Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
Chương 85-1: Tiêu thiếu tự tay chăm sóc người tình (1)
Edit: Sóc Là Ta
Tuy ông cụ Lương là một người rất giỏi tính toán, thế nhưng ông cụ Tiêu cũng không phải là một kẻ ngớ ngẩn.
Ông cụ Tiêu cầm tập tài liệu do ông cụ Lương đưa tới, vừa mở ra xem tâm trạng bị chấn động mạnh, thầm than lần này ông cụ Lương đã có thể coi là tráng sỉ đoạn oản(*).
(*) Tráng sĩ đoạn oản nghĩa gốc là tráng sĩ tự chặt cổ tay, là một thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt tay ngăn không cho độc lây lan toàn thân. Đây là phép ẩn dụ chỉ hành động dứt khoát, không do dự.
Trong lòng tuy khiếp sợ nhưng bề ngoài ông cụ lại tỏ vẻ thản nhiên, khuôn mặt không chút biến sắc, vẫn bình tĩnh cười nói như bình thường: "Lão Lương, tấm lòng của ông, tôi đã nhìn thấy. Ông hẳn phải biết, tôi và ông có đến mấy chục năm giao tình, không ai có thể so bì được. Vì thế tôi càng hi vọng có thể cùng nhà họ Lương các ông chặt chẽ liên hợp, đồng cam cộng khổ. Bây giờ nếu Diễm Diễm và Cẩn Chi đã đính hôn, cô ấy sớm muộn cũng sẽ là người của nhà họ Tiêu chúng tôi. Vì vậy, lúc này ông cũng không cần phải vội, việc này chờ tối nay, khi Cẩn Chi trở về, tôi sẽ cùng nó cố gắng nói chuyện khuyên bảo nó một phen. Ông cứ yên tâm đi."
Không có được đáp án mình muốn, tròng mắt ông cụ Lương thoáng qua vẻ thất vọng, trong lòng thầm mắng một tiếng: đồ lão hồ ly.
Nhưng ông cụ Tiêu đã nói đến nước này, nếu ông không thức thời cũng có thể khiến mọi việc trở nên tồi tệ. Thậm chí sau này cũng không còn cách nào để tiếp tục đàm luận được nữa.
Ông cụ Lương chỉ có thể tiếp tục cười ha hả, khách khí cười nói: "Được được, dù sao cũng là chuyện hệ trọng liên quan đến cả đời người, ông cứ từ từ thương lượng trước thôi. Vậy chuyện này liền xin nhờ ông xuất ra một chút sức lực. Tôi còn có việc, đi trước một bước."
"Được được, tôi tiễn ông."
"Ông cứ dừng chân ở đây, tôi tự đi được rồi. Hai lão già chúng ta đã thân nhau như thế thì còn giữ lễ làm gì nữa?"
Ông cụ Lương vừa cười vừa phất tay, chờ khi vừa đi ra khỏi cửa lớn của nhà họ Tiêu thì khuôn mặt đang tươi cười trong nháy mắt khuôn mặt ông cũng suy sụp như chìm xuống dưới đáy cốc. Lão hồ ly chết tiệt này, thực sự là càng già càng giảo hoạt. Trên thực tế, việc này chỉ cần lão vỗ tay một cái thì tên tiểu tử Tiêu Cẩn Chi kia dám không đồng ý sao? Haizz … Đây cũng nói rõ là ông ta muốn thoái thác đây.
Càng đáng hận hơn chính là tên tiểu tử Tiêu Cẩn Chi kia so với lão hồ ly này còn khó đối phó hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhìn tư thế hiện tại của cậu ta, chỉ vì bảo vệ con bé tiểu yêu tinh kia mà cậu ta dám buộc nhà họ Tư lấy mạng tam tiểu thư nhà bọn họ. Vì một tiểu nha đầu chết tiệt kia mà cậu ta không tiếc làm như vậy thì thử hỏi cậu ta có bỏ qua cho nhà họ Lương ông được không? Cậu ta kết hôn với Diễm Diễm là vì tình yêu chân thành sao?
Ông không tin! Tuyệt đối không thể có chuyện đó!
