Cực Phẩm Công Tử
Chương 72
[Thế giới] Công Tử Thế Vô Song: Hôn lễ là 8 giờ tối nay, mọi người nếu có thời gian hoan nghênh đến uống rượu mừng, còn có lão bà của ta không phải nhân yêu, hiện tại chẳng qua là đổi lại chính xác giới tính.
Chính chủ vừa ra mặt, trên thế giới càng ác liệt hơn, hơn nữa Công Tử còn đặc biệt nhắc tới lão bà hắn không phải nhân yêu, đây không thể nghi ngờ là một tin tức khiến người khác muốn nổ tung, thích hai người, ghét hai người hay ở phía trung lập đều tụ vào một chỗ rối rít bàn luận.
An Nhạc nhìn thấy câu nói cuối cùng của hắn, cái xưng hô kia làm cho khuôn mặt cô nhất thời nóng lên. Vốn ở trong trò chơi, đại đa số mọi người khi kết hôn đều “lão công", “lão bà" gọi tới gọi lui, cô cũng nhìn quen rồi, nhưng bây giờ đặt trên người mình thấy có chút kỳ lạ, không phải cô thuần khiết mà là vì thật không quen xưng hô như vậy.
Vì vậy cô đề nghị.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Này, đổi cách gọi khác có được không?
Hắn nhếch lông mày, thong dong đáp
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Đây chỉ là tuyên cáo với mọi người.
Dường như tất cả đều là do An Nhạc tự mình suy nghĩ nhiều, cô thở ra một hơi, nhìn thấy trong trò chơi hắn đi tới bên cạnh mình ngồi xuống, bởi vì đây là xích đu phu thê, hai người ngồi cùng một chỗ giống như đang tựa sát vào nhau.
Tay An Nhạc nắm lấy con chuột, cảm giác đứng lên cũng không được mà không đứng cũng không được, thậm chí cô thật sự không biết phải tìm đề tài gì nói chuyện để phá vỡ sự yên tĩnh này.
Đang lúc bầu không khí dần trở nên lúng túng, bên kia nói chuyện.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Vậy em thích tôi gọi như thế nào?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tùy tiện, gọi thế nào cũng được.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Tùy tiện? Này thật là một từ mơ hồ!
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: ……….
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Tôi liền tùy tiện chọn một cái.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ừ!
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: *mỉm cười* nương tử, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.
Oanh! An Nhạc suýt bị câu nói có vẻ nho nhã này đánh ngất.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *mồ hôi* cái này với lão bà có gì khác biệt?
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: *vô tội* là em nói tùy tiện.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: …..anh cố ý!
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Nương tử, loại phỏng đoán vô lý này thật sự không có căn cứ.
An Nhạc bĩu môi, dù sao bây giờ cô cũng nhìn ra rồi, người này với hai chữ ôn nhu trong thực tế hoàn toàn không ăn khớp, kỳ thực nội tâm ác liệt muốn chết, luôn lấy chuyện trêu cợt cô làm thú vui. Nhưng mà hiện tại cô có chút nghi ngờ, vì sao hắn đối với chuyện cô là nữ lại không kinh hãi chút nào, hơn nữa còn có cái thái độ này, có cảm giác hình như hắn đã sớm biết.
An Nhạc nhớ thật lâu lúc trước hình như có một lần hắn hỏi cô có phải là con gái không, nhưng chuyện này xảy ra rất sớm, như thế nào cũng không có chuyện cô bại lộ, bởi vì lúc đó giữa hai người vẫn chưa quen thân.
Nhưng là, tại sao?
An Nhạc nhịn không được đánh máy hỏi
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Có phải anh đã sớm biết tôi là con gái?
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Em cảm thấy thế nào?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tôi là con giun trong bụng anh sao, biết rồi còn hỏi làm gì!
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Vậy thì không có biện pháp rồi, bởi vì tôi từ chối trả lời, muốn biết tự mình tìm đi.
An Nhạc nhìn câu nói kia đến ngẩn người, muốn biết đáp án tự đi tìm? Cái này không phải muốn nói hắn đã sớm biết rồi sao? Nhưng hắn làm sao có thể biết được? An Nhạc một tay chống trán cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, chuyên tâm đến mức hoàn toàn không để ý đến người nào đó trên màn hình.
