Cực Hạn
Chương 132: Hôn
“Quầy của ông bao nhiêu tiền?" Trầm Hoan vừa nói, vừa lấy bóp trong túi ra, tính chi trả bồi thường.
Mao Tử sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu, nịnh nọt trên mặt giờ biến thành hoảng sợ, ngay cả gương mặt cũng xanh mét lại, như là nghe được quỷ đòi mạng vậy. Ông vừa lắc đầu vừa xua tay: “Không cần không cần, nếu tứ ca thích đập, tôi lập tức cho người đập hết! Chỉ là một quầy kính, không đáng giá nhắc tới, tứ ca nói cái gì chứ ! Anh đừng làm tôi sợ..."
Diệp Hiểu Hạ khó hiểu nhìn Mao Tử, lại nhìn gương mặt băng sơn vạn năm không thay đổi kia của Trầm Hoan, vô cùng không hiểu cách nói của Mao Tử. Anh ấy đập thì anh thường tiền là chuyện đương nhiên, sao đến đây lại trở nên danh bất chính ngôn bất thuận vậy ?
Trầm Hoan bên này cúi đầu kiếm tiền, Mao Tử bên kia cả giọng nói cũng thay đổi, thậm chí còn mang theo một chút khóc nức nở, Diệp Hiểu Hạ cũng nhìn không được nữa. Cô nhìn Mao Tử nói: “ Ông đang sợ cái gì chứ! Đập đồ thì bồi thường, sao lại giống như muốn mạng của ông vậy."
Không khí vốn quỷ dị giữa hai người bởi vì Diệp Hiểu Hạ mở miệng mà bị đánh vỡ. Mao Tử cũng không dám nhìn Trầm Hoan nữa, tha thiết chờ mong nhìn Diệp Hiểu Hạ, biểu cảm cơ hồ muốn khóc ra kia khiến Diệp Hiểu Hạ trong nháy mắt có ảo giác, người đàn ông cường tráng rắn chắc này đúng là hơi đáng thương.
“Không phải... Tứ tẩu..." Đầu Mao Tử lắc như trống bỏi, tình huống này ông nên giải thích với Diệp Hiểu Hạ thế nào đây. Dựa theo quy củ trên đường, người của ông đắc tội với Trầm Hoan, nếu Trầm Hoan nhận ông mời khách, nói không chừng chuyện này sẽ qua đi, ít nhất cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng nếu dưới tình huống này mà Trầm Hoan còn tính kế lợi hại như thế mà nói, chỉ sợ ngày sau của ông không có mấy ngày tốt đẹp.
Nhưng nhìn Diệp Hiểu Hạ thì chỉ là một dân chúng tóc húi cua, loại chuyện này sao có thể lý giải rõ ràng cho cô hiểu chứ ? Mao Tử lúc này đúng là có miệng mà khó trả lời, đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn hai người, liều mạng từ chối, chỉ hy vọng hai sát tinh này, không không không, là đại lão bản này nhanh đi chút mới phải.
Diệp Hiểu Hạ cầm bóp tiền của Trầm Hoan qua, bắt đầu kiếm tiền, sau đó nói: “Có cái gì không cần, các người đều là làm người buôn bán, vốn không dễ dàng, quầy này tôi biết giá, không vượt qua ba trăm khối. Nhưng vừa rồi người kia làm tay Trầm Hoan bị thương, tuy rằng không thương tổn đến gân cốt, nhưng mua thuốc túi thuốc cũng là cầm, như vậy đi, tính băng bó là một trăm khối, vậy quầy này ba trăm khối, đồ ăn bên trong cũng không thể dùng nữa, tính ông hai trăm khối, khấu khấu giảm giảm, tôi đưa ông bốn trăm khối, ông xem được chưa!"
Cô vừa nói vừa lấy trong ví ra bốn Mao gia gia đưa cho Mao Tử.
