Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
Chương 86-2: Chỉ một con cá Tuyết mà gặp phải họa lớn (2)
Editor: Mẹ Bầu
Trong phòng bao của Thú huyết sôi trào.
Lâm Tật Phong và Hòa Húc cùng cau chặt chân mày, nhìn Lương Kinh Đào lúc này vẫn đang ôm bình rượu không buông. Nhìn anh ta giống như một con thú nhỏ bị thương, cứ gục xuống bàn kêu đau ầm ĩ, trong lòng hai người có một cảm giác đè nén khác thường.
Lâm Tật Phong cảm thấy, Lương Kinh Đào này thực sự cũng đã quá si tình đối với người phụ nữ kia rồi. Chỉ vì yêu một người phụ nữ mà người sống sờ sờ lại như người sắp chết thế kia! Thật sự chẳng lẽ, nếu như không phải là cô thì không thể hay sao?
Lương Kinh Đào đã lăn lóc ở trong Thú huyết sôi trào này với Lâm Tật Phong suốt cả một tuần lễ. Trong suốt một tuần lễ này, mỗi ngày Lương Kinh Đào đều liều mạng uống rượu như thế này. Quả thật, nếu như còn uống vào như vậy nữa, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com cho dù cơ thể anh có là người sắt, thì cái dạ dày kia của anh cũng sẽ không thế nào chịu nổi!
Lâm Tật Phong thật sự cũng đã không thể nào nhìn nổi nữa rồi. Anh tiến tới bên cạnh Lương Kinh Đào, ghé vào bên tai, dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ: "Anh Đào này, hay là tôi đi tìm một người đẹp tới nơi này để cô ta chăm sóc anh, ở cùng với anh nhé, bảo đảm là hàng sạch sẽ! Được không?"
"Tránh ra!" Lương Kinh Đào đẩy cái đầu của Lâm Tật Phong ra chỗ khác, nghiêng đầu, ánh mắt say lờ đờ liếc nhìn Lâm Tật Phong, lớn miệng lắp bắp nói: di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn "Tôi, tôi không cần bất cứ người phụ nữ nào khác… Nếu cậu có bản lĩnh, có bản lĩnh, thì bây giờ hãy mang cô ấy tới cho tôi, hãy đưa Cửu Cửu tới đây cho tôi!"
Đáy mắt thâm sâu của Lâm Tật Phong chợt thoáng qua một chút phiền muộn: "Cậu thực sự không phải là cô ấy thì không thể, đúng không?"
Lương Kinh Đào ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn còn mang ngấn lệ, nhìn thẳng về phía Lâm Tật Phong mà rống hét lên giận dữ, giống như là nói cho hả giận vậy, "Đúng vậy! Tôi đây chỉ cần cô ấy! Chỉ cần một mình cô ấy! Chỉ cần Cửu Cửu, Cửu Cửu, Cửu Cửu..."
Vẻ mặt của Lâm Tật Phong trầm lặng hiếm thấy, gật đầu một cái, "Được! Cậu muốn cô ấy, tôi đây cho dù phải dùng hết các biện pháp, cũng phải mang cô ấy về đây cho cậu."
Hòa Húc nghe thấy lời nói này của Lâm Tật Phong, lập tức quát anh, "Anh đúng là đồ điên, anh thật sự đã điên rồi sao? Thế nào mà anh cũng bắt chước Lương Kinh Đào làm cái chuyện ầm ĩ đến điên rồ như vậy chứ? Lương Kinh Đào đã uống rượu say đến mức thần trí mơ hồ rồi, anh mà cũng vậy sao, hả? Chuyện này vốn chính là sai lầm của Đào tử, anh ta đã làm tổn thương trái tim của Tiêu Cửu Cửu. Hiện tại, nếu như Tiêu Cửu Cửu có thể tàn nhẫn đến mức ngay cả đứa nhỏ cũng không muốn giữ lại như vậy, rồi còn tránh mặt đến không cách nào gặp được. Ngay cả cửa chính cũng không hề thấy Tiêu Cửu Cửu xuất hiện như vậy, rõ ràng là cô ấy đã dứt khoát muốn “nhất đao lưỡng đoạn" (một nhát dao cắt thành hai đoạn) với Đào tử rồi. Anh lại còn nghĩ muốn tiếp tục xâm nhập vào đó để mà khuấy đục nước lên làm gì? Điều mà chúng ta phải làm bây giờ, chính là giúp đỡ cho Đào tử thoát ra khỏi trận này, chứ không phải gây cho anh ta thêm phiền não!"
