Cực Phẩm Ác Nam
Chương 10
Em ngốc ak!" Hắn mở miệng mắng:" Em nghĩ em là ai? Cao thủ võ lâm sao? Làm cái gì chứ? Gặp tình huống thế này, em phải đi tìm ngời khá cứu giúp, chứ không phải nhảy vào như thế! Bổn đản, ngu ngốc……" Tức giận mắng nàng một tràng sau, hắn lại tiếp tục:" Nói em không có IQ em lại giận, nhưng em có nghĩ tới việc này không, vạn nhất không đánh lại bọn nó, hai gã yêu râu xanh kia lại hại cả em thì sao?"
" Em…… Em có võ……"
" Chẳng chỉ em biết, người ta không biết sao? Huống chi……" Ánh mắt tóe lửa bắn thẳng vào nàng, làm nàng nóng đến độ muốn nhảy ra chạy trốn:" Thân thể nam nữ có khác biệt, mà loại võ mèo ba chân kia thì có lợi gì?" Hắn khinh thường chiến tích ‘huy hoàng’ của nàng.
Hơn hai năm nay, hắn ngẫu nhiên cũng nổi hứng vui đùa, cũng nàng chơi trò ‘Mèo đuổi bắt’, thậm chí ‘Động tay động chân’ một chút. Nhưng chỉ vài đòn là nàng tuyên bố thua cuộc, còn làm Lạc Mộ Thiên nghĩ nàng thích cùng hắn hưởng thụ tình thú đây!
" Ách……" Nhớ tới mỗi lần thua cuộc liền ‘Lên giường làm vận động’, nàng lập tức đỏ mặt, nghĩ kỹ, quả thực nàng có hơi lỗ mãng, khônng lo lắng hậu quả, nhưng mà……" Lúc ấy thật nguy ấp, anh đừng mắng em nữa. Em nhận là em có nóng vội, lần sau……"
" Lần sau? Em còn dám nói?" Tiếng thét như sấm, y như sắp ăn thịt người đến nơi:" Còn dám làm mấy cái chuyện ‘Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ’ nữa là bẻ gãy chân em, không cho đ đâu nữa, nghe rõ chưa?" Cứ nghĩ đến việc nàng gặp nguy hiểm là ngực hắn đau nhói. Chẳng biết tự khi nago, nàng đã trú sâu vào tâm hồn hắn, không thể xóa nhà. khiến hắn—
Trong khoảnh khắc, hắn hiểu được rồi, hóa ra….. Đều là vì: Hắn yêu nàng!
Hắn đường đường lão Đại của Hào Kinh tập đoàn, thế nhưng lại yêu say đắm cô nàng bé nhỏ ngốc nghếch này! Điều nhận thức này làm hắn chẳng vui chút nào! Hung hăng trừng mắt, làm cho Tống Thanh Linh cả người run rẩy.
" Nghe được, em biết rồi! Về sau em sẽ nghe lời, có chuyện sẽ gọi người khác, sẽ không tự mình ất vả." nàng cực lực cam đoan. Chẳng qua…… Hắn giận làm nàng hiểu rằng hắn lo cho nàng, khiến một cảm giac ấm áp len lỏi khắp đáy lòng.
" Đừng tức giận nữai……" Nàng vòng tay ôm cổ hắn, vuốt ve, dập tắt lửa giận, cũng bình ổn cảm xúc dâng cao trong lòng.
Hắn biết nàng cũng có lý, nàng định cứu người, cũng không muốn có danh tiếng gì. Nhưng mà…… Gặp những tình huống nguy hiểm như thế, hắn làm sao còn lý trí!?
" Hừ!" Hắn ôm nàng, hưởng thụ nguyễn ngọc ôn hương. (Nôm na là thân thể mềm mại )
Thật là không may, hắn, Lạc Mộ Thiên đường đường thiên chi kiêu tử (Con nhà giàu ), từ nhỏ đến lớn chỉ có nữ nhân tự động dâng hiến, hắn cảm tấy phền không chịu nổi! Thế mà trong hai năm nay, cứ mỗi ngày trôi qua, tình cảm đối với Thanh Linh lại càng sâu đậm, không thể kềm chế được, chỉ toàn tâm toàn ý đau sủng nàng.
Mà nàng? Quả thực như được sinh ra để tra tấn hắn, chẳng những không hề có cảm giác, thậm chí rất ít khi chủ động thân cận, như cái ôm hiện giờ, cũng hiếm vô cùng, đương nhiên làm hắn thụ sủng nhược kinh!
Ai, có lẽ chờ thời gian qua đi, nàng sẽ hiểu được mà…… Đều đã hai năm, còn không đủ lâu sao?
" Mộ Thiên, anh ôm chặt quá, em không thở nổi!"
" Xứng đáng!" Hắn đẩy ngã nàng, thổi thổi bên tai:" Tại em làm tổn hại bao nhiêu tế bào vĩ đạo của anh như thế, anh phải phạt em như thế nào đây?"
" Cáp…… Đừng! Ngứa quá…… Hi……" Nàng sợ nhất là bị cù, hết sức ẩy hắn ra.
" Ngứa mới được, anh là phải cù em ngứa đến chết!" Lạc Mộ Thiên không chịu buông tha, hai tay thực hiện ‘Một dương chỉ’, (Một môn võ gia truyền của hoàng gia họ lý, xuất hiện trong ấy truyện của KIm Dung. Ack, ta thích Đoàn Dự >~
" A—" Nàng thét liên tục, cười, lăn, cùng hắn vui đùa, độ ấm tong căn phòng dần lên cao……
=============================================================
" Chính là nơi này." Nhạc Hiểu Thần kéo Tống Thanh Linh đi vào một cửa hàng đồ trang sức cao cấp:" Ở nơi đây mình tấy được cái nhẫn đó."
Nhạc bá mẫu sắp đến lễ mừng thọ 50 tuổi, Nhạc Hiểu Thần muoons mua mộtmons trang sức tặng mẹ, nên hôm nay cố sức lôi kéo Tống Thanh Linh để ‘trưng cầu’ ý kiến.
" Welcome!" Cửa thủy tinh vừa bị đẩy ra, một ngườ nhân viên lập tức nghênh đón.
" Oa, có thiệt nhiều khách da!" Nhạc Hiểu Thần nhìn ngó chung quanh. Trong tiệm có hơn 7, 8 người ăn mặc sang trọng, mà nàng và Thanh Linh tựa hồ là người không thích hợp ở lại. Nàng le lưỡi:" Người Đài Loan lắm tiền thật nhiều!"
Tống Thanh Linh cười khẽ:" Người đến đây không phải ai cũng có tiền, ít nhất hai chúng ta không phải!"
Các nàng trò chuyện vui vẻ, căn bản không để ý có người ở phía sau đang nhìn.
" Chi Giới, anh xem……" Lâm Y Y giơ tay khoe chiếc nhẫn gắn viên đá lớn, đang định hỏi ý kiến chồng thì, lại tấy hắn đang ngẩn người. Nhìn theo hướng mắt hắn đang nhìn, một ngọn lửa chợt bừng cháy. Nàng cắn răng, tháo nhẫn ra, đứng dậy đi về phía Nhạc Hiểu Thần.
" Di, tôi không nhìn lầm, hóa ra đúng là em, Hiểu Thần."
Hai người nghe tiếng quay đầu lại, Nhạc Hiểu Thần thấy người kia, hừ lạnh, không thèm trả lời.
" Thái độ gì thế? Người ta đã mở lời chào hỏi, mà dám quay mặt đi! THật không hiểu nổi sinh viên các cô học hành ra sao!"
" Cô……" Nhạc HIểu Thần trừng mắt, tức giận không nói nên lời.
Tống Thanh Linh âm thầm ngăn chận tay nàng, lắc đầu.
Vì thế Nhạc Hiểu Thần nhẫn nại:" Chào hỏi? Không cần. Như ấy vị thiên kim cô, Nhạc Hiểu Thần tôi không với tới, mà chúng tôi cũng không muốn bị quấy rầy."
" Nhạc Hiểu Thần—"
" Y Y, em định làm cái gì?" Hoắc Chi Giới giữ chặt lão bà.
" Anh khẩn trương cái gì?" Lâm Y Y thoát khỏi sự kiềm cặp của chồng, khinh miệt nhìn bộ quần sáo giản đơn trên người Nhạc Hiểu Thần cùng Tống Thanh Linh, nói:" Em chẳng qua thấy cái loại học sinh như thế này, làm sao có tiền đến những cửa tiệm cao cấp. Nếu không phải là vì đi nhầm chỗ, thì cũng là đến để cầu tền tài. Em quan tâm một chút cũng không được sao?"
" Y Y, em đừng quá phận……".
" Câm miệng, lo chuyện của anh đi, cút sang một bên!" Lâm Y Y không kiên nhẫn đẩy chồng sang một bên, không lưu lại một tý thể diện nào cho hắn.
Hoắc Chi Giới tựa hồ có sở cố kị, tay hết nắm lại buông, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Nhạc Hiểu Thần.
Không nghĩ tới trước kia, Hoắc Chi Giới vốn hiên ngang ngay thẳng, hôm nay thế nhưng trở nên như thế…… Đáng sợ! Nhạc Hiểu Thần kinh ngạc, nàng nghi ngờ người trước mắt không phải là Hoắc Chi Giới, mà là kẻ khác mạo danh.
[T] ấy hôm nay bị cấm vô mạng, ta không dịch được, đành phải edit, mà chạm vô máy cứ hư đi ăn trộm ak. Nửa đem nửa hôm bật dây edit, cũng không dám gõ mạnh tay *pùn wá*
âm Y Y lại đối mặt Nhạc Hiểu Thần, mắt nhìn bên cạnh nàng vài mẫu nhẫn, tiện tay nâng lên một cái:" Ở ấy khu cao cấp này, tiện lấy cái nhẫn nào đi chăng nữa, cô cũng không có đủ tiền mà mua. Thức thời thì đi luôn ra khỏi đây, đừng làm lãng phí thời gian của nhân viên người ta!"
