Cực Hạn Săn Bắn

Chương 54: Sinh hoạt

Tả Xuyên Trạch rửa mặt vẫn ở trên giường ngủ một hồi, sau khi tỉnh lại Tống Triết vừa mới bưng cơm nóng hầm hập đi tới, nụ cười trên mặt nhìn qua rất thích ý thoả mãn. Hắn có chút khó chịu nhìn y, nhìn y đem bán kèo ra đem cơm dọn xong, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú hỏi, “Tống Triết, nếu như tôi không có thông báo thủ hạ, anh có đúng hay không chuẩn bị nhốt tôi cả đời?"

“Tôi nếu đúng thật làm như vậy em đoán chừng sẽ làm thịt tôi," Tống Triết cười ở trước mặt hắn ngồi xuống, đem cháo đưa cho hắn, cười nói, “Tôi lại không phải người ngu."

Tả Xuyên Trạch nhận lấy, lười biếng đối với y nhướng mi, “Vậy anh bây giờ giam giữ tôi làm cái gì?"

“Tôi thích," Tống Triết mỉm cười nhìn cái miệng nhỏ nhắn của hắn bắt đầu ăn, mặt mày xa hoa bởi vì thoải mái mà giãn ra, nhẹ giọng nói, “Ít ra ở trong khoảng thời gian này chỉ có tôi có thể thấy em."

Trong giọng nói muốn độc chiếm của y quá mức rõ ràng, tay cầm chén của Tả Xuyên Trạch dừng lại, nhịn không được ngẩng đầu nhướng mi nhìn y một chút, Tống Triết lập tức hiểu rõ cười nói, “Thế nào, tình cảm tôi đối với em không phải em đã sớm biết sao?"

“Thì đã sớm biết, cho nên tôi tương đối hiếu kỳ nếu có một ngày bỗng nhiên tôi ngủm* [nguyên văn] anh sẽ như thế nào," Tả Xuyên Trạch uống cháo mơ hồ nói không rõ, cuối cùng buông chén nhìn y nghiền ngẫm, khoé miệng câu lên một nụ cười diễm lệ, “Sẽ chết cùng tôi sao?"

Tống Triết cùng hắn đối diện một lát, thở dài một tiếng, ăn ngay nói thật, “Tôi cũng không biết."

Tả Xuyên Trạch ý cười nghiền ngẫm càng đậm, “Đó là bởi vì anh vốn không thể tưởng tượng đến ngày đó."

Tống Triết suy nghĩ một chút, gật đầu thừa nhận, Tả Xuyên Trạch tiếp tục nói, “Cho nên nói nếu đúng thật có ngày nào đó anh có thể sẽ sụp đổ cũng nói không chừng."

Tống Triết tiếp tục gật đầu, đưa tay đem một lọn tóc rủ xuống trên trán của hắn vén ra sau tai, dịu dàng nói, “Nếu như em chỉ là thuốc trong máu, thuốc thử trì hoãn sắp tới tôi có thể nắm chắc, nếu như chỉ là bom, cái này tôi cũng đã sớm biết."

Tả Xuyên Trạch ngẩn ra, kinh ngạc nhìn y, “Chuyện bom anh cũng biết?"

“Hắc Yến nói với tôi," Tống Triết nói, “Tôi đã nói với bác sĩ thiên tài của tôi, cậu ta nói một hồi cho em kiểm tra một chút, nhìn có thể hay không đem quả bom lấy ra."

Tả Xuyên Trạch yên lặng một lát, nhìn chằm chằm vào y, chậm rãi nói, “Tống Triết, anh nghĩ nếu như có biện pháp tôi mấy năm nay có thể đem cái vật kia lấy ra hay không chứ?"

Mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết híp một cái, hỏi, “Rất vướng tay?"

“Đúng vậy," Tả Xuyên Trạch không quan tâm nói, “Tôi đã sớm tìm bác sĩ uy tín xem qua, bom ở bên trong trái tim của tôi, anh muốn lấy thể nào? Đem tim của tôi móc ra sao?"