Lâm Tật Phong có chút thẹn quá thành giận, rống to, "Cậu nói gì vậy? Tôi đã làm phiền thêm? Tôi đã làm cho chuyện này rối loạn thêm cái gì vậy? Tôi đây là đang quan tâm tới cậu ta mà thôi! Chứ tôi không thể nào giống như người khác, không nóng không lạnh, cứ ở đó mà khoanh tay đứng nhìn!"
Hòa Húc cũng không giận Lâm Tật Phong đã nói chuyện thẳng như vậy, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn lại Lâm Tật Phong, làm như có thể nhìn thấu nội tâm của anh vậy: "Đồ điên, tốt nhất anh hãy cứ thử lục vấn lại lương tâm của mình, thử hỏi mình xem, có phải chính bản thân anh cũng đã có ý tưởng gì đó đối với Tiêu Cửu Cửu rồi hay không?"
"Cậu nói hươu nói vượn gì đó! Tôi đây không còn muốn dây dưa gì với cái loại quỷ sứ như cậu nữa!" Lâm Tật Phong nói xong, mở cửa bỏ đi ra bên ngoài.
Hòa Húc đẩy đẩy cái gọng kính trên trên sống mũi một cái, nhấc ly rượu trên bàn lên uống ực một hớp, nhìn Lương Kinh Đào gục xuống bàn, mặc kệ cho mấy người bọn họ cãi nhau chết sống, nhẹ nhàng thở dài: "Tiêu Cửu Cửu, quả đúng là danh bất hư truyền! Cô gái này tuyệt đối là một người hồng nhan họa thủy..."
Lâm Tật Phong đi ra khỏi Thú huyết sôi trào, một mình lẳng lặng dựa vào ở trong góc, châm một điếu thuốc, từ từ phả ra một luồng khói thuốc mù mịt.
Con người của Hòa Húc luôn luôn có ánh mắt nhìn người khác rất sắc bén. Lâm Tật Phong vẫn tự cho rằng anh đã che giấu tình cảm của mình rất tốt. Nhưng tối nay, chính anh cũng không ngờ mình lại có thể bị mất khống chế như vậy! Chỉ có như vậy mà Hòa Húc đã có thể đoán ra được là anhcũng thích Tiêu Cửu Cửu sao?
Cái nhìn của Hòa Húc này, thật là con mẹ nó chứ, sắc bén như đao, chỉ cần một câu nói thôi, ngay lập tức đã vạch trần ý nghĩ thầm kín trong nội tâm, mà anh vẫn luôn giấu kín, không muốn nói ra cho mọi người biết. Thật sự chỉ cần một câu nói phân tích của cậu ta, đã buộc anh không thể không nhìn thẳng vào chính mình.
Lâm Tật Phong khạc ra từng vòng khói một. Từ trong làn sương khói màu trắng lượn lờ trong sương khói, anh tựa như nhìn thấy một gương mặt với cái nhìn dữ tợn đang nhìn mình, đang cố kiềm chế cơn điên cuồng mà hét bảo với anh: Anh thích Tiêu Cửu Cửu! Anh muốn Tiêu Cửu Cửu!
Lâm Tật Phong thật sự không muốn thừa nhận điều này. Ngay từ đầu tiên nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu, trong lòng của anh đã ghi sâu bóng hình của cô rồi.
Nhưng bởi vì chôn phải quá sâu, đến ngay cả chính anh cũng không biết, không phải chính là vì một chút sắc đẹp kia, mà chính là cái khí chất tốt đẹp của người con gái kia đã cuốn hút anh.
Cho nên, mới chỉ gặp Tiêu Cửu Cửu một lần, mà cảm giác sâu đậm này đã khắc sâu ngay từ lần thứ nhất đó. Thường thường đợi đến nửa đêm khi nghĩ ngợi đến cô, anh mới cảm giác được, tựa như có cái gì đó không đúng.
Hòa Húc nói đúng, anh đã mượn cớ đi tìm Cửu Cửu cho Lương Kinh Đào, chẳng không phải là bởi vì muốn thỏa mãn của dục vọng của chính mình hay sao? Anh muốn nhìn thấy cô một chút, muốn được thân cận với cô một chút, cho dù là không chiếm được cô, nhưng có thể nhìn cô lâu thêm được mấy lần cũng là tốt rồi.
Trong lúc Lâm Tật Phong đang đứng ở nơi này để cho luồng suy nghĩ của mình bay bổng, chuông điện thoại di động của anh vang khẩn thiết.
