bảo Thạnh, ông hãy suy xét cân nhắc lại đi, bên viện nghiên cứu ở tỉnh đã ra giá bảo tôi tới đó, tôi vì bạn gái, mới ở lại thành phố Bảo Thạnh.
Viện trưởng đặt kính xuống, lạnh giọng nói: “Mạc Danh Tùng, cậu đừng giả vờ nữa, cậu có mấy cần mấy lượng, chẳng lẽ chính cậu không rõ sao? Tôi từng hỏi viện nghiên cứu ở tỉnh rồi, người ta chưa từng mời cậu
Cuối cùng sắc mặt Mạc Danh Tùng thay đổi, không có mặt mũi nói tiếp nữa.
“Tôi đã biết viện trưởng
Sau khi nói xong, Mạc Danh Tùng lập tức xoay người ra khỏi văn phòng.
Mạc Danh Tùng mới đi ra, một người đàn ông vội vàng chạy tới.
“Danh Tùng, thư ký của chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên tìm anh, bây giờ đang ở bên ngoài, hình như nói muốn ra giá cao thuê anh." Người đàn ông nói.
Mạc Danh Tùng vốn ủ rũ, lập tức lộ ra vui mừng.
“Danh Tùng, tập đoàn Tỉnh Xuyên gia nghiệp lớn, có tiến lại có quyền, vậy mà bọn họ chủ động tới tìm anh, đúng là khiến người ta hâm mộ." Người đàn ông nói.
“Tôi tài giỏi như vậy, không sợ không có nơi để đi." Mạc Danh Tùng cười nói.
Rất nhanh, Mạc Danh Tùng đã gặp được thư ký.
“Anh Mạc Danh Tùng, chủ tịch của chúng tôi nói muốn gặp riêng anh, tự mình nói chuyện với anh.
Thư ký nói với
Mạc Danh Tùng.
“Được được được!" Mạc Danh Tùng vui sướng vội vàng gật đầu.
Đương nhiên là Mạc Danh Tùng biết tập đoàn Tỉnh Xuyên là tập đoàn lớn cỡ nào, có thể đi vào tập đoàn này làm việc, tuyệt đối là chuyện rất có mặt mũi.
Đương nhiên, lúc này Mạc Danh Tùng không biết, chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên là Lâm
Thiên.
Cao ốc Tỉnh Xuyên.
Mạc Danh Tùng đi theo thư ký, đi tới trước văn phòng của chủ tịch.
Mạc Danh Tùng có vẻ vô cùng kích động, có thể khiến chủ tịch của Tỉnh Xuyên tự mình gặp anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy rất có mặt mũi.
“Anh Mạc, mời đi theo tôi." Thư ký dẫn Mạc Danh Tùng, đi thẳng vào trong văn phòng.
Sau khi Mạc Danh Tùng tiến vào văn phòng của chủ tịch, liếc mắt một cái đã nhận ra Lâm Thiên ngồi trước bàn làm việc.
“Là là...!Là anh
Đôi mắt Mạc Danh Tùng trợn to, trong mắt tràn ngập khiếp sợ và kinh ngạc.
Chuyện ngày hôm qua, Mạc Danh Tùng còn nhớ rất rõ, đương nhiên là anh ta nhận ra Lâm Thiên.
“Không sai, là tôi." Lâm Thiên cười nói.
“Anh...!Anh là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?" Giọng nói của Mạc Danh Tùng đã trở nên bén nhọn.
“Không phải là Mai Tường Vân nói, anh là đời thứ ba nhà giàu sao? Sao...!Sao anh có thể biến thành chủ tịch của Tỉnh Xuyên được?" Mạc Danh Tùng không nhịn được kinh ngạc nói.
“Không sai, tôi thật sự là đời thứ ba nhà giàu, ông ngoại tôi là Lê Chí Thành." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Lê...!Lê Chí Thành?"
Mạc Danh Tùng không nhịn được nuốt nước bọt, trong lòng anh ta dấy lên sóng to gió lớn.
Lê Chí Thành là ai, Mạc Danh Tùng biết rất rõ.
Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, người mà Mai Tường Vân bạn gái anh ta khinh bỉ, ngày hôm qua anh ta còn đấu lại, thực ra là cháu ngoại của Lê Chi Thành.
