Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Chương 169: Một chiêu giết địch, tìm đường sống trong cõi chết
Sát khí tràn ngập, chiến ý ngập trời.
“Vù"
Kình lực hiện ra, hữu quyền Diệp Phàm xuất ra nhanh như chớp, toàn lực đánh thẳng về phía Hoàng Kỳ.
“Bốp"
Đất đèn tia lửa, nắm đấm của Hoàng Kỳ và Diệp Phàm chạm vào nhau, giống như 2 ngọn núi đụng vào nhau, thanh thế kinh người, Kình lực bộc phát.
“ Răng rắc “
Tiếng vang giòn truyền ra, sàn nhà bằng gỗ dưới chân Diệp Phàm vỡ vụn ra, nhưng mà hắn vẫn đứng vững trên mặt đất.
“Vù"
So ra mà nói thì Hoàng Kỳ chỉ cảm thấy tay phải của mình truyền đến một cơn đau, toàn bộ cánh tay tê dại, một lực phản chấn cường đại làm hắn lui ra sau.
Thấy một màn như thế, sắc mặt của Tư Đồ Hạo Thiên cuồng biến.
Ngay cả bản thân của Hoàng Kỳ cũng tỏ ra kinh hãi, lúc này đây vẻ mặt của hắn không cò tỏ ra cao ngạo như lúc đầu nữa.
Cảm nhận được sát ý ngập trời trên người Diệp Phàm, Hoàng Kỳ biết chiêu mà Diệp Phàm dùng chính là “ Huyền Âm quyền" uy chấn trong giới võ học.
Ngay khi Hoàng Kỳ cùng Tư Đồ Hạo Thiên cảm thấy kinh hãi thì Diệp Phàm hơi nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại màn mạo hiểm vừa rồi, cảm nhận tinh túy của “ Sát Khí Trùng Thiên" trong “ Huyền Âm quyền".
Một chiêu giết địch, tìm đường sống trong cõi chết
Nhớ lại, cảm ngộ, trong đầu Diệp Phàm hiện ra một câu như vậy, cả người bừng tỉnh đại ngộ.
Sát chiêu, sát chiêu!
Đại biểu một chiêu giết địch!
Lúc võ giả ở đánh ra sát chiêu chẳng những muốn tìm đường sống trong cõi chết mà còn muốn dùng một chiêu để giết địch.
Chỉ có như vậy, võ giả mới có thể chân chánh phát huy ra uy lực của sát chiêu.
“Bịch"
Ngay tại khi Diệp Phàm hoàn toàn lĩnh ngộ “ Sát Khí Trùng Thiên" thì Hoàng Kỳ thấy Diệp Phàm không có thừa dịp thắng truy kích, vì thế hắn liền ổn định lại khí huyết trong cơ thể, eo khẽ phát lực, lộn một vòng rồi rơi xuống đất.
- Sao mày lại biết “ Huyền Âm quyền"?
Sau khi hạ xuống, Hoàng Kỳ mở to 2 mắt, ngó chằm chằm vào Diệp Phàm, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Huyền Âm quyền?
Đây là lần thứ 2 Diệp Phàm nghe người khác nói « Huyền Sát quyền » là « Huyền Âm quyền ».
Mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên vì sao người của Hồng Vũ môn luôn gọi « Huyền Sát quyền » là « Huyền Âm quyền » nhưng mà Diệp Phàm cũng không có hỏi Hoàng Kỳ, ánh mắt của hắn nhìn về Hoàng Kỳ giống như nhìn một người chết:
- Kế tiếp, tới phiên tao.
Dứt lời, người xuất hiện!
Không đợi Hoàng Kỳ trả lời, thân hình của Diệp Phàm đã lóe lên, mang theo sát khí vô biên đánh thẳng về phía Hoàng Kỳ.
“Hừ"
Hoàng Kỳ cũng không có né tránh, mà là hừ lạnh một tiếng rồi vung quyền đón lấy.
Hổ Hạc song hình!
Giờ phút này, Hoàng Kỳ liền xuất ra Hổ Hạc song hình trong “ Hồng quyền" chỉ thấy cả người hắn vừa giống như hổ vừa giống như hạc, vừa có sự uy mãnh của hổ, vừa có tính nhạy bén của hạc, chiêu thức 'Tâm hình hợp nhất, hình ý hợp nhất'. So với ngay đó Dương Thanh dùng, thì một chiêu này của Hoàng Kỳ có sức uy mãnh gấp mấy lần.