Cố Tử Mặc thấy bên kia không hồi âm, đoán là cô đi tìm đáp án rồi, hắn cười cười, tùy ý để màn hình máy tính dừng lại ở hình ảnh kia, một bên cầm tài liệu lên bắt đầu xem, thỉnh thoảng còn liếc mắt về phía máy tình.
An Nhạc ở bên kia suy nghĩ thật lâu, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, vỗ mạnh một cái vào đùi.
Đúng rồi, sao cô có thể quên mất chuyện kia chứ, cái tên Ni Mã đó không phải cũng bị hắn tra ra thân phận sao, nói như vậy hắn có thể điều tra thân phận cá nhân, vậy muốn tìm ra cô hoàn toàn không khó.
An Nhạc vô cùng kinh ngạc, như vậy hắn đã sớm biết cô là An Nhạc rồi.
OMG! Đây là tin tức làm người ta chấn động đến cỡ nào!
An Nhạc ngã xuống giường, dùng gối che kín mặt. Khi Hứa Ngọc về ký túc xá liền nhìn thấy một màn này, cô nàng mở miệng nói “Cậu trúng gió đấy à?"
An Nhạc nghe thấy thanh âm của Hứa Ngọc mới nhớ cô vẫn chưa thu lại giao diện trò chơi, muốn bật dậy che lại nhưng đã chậm một bước, Hứa ngọc nhìn thấy rồi, hơn nữa còn tiến sát lại máy vi tính trước mặt cô. Vừa nhìn thấy trên đảo Phu Thê có hai người tựa vào nhau, Hứa Ngọc vỗ vai cô một cái, hưng phấn nói “Wow, có thể đổi lại nhân vật à, chúc mừng nha, cuối cùng cậu cũng đem học trưởng làm xong!"
Trên mặt An Nhạc nổi đầy hắc tuyến cái gì mà làm xong, sao lại nói khó nghe như vậy?
Hứa Ngọc tiếp tục nói “Khó trách thấy thời gian trước cậu không thương tâm, thì ra là ngấm ngầm tiến hành thuận lợi như vậy, mấy hôm trước người ta còn vì cậu cướp ngục, hôm nay đã kết hôn rồi, cứ tiếp tục như vậy khẳng định anh ấy sẽ bị cậu tóm gọn"
Nói tới đây, Hứa Ngọc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay đầu lại hỏi An Nhạc “ Đúng rồi, không phải học trưởng không biết cậu là con gái sao? Sao lại đồng ý kết hôn, mau khai ra xem nào."
Nói đến vấn đề này An Nhạc lại cảm thấy xoắn xuýt “Anh ấy hình như đã sớm biết là tớ."
“Đã sớm biết?" Hứa Ngọc trừng mắt nhìn, xoay người lại ôm cô cười lớn “Đây cũng là chuyện tốt, tớ đã nói học trưởng có ý với cậu mà, cái này không phải muốn xác nhận đã sớm biết thân phận của cậu, còn đối tốt với cậu như thế, không phải thích thì là cái gì!"
An Nhạc cũng muốn nghĩ lạc quan như Đại Ngọc Nhi, nhưng là chuyện của bản thân liền không thể tự đắc, đặc biệt là cô dùng acc ‘Tôi Vì Bạn Mà Đến’ làm những chuyện không hề khách khí với Công Tử, hoàn toàn không chút cố kỵ, đem bản thân mình phơi ra ngoài ánh sáng.
“Nhưng là….."
“Nhưng cái gì? Không phải cậu thích học trưởng sao? Thừa cơ hội này bắt lấy đi!" Hứa Ngọc vừa nói, tay trên bàn phím vừa đánh ra ba chữ ‘em yêu anh’, muốn thay An Nhạc gửi đi, cũng may An Nhạc nhanh tay lẹ mắt ngăn cản lại. An Nhạc nhìn về phía Đại Ngọc Nhi, ngoài cười nhưng trong không cười uy hiếp “Tớ nhớ hình như mấy ngày hôm trước cậu cũng vừa kết hôn, có phải muốn tớ đi nói cho Lâm Biệt biết tin tức của cậu?"