Tống Triết ngẩn ra, chỉ nghe người này tiếp tục nói, “Ngoại trừ bản thân Hắc Yến ngoài ra trên thế giới này đoán chừng một người biết ông ta đến tột cùng là làm sao làm được, lại đến rốt cuộc thế nào mới có thể đem cái thứ quỷ đó lấy ra, anh vẫn là chết tâm đi, hoặc chỉ có một ngày quả bom này lại bởi vì nguyên nhân ngoại lực mà kíp nổ, đến lúc đó tôi nhất định phải chết," hắn nói đến đây nhìn chằm chằm vào Tống Triết, con ngươi cực đen yêu mị loé sáng, gằn từng chữ một, “Cho nên nói ngày đó tuỳ thời đều sẽ tới, thực sự nói vậy anh làm sao đây?"

Tống Triết trầm mặc nhìn hắn, nhìn thật lâu, giống như đang không ngừng tưởng tượng tràng cảnh ngày đó, mi mắt xinh đẹp thanh tú khẽ nhíu, y nhìn gương mặt tà khí yêu nghiệt trước mặt, không ngừng hồi tưởng các loại hình ảnh ở chung với nhau trước đây, nếu như mấy thứ này từ nay về sau vĩnh viễn rời y mà đi, triệt để tiêu thất vô tích không thể tìm ra, chỉ còn một mình y tiếp tục cuộc sống … Vậy đây sẽ là bộ dạng gì …

Y trầm mặc thật lâu, lâu đến Tả Xuyên Trạch cho là y lại muốn nói “Không biết" mới chậm rãi thở ra một hơi, trầm thấp mở miệng, nói xong như đinh đóng cột không chậm trễ chút nào, “Tôi đây giống như em cùng chết."

Tả Xuyên Trạch cả kinh, đáy lòng nơi mềm mại chấn động mạnh một cái, còn chưa kịp nói cái gì nghe người này thở dài một hơi, tiếp tục nói, “Tôi không cách nào tưởng tượng không có em trên thế giới, nếu như em thật đã chết rồi tôi đây chỉ có thể theo em cùng chết."

Mắt xếch xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết như trước, không chứa chút tạp chất nào, khoé miệng của y câu lên nụ cười thoải mái, nhìn người trước mặt vì lời của y mà kinh ngạc, đưa tay xoa xoa đầu của hắn, lại cười nói, “Đừng không tin, em ngẫm lại xem a Trạch, không có em trên thế giới, tôi sống lại có ý nghĩa gì."

Tả Xuyên Trạch vẫn như cũ đang nhìn y, con ngươi cực đen sâu không thấy đáy, nhìn không ra chút tâm tình nào, trầm mặc sau một hồi mới nói, “Anh xong rồi Tống Triết, anh xong rồi."

“Tôi là xong rồi," Tống Triết nói xong không hề lưu ý, bất đắc dĩ nói, “Ai bảo tôi gặp phải em."

Tả Xuyên Trạch lại nhìn y một lát, sau đó không nói lời nào cúi đầu tiếp tục ăn, sau khi ăn xong nhìn người này thu dọn sạch sẽ bưng khay đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại đi về tới cởi đồ xoay người lên giường hài lòng đưa hắn vùi vào trong lòng, lúc này mới lười biếng hỏi, “Hắc Yến chưa chết?"

“Sợ rằng chưa," Tống Triết tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, ăn ngay nói thật, “Lúc tôi tới thấy xa xa có một du thuyền đang lái tới, tôi đoán đó là người Hắc Yến phái tới tiếp ứng ông ta, tôi không có dừng lại nhiều, lúc tìm được em liền đi."

Tả Xuyên Trạch ngẩng đầu nhìn y, Tống Triết biết hắn muổn hỏi gì, nhân tiện nói, “Người thủ hạ kia của em gọi là Lang Trì tôi cũng không phát hiện, thế nhưng tối hôm qua tin tức truyền đến nói Vệ Tụng đã tìm được cậu ta, sẽ không có việc."

Tả Xuyên Trạch liền gật đầu không thèm nói (nhắc) đến, Tống Triết đem cả người hắn đều ôm vào trong ngực, đưa tay kéo qua một tay của hắn cầm ở trong tay nhẹ xoa thưởng thức, ngón tay của Tả Xuyên Trạch rất đẹp, giống như chạm ngọc, cảm giác xương tinh tế đều đặn, cũng lộ ra một chút cổ yêu mị, y vẫn luôn rất thích.

