Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
Chương 80-1: Cầu hôn (tiếp tục cao trào)
Editor: Puck -
Dưới tác dụng của thuốc làm cho mất hồn, cô kêu tên người ỷ lại nhất ở trong lòng –– “Anh Cẩn, em thật khó chịu..."
“Cửu nhi tốt, ngoan, đừng lộn xộn, nghe lời..."
“Anh Cẩn, em thật khó chịu, anh đừng đi, đừng đi..."
“Anh Cẩn ở đây! Anh Cẩn cùng với em..."
Trong thì thầm vô ý thức, Tiêu Cửu Cửu mơ mơ màng màng giống như nghe được giọng nói quen thuộc kia đang dỗ cô, cô cảm giác mình say đến lợi hại hơn, ha ha, sao cô lại say đến coi Lương Kinh Đào thành Tiêu Cẩn Chi đây? Ha ha, cô thật ngốc! Quá ngốc! Ha ha ha...
Cô ngây ngốc cười, bên tai, hình như lại vang lên giọng nói mang theo thở dài bất đắc dĩ của anh Cẩn, “Cửu Cửu ngoan của anh, em nói anh nên làm gì em bây giờ? Em người xấu này..."
Cô cảm giác có người hôn cô, êm ái giống như lông vũ, nụ hôn này, có thể hóa giải không thoải mái trong thân thể cô, cô hơi mơ hồ, hơi mờ mịt, hơi không biết làm sao, nước mắt, cũng không khống chế được mà rơi xuống.
“Ngoan, đừng khóc... Ngoan..."
Đây là ai dịu dàng nói nhỏ bên tai cô?
Đây là ai dùng bàn tay ấm áp dỗ dành cô?
Đây là ai mang theo cô cùng nhau bay về tốt đẹp?
Đây là ai khiến cho cô sau khi vô cùng mệt mỏi, vẫn một lòng hướng đến gần anh? die nd da nl e q uu ydo n
Đây là anh Cẩn của cô sao? Anh Cẩn, là anh sao?
Tiêu Cửu Cửu mệt mỏi đến vô cùng, ngửi được mùi vị quen thuộc ở bên cạnh, cô nắm thật chặt người bên cạnh, lúc này mới yên lòng chìm vào giấc mộng đẹp.
Trong mộng, cô lại làm mộng xuân khiến cho cô tim đập mạnh đỏ mặt.
Cô nằm mơ thấy, cô ở dưới người anh Cẩn uốn éo rên rỉ, cô còn phát ra tiếng kêu yêu kiều mê người, cô lại còn cùng anh Cẩn làm làm...
A –– không thể nghĩ nữa! Nghĩ tiếp nữa, mặt của cô cũng sắp bốc cháy rồi.
Khóe môi Tiêu Cửu Cửu cười cười, từ trong mộng cười tỉnh.
Cô chậm rãi mở mắt, suy nghĩ muốn nhúc nhích người, cảm giác thân thể nặng nề giống như bị xe đè lên, cả người vừa mỏi vừa đau.
Cô định đứng dậy, nhưng khi tay của cô đụng phải người bên cạnh thì giật mình hoảng sợ.
Tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, nhất thời như sóng biển, mãnh liệt đánh sâu vào cô.
Cô kinh hãi nhìn bốn phía trước mặt, nơi nảy hiển nhiên không phải là phòng nhất dạ khuynh thành, bây giờ bọn họ đang ở đâu? Ở khách sạn sao?
Tiêu Cửu Cửu đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, khi cô nhìn thấy rõ người đàn ông bên cạnh không phải là Tiêu Cẩn Chi, mà là Lương Kinh Đào, nhất thời như ngũ lôi trọng kích *, chút ý cười cuối cùng bên khóe môi, cũng biến mất không thấy gì nữa, còn sót lại, chỉ là khiếp sợ.
(*) ngũ lôi trọng kích: năm tia chớp liên tục đánh xuống, ý chỉ đả kích trầm trọng.
Tối hôm qua chính là người kia... Không phải anh Cẩn?
Nhưng vì sao cô lại có cảm giác, người cùng cô hoan ái chính là anh Cẩn đây?
Chuyện này rốt cuộc như thế nào? Chẳng lẽ cô thật sự nằm mơ? Thật ra thì người chân chính làm cùng cô chính là Lương Kinh Đào? Nhưng vì cái gì cảm giác trong mộng lại rõ ràng như vậy, rõ ràng giống như thật?