Hứa Ngọc lập tức thu tay về, cười làm lành nói “Bạn yêu, đừng như vậy mà, có gì từ từ nói"
“Cậu hiểu là được rồi!" An Nhạc hài lòng hừ hừ hai tiếng, lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhanh chóng đem mấy chữ Hứa Ngọc đánh trong khung chat xóa đi, sau đó cô nhìn trên màn hình hai người vẫn còn tựa vào nhau, khẽ nhíu mày, hắn cũng đang treo máy sao?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Có ở đó không?
Đúng lúc Cố Tử Mặc nhìn về phía máy tính, nhìn thấy cô gửi tin nhắn qua, để tập tài liệu xuống đánh chữ đáp lại.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Có.
An Nhạc nhìn thấy một chữ này xác định hắn đang ngồi sau màn hình nhưng không biết nên nói gì, vốn muốn hỏi hắn có phải đã biết cô là An Nhạc, lại không hỏi ra miệng được, giống như là nếu cô hỏi ra rồi thì mọi thứ đều bị bóc trần, bao gồm cả chuyện cô vì hắn mới đến trò chơi này.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Sắp 8 giờ rồi, chuẩn bị xong chưa?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *mồ hôi* chuẩn bị cái gì?
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Xem ra em chuẩn bị rất tốt rồi!
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tôi nói như vậy lúc nào?
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Không nhất thiết phải nói mới biết được.
An Nhạc nhìn thấy mấy lời này của hắn lại nghĩ đến cái vấn đề vẫn đang quấy nhiễu mình, cô hít một hơi thật sâu ‘một không làm, hai không nghỉ’, đem toàn bộ nói ra
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Cái kia…. Có phải anh sớm biết tôi là An Nhạc phải không?
Cố Tử Mặc nhìn những lời này, thoáng nhớ tới khuôn mặt tròn tròn thanh tú khả ái, hắn thản nhiên đáp
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Ừ, không sai!
Thật đúng là đã sớm biết!
An Nhạc cắn cắn môi, tay không ngừng đánh chữ hỏi
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Vậy cái QQ kia là sao?
Ánh mắt Cố Tử Mặc khẽ lóe lên, rất nhanh liền trả lời
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Tôi sớm đã không dùng tới cái đó nữa.
Hắn nói cái này cũng không phải giả, chỉ là không biết cô gái nhỏ kia lúc nào mới có thể thấy rõ sự thật!
Thì ra là vậy, xem ra người phụ nữ đó đã lặng lẽ lấy acc của hắn, hắn cũng chưa có dùng qua QQ, nhận được đáp án này cuối cùng An Nhạc cũng an lòng, phảng phất lúc sáng tỏ thông suốt thấy được ánh sáng rực rỡ.
An Nhạc ở trong trò chơi đứng lên, duỗi lưng nói
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Trò chơi này thiết kế không tệ, tiểu đảo này thật đẹp!
Cố Tử Mặc ở phía sau nhìn cô cười.
An Nhạc bỗng nghĩ tới một việc, để lại một câu
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Anh chờ em một lát
Sau đó dùng truyền tống phù chạy đi mất, Cố Tử Mặc nháy mắt không nhìn thấy bóng dáng của cô, khẽ nhíu mày, cầm tài liệu lên tiếp tục xem.
An Nhạc rất bận a! Đầu tiên cô chạy đến khu giao dịch tài liệu để tìm tài liệu, sau đó lại chạy đi ghép đồ, lúc đầu bạo ra không ít thứ bỏ đi, rốt cục sau N lần thất bại, nhân phẩm bộc phát một lần, hợp thành một chiếc nhẫn cực phẩm, lúc này kim tệ của cô đã trống trơn nhưng lại có cảm giác thành tựu, thỏa mãn rồi thì cái gì cũng không so được.
Trước đó vài ngày cô đã học kỹ năng làm thủ sức (đồ trang sức đeo tay), lúc đầu vốn là muốn làm cho mình, nhưng mà người tính không bằng trời tính, cô rất vui vẻ, chiếc nhẫn đầu tiên cô làm là tặng cho hắn.