Nghĩ tới đây, chân Mạc Danh Tùng như nhũn ra.
Anh ta biết rất rõ, nhân vật như vậy, bóp chết anh ta dễ dàng như bóp chết con kiến.
Nhưng Mạc Danh Tùng vẫn cố gắng trấn định.
“Nói chuyện chính đi, hôm nay tôi tìm anh tới, là muốn thuê anh làm bảo vệ công ty chúng tôi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
Mạc Danh Tùng sửng sốt: “Bảo vệ sao? Chủ tịch Lâm, công việc của tôi rất tốt, cho nên ý tốt của anh tôi nhận rồi."
Bảo anh ta làm bảo vệ sao? Đùa gì thế, nếu không phải sợ thân phận của Lâm Thiên, anh ta đã mở miệng mắng rồi.
Hơn nữa, Mạc Danh Tùng nhìn thấy Lâm Thiên xong, anh ta cũng đánh mất ý nghĩ tới Tỉnh Xuyên làm việc.
“Anh đừng vội từ chối, anh còn chưa nghe tôi nói giá mà, ba trăm năm mươi triệu một tháng, anh suy nghĩ một lần đi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Ba trăm năm mươi triệu?" Mạc Danh Tùng vô cùng giật mình.
Nghe thấy giá tiền xong, trong lòng Mạc Danh Tùng lập tức quay cuồng.
Công việc hiện giờ của Mạc Danh Tùng, một tháng một trăm linh năm triệu, quan trọng là công việc này của anh ta sắp không còn.
Ba trăm năm mươi triệu, số tiền này hơn gấp ba tiền lương của anh ta.
“Sao thế? Chế ít à, vậy thì tăng tới bảy trăm triệu.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Bảy trăm triệu sao?" “ừng ực! ừng ực!
Mạc Danh Tùng không nhịn được nuốt nước bọt.
“Đây là giá cao nhất tôi ra rồi, có đồng ý hay không, tự anh suy xét." Lâm Thiên xoay người sang chỗ khác.
“Đồng ý! Không cần suy nghĩ nữa.
Tôi đồng ý!" Mạc Danh Tùng không do dự đồng ý.
Tiền lương bảy trăm triệu, đây là số tiền Mạc Danh Tùng không thể từ chối.
Nói đùa, tiền lương bảy trăm triệu, lương một năm sẽ là tám tỷ bốn trăm triệu đó.
“Quả nhiên là đúng với câu nói kia, không có chuyện tiền không làm được, nếu không được, vậy chỉ có thể nói tiền không đủ nhiều." Lâm Thiên cười nói.
Ngay từ đầu lúc Lâm Thiên đề xuất thuê anh ta, Mạc Danh Tùng đã kiên quyết từ chối.
Nhưng khi Lâm Thiên tăng giá, thái độ của Mạc Danh Tùng bắt đầu thay đổi, sau đó đồng ý.
Đồng thời trong lòng Lâm Thiên mừng thầm: “Mai
Tường Vân, không phải là cô cảm thấy bạn trai mình rất thanh cao sao? Không thấy cuối cùng vẫn cúi đầu trước mặt tiền à?"
Mục đích Lâm Thiên làm như vậy, chính là muốn cho Mai Tường Vân biết, bạn trai thanh cao, gần bùn mà chẳng hội tanh mùi bùn của cô ấy, thực ra là một tên khoác lác.
Thực tế còn không phải là một tên thấy tiền sáng mắt ra.
“Mạc Danh Tùng, hiện giờ anh đã là nhân viên của công ty tôi, vậy anh học tiếng chó sủa trước, chứng minh thành ý của anh." Lâm Thiên nói.
“Chủ tịch Lâm, chuyện này." Sắc mặt Mạc Danh Tùng thay đổi, bảo anh ta học tiếng chó sủa, hoàn toàn là đang nhục nhã anh ta.
“Anh có quyền lựa chọn từ chối, tôi sẽ không ép anh, nhưng anh từ chối, phần công việc này chắc chắn không có đầu." Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ sủa!" “Gâu! Gâu!"
Mạc Danh Tùng suy nghĩ một lúc, lúc này mới học tiếng chó sủa.
