Cực Phẩm Công Tử
Chương 122
An Nhạc vừa nói vừa trở người xuống khỏi người hắn, nhưng người ta vẫn hay nói: mời thần dễ tiễn thần khó, là một người đàn ông, dưới tình huống như vậy làm sao có thể bỏ qua.
CốTửMặc xoay người đặt An Nhạc phía dưới, tốc độ của hắn nhanh đến mức An Nhạc không kịp có bất kỳ phản ứng gì, cũng không thể động đậy.
Hắn nói “Nhưng anh có hứng thú, làm sao bây giờ?"
An Nhạc vì câu nói đó lại nổi giận rồi, cô nâng mắt lên nhìn khuôn mặt hắn, ra vẻ không có chuyện gì, nói “Cái gì mà làm sao bây giờ, rau trộn trứng…. chiên?" Hai chữ cuối cùng, dưới ánh mắt nóng như lửa của CốTửMặc dần dần tiêu tan.
Lúc này hoàn toàn là vô thanh thắng hữu thanh, CốTửMặc vươn tay vuốt tóc An Nhạc, cúi đầu nhẹ hôn lên môi cô. Rõ ràng là một nụ hôn rất nhẹ, nhưng lòng An Nhạc vẫn cuồng loạn một hồi, loại tâm tình này là sao đây? Thật giống như muốn xảy ra chuyện gì đó!
Thân thể An Nhạc run rẩy hôn trả hắn, lúc bắt đầu hôn rất ôn nhu, từ từ biến thành gió giật mưa rào.
CốTửMặc cúi người, hôn từ môi dọc một đường đi xuống dưới, thẳng cho đến cổ áo, bị đồ ngủ ngăn lại, hắn hé miệng cắn mở nút cổ áo, tiếp đó đi xuống, tâm An Nhạc run rẩy, hô hấp nóng rực của hắn an ủi da thịt của cô, môi của hắn như có như không chạm vào da cô. Sau khi cắn mở hai nút áo liền đến trước ngực cô, tim An Nhạc càng đập lợi hại, dường như không cẩn thận trái tim sẽ nhảy ra ngoài.
CốTửMặc nhìn bộ ngực phập phồng của An Nhạc, ánh mắt tối lại, hắn nhìn cô một cái, thanh âm có chút khàn khàn khẽ gọi “An Nhạc….."
An Nhạc vốn đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng gọi của hắn liền mở mắt nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt của hắn dường như đang hỏi có thể hay không, cô đỏ mặt cắn cắn môi, cái gì cũng không trả lời, chỉ nghiêng đầu sang một bên.
CốTửMặc thấy An Nhạc không trả lời coi như cô đã chấp nhận, hắn vươn tay cách lớp quần áo phủ lên trên.
An Nhạc cắn môi, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Mấy bộ phim thể loại này, thật ra trong lúc tò mò cũng cùng bọn chị em trong phòng xem qua, nhưng mà sau khi coi một lần cũng không xem lại lần nào nữa, bởi vì cô cảm thấy rất buồn nôn, không có mỹ cảm như trong tiểu thuyết miêu tả.
CốTửMặc lại gọi thêm một tiếng “An Nhạc….."
An Nhạc giơ tay lên che mặt, rất muốn ngăn không cho hắn kêu nữa, nhưng lời đến khóe miệng lại là “Tắt đèn, tắt đèn đi."
Bản thân CốTửMặc rất không muốn tắt, nhưng thấy dáng vẻ của An Nhạc như vậy liền thuận theo ý cô tắt đén.
An Nhạc nghĩ rằng trong bóng tối sẽ không nhìn thấy lẫn nhau nên an toàn hơn một chút, cô lại không nghĩ tới, trong bóng tối an toàn thì an toàn thật, nhưng về mặt khác, bởi vì tối nên càng thêm mẫn cảm.
Ví dụ như tiếng thở dốc, ví dụ như cảm giác thân thể.
CốTửMặc mở tất cả các nút áo của An Nhạc, hai tay phủ lên trước ngực cô, nhẹ nhàng đẩy nội y lên cao. Cho nên, tay của hắn trực tiếp chạm vào da thịt mềm mại của cô, thân thể An Nhạc run lên, đầu ngón chân co lại chung một chỗ, bàn tay mặc dù không có hiện lên vết chai, nhưng khi tay hắn chạm vào cô rõ ràng cảm giác được tay hắn không giống với tay cô.