Mao Tử đâu dám lấy, chỉ là dùng sức lắc lắc đầu, giờ ông chỉ hận mình chưa từng sinh ra đời thì tốt rồi. Nhưng Diệp Hiểu Hạ đâu biết trong lòng ông đang nghĩ việc này, chỉ là cảm thấy người này đúng là không chịu nói lý, bồi thường mà lại không cần, cũng bướng bỉnh lên, muốn đưa tiền cho ông. Hai người giữ lẫn nhau không ai chịu nhường, cũng có vẻ thú vị.
Mao Tử thật sự muốn khóc, ông vụng trộm giương mắt nhìn Trầm Hoan, lại thấy đôi mắt phượng dài nhỏ của anh hơi hơi buông xuống, ánh mắt ôn hòa dừng trên người Diệp Hiểu Hạ, bên môi cũng có đường cong như có như không, không khỏi ngẩn người. Cái này, cái này, biểu cảm này hẳn là xem như tâm trạng tốt rồi... Dù sao ông chưa từng thấy biểu cảm ôn hòa như thế trên mặt tứ ca, chẳng lẽ nói hôm nay ông không có chuyện ?
Trong lòng nghĩ như vậy, ông lớn mật kêu Trầm Hoan một tiếng, xem như cầu xin tha thứ xem như xin giúp đỡ: “Tứ ca..."
Lúc này ánh mắt Trầm Hoan mới thu về từ trên người Diệp Hiểu Hạ, keo kiệt cho ông một ánh mắt lạnh như băng: “Dựa theo em ấy nói mà làm đi."
Đây có tính là không có việc gì không ? Mao Tử lúc này mới tay chân run rẩy nhận tiền từ trong tay Diệp Hiểu Hạ, kinh hồn táng đảm nhìn hai người. Cũng không kịp nhét tiền vào trong túi tạp dề, ông lập tức lại nói với hai người: “Tứ ca tứ tẩu vào trong ngồi đi, tôi làm mấy món ăn cho hai người."
Diệp Hiểu Hạ vốn định cự tuyệt, nhưng ngẫm lại vừa rồi nhất định Trầm Hoan chưa ăn no, vì thế kéo anh hỏi: “Vừa rồi anh chưa ăn no đi, lại ăn chút được không?"
Trầm Hoan lại chỉ nhìn cô, “Em quyết định là được rồi."
Đây đại khái là quyết định của Trầm Hoan, Diệp Hiểu Hạ cũng không hỏi lại anh, cười tủm tỉm với Mao Tử nói: “ Vậy làm phiền ông chủ Mao làm hai món ăn sáng ngon miệng, nấu bát canh đi."
Nếu nói biểu cảm vừa rồi của Trầm Hoan khiến Mao Tử cảm thấy chuyện hôm nay có lẽ có thể kết thúc tốt lắm, như vậy giờ Diệp Hiểu Hạ nói khiến cho Mao Tử cảm giác như được đại xá. Trên mặt của ông cuối cùng lộ ra tươi cười xán lạn, một đường chạy chậm mở đường cho hai người, hận không thể bắt một đám côn đồ dùng kiệu tám người khiêng đón hai người vào ăn cơm.
Mao Tử sắp xếp cho hai người phòng tốt nhất trong tiệm, lại chạy trước chạy sau lấy đồ uống, lại thu xếp đồ ăn, không mấy bao nhiêu công phu đã làm ra một bàn đồ ăn lớn.
Diệp Hiểu Hạ nhìn lớn một bàn đồ ăn như vậy, vẻ mặt hắc tuyến, cô nhìn Mao Tử mang theo chút cười gượng: “Lão bản, chúng tôi chỉ là muốn hai monn1 ăn thì tốt rồi, tùy tiện ăn một chút, không dùng được nhiều như vậy."
Hơn nữa, Diệp Hiểu Hạ không nói ra miệng, cô không mang nhiều tiền như vậy, một lát nữa trả tiền làm sao bây giờ?