Trong lòng Tiêu Cửu Cửu vừa sợ vừa đau, cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mới tinh trên người, lại nhìn Lương Kinh Đào cởi trần nửa người trên vẫn còn ngủ say, ngay cả đau trên người cũng bất chấp, bò dậy hoảng hốt chạy bừa xông vào phòng tắm. di3nd@nl3qu.yd0n
Cô dùng nước lạnh tới làm cho mình tỉnh táo một chút, là thế giới này... Huyền ảo? Hay là thế giới của cô đã huyền ảo?
Khoảnh khắc khi cô xông vào phòng tắm, Lương Kinh Đào nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.
Khi khóe mắt anh liếc nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu hoảng hoảng hốt hốt vọt vào trong phòng tắm thì khóe môi đẹp đẽ cũng nhếch lên nụ cười vui vẻ.
Cô nhóc này, thật ngốc! Bình thường lạnh lạnh nhạt nhạt, lúc này lại vẫn xấu hổ!
Lương Kinh Đào cười nhắm hai mắt lại, anh lẳng lặng nghĩ tới lúc tốt đẹp tối hôm qua cùng với cô, cảm giác cực hạn đó, mất hồn đó, thật sự khiến cho anh ăn một lần còn muốn ăn lần nữa, dư vị vô cùng.
Chỉ có điều nghĩ như vậy, anh cũng cảm thấy bụng dưới lại có một luồng nhiệt nóng đang cuộn trào, thân thể căng đau, thật muốn một lần nữa hung hăng đè cô ở dưới thân, hung hăng yêu cô mấy lần...
Cửu Cửu, Cửu Cửu, bây giờ em là của anh!
Từ nay về sau, em có trốn nữa cũng không thoát, anh muốn khóa em ở bên cạnh anh, khiến tất cả những thù hận kia, tất cả đều đi gặp quỷ đi! Chúng ta cùng nhau sống tốt qua ngày! Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!
Tiêu Cửu Cửu từ trong phòng tắm ra ngoài, đã thấy Lương Kinh Đào tỉnh rồi, đang lười biếng mà thỏa mãn nửa tựa vào đầu giường, một đôi mắt hoa đào hẹp dài đang tản ra ánh sáng trong trẻo khác thường, thẳng tắp rơi lên người cô, giống như muốn hòa tan cô, nóng rực đến có thể bỏng người.
Tiêu Cửu Cửu căng thẳng trong lòng, nhìn phản ứng này của Lương Kinh Đào, chẳng lẽ... Người đàn ông tối qua thật sự là anh ta?
Tại sao? Tại sao sự thật này khiến cho cô khó tiếp nhận như vậy? Chẳng lẽ trong tiềm thức cô cũng đang hy vọng, mộng đẹp xuân tình lưu luyến tối ngày hôm qua giữa cô và anh Cẩn là thật?
“Cửu Cửu, đang nghĩ gì đấy? Tới đây, anh có chuyện thương lượng với em!"
Nghe được Lương Kinh Đào kêu lên, Tiêu Cửu Cửu miễn cưỡng cười cười với anh ta, đưa tay khép chặt khăn tắm trên người, khăn tắm này che đi vết tím bầm trên người cô, nhưng lại không che được dấu vết lưu lại trên cổ và xương quai xanh của cô.
Lương Kinh Đào vừa thấy, trong lòng lại nóng lên một trận.
Bây giờ chỉ cần nghĩ tới cô tốt đẹp hôm qua, anh lại chỉ hận không thể ngày ngày ở chung một chỗ với cô.
Ánh mắt nóng rát của anh nhìn về phía cô, giọng nói mang theo chút khát vọng đến khàn khàn, anh dùng giọng nói dịu dàng nhất nói với cô, “Cửu Cửu, chúng ta kết hôn đi?" di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Lương Kinh Đào thế mà lại cầu hôn với cô?
Tiêu Cửu Cửu sững sờ, đợi đến khi kịp phản ứng, cô lập tức nói, “Xin lỗi! Lương Kinh Đào, tôi còn nhỏ, hơn nữa còn muốn đến trường, không muốn kết hôn nhanh như vậy. Nếu như anh áy náy vì chuyện tối ngày hôm qua, muốn bồi thường, vậy không cần thiết, chúng ta đều là người đã trưởng thành, đây là chuyện anh tình tôi nguyện, anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều! Coi như là, chúng ta chơi một trò chơi của người trưởng thành là được rồi."
Nghe được lời nói của Tiêu Cửu Cửu, gương mặt tuấn tú của Lương Kinh Đào sa sầm xuống, “Cửu Cửu, anh không định sẽ bồi thường cho em, anh muốn kết hôn với em, là bởi vì anh yêu em! Anh muốn cả đời cùng với em, giống như tối hôm qua, thân mật triền miên cả đời!"
Tiêu Cửu Cửu bị anh ta nói đến vừa thẹn vừa cáu, đột nhiên nghĩ tới ngày hôm qua không bình thường, cô đột nhiên ngước mắt, tròng mắt mang theo châm chọc, nhếch môi cười khẽ, “Lương Kinh Đào, tôi mới nhớ ra, tối ngày hôm qua là do anh lập bẫy đúng không? Bỏ thuốc cho tôi, sau đó anh nhân cơ hội ở trên tôi?"
Sắc mặt của Lương Kinh Đào thay đổi, “Không phải, Cửu Cửu, em hãy nghe anh nói..."
Tiêu Cửu Cửu sâu sắc nhìn vào, “Anh cũng đừng nói với tôi rằng, anh yêu tôi chính là yêu như vậy? Nếu quả thật như thế, vậy hành động của anh, cũng quá khiến cho tôi ghê tởm rồi!"
Nói xong, Tiêu Cửu Cửu đưa tay cầm bộ đồ trên tủ đầu giường, cô không muốn để ý tới bộ đồ này rốt cuộc do ai chuẩn bị, túm lại, thay trước, lúc này rời đi rồi nói sau.
“Cửu Cửu, em hãy nghe anh nói, nghe anh giải thích..." Lương Kinh Đào đuổi theo, dùng sức gõ cửa phòng tắm.
Tiêu Cửu Cửu dựa lưng vào phòng tắm, dùng sức nhắm hai mắt lại.
Có một số việc, không thể nghĩ, suy nghĩ nhiều, sẽ đâm tim đâm phổi đau.
Lương Kinh Đào, cho dù anh ta sắm vai gì, cho dù kỹ xảo của anh ta có bao nhiêu xuất sắc, anh ta vĩnh viễn không phải là Phượng Thần mà cô thích nhất, cô đang mơ, nên tỉnh!
Thật ra thì, sau khi biết thân phận của anh là Lương Kinh Đào em trai của Lương Kinh Diễm thì lý trí Cửu Cửu đã nói cho cô biết, mục đích đến gần cô của người đàn ông này không đơn giản.
Nếu như cô không nghĩ sai, anh ta chẳng qua chính là muốn mang cái mặt nạ quá giống Phượng Thần này, muốn dùng phương thức... Dịu dàng kia của Phượng Thần tới giam cầm lòng cô, sau đó, lại hung hăng làm giảm thọ của cô, báo thù rửa hận cho chị anh ta.
Chẳng lẽ, Tiêu Cửu Cửu cô giống như là đứa ngốc mặc cho người ta đùa bỡn sao? Bọn họ cũng quá coi thường Tiêu Cửu Cửu cô rồi.
Đợi Tiêu Cửu Cửu điều chỉnh xong cảm xúc, thay xong đồ đi ra thì Lương Kinh Đào cũng đã thay xong quần áo, đứng ở trước cửa phòng tắm, đỏ mắt chờ mong cô đi ra ngoài.
Tiêu Cửu Cửu giống như không nhìn thấy anh ta, trực tiếp lướt qua anh ta.
Lương Kinh Đào đưa tay một phát túm được tay của cô, vội vàng nói, “Cửu Cửu, em hãy nghe anh nói, anh thừa nhận, tối ngày hôm qua, vì không để cho em trở về nhà Tiêu Cẩn Chi, anh để Lộ Hữu Nghĩa thêm chút thuốc ngủ vào trong ly của em, nhưng thằng nhóc kia tự cho là đúng, không những cho một loại thuốc khác vào trong ly rượu của em, ngay cả trong rượu của anh cậu ta cũng bỏ thuốc, cho nên anh mới có thể mất khống chế. Cửu Cửu, van cầu em, hãy nghe anh nói, anh muốn cưới em, không phải vì bồi thường hay thua thiệt, càng không phải vì báo thù gì cả, anh chính là thật lòng muốn cùng một chỗ với em! Thật, em phải tin tưởng anh! Tha thứ cho anh! Có được không?"
Dưới tác dụng của thuốc làm cho mất hồn, cô kêu tên người ỷ lại nhất ở trong lòng –– “Anh Cẩn, em thật khó chịu..."
“Cửu nhi tốt, ngoan, đừng lộn xộn, nghe lời..."
“Anh Cẩn, em thật khó chịu, anh đừng đi, đừng đi..."
“Anh Cẩn ở đây! Anh Cẩn cùng với em..."
Trong thì thầm vô ý thức, Tiêu Cửu Cửu mơ mơ màng màng giống như nghe được giọng nói quen thuộc kia đang dỗ cô, cô cảm giác mình say đến lợi hại hơn, ha ha, sao cô lại say đến coi Lương Kinh Đào thành Tiêu Cẩn Chi đây? Ha ha, cô thật ngốc! Quá ngốc! Ha ha ha...
Cô ngây ngốc cười, bên tai, hình như lại vang lên giọng nói mang theo thở dài bất đắc dĩ của anh Cẩn, “Cửu Cửu ngoan của anh, em nói anh nên làm gì em bây giờ? Em người xấu này..."
Cô cảm giác có người hôn cô, êm ái giống như lông vũ, nụ hôn này, có thể hóa giải không thoải mái trong thân thể cô, cô hơi mơ hồ, hơi mờ mịt, hơi không biết làm sao, nước mắt, cũng không khống chế được mà rơi xuống.
“Ngoan, đừng khóc... Ngoan..."
Đây là ai dịu dàng nói nhỏ bên tai cô?
Đây là ai dùng bàn tay ấm áp dỗ dành cô?
Đây là ai mang theo cô cùng nhau bay về tốt đẹp?
Đây là ai khiến cho cô sau khi vô cùng mệt mỏi, vẫn một lòng hướng đến gần anh? die nd da nl e q uu ydo n
Đây là anh Cẩn của cô sao? Anh Cẩn, là anh sao?
Tiêu Cửu Cửu mệt mỏi đến vô cùng, ngửi được mùi vị quen thuộc ở bên cạnh, cô nắm thật chặt người bên cạnh, lúc này mới yên lòng chìm vào giấc mộng đẹp.
Trong mộng, cô lại làm mộng xuân khiến cho cô tim đập mạnh đỏ mặt.
Cô nằm mơ thấy, cô ở dưới người anh Cẩn uốn éo rên rỉ, cô còn phát ra tiếng kêu yêu kiều mê người, cô lại còn cùng anh Cẩn làm làm...
A –– không thể nghĩ nữa! Nghĩ tiếp nữa, mặt của cô cũng sắp bốc cháy rồi.
Khóe môi Tiêu Cửu Cửu cười cười, từ trong mộng cười tỉnh.
Cô chậm rãi mở mắt, suy nghĩ muốn nhúc nhích người, cảm giác thân thể nặng nề giống như bị xe đè lên, cả người vừa mỏi vừa đau.
Cô định đứng dậy, nhưng khi tay của cô đụng phải người bên cạnh thì giật mình hoảng sợ.
Tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, nhất thời như sóng biển, mãnh liệt đánh sâu vào cô.
Cô kinh hãi nhìn bốn phía trước mặt, nơi nảy hiển nhiên không phải là phòng nhất dạ khuynh thành, bây giờ bọn họ đang ở đâu? Ở khách sạn sao?
Tiêu Cửu Cửu đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, khi cô nhìn thấy rõ người đàn ông bên cạnh không phải là Tiêu Cẩn Chi, mà là Lương Kinh Đào, nhất thời như ngũ lôi trọng kích *, chút ý cười cuối cùng bên khóe môi, cũng biến mất không thấy gì nữa, còn sót lại, chỉ là khiếp sợ.
(*) ngũ lôi trọng kích: năm tia chớp liên tục đánh xuống, ý chỉ đả kích trầm trọng.
Tối hôm qua chính là người kia... Không phải anh Cẩn?
Nhưng vì sao cô lại có cảm giác, người cùng cô hoan ái chính là anh Cẩn đây?
Chuyện này rốt cuộc như thế nào? Chẳng lẽ cô thật sự nằm mơ? Thật ra thì người chân chính làm cùng cô chính là Lương Kinh Đào? Nhưng vì cái gì cảm giác trong mộng lại rõ ràng như vậy, rõ ràng giống như thật?
Trong lòng Tiêu Cửu Cửu vừa sợ vừa đau, cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mới tinh trên người, lại nhìn Lương Kinh Đào cởi trần nửa người trên vẫn còn ngủ say, ngay cả đau trên người cũng bất chấp, bò dậy hoảng hốt chạy bừa xông vào phòng tắm. di3nd@nl3qu.yd0n
Cô dùng nước lạnh tới làm cho mình tỉnh táo một chút, là thế giới này... Huyền ảo? Hay là thế giới của cô đã huyền ảo?
Khoảnh khắc khi cô xông vào phòng tắm, Lương Kinh Đào nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra.
Khi khóe mắt anh liếc nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu hoảng hoảng hốt hốt vọt vào trong phòng tắm thì khóe môi đẹp đẽ cũng nhếch lên nụ cười vui vẻ.
Cô nhóc này, thật ngốc! Bình thường lạnh lạnh nhạt nhạt, lúc này lại vẫn xấu hổ!
Lương Kinh Đào cười nhắm hai mắt lại, anh lẳng lặng nghĩ tới lúc tốt đẹp tối hôm qua cùng với cô, cảm giác cực hạn đó, mất hồn đó, thật sự khiến cho anh ăn một lần còn muốn ăn lần nữa, dư vị vô cùng.
Chỉ có điều nghĩ như vậy, anh cũng cảm thấy bụng dưới lại có một luồng nhiệt nóng đang cuộn trào, thân thể căng đau, thật muốn một lần nữa hung hăng đè cô ở dưới thân, hung hăng yêu cô mấy lần...
Cửu Cửu, Cửu Cửu, bây giờ em là của anh!
Từ nay về sau, em có trốn nữa cũng không thoát, anh muốn khóa em ở bên cạnh anh, khiến tất cả những thù hận kia, tất cả đều đi gặp quỷ đi! Chúng ta cùng nhau sống tốt qua ngày! Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!
Tiêu Cửu Cửu từ trong phòng tắm ra ngoài, đã thấy Lương Kinh Đào tỉnh rồi, đang lười biếng mà thỏa mãn nửa tựa vào đầu giường, một đôi mắt hoa đào hẹp dài đang tản ra ánh sáng trong trẻo khác thường, thẳng tắp rơi lên người cô, giống như muốn hòa tan cô, nóng rực đến có thể bỏng người.
Tiêu Cửu Cửu căng thẳng trong lòng, nhìn phản ứng này của Lương Kinh Đào, chẳng lẽ... Người đàn ông tối qua thật sự là anh ta?
Tại sao? Tại sao sự thật này khiến cho cô khó tiếp nhận như vậy? Chẳng lẽ trong tiềm thức cô cũng đang hy vọng, mộng đẹp xuân tình lưu luyến tối ngày hôm qua giữa cô và anh Cẩn là thật?
“Cửu Cửu, đang nghĩ gì đấy? Tới đây, anh có chuyện thương lượng với em!"
Nghe được Lương Kinh Đào kêu lên, Tiêu Cửu Cửu miễn cưỡng cười cười với anh ta, đưa tay khép chặt khăn tắm trên người, khăn tắm này che đi vết tím bầm trên người cô, nhưng lại không che được dấu vết lưu lại trên cổ và xương quai xanh của cô.
Lương Kinh Đào vừa thấy, trong lòng lại nóng lên một trận.
Bây giờ chỉ cần nghĩ tới cô tốt đẹp hôm qua, anh lại chỉ hận không thể ngày ngày ở chung một chỗ với cô.
Ánh mắt nóng rát của anh nhìn về phía cô, giọng nói mang theo chút khát vọng đến khàn khàn, anh dùng giọng nói dịu dàng nhất nói với cô, “Cửu Cửu, chúng ta kết hôn đi?" di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Lương Kinh Đào thế mà lại cầu hôn với cô?
Tiêu Cửu Cửu sững sờ, đợi đến khi kịp phản ứng, cô lập tức nói, “Xin lỗi! Lương Kinh Đào, tôi còn nhỏ, hơn nữa còn muốn đến trường, không muốn kết hôn nhanh như vậy. Nếu như anh áy náy vì chuyện tối ngày hôm qua, muốn bồi thường, vậy không cần thiết, chúng ta đều là người đã trưởng thành, đây là chuyện anh tình tôi nguyện, anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều! Coi như là, chúng ta chơi một trò chơi của người trưởng thành là được rồi."
Nghe được lời nói của Tiêu Cửu Cửu, gương mặt tuấn tú của Lương Kinh Đào sa sầm xuống, “Cửu Cửu, anh không định sẽ bồi thường cho em, anh muốn kết hôn với em, là bởi vì anh yêu em! Anh muốn cả đời cùng với em, giống như tối hôm qua, thân mật triền miên cả đời!"
Tiêu Cửu Cửu bị anh ta nói đến vừa thẹn vừa cáu, đột nhiên nghĩ tới ngày hôm qua không bình thường, cô đột nhiên ngước mắt, tròng mắt mang theo châm chọc, nhếch môi cười khẽ, “Lương Kinh Đào, tôi mới nhớ ra, tối ngày hôm qua là do anh lập bẫy đúng không? Bỏ thuốc cho tôi, sau đó anh nhân cơ hội ở trên tôi?"
Sắc mặt của Lương Kinh Đào thay đổi, “Không phải, Cửu Cửu, em hãy nghe anh nói..."
Tiêu Cửu Cửu sâu sắc nhìn vào, “Anh cũng đừng nói với tôi rằng, anh yêu tôi chính là yêu như vậy? Nếu quả thật như thế, vậy hành động của anh, cũng quá khiến cho tôi ghê tởm rồi!"
Nói xong, Tiêu Cửu Cửu đưa tay cầm bộ đồ trên tủ đầu giường, cô không muốn để ý tới bộ đồ này rốt cuộc do ai chuẩn bị, túm lại, thay trước, lúc này rời đi rồi nói sau.
“Cửu Cửu, em hãy nghe anh nói, nghe anh giải thích..." Lương Kinh Đào đuổi theo, dùng sức gõ cửa phòng tắm.
Tiêu Cửu Cửu dựa lưng vào phòng tắm, dùng sức nhắm hai mắt lại.
Có một số việc, không thể nghĩ, suy nghĩ nhiều, sẽ đâm tim đâm phổi đau.
Lương Kinh Đào, cho dù anh ta sắm vai gì, cho dù kỹ xảo của anh ta có bao nhiêu xuất sắc, anh ta vĩnh viễn không phải là Phượng Thần mà cô thích nhất, cô đang mơ, nên tỉnh!
Thật ra thì, sau khi biết thân phận của anh là Lương Kinh Đào em trai của Lương Kinh Diễm thì lý trí Cửu Cửu đã nói cho cô biết, mục đích đến gần cô của người đàn ông này không đơn giản.
Nếu như cô không nghĩ sai, anh ta chẳng qua chính là muốn mang cái mặt nạ quá giống Phượng Thần này, muốn dùng phương thức... Dịu dàng kia của Phượng Thần tới giam cầm lòng cô, sau đó, lại hung hăng làm giảm thọ của cô, báo thù rửa hận cho chị anh ta.
Chẳng lẽ, Tiêu Cửu Cửu cô giống như là đứa ngốc mặc cho người ta đùa bỡn sao? Bọn họ cũng quá coi thường Tiêu Cửu Cửu cô rồi.
Đợi Tiêu Cửu Cửu điều chỉnh xong cảm xúc, thay xong đồ đi ra thì Lương Kinh Đào cũng đã thay xong quần áo, đứng ở trước cửa phòng tắm, đỏ mắt chờ mong cô đi ra ngoài.
Tiêu Cửu Cửu giống như không nhìn thấy anh ta, trực tiếp lướt qua anh ta.
Lương Kinh Đào đưa tay một phát túm được tay của cô, vội vàng nói, “Cửu Cửu, em hãy nghe anh nói, anh thừa nhận, tối ngày hôm qua, vì không để cho em trở về nhà Tiêu Cẩn Chi, anh để Lộ Hữu Nghĩa thêm chút thuốc ngủ vào trong ly của em, nhưng thằng nhóc kia tự cho là đúng, không những cho một loại thuốc khác vào trong ly rượu của em, ngay cả trong rượu của anh cậu ta cũng bỏ thuốc, cho nên anh mới có thể mất khống chế. Cửu Cửu, van cầu em, hãy nghe anh nói, anh muốn cưới em, không phải vì bồi thường hay thua thiệt, càng không phải vì báo thù gì cả, anh chính là thật lòng muốn cùng một chỗ với em! Thật, em phải tin tưởng anh! Tha thứ cho anh! Có được không?"
Tác giả :
Lại Ly Hôn