Chính là bởi vì trái lo phải nghĩ, cảm thấy Tiêu Cẩn Chi không có khả năng nào là chân thành muốn kết hôn với Diễm Diễm nên ông cụ Lương – một người gian xảo tột bật - tự nhiên sẽ muốn điều tra sâu xa, xem Tiêu Cẩn Chi hành động như vậy là vì mục đích gì?
Điều làm ông cụ Lương nghĩ đến, chính là Tiêu Cẩn Chi có khả năng muốn mượn việc này để dòng họ Lương buông lỏng cảnh giác. E rằng phía sau cậu ta đang che giấu một mưu đồ khác to lớn hơn chăng?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt ông cụ Lương lại căng thẳng thêm mấy phần, trong lòng lại càng tức giận thêm mấy phần.
Ông cũng không tin, ông sống hơn nửa đời người, đất vàng đều chôn trên cổ mà lại không đấu lại một tên tiểu tử miệng còn chưa dứt sữa.
Lại nói ông cụ Tiêu nhìn ông cụ Lương đi ra cửa lớn mang theo vài phần oán khí thì lập tức cau mày nói với viên cảnh vệ: "Lập tức tìm thiếu gia trở về! Nói rằng tôi có việc gấp tìm cậu ấy!"
Nghe được lời ông cụ Tiêu muốn gọi mình trở về, lập tức nửa giờ sau, anh cũng liền xuất hiện trong nhà.
Quản gia Lý nói với anh rằng ông cụ đang ở trong thư phòng chờ anh.
Tiêu Cẩn Chi tìm tới thư phòng, nhìn thấy cửa thư phòng đóng lại, nhìn thấu qua khe cửa thấy ông cụ đang ngồi dựa trên ghế lớn nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay lúc Tiêu Cẩn Chi còn đang chần chờ chưa kịp mở miệng thì anh liền nghe thấy một âm thanh vang dội phát ra từ phía ông cụ Tiêu: "Còn không mau vào, đứng ở cửa nhìn cái gì?"
Lúc này Tiêu Cẩn Chi cũng đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh ông cụ Tiêu, trực tiếp hỏi: "Ông nội, tìm cháu gấp thế có chuyện gì sao?"
Ông cụ Tiêu chỉ tay về túi hồ sơ đặt trên bàn "Cháu xem trước một chút đi."
Tiêu Cẩn Chi nghi hoặc cầm lấy túi hồ sơ, rút ra tài liệu bên trong. Đó là một tập hồ sơ cá nhân, bên ngoài chỉ có chữ "Mật" mà trong đó là tài liệu điều tra về anh. Thậm chí anh thường mặc quần lót màu gì thì trong tập tài liệu cũng còn nêu rõ ra.
Tròng mắt Tiêu Cẩn Chi phát lạnh, nhếch mày nhìn về phía ông cụ Tiêu: "Trò chơi này ai đưa cho ông? Là ông cụ Lương?"
Ông cụ Tiêu lườm anh một cái, bất mãn muốn dạy dỗ anh: "Đừng tỏ vẻ không biết lớn nhỏ ở đây, ông cụ Lương là tên để cháu gọi sao? Không sai! Tập tài liệu này quả thật là do ông ấy đưa cho ông. Lão nói, đây là thoả thuận của nhà họ Lương, ông cụ có thể cho chúng ta nhưng điều kiện của ông chính là, cháu phải lập tức kết hôn với Lương Kinh Diễm đồng thời vĩnh viễn không bao giờ được bỏ rơi cô ấy. Cháu định làm gì? Nghe ông tiết lộ sự thật sao?"
Tiêu Cẩn Chi cười lạnh một tiếng "Ông cụ Lương quả thật tính toán tài thật, vì cháu đã khống chế cuộc giao dịch kia nên muốn ép cháu cưới Lương Kinh Diễm? Ông ấy thật sự coi cháu là não tàn sao?"
Ông cụ Tiêu với vẻ mặt cả kinh nói: "Cháu nói cái gì? Cháu nói những người phụ tá đắc lực của nhà họ Lương cũng đã bị cháu khống chế? Tiểu tử thúi, làm sao cháu khống chế được bọn họ? Ông có thể nói cho cháu biết, tiểu tử thúi, cháu cũng nên cho ông chút mặt mũi, nếu như cháu dám vi phạm luật pháp thì ông đây cũng không thể bảo vệ được cháu."