Trong bóng tối, CốTửMặc vùi đầu khẽ cắn vào nơi mẫn cảm của An Nhạc, tùy ý trêu chọc xúc cảm của cô, cảm giác vừa rõ ràng vừa tê dại này từ thân truyền đến đại não, An Nhạc không nhịn được rên nhẹ một tiếng.
Tiếng kêu mềm mại này giống như một chất xúc tác, động tác của CốTửMặc càng thêm phóng túng.
Lúc trước An Nhạc có men say, sau khi tắm rửa xong men say không còn nữa, nhưng giờ phút này dường như cô lại đang say rượu, An Nhạc biết rõ cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là cô không muốn ngăn cản, ngay cả làm bộ nói không được cũng không muốn, cứ tùy theo cảm xúc đi.
Môi của CốTửMặc dừng lại ở nơi nhạy cảm đó một lúc, sau đó tiếp tục đi xuông dưới, đương nhiên hắn không có buông tha chỗ đó, môi vừa rời đi tay đã thay thế vào. Hắn hôn nhẹ lên bụng của cô, ở quanh rốn đùa giỡn.
An Nhạc đang rất khẩn trương, cũng rất xấu hổ, kết quả vì động tác này của hắn, bị nhột không nhịn được phụt một tiếng bật cười.
Hắn hỏi “Sợ nhột như vậy?"
An Nhạc gật đầu “Ừ, đừng hôn chỗ đó."
Cô càng nói thế CốTửMặc càng không dừng lại, còn cố ý làm cho cô cười.
“Đã nói không được mà." An Nhạc hờn dỗi, thoáng cái trở mình ngồi dậy, động tác này vừa lúc làm cho cô tiến vào ngực hắn, CốTửMặc thuận theo ôm lấy eo cô, thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau.
Nhất thời, An Nhạc không lên tiếng nữa, bởi vì hắn lại hôn cô, không những hôn, An Nhạc còn cảm giác được tay của hắn đang ở phía sau cởi nút áo trong của cô, cái tên xấu xa này, nhưng mà không biết có phải vì hắn không thuần thục hay không, một hồi lâu sau cũng không cởi được.
An Nhạc một là dở khóc dở cười, hai là không nhẫn nại được rồi, cô mắng nhỏ một tiếng “Ngu ngốc." Sau đó nói “Em tự làm."
CốTửMặc hiếm khi ngượng ngập cười cười, buông tay ra để cho cô tự làm, bản thân cũng nhân cơ hội đó cởi bỏ đồ ngủ trên người. Hai người lần nữa ôm chung một chỗ, trên người đều không mặc gì, da thịt kề nhau giống như mang theo dòng điện, khiến cho cả hai thở nhẹ một tiếng.
Hai người lại tiếp tục triền miên một lúc, CốTửMặc thở dốc kéo tay cô, cách lớp quần lót chạm vào vị trí kia. Nơi đó đã sớm cứng rắn như sắt.
Thật ra lúc hai người tiếp xúc thân thể trước đó An Nhạc đã nhận ra, nhưng cô cảm giác được cũng làm như không biết, hiện tại, tay cô trực tiếp đặt lên chỗ đó, muốn giả bộ không biết cũng khó.
An Nhạc giống như bị bỏng tới tay, lập tức muốn thu hồi lại, nhưng hắn không cho phép, cắn vành tai cô, lẩm bẩm nói “Bà xã, giúp anh một chút."
Thanh âm này quá mức mị hoặc, hơn nữa còn trực tiếp nói bên tai An Nhạc, lực sát thương càng không cần bàn cãi. An Nhạc cảm thấy may mắn vì lúc này không có bật đèn, hắn không thể nhìn thấy mặt cô, An Nhạc đoán khuôn mặt của mình lúc này chắc đã đỏ như mông khỉ rồi.
Nhưng mà hắn nói giúp là muốn cô giúp như thế nào?
An Nhạc rất nhanh biết được đáp án, hai người không có chạm đến điểm mấu chốt, hắn phóng thích trong tay cô, cái loại cảm giác này nói thế nào nhỉ, chính là cảm giác vừa xấu hổ vừa vui vẻ.
Tuy là cuối cùng hai người không có vượt qua phòng tuyến cuối, nhưng An Nhạc biết đây là hắn đang bảo vệ cô. Lúc ôm nhau ngủ, An Nhạc nhịn không được suy nghĩ: Nếu có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết mấy.