" Vị phu nhân này, xin tôn trọng người khác một chút." Tống Thanh Linh thật sự không thể tin được. Không nghĩ Hoắc Chi Giới thế nhưng lại không có mắt, buông tay Nhạc Hiểu Thần, một người con gái tốt như thế. Chạy theo cô nàng nhà giàu đanh đá, chắc chắn cũng chỉ vì iền mà thôi." Cô có tền là chuyện của cô. Có lẽ chúng tôi không mua được một chiếc 4,5 vạn nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của chúng tôi. Dù hôm nay không mua gì, nhưng với những nhân viên được huấn luyện kỹ như mấy tiểu thư này, cũng sẽ không để ý!"
Dù quần áo giản đơn, nhưng chúng cũng không che lấp được khí chất cao nhã của các nàng, nhân viên trông quấy cũng gật đầu đồng ý. (Ta thấy Vn nên học tập cá này, không mua thì thôi chứ mình vừa bước chân ra khỏi cửa, các bà ấy lại ấy báo đốt vía, bực mình cực kỳ )
Tận đáy lòng, Nhạc Hiểu Thần cũng đồng ý với bạn tốt, nói:" Chỉ là chuyện phiếm mà thôi. Thật ra, người đang lãng phí thời gian của người khác, chính là cô đấy. Nếu không có việc thì tránh sang một bên! Đừng ở trong này làm nhiễu việc mua bán của ngời khác!" (Nguyên văn là Cút đi chỗ khác, ta thấy để cút vẫn xứng nhất. Ghét mẹ này quá >_
" Các cô……"
" Chúng ta như thế nào, cũng không liên quan đến cô." Nhạc Hiểu Thần hừ lạnh, liếc mắt nhìn Hoắc Chi Giới, xoay người không để ý tới bọn họ.
Đáng giận! Lâm Y Y giận đỏ mắt, nàng Lâm Đại tiểu thư khi nào lại chịu nhục nhã như thế?
Cửa hàng trưởng cũng phát hiện chuyện tranh cãi này, tiến lên:" Hoắc phu nhân, xin hỏi……"
" Ông Trương tới vừa lúc, tôi phát hiện hai người kia có gì đó mờ ám." Lâm Y Y nói.
Mấy cửa hàng châu báu sợ nhất chính là bị trộm hoặc cướp. Lâm Y Y lại cố ý cao giọng, làm mọi người rong cửa hàng đều nghe thấy, đều thở dốc. Mọi người đều nhìn về bên này, quả nhiên làm cửa hàng trưởng, ông Trương lập tức cảnh giác.
" Lâm Y Y!" Nhạc Hiểu Thần mau giận rồi. Chịu loại ánh mắt hoài nghi, khing thường của mọi người, Nhạc Hiểu Thần bây giờ mới biết được câu ‘Tình ngay lí gian’ (?), hận không thẻ lập tức ấm khuôn mặt Lâm Y Y kiêu ngạo." Quá mức, sao cô dám nói những lời hoang đường như thế?"
" Nói dối? Ta là ai, mà lại nói dối? Có gì ưu đãi?" Lâm Y Y cười khẩy.
Hoắc Chi Giới lo lắng kéo lão bà lại, nàng lại lập tức đẩy hắn ra, lại càng ghen mãnh liệt. Nàng lại tiếp lời:" Trương điếm trưởng, tôi tận mắt nhìn thấy, tin hay không là tùy ông, nhưng đừng trách tôi không báo trước!"
Tống Thanh Linh ngây người, từ trước đến nay, chưa bao giờ tấy một nữ nhân nào độc ác như thế!
" Lâm Y Y, cô đừng ngậm máu phun người!" Nhạc Hiểu Thần thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Trương điếm trưởng:" Cô ta nói dối, hôm nay chúng tôi đến để mua nhẫn. Tôi thề là không có chuyện trộm cắp gì!"
" Thề?" Lâm Y Y cười lạnh." Nếu thề có tác dụng, dân cư toàn thế giới lập tức liền ít đi một nửa."
" Lâm Y Y, cô định làm cái gì?" Nhạc Hiểu Thần giận. Nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Y Y sớm chết ấy lần rồi.
" Phương thức để chứng minh tốt nhất là lục soát toàn thân. Nếu không có gì, thì mới chứng tỏ các cô không có hành vi trộm cắp gì." Nàng búng búng móng tay.
" Sóat…… Soát người!?" Nhạc Hiểu Thần không dám tin.
" Xin mời hai vị tiểu thư tốn chú thời gian ra phòng phía sau!" Trương điếm trưởng gật đầu, một gã bảo vệ cường tráng đi lên.
Lâm Y Y là khách hàng quen thuộc của của cửa hàng, đã vật là Đại tiểu thư của Văn phòng Long Tuyền luật sư nổi tiếng. Lời của nàng hắn ta đương nhiên tin tưởng.
" Trương điếm trưởng, đây là thái độ phục vụ khách hàng của các ngài sao?" Tống Thanh Linh nghiêm lệ nhìn ông:" Lâm Y Y nói thì đã sao? Ông chưa kiểm tra xem cửa hàng có ất gì không, chỉ nghe lời từ một phía, bằng cớ gì mà đòi soát? Ông có biết cái gì gọi là nhân quền không? Nếu soát không ra thì làm sao?"
Mọi người gật đầu, cảm thấy nàng nói có phần đúng.
" Lâm tiểu thư là cố khách, hơn nữa xuất thân từ gia đình có truyền thống làm luật sư, nếu không tận mắt nhìn thấy, tôi tin cũng không tể nói những ời bịa dặt làm tổn thương người khác." Trương điếm trưởng bất vi sở động, khinh thường các nàng.
Hai cô nhóc này, vừa nhìn đã thấy chẳng có thân phận đại vị gì,, Lâm tiểu thư làm sao mà phải hại các nàng? Đáp án đương nhiên là— không có!
" Xin mời."
" Ông……"
" Phát sinh chuyện gì? Vì sao lại ồn ào như thế này?" Một người đàn ông ăn mặc sang trọng xuất hiện ở cửa, theo sau có một vị thư ký.
" Trần Quản lí!" Trương điếm trưởng lập tức cúi đầu đủ 90 độ, rồi kể lại sự việc.
Vừa đến tần tra tình hình buôn bán, Trần Quản lý nhìn quanh cửa hàng một lượt. Tầm mắt vừa lướt qua khách hàng sang trọng hạng nhất của Công ty thì lập tức vui vẻ tiến lên:" Tống tiểu thư!? Sao hôm nay tiểu thư lại rảnh rỗi mà tới đây? Ai nha, cần gì ngài cứ nói một tiếng thì được rồi, tôi tự mình mang đến cho ngài lựa chọn, cần gì phải đến đây?"
" Phải không?" Tống Thanh Linh lạnh lùng đảo qua hai người sắc mặt lúc đen lúc trắng, Trương điếm trưởng cùng Lâm Y Y.
==================================================================
Đây là một quán cafe khá sang trọng, âm nhạc du dương, ngồi ở đây là một việc đáng để hưởng thụ, đáng tiếc Nhạc Hiểu Thần giờ phút này không có tâm trạng.
" Đáng giận, mình lớn lên như thế vẫn chưa gặp người nào ác độc như Lâm Y Y!" Nhạc Hiểu Thần lầm rầm mắng mỏ, thầm mắng Hoắc Chi Giới đúng là mắt mù, xứng đáng với Lâm Y Y ti bỉ hạ lưu.
Chịu đựng nam khan như thế, Tống Thanh Linh cũng thực tức giận." Đừng giận nữa, Trần Quản lí không phải vì bọn mình mà xử lý lại sao? Nghĩ lại tới sắc mặt tối tăm của Lâm Y Y cùng Trương điếm trưởng, tính tình của mình lạ tốt hơn nhiều. Hơn nữa, lại có thể mua được nhaaxn ưng ý, mà còn ít đi một khoản lớn nha!"
" Đúng là như thế, nhưng mà……" Nhạc Hiểu Thần bỉu môi.
" Tống Thanh Linh? Sao em lại ở đây?"
Một giọng nói đánh gãy cuộc đối thoại giữa hai người, các nàng đều quay đầu lại.
" Thầy Âu, em cùng Nhạc Hiểu Thần đi dạo phố, mệt quá nên vào đây nghỉ. Còn thầy?"
" Thầy Âu!" Nhạc Hiểu Thần chủ động chào hỏi.
Âu Lẫm Đức tựa hồ lúc này mới để ý đến Nhạc Hiểu Thần, gật đầu, xem như nhận lời. Nhạc Hiểu Thần cũng không để ý, thầy Âu vốn hay như thế.
Nổi tiếng lạnh lùng, nếu thầy có liếc mắt nhìn, thì cũng run bắn cả người.
Tống Thanh Linh nhìn phía sau thầy, không có ai cả. Vì thế mở miệng hỏi:" Thầy Âu đang có hẹn?"
" Ân, thầy hẹn bạn gặp ở đây, nhưng mà……" Thầy liếc nhìn đồng hồ đeo tay:" Thầy đến sớm."
" Vậy thầy Âu mau ngồi xuống, nói chuyện với bọn em." Vừa nói xong, Nhạc Hiểu Thần lại nghĩ, giờ mình vừa khóc đỏ cả mắt như thế này, sao gặp ngời được kia chứ?
" Hai người cứ nói chuyện, em vào toilet một chút." Nói với hai ngời, nàng lập tức đứng dậy.
Kỳ thật Nhạc Hiểu Thần là lo hão, Âu Lẫm Đức không để ý nhiều như vậy. Mọi chú ý đều đặt trên người Tống Thanh Linh.
" Nghe nói thầy Âu năm nay đi du học, không biết là trường nào?"
Âu Lẫm Đức đột nhiên nhìn thẳng Tống Thanh Linh, chuyên chú:" Còn em? năm nay cũng tốt nghiệp, chẳng lẽ không định đi?"
" Em……" Nàng chỉ bản thân.
" Thành tích của em rất khá, đi du học, tuyệt đối không có vấn đề." Âu Lẫm Đức đặt lên tay nàng, dùng lực nhẹ. “Đi cùng với tôi, tôi sẽ chiếu cố em. Được không? Chúng ta cùng đi."
" Thầy……" Nàng rung động, nhìn đôi mắt đầy quyết tâm, thầy……
Bốn mắt tương đối, ánh mắt giao hòa, bằng những gì mà mấy năm gần đây học được, nàng tựa hồ đã hiểu.
Sau nửa ngày." Tôi……" Hắn khẽ thở dài, có chút ảm đạm.
" Tôi đã tới chậm sao?"
" Thực xin lỗi!" Tống Thanh Linh cúi đầu. Lòng của nàng đã thuộc về Lạc Mộ Thiên, không thể dung chứa bất kỳ ai khác. Đối với thầy Âu, nàng chỉ có thể xin lỗi.
" Hư, đừng nói như vậy!" Nắm chặt bàn tay nhỏ bé, rồi lập tức nhẹ nhàng buông ra. Không buông cũng không được, nhưng….. Cái không phải là của mình, không thể cưỡng cầu được. hắn đứng dậy:" Em biết tôi ở đâu,….. Không, đừng nên có ngày đó. Em phải thật hạnh phúc đấy!"
" Ân!" Tống Thanh Linh gật đầu.
Âu Lẫm Đức lại nhìn nàng.
Nhìn bóng hình, Tống Thanh Linh có chút đau lòng, xoa ngực…..
Nhạc Hiểu Thần trở lại chỗ ngồi, lại chỉ thấy có một mình Tống Thanh Linh, cảm thấy khó hiểu.
" Di, thầy Âu đi rồi?" Nàng chẳng qua chỉ rửa mặt mà thôi, vừa về đã không thấy.
" Đương nhiên, người ta đang hẹn. Bạn đi, chẳng lẽ ở lại?"
Tống Thanh Linh liếc Nhạc Hiểu Thần." Như thế nào, không tức giận?"
" Mình đã nghĩ rồi, cái đồ hồ ly tinh kia hãm hại bọn mình, chỉ có một mục đích. Chính là làm bọn mình nam khan, làm mình tức chết mới vui được. Một khi đã vậy, sao mình phải chui đầu vào rọ? Huống hồ, bây giờ người nên tức chết là cô ta mới đúng! Trưosc mặt mọi người bị Trần Quản lý liệt vào danh sách ‘Những khách hàng không được hoan nghênh’ của ‘Nhật Bản Đông doanh chau báu’. Cứ nghĩ ddeesn là mình cười lộn ruột, cần gì phải tức?"
" Đã nghĩ thông suốt thì tốt."
" Chẳng qua…… Ngẫm lại, là người có tiền cũng tốt, ít nhaast lúc nói chuyện cũng có sức nặng. Họ Lâm kia vừa nói lung tung vài câu, lão Trương đã tin. Mà cậu nếu không phải là khách hàng sang trọng của Trần Quản lý, hôm nay chũng ta ăn mệt. Nhờ cậu có người chống đằng sau, thì Trần Quản lý làm sao đắc tội?" Nhạc Hiểu Thần thấy nguyên nhân Trần Quản lí liệt Lâm Y Y vào danh sách ‘Những khách hành không hoan nghênh’ hơn phân nửa là vì muốn lấy lòng Thanh Linh, bởi vì nàng có vị hôn phu là Tổng tài ‘Hào Kinh tập đoàn’.
" Ai, có tiền thật tốt." Nàng cảm thán, đột nhiên có ý nghĩ:" Ta Nhạc Hiểu Thần tại đây thề, chỉ cần có thể trở thành ngời giàu có, ất luận cái gì, ta cũng có thể làm. Cho dù là bán đứng cả linh hồn, ta cũng nguyện……"
" Di—" Tống Thanh Linh đột nhiên cất tiếng, ánh mắt nhìn về phía nơi nào đó.
Nhạc Hiểu Thần cũng ngậm miệng, tò mò xem." Kia, kia không phải là người năm trước nghỉ học, chuẩn bị toàn lực hướng vào ngành Giải trí, Giang Kì sao chứ?" Chỉ thấy Giang Kì mặc một bộ quần áo hở ngực, quần cũng không đủ dài. Chẳng cần biết nó là dùng để làm việc, hay để lừa nam nhân lên giường, chỉ biết người đi cạnh nàng không 50, thì cũng 60 tuổi.
" Trời ạ, Giang Kì đang làm cái gì?" Nhạc Hiểu Thần kinh ngạc.
" Làm cái gì? Cậu không phải vừa nói có thể bán cả linh hồn đó sao? Nhìn nàng đi, là kiểu sau khi ‘bán hết’ cả đấy!" Tống Thanh Linh kể hết những gì nghe nói ở yến hội hai năm trước.
Tròng mắt Nhạc Hiểu Thần sắp rớt ra rồi, lắc đầu:" Cái việc làm đầy tội lỗi này, cảnh sát sao không sớm diệt trừ?"
" Nghe nói đã điều tra, chỉ là mấy cô gái bên trong đều không chịu đứng ra làm chứng. ‘Thiên Vũ’ là một công ty hàng đầu, không có chứng cứ, cảnh sát đành nhắm một con mắt, mở một con mắt." Tống Thanh Linh cũng thực bất mãn, nhưng pháp luật đã ghi rõ muốn luận tội phải có chứng cứ. Cho nên dù Thiên Vũ có đáng giận ra sao, thì cũng vô dụng. Nhạc Hiểu Thần, cảm tưởng ra sao? Cần tiền nữa không?"
" Mình……" Nhạc Hiểu Thần nhìn lão nhân háo sắc to béo hôn má Giang Kì, lập tức rùng mình:" Không, không. Nhà của mình tuy chỉ là nhà bậc trung, tuy không khá giả nhưng cũng đủ sống. Muốn tiền thì mình chậm kiếm cũng được, chứ cái loại này…… Kệ đi, mình không chịu nổi."
Tống Thanh Linh cười cười:" Nghỉ ngơi thế là được rồi, chúng ta nên đi thôi!" Hai người đứng dậy, đi ra quầy thu nhân.
Cách chỗ Tống Thanh Linh, Nhạc Hiểu Thần hai người ngồi một vách bồn hoa—
" Lạc tổng tài, ngài đang nhìn cái gì? Gặp người quen?"
" Ách!" Lạc Mộ Thiên thu dời tầm mắt về người đàn ông đối diện. Kỳ thật ngay khi, Thanh Linh cùng Nhạc Hiểu Thần tiến vào, đang ngồi ở cách vách nói chuyện, Lạc Mộ Thiên đã nhận ra. Nhưng vì không thể lậ tức rời khỏi, mà lại thấy cái tên thấy giáo họ Âu tiến vào, còn dám cầm tay Thanh Linh! Hắn thật sự rất muốn nhảy ra truy hỏi Thanh Linh, nhưng…… Cân nhắc kỹ, hắn rất nhanh quyết định nói:" Thực xin lỗi, tôi nghĩ hôm nay……"
Di động đột vang lên, đánh gãy lời nói, Lạc Mộ Thiên âm thầm thở dài, xem ra đành đợi tối về thôi! Hướng người trước mặt xin lỗi, hắn lập tức nhận điện:" Uy……"
[ Lạc tổng tài!? Xin chào, tôi là Trần Quản lý, Trần Đường Nam của 'Nhật Bản Đông doanh châu báu'......]
Từ sau khi rời quán cafe, Tống Thanh Linh cảm thấy tâm tình không vui, chia tay với Nhạc Hiểu Thần, nàng đột nhiên rất muốn gặp Lạc Mộ Thiên. Chuyển đổi hướng đi về ‘Hào Kinh khoa kĩ đại lâu’, ak~ Nàng nhớ cảm giác được hắn ôm vào lòng quá. Nào bết vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Lạc Mộ Thiên xuống xe trước cửa Hào Kinh, thật trùng hợp, hay là lòng có tương ứng?
" Mộ Thiên!" Nàng đứng ở bên đường, vẫy tay gọi hắn.
Trước Công ty, cả một đống người nghe tiếng quay đầu lại.
Lạc Mộ Thiên nhìn nàng, vui quá! Đã khá lâu rồi, nàng chưa đến Công ty tìm hắn. Thấy bệnh cũ của nàng tái phát, lại nhìn quanh, hắn lập tức cảnh báo:" Không được vượt dèn đỏ!"
" Nga……" Nàng thu hồi bước chân, ngoan ngoãn chờ đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Lạc Mộ Thiên bảo cấp dưới đợi chút, giận dữ đi đến đầu đường, định mắng vị hôn thê ngu ngốc một trận.
Coi hắn ác hung thế kia, Tống Thanh Linh cảm thấy sợ hãi. Hắn đang giận nàng sao? Tống Thanh Linh chỉ lo chú ý Lạc Mộ Thiên, quên hết thảy mọi việc xung quanh.
" A—" Một tiếng thét vang lên, làm những người đứng chờ bên đường chạy tán loạn, Lạc Mộ Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc ô tô màu đỏ phóng tới đầu đường với tốc đô rất nhanh. Mà mục tiêu của nó chình là kẻ đanng bò trên đường như con rùa nhỏ, vị hôn thê ngốc nghếch của hắn.
" Thanh Linh!" Lạc Mộ Thiên theo phản xạ, chạy tới chỗ Tống Thanh Linh, lập tức ôm lấy nàng, thoát khỏi chiếc xe trước mặt……
" A!"
" Tổng tài!"
Thiếng thét kinh hoàng,tiếng xe va chạm, tiếng người huyên náo, nhưng ất cả đều không tiến vào tai của hai người……
=======================================================
Bệnh viện Lạc thị—
" Đồ…… Cái đồ ngu ngốc này, con đang làm cái gì?" Lạc Hoằng Viễn chẳng qua mới vào toilet một lát, vừa ra tiến ngay vào mắt hắn là hình ảnh đứa con trai chân bó thạch cao trắng xóa, ôm ấy Tống Thanh Linh lắc lắc trên giường bệnh. Ông suýt chút nữa bị dọa chết khiếp rồi, chạy tới ngăn cản, mặt trắng còn hơn cả lúc nghe tin tai nạn xe cộ.
" Không có Thanh Linh làm gố ôm thì con không ngủ được!" Trong thời gian hai năm, hắn đã có thói quen cứ lên giường là phải ôm Thanh Linh ngọt ngòa, mềm mại mới đi vào giấc ngủ.
" Con…… Con ak~ Bây giờ là đang ở bệnh viện nha, không tể chịu đựng một chút sao?" Lạc Hoằng Viễn gấp gáp đến độ tay chân vô thố, sợ hắn không cẩn thận trượt tay làm ngãThanh Linh:" Kia, kia, kia, cẩn thận cháu của ta!"
Liếc mắt nhìn bố già, vất vả bế Thanh Linh đặt lên giướng bệnh của mình, hắn mới nhẹ nhàng thở dài, tự nhiên leo lên giường:" Lão già, tiện ở bệnh viện, bố già cũng nên đi sang khoa mắt kiểm tra xem sao!" Hắn vừa đặt Thanh Linh ngủ ở tư thế thoải mái hơ, vừa ‘hảo tâm’ đề nghị.
" Cái đồ háo sắc này, mày lại nghĩ cái quái gì thế!? Sao ta lại phải đi kiểm tra?" Thằng nhóc này, một ngày không ôm đàn bà thì ngày đó hắn sẽ chết luôn có phải không?
" Bố già ak~ Ngài không biết, người càng già thì mắt sẽ kém sao? Lão bà của ta lại bị cha coi thành cháu, cái loại nhầm lẫn này nếu cứ chần chờ không điều trị thì sớm muộn gì cũng thành mù lòa. Cậy thì đến quả bóng tròn bé bỏng của bố cũng không thể nhìn được đâu, đến lúc đó thì cũng chỉ chảy nước mắt ôm hận mà thôi!"
" Xú tiểu tử,……"
" Bác sỹ có nói Thanh Linh bị thương không? Sao đến giờ mà còn không tỉnh?" Hiện giờ hắn cũng không có tâm tình đấu miệng, điều hắn lo nhất chính là Thanh Linh bị thương ra sao?
" Thanh Linh không có việc gì. Thầy thuốc nói con bảo vệ con bé rất tốt, não bị chấn động một chút cần quan sát kỹ hơn, thì không có thương tích nào khác. Chăng qua, là bị động thai, phải nằm yên tĩnh dưỡng mà thôi."
Ngày lúc xảy ra tai nạn, Lạc Mộ Thiên kịp thời ôm Tống Thanh Linh lăn ra chỗ khác, chiếc xe lướt qua hai người. Trừ Lạc Mộ Thiên một chân bị thương nghiêm trọng, Tống Thanh Linh lại chẳng có một vết thương nào cả.
" Động thai?" Hia mắt Lạc Mộ Thiên tỏa sáng, kinh hỉ nhìn thiên hạ bên cạnh:" Cha nói……"
Lạc Hoằng Viễn vui mừng tiếp lời:" Đúng vậy! Thầy thuốc nói Thanh Linh đã có thai hơn hai tháng rồi." Tiếp mấy tháng nữa, ông có một đứa cháu mềm mềm, béo mập để ôm đây. Làm sao mà ôn lại không vui cho được? Nhưng mà…." Sắc tiểu tử, nghe cho kỹ, nhẫn nại một chút, Thanh Linh cần ‘tĩnh dưỡng’, con đừng là con bé ‘bị thương’!"
" Vô nghĩa!" Lạc Mộ Thiên trắng mắt nhìn bố già. “Ông bố, dám cho tôi là con quỷ háo sắc sao? Mà cái người gây tai nạn là ai? Đã cho người điều tra chưa?"
" Ân……" Thần sắc Lạc Hoằng Viễn tầm xuống, đưa ra báo cáo, cả hai lại nhỏ to thảo luận……
=========================================
" Đừng như vậy, trong này là bệnh viện, tùy thời có thể có người đến thăm bệnh, bị bắt gặp thì ấu hổ lắm."
" Mặc kệ! Bị bắt gặp thì sao, làm gì được? Anh lâu lắm rồi không được hôn em!" Từ khi Lạc Hoằng Viễn biết Thanh Linh động thai, thì ấm đoán đủ diều. Thân một chút cũng không được, hôn thì sợ khó thở, bở thế ‘An toàn là trên hết’, Lạc Mộ Thiên đã vài ngày ‘Thanh tâm quả dục’- Ngăn chặn ham muốn, làm hòa thượng.
" Không…… Ngô!"
Một nụ hôn nóng bỏng trôi qua—
Giờ phút này, Lạc Mộ Thiên thoải mái ôm nàng nằm trên sofa.
Lạc Mộ Thiên chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt mọng nước vì tình dục càng lóng lánh mê ly. Đôi môi mềm đỏ mọng ngưng vì được ‘ân sủng’ càng sưng đỏ, như đó hoa hồng nở rộ, bờ ngực phập phồng thở dốc……
Hắn có chút đau lòng, vòng tay càng ôm chặt.
" Về sau không được dọa anh như thế, dù tim anh có khỏe mạnh đến đâu, cũng không chịu nổi cứ shock như thế! Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần….. Đừng dọa anh nữa!" Hắn không muốn mất nàng, căn bản không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày không thấy bóng hình của nàng.
Tống Thanh Linh nghĩ thật là oan uổng mà! Nàng đã ngoan ngoãn đi theo đường dành cho người đi bộ, vậy mà còn bị xe đâm! Nhưng mà giờ còn được làm nũng trong lòng hắn, làm sao mà nàng không cảm động cho được? Nhưng miệng cũng không nhịn được ‘kêu oan’:" Em không muốn odaj anh, nhưng mà….. Em cảm cảm tấy không được vui, muốn đi tim anh, ai biết……"
Việc bị Lâm Y Y vu hãm, tuy Tống Thanh Linh luôn thể hiện chẳng sao cả, cũng khuyên Nhạc Hiểu Thần đừng để ý. Đó là không muốn làm khó Nhạc Hiểu Thần, nhưng lòng tự tôn bị chà đạp, nàng là người có tính cao ngạo, đương nhiên khó chịu hơn Nhạc Hiểu Thần vài lần.
" Tâm tình không tốt? Là bị hãm hại tại cửa hàng?" Hắn dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào đôi môi nhỏ bé mở rộng vì kinh ngạc:" Trần Quản lý đã gọi đến đến để giải thích."
Ngày đó Tống Thanh Linh cùng Nhạc Hiểu Thần vừa rời đi, Trần Quản lí cảm thấy bất an, sau đso lại gọi điện báo cáo lại cho Lạc Mộ Thiên, lại giải thích một lần nữa. Lúc ấy Lạc Mộ Thiên nổi giận lôi đình, hạ lệnh xử lý lần nữa, hơn nữa lần này Thanh Linh cũng lông tóc vô thương, nếu không Lâm Y Y tuyệt không chỉ bị cảnh cáo như thế thôi.
" Thực? Cái vị Trần Quản lí kia thật là lễ phép lại chu toàn, cũng không phải lỗi của ông ta……"
Là Tổng tài Phu nhân tương lai của’Hào Kinh tập đoàn’, chịu ủy khất như thế, mà tên đó chỉ là một Quản lỹ nho nhỏ, dám không lễ phép sao? Lạc Mộ Thiên hừ lạnh, lập tức nghĩ đến cái tên thầy giáo họ Âu, tâm tình căng thẳng,
" Thanh Linh, chúng ta kết hôn đi!"
" Được!" Nàng nhẹ giọng đáp ứng.
" Em cũng nhanh chóng tốt nghiệp đại học, trong bụng cũng có cục cưng rồi…… Em vừa nói cái gì?"
Hai tay ôm lấy khuôn mặt tần mỹ:" Anh có yêu em không?"
" Đây là vấn đề gì? Đến bây giờ em còn không cảm thụ được!?"
Hắn trừng mắt, mất hứng." Em ngốc đến trình độ này, làm anh thật lo lắng cho đứa bé. Nó là nhười kế thừa Hào Kinh, tướng mạo thì không thành vấn đề, nhưng mà đầu óc ngu thì—Ngô!"
Đôi môi hồng nhuận lập tức chặn lại cái miệng ăn nói ghở.
Nam nhân này vô phwong cứu chữa rồi, đời này nếu muốn nghe lời ngon tiếng ngọt từ miệng hắn thì cực kỳ khó. Chẳng qua…… Nàng vui vẻ nghĩ, đó là người nàng yêu, là cha của con nàng, tậm chí còn không cần mạng sống để cứu nàng, vứt bỏ thân phận đại vị đeer đến với nàng. Có được người đàn ông như thế, nàng còn đắn đo cái gì?
" Mộ Thiên, em yêu anh, yêu anh, rất yêu anh, chúng ta kết hôn đi!" Nàng vui vẻ tuyên bố:" Chúng ta không thể để Tổng cơ tiểu thư thu tiền trước được!" Tiểu tổng cơ là nịcname vị hôn thê của thư kí Tổng tài Vương Thế Lô (Xem lại chương 2), hai người kia tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.
" Cái ầu ngốc của em cuối cùng cũng đã được khai sáng rồi." Hắn tiếp lời:" Anh nghĩ Tiểu Tổng cơ thông mình hơn em một chút, không ngờ hai ngời kẻ tám lạng, ngời nửa cân. Đều ngu ngốc vô cùng, thật là làm anh mất mặt."
Tiểu Tổng cơ bởi vì tự ti không xứng với ‘Một người dưới, vạn người trên’- Thư ký Tổng tài, đầu tiên là né tránh theo đuổi, sau lại cự tuyệt cầu hôn, làm Vương Thế Lô gây sức ép mới chịu đồng ý, nên Lạc Mộ Thiên ‘tự động’ nhận định hai người thuộc cùng một ‘bộ tộc’.
" Cái gì, em ác thế!" Bàn tay bé nhỏ liên tục đánh hắn.
" Vốn là như thế……"
HOÀN
" Em…… Em có võ……"
" Chẳng chỉ em biết, người ta không biết sao? Huống chi……" Ánh mắt tóe lửa bắn thẳng vào nàng, làm nàng nóng đến độ muốn nhảy ra chạy trốn:" Thân thể nam nữ có khác biệt, mà loại võ mèo ba chân kia thì có lợi gì?" Hắn khinh thường chiến tích ‘huy hoàng’ của nàng.
Hơn hai năm nay, hắn ngẫu nhiên cũng nổi hứng vui đùa, cũng nàng chơi trò ‘Mèo đuổi bắt’, thậm chí ‘Động tay động chân’ một chút. Nhưng chỉ vài đòn là nàng tuyên bố thua cuộc, còn làm Lạc Mộ Thiên nghĩ nàng thích cùng hắn hưởng thụ tình thú đây!
" Ách……" Nhớ tới mỗi lần thua cuộc liền ‘Lên giường làm vận động’, nàng lập tức đỏ mặt, nghĩ kỹ, quả thực nàng có hơi lỗ mãng, khônng lo lắng hậu quả, nhưng mà……" Lúc ấy thật nguy ấp, anh đừng mắng em nữa. Em nhận là em có nóng vội, lần sau……"
" Lần sau? Em còn dám nói?" Tiếng thét như sấm, y như sắp ăn thịt người đến nơi:" Còn dám làm mấy cái chuyện ‘Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ’ nữa là bẻ gãy chân em, không cho đ đâu nữa, nghe rõ chưa?" Cứ nghĩ đến việc nàng gặp nguy hiểm là ngực hắn đau nhói. Chẳng biết tự khi nago, nàng đã trú sâu vào tâm hồn hắn, không thể xóa nhà. khiến hắn—
Trong khoảnh khắc, hắn hiểu được rồi, hóa ra….. Đều là vì: Hắn yêu nàng!
Hắn đường đường lão Đại của Hào Kinh tập đoàn, thế nhưng lại yêu say đắm cô nàng bé nhỏ ngốc nghếch này! Điều nhận thức này làm hắn chẳng vui chút nào! Hung hăng trừng mắt, làm cho Tống Thanh Linh cả người run rẩy.
" Nghe được, em biết rồi! Về sau em sẽ nghe lời, có chuyện sẽ gọi người khác, sẽ không tự mình ất vả." nàng cực lực cam đoan. Chẳng qua…… Hắn giận làm nàng hiểu rằng hắn lo cho nàng, khiến một cảm giac ấm áp len lỏi khắp đáy lòng.
" Đừng tức giận nữai……" Nàng vòng tay ôm cổ hắn, vuốt ve, dập tắt lửa giận, cũng bình ổn cảm xúc dâng cao trong lòng.
Hắn biết nàng cũng có lý, nàng định cứu người, cũng không muốn có danh tiếng gì. Nhưng mà…… Gặp những tình huống nguy hiểm như thế, hắn làm sao còn lý trí!?
" Hừ!" Hắn ôm nàng, hưởng thụ nguyễn ngọc ôn hương. (Nôm na là thân thể mềm mại )
Thật là không may, hắn, Lạc Mộ Thiên đường đường thiên chi kiêu tử (Con nhà giàu ), từ nhỏ đến lớn chỉ có nữ nhân tự động dâng hiến, hắn cảm tấy phền không chịu nổi! Thế mà trong hai năm nay, cứ mỗi ngày trôi qua, tình cảm đối với Thanh Linh lại càng sâu đậm, không thể kềm chế được, chỉ toàn tâm toàn ý đau sủng nàng.
Mà nàng? Quả thực như được sinh ra để tra tấn hắn, chẳng những không hề có cảm giác, thậm chí rất ít khi chủ động thân cận, như cái ôm hiện giờ, cũng hiếm vô cùng, đương nhiên làm hắn thụ sủng nhược kinh!
Ai, có lẽ chờ thời gian qua đi, nàng sẽ hiểu được mà…… Đều đã hai năm, còn không đủ lâu sao?
" Mộ Thiên, anh ôm chặt quá, em không thở nổi!"
" Xứng đáng!" Hắn đẩy ngã nàng, thổi thổi bên tai:" Tại em làm tổn hại bao nhiêu tế bào vĩ đạo của anh như thế, anh phải phạt em như thế nào đây?"
" Cáp…… Đừng! Ngứa quá…… Hi……" Nàng sợ nhất là bị cù, hết sức ẩy hắn ra.
" Ngứa mới được, anh là phải cù em ngứa đến chết!" Lạc Mộ Thiên không chịu buông tha, hai tay thực hiện ‘Một dương chỉ’, (Một môn võ gia truyền của hoàng gia họ lý, xuất hiện trong ấy truyện của KIm Dung. Ack, ta thích Đoàn Dự >~
" A—" Nàng thét liên tục, cười, lăn, cùng hắn vui đùa, độ ấm tong căn phòng dần lên cao……
=============================================================
" Chính là nơi này." Nhạc Hiểu Thần kéo Tống Thanh Linh đi vào một cửa hàng đồ trang sức cao cấp:" Ở nơi đây mình tấy được cái nhẫn đó."
Nhạc bá mẫu sắp đến lễ mừng thọ 50 tuổi, Nhạc Hiểu Thần muoons mua mộtmons trang sức tặng mẹ, nên hôm nay cố sức lôi kéo Tống Thanh Linh để ‘trưng cầu’ ý kiến.
" Welcome!" Cửa thủy tinh vừa bị đẩy ra, một ngườ nhân viên lập tức nghênh đón.
" Oa, có thiệt nhiều khách da!" Nhạc Hiểu Thần nhìn ngó chung quanh. Trong tiệm có hơn 7, 8 người ăn mặc sang trọng, mà nàng và Thanh Linh tựa hồ là người không thích hợp ở lại. Nàng le lưỡi:" Người Đài Loan lắm tiền thật nhiều!"
Tống Thanh Linh cười khẽ:" Người đến đây không phải ai cũng có tiền, ít nhất hai chúng ta không phải!"
Các nàng trò chuyện vui vẻ, căn bản không để ý có người ở phía sau đang nhìn.
" Chi Giới, anh xem……" Lâm Y Y giơ tay khoe chiếc nhẫn gắn viên đá lớn, đang định hỏi ý kiến chồng thì, lại tấy hắn đang ngẩn người. Nhìn theo hướng mắt hắn đang nhìn, một ngọn lửa chợt bừng cháy. Nàng cắn răng, tháo nhẫn ra, đứng dậy đi về phía Nhạc Hiểu Thần.
" Di, tôi không nhìn lầm, hóa ra đúng là em, Hiểu Thần."
Hai người nghe tiếng quay đầu lại, Nhạc Hiểu Thần thấy người kia, hừ lạnh, không thèm trả lời.
" Thái độ gì thế? Người ta đã mở lời chào hỏi, mà dám quay mặt đi! THật không hiểu nổi sinh viên các cô học hành ra sao!"
" Cô……" Nhạc HIểu Thần trừng mắt, tức giận không nói nên lời.
Tống Thanh Linh âm thầm ngăn chận tay nàng, lắc đầu.
Vì thế Nhạc Hiểu Thần nhẫn nại:" Chào hỏi? Không cần. Như ấy vị thiên kim cô, Nhạc Hiểu Thần tôi không với tới, mà chúng tôi cũng không muốn bị quấy rầy."
" Nhạc Hiểu Thần—"
" Y Y, em định làm cái gì?" Hoắc Chi Giới giữ chặt lão bà.
" Anh khẩn trương cái gì?" Lâm Y Y thoát khỏi sự kiềm cặp của chồng, khinh miệt nhìn bộ quần sáo giản đơn trên người Nhạc Hiểu Thần cùng Tống Thanh Linh, nói:" Em chẳng qua thấy cái loại học sinh như thế này, làm sao có tiền đến những cửa tiệm cao cấp. Nếu không phải là vì đi nhầm chỗ, thì cũng là đến để cầu tền tài. Em quan tâm một chút cũng không được sao?"
" Y Y, em đừng quá phận……".
" Câm miệng, lo chuyện của anh đi, cút sang một bên!" Lâm Y Y không kiên nhẫn đẩy chồng sang một bên, không lưu lại một tý thể diện nào cho hắn.
Hoắc Chi Giới tựa hồ có sở cố kị, tay hết nắm lại buông, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Nhạc Hiểu Thần.
Không nghĩ tới trước kia, Hoắc Chi Giới vốn hiên ngang ngay thẳng, hôm nay thế nhưng trở nên như thế…… Đáng sợ! Nhạc Hiểu Thần kinh ngạc, nàng nghi ngờ người trước mắt không phải là Hoắc Chi Giới, mà là kẻ khác mạo danh.
[T] ấy hôm nay bị cấm vô mạng, ta không dịch được, đành phải edit, mà chạm vô máy cứ hư đi ăn trộm ak. Nửa đem nửa hôm bật dây edit, cũng không dám gõ mạnh tay *pùn wá*
âm Y Y lại đối mặt Nhạc Hiểu Thần, mắt nhìn bên cạnh nàng vài mẫu nhẫn, tiện tay nâng lên một cái:" Ở ấy khu cao cấp này, tiện lấy cái nhẫn nào đi chăng nữa, cô cũng không có đủ tiền mà mua. Thức thời thì đi luôn ra khỏi đây, đừng làm lãng phí thời gian của nhân viên người ta!"
" Vị phu nhân này, xin tôn trọng người khác một chút." Tống Thanh Linh thật sự không thể tin được. Không nghĩ Hoắc Chi Giới thế nhưng lại không có mắt, buông tay Nhạc Hiểu Thần, một người con gái tốt như thế. Chạy theo cô nàng nhà giàu đanh đá, chắc chắn cũng chỉ vì iền mà thôi." Cô có tền là chuyện của cô. Có lẽ chúng tôi không mua được một chiếc 4,5 vạn nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của chúng tôi. Dù hôm nay không mua gì, nhưng với những nhân viên được huấn luyện kỹ như mấy tiểu thư này, cũng sẽ không để ý!"
Dù quần áo giản đơn, nhưng chúng cũng không che lấp được khí chất cao nhã của các nàng, nhân viên trông quấy cũng gật đầu đồng ý. (Ta thấy Vn nên học tập cá này, không mua thì thôi chứ mình vừa bước chân ra khỏi cửa, các bà ấy lại ấy báo đốt vía, bực mình cực kỳ )
Tận đáy lòng, Nhạc Hiểu Thần cũng đồng ý với bạn tốt, nói:" Chỉ là chuyện phiếm mà thôi. Thật ra, người đang lãng phí thời gian của người khác, chính là cô đấy. Nếu không có việc thì tránh sang một bên! Đừng ở trong này làm nhiễu việc mua bán của ngời khác!" (Nguyên văn là Cút đi chỗ khác, ta thấy để cút vẫn xứng nhất. Ghét mẹ này quá >_
" Các cô……"
" Chúng ta như thế nào, cũng không liên quan đến cô." Nhạc Hiểu Thần hừ lạnh, liếc mắt nhìn Hoắc Chi Giới, xoay người không để ý tới bọn họ.
Đáng giận! Lâm Y Y giận đỏ mắt, nàng Lâm Đại tiểu thư khi nào lại chịu nhục nhã như thế?
Cửa hàng trưởng cũng phát hiện chuyện tranh cãi này, tiến lên:" Hoắc phu nhân, xin hỏi……"
" Ông Trương tới vừa lúc, tôi phát hiện hai người kia có gì đó mờ ám." Lâm Y Y nói.
Mấy cửa hàng châu báu sợ nhất chính là bị trộm hoặc cướp. Lâm Y Y lại cố ý cao giọng, làm mọi người rong cửa hàng đều nghe thấy, đều thở dốc. Mọi người đều nhìn về bên này, quả nhiên làm cửa hàng trưởng, ông Trương lập tức cảnh giác.
" Lâm Y Y!" Nhạc Hiểu Thần mau giận rồi. Chịu loại ánh mắt hoài nghi, khing thường của mọi người, Nhạc Hiểu Thần bây giờ mới biết được câu ‘Tình ngay lí gian’ (?), hận không thẻ lập tức ấm khuôn mặt Lâm Y Y kiêu ngạo." Quá mức, sao cô dám nói những lời hoang đường như thế?"
" Nói dối? Ta là ai, mà lại nói dối? Có gì ưu đãi?" Lâm Y Y cười khẩy.
Hoắc Chi Giới lo lắng kéo lão bà lại, nàng lại lập tức đẩy hắn ra, lại càng ghen mãnh liệt. Nàng lại tiếp lời:" Trương điếm trưởng, tôi tận mắt nhìn thấy, tin hay không là tùy ông, nhưng đừng trách tôi không báo trước!"
Tống Thanh Linh ngây người, từ trước đến nay, chưa bao giờ tấy một nữ nhân nào độc ác như thế!
" Lâm Y Y, cô đừng ngậm máu phun người!" Nhạc Hiểu Thần thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Trương điếm trưởng:" Cô ta nói dối, hôm nay chúng tôi đến để mua nhẫn. Tôi thề là không có chuyện trộm cắp gì!"
" Thề?" Lâm Y Y cười lạnh." Nếu thề có tác dụng, dân cư toàn thế giới lập tức liền ít đi một nửa."
" Lâm Y Y, cô định làm cái gì?" Nhạc Hiểu Thần giận. Nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Y Y sớm chết ấy lần rồi.
" Phương thức để chứng minh tốt nhất là lục soát toàn thân. Nếu không có gì, thì mới chứng tỏ các cô không có hành vi trộm cắp gì." Nàng búng búng móng tay.
" Sóat…… Soát người!?" Nhạc Hiểu Thần không dám tin.
" Xin mời hai vị tiểu thư tốn chú thời gian ra phòng phía sau!" Trương điếm trưởng gật đầu, một gã bảo vệ cường tráng đi lên.
Lâm Y Y là khách hàng quen thuộc của của cửa hàng, đã vật là Đại tiểu thư của Văn phòng Long Tuyền luật sư nổi tiếng. Lời của nàng hắn ta đương nhiên tin tưởng.
" Trương điếm trưởng, đây là thái độ phục vụ khách hàng của các ngài sao?" Tống Thanh Linh nghiêm lệ nhìn ông:" Lâm Y Y nói thì đã sao? Ông chưa kiểm tra xem cửa hàng có ất gì không, chỉ nghe lời từ một phía, bằng cớ gì mà đòi soát? Ông có biết cái gì gọi là nhân quền không? Nếu soát không ra thì làm sao?"
Mọi người gật đầu, cảm thấy nàng nói có phần đúng.
" Lâm tiểu thư là cố khách, hơn nữa xuất thân từ gia đình có truyền thống làm luật sư, nếu không tận mắt nhìn thấy, tôi tin cũng không tể nói những ời bịa dặt làm tổn thương người khác." Trương điếm trưởng bất vi sở động, khinh thường các nàng.
Hai cô nhóc này, vừa nhìn đã thấy chẳng có thân phận đại vị gì,, Lâm tiểu thư làm sao mà phải hại các nàng? Đáp án đương nhiên là— không có!
" Xin mời."
" Ông……"
" Phát sinh chuyện gì? Vì sao lại ồn ào như thế này?" Một người đàn ông ăn mặc sang trọng xuất hiện ở cửa, theo sau có một vị thư ký.
" Trần Quản lí!" Trương điếm trưởng lập tức cúi đầu đủ 90 độ, rồi kể lại sự việc.
Vừa đến tần tra tình hình buôn bán, Trần Quản lý nhìn quanh cửa hàng một lượt. Tầm mắt vừa lướt qua khách hàng sang trọng hạng nhất của Công ty thì lập tức vui vẻ tiến lên:" Tống tiểu thư!? Sao hôm nay tiểu thư lại rảnh rỗi mà tới đây? Ai nha, cần gì ngài cứ nói một tiếng thì được rồi, tôi tự mình mang đến cho ngài lựa chọn, cần gì phải đến đây?"
" Phải không?" Tống Thanh Linh lạnh lùng đảo qua hai người sắc mặt lúc đen lúc trắng, Trương điếm trưởng cùng Lâm Y Y.
==================================================================
Đây là một quán cafe khá sang trọng, âm nhạc du dương, ngồi ở đây là một việc đáng để hưởng thụ, đáng tiếc Nhạc Hiểu Thần giờ phút này không có tâm trạng.
" Đáng giận, mình lớn lên như thế vẫn chưa gặp người nào ác độc như Lâm Y Y!" Nhạc Hiểu Thần lầm rầm mắng mỏ, thầm mắng Hoắc Chi Giới đúng là mắt mù, xứng đáng với Lâm Y Y ti bỉ hạ lưu.
Chịu đựng nam khan như thế, Tống Thanh Linh cũng thực tức giận." Đừng giận nữa, Trần Quản lí không phải vì bọn mình mà xử lý lại sao? Nghĩ lại tới sắc mặt tối tăm của Lâm Y Y cùng Trương điếm trưởng, tính tình của mình lạ tốt hơn nhiều. Hơn nữa, lại có thể mua được nhaaxn ưng ý, mà còn ít đi một khoản lớn nha!"
" Đúng là như thế, nhưng mà……" Nhạc Hiểu Thần bỉu môi.
" Tống Thanh Linh? Sao em lại ở đây?"
Một giọng nói đánh gãy cuộc đối thoại giữa hai người, các nàng đều quay đầu lại.
" Thầy Âu, em cùng Nhạc Hiểu Thần đi dạo phố, mệt quá nên vào đây nghỉ. Còn thầy?"
" Thầy Âu!" Nhạc Hiểu Thần chủ động chào hỏi.
Âu Lẫm Đức tựa hồ lúc này mới để ý đến Nhạc Hiểu Thần, gật đầu, xem như nhận lời. Nhạc Hiểu Thần cũng không để ý, thầy Âu vốn hay như thế.
Nổi tiếng lạnh lùng, nếu thầy có liếc mắt nhìn, thì cũng run bắn cả người.
Tống Thanh Linh nhìn phía sau thầy, không có ai cả. Vì thế mở miệng hỏi:" Thầy Âu đang có hẹn?"
" Ân, thầy hẹn bạn gặp ở đây, nhưng mà……" Thầy liếc nhìn đồng hồ đeo tay:" Thầy đến sớm."
" Vậy thầy Âu mau ngồi xuống, nói chuyện với bọn em." Vừa nói xong, Nhạc Hiểu Thần lại nghĩ, giờ mình vừa khóc đỏ cả mắt như thế này, sao gặp ngời được kia chứ?
" Hai người cứ nói chuyện, em vào toilet một chút." Nói với hai ngời, nàng lập tức đứng dậy.
Kỳ thật Nhạc Hiểu Thần là lo hão, Âu Lẫm Đức không để ý nhiều như vậy. Mọi chú ý đều đặt trên người Tống Thanh Linh.
" Nghe nói thầy Âu năm nay đi du học, không biết là trường nào?"
Âu Lẫm Đức đột nhiên nhìn thẳng Tống Thanh Linh, chuyên chú:" Còn em? năm nay cũng tốt nghiệp, chẳng lẽ không định đi?"
" Em……" Nàng chỉ bản thân.
" Thành tích của em rất khá, đi du học, tuyệt đối không có vấn đề." Âu Lẫm Đức đặt lên tay nàng, dùng lực nhẹ. “Đi cùng với tôi, tôi sẽ chiếu cố em. Được không? Chúng ta cùng đi."
" Thầy……" Nàng rung động, nhìn đôi mắt đầy quyết tâm, thầy……
Bốn mắt tương đối, ánh mắt giao hòa, bằng những gì mà mấy năm gần đây học được, nàng tựa hồ đã hiểu.
Sau nửa ngày." Tôi……" Hắn khẽ thở dài, có chút ảm đạm.
" Tôi đã tới chậm sao?"
" Thực xin lỗi!" Tống Thanh Linh cúi đầu. Lòng của nàng đã thuộc về Lạc Mộ Thiên, không thể dung chứa bất kỳ ai khác. Đối với thầy Âu, nàng chỉ có thể xin lỗi.
" Hư, đừng nói như vậy!" Nắm chặt bàn tay nhỏ bé, rồi lập tức nhẹ nhàng buông ra. Không buông cũng không được, nhưng….. Cái không phải là của mình, không thể cưỡng cầu được. hắn đứng dậy:" Em biết tôi ở đâu,….. Không, đừng nên có ngày đó. Em phải thật hạnh phúc đấy!"
" Ân!" Tống Thanh Linh gật đầu.
Âu Lẫm Đức lại nhìn nàng.
Nhìn bóng hình, Tống Thanh Linh có chút đau lòng, xoa ngực…..
Nhạc Hiểu Thần trở lại chỗ ngồi, lại chỉ thấy có một mình Tống Thanh Linh, cảm thấy khó hiểu.
" Di, thầy Âu đi rồi?" Nàng chẳng qua chỉ rửa mặt mà thôi, vừa về đã không thấy.
" Đương nhiên, người ta đang hẹn. Bạn đi, chẳng lẽ ở lại?"
Tống Thanh Linh liếc Nhạc Hiểu Thần." Như thế nào, không tức giận?"
" Mình đã nghĩ rồi, cái đồ hồ ly tinh kia hãm hại bọn mình, chỉ có một mục đích. Chính là làm bọn mình nam khan, làm mình tức chết mới vui được. Một khi đã vậy, sao mình phải chui đầu vào rọ? Huống hồ, bây giờ người nên tức chết là cô ta mới đúng! Trưosc mặt mọi người bị Trần Quản lý liệt vào danh sách ‘Những khách hàng không được hoan nghênh’ của ‘Nhật Bản Đông doanh chau báu’. Cứ nghĩ ddeesn là mình cười lộn ruột, cần gì phải tức?"
" Đã nghĩ thông suốt thì tốt."
" Chẳng qua…… Ngẫm lại, là người có tiền cũng tốt, ít nhaast lúc nói chuyện cũng có sức nặng. Họ Lâm kia vừa nói lung tung vài câu, lão Trương đã tin. Mà cậu nếu không phải là khách hàng sang trọng của Trần Quản lý, hôm nay chũng ta ăn mệt. Nhờ cậu có người chống đằng sau, thì Trần Quản lý làm sao đắc tội?" Nhạc Hiểu Thần thấy nguyên nhân Trần Quản lí liệt Lâm Y Y vào danh sách ‘Những khách hành không hoan nghênh’ hơn phân nửa là vì muốn lấy lòng Thanh Linh, bởi vì nàng có vị hôn phu là Tổng tài ‘Hào Kinh tập đoàn’.
" Ai, có tiền thật tốt." Nàng cảm thán, đột nhiên có ý nghĩ:" Ta Nhạc Hiểu Thần tại đây thề, chỉ cần có thể trở thành ngời giàu có, ất luận cái gì, ta cũng có thể làm. Cho dù là bán đứng cả linh hồn, ta cũng nguyện……"
" Di—" Tống Thanh Linh đột nhiên cất tiếng, ánh mắt nhìn về phía nơi nào đó.
Nhạc Hiểu Thần cũng ngậm miệng, tò mò xem." Kia, kia không phải là người năm trước nghỉ học, chuẩn bị toàn lực hướng vào ngành Giải trí, Giang Kì sao chứ?" Chỉ thấy Giang Kì mặc một bộ quần áo hở ngực, quần cũng không đủ dài. Chẳng cần biết nó là dùng để làm việc, hay để lừa nam nhân lên giường, chỉ biết người đi cạnh nàng không 50, thì cũng 60 tuổi.
" Trời ạ, Giang Kì đang làm cái gì?" Nhạc Hiểu Thần kinh ngạc.
" Làm cái gì? Cậu không phải vừa nói có thể bán cả linh hồn đó sao? Nhìn nàng đi, là kiểu sau khi ‘bán hết’ cả đấy!" Tống Thanh Linh kể hết những gì nghe nói ở yến hội hai năm trước.
Tròng mắt Nhạc Hiểu Thần sắp rớt ra rồi, lắc đầu:" Cái việc làm đầy tội lỗi này, cảnh sát sao không sớm diệt trừ?"
" Nghe nói đã điều tra, chỉ là mấy cô gái bên trong đều không chịu đứng ra làm chứng. ‘Thiên Vũ’ là một công ty hàng đầu, không có chứng cứ, cảnh sát đành nhắm một con mắt, mở một con mắt." Tống Thanh Linh cũng thực bất mãn, nhưng pháp luật đã ghi rõ muốn luận tội phải có chứng cứ. Cho nên dù Thiên Vũ có đáng giận ra sao, thì cũng vô dụng. Nhạc Hiểu Thần, cảm tưởng ra sao? Cần tiền nữa không?"
" Mình……" Nhạc Hiểu Thần nhìn lão nhân háo sắc to béo hôn má Giang Kì, lập tức rùng mình:" Không, không. Nhà của mình tuy chỉ là nhà bậc trung, tuy không khá giả nhưng cũng đủ sống. Muốn tiền thì mình chậm kiếm cũng được, chứ cái loại này…… Kệ đi, mình không chịu nổi."
Tống Thanh Linh cười cười:" Nghỉ ngơi thế là được rồi, chúng ta nên đi thôi!" Hai người đứng dậy, đi ra quầy thu nhân.
Cách chỗ Tống Thanh Linh, Nhạc Hiểu Thần hai người ngồi một vách bồn hoa—
" Lạc tổng tài, ngài đang nhìn cái gì? Gặp người quen?"
" Ách!" Lạc Mộ Thiên thu dời tầm mắt về người đàn ông đối diện. Kỳ thật ngay khi, Thanh Linh cùng Nhạc Hiểu Thần tiến vào, đang ngồi ở cách vách nói chuyện, Lạc Mộ Thiên đã nhận ra. Nhưng vì không thể lậ tức rời khỏi, mà lại thấy cái tên thấy giáo họ Âu tiến vào, còn dám cầm tay Thanh Linh! Hắn thật sự rất muốn nhảy ra truy hỏi Thanh Linh, nhưng…… Cân nhắc kỹ, hắn rất nhanh quyết định nói:" Thực xin lỗi, tôi nghĩ hôm nay……"
Di động đột vang lên, đánh gãy lời nói, Lạc Mộ Thiên âm thầm thở dài, xem ra đành đợi tối về thôi! Hướng người trước mặt xin lỗi, hắn lập tức nhận điện:" Uy……"
[ Lạc tổng tài!? Xin chào, tôi là Trần Quản lý, Trần Đường Nam của 'Nhật Bản Đông doanh châu báu'......]
Từ sau khi rời quán cafe, Tống Thanh Linh cảm thấy tâm tình không vui, chia tay với Nhạc Hiểu Thần, nàng đột nhiên rất muốn gặp Lạc Mộ Thiên. Chuyển đổi hướng đi về ‘Hào Kinh khoa kĩ đại lâu’, ak~ Nàng nhớ cảm giác được hắn ôm vào lòng quá. Nào bết vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Lạc Mộ Thiên xuống xe trước cửa Hào Kinh, thật trùng hợp, hay là lòng có tương ứng?
" Mộ Thiên!" Nàng đứng ở bên đường, vẫy tay gọi hắn.
Trước Công ty, cả một đống người nghe tiếng quay đầu lại.
Lạc Mộ Thiên nhìn nàng, vui quá! Đã khá lâu rồi, nàng chưa đến Công ty tìm hắn. Thấy bệnh cũ của nàng tái phát, lại nhìn quanh, hắn lập tức cảnh báo:" Không được vượt dèn đỏ!"
" Nga……" Nàng thu hồi bước chân, ngoan ngoãn chờ đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Lạc Mộ Thiên bảo cấp dưới đợi chút, giận dữ đi đến đầu đường, định mắng vị hôn thê ngu ngốc một trận.
Coi hắn ác hung thế kia, Tống Thanh Linh cảm thấy sợ hãi. Hắn đang giận nàng sao? Tống Thanh Linh chỉ lo chú ý Lạc Mộ Thiên, quên hết thảy mọi việc xung quanh.
" A—" Một tiếng thét vang lên, làm những người đứng chờ bên đường chạy tán loạn, Lạc Mộ Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc ô tô màu đỏ phóng tới đầu đường với tốc đô rất nhanh. Mà mục tiêu của nó chình là kẻ đanng bò trên đường như con rùa nhỏ, vị hôn thê ngốc nghếch của hắn.
" Thanh Linh!" Lạc Mộ Thiên theo phản xạ, chạy tới chỗ Tống Thanh Linh, lập tức ôm lấy nàng, thoát khỏi chiếc xe trước mặt……
" A!"
" Tổng tài!"
Thiếng thét kinh hoàng,tiếng xe va chạm, tiếng người huyên náo, nhưng ất cả đều không tiến vào tai của hai người……
=======================================================
Bệnh viện Lạc thị—
" Đồ…… Cái đồ ngu ngốc này, con đang làm cái gì?" Lạc Hoằng Viễn chẳng qua mới vào toilet một lát, vừa ra tiến ngay vào mắt hắn là hình ảnh đứa con trai chân bó thạch cao trắng xóa, ôm ấy Tống Thanh Linh lắc lắc trên giường bệnh. Ông suýt chút nữa bị dọa chết khiếp rồi, chạy tới ngăn cản, mặt trắng còn hơn cả lúc nghe tin tai nạn xe cộ.
" Không có Thanh Linh làm gố ôm thì con không ngủ được!" Trong thời gian hai năm, hắn đã có thói quen cứ lên giường là phải ôm Thanh Linh ngọt ngòa, mềm mại mới đi vào giấc ngủ.
" Con…… Con ak~ Bây giờ là đang ở bệnh viện nha, không tể chịu đựng một chút sao?" Lạc Hoằng Viễn gấp gáp đến độ tay chân vô thố, sợ hắn không cẩn thận trượt tay làm ngãThanh Linh:" Kia, kia, kia, cẩn thận cháu của ta!"
Liếc mắt nhìn bố già, vất vả bế Thanh Linh đặt lên giướng bệnh của mình, hắn mới nhẹ nhàng thở dài, tự nhiên leo lên giường:" Lão già, tiện ở bệnh viện, bố già cũng nên đi sang khoa mắt kiểm tra xem sao!" Hắn vừa đặt Thanh Linh ngủ ở tư thế thoải mái hơ, vừa ‘hảo tâm’ đề nghị.
" Cái đồ háo sắc này, mày lại nghĩ cái quái gì thế!? Sao ta lại phải đi kiểm tra?" Thằng nhóc này, một ngày không ôm đàn bà thì ngày đó hắn sẽ chết luôn có phải không?
" Bố già ak~ Ngài không biết, người càng già thì mắt sẽ kém sao? Lão bà của ta lại bị cha coi thành cháu, cái loại nhầm lẫn này nếu cứ chần chờ không điều trị thì sớm muộn gì cũng thành mù lòa. Cậy thì đến quả bóng tròn bé bỏng của bố cũng không thể nhìn được đâu, đến lúc đó thì cũng chỉ chảy nước mắt ôm hận mà thôi!"
" Xú tiểu tử,……"
" Bác sỹ có nói Thanh Linh bị thương không? Sao đến giờ mà còn không tỉnh?" Hiện giờ hắn cũng không có tâm tình đấu miệng, điều hắn lo nhất chính là Thanh Linh bị thương ra sao?
" Thanh Linh không có việc gì. Thầy thuốc nói con bảo vệ con bé rất tốt, não bị chấn động một chút cần quan sát kỹ hơn, thì không có thương tích nào khác. Chăng qua, là bị động thai, phải nằm yên tĩnh dưỡng mà thôi."
Ngày lúc xảy ra tai nạn, Lạc Mộ Thiên kịp thời ôm Tống Thanh Linh lăn ra chỗ khác, chiếc xe lướt qua hai người. Trừ Lạc Mộ Thiên một chân bị thương nghiêm trọng, Tống Thanh Linh lại chẳng có một vết thương nào cả.
" Động thai?" Hia mắt Lạc Mộ Thiên tỏa sáng, kinh hỉ nhìn thiên hạ bên cạnh:" Cha nói……"
Lạc Hoằng Viễn vui mừng tiếp lời:" Đúng vậy! Thầy thuốc nói Thanh Linh đã có thai hơn hai tháng rồi." Tiếp mấy tháng nữa, ông có một đứa cháu mềm mềm, béo mập để ôm đây. Làm sao mà ôn lại không vui cho được? Nhưng mà…." Sắc tiểu tử, nghe cho kỹ, nhẫn nại một chút, Thanh Linh cần ‘tĩnh dưỡng’, con đừng là con bé ‘bị thương’!"
" Vô nghĩa!" Lạc Mộ Thiên trắng mắt nhìn bố già. “Ông bố, dám cho tôi là con quỷ háo sắc sao? Mà cái người gây tai nạn là ai? Đã cho người điều tra chưa?"
" Ân……" Thần sắc Lạc Hoằng Viễn tầm xuống, đưa ra báo cáo, cả hai lại nhỏ to thảo luận……
=========================================
" Đừng như vậy, trong này là bệnh viện, tùy thời có thể có người đến thăm bệnh, bị bắt gặp thì ấu hổ lắm."
" Mặc kệ! Bị bắt gặp thì sao, làm gì được? Anh lâu lắm rồi không được hôn em!" Từ khi Lạc Hoằng Viễn biết Thanh Linh động thai, thì ấm đoán đủ diều. Thân một chút cũng không được, hôn thì sợ khó thở, bở thế ‘An toàn là trên hết’, Lạc Mộ Thiên đã vài ngày ‘Thanh tâm quả dục’- Ngăn chặn ham muốn, làm hòa thượng.
" Không…… Ngô!"
Một nụ hôn nóng bỏng trôi qua—
Giờ phút này, Lạc Mộ Thiên thoải mái ôm nàng nằm trên sofa.
Lạc Mộ Thiên chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt mọng nước vì tình dục càng lóng lánh mê ly. Đôi môi mềm đỏ mọng ngưng vì được ‘ân sủng’ càng sưng đỏ, như đó hoa hồng nở rộ, bờ ngực phập phồng thở dốc……
Hắn có chút đau lòng, vòng tay càng ôm chặt.
" Về sau không được dọa anh như thế, dù tim anh có khỏe mạnh đến đâu, cũng không chịu nổi cứ shock như thế! Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần….. Đừng dọa anh nữa!" Hắn không muốn mất nàng, căn bản không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày không thấy bóng hình của nàng.
Tống Thanh Linh nghĩ thật là oan uổng mà! Nàng đã ngoan ngoãn đi theo đường dành cho người đi bộ, vậy mà còn bị xe đâm! Nhưng mà giờ còn được làm nũng trong lòng hắn, làm sao mà nàng không cảm động cho được? Nhưng miệng cũng không nhịn được ‘kêu oan’:" Em không muốn odaj anh, nhưng mà….. Em cảm cảm tấy không được vui, muốn đi tim anh, ai biết……"
Việc bị Lâm Y Y vu hãm, tuy Tống Thanh Linh luôn thể hiện chẳng sao cả, cũng khuyên Nhạc Hiểu Thần đừng để ý. Đó là không muốn làm khó Nhạc Hiểu Thần, nhưng lòng tự tôn bị chà đạp, nàng là người có tính cao ngạo, đương nhiên khó chịu hơn Nhạc Hiểu Thần vài lần.
" Tâm tình không tốt? Là bị hãm hại tại cửa hàng?" Hắn dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào đôi môi nhỏ bé mở rộng vì kinh ngạc:" Trần Quản lý đã gọi đến đến để giải thích."
Ngày đó Tống Thanh Linh cùng Nhạc Hiểu Thần vừa rời đi, Trần Quản lí cảm thấy bất an, sau đso lại gọi điện báo cáo lại cho Lạc Mộ Thiên, lại giải thích một lần nữa. Lúc ấy Lạc Mộ Thiên nổi giận lôi đình, hạ lệnh xử lý lần nữa, hơn nữa lần này Thanh Linh cũng lông tóc vô thương, nếu không Lâm Y Y tuyệt không chỉ bị cảnh cáo như thế thôi.
" Thực? Cái vị Trần Quản lí kia thật là lễ phép lại chu toàn, cũng không phải lỗi của ông ta……"
Là Tổng tài Phu nhân tương lai của’Hào Kinh tập đoàn’, chịu ủy khất như thế, mà tên đó chỉ là một Quản lỹ nho nhỏ, dám không lễ phép sao? Lạc Mộ Thiên hừ lạnh, lập tức nghĩ đến cái tên thầy giáo họ Âu, tâm tình căng thẳng,
" Thanh Linh, chúng ta kết hôn đi!"
" Được!" Nàng nhẹ giọng đáp ứng.
" Em cũng nhanh chóng tốt nghiệp đại học, trong bụng cũng có cục cưng rồi…… Em vừa nói cái gì?"
Hai tay ôm lấy khuôn mặt tần mỹ:" Anh có yêu em không?"
" Đây là vấn đề gì? Đến bây giờ em còn không cảm thụ được!?"
Hắn trừng mắt, mất hứng." Em ngốc đến trình độ này, làm anh thật lo lắng cho đứa bé. Nó là nhười kế thừa Hào Kinh, tướng mạo thì không thành vấn đề, nhưng mà đầu óc ngu thì—Ngô!"
Đôi môi hồng nhuận lập tức chặn lại cái miệng ăn nói ghở.
Nam nhân này vô phwong cứu chữa rồi, đời này nếu muốn nghe lời ngon tiếng ngọt từ miệng hắn thì cực kỳ khó. Chẳng qua…… Nàng vui vẻ nghĩ, đó là người nàng yêu, là cha của con nàng, tậm chí còn không cần mạng sống để cứu nàng, vứt bỏ thân phận đại vị đeer đến với nàng. Có được người đàn ông như thế, nàng còn đắn đo cái gì?
" Mộ Thiên, em yêu anh, yêu anh, rất yêu anh, chúng ta kết hôn đi!" Nàng vui vẻ tuyên bố:" Chúng ta không thể để Tổng cơ tiểu thư thu tiền trước được!" Tiểu tổng cơ là nịcname vị hôn thê của thư kí Tổng tài Vương Thế Lô (Xem lại chương 2), hai người kia tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.
" Cái ầu ngốc của em cuối cùng cũng đã được khai sáng rồi." Hắn tiếp lời:" Anh nghĩ Tiểu Tổng cơ thông mình hơn em một chút, không ngờ hai ngời kẻ tám lạng, ngời nửa cân. Đều ngu ngốc vô cùng, thật là làm anh mất mặt."
Tiểu Tổng cơ bởi vì tự ti không xứng với ‘Một người dưới, vạn người trên’- Thư ký Tổng tài, đầu tiên là né tránh theo đuổi, sau lại cự tuyệt cầu hôn, làm Vương Thế Lô gây sức ép mới chịu đồng ý, nên Lạc Mộ Thiên ‘tự động’ nhận định hai người thuộc cùng một ‘bộ tộc’.
" Cái gì, em ác thế!" Bàn tay bé nhỏ liên tục đánh hắn.
" Vốn là như thế……"
HOÀN
Tác giả :
Tiểu Ngôn