An Nhạc vội vàng trở lại đảo Phu Thê, đưa ra lời mời giao dịch với hắn.
Chính chủ vừa ra mặt, trên thế giới càng ác liệt hơn, hơn nữa Công Tử còn đặc biệt nhắc tới lão bà hắn không phải nhân yêu, đây không thể nghi ngờ là một tin tức khiến người khác muốn nổ tung, thích hai người, ghét hai người hay ở phía trung lập đều tụ vào một chỗ rối rít bàn luận.
An Nhạc nhìn thấy câu nói cuối cùng của hắn, cái xưng hô kia làm cho khuôn mặt cô nhất thời nóng lên. Vốn ở trong trò chơi, đại đa số mọi người khi kết hôn đều “lão công", “lão bà" gọi tới gọi lui, cô cũng nhìn quen rồi, nhưng bây giờ đặt trên người mình thấy có chút kỳ lạ, không phải cô thuần khiết mà là vì thật không quen xưng hô như vậy.
Vì vậy cô đề nghị.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Này, đổi cách gọi khác có được không?
Hắn nhếch lông mày, thong dong đáp
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Đây chỉ là tuyên cáo với mọi người.
Dường như tất cả đều là do An Nhạc tự mình suy nghĩ nhiều, cô thở ra một hơi, nhìn thấy trong trò chơi hắn đi tới bên cạnh mình ngồi xuống, bởi vì đây là xích đu phu thê, hai người ngồi cùng một chỗ giống như đang tựa sát vào nhau.
Tay An Nhạc nắm lấy con chuột, cảm giác đứng lên cũng không được mà không đứng cũng không được, thậm chí cô thật sự không biết phải tìm đề tài gì nói chuyện để phá vỡ sự yên tĩnh này.
Đang lúc bầu không khí dần trở nên lúng túng, bên kia nói chuyện.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Vậy em thích tôi gọi như thế nào?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tùy tiện, gọi thế nào cũng được.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Tùy tiện? Này thật là một từ mơ hồ!
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: ……….
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Tôi liền tùy tiện chọn một cái.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ừ!
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: *mỉm cười* nương tử, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.
Oanh! An Nhạc suýt bị câu nói có vẻ nho nhã này đánh ngất.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *mồ hôi* cái này với lão bà có gì khác biệt?
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: *vô tội* là em nói tùy tiện.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: …..anh cố ý!
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Nương tử, loại phỏng đoán vô lý này thật sự không có căn cứ.
An Nhạc bĩu môi, dù sao bây giờ cô cũng nhìn ra rồi, người này với hai chữ ôn nhu trong thực tế hoàn toàn không ăn khớp, kỳ thực nội tâm ác liệt muốn chết, luôn lấy chuyện trêu cợt cô làm thú vui. Nhưng mà hiện tại cô có chút nghi ngờ, vì sao hắn đối với chuyện cô là nữ lại không kinh hãi chút nào, hơn nữa còn có cái thái độ này, có cảm giác hình như hắn đã sớm biết.
An Nhạc nhớ thật lâu lúc trước hình như có một lần hắn hỏi cô có phải là con gái không, nhưng chuyện này xảy ra rất sớm, như thế nào cũng không có chuyện cô bại lộ, bởi vì lúc đó giữa hai người vẫn chưa quen thân.
Nhưng là, tại sao?
An Nhạc nhịn không được đánh máy hỏi
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Có phải anh đã sớm biết tôi là con gái?
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Em cảm thấy thế nào?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tôi là con giun trong bụng anh sao, biết rồi còn hỏi làm gì!
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Vậy thì không có biện pháp rồi, bởi vì tôi từ chối trả lời, muốn biết tự mình tìm đi.
An Nhạc nhìn câu nói kia đến ngẩn người, muốn biết đáp án tự đi tìm? Cái này không phải muốn nói hắn đã sớm biết rồi sao? Nhưng hắn làm sao có thể biết được? An Nhạc một tay chống trán cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, chuyên tâm đến mức hoàn toàn không để ý đến người nào đó trên màn hình.