CốTửMặc xoay người đặt An Nhạc phía dưới, tốc độ của hắn nhanh đến mức An Nhạc không kịp có bất kỳ phản ứng gì, cũng không thể động đậy.
Hắn nói “Nhưng anh có hứng thú, làm sao bây giờ?"
An Nhạc vì câu nói đó lại nổi giận rồi, cô nâng mắt lên nhìn khuôn mặt hắn, ra vẻ không có chuyện gì, nói “Cái gì mà làm sao bây giờ, rau trộn trứng…. chiên?" Hai chữ cuối cùng, dưới ánh mắt nóng như lửa của CốTửMặc dần dần tiêu tan.
Lúc này hoàn toàn là vô thanh thắng hữu thanh, CốTửMặc vươn tay vuốt tóc An Nhạc, cúi đầu nhẹ hôn lên môi cô. Rõ ràng là một nụ hôn rất nhẹ, nhưng lòng An Nhạc vẫn cuồng loạn một hồi, loại tâm tình này là sao đây? Thật giống như muốn xảy ra chuyện gì đó!
Thân thể An Nhạc run rẩy hôn trả hắn, lúc bắt đầu hôn rất ôn nhu, từ từ biến thành gió giật mưa rào.
CốTửMặc cúi người, hôn từ môi dọc một đường đi xuống dưới, thẳng cho đến cổ áo, bị đồ ngủ ngăn lại, hắn hé miệng cắn mở nút cổ áo, tiếp đó đi xuống, tâm An Nhạc run rẩy, hô hấp nóng rực của hắn an ủi da thịt của cô, môi của hắn như có như không chạm vào da cô. Sau khi cắn mở hai nút áo liền đến trước ngực cô, tim An Nhạc càng đập lợi hại, dường như không cẩn thận trái tim sẽ nhảy ra ngoài.
CốTửMặc nhìn bộ ngực phập phồng của An Nhạc, ánh mắt tối lại, hắn nhìn cô một cái, thanh âm có chút khàn khàn khẽ gọi “An Nhạc….."
An Nhạc vốn đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng gọi của hắn liền mở mắt nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt của hắn dường như đang hỏi có thể hay không, cô đỏ mặt cắn cắn môi, cái gì cũng không trả lời, chỉ nghiêng đầu sang một bên.
CốTửMặc thấy An Nhạc không trả lời coi như cô đã chấp nhận, hắn vươn tay cách lớp quần áo phủ lên trên.
An Nhạc cắn môi, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Mấy bộ phim thể loại này, thật ra trong lúc tò mò cũng cùng bọn chị em trong phòng xem qua, nhưng mà sau khi coi một lần cũng không xem lại lần nào nữa, bởi vì cô cảm thấy rất buồn nôn, không có mỹ cảm như trong tiểu thuyết miêu tả.
CốTửMặc lại gọi thêm một tiếng “An Nhạc….."
An Nhạc giơ tay lên che mặt, rất muốn ngăn không cho hắn kêu nữa, nhưng lời đến khóe miệng lại là “Tắt đèn, tắt đèn đi."
Bản thân CốTửMặc rất không muốn tắt, nhưng thấy dáng vẻ của An Nhạc như vậy liền thuận theo ý cô tắt đén.
An Nhạc nghĩ rằng trong bóng tối sẽ không nhìn thấy lẫn nhau nên an toàn hơn một chút, cô lại không nghĩ tới, trong bóng tối an toàn thì an toàn thật, nhưng về mặt khác, bởi vì tối nên càng thêm mẫn cảm.
Ví dụ như tiếng thở dốc, ví dụ như cảm giác thân thể.
CốTửMặc mở tất cả các nút áo của An Nhạc, hai tay phủ lên trước ngực cô, nhẹ nhàng đẩy nội y lên cao. Cho nên, tay của hắn trực tiếp chạm vào da thịt mềm mại của cô, thân thể An Nhạc run lên, đầu ngón chân co lại chung một chỗ, bàn tay mặc dù không có hiện lên vết chai, nhưng khi tay hắn chạm vào cô rõ ràng cảm giác được tay hắn không giống với tay cô.