“Không có việc gì, không có việc gì, tùy tiện ăn, tứ tẩu ngài ăn ngon mới là quan trọng nhất, đồ ăn nhiều đồ ăn ít không có việc gì."
“ Tôi không mang nhiều tiền như vậy..." Diệp Hiểu Hạ bị làm cho dở khóc dở cười, đành phải nói tình hình thực tế. ra
“Tứ tẩu! Ngài đang nói cái gì! Có thể mời hai người ăn cơm chính là chuyện tốt, thế nào còn có thể đòi tiền! Tứ tẩu ngài đang đánh mặt tôi!" Mao Tử vừa nghe lập tức lắc đầu xua tay, nói cái gì mà không cần tiền.
Trầm Hoan cũng không nói chuyện, loại chuyện này trong cuộc sống của anh là chuyện vô cùng thông thường, anh chỉ cầm lấy chiếc đũa, nhàn nhạt nói với Diệp Hiểu Hạ: “Vừa rồi em cũng chưa ăn no, ăn nhiều một chút, thời tiết lạnh, buổi tối luôn dễ dàng đói."
“Oh, được." Trầm Hoan có năng lực này, dù trong ồn ào, dung trong cục diện hỗn loạn, câu nói đầu tiên của anh có thể làm cho tình thế bình tĩnh lại. Giống như lúc này, một câu nói của anh lập tức khiến Mao Tử vẻ mặt tươi cười rời khỏi, khiến Diệp Hiểu Hạ quay đầu lại cầm lấy chiếc đũa.
“Ăn ngon không?" Diệp Hiểu Hạ thấy Trầm Hoan cúi đầu gắp thức ăn ăn cơm, cũng không nói nhiều, thì tìm chuyện nói.
“Có thể ăn." Trầm Hoan dừng một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhẹ nhàng, không chút hoang mang nói: “ Anh thích ăn cá hương cà tím em làm tối hôm nay. Chỉ là Tang Chẩm Lưu quá đáng ghét."
Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, trong lòng cô vậy mà vì một câu nói này vui vẻ lên, quả nhiên gần đây cô trở nên rất kỳ lạ. Cô thỏa mãn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, tươi cười ở khóe môi lại thế nào cũng tán không đi.
Trầm Hoan lại buông chiếc đũa xuống, anh nhìn tươi cười trên khóe môi Diệp Hiểu Hạ, trong lòng bỗng nhiên hơi bất an. Giờ mình đến cùng có thể có được tươi cười như vậy thời gian bao lâu? Anh chưa từng sợ cái gì, nhưng giờ này khắc này đã hơi sợ. Ở trên người Diệp Hiểu Hạ có rất nhiều những thứ mà anh khát vọng, bình an, phổ thông, an tâm, đó là một loại cảm giác xa lạ với anh, lại mang theo lực dụ hoặc trí mạng.
Chỉ vài ngày như vậy, anh đã hơi nghiện rồi. Nhưng, nếu anh nghiện, không rời khỏi được thì làm sao bây giờ? Nếu cô rời khỏi thì làm sao bây giờ?
Anh cũng không thích mình bây giờ. Một người nếu sợ thứ gì, thì sẽ không còn không có khuyết điểm nữa, nhưng... Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ dưới đèn, trong lòng thần kỳ cảm thấy ấm áp mà bình an. Nhưng nếu khuyết điểm là cô, đại khái anh sẽ vui vẻ chịu đựng...
“Vừa rồi... Em có sợ không?" Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Trầm Hoan mở miệng.
Chiếc đũa Diệp Hiểu Hạ dừng lại, nhưng không ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh trả lời: “Không có, không phải có anh sao?"
Không phải có anh sao? Không phải có anh sao? Đời này Trầm Hoan nghe qua rất nhiều nói, tán dương, răn dạy, hứa hẹn, thâm tình, nhưng là không có một câu nào làm tim anh đập thình thịch như câu nói này. Anh vậy mà cảm thấy tay mình hơi run run lên, anh hơi khẩn trương, nuốt một ngụm nước miếng, mới lại chậm rãi nói: “Anh là nói, em, sợ anh không?"
Chuyện này đối với anh mà nói là một vấn đề quan trọng, quan trọng nên khiến anh thận trọng hơn tất cả sóng gió anh từng gặp qua, anh cần Diệp Hiểu Hạ đích thân xác nhận, cần cô trả lời.
Nhưng Diệp Hiểu Hạ lại không nói gì, cô buông chiếc đũa xuống, chậm rãi ngẩng đầu, dùng một đôi mắt hắc bạch phân minh kia, nghiêm cẩn, lẳng lặng, nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Đúng vậy, cô sợ. Tuy rằng cô không biết đến cùng Trầm Hoan làm cái gì như trước, nhưng theo chuyện vừa rồi cô đã đoán được một chút, có lẽ cô hơi hơi lý giải bất đắc dĩ của viện trưởng Vương năm đó. Nhưng, cô hiểu, thậm chí cô suy nghĩ, nếu mình đứng trên vị trí viện trưởng Vương năm đó, cô sẽ làm ra lựa chọn thế nào? Mà Trầm Hoan lại sẽ làm ra lựa chọn thế nào đây?
Cô không biết, cũng nghĩ không rõ ràng.
Có lẽ cô thật sự bị bệnh. Nếu không có bệnh, vì sao tim cô đập nhanh như vậy, nếu không có bệnh, vì sao cô không quan tâm như vậy, nếu không có bệnh, vì sao cô biết rõ một đường phía trước mờ mịt, cũng muốn phấn đấu quên mình.
Nhất định là cô có bệnh .
Nhưng, cô lại cảm thấy bệnh như vậy thật tốt, bệnh như vậy khiến cô có thể cảm nhận được trái tim có lực nhảy lên, khiến cô có thể cảm nhận được máu sôi trào chuyển động, khiến cô có thể cảm nhận được sinh mệnh tốt đẹp như thế, đơn giản là, đơn giản là có anh tồn tại.
Trầm Hoan chưa từng cảm thấy thời gian dài lâu như giờ này khắc này, anh thậm chí cảm thấy hô hấp cũng đã trở nên xa xỉ. Anh cả mắt cũng không dám chớp một cái, sợ chỉ cần động đậy một chút, Diệp Hiểu Hạ sẽ biến mất trong sinh mệnh của anh.
Bỗng nhiên, anh thấy khóe môi cô cong lên, trên môi sáng loáng kia lộ ra một biểu cảm tên là tươi cười.
Anh thậm chí không kịp nghĩ nhiều, thì phát hiện đôi môi ấm mềm sáng loáng kia đã áp ở trên môi mình. [rin: anh bị cưỡng hôn sao OoO]
Diệp Hiểu Hạ nghĩ, đây có lẽ là chuyện điên nhất cuồng cô làm trong cuộc đời này. Có lẽ qua một hồi ngay cả cô cũng không tin tưởng, giờ này khắc này người chủ động hôn lên Trầm Hoan này là mình, nhưng, không biết vì sao, giờ cô cứ làm như vậy.
Hơn nữa, cô một chút cũng không hối hận.
Trầm Hoan ngây ngẩn cả người, nếu nói giờ khắc này với Diệp Hiểu Hạ là điên cuồng, như vậy đối với Trầm Hoan thì là rung động, rung động đến anh thậm chí không kịp làm gì, trong đầu trống rỗng một mảnh.
Trầm Hoan không có phản ứng, nhận thức như vậy khiến Diệp Hiểu Hạ vừa thẹn vừa quẫn, cô run rẩy rời khỏi anh, cuống quít đứng lên.
Nhưng ngay sau đó, cô lại rơi vào vòng tay thanh lãnh kia, cô thậm chí không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đôi môi mang theo hương trà nhàn nhạt kia dừng trên môi cô, phảng phất lửa cháy lan ra đồng cỏ, trời đất xoay chuyển...
Mao Tử sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu, nịnh nọt trên mặt giờ biến thành hoảng sợ, ngay cả gương mặt cũng xanh mét lại, như là nghe được quỷ đòi mạng vậy. Ông vừa lắc đầu vừa xua tay: “Không cần không cần, nếu tứ ca thích đập, tôi lập tức cho người đập hết! Chỉ là một quầy kính, không đáng giá nhắc tới, tứ ca nói cái gì chứ ! Anh đừng làm tôi sợ..."
Diệp Hiểu Hạ khó hiểu nhìn Mao Tử, lại nhìn gương mặt băng sơn vạn năm không thay đổi kia của Trầm Hoan, vô cùng không hiểu cách nói của Mao Tử. Anh ấy đập thì anh thường tiền là chuyện đương nhiên, sao đến đây lại trở nên danh bất chính ngôn bất thuận vậy ?
Trầm Hoan bên này cúi đầu kiếm tiền, Mao Tử bên kia cả giọng nói cũng thay đổi, thậm chí còn mang theo một chút khóc nức nở, Diệp Hiểu Hạ cũng nhìn không được nữa. Cô nhìn Mao Tử nói: “ Ông đang sợ cái gì chứ! Đập đồ thì bồi thường, sao lại giống như muốn mạng của ông vậy."
Không khí vốn quỷ dị giữa hai người bởi vì Diệp Hiểu Hạ mở miệng mà bị đánh vỡ. Mao Tử cũng không dám nhìn Trầm Hoan nữa, tha thiết chờ mong nhìn Diệp Hiểu Hạ, biểu cảm cơ hồ muốn khóc ra kia khiến Diệp Hiểu Hạ trong nháy mắt có ảo giác, người đàn ông cường tráng rắn chắc này đúng là hơi đáng thương.
“Không phải... Tứ tẩu..." Đầu Mao Tử lắc như trống bỏi, tình huống này ông nên giải thích với Diệp Hiểu Hạ thế nào đây. Dựa theo quy củ trên đường, người của ông đắc tội với Trầm Hoan, nếu Trầm Hoan nhận ông mời khách, nói không chừng chuyện này sẽ qua đi, ít nhất cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng nếu dưới tình huống này mà Trầm Hoan còn tính kế lợi hại như thế mà nói, chỉ sợ ngày sau của ông không có mấy ngày tốt đẹp.
Nhưng nhìn Diệp Hiểu Hạ thì chỉ là một dân chúng tóc húi cua, loại chuyện này sao có thể lý giải rõ ràng cho cô hiểu chứ ? Mao Tử lúc này đúng là có miệng mà khó trả lời, đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn hai người, liều mạng từ chối, chỉ hy vọng hai sát tinh này, không không không, là đại lão bản này nhanh đi chút mới phải.
Diệp Hiểu Hạ cầm bóp tiền của Trầm Hoan qua, bắt đầu kiếm tiền, sau đó nói: “Có cái gì không cần, các người đều là làm người buôn bán, vốn không dễ dàng, quầy này tôi biết giá, không vượt qua ba trăm khối. Nhưng vừa rồi người kia làm tay Trầm Hoan bị thương, tuy rằng không thương tổn đến gân cốt, nhưng mua thuốc túi thuốc cũng là cầm, như vậy đi, tính băng bó là một trăm khối, vậy quầy này ba trăm khối, đồ ăn bên trong cũng không thể dùng nữa, tính ông hai trăm khối, khấu khấu giảm giảm, tôi đưa ông bốn trăm khối, ông xem được chưa!"
Cô vừa nói vừa lấy trong ví ra bốn Mao gia gia đưa cho Mao Tử.
Mao Tử đâu dám lấy, chỉ là dùng sức lắc lắc đầu, giờ ông chỉ hận mình chưa từng sinh ra đời thì tốt rồi. Nhưng Diệp Hiểu Hạ đâu biết trong lòng ông đang nghĩ việc này, chỉ là cảm thấy người này đúng là không chịu nói lý, bồi thường mà lại không cần, cũng bướng bỉnh lên, muốn đưa tiền cho ông. Hai người giữ lẫn nhau không ai chịu nhường, cũng có vẻ thú vị.
Mao Tử thật sự muốn khóc, ông vụng trộm giương mắt nhìn Trầm Hoan, lại thấy đôi mắt phượng dài nhỏ của anh hơi hơi buông xuống, ánh mắt ôn hòa dừng trên người Diệp Hiểu Hạ, bên môi cũng có đường cong như có như không, không khỏi ngẩn người. Cái này, cái này, biểu cảm này hẳn là xem như tâm trạng tốt rồi... Dù sao ông chưa từng thấy biểu cảm ôn hòa như thế trên mặt tứ ca, chẳng lẽ nói hôm nay ông không có chuyện ?
Trong lòng nghĩ như vậy, ông lớn mật kêu Trầm Hoan một tiếng, xem như cầu xin tha thứ xem như xin giúp đỡ: “Tứ ca..."
Lúc này ánh mắt Trầm Hoan mới thu về từ trên người Diệp Hiểu Hạ, keo kiệt cho ông một ánh mắt lạnh như băng: “Dựa theo em ấy nói mà làm đi."
Đây có tính là không có việc gì không ? Mao Tử lúc này mới tay chân run rẩy nhận tiền từ trong tay Diệp Hiểu Hạ, kinh hồn táng đảm nhìn hai người. Cũng không kịp nhét tiền vào trong túi tạp dề, ông lập tức lại nói với hai người: “Tứ ca tứ tẩu vào trong ngồi đi, tôi làm mấy món ăn cho hai người."
Diệp Hiểu Hạ vốn định cự tuyệt, nhưng ngẫm lại vừa rồi nhất định Trầm Hoan chưa ăn no, vì thế kéo anh hỏi: “Vừa rồi anh chưa ăn no đi, lại ăn chút được không?"
Trầm Hoan lại chỉ nhìn cô, “Em quyết định là được rồi."
Đây đại khái là quyết định của Trầm Hoan, Diệp Hiểu Hạ cũng không hỏi lại anh, cười tủm tỉm với Mao Tử nói: “ Vậy làm phiền ông chủ Mao làm hai món ăn sáng ngon miệng, nấu bát canh đi."
Nếu nói biểu cảm vừa rồi của Trầm Hoan khiến Mao Tử cảm thấy chuyện hôm nay có lẽ có thể kết thúc tốt lắm, như vậy giờ Diệp Hiểu Hạ nói khiến cho Mao Tử cảm giác như được đại xá. Trên mặt của ông cuối cùng lộ ra tươi cười xán lạn, một đường chạy chậm mở đường cho hai người, hận không thể bắt một đám côn đồ dùng kiệu tám người khiêng đón hai người vào ăn cơm.
Mao Tử sắp xếp cho hai người phòng tốt nhất trong tiệm, lại chạy trước chạy sau lấy đồ uống, lại thu xếp đồ ăn, không mấy bao nhiêu công phu đã làm ra một bàn đồ ăn lớn.
Diệp Hiểu Hạ nhìn lớn một bàn đồ ăn như vậy, vẻ mặt hắc tuyến, cô nhìn Mao Tử mang theo chút cười gượng: “Lão bản, chúng tôi chỉ là muốn hai monn1 ăn thì tốt rồi, tùy tiện ăn một chút, không dùng được nhiều như vậy."
Hơn nữa, Diệp Hiểu Hạ không nói ra miệng, cô không mang nhiều tiền như vậy, một lát nữa trả tiền làm sao bây giờ?
“Không có việc gì, không có việc gì, tùy tiện ăn, tứ tẩu ngài ăn ngon mới là quan trọng nhất, đồ ăn nhiều đồ ăn ít không có việc gì."
“ Tôi không mang nhiều tiền như vậy..." Diệp Hiểu Hạ bị làm cho dở khóc dở cười, đành phải nói tình hình thực tế. ra
“Tứ tẩu! Ngài đang nói cái gì! Có thể mời hai người ăn cơm chính là chuyện tốt, thế nào còn có thể đòi tiền! Tứ tẩu ngài đang đánh mặt tôi!" Mao Tử vừa nghe lập tức lắc đầu xua tay, nói cái gì mà không cần tiền.
Trầm Hoan cũng không nói chuyện, loại chuyện này trong cuộc sống của anh là chuyện vô cùng thông thường, anh chỉ cầm lấy chiếc đũa, nhàn nhạt nói với Diệp Hiểu Hạ: “Vừa rồi em cũng chưa ăn no, ăn nhiều một chút, thời tiết lạnh, buổi tối luôn dễ dàng đói."
“Oh, được." Trầm Hoan có năng lực này, dù trong ồn ào, dung trong cục diện hỗn loạn, câu nói đầu tiên của anh có thể làm cho tình thế bình tĩnh lại. Giống như lúc này, một câu nói của anh lập tức khiến Mao Tử vẻ mặt tươi cười rời khỏi, khiến Diệp Hiểu Hạ quay đầu lại cầm lấy chiếc đũa.
“Ăn ngon không?" Diệp Hiểu Hạ thấy Trầm Hoan cúi đầu gắp thức ăn ăn cơm, cũng không nói nhiều, thì tìm chuyện nói.
“Có thể ăn." Trầm Hoan dừng một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhẹ nhàng, không chút hoang mang nói: “ Anh thích ăn cá hương cà tím em làm tối hôm nay. Chỉ là Tang Chẩm Lưu quá đáng ghét."
Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, trong lòng cô vậy mà vì một câu nói này vui vẻ lên, quả nhiên gần đây cô trở nên rất kỳ lạ. Cô thỏa mãn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, tươi cười ở khóe môi lại thế nào cũng tán không đi.
Trầm Hoan lại buông chiếc đũa xuống, anh nhìn tươi cười trên khóe môi Diệp Hiểu Hạ, trong lòng bỗng nhiên hơi bất an. Giờ mình đến cùng có thể có được tươi cười như vậy thời gian bao lâu? Anh chưa từng sợ cái gì, nhưng giờ này khắc này đã hơi sợ. Ở trên người Diệp Hiểu Hạ có rất nhiều những thứ mà anh khát vọng, bình an, phổ thông, an tâm, đó là một loại cảm giác xa lạ với anh, lại mang theo lực dụ hoặc trí mạng.
Chỉ vài ngày như vậy, anh đã hơi nghiện rồi. Nhưng, nếu anh nghiện, không rời khỏi được thì làm sao bây giờ? Nếu cô rời khỏi thì làm sao bây giờ?
Anh cũng không thích mình bây giờ. Một người nếu sợ thứ gì, thì sẽ không còn không có khuyết điểm nữa, nhưng... Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ dưới đèn, trong lòng thần kỳ cảm thấy ấm áp mà bình an. Nhưng nếu khuyết điểm là cô, đại khái anh sẽ vui vẻ chịu đựng...
“Vừa rồi... Em có sợ không?" Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Trầm Hoan mở miệng.
Chiếc đũa Diệp Hiểu Hạ dừng lại, nhưng không ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh trả lời: “Không có, không phải có anh sao?"
Không phải có anh sao? Không phải có anh sao? Đời này Trầm Hoan nghe qua rất nhiều nói, tán dương, răn dạy, hứa hẹn, thâm tình, nhưng là không có một câu nào làm tim anh đập thình thịch như câu nói này. Anh vậy mà cảm thấy tay mình hơi run run lên, anh hơi khẩn trương, nuốt một ngụm nước miếng, mới lại chậm rãi nói: “Anh là nói, em, sợ anh không?"
Chuyện này đối với anh mà nói là một vấn đề quan trọng, quan trọng nên khiến anh thận trọng hơn tất cả sóng gió anh từng gặp qua, anh cần Diệp Hiểu Hạ đích thân xác nhận, cần cô trả lời.
Nhưng Diệp Hiểu Hạ lại không nói gì, cô buông chiếc đũa xuống, chậm rãi ngẩng đầu, dùng một đôi mắt hắc bạch phân minh kia, nghiêm cẩn, lẳng lặng, nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Đúng vậy, cô sợ. Tuy rằng cô không biết đến cùng Trầm Hoan làm cái gì như trước, nhưng theo chuyện vừa rồi cô đã đoán được một chút, có lẽ cô hơi hơi lý giải bất đắc dĩ của viện trưởng Vương năm đó. Nhưng, cô hiểu, thậm chí cô suy nghĩ, nếu mình đứng trên vị trí viện trưởng Vương năm đó, cô sẽ làm ra lựa chọn thế nào? Mà Trầm Hoan lại sẽ làm ra lựa chọn thế nào đây?
Cô không biết, cũng nghĩ không rõ ràng.
Có lẽ cô thật sự bị bệnh. Nếu không có bệnh, vì sao tim cô đập nhanh như vậy, nếu không có bệnh, vì sao cô không quan tâm như vậy, nếu không có bệnh, vì sao cô biết rõ một đường phía trước mờ mịt, cũng muốn phấn đấu quên mình.
Nhất định là cô có bệnh .
Nhưng, cô lại cảm thấy bệnh như vậy thật tốt, bệnh như vậy khiến cô có thể cảm nhận được trái tim có lực nhảy lên, khiến cô có thể cảm nhận được máu sôi trào chuyển động, khiến cô có thể cảm nhận được sinh mệnh tốt đẹp như thế, đơn giản là, đơn giản là có anh tồn tại.
Trầm Hoan chưa từng cảm thấy thời gian dài lâu như giờ này khắc này, anh thậm chí cảm thấy hô hấp cũng đã trở nên xa xỉ. Anh cả mắt cũng không dám chớp một cái, sợ chỉ cần động đậy một chút, Diệp Hiểu Hạ sẽ biến mất trong sinh mệnh của anh.
Bỗng nhiên, anh thấy khóe môi cô cong lên, trên môi sáng loáng kia lộ ra một biểu cảm tên là tươi cười.
Anh thậm chí không kịp nghĩ nhiều, thì phát hiện đôi môi ấm mềm sáng loáng kia đã áp ở trên môi mình. [rin: anh bị cưỡng hôn sao OoO]
Diệp Hiểu Hạ nghĩ, đây có lẽ là chuyện điên nhất cuồng cô làm trong cuộc đời này. Có lẽ qua một hồi ngay cả cô cũng không tin tưởng, giờ này khắc này người chủ động hôn lên Trầm Hoan này là mình, nhưng, không biết vì sao, giờ cô cứ làm như vậy.
Hơn nữa, cô một chút cũng không hối hận.
Trầm Hoan ngây ngẩn cả người, nếu nói giờ khắc này với Diệp Hiểu Hạ là điên cuồng, như vậy đối với Trầm Hoan thì là rung động, rung động đến anh thậm chí không kịp làm gì, trong đầu trống rỗng một mảnh.
Trầm Hoan không có phản ứng, nhận thức như vậy khiến Diệp Hiểu Hạ vừa thẹn vừa quẫn, cô run rẩy rời khỏi anh, cuống quít đứng lên.
Nhưng ngay sau đó, cô lại rơi vào vòng tay thanh lãnh kia, cô thậm chí không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đôi môi mang theo hương trà nhàn nhạt kia dừng trên môi cô, phảng phất lửa cháy lan ra đồng cỏ, trời đất xoay chuyển...
Tác giả :
Na Thì Yên Hoa