Cố Tử Mặc thấy bên kia không hồi âm, đoán là cô đi tìm đáp án rồi, hắn cười cười, tùy ý để màn hình máy tính dừng lại ở hình ảnh kia, một bên cầm tài liệu lên bắt đầu xem, thỉnh thoảng còn liếc mắt về phía máy tình.
An Nhạc ở bên kia suy nghĩ thật lâu, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, vỗ mạnh một cái vào đùi.
Đúng rồi, sao cô có thể quên mất chuyện kia chứ, cái tên Ni Mã đó không phải cũng bị hắn tra ra thân phận sao, nói như vậy hắn có thể điều tra thân phận cá nhân, vậy muốn tìm ra cô hoàn toàn không khó.
An Nhạc vô cùng kinh ngạc, như vậy hắn đã sớm biết cô là An Nhạc rồi.
OMG! Đây là tin tức làm người ta chấn động đến cỡ nào!
An Nhạc ngã xuống giường, dùng gối che kín mặt. Khi Hứa Ngọc về ký túc xá liền nhìn thấy một màn này, cô nàng mở miệng nói “Cậu trúng gió đấy à?"
An Nhạc nghe thấy thanh âm của Hứa Ngọc mới nhớ cô vẫn chưa thu lại giao diện trò chơi, muốn bật dậy che lại nhưng đã chậm một bước, Hứa ngọc nhìn thấy rồi, hơn nữa còn tiến sát lại máy vi tính trước mặt cô. Vừa nhìn thấy trên đảo Phu Thê có hai người tựa vào nhau, Hứa Ngọc vỗ vai cô một cái, hưng phấn nói “Wow, có thể đổi lại nhân vật à, chúc mừng nha, cuối cùng cậu cũng đem học trưởng làm xong!"
Trên mặt An Nhạc nổi đầy hắc tuyến cái gì mà làm xong, sao lại nói khó nghe như vậy?
Hứa Ngọc tiếp tục nói “Khó trách thấy thời gian trước cậu không thương tâm, thì ra là ngấm ngầm tiến hành thuận lợi như vậy, mấy hôm trước người ta còn vì cậu cướp ngục, hôm nay đã kết hôn rồi, cứ tiếp tục như vậy khẳng định anh ấy sẽ bị cậu tóm gọn"
Nói tới đây, Hứa Ngọc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay đầu lại hỏi An Nhạc “ Đúng rồi, không phải học trưởng không biết cậu là con gái sao? Sao lại đồng ý kết hôn, mau khai ra xem nào."
Nói đến vấn đề này An Nhạc lại cảm thấy xoắn xuýt “Anh ấy hình như đã sớm biết là tớ."
“Đã sớm biết?" Hứa Ngọc trừng mắt nhìn, xoay người lại ôm cô cười lớn “Đây cũng là chuyện tốt, tớ đã nói học trưởng có ý với cậu mà, cái này không phải muốn xác nhận đã sớm biết thân phận của cậu, còn đối tốt với cậu như thế, không phải thích thì là cái gì!"
An Nhạc cũng muốn nghĩ lạc quan như Đại Ngọc Nhi, nhưng là chuyện của bản thân liền không thể tự đắc, đặc biệt là cô dùng acc ‘Tôi Vì Bạn Mà Đến’ làm những chuyện không hề khách khí với Công Tử, hoàn toàn không chút cố kỵ, đem bản thân mình phơi ra ngoài ánh sáng.
“Nhưng là….."
“Nhưng cái gì? Không phải cậu thích học trưởng sao? Thừa cơ hội này bắt lấy đi!" Hứa Ngọc vừa nói, tay trên bàn phím vừa đánh ra ba chữ ‘em yêu anh’, muốn thay An Nhạc gửi đi, cũng may An Nhạc nhanh tay lẹ mắt ngăn cản lại. An Nhạc nhìn về phía Đại Ngọc Nhi, ngoài cười nhưng trong không cười uy hiếp “Tớ nhớ hình như mấy ngày hôm trước cậu cũng vừa kết hôn, có phải muốn tớ đi nói cho Lâm Biệt biết tin tức của cậu?"
Hứa Ngọc lập tức thu tay về, cười làm lành nói “Bạn yêu, đừng như vậy mà, có gì từ từ nói"
“Cậu hiểu là được rồi!" An Nhạc hài lòng hừ hừ hai tiếng, lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhanh chóng đem mấy chữ Hứa Ngọc đánh trong khung chat xóa đi, sau đó cô nhìn trên màn hình hai người vẫn còn tựa vào nhau, khẽ nhíu mày, hắn cũng đang treo máy sao?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Có ở đó không?
Đúng lúc Cố Tử Mặc nhìn về phía máy tính, nhìn thấy cô gửi tin nhắn qua, để tập tài liệu xuống đánh chữ đáp lại.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Có.
An Nhạc nhìn thấy một chữ này xác định hắn đang ngồi sau màn hình nhưng không biết nên nói gì, vốn muốn hỏi hắn có phải đã biết cô là An Nhạc, lại không hỏi ra miệng được, giống như là nếu cô hỏi ra rồi thì mọi thứ đều bị bóc trần, bao gồm cả chuyện cô vì hắn mới đến trò chơi này.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Sắp 8 giờ rồi, chuẩn bị xong chưa?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *mồ hôi* chuẩn bị cái gì?
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Xem ra em chuẩn bị rất tốt rồi!
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tôi nói như vậy lúc nào?
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Không nhất thiết phải nói mới biết được.
An Nhạc nhìn thấy mấy lời này của hắn lại nghĩ đến cái vấn đề vẫn đang quấy nhiễu mình, cô hít một hơi thật sâu ‘một không làm, hai không nghỉ’, đem toàn bộ nói ra
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Cái kia…. Có phải anh sớm biết tôi là An Nhạc phải không?
Cố Tử Mặc nhìn những lời này, thoáng nhớ tới khuôn mặt tròn tròn thanh tú khả ái, hắn thản nhiên đáp
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Ừ, không sai!
Thật đúng là đã sớm biết!
An Nhạc cắn cắn môi, tay không ngừng đánh chữ hỏi
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Vậy cái QQ kia là sao?
Ánh mắt Cố Tử Mặc khẽ lóe lên, rất nhanh liền trả lời
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Tôi sớm đã không dùng tới cái đó nữa.
Hắn nói cái này cũng không phải giả, chỉ là không biết cô gái nhỏ kia lúc nào mới có thể thấy rõ sự thật!
Thì ra là vậy, xem ra người phụ nữ đó đã lặng lẽ lấy acc của hắn, hắn cũng chưa có dùng qua QQ, nhận được đáp án này cuối cùng An Nhạc cũng an lòng, phảng phất lúc sáng tỏ thông suốt thấy được ánh sáng rực rỡ.
An Nhạc ở trong trò chơi đứng lên, duỗi lưng nói
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Trò chơi này thiết kế không tệ, tiểu đảo này thật đẹp!
Cố Tử Mặc ở phía sau nhìn cô cười.
An Nhạc bỗng nghĩ tới một việc, để lại một câu
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Anh chờ em một lát
Sau đó dùng truyền tống phù chạy đi mất, Cố Tử Mặc nháy mắt không nhìn thấy bóng dáng của cô, khẽ nhíu mày, cầm tài liệu lên tiếp tục xem.
An Nhạc rất bận a! Đầu tiên cô chạy đến khu giao dịch tài liệu để tìm tài liệu, sau đó lại chạy đi ghép đồ, lúc đầu bạo ra không ít thứ bỏ đi, rốt cục sau N lần thất bại, nhân phẩm bộc phát một lần, hợp thành một chiếc nhẫn cực phẩm, lúc này kim tệ của cô đã trống trơn nhưng lại có cảm giác thành tựu, thỏa mãn rồi thì cái gì cũng không so được.
Trước đó vài ngày cô đã học kỹ năng làm thủ sức (đồ trang sức đeo tay), lúc đầu vốn là muốn làm cho mình, nhưng mà người tính không bằng trời tính, cô rất vui vẻ, chiếc nhẫn đầu tiên cô làm là tặng cho hắn.
An Nhạc vội vàng trở lại đảo Phu Thê, đưa ra lời mời giao dịch với hắn.
Tác giả :
Công Tử Vô Song