Ngón tay Tống Triết nhìn cũng tốt, trắng nõn thon dài khớp xương rõ rệt, hai cái tay đặt chung một chỗ như vậy mang tới hiệu quả thị giác cho người khác là rất mạnh, Tả Xuyên Trạch nâng mi lên, chỉ nhìn thoáng qua liền lười biếng hướng trong ngực y rụt một cái, dần dần có chút buồn ngủ, hắn tối hôm qua đúng thật bị người này tàn nhẫn lăn qua lăn lại. Tống Triết đợi một hồi cũng không có nghe thấy người này mở miệng, liền cúi đầu nhìn hắn, thấy hắn một bộ dạng có muốn ngủ hay không, lắc đầu lại cười nói, “Em thế nào không hỏi tôi xem tung tích thứ sinh vật không rõ kia?"

“Có cái gì có thể hỏi," Tả Xuyên Trạch đánh ngáp một cái, lại hướng ***g ngực y rụt một chút, âm thanh duyên dáng sang trọng mang theo tí lười biếng, thấp giọng nói, “Anh nếu như thấy anh ta nhất định sẽ làm thịt anh ta, anh nếu đã làm thịt anh ta thì nhất định sẽ nói cho tôi biết, thế nhưng anh không có, cho nên nói anh cũng không có thấy anh ta, mà trong lòng tôi anh đều biết, Địch Hàn cũng không phải sẽ đơn giản chết như vậy."

Người này thật là rất hiểu rõ y, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết nháy cũng không nháy mắt nhìn hắn, từ góc độ này nhìn sang vừa lúc có thể thấy khoé mắt Tả Xuyên Trạch, góc cong lông mi hướng về phía trước cong lên một độ cung đẹp mắt, y nhìn một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp, “Tôi thực sự là càng ngày càng thích em."

Tả Xuyên Trạch vốn đã sắp ngủ thiếp đi, hiện giờ chợt vừa nghe đến câu này liền mạnh ngẩng đầu nhìn ánh mắt của y, người này mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng lên một chút, có vẻ có chút thâm thuý, đây là y mỗi khi động tình thì sẽ có bộ dạng này, Tả Xuyên Trạch nhất thời buồn ngủ hoàn toàn không còn, cựa ra y hướng một bên tránh đi, không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi, “Anh đừng nói cho anh muốn một lần nữa, anh thì không thể thỉnh thoảng thu liễm một chút ham muốn thú vật của anh?! Ban ngày phát tình cái gì!"

Tống Triết cười nói, “Tôi nếu đối với em không có hứng thú lớn như vậy, cũng sẽ không trăm phương ngàn kế đem em nhốt ở chỗ này." Dứt lời lại nhít tới, dễ dàng chế trụ hắn lần thứ hai đưa hắn vùi vào trong lòng, thậm chí còn đưa tay ở trên người hắn nhéo nhéo.

“…" Tả Xuyên Trạch nói, “Tôi yêu cầu thông gió."

Tống Triết nhướng mi, “Em mới bị nhốt bao lâu?"

Tả Xuyên Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, bất vi sở động, “Tôi đây muốn yêu cầu thông gió." Hắn không chút nghi ngờ, nếu cùng người kia tiếp tục ở lại thêm tuyệt đối sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Tống Triết nhìn dáng vẻ kiên quyết trong mắt người này, suy nghĩ một chút, dù sao bản thân chiếm được lợi ích thực tế, đem người này chọc xù lông thật nói không chừng sẽ cùng y tới cá chết lưới rách, liền gật đầu nói, “Vậy được rồi, đi, tôi mang em đi ra ngoài dạo."

Lúc này đã mùa đông, Tống Triết tìm đến y phục giữ ấm cho người này quần áo nón chỉnh tế mới lôi kéo tay hắn đi ra ngoài, mấy ngày nay vừa xuống một trận tuyết lớn, trên đảo khắp nơi đều bao trùm lên màu trắng bạc, lộ ra cổ an tĩnh nhàn nhạt, Tả Xuyên Trạch nhìn biển rộng xanh thẳm trước mắt, đầu tiên là ngẩn ra, tiện thể nhìn ngắm bốn phía, lúc này mới phẫn hận nói, “Khó trách anh đáp ứng sảng khoái như vậy, hoá ra tới nơi này dĩ nhiên là một hòn đảo!"

“Đúng vậy," Tống Triết cười nói, “Không thì em cho là gì?"

Tả Xuyên Trạch nhìn gương mặt thiếu đánh của người này, thầm nghĩ còn nhiều thời gian, ít ra hắn hiện tại ra khỏi ***g sắt, liền nói câu “Không có gì" âm thầm xoay đầu hướng một bên dưới đáy lòng đem người này từ đầu đến chân mắng to một lần.