Tâm tình của Lâm Tật Phong đang xuống thấp bởi chuyện của mình, không muốn để ý đến, nhưng điện thoại di động của anh vẫn tiếp tục rung lên không ngừng, tựa như người gọi điện tới thật sự có chuyện rất vội muốn tìm anh vậy.
Anh bất đắc dĩ móc ra điện thoại di động, thấy phía trên màn hình cho thấy hai chữ "Hòa Húc".
Anh nhíu mày một cái, nhưng vẫn nhận cuộc điện thoại kia.
Lâm Tật Phong còn không chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe thấy giọng nói của Hòa Húc rống lên ở đầu bên kia: "Đồ điên kia, anh đang ở đâu vậy? Anh mau chóng trở lại ngay, Đào tử đã hộc máu ra rồi, hiện tại người đã ngất đi, chúng ta phải mau chóng đưa anh ấy đến bệnh viện."
"Hộc máu hả? Tôi mặc kệ! Tôi sẽ lập tức đi lên ngay."
Lâm Tật Phong vừa đi lên, vừa gọi điện thoại tìm người, nhờ ở đầu kia chuẩn bị ở phía bệnh viện trước.
Mặc dù hoàn cảnh phía sau nhà anh không bằng Lương Kinh Đào, nhưng việc tìm người chuẩn bị để cấp cứu cho Lương Kinh Đào, thì vẫn có thể làm được. Huống chi, cái thân phận của Lương Kinh Đào ở vùng này chỉ cần vừa tung ra, thì coi như đến cả Tổng Viện trưởng quân y Tiêu Tĩnh Bác kia cũng không dám chậm trễ, chớ nói chi là những người khác.
Hai người cẩn thận từng ly từng tí đưa Lương Kinh Đào lên xe, trực tiếp cho xe chạy đến Tổng viện quân y.
Xe của bọn họ vừa đến Tổng viện quân y, cảnh vệ canh giữ ở cửa và nhân viên hộ lý trong bệnh viện, liền lập tức đẩy xe y tiến lên đón người. Chính bác sĩ chủ nhiệm Tôn Hoành Vĩ tự mình dẫn đầu, trực tiếp đẩy Lương Kinh Đào vào trong phòng cấp cứu.
Lâm Tật Phong và Hòa Húc cùng nhau đứng canh giữ ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu, cả hai người đều không nói năng gì.
Trong phòng bao của Thú huyết sôi trào.
Lâm Tật Phong và Hòa Húc cùng cau chặt chân mày, nhìn Lương Kinh Đào lúc này vẫn đang ôm bình rượu không buông. Nhìn anh ta giống như một con thú nhỏ bị thương, cứ gục xuống bàn kêu đau ầm ĩ, trong lòng hai người có một cảm giác đè nén khác thường.
Lâm Tật Phong cảm thấy, Lương Kinh Đào này thực sự cũng đã quá si tình đối với người phụ nữ kia rồi. Chỉ vì yêu một người phụ nữ mà người sống sờ sờ lại như người sắp chết thế kia! Thật sự chẳng lẽ, nếu như không phải là cô thì không thể hay sao?
Lương Kinh Đào đã lăn lóc ở trong Thú huyết sôi trào này với Lâm Tật Phong suốt cả một tuần lễ. Trong suốt một tuần lễ này, mỗi ngày Lương Kinh Đào đều liều mạng uống rượu như thế này. Quả thật, nếu như còn uống vào như vậy nữa, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com cho dù cơ thể anh có là người sắt, thì cái dạ dày kia của anh cũng sẽ không thế nào chịu nổi!
Lâm Tật Phong thật sự cũng đã không thể nào nhìn nổi nữa rồi. Anh tiến tới bên cạnh Lương Kinh Đào, ghé vào bên tai, dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ: "Anh Đào này, hay là tôi đi tìm một người đẹp tới nơi này để cô ta chăm sóc anh, ở cùng với anh nhé, bảo đảm là hàng sạch sẽ! Được không?"
"Tránh ra!" Lương Kinh Đào đẩy cái đầu của Lâm Tật Phong ra chỗ khác, nghiêng đầu, ánh mắt say lờ đờ liếc nhìn Lâm Tật Phong, lớn miệng lắp bắp nói: di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn "Tôi, tôi không cần bất cứ người phụ nữ nào khác… Nếu cậu có bản lĩnh, có bản lĩnh, thì bây giờ hãy mang cô ấy tới cho tôi, hãy đưa Cửu Cửu tới đây cho tôi!"
Đáy mắt thâm sâu của Lâm Tật Phong chợt thoáng qua một chút phiền muộn: "Cậu thực sự không phải là cô ấy thì không thể, đúng không?"
Lương Kinh Đào ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn còn mang ngấn lệ, nhìn thẳng về phía Lâm Tật Phong mà rống hét lên giận dữ, giống như là nói cho hả giận vậy, "Đúng vậy! Tôi đây chỉ cần cô ấy! Chỉ cần một mình cô ấy! Chỉ cần Cửu Cửu, Cửu Cửu, Cửu Cửu..."
Vẻ mặt của Lâm Tật Phong trầm lặng hiếm thấy, gật đầu một cái, "Được! Cậu muốn cô ấy, tôi đây cho dù phải dùng hết các biện pháp, cũng phải mang cô ấy về đây cho cậu."
Hòa Húc nghe thấy lời nói này của Lâm Tật Phong, lập tức quát anh, "Anh đúng là đồ điên, anh thật sự đã điên rồi sao? Thế nào mà anh cũng bắt chước Lương Kinh Đào làm cái chuyện ầm ĩ đến điên rồ như vậy chứ? Lương Kinh Đào đã uống rượu say đến mức thần trí mơ hồ rồi, anh mà cũng vậy sao, hả? Chuyện này vốn chính là sai lầm của Đào tử, anh ta đã làm tổn thương trái tim của Tiêu Cửu Cửu. Hiện tại, nếu như Tiêu Cửu Cửu có thể tàn nhẫn đến mức ngay cả đứa nhỏ cũng không muốn giữ lại như vậy, rồi còn tránh mặt đến không cách nào gặp được. Ngay cả cửa chính cũng không hề thấy Tiêu Cửu Cửu xuất hiện như vậy, rõ ràng là cô ấy đã dứt khoát muốn “nhất đao lưỡng đoạn" (một nhát dao cắt thành hai đoạn) với Đào tử rồi. Anh lại còn nghĩ muốn tiếp tục xâm nhập vào đó để mà khuấy đục nước lên làm gì? Điều mà chúng ta phải làm bây giờ, chính là giúp đỡ cho Đào tử thoát ra khỏi trận này, chứ không phải gây cho anh ta thêm phiền não!"
Lâm Tật Phong có chút thẹn quá thành giận, rống to, "Cậu nói gì vậy? Tôi đã làm phiền thêm? Tôi đã làm cho chuyện này rối loạn thêm cái gì vậy? Tôi đây là đang quan tâm tới cậu ta mà thôi! Chứ tôi không thể nào giống như người khác, không nóng không lạnh, cứ ở đó mà khoanh tay đứng nhìn!"
Hòa Húc cũng không giận Lâm Tật Phong đã nói chuyện thẳng như vậy, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn lại Lâm Tật Phong, làm như có thể nhìn thấu nội tâm của anh vậy: "Đồ điên, tốt nhất anh hãy cứ thử lục vấn lại lương tâm của mình, thử hỏi mình xem, có phải chính bản thân anh cũng đã có ý tưởng gì đó đối với Tiêu Cửu Cửu rồi hay không?"
"Cậu nói hươu nói vượn gì đó! Tôi đây không còn muốn dây dưa gì với cái loại quỷ sứ như cậu nữa!" Lâm Tật Phong nói xong, mở cửa bỏ đi ra bên ngoài.
Hòa Húc đẩy đẩy cái gọng kính trên trên sống mũi một cái, nhấc ly rượu trên bàn lên uống ực một hớp, nhìn Lương Kinh Đào gục xuống bàn, mặc kệ cho mấy người bọn họ cãi nhau chết sống, nhẹ nhàng thở dài: "Tiêu Cửu Cửu, quả đúng là danh bất hư truyền! Cô gái này tuyệt đối là một người hồng nhan họa thủy..."
Lâm Tật Phong đi ra khỏi Thú huyết sôi trào, một mình lẳng lặng dựa vào ở trong góc, châm một điếu thuốc, từ từ phả ra một luồng khói thuốc mù mịt.
Con người của Hòa Húc luôn luôn có ánh mắt nhìn người khác rất sắc bén. Lâm Tật Phong vẫn tự cho rằng anh đã che giấu tình cảm của mình rất tốt. Nhưng tối nay, chính anh cũng không ngờ mình lại có thể bị mất khống chế như vậy! Chỉ có như vậy mà Hòa Húc đã có thể đoán ra được là anhcũng thích Tiêu Cửu Cửu sao?