Mặc dù biết đây là sự thực nhưng từ miệng ông cụ Tiêu nói ra vẫn khiến Tiêu Cẩn Chi cảm thấy khó chịu.
Bọn họ sinh ra trong gia đình hào môn thế gia, được hưởng thụ những khoản hậu đãi cao quý cũng như được dòng họ tôn vinh thì cũng phải tùy thời chuẩn bị hy sinh vì gia tộc mình.
Giống như Tư Tiểu Nghi vậy, một khi sự tồn tại của cô ấy uy hiếp đến lợi ích của gia tộc thì gia tộc tất yếu sẽ chọn từ bỏ cô ấy.
Tư Tiểu Nghi đã không ngoại lệ, thì anh cũng không thể ngoại lệ.
Chỉ có điểm khác nhau chính là Tư Tiểu Nghi không có cách nào chống lại.
Mà anh cũng tuyệt đối không chấp nhận số mệnh.
Anh cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai dám an bài số mệnh của mình, dù cho người này có là ông nội của anh thì cũng không được.
Mà muốn để một người cả đời chỉ quen chỉ huy và ra mệnh lệnh như ông cụ Tiêu cúi đầu thì cũng chỉ có người nào mạnh hơn ông, để ông tâm phục khẩu phục thì ông mới có thể chấp nhận.
Chỉ có khi nhìn thấy ai có thể đem gia tộc tới đỉnh cao thì tự nhiên ông sẽ nghe lời người đó.
Đây chính là hiện thực!
Mà điều Tiêu Cẩn Chi đang cố gắng muốn làm chính là điểm này, không chỉ muốn cho ông cụ Tiêu thần phục mà phải để toàn kinh đô, thậm chí người trong cả thiên hạ đều biết rằng chọc đến người Tiêu Cẩn Chi anh thì cũng sẽ không có quả ngon ăn.
Trừ phi kẻ đó không có bất kỳ nhược điểm nào, hoặc nói cách khác kẻ ấy hoàn toàn thanh liêm.
Nhưng ở thời đại xem lợi ích là trên hết này thì loại người này hầu như không tồn tại.
Dường như lúc này anh còn muốn điều tra cả đám phụ tá nhà họ Lương, một lần tra một lần chuẩn, một lần tra một lần chính xác. Đây cũng không phải là việc đơn giản.
Đương nhiên, với điều kiện là anh có bản lĩnh để điều tra việc riêng tư của người khác không? Vừa nãy ông cụ Lương cũng đã giao ra đây một ít tư liệu nhưng có điều đó cũng chỉ là một điểm nhỏ trong tảng băng chìm thôi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Cẩn Chi lại cười lạnh một tiếng, tròng mắt sắc bén như dao trực tiếp rơi trên mặt ông cụ Tiêu: "Cháu muốn hỏi ông nội, ông có muốn nhìn thấy cảnh nhà họ Tiêu chúng ta từng bước đi lên đỉnh cao hay không?"
Mi tâm của ông cụ Tiêu lặng lẽ nhíu lại, mặt mày lại trầm xuống mấy phần, thản nhiên nhìn anh, ánh mắt thâm sâu khó dò: "Muốn đưa nhà họ Tiêu lên đỉnh cao sao? Tiểu tử thúi, tham vọng của cháu cũng không nhỏ. Ông nội đã phấn đấu cả đời nhưng vẫn không thể làm được điều này mà cháu có thể làm được sao?"
Tiêu Cẩn Chi cầm lấy túi hồ sơ kia, lại giơ lên, tự tin mà thô bạo nói: "Nếu cháu có thể nắm giữ những người này trong lòng bàn tay mình, cũng không cho ông cụ Lương biết thì lúc đó cũng đồng nghĩa với việc cháu cũng có thể nắm giữ nhiều người. Cháu hiện tại đang chờ chính là một cơ hội, chờ đến thời điểm mấu chốt, sẽ cho lão ta một đòn sấm sét, để bọn họ mãi mãi không có cơ hội vươn mình được."
Khuôn mặt ông cụ Tiêu đột nhiên biến sắc, lạnh rên lên một tiếng: "Rốt cuộc cháu làm như thế chỉ là vì nhà họ Tiêu chúng ta thôi sao? Hay là cháu đang quyết tâm giúp người phụ nữ kia báo thù?"
Tiêu Cẩn Chi cũng không tránh né, anh gượng cười ha ha hai tiếng "Cháu không thể một mũi tên hạ hai con chim sao?"
Ông cụ Tiêu lại lần nữa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đắc ý của đứa cháu đích tôn, nhìn khuôn mặt tuấn nghị bất phàm lại có nét thong dong tự nhiên, nhìn cách nó bày mưu nghĩ kế, nhìn cả người nó lộ ra một loại khí thế tự tin như Bá Vương đang nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay mình thì trong lòng ông cũng đột nhiên bị chấn động mạnh.
Mà điều này chính là khiến ông cụ cảm thấy kiêu ngạo về đứa cháu của mình, nhìn nó bây giờ, ông như thấy nó càng thêm thành thục, càng thêm chói mắt, cũng càng khiến... ông yên tâm hơn.
Rất nhanh, ông cụ Tiêu cũng ra quyết định rõ ràng "Được rồi! Nếu cháu đã chắc chắn thì lần này ông sẽ dung túng cho cháu một lần. Nhưng cháu phải nhớ, mọi việc đừng đi quá giới hạn của nó, nếu không tốt quá sẽ hoá dở, hiểu không?"
"Còn nhà họ Lương..."
Ông cụ Tiêu vung tay lên "Chuyện này ông sẽ quyết định. Các cháu sẽ đính hôn trước, còn việc khác sẽ tính sau."
Tiêu Cẩn Chi thư thái nở nụ cười tươi, lại trực tiếp trao lại tài liệu cho ông nội mình. Chuyện Cửu Cửu có thai, anh cũng không giấu diếm, chờ sau khi lấy được sự bảo đảm của ông nội thì anh cũng xoay người bước ra cửa.
Một bên là tôn tử, một bên là gia tộc thịnh vượng, Tiêu Cẩn Chi xem như muốn trực tiếp bóp chặt mạch máu của lão hồ ly ông nội Tiêu này đây.
Trước khi ra cửa thì lại nghe được giọng ông cụ Tiêu căn dặn: "Hãy cố gắng chăm sóc cho cô ấy, cố gắng chăm sóc cho chắt của ông, ông sẽ có thưởng."
Tuy ông cụ Lương là một người rất giỏi tính toán, thế nhưng ông cụ Tiêu cũng không phải là một kẻ ngớ ngẩn.
Ông cụ Tiêu cầm tập tài liệu do ông cụ Lương đưa tới, vừa mở ra xem tâm trạng bị chấn động mạnh, thầm than lần này ông cụ Lương đã có thể coi là tráng sỉ đoạn oản(*).
(*) Tráng sĩ đoạn oản nghĩa gốc là tráng sĩ tự chặt cổ tay, là một thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt tay ngăn không cho độc lây lan toàn thân. Đây là phép ẩn dụ chỉ hành động dứt khoát, không do dự.
Trong lòng tuy khiếp sợ nhưng bề ngoài ông cụ lại tỏ vẻ thản nhiên, khuôn mặt không chút biến sắc, vẫn bình tĩnh cười nói như bình thường: "Lão Lương, tấm lòng của ông, tôi đã nhìn thấy. Ông hẳn phải biết, tôi và ông có đến mấy chục năm giao tình, không ai có thể so bì được. Vì thế tôi càng hi vọng có thể cùng nhà họ Lương các ông chặt chẽ liên hợp, đồng cam cộng khổ. Bây giờ nếu Diễm Diễm và Cẩn Chi đã đính hôn, cô ấy sớm muộn cũng sẽ là người của nhà họ Tiêu chúng tôi. Vì vậy, lúc này ông cũng không cần phải vội, việc này chờ tối nay, khi Cẩn Chi trở về, tôi sẽ cùng nó cố gắng nói chuyện khuyên bảo nó một phen. Ông cứ yên tâm đi."
Không có được đáp án mình muốn, tròng mắt ông cụ Lương thoáng qua vẻ thất vọng, trong lòng thầm mắng một tiếng: đồ lão hồ ly.
Nhưng ông cụ Tiêu đã nói đến nước này, nếu ông không thức thời cũng có thể khiến mọi việc trở nên tồi tệ. Thậm chí sau này cũng không còn cách nào để tiếp tục đàm luận được nữa.
Ông cụ Lương chỉ có thể tiếp tục cười ha hả, khách khí cười nói: "Được được, dù sao cũng là chuyện hệ trọng liên quan đến cả đời người, ông cứ từ từ thương lượng trước thôi. Vậy chuyện này liền xin nhờ ông xuất ra một chút sức lực. Tôi còn có việc, đi trước một bước."
"Được được, tôi tiễn ông."
"Ông cứ dừng chân ở đây, tôi tự đi được rồi. Hai lão già chúng ta đã thân nhau như thế thì còn giữ lễ làm gì nữa?"
Ông cụ Lương vừa cười vừa phất tay, chờ khi vừa đi ra khỏi cửa lớn của nhà họ Tiêu thì khuôn mặt đang tươi cười trong nháy mắt khuôn mặt ông cũng suy sụp như chìm xuống dưới đáy cốc. Lão hồ ly chết tiệt này, thực sự là càng già càng giảo hoạt. Trên thực tế, việc này chỉ cần lão vỗ tay một cái thì tên tiểu tử Tiêu Cẩn Chi kia dám không đồng ý sao? Haizz … Đây cũng nói rõ là ông ta muốn thoái thác đây.
Càng đáng hận hơn chính là tên tiểu tử Tiêu Cẩn Chi kia so với lão hồ ly này còn khó đối phó hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhìn tư thế hiện tại của cậu ta, chỉ vì bảo vệ con bé tiểu yêu tinh kia mà cậu ta dám buộc nhà họ Tư lấy mạng tam tiểu thư nhà bọn họ. Vì một tiểu nha đầu chết tiệt kia mà cậu ta không tiếc làm như vậy thì thử hỏi cậu ta có bỏ qua cho nhà họ Lương ông được không? Cậu ta kết hôn với Diễm Diễm là vì tình yêu chân thành sao?
Ông không tin! Tuyệt đối không thể có chuyện đó!
Chính là bởi vì trái lo phải nghĩ, cảm thấy Tiêu Cẩn Chi không có khả năng nào là chân thành muốn kết hôn với Diễm Diễm nên ông cụ Lương – một người gian xảo tột bật - tự nhiên sẽ muốn điều tra sâu xa, xem Tiêu Cẩn Chi hành động như vậy là vì mục đích gì?
Điều làm ông cụ Lương nghĩ đến, chính là Tiêu Cẩn Chi có khả năng muốn mượn việc này để dòng họ Lương buông lỏng cảnh giác. E rằng phía sau cậu ta đang che giấu một mưu đồ khác to lớn hơn chăng?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt ông cụ Lương lại căng thẳng thêm mấy phần, trong lòng lại càng tức giận thêm mấy phần.
Ông cũng không tin, ông sống hơn nửa đời người, đất vàng đều chôn trên cổ mà lại không đấu lại một tên tiểu tử miệng còn chưa dứt sữa.
Lại nói ông cụ Tiêu nhìn ông cụ Lương đi ra cửa lớn mang theo vài phần oán khí thì lập tức cau mày nói với viên cảnh vệ: "Lập tức tìm thiếu gia trở về! Nói rằng tôi có việc gấp tìm cậu ấy!"
Nghe được lời ông cụ Tiêu muốn gọi mình trở về, lập tức nửa giờ sau, anh cũng liền xuất hiện trong nhà.
Quản gia Lý nói với anh rằng ông cụ đang ở trong thư phòng chờ anh.
Tiêu Cẩn Chi tìm tới thư phòng, nhìn thấy cửa thư phòng đóng lại, nhìn thấu qua khe cửa thấy ông cụ đang ngồi dựa trên ghế lớn nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay lúc Tiêu Cẩn Chi còn đang chần chờ chưa kịp mở miệng thì anh liền nghe thấy một âm thanh vang dội phát ra từ phía ông cụ Tiêu: "Còn không mau vào, đứng ở cửa nhìn cái gì?"
Lúc này Tiêu Cẩn Chi cũng đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh ông cụ Tiêu, trực tiếp hỏi: "Ông nội, tìm cháu gấp thế có chuyện gì sao?"
Ông cụ Tiêu chỉ tay về túi hồ sơ đặt trên bàn "Cháu xem trước một chút đi."
Tiêu Cẩn Chi nghi hoặc cầm lấy túi hồ sơ, rút ra tài liệu bên trong. Đó là một tập hồ sơ cá nhân, bên ngoài chỉ có chữ "Mật" mà trong đó là tài liệu điều tra về anh. Thậm chí anh thường mặc quần lót màu gì thì trong tập tài liệu cũng còn nêu rõ ra.
Tròng mắt Tiêu Cẩn Chi phát lạnh, nhếch mày nhìn về phía ông cụ Tiêu: "Trò chơi này ai đưa cho ông? Là ông cụ Lương?"
Ông cụ Tiêu lườm anh một cái, bất mãn muốn dạy dỗ anh: "Đừng tỏ vẻ không biết lớn nhỏ ở đây, ông cụ Lương là tên để cháu gọi sao? Không sai! Tập tài liệu này quả thật là do ông ấy đưa cho ông. Lão nói, đây là thoả thuận của nhà họ Lương, ông cụ có thể cho chúng ta nhưng điều kiện của ông chính là, cháu phải lập tức kết hôn với Lương Kinh Diễm đồng thời vĩnh viễn không bao giờ được bỏ rơi cô ấy. Cháu định làm gì? Nghe ông tiết lộ sự thật sao?"
Tiêu Cẩn Chi cười lạnh một tiếng "Ông cụ Lương quả thật tính toán tài thật, vì cháu đã khống chế cuộc giao dịch kia nên muốn ép cháu cưới Lương Kinh Diễm? Ông ấy thật sự coi cháu là não tàn sao?"
Ông cụ Tiêu với vẻ mặt cả kinh nói: "Cháu nói cái gì? Cháu nói những người phụ tá đắc lực của nhà họ Lương cũng đã bị cháu khống chế? Tiểu tử thúi, làm sao cháu khống chế được bọn họ? Ông có thể nói cho cháu biết, tiểu tử thúi, cháu cũng nên cho ông chút mặt mũi, nếu như cháu dám vi phạm luật pháp thì ông đây cũng không thể bảo vệ được cháu."
Mặc dù biết đây là sự thực nhưng từ miệng ông cụ Tiêu nói ra vẫn khiến Tiêu Cẩn Chi cảm thấy khó chịu.
Bọn họ sinh ra trong gia đình hào môn thế gia, được hưởng thụ những khoản hậu đãi cao quý cũng như được dòng họ tôn vinh thì cũng phải tùy thời chuẩn bị hy sinh vì gia tộc mình.
Giống như Tư Tiểu Nghi vậy, một khi sự tồn tại của cô ấy uy hiếp đến lợi ích của gia tộc thì gia tộc tất yếu sẽ chọn từ bỏ cô ấy.
Tư Tiểu Nghi đã không ngoại lệ, thì anh cũng không thể ngoại lệ.
Chỉ có điểm khác nhau chính là Tư Tiểu Nghi không có cách nào chống lại.
Mà anh cũng tuyệt đối không chấp nhận số mệnh.
Anh cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai dám an bài số mệnh của mình, dù cho người này có là ông nội của anh thì cũng không được.
Mà muốn để một người cả đời chỉ quen chỉ huy và ra mệnh lệnh như ông cụ Tiêu cúi đầu thì cũng chỉ có người nào mạnh hơn ông, để ông tâm phục khẩu phục thì ông mới có thể chấp nhận.
Chỉ có khi nhìn thấy ai có thể đem gia tộc tới đỉnh cao thì tự nhiên ông sẽ nghe lời người đó.
Đây chính là hiện thực!
Mà điều Tiêu Cẩn Chi đang cố gắng muốn làm chính là điểm này, không chỉ muốn cho ông cụ Tiêu thần phục mà phải để toàn kinh đô, thậm chí người trong cả thiên hạ đều biết rằng chọc đến người Tiêu Cẩn Chi anh thì cũng sẽ không có quả ngon ăn.
Trừ phi kẻ đó không có bất kỳ nhược điểm nào, hoặc nói cách khác kẻ ấy hoàn toàn thanh liêm.
Nhưng ở thời đại xem lợi ích là trên hết này thì loại người này hầu như không tồn tại.
Dường như lúc này anh còn muốn điều tra cả đám phụ tá nhà họ Lương, một lần tra một lần chuẩn, một lần tra một lần chính xác. Đây cũng không phải là việc đơn giản.
Đương nhiên, với điều kiện là anh có bản lĩnh để điều tra việc riêng tư của người khác không? Vừa nãy ông cụ Lương cũng đã giao ra đây một ít tư liệu nhưng có điều đó cũng chỉ là một điểm nhỏ trong tảng băng chìm thôi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Cẩn Chi lại cười lạnh một tiếng, tròng mắt sắc bén như dao trực tiếp rơi trên mặt ông cụ Tiêu: "Cháu muốn hỏi ông nội, ông có muốn nhìn thấy cảnh nhà họ Tiêu chúng ta từng bước đi lên đỉnh cao hay không?"
Mi tâm của ông cụ Tiêu lặng lẽ nhíu lại, mặt mày lại trầm xuống mấy phần, thản nhiên nhìn anh, ánh mắt thâm sâu khó dò: "Muốn đưa nhà họ Tiêu lên đỉnh cao sao? Tiểu tử thúi, tham vọng của cháu cũng không nhỏ. Ông nội đã phấn đấu cả đời nhưng vẫn không thể làm được điều này mà cháu có thể làm được sao?"
Tiêu Cẩn Chi cầm lấy túi hồ sơ kia, lại giơ lên, tự tin mà thô bạo nói: "Nếu cháu có thể nắm giữ những người này trong lòng bàn tay mình, cũng không cho ông cụ Lương biết thì lúc đó cũng đồng nghĩa với việc cháu cũng có thể nắm giữ nhiều người. Cháu hiện tại đang chờ chính là một cơ hội, chờ đến thời điểm mấu chốt, sẽ cho lão ta một đòn sấm sét, để bọn họ mãi mãi không có cơ hội vươn mình được."
Khuôn mặt ông cụ Tiêu đột nhiên biến sắc, lạnh rên lên một tiếng: "Rốt cuộc cháu làm như thế chỉ là vì nhà họ Tiêu chúng ta thôi sao? Hay là cháu đang quyết tâm giúp người phụ nữ kia báo thù?"
Tiêu Cẩn Chi cũng không tránh né, anh gượng cười ha ha hai tiếng "Cháu không thể một mũi tên hạ hai con chim sao?"
Ông cụ Tiêu lại lần nữa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đắc ý của đứa cháu đích tôn, nhìn khuôn mặt tuấn nghị bất phàm lại có nét thong dong tự nhiên, nhìn cách nó bày mưu nghĩ kế, nhìn cả người nó lộ ra một loại khí thế tự tin như Bá Vương đang nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay mình thì trong lòng ông cũng đột nhiên bị chấn động mạnh.
Mà điều này chính là khiến ông cụ cảm thấy kiêu ngạo về đứa cháu của mình, nhìn nó bây giờ, ông như thấy nó càng thêm thành thục, càng thêm chói mắt, cũng càng khiến... ông yên tâm hơn.
Rất nhanh, ông cụ Tiêu cũng ra quyết định rõ ràng "Được rồi! Nếu cháu đã chắc chắn thì lần này ông sẽ dung túng cho cháu một lần. Nhưng cháu phải nhớ, mọi việc đừng đi quá giới hạn của nó, nếu không tốt quá sẽ hoá dở, hiểu không?"
"Còn nhà họ Lương..."
Ông cụ Tiêu vung tay lên "Chuyện này ông sẽ quyết định. Các cháu sẽ đính hôn trước, còn việc khác sẽ tính sau."
Tiêu Cẩn Chi thư thái nở nụ cười tươi, lại trực tiếp trao lại tài liệu cho ông nội mình. Chuyện Cửu Cửu có thai, anh cũng không giấu diếm, chờ sau khi lấy được sự bảo đảm của ông nội thì anh cũng xoay người bước ra cửa.
Một bên là tôn tử, một bên là gia tộc thịnh vượng, Tiêu Cẩn Chi xem như muốn trực tiếp bóp chặt mạch máu của lão hồ ly ông nội Tiêu này đây.
Trước khi ra cửa thì lại nghe được giọng ông cụ Tiêu căn dặn: "Hãy cố gắng chăm sóc cho cô ấy, cố gắng chăm sóc cho chắt của ông, ông sẽ có thưởng."
Tác giả :
Lại Ly Hôn