Trong bóng tối, CốTửMặc vùi đầu khẽ cắn vào nơi mẫn cảm của An Nhạc, tùy ý trêu chọc xúc cảm của cô, cảm giác vừa rõ ràng vừa tê dại này từ thân truyền đến đại não, An Nhạc không nhịn được rên nhẹ một tiếng.
Tiếng kêu mềm mại này giống như một chất xúc tác, động tác của CốTửMặc càng thêm phóng túng.
Lúc trước An Nhạc có men say, sau khi tắm rửa xong men say không còn nữa, nhưng giờ phút này dường như cô lại đang say rượu, An Nhạc biết rõ cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là cô không muốn ngăn cản, ngay cả làm bộ nói không được cũng không muốn, cứ tùy theo cảm xúc đi.
Môi của CốTửMặc dừng lại ở nơi nhạy cảm đó một lúc, sau đó tiếp tục đi xuông dưới, đương nhiên hắn không có buông tha chỗ đó, môi vừa rời đi tay đã thay thế vào. Hắn hôn nhẹ lên bụng của cô, ở quanh rốn đùa giỡn.
An Nhạc đang rất khẩn trương, cũng rất xấu hổ, kết quả vì động tác này của hắn, bị nhột không nhịn được phụt một tiếng bật cười.
Hắn hỏi “Sợ nhột như vậy?"
An Nhạc gật đầu “Ừ, đừng hôn chỗ đó."
Cô càng nói thế CốTửMặc càng không dừng lại, còn cố ý làm cho cô cười.
“Đã nói không được mà." An Nhạc hờn dỗi, thoáng cái trở mình ngồi dậy, động tác này vừa lúc làm cho cô tiến vào ngực hắn, CốTửMặc thuận theo ôm lấy eo cô, thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau.
Nhất thời, An Nhạc không lên tiếng nữa, bởi vì hắn lại hôn cô, không những hôn, An Nhạc còn cảm giác được tay của hắn đang ở phía sau cởi nút áo trong của cô, cái tên xấu xa này, nhưng mà không biết có phải vì hắn không thuần thục hay không, một hồi lâu sau cũng không cởi được.
An Nhạc một là dở khóc dở cười, hai là không nhẫn nại được rồi, cô mắng nhỏ một tiếng “Ngu ngốc." Sau đó nói “Em tự làm."
CốTửMặc hiếm khi ngượng ngập cười cười, buông tay ra để cho cô tự làm, bản thân cũng nhân cơ hội đó cởi bỏ đồ ngủ trên người. Hai người lần nữa ôm chung một chỗ, trên người đều không mặc gì, da thịt kề nhau giống như mang theo dòng điện, khiến cho cả hai thở nhẹ một tiếng.
Hai người lại tiếp tục triền miên một lúc, CốTửMặc thở dốc kéo tay cô, cách lớp quần lót chạm vào vị trí kia. Nơi đó đã sớm cứng rắn như sắt.
Thật ra lúc hai người tiếp xúc thân thể trước đó An Nhạc đã nhận ra, nhưng cô cảm giác được cũng làm như không biết, hiện tại, tay cô trực tiếp đặt lên chỗ đó, muốn giả bộ không biết cũng khó.
An Nhạc giống như bị bỏng tới tay, lập tức muốn thu hồi lại, nhưng hắn không cho phép, cắn vành tai cô, lẩm bẩm nói “Bà xã, giúp anh một chút."
Thanh âm này quá mức mị hoặc, hơn nữa còn trực tiếp nói bên tai An Nhạc, lực sát thương càng không cần bàn cãi. An Nhạc cảm thấy may mắn vì lúc này không có bật đèn, hắn không thể nhìn thấy mặt cô, An Nhạc đoán khuôn mặt của mình lúc này chắc đã đỏ như mông khỉ rồi.
Nhưng mà hắn nói giúp là muốn cô giúp như thế nào?
An Nhạc rất nhanh biết được đáp án, hai người không có chạm đến điểm mấu chốt, hắn phóng thích trong tay cô, cái loại cảm giác này nói thế nào nhỉ, chính là cảm giác vừa xấu hổ vừa vui vẻ.
Tuy là cuối cùng hai người không có vượt qua phòng tuyến cuối, nhưng An Nhạc biết đây là hắn đang bảo vệ cô. Lúc ôm nhau ngủ, An Nhạc nhịn không được suy nghĩ: Nếu có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết mấy.
Tác giả :
Công Tử Vô Song