- Sát Khí Trùng Thiên.
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, khí thế trên người tăng vọt, cả người hoàn toàn bị sát khí bao phủ, giống như một ma thần đến từ địa ngục.
Quả đấm của Diệp Phàm và Hoàng Kỳ lại đụng vào nhau.
Kình lực gấp 10 lần.
Trong phút chốc, Kình lực trên người Diệp Phàm bộc phát, toàn bộ đánh vào quả đấm của Hoàng Kỳ.
“Rắc"
Tiếng xương gãy vang lên, cổ tay của Hoàng Kỳ không thể nào thừa nhận được Kình lực trên quả đấm của Diệp Phàm, cổ tay Hoàng Kỳ gãy lìa, máu tươi phun ra.
Trong phút chốc, khí huyết trong cơ thể Hoàng Kỳ hoàn toàn rối loạn, lỗ chân lông mở ra, Kình khí hóa thành mồ hôi tiết ra ngoài
“Lộp bộp"
Nhận thấy được điểm này, trong lòng Hoàng Kỳ hoảng hốt.
“Vù"
Nguy cơ buông xuống, Hoàng Kỳ không để ý đến thương thế trên cánh tay, trực tiếp lui ra sau.
- Trở lại cho tao.
Diệp Phàm quát lạnh một tiếng, dưới chân đạp một cái, bước đi như bay, lao thẳng tới Hoàng Kỳ.
Trong phút chốc, Diệp Phàm đã đuổi kịp Hoàng Kỳ, hữu quyền lại vung lên, oanh thẳng vào mặt Hoàng Kỳ.
Một quyền đánh ra, sát khí gào thét, Hoàng Kỳ cảm thấy cả người mình giống như rơi xuống địa ngục, Diệp Phàm ở trước mắt biến thành một pho tượng Ma thần đằng đằng sát khí, bên tai của hắn vang lên tiếng của ngàn vạn cô hồn dã quỷ, để cho tâm thần của hắn suýt chút nữa thất thủ.
Tinh thần công kích!
Trong lòng Hoàng Kỳ hoảng hốt, hắn nằm mơ vậy không nghĩ tới chiêu “ Sát Khí Trùng Thiên" của Diệp Phàm lại còn ẩn chứa tinh thần công kích.
Hoảng sợ rất nhiều, trong lúc bối rối Hoàng Kỳ vung tay trái không bị thương lên, hóa chưởng để đỡ lấy.
Chưởng khắc quyền!
Điểm này, phàm là võ giả đều là hiểu.
Chẳng qua là.
Giờ phút này Hoàng Kỳ đã bị thương, hơn nữa Kình khí trong cơ thể đã tiết ra ngoài, lại trong lúc gấp gáp vung chưởng, làm sao có thể hóa giải một quyền mạnh mẽ của Diệp Phàm?
“Bốp"
Quyền chưởng chạm vào nhau, nội kình bắn ra, cả cánh tay trái của Hoàng Kỳ liền bị vỡ nát, huyết nhục mơ hồ, xương tay hoàn toàn nát bấy.
Uy thế thiết quyền của Diệp Phàm không giảm, oanh thẳng vào đầu của Hoàng Kỳ.
- Không.
Hoàng Kỳ phát ra một tiếng tuyệt vọng.
“Bốp"
Dưới ánh đèn, đầu của Hoàng Kỳ giống như là một quả dưa hấu bị đập nát vậy, máu tươi văng khắp nơi, cả người hắn bắn ra sau, lao thẳng vào vách tường rồi té ầm xuống đất, giống như một cái chó chết, không nhúc nhích.
“Ực"
Thấy cảnh tượng trước mắt, cổ họng Tư Đồ Hạo Thiên ngọa nguậy, hắn cảm thấy trên cổ mình có một thanh đao kề vào, trong lòng hoàng toàn sợ hãi.
Theo bản năng, hắn muốn chạy trốn nhưng mà lại cảm thấy 2 chân của mình nặng như chì, căn bản không thể nào di chuyển, cả người cứng ngắc, khuôn mặt lộ ra hoảng sợ bất an nhìn Diệp Phàm.
- Nói cho tao biết mày muốn chết như thế nào?
Diệp Phàm thu tay lại, bước về phía Tư Đồ Hạo Thiên.
“Vù"
Kình lực hiện ra, hữu quyền Diệp Phàm xuất ra nhanh như chớp, toàn lực đánh thẳng về phía Hoàng Kỳ.
“Bốp"
Đất đèn tia lửa, nắm đấm của Hoàng Kỳ và Diệp Phàm chạm vào nhau, giống như 2 ngọn núi đụng vào nhau, thanh thế kinh người, Kình lực bộc phát.
“ Răng rắc “
Tiếng vang giòn truyền ra, sàn nhà bằng gỗ dưới chân Diệp Phàm vỡ vụn ra, nhưng mà hắn vẫn đứng vững trên mặt đất.
“Vù"
So ra mà nói thì Hoàng Kỳ chỉ cảm thấy tay phải của mình truyền đến một cơn đau, toàn bộ cánh tay tê dại, một lực phản chấn cường đại làm hắn lui ra sau.
Thấy một màn như thế, sắc mặt của Tư Đồ Hạo Thiên cuồng biến.
Ngay cả bản thân của Hoàng Kỳ cũng tỏ ra kinh hãi, lúc này đây vẻ mặt của hắn không cò tỏ ra cao ngạo như lúc đầu nữa.
Cảm nhận được sát ý ngập trời trên người Diệp Phàm, Hoàng Kỳ biết chiêu mà Diệp Phàm dùng chính là “ Huyền Âm quyền" uy chấn trong giới võ học.
Ngay khi Hoàng Kỳ cùng Tư Đồ Hạo Thiên cảm thấy kinh hãi thì Diệp Phàm hơi nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại màn mạo hiểm vừa rồi, cảm nhận tinh túy của “ Sát Khí Trùng Thiên" trong “ Huyền Âm quyền".
Một chiêu giết địch, tìm đường sống trong cõi chết
Nhớ lại, cảm ngộ, trong đầu Diệp Phàm hiện ra một câu như vậy, cả người bừng tỉnh đại ngộ.
Sát chiêu, sát chiêu!
Đại biểu một chiêu giết địch!
Lúc võ giả ở đánh ra sát chiêu chẳng những muốn tìm đường sống trong cõi chết mà còn muốn dùng một chiêu để giết địch.
Chỉ có như vậy, võ giả mới có thể chân chánh phát huy ra uy lực của sát chiêu.
“Bịch"
Ngay tại khi Diệp Phàm hoàn toàn lĩnh ngộ “ Sát Khí Trùng Thiên" thì Hoàng Kỳ thấy Diệp Phàm không có thừa dịp thắng truy kích, vì thế hắn liền ổn định lại khí huyết trong cơ thể, eo khẽ phát lực, lộn một vòng rồi rơi xuống đất.
- Sao mày lại biết “ Huyền Âm quyền"?
Sau khi hạ xuống, Hoàng Kỳ mở to 2 mắt, ngó chằm chằm vào Diệp Phàm, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Huyền Âm quyền?
Đây là lần thứ 2 Diệp Phàm nghe người khác nói « Huyền Sát quyền » là « Huyền Âm quyền ».
Mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên vì sao người của Hồng Vũ môn luôn gọi « Huyền Sát quyền » là « Huyền Âm quyền » nhưng mà Diệp Phàm cũng không có hỏi Hoàng Kỳ, ánh mắt của hắn nhìn về Hoàng Kỳ giống như nhìn một người chết:
- Kế tiếp, tới phiên tao.
Dứt lời, người xuất hiện!
Không đợi Hoàng Kỳ trả lời, thân hình của Diệp Phàm đã lóe lên, mang theo sát khí vô biên đánh thẳng về phía Hoàng Kỳ.
“Hừ"
Hoàng Kỳ cũng không có né tránh, mà là hừ lạnh một tiếng rồi vung quyền đón lấy.
Hổ Hạc song hình!
Giờ phút này, Hoàng Kỳ liền xuất ra Hổ Hạc song hình trong “ Hồng quyền" chỉ thấy cả người hắn vừa giống như hổ vừa giống như hạc, vừa có sự uy mãnh của hổ, vừa có tính nhạy bén của hạc, chiêu thức 'Tâm hình hợp nhất, hình ý hợp nhất'. So với ngay đó Dương Thanh dùng, thì một chiêu này của Hoàng Kỳ có sức uy mãnh gấp mấy lần.
- Sát Khí Trùng Thiên.
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, khí thế trên người tăng vọt, cả người hoàn toàn bị sát khí bao phủ, giống như một ma thần đến từ địa ngục.
Quả đấm của Diệp Phàm và Hoàng Kỳ lại đụng vào nhau.
Kình lực gấp 10 lần.
Trong phút chốc, Kình lực trên người Diệp Phàm bộc phát, toàn bộ đánh vào quả đấm của Hoàng Kỳ.
“Rắc"
Tiếng xương gãy vang lên, cổ tay của Hoàng Kỳ không thể nào thừa nhận được Kình lực trên quả đấm của Diệp Phàm, cổ tay Hoàng Kỳ gãy lìa, máu tươi phun ra.
Trong phút chốc, khí huyết trong cơ thể Hoàng Kỳ hoàn toàn rối loạn, lỗ chân lông mở ra, Kình khí hóa thành mồ hôi tiết ra ngoài
“Lộp bộp"
Nhận thấy được điểm này, trong lòng Hoàng Kỳ hoảng hốt.
“Vù"
Nguy cơ buông xuống, Hoàng Kỳ không để ý đến thương thế trên cánh tay, trực tiếp lui ra sau.
- Trở lại cho tao.
Diệp Phàm quát lạnh một tiếng, dưới chân đạp một cái, bước đi như bay, lao thẳng tới Hoàng Kỳ.
Trong phút chốc, Diệp Phàm đã đuổi kịp Hoàng Kỳ, hữu quyền lại vung lên, oanh thẳng vào mặt Hoàng Kỳ.
Một quyền đánh ra, sát khí gào thét, Hoàng Kỳ cảm thấy cả người mình giống như rơi xuống địa ngục, Diệp Phàm ở trước mắt biến thành một pho tượng Ma thần đằng đằng sát khí, bên tai của hắn vang lên tiếng của ngàn vạn cô hồn dã quỷ, để cho tâm thần của hắn suýt chút nữa thất thủ.
Tinh thần công kích!
Trong lòng Hoàng Kỳ hoảng hốt, hắn nằm mơ vậy không nghĩ tới chiêu “ Sát Khí Trùng Thiên" của Diệp Phàm lại còn ẩn chứa tinh thần công kích.
Hoảng sợ rất nhiều, trong lúc bối rối Hoàng Kỳ vung tay trái không bị thương lên, hóa chưởng để đỡ lấy.
Chưởng khắc quyền!
Điểm này, phàm là võ giả đều là hiểu.
Chẳng qua là.
Giờ phút này Hoàng Kỳ đã bị thương, hơn nữa Kình khí trong cơ thể đã tiết ra ngoài, lại trong lúc gấp gáp vung chưởng, làm sao có thể hóa giải một quyền mạnh mẽ của Diệp Phàm?
“Bốp"
Quyền chưởng chạm vào nhau, nội kình bắn ra, cả cánh tay trái của Hoàng Kỳ liền bị vỡ nát, huyết nhục mơ hồ, xương tay hoàn toàn nát bấy.
Uy thế thiết quyền của Diệp Phàm không giảm, oanh thẳng vào đầu của Hoàng Kỳ.
- Không.
Hoàng Kỳ phát ra một tiếng tuyệt vọng.
“Bốp"
Dưới ánh đèn, đầu của Hoàng Kỳ giống như là một quả dưa hấu bị đập nát vậy, máu tươi văng khắp nơi, cả người hắn bắn ra sau, lao thẳng vào vách tường rồi té ầm xuống đất, giống như một cái chó chết, không nhúc nhích.
“Ực"
Thấy cảnh tượng trước mắt, cổ họng Tư Đồ Hạo Thiên ngọa nguậy, hắn cảm thấy trên cổ mình có một thanh đao kề vào, trong lòng hoàng toàn sợ hãi.
Theo bản năng, hắn muốn chạy trốn nhưng mà lại cảm thấy 2 chân của mình nặng như chì, căn bản không thể nào di chuyển, cả người cứng ngắc, khuôn mặt lộ ra hoảng sợ bất an nhìn Diệp Phàm.
- Nói cho tao biết mày muốn chết như thế nào?
Diệp Phàm thu tay lại, bước về phía Tư Đồ Hạo Thiên.
Tác giả :
Phong Cuồng