Cái nhìn của Hòa Húc này, thật là con mẹ nó chứ, sắc bén như đao, chỉ cần một câu nói thôi, ngay lập tức đã vạch trần ý nghĩ thầm kín trong nội tâm, mà anh vẫn luôn giấu kín, không muốn nói ra cho mọi người biết. Thật sự chỉ cần một câu nói phân tích của cậu ta, đã buộc anh không thể không nhìn thẳng vào chính mình.
Lâm Tật Phong khạc ra từng vòng khói một. Từ trong làn sương khói màu trắng lượn lờ trong sương khói, anh tựa như nhìn thấy một gương mặt với cái nhìn dữ tợn đang nhìn mình, đang cố kiềm chế cơn điên cuồng mà hét bảo với anh: Anh thích Tiêu Cửu Cửu! Anh muốn Tiêu Cửu Cửu!
Lâm Tật Phong thật sự không muốn thừa nhận điều này. Ngay từ đầu tiên nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu, trong lòng của anh đã ghi sâu bóng hình của cô rồi.
Nhưng bởi vì chôn phải quá sâu, đến ngay cả chính anh cũng không biết, không phải chính là vì một chút sắc đẹp kia, mà chính là cái khí chất tốt đẹp của người con gái kia đã cuốn hút anh.
Cho nên, mới chỉ gặp Tiêu Cửu Cửu một lần, mà cảm giác sâu đậm này đã khắc sâu ngay từ lần thứ nhất đó. Thường thường đợi đến nửa đêm khi nghĩ ngợi đến cô, anh mới cảm giác được, tựa như có cái gì đó không đúng.
Hòa Húc nói đúng, anh đã mượn cớ đi tìm Cửu Cửu cho Lương Kinh Đào, chẳng không phải là bởi vì muốn thỏa mãn của dục vọng của chính mình hay sao? Anh muốn nhìn thấy cô một chút, muốn được thân cận với cô một chút, cho dù là không chiếm được cô, nhưng có thể nhìn cô lâu thêm được mấy lần cũng là tốt rồi.
Trong lúc Lâm Tật Phong đang đứng ở nơi này để cho luồng suy nghĩ của mình bay bổng, chuông điện thoại di động của anh vang khẩn thiết.
Tâm tình của Lâm Tật Phong đang xuống thấp bởi chuyện của mình, không muốn để ý đến, nhưng điện thoại di động của anh vẫn tiếp tục rung lên không ngừng, tựa như người gọi điện tới thật sự có chuyện rất vội muốn tìm anh vậy.
Anh bất đắc dĩ móc ra điện thoại di động, thấy phía trên màn hình cho thấy hai chữ "Hòa Húc".
Anh nhíu mày một cái, nhưng vẫn nhận cuộc điện thoại kia.
Lâm Tật Phong còn không chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe thấy giọng nói của Hòa Húc rống lên ở đầu bên kia: "Đồ điên kia, anh đang ở đâu vậy? Anh mau chóng trở lại ngay, Đào tử đã hộc máu ra rồi, hiện tại người đã ngất đi, chúng ta phải mau chóng đưa anh ấy đến bệnh viện."
"Hộc máu hả? Tôi mặc kệ! Tôi sẽ lập tức đi lên ngay."
Lâm Tật Phong vừa đi lên, vừa gọi điện thoại tìm người, nhờ ở đầu kia chuẩn bị ở phía bệnh viện trước.
Mặc dù hoàn cảnh phía sau nhà anh không bằng Lương Kinh Đào, nhưng việc tìm người chuẩn bị để cấp cứu cho Lương Kinh Đào, thì vẫn có thể làm được. Huống chi, cái thân phận của Lương Kinh Đào ở vùng này chỉ cần vừa tung ra, thì coi như đến cả Tổng Viện trưởng quân y Tiêu Tĩnh Bác kia cũng không dám chậm trễ, chớ nói chi là những người khác.
Hai người cẩn thận từng ly từng tí đưa Lương Kinh Đào lên xe, trực tiếp cho xe chạy đến Tổng viện quân y.
Xe của bọn họ vừa đến Tổng viện quân y, cảnh vệ canh giữ ở cửa và nhân viên hộ lý trong bệnh viện, liền lập tức đẩy xe y tiến lên đón người. Chính bác sĩ chủ nhiệm Tôn Hoành Vĩ tự mình dẫn đầu, trực tiếp đẩy Lương Kinh Đào vào trong phòng cấp cứu.
Lâm Tật Phong và Hòa Húc cùng nhau đứng canh giữ ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu, cả hai người đều không nói năng gì.
Tác giả :
Lại Ly Hôn