Mạc Danh Tùng nghĩ tới số tiền tám tỷ bốn trăm triệu một năm, học chó sủa có là gì? “Rất tốt, ngày mai anh có thể bắt đầu làm việc, anh đi về trước đi." Lâm Thiên cười nói.
“Cảm ơn chủ tịch Lâm! Cảm ơn chủ tịch Lâm!" Mạc Danh Tùng còn liên tục gật đầu cảm ơn.
Tiền lương bảy trăm triệu, lương một năm là tám tỷ bốn trăm triệu.
Sau khi Mạc Danh Tùng nghĩ tới con số này, trong lòng vô cùng kích động.
Sau khi Mạc Danh Tùng rời đi, Lâm Thiên cầm điện thoại đang mở camera, bên trong là video clip.
Tình cảnh vừa rồi, toàn bộ đều được quay lại.
Lâm Thiên thông qua phương thức gửi tin nhắn, gửi đoạn video này cho Mai Tường Vân.
Bên kia, Mai Tường Vân vừa mới tan làm buổi trưa đi ăn cơm, lập tức nhận được tin nhắn của Lâm Thiên.
“Mai Tường Vân, cô nói bạn trai cô sẽ không vì tiền mà cúi đầu, cô thua, tự cô xem đi."
Ngay sau đó, lại có một tin nhắn gửi tới.
Mai Tường Vân nghĩ một lát, vẫn lựa chọn mở tin nhắn ra xem.
“Khốn nạn!"
Lúc Mai Tường Vân nhìn thấy Mạc Danh Tùng học chó sủa trong video clip, cô ấy tức giận vỗ mạnh lên bàn.
Mạc Danh Tùng ở trong video, luôn có bộ dạng nịnh nọt, dáng vẻ không giống Mạc Danh Tùng bình thường mà cô ấy hay nhìn thấy.
"Không! Chắc chắn video này là giả! Chắc chắn là tên khốn nạn Lâm Thiên, tìm người nào đó đóng giả, muốn khiến mình cảm thấy ghê tởm.
Danh Tùng tuyệt đối không phải người như vậy." Mai Tường Vân kiên định nói.
Mai Tường Vân nhận định, Mạc Danh Tùng bạn trai của cô ấy, tuyệt đối sẽ không vì tiền, mà từ bỏ tôn nghiêm của mình.
Mai Tường Vân vì chứng minh trong sạch của bạn trai mình, cô ấy đã chạy tới chỗ đồng nghiệp khoa giám định, bảo đồng nghiệp của cô ấy kiểm tra giúp, rốt cuộc video clip này là thật, hay là giả.
Chẳng qua kết quả kiểm tra, phải ba ngày sau mới lấy được.
Bệnh viện nhân dân thành phố Bảo Thạnh.
Trong một phòng bệnh.
Mẹ của Như Tuyết đang ngồi trên giường xem tivi.
“Bác gái, gần đây bác thế nào rồi?" Lâm Thiên cười tươi chậm rãi tiến vào phòng bệnh.
Hiện giờ Lâm Thiên tới, là muốn lén thăm mẹ của Như Tuyết, nhìn xem bà ấy khôi phục sau khi phẫu thuật thể nào rồi.
“Là Lâm Thiên tới à, gần đây khôi phục rất tốt." Mẹ Như Tuyết cười đáp.
Im lặng một lát, mẹ Như Tuyết cười tít mắt hỏi: “Sao gần đây cháu không cùng tới với Như Tuyết, hai đứa.
Không phải là cãi nhau đấy chứ?" “À, không có.
Lâm Thiên hơi xấu hổ sở mũi.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh có một bóng dáng xinh đẹp đi vào.
Lâm Thiên quay đầu nhìn, hóa ra là Như Tuyết.
“Như Tuyết." Lâm Thiên nhìn thấy Như Tuyết xong, lại càng xấu hổ hơn.
Lâm Thiên lên tới đây thăm mẹ Như Tuyết, chính là vì không muốn gặp Như Tuyết.
Lúc Như Tuyết nhìn thấy Lâm Thiên, trong mắt cô ấy lóe lên chút vui sướng, nhưng nhanh chóng biến thành mất mát..