Tống Triết lôi kéo hắn chậm rãi mà đi, nền tuyết đạp lên luôn luôn sẽ phát sinh tiếng “Chi nha" nhỏ nhẹ, y đi một hồi, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi, “Em từng đón qua tết âm lịch chưa?"

Tả Xuyên Trạch ngẩn ra, “Tết âm lịch?"

“Đúng vậy," Tống Triết cười nói, “Đây không phải là sắp đến mùa xuân sao? Tết âm lịch hằng năm em đều trôi qua thế nào?"

Tả Xuyên Trạch suy nghĩ một chút, Phùng Ma bọn họ một năm ba trăm sáu mươi ngày hầu như mỗi ngày đều như nhau, hình như thì chưa từng có trải qua tết âm lịch này, nhưng thật ra cho đến mỗi lúc này luôn có thể nghe được tiếng pháo cùng pháo hoa vang lên dưới chân núi, nhưng mà nghe rất náo nhiệt, hắn lắc đầu, “Tết âm lịch có hay không cùng tôi không liên quan nhiều lắm."

Tống Triết liền đoán được đáp án không khác lắm với cái này, liền đề nghị, “Mùa xuân năm nay em cùng tôi về nhà đi."

“Quay về nhà anh?" Tả Xuyên Trạch nâng mi lên, chợt nhớ tới Tống tư lệnh trưng ra mặt thân thể cường tráng, cảm giác hình như cũng không hỏng bét như vậy, liền gật đầu nói, “Vậy được, dù sao tôi đi đâu cũng không hề gì."

Tống Triết liền cười ở trên trán hắn hôn một chút, “Cứ quyết định như vậy đi."

Hai người trên đảo đi vòng vo xung quanh, Tả Xuyên Trạch ở biệt thự vòng một vòng, nhìn một chút thứ y gọi là vật sưu tầm, lại ở bên trong đi dạo một chút, cuối cùng nói, “Anh ở đây không phải có phòng khách sao?"

“Đúng vậy," Tống Triết mỉm cười gật đầu, mắt xếch xinh đẹp bởi vì ý cười mà cong lên một độ cung đẹp mắt, nhìn hắn biết rõ còn hỏi, “Thì tính sao?"

Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, khó chịu hỏi, “Tôi đây tại sao phải đi ngủ ***g sắt?"

“Bởi vì tôi thích." Tống Triết nói đúng sự thật, đưa hắn kéo vào gian phòng, hai người ngâm ôn tuyền rộng lớn một hồi lại trở về ***g sắt, Tống Triết kéo một tay hắn qua đem khoá giam hắn lại, ngẩng đầu nhìn người này chỉ “Hừ" một tiếng liền một bộ dạng tuỳ y đi, không khỏi cười nói, “Tôi phát hiện em thật là càng ngày càng ngoan."

Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch nhất thời hiện lên một tia sáng nguy hiểm, đậm hơi thở tà ác, hừ lạnh một tiếng, “Anh bớt ở chỗ này đắc ý, tôi sớm muộn gì có một ngày đem anh tạc nổ lên trời."

“Vậy tôi chờ," Tống Triết nở nụ cười, đặc biệt thích dáng vẻ mạnh miệng hiện giờ của hắn, liền tiến tới ở trên môi hắn hôn một cái, nói câu “Em mệt, ngủ một giấc thật tốt" liền đi ra ngoài, Tả Xuyên Trạch nhìn y đi xa, quơ quơ vòng xích trong tay, quay đầu nhìn cái giường lớn, mặc dù có chút khó chịu, nhưng không phải không thừa nhận cái giường này nằm trên đó còn rất thoải mái, liền đi tới kéo chăn qua bắt đầu ngủ bù.

Tống Triết sau khi rời khỏi đây mới bắt đầu xử lý một ít văn kiện cần thiết, đợi được sắp xử lý xong Ôn Bạch vừa mới đẩy cửa tiến vào, trong tay còn cầm một cái rương, người này ngày hôm nay đi tìm Trác Viêm, Tống Triết thấy cậu ta tiến đến nhân tiện nói, “Thế nào?"

Ôn Bạch đẩy kính mắt, nói, “Thuốc thử trì hoãn đã xong, nhưng có một vấn đề các anh cần phải suy nghĩ."

“A?" Tống Triết để văn kiện xuống đan hai tay nhìn cậu, ôn hoà nói, “Vấn đề gì?"

“Trác Viêm phân tích triệt để thuốc trong cơ thể các anh, hắn phát hiện ở trong đó kỳ thực hàm chứa một loại ‘Ngòi nổ’, mà cái này chính là ngọn nguồn tạo thành tàn bạo," Ôn Bạch giải thích, “Hắn nghiên cứu ra thứ thuốc thử trì hoãn này có thể đem ‘Ngòi nổ’ trong máu các anh đi, mà cổ hiểu lực kia còn có thể bảo lưu lại, có thể tuỳ thời dùng."

Tống Triết cười nói, “Đây không phải là rất tốt sao?"

“Tốt là rất tốt," Ôn Bạch đem rương cầm trong tay đặt ở trên bàn trà, ở trên ghế sa lon ngồi xuống, nói, “Nhưng bởi vì là cưỡng ép tách rời, cho nên thuốc này dùng ở trên người sẽ rất đau, anh có thể tưởng tượng một chút huyết quản toàn thân đều cảm thấy đau đớn."

Tống Triết nhướng mi, “Dùng thuốc tề thì sao?"

“Không được," Ôn Bạch lắc đầu, “Thuốc tê cũng phải tiêm vào đến trong máu, đến lúc đó sẽ đối với thuốc thử trì hoãn sản sinh ảnh hưởng nhất định, rất có thể giảm tác dụng chậm lại, Trác Viêm nói biện pháp tốt nhất chính là đều không dùng trực tiếp thứ đó."

Tống Triết suy nghĩ một chút, hỏi, “Đau bao nhiêu?"

Ôn Bạch chỉ chỉ rương trước mặt, nói, “Hey, thuốc thử trì hoãn ở trong này, anh có thể thử một lần."

Tống Triết liền đi tới dù bận vẫn ung dung ở trên ghế sa lon ngồi, vươn cánh tay, cười nói, “Vậy thử xem đi."

Ôn Bạch liền không nói thêm nữa, lấy ra thuốc khử trùng sau đó đối cánh tay của y liền tiêm vào. Tống Triết từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận được chất lỏng mát lạnh tiến nhập trong cơ thể, sau đó cùng máu trong cơ thể dung hợp lẫn nhau, tiếp đó từng tấc mạch máu lại không bị khống chế đau buốt, từ nơi tiêm vào rất nhanh lan tràn tới toàn thân, thậm chí ngay cả trái tim đều quặn đau cùng một chỗ, giống như toàn thân đều rơi vào vết nứt. Y khẽ cau mày, qua hồi lâu mới cảm giác cổ đau đớn chậm rãi thối lui, hơi mở mắt ra, trên trám sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, y nhẹ thở hổn hển mấy cái, chỉ cảm thấy cơ thể trong lúc nhất thời có chút dùng không ra sức lực, y thấp giọng nói, “Thuốc thật là bá đạo, nhưng hình như không phải khó khăn chịu đựng như vậy."

“Không sai, thế nhưng anh phải biết rằng bên trong cơ thể anh thuốc chỉ tồn tại hai tháng, mà người kia trong cơ thể thứ đó lại tồn tại tám năm," Ôn Bạch nói, “Cậu ta có thể so với anh đau trên gấp mấy lần, tôi hỏi qua Trác Viêm, hắn nói hắn có thể đem làm toàn bộ thuốc thử trì hoãn chia bớt ra, liền gặp các anh chọn thế nào."

Tống Triết trầm ngầm chỉ chốc lát, nói, “Tôi đi hỏi ý của em ấy, nhưng tôi đoán em ấy cũng sẽ chọn loại thuốc này."

Tống Triết nghĩ quả nhiên không sai, Tả Xuyên Trạch gần như không chút suy nghĩ liền lựa chọn loại trước, Tống Triết hồi tưởng cảm thụ y ngay lúc đó, vừa phải đem cái loại đau đớn này phóng đại vài lần, vì vậy không nhịn được nói, “Kỳ thực em đem toàn bộ thuốc trên người loại bỏ cũng không có gì không tốt, dù sao thân thủ của em cũng không sai, trên đời này đoán chừng không có bao nhiêu người có thể địch nổi em."

Ai ngờ Tả Xuyên Trạch liếc y một cái, lười biếng nói, “Ai quan tâm cái kia?"

Tống Triết ngẩn ra, chỉ nghe người này tiếp tục nói, “Tôi giữ lại sức lực còn có thể đánh với anh hoà nhau, nếu như không có tôi đây sau này chẳng phải là mặc cho anh làm thịt sao?"

Tống Triết vừa ngẩn ra, không khỏi nhẹ cười ra tiếng, tiến tới ở trên môi hắn hôn một cái, nói, “Mặc cho tôi xâm lược không tốt sao, em mỗi lần không phải cũng rất hưởng thụ?"

Tả Xuyên Trạch híp con ngươi yêu mị, ác liệt nhìn y nói, “Anh thế nào không nằm xuống để cho tôi ở trên xem, anh cũng có thể cảm nhận một chút loại cảm giác này, nói không chừng anh sẽ rất thích, tôi vừa mới nhớ tới ngay cả người câu lạc bộ nói anh Tống đại công tử rất thích hợp làm M, làm sao, anh có muốn hay không thử một chút?"

Tống Triết vừa cười một chút, gương mặt bí hiểm, kết quả hai người này vì vấn để mở rộng đi sâu nghiên cứu tham khảo, sau đó Tống Triết nhìn người dưới thân nhịn không được thở dốc, đem chân của hắn tách ra tối đa, ác ý đỉnh thắt lưng một chút, hướng một điểm chết người trong cơ thể hắn trực tiếp đánh tới.

Tả Xuyên Trạch lập tức không khống chế run lên một cái, cổ họng đúng lúc cũng nhịn không được tràn ra một tiếng rên rỉ nhu hoà, mê loạn mà mê hoặc.

Mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết khai mở một mảnh sắc thái mê người, từ trên cao nhìn hắn, thấp giọng cười khàn khàn hỏi, “Thế nào, thoải mái chứ, em không phải rất hưởng thụ sao?"

Tả Xuyên Trạch dồn dập thở hổn hển, rên rỉ vỡ vụn, đúng lúc mê loạn nghe một câu, con ngươi mọng nước lập tức trừng mắt liếc y, còn không quên cắn răng nghiến lợi khẽ nguyền rủa, “Chết tiệt … Anh … Anh tốt nhất đừng rơi xuống trong tay của tôi … Bằng không … Ừm … Tôi phải chờ coi anh … Tôi phải đi đem … Ừm … Câu lạc bộ gì đó mua lại toàn bộ … Ở … Ở trên người anh dùng một lần … A … Khốn nạn … Tống Triết … Anh nhẹ chút cho tôi …"

Tống Triết không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn toàn thân hắn đỏ ửng, thở hổn hển bản thân mặc kệ đắm chìm vào, khiến người này đến cuối cùng ngoại trừ rên rỉ cũng nói không nên lời khó nghe khác mới thôi. Tả Xuyên Trạch cũng như y mong muốn, ý thức bị dằn vặt càng ngày càng không rõ, chỉ cảm thấy từng đợt vui vẻ sắp đem hắn ép điên rồi, sau cùng triệt để trầm luân cũng không rảnh chú ý cái khác, càng miễn bàn tới có thể nói ra cái gì đẩy đủ.

Theo như cách nói của Tống Triết Tả Xuyên Trạch có một tuần lễ có thể nắm bắt thật tốt, bởi vậy mấy ngày nay hai người phần lớn thời gian đều ở trong ***g vượt qua, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ rất dễ bởi vì tham khảo một ít vấn đề sâu sắc mà phát sinh chia rẽ, thế cho nên tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Sau cùng Tả Xuyên Trạch xoa thắt lưng cắn răng nghiến lợi thề, chờ hắn sau khi rời khỏi đây nhất định phải đem nơi này cùng một người đàn ông tên là Tống Triết nổ thành vụn phấn, ngay cả cặn bả cũng không còn!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi nói ngày mai có việc cũng chưa về, tôi một chương tối hôm qua thức đêm, sáng hôm nay lại một chương, một hồi làm đúng giờ gửi đi, nếu như ** không lấy ra, đêm mai tám giờ đúng các vị là có thể thấy đổi mới, nếu như ** lấy nhỏ, các vị hoặc bằng lòng hoặc chứng kiến trước thời hạn, nếu như ** lấy lớn … Khụ, tôi đây ngày kia tiếp tế cho các vị.

Sau cùng, hôm nay là tiết Trung thu, chúc đại gia Trung thu vui vẻ, mọi người đầy việc toàn vẹn———

Chút thịt vụn thôi nên ko đặt pass:3

Còn 1 chương H hot cũng ko kém đó, nên mọi người hãy đợi tới chương đó nhoa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại