Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 152: Khốn kiếp! Anh lại bắt nạt người ta một lần!
Nhìn Tuệ Tuệ đi lên lầu thu dọn đồ đạc, Úy Nam Thừa gấp rút đi theo, “Tuệ Tuệ, anh đưa em về trường học."
“Không phải anh biết uống rượu say không thể lái xe sao?" Thiên Ca Tuệ xoay người, hơi híp mắt lại.
Úy Nam Thừa bị lời nói thoải mái thẳng thắn như vậy của cô làm cho ngây ngẩn cả người, “Tuệ Tuệ, Tiêu Y Y cô ấy mười năm trước vốn không xảy ra tai nạn xe cộ, anh cũng mới biết ngày hôm qua, nụ hôn kia thật sự không phải như mọi người nghĩ đâu..."
“Vậy anh cảm thấy em sẽ nghĩ như thế nào?" Thiên Ca Tuệ hỏi ngược lại, sau đó bổ sung hai câu, “Nhìn thấy bạn gái mối tình đầu có phải cảm thấy rất tốt không? Tốt đến mức vừa gặp mặt đã hôn môi?" Trong lời nói mang theo mùi chua và mùi thuốc súng nồng nặc, mới vừa rồi cô quả thật vẫn một mực nín nhịn, chưa bao giờ nghĩ tới Tiêu Y Y đã chết mười năm sẽ sống lại lần nữa.
Tầm hình này chụp chị ta rất đẹp, người phụ nữ xinh đẹp ấy khiến cho người đàn ông nào nhìn thấy cũng có ý muốn bảo vệ, trải qua năm tháng cũng không tăng thêm nếp nhăn gì cho chị ta, ngược lại nhiều thêm vẻ thành thục quyến rũ của phụ nữ, rất có mùi vị.
Nói thật, cô ghen, thật ra thì Tiêu Y Y chết chưa không có nửa xu liên quan gì đến cô, có thể khiến cho cô ngại là tại sao Thừa lại muốn hôn chị ta? Trừ hôn ra, bọn họ có tiến thêm một bước phát triển nào đó không?
“Tuệ Tuệ, anh thề, nụ hôn kia chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước, không mang theo chút tình cảm nào trong đó." Úy Nam Thừa chỉ thiếu giơ tay phát lời thề độc.
Lời như thế mang đi lừa Học Học và Tập Tập, hai đứa chưa chắc sẽ tin tưởng!
Không cần nói tới người khác, xoay người tiếp tục thu dọn hành lý.
“Những năm này Y Y quả thật rất khổ, bị Hứa Nhiêu ép đi xa tha hương, ngẩn ngơ chính là nhiều năm như vậy, cô ấy một cô gái chưa tốt nghiệp sinh tồn nơi hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ rất khó, mà cũng coi như anh gián tiếp tạo thành, cách mười năm gặp lại cô ấy, anh chỉ có die nd da nl e q uu ydo n áy náy và thương tiếc cô ấy, cho nên khi cô ấy yêu cầu anh cho cô ấy nụ hôn cuối cùng thì anh không cách nào từ chối."
Y Y? Gọi thật thân thiết!
“Có phải bây giờ chị ta yêu cầu anh cái gì anh cũng đều đồng ý không?" Thiên Ca Tuệ quan tâm nhất là cái này, cô sẽ không để bụng chuyện anh mang lòng áy náy với bạn gái mối tình đầu, nhưng cũng thể bởi vì áy náy mà đồng ý yêu cầu hơi quá đáng!
“Đương nhiên không có." Úy Nam Thừa trả lời rất quả quyết.
“Chị ta chắc chắn còn tìm anh, hy vọng anh nhớ lời mình đã nói!" Thiên Ca Tuệ cầm giỏ xách chuẩn bị xuống lầu, ánh mắt say mê đó của Tiêu Y Y ở trong hình, khiến đều là phụ nữ cô hiểu rõ ràng đây là ý gì.
“Chẳng lẽ anh ở trong cảm nhận của em lại không đáng tin tưởng như vậy sao?" Úy Nam Thừa đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, tại sao Tuệ Tuệ lại không hiểu mình, hai ngày nay bởi vì chuyện của Tiêu Y Y anh đã rất phiền, còn lo lắng Tuệ Tuệ bị đau lòng, bỏ lại công việc trông mong chạy đến đây giải thích, lại không nhận được tha thứ.
Chẳng lẽ đều là phụ nữ, Tuệ Tuệ không nên đồng tình với cảnh ngộ Y Y gặp phải sao? Tại sao còn có thái độ lạnh băng băng như vậy, giống như sợ mình chệch hướng.
“Em vẫn luôn rất tin tưởng anh, nhưng Tiêu Y Y với anh mà nói là đặc biệt, thời gian mười năm thay đổi rất nhiều thứ, anh không có tình yêu với chị ta, nhưng anh thương tiếc chị ta, cảm thấy hổ thẹn với chị ta, áy náy này sẽ thúc đẩy anh làm chút chuyện mà chính anh cũng không nghĩ đến. Em không hy vọng sau này đi tìm anh, lại bị sập cửa vào mặt." Thiên Ca Tuệ thở dài.
Thấy báo hôm nay, cô lại không đoán được chiều hôm qua ông xã đi đâu, cô chính là kẻ ngu!
Úy Nam Thừa nhíu mày, anh vẫn không tán thành câu nói kia của Tuệ Tuệ, “Loại áy náy này sẽ thúc đẩy anh làm chút chuyện mà chính anh cũng không nghĩ đến", anh là người đàn ông tự chủ rất mạnh, trong lòng anh rất rõ ràng cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Nhưng anh đoán quá thấp tâm kế của Tiêu Y Y bây giờ rồi, cho tới một ngày nào đó sau này anh thật sự làm một chuyện mà bởi vì áy náy nên không cách nào từ chối.
Mắt thấy không khí càng ngày càng căng thẳng, Thiên Ca Tuệ dứt khoát mở cửa xuống lầu, thay vì cãi lộn không ngừng như vậy, còn không bằng cho nhau một thời gian tỉnh táo, cũng cho anh nhiều thời gian một chút đi xử lý chuyện này, hy vọng du lịch nghỉ hè sắp tới có thể thay đổi tình cảnh không vui này.
“Về sau cách xa Trì Dục một chút, cậu ta không phải là người tốt lành gì." Sau khi Úy Nam Thừa nói ra mới phát hiện miệng mình rất xấu, rõ ràng Tuệ Tuệ và anh ta không hề có liên quan gì, ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, mình lại còn lòng dạ hẹp hòi làm việc thừa.
Động tác mở cửa của Tuệ Tuệ khựng lại, trong lòng thoáng qua uất ức, còn nói mình không tin tưởng anh, anh đây là đang tin tưởng mình sao?
Chẳng lẽ anh không biết trong ba năm này mình gặp Trì Dục tổng cộng không cao hơn ba lần sao/ Chẳng lẽ anh không biết trong ba năm này trọng tâm cuộc sống tất cả mình đều đặt trên gia đình sao? Từ năm nhất đến bây giờ, mỗi tuần cô đều về nhà, tất cả nam sinh theo đuổi cô đều bị cô lấy đủ lý do từ chối.
Ròng rã ba năm đại học, cô không kết bạn với một người mang giới tính nam nào.
Thở dài thật dài, Yên nhi nói đúng, cô không nên vứt bỏ sở thích của mình; không nên để ông xã và con trai chiếm hết tất cả thời gian của cô; không nên không có tự do.
Nếu như một ngày kia cô trở lại cuộc sống một mình, có phải sẽ không tìm được trọng tâm rồi không? Có phải ngay cả một người bạn thân thiết cũng không có không?
Suy nghĩ một chút, đều cảm thấy thật đáng sợ.
Hít vào một hơi thật sâu, cất bước, xuống lầu.
May mà, phát hiện kịp còn không muộn, cô nên một lần nữa hoạch định lại cuộc sống sau này của mình, tiếp tục di3nd@nl3qu.yd0n như vậy nữa, cô sẽ bị lạc mất mình, quên mất dáng vẻ lúc đầu của mình.
Nghe được tiếng đóng cửa, Úy Nam Thừa vô lực toàn thân nằm ngửa trên giường, anh thật sự muốn đánh cái miệng nhiều chuyện của mình, sao lại nói ra một câu muốn ăn đánh như vậy.
Hai vợ chồng Thiên Tùng Dịch rõ ràng cảm thấy vợ chồng son cãi nhau, ngay cả Học Học và Tập Tập cũng bị bầu không khí ngột ngạt này lây đến.
“Mẹ, nếu mẹ có thể mang Học Học đi theo cùng đi học thì tốt, Học Học sẽ nói rất nhiều chuyện tiếu lâm, bảo đảm khiến mẹ vui vẻ mỗi ngày." Học Học ôm cổ mẹ, chụt một cái lên má mẹ.
“Bảo bối thật biết nghe lời, mẹ nhìn thấy các con liền vui vẻ." Thiên Ca Tuệ sờ đầu nhỏ của con trai.
“Mẹ, mẹ không cần đau lòng, mẹ đau lòng Tập Tập cũng sẽ đau lòng." Tay nhỏ bé của Tập Tập đặt lên khóe mắt mẹ, lau sạch thứ gì đó, giọng nói giống như tiểu đại nhân.
Úy Nam Thừa vừa lúc đứng ở đầu cầu thang thấy một màn này, tim hơi đau.
“Mẹ không đau lòng." Thiên Ca Tuệ hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, khóe miệng mở lớn, nhưng trong nụ cười kia không có chút vui vẻ nào.
Bởi vì sợ mình sẽ thật sự không nhịn được, đầu cô cũng không quay lại mà đi ra cửa, nhanh chóng cho xe chạy rời đi.
Dọc theo đường đi nước mắt lại không ngừng chảy xuống, trong lòng thầm mắng: Khốn kiếp! Anh lại bắt nạt em một lần!
Mà Học Học và Tập Tập trong phòng khách nhìn thấy cha các bé, cùng nhau tỏ sắc mặt cho cha nhìn, “Cha hư, về sau cha bắt nạt mẹ nữa, sau khi chúng con lớn lên sẽ giúp mẹ bắt nạt cha! Đến lúc đó cha già rồi, chắc chắn không đánh lại chúng con."
Trong lòng Đinh Như hài lòng trầm trồ khen ngợi hai cháu ngoại, hai bảo bối này thật sự không uổng phí yêu thương.
Thiên Tùng Dịch một mặt cảm thấy hai thằng nhóc này bảo vệ mẹ là chuyện tốt, mặt khác cảm thấy lời hai đứa bé này nói ra thật sự khiến người ta tặc lưỡi hít hà rồi.
Ánh mắt Úy Nam Thừa uất ức nhìn hai con trai, hai con có cần thiết phải bày tỏ rõ ràng như vậy không? Anh cũng biết Tuệ Tuệ tốn rất nhiều tâm tư trên người hai đứa, từ nhỏ đã không ngại phiền dạy hai đứa, chơi với hai đứa.
Mà mình thì phần lớn thời gian bận việc, so sánh mà nói, thời gian chung đụng với con trai ít đi nhiều, xem ra về sau trọng tâm của anh phải thay đổi.
Sau khi trở lại trường học, Thiên Ca Tuệ tập trung tinh thần lao vào học tập và thi cử, hoàn toàn rơi vào trong chiến tranh lạnh với người nào đó, tin nhắn không trả lời, điện thoại nhận cũng trả lời hết sức công thức hóa, “Tôi rất bận, còn một quyển sách phải đọc, không có chuyện tôi cúp luôn."
Úy Nam Thừa luôn bị nghẹn đến một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể hết ngày này đến ngày khác, chờ đợi đến ngày Tuệ Tuệ thi xong.
Cảm xúc khác thường của Tuệ Tuệ dĩ nhiên khiến Già Đại và Tạp Tạp hoài nghi, nhưng hai cô vẫn nhịn lòng hiếu kỳ, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng của mình, không thể cưỡng cầu.
Buổi tối ngày thi xong, mấy người bạn thân chơi trong lớp tụ tập chung một chỗ ăn cơm uống rượu, tất cả mọi người đều uống say đến lâng lâng, Thiên Ca Tuệ cũng uống không ít, có lẽ do gần đây di@en*dyan(lee^qu.donnn) tâm tình vô cùng tích tụ, cô bất tri bất giác bị đổ vài ly.
Sau khi uống xong, cô chỉ cảm giác đầu mình mơ màng, nhìn ai cũng thấy hai bóng hình. Hai người Già Đại và Tạp Tạp chỉ đành phải nửa đỡ cô đi về ký túc xá, nhưng cô lại không yên phận, thấy cái gì thì chơi cái đó, càng thêm bám lấy sân tập không chịu đi, gấp đến mức Già Đại và Tạp Tạp không ngừng kêu khổ, trong lòng cảm thán khả năng uống rượu của Tuệ Tuệ không phải kém bình thường!
“Tớ nói cho hai cậu biết một bí mật!" Hai tay Thiên Ca Tuệ mỗi tay ôm một, thần thần bí bí nói.
“Bí mật gì?" Già Đại chớp chớp lông mi thật dài, vô cùng dễ thương.
“Hắc hắc ~ tớ đã kết hôn."
“Phụt ~ Tuệ Tuệ không phải nóng đầu chứ?" Già Đại nhìn về phía Tạp Tạp bên cạnh, Tạp Tạp cũng mờ mịt gật đầu.
“Không có, không có! Tớ rất tỉnh táo, tớ thật sự kết hôn, hơn nữa tớ còn có hai đứa con trai đáng yêu." Thiên Ca Tuệ ghé vào bên tai Già Đại bật hơi, khiến lỗ tai Già Đại ngứa ngáy.
“Tạp Tạp, lời của quỷ say rượu có thể tin tưởng không?"
“Chờ một chút! Tuệ Tuệ cậu vừa mới nói cậu kết hôn? Hơn nữa còn có hai đứa con trai đáng yêu? Có phải hai đứa là sinh đôi không?" Lam Tạp đột nhiên nhớ ra điều gì.
Tròng mắt mù sương của Thiên Ca Tuệ chuyển sang Tạp Tạp ở bên trái, “Wow! Chuyện này cũng bị cậu phát hiện rồi! Tạp Tạp cậu thật lợi hại đó~~"
“Không phải chứ! Hai cậu phối hợp cũng quá ăn ý rồi!" Già Đại giật mình kêu lên, tối nay cô cũng uống không ít, hai gò má ửng đỏ.
“Già Đại, Tạp Tạp, hai cậu nhất định phải giữ bí mật giúp tớ ~ tớ không muốn công khai hôn sự trước khi tốt nghiệp, đều tại ông xã tớ quá rêu rao rồi! Luôn chọc hoa đào khắp nơi, còn có tiền như vậy, thật nhiều người đều thích phỏng vấn anh ấy, tớ không muốn mỗi ngày đều bị nhiều người vây quanh như vậy, quá mệt đó ~~ vẫn ít xuất hiện thì tốt hơn!" Thiên Ca Tuệ vừa nói vừa nấc rượu.
Lam Tạp về cơ bản đã tin, liên tưởng đến cảnh tượng ngày đó gặp được Tuệ Tuệ ở khu vui chơi, đoán chừng ngày đó chính là một nhà bốn người bọn họ.
Già Đại hình như nửa tin nửa ngờ, “Chẳng lẽ là tớ say? Tớ thế mà cảm thấy cậu nói chuyện giống như thật!"
“Vốn chính là thật! Lần trước người anh tớ nói với các cậu kia chính là... Ông xã tớ, hắc hắc! Hai cậu tuyệt đối không được giận tớ đấy, tớ cũng bất đắc dĩ, ai bằng lòng bước vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy chứ! Thật cmn rất uất ức!" Thiên Ca Tuệ buông hai cô ấy ra, một mình lảo đảo chạy vào trong sân tập trước mặt, gào đến đau khổ tột cùng.
Tạp Tạp và Già Đại liếc mắt nhìn nhau, thì ra là như vậy.
Tuệ Tuệ nhất định cãi nhau với ông xã, ai bảo anh ta trật đường với Tuệ Tuệ chứ! Đối tượng lạc lối lại là bạn gái mối tình đầu! Quả thật là quá không thể tưởng tượng nổi.
“A!" Già Đại cũng há miệng gào to, hình như sau khi kêu lên tâm tình thoải mái rất nhiều.
Lam Tạp cũng gia nhập đội ngũ của hai người, hướng về bãi tập đen thui phát tiết không vui trong lòng.
Khúc Lại lặp đi lặp lại thái độ tránh né die ennd kdan/le eequhyd onnn nhiều lần khiến cho cô rất bực bội, hơn nữa nghe nói gần đây anh còn thường đi xem mắt, chẳng lẽ mình đáng sợ giống như lũ lụt thú dữ sao?
Để cho anh không kịp chờ đợi, muốn tìm một người kết hôn, hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm của mình?
Càng nghĩ, tâm tình càng phiền não, đột nhiên oán hận bản thân, mới vừa rồi sao không uống nhiều chút, ít nhất không cần tỉnh táo như vậy.
“Trước mắt có một siêu thị nhỏ, chúng ta ở đây chờ cậu, tối nay không say không về!" Già Đại cười híp mắt vỗ vỗ bả vai cô.
Kết quả, đêm đó ba người lại uống sạch một chai rượu trắng, phần lớn là bị Lam Tạp giải quyết hết, Thiên Ca Tuệ và Già Đại chỉ uống cạn vài hớp, bởi vì các cô cũng biết uống tiếp sẽ nôn mửa.
Điện thoại của Thiên Ca Tuệ một mực vang lên, nhất quyết không tha, Thiên Ca Tuệ lấy điện thoại di động ra nhìn hồi lâu, “Ai vậy? Rốt cuộc là ai? Bệnh thần kinh đi! Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi làm gì! Chồng tôi biết lại tức giận!"
Lam Tạp đoạt lấy điện thoại di động của cô, thấy hiển thị cuộc gọi đến là “Chú", ấn nút nghe, giọng điệu không tốt nói: “Tuệ Tuệ nói rồi, không cần gọi điện thoại đến! Anh rất ồn ào đó! Ảnh hưởng chúng tôi uống rượu, đêm nay chúng tôi không say không về đấy!"
Đang chuẩn bị tắt, đột nhiên truyền đến một giọng nam quyến rũ, 【Mấy người uống rượu ở đâu? 】
“Trong sân tập!" Tiếp lời rất tự nhiên.
【Cám ơn. 】 Ngay sau đó cắt đứt.
“Không phải anh biết uống rượu say không thể lái xe sao?" Thiên Ca Tuệ xoay người, hơi híp mắt lại.
Úy Nam Thừa bị lời nói thoải mái thẳng thắn như vậy của cô làm cho ngây ngẩn cả người, “Tuệ Tuệ, Tiêu Y Y cô ấy mười năm trước vốn không xảy ra tai nạn xe cộ, anh cũng mới biết ngày hôm qua, nụ hôn kia thật sự không phải như mọi người nghĩ đâu..."
“Vậy anh cảm thấy em sẽ nghĩ như thế nào?" Thiên Ca Tuệ hỏi ngược lại, sau đó bổ sung hai câu, “Nhìn thấy bạn gái mối tình đầu có phải cảm thấy rất tốt không? Tốt đến mức vừa gặp mặt đã hôn môi?" Trong lời nói mang theo mùi chua và mùi thuốc súng nồng nặc, mới vừa rồi cô quả thật vẫn một mực nín nhịn, chưa bao giờ nghĩ tới Tiêu Y Y đã chết mười năm sẽ sống lại lần nữa.
Tầm hình này chụp chị ta rất đẹp, người phụ nữ xinh đẹp ấy khiến cho người đàn ông nào nhìn thấy cũng có ý muốn bảo vệ, trải qua năm tháng cũng không tăng thêm nếp nhăn gì cho chị ta, ngược lại nhiều thêm vẻ thành thục quyến rũ của phụ nữ, rất có mùi vị.
Nói thật, cô ghen, thật ra thì Tiêu Y Y chết chưa không có nửa xu liên quan gì đến cô, có thể khiến cho cô ngại là tại sao Thừa lại muốn hôn chị ta? Trừ hôn ra, bọn họ có tiến thêm một bước phát triển nào đó không?
“Tuệ Tuệ, anh thề, nụ hôn kia chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước, không mang theo chút tình cảm nào trong đó." Úy Nam Thừa chỉ thiếu giơ tay phát lời thề độc.
Lời như thế mang đi lừa Học Học và Tập Tập, hai đứa chưa chắc sẽ tin tưởng!
Không cần nói tới người khác, xoay người tiếp tục thu dọn hành lý.
“Những năm này Y Y quả thật rất khổ, bị Hứa Nhiêu ép đi xa tha hương, ngẩn ngơ chính là nhiều năm như vậy, cô ấy một cô gái chưa tốt nghiệp sinh tồn nơi hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ rất khó, mà cũng coi như anh gián tiếp tạo thành, cách mười năm gặp lại cô ấy, anh chỉ có die nd da nl e q uu ydo n áy náy và thương tiếc cô ấy, cho nên khi cô ấy yêu cầu anh cho cô ấy nụ hôn cuối cùng thì anh không cách nào từ chối."
Y Y? Gọi thật thân thiết!
“Có phải bây giờ chị ta yêu cầu anh cái gì anh cũng đều đồng ý không?" Thiên Ca Tuệ quan tâm nhất là cái này, cô sẽ không để bụng chuyện anh mang lòng áy náy với bạn gái mối tình đầu, nhưng cũng thể bởi vì áy náy mà đồng ý yêu cầu hơi quá đáng!
“Đương nhiên không có." Úy Nam Thừa trả lời rất quả quyết.
“Chị ta chắc chắn còn tìm anh, hy vọng anh nhớ lời mình đã nói!" Thiên Ca Tuệ cầm giỏ xách chuẩn bị xuống lầu, ánh mắt say mê đó của Tiêu Y Y ở trong hình, khiến đều là phụ nữ cô hiểu rõ ràng đây là ý gì.
“Chẳng lẽ anh ở trong cảm nhận của em lại không đáng tin tưởng như vậy sao?" Úy Nam Thừa đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, tại sao Tuệ Tuệ lại không hiểu mình, hai ngày nay bởi vì chuyện của Tiêu Y Y anh đã rất phiền, còn lo lắng Tuệ Tuệ bị đau lòng, bỏ lại công việc trông mong chạy đến đây giải thích, lại không nhận được tha thứ.
Chẳng lẽ đều là phụ nữ, Tuệ Tuệ không nên đồng tình với cảnh ngộ Y Y gặp phải sao? Tại sao còn có thái độ lạnh băng băng như vậy, giống như sợ mình chệch hướng.
“Em vẫn luôn rất tin tưởng anh, nhưng Tiêu Y Y với anh mà nói là đặc biệt, thời gian mười năm thay đổi rất nhiều thứ, anh không có tình yêu với chị ta, nhưng anh thương tiếc chị ta, cảm thấy hổ thẹn với chị ta, áy náy này sẽ thúc đẩy anh làm chút chuyện mà chính anh cũng không nghĩ đến. Em không hy vọng sau này đi tìm anh, lại bị sập cửa vào mặt." Thiên Ca Tuệ thở dài.
Thấy báo hôm nay, cô lại không đoán được chiều hôm qua ông xã đi đâu, cô chính là kẻ ngu!
Úy Nam Thừa nhíu mày, anh vẫn không tán thành câu nói kia của Tuệ Tuệ, “Loại áy náy này sẽ thúc đẩy anh làm chút chuyện mà chính anh cũng không nghĩ đến", anh là người đàn ông tự chủ rất mạnh, trong lòng anh rất rõ ràng cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Nhưng anh đoán quá thấp tâm kế của Tiêu Y Y bây giờ rồi, cho tới một ngày nào đó sau này anh thật sự làm một chuyện mà bởi vì áy náy nên không cách nào từ chối.
Mắt thấy không khí càng ngày càng căng thẳng, Thiên Ca Tuệ dứt khoát mở cửa xuống lầu, thay vì cãi lộn không ngừng như vậy, còn không bằng cho nhau một thời gian tỉnh táo, cũng cho anh nhiều thời gian một chút đi xử lý chuyện này, hy vọng du lịch nghỉ hè sắp tới có thể thay đổi tình cảnh không vui này.
“Về sau cách xa Trì Dục một chút, cậu ta không phải là người tốt lành gì." Sau khi Úy Nam Thừa nói ra mới phát hiện miệng mình rất xấu, rõ ràng Tuệ Tuệ và anh ta không hề có liên quan gì, ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, mình lại còn lòng dạ hẹp hòi làm việc thừa.
Động tác mở cửa của Tuệ Tuệ khựng lại, trong lòng thoáng qua uất ức, còn nói mình không tin tưởng anh, anh đây là đang tin tưởng mình sao?
Chẳng lẽ anh không biết trong ba năm này mình gặp Trì Dục tổng cộng không cao hơn ba lần sao/ Chẳng lẽ anh không biết trong ba năm này trọng tâm cuộc sống tất cả mình đều đặt trên gia đình sao? Từ năm nhất đến bây giờ, mỗi tuần cô đều về nhà, tất cả nam sinh theo đuổi cô đều bị cô lấy đủ lý do từ chối.
Ròng rã ba năm đại học, cô không kết bạn với một người mang giới tính nam nào.
Thở dài thật dài, Yên nhi nói đúng, cô không nên vứt bỏ sở thích của mình; không nên để ông xã và con trai chiếm hết tất cả thời gian của cô; không nên không có tự do.
Nếu như một ngày kia cô trở lại cuộc sống một mình, có phải sẽ không tìm được trọng tâm rồi không? Có phải ngay cả một người bạn thân thiết cũng không có không?
Suy nghĩ một chút, đều cảm thấy thật đáng sợ.
Hít vào một hơi thật sâu, cất bước, xuống lầu.
May mà, phát hiện kịp còn không muộn, cô nên một lần nữa hoạch định lại cuộc sống sau này của mình, tiếp tục di3nd@nl3qu.yd0n như vậy nữa, cô sẽ bị lạc mất mình, quên mất dáng vẻ lúc đầu của mình.
Nghe được tiếng đóng cửa, Úy Nam Thừa vô lực toàn thân nằm ngửa trên giường, anh thật sự muốn đánh cái miệng nhiều chuyện của mình, sao lại nói ra một câu muốn ăn đánh như vậy.
Hai vợ chồng Thiên Tùng Dịch rõ ràng cảm thấy vợ chồng son cãi nhau, ngay cả Học Học và Tập Tập cũng bị bầu không khí ngột ngạt này lây đến.
“Mẹ, nếu mẹ có thể mang Học Học đi theo cùng đi học thì tốt, Học Học sẽ nói rất nhiều chuyện tiếu lâm, bảo đảm khiến mẹ vui vẻ mỗi ngày." Học Học ôm cổ mẹ, chụt một cái lên má mẹ.
“Bảo bối thật biết nghe lời, mẹ nhìn thấy các con liền vui vẻ." Thiên Ca Tuệ sờ đầu nhỏ của con trai.
“Mẹ, mẹ không cần đau lòng, mẹ đau lòng Tập Tập cũng sẽ đau lòng." Tay nhỏ bé của Tập Tập đặt lên khóe mắt mẹ, lau sạch thứ gì đó, giọng nói giống như tiểu đại nhân.
Úy Nam Thừa vừa lúc đứng ở đầu cầu thang thấy một màn này, tim hơi đau.
“Mẹ không đau lòng." Thiên Ca Tuệ hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, khóe miệng mở lớn, nhưng trong nụ cười kia không có chút vui vẻ nào.
Bởi vì sợ mình sẽ thật sự không nhịn được, đầu cô cũng không quay lại mà đi ra cửa, nhanh chóng cho xe chạy rời đi.
Dọc theo đường đi nước mắt lại không ngừng chảy xuống, trong lòng thầm mắng: Khốn kiếp! Anh lại bắt nạt em một lần!
Mà Học Học và Tập Tập trong phòng khách nhìn thấy cha các bé, cùng nhau tỏ sắc mặt cho cha nhìn, “Cha hư, về sau cha bắt nạt mẹ nữa, sau khi chúng con lớn lên sẽ giúp mẹ bắt nạt cha! Đến lúc đó cha già rồi, chắc chắn không đánh lại chúng con."
Trong lòng Đinh Như hài lòng trầm trồ khen ngợi hai cháu ngoại, hai bảo bối này thật sự không uổng phí yêu thương.
Thiên Tùng Dịch một mặt cảm thấy hai thằng nhóc này bảo vệ mẹ là chuyện tốt, mặt khác cảm thấy lời hai đứa bé này nói ra thật sự khiến người ta tặc lưỡi hít hà rồi.
Ánh mắt Úy Nam Thừa uất ức nhìn hai con trai, hai con có cần thiết phải bày tỏ rõ ràng như vậy không? Anh cũng biết Tuệ Tuệ tốn rất nhiều tâm tư trên người hai đứa, từ nhỏ đã không ngại phiền dạy hai đứa, chơi với hai đứa.
Mà mình thì phần lớn thời gian bận việc, so sánh mà nói, thời gian chung đụng với con trai ít đi nhiều, xem ra về sau trọng tâm của anh phải thay đổi.
Sau khi trở lại trường học, Thiên Ca Tuệ tập trung tinh thần lao vào học tập và thi cử, hoàn toàn rơi vào trong chiến tranh lạnh với người nào đó, tin nhắn không trả lời, điện thoại nhận cũng trả lời hết sức công thức hóa, “Tôi rất bận, còn một quyển sách phải đọc, không có chuyện tôi cúp luôn."
Úy Nam Thừa luôn bị nghẹn đến một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể hết ngày này đến ngày khác, chờ đợi đến ngày Tuệ Tuệ thi xong.
Cảm xúc khác thường của Tuệ Tuệ dĩ nhiên khiến Già Đại và Tạp Tạp hoài nghi, nhưng hai cô vẫn nhịn lòng hiếu kỳ, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng của mình, không thể cưỡng cầu.
Buổi tối ngày thi xong, mấy người bạn thân chơi trong lớp tụ tập chung một chỗ ăn cơm uống rượu, tất cả mọi người đều uống say đến lâng lâng, Thiên Ca Tuệ cũng uống không ít, có lẽ do gần đây di@en*dyan(lee^qu.donnn) tâm tình vô cùng tích tụ, cô bất tri bất giác bị đổ vài ly.
Sau khi uống xong, cô chỉ cảm giác đầu mình mơ màng, nhìn ai cũng thấy hai bóng hình. Hai người Già Đại và Tạp Tạp chỉ đành phải nửa đỡ cô đi về ký túc xá, nhưng cô lại không yên phận, thấy cái gì thì chơi cái đó, càng thêm bám lấy sân tập không chịu đi, gấp đến mức Già Đại và Tạp Tạp không ngừng kêu khổ, trong lòng cảm thán khả năng uống rượu của Tuệ Tuệ không phải kém bình thường!
“Tớ nói cho hai cậu biết một bí mật!" Hai tay Thiên Ca Tuệ mỗi tay ôm một, thần thần bí bí nói.
“Bí mật gì?" Già Đại chớp chớp lông mi thật dài, vô cùng dễ thương.
“Hắc hắc ~ tớ đã kết hôn."
“Phụt ~ Tuệ Tuệ không phải nóng đầu chứ?" Già Đại nhìn về phía Tạp Tạp bên cạnh, Tạp Tạp cũng mờ mịt gật đầu.
“Không có, không có! Tớ rất tỉnh táo, tớ thật sự kết hôn, hơn nữa tớ còn có hai đứa con trai đáng yêu." Thiên Ca Tuệ ghé vào bên tai Già Đại bật hơi, khiến lỗ tai Già Đại ngứa ngáy.
“Tạp Tạp, lời của quỷ say rượu có thể tin tưởng không?"
“Chờ một chút! Tuệ Tuệ cậu vừa mới nói cậu kết hôn? Hơn nữa còn có hai đứa con trai đáng yêu? Có phải hai đứa là sinh đôi không?" Lam Tạp đột nhiên nhớ ra điều gì.
Tròng mắt mù sương của Thiên Ca Tuệ chuyển sang Tạp Tạp ở bên trái, “Wow! Chuyện này cũng bị cậu phát hiện rồi! Tạp Tạp cậu thật lợi hại đó~~"
“Không phải chứ! Hai cậu phối hợp cũng quá ăn ý rồi!" Già Đại giật mình kêu lên, tối nay cô cũng uống không ít, hai gò má ửng đỏ.
“Già Đại, Tạp Tạp, hai cậu nhất định phải giữ bí mật giúp tớ ~ tớ không muốn công khai hôn sự trước khi tốt nghiệp, đều tại ông xã tớ quá rêu rao rồi! Luôn chọc hoa đào khắp nơi, còn có tiền như vậy, thật nhiều người đều thích phỏng vấn anh ấy, tớ không muốn mỗi ngày đều bị nhiều người vây quanh như vậy, quá mệt đó ~~ vẫn ít xuất hiện thì tốt hơn!" Thiên Ca Tuệ vừa nói vừa nấc rượu.
Lam Tạp về cơ bản đã tin, liên tưởng đến cảnh tượng ngày đó gặp được Tuệ Tuệ ở khu vui chơi, đoán chừng ngày đó chính là một nhà bốn người bọn họ.
Già Đại hình như nửa tin nửa ngờ, “Chẳng lẽ là tớ say? Tớ thế mà cảm thấy cậu nói chuyện giống như thật!"
“Vốn chính là thật! Lần trước người anh tớ nói với các cậu kia chính là... Ông xã tớ, hắc hắc! Hai cậu tuyệt đối không được giận tớ đấy, tớ cũng bất đắc dĩ, ai bằng lòng bước vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy chứ! Thật cmn rất uất ức!" Thiên Ca Tuệ buông hai cô ấy ra, một mình lảo đảo chạy vào trong sân tập trước mặt, gào đến đau khổ tột cùng.
Tạp Tạp và Già Đại liếc mắt nhìn nhau, thì ra là như vậy.
Tuệ Tuệ nhất định cãi nhau với ông xã, ai bảo anh ta trật đường với Tuệ Tuệ chứ! Đối tượng lạc lối lại là bạn gái mối tình đầu! Quả thật là quá không thể tưởng tượng nổi.
“A!" Già Đại cũng há miệng gào to, hình như sau khi kêu lên tâm tình thoải mái rất nhiều.
Lam Tạp cũng gia nhập đội ngũ của hai người, hướng về bãi tập đen thui phát tiết không vui trong lòng.
Khúc Lại lặp đi lặp lại thái độ tránh né die ennd kdan/le eequhyd onnn nhiều lần khiến cho cô rất bực bội, hơn nữa nghe nói gần đây anh còn thường đi xem mắt, chẳng lẽ mình đáng sợ giống như lũ lụt thú dữ sao?
Để cho anh không kịp chờ đợi, muốn tìm một người kết hôn, hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm của mình?
Càng nghĩ, tâm tình càng phiền não, đột nhiên oán hận bản thân, mới vừa rồi sao không uống nhiều chút, ít nhất không cần tỉnh táo như vậy.
“Trước mắt có một siêu thị nhỏ, chúng ta ở đây chờ cậu, tối nay không say không về!" Già Đại cười híp mắt vỗ vỗ bả vai cô.
Kết quả, đêm đó ba người lại uống sạch một chai rượu trắng, phần lớn là bị Lam Tạp giải quyết hết, Thiên Ca Tuệ và Già Đại chỉ uống cạn vài hớp, bởi vì các cô cũng biết uống tiếp sẽ nôn mửa.
Điện thoại của Thiên Ca Tuệ một mực vang lên, nhất quyết không tha, Thiên Ca Tuệ lấy điện thoại di động ra nhìn hồi lâu, “Ai vậy? Rốt cuộc là ai? Bệnh thần kinh đi! Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi làm gì! Chồng tôi biết lại tức giận!"
Lam Tạp đoạt lấy điện thoại di động của cô, thấy hiển thị cuộc gọi đến là “Chú", ấn nút nghe, giọng điệu không tốt nói: “Tuệ Tuệ nói rồi, không cần gọi điện thoại đến! Anh rất ồn ào đó! Ảnh hưởng chúng tôi uống rượu, đêm nay chúng tôi không say không về đấy!"
Đang chuẩn bị tắt, đột nhiên truyền đến một giọng nam quyến rũ, 【Mấy người uống rượu ở đâu? 】
“Trong sân tập!" Tiếp lời rất tự nhiên.
【Cám ơn. 】 Ngay sau đó cắt đứt.
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu