Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 4-1: Anh à, xin cho biết thế nào gọi là lễ nghĩa liêm sỉ! (1)
Editor : Nhan Như Song
Một đêm không mộng, lại ngửi hương vị ngọt ngào, khiến Vinh Ninh lần đầu tiên dậy trễ. Nói là dậy trễ chứ thật ra là có người nắm lấy tay hắn kéo xuống giường…
Vinh Ninh bị người khác kéo xuống giường, thiếu chút nữa cái eo già của hắn đã gãy.
Đang ngủ thì bị người khác quấy rầy, Vinh Ninh hết sức khó chịu, vuốt vuốt cho đôi mắt buồn ngủ tỉnh táo, thẹn quá hoá giận nhìn qua đầu sỏ kéo mình xuống giường!
Mới vừa thấy rõ ràng người kia đến cùng là ai, Vinh Ninh nhất thời cứng họng, cơn tức cũng dừng lại ở trong cổ họng không dám phát cáu.
Người chẳng nói gì cả đã kéo hắn từ trên giường xuống chính là chủ nhân của căn phòng này - Vinh Viễn.
Vinh Viễn tức giận thở không ra hơi, trên giường còn có đứa trẻ sáu bảy tuổi đang nằm, hắn cũng không tiện phát cáu.
Đành phải mở to đôi mắt đỏ đầy tia máu nhìn chằm chằm hắn, một lần một lần lại một lần.
"Vinh Viễn?"
Vinh Ninh lập tức tỉnh táo lại, gõ đầu của mình, từ trên mặt đất đứng lên, ngáp nói, "Tại sao sớm như vậy cậu đã trở lại?"
Vinh Ninh không đứng được, vừa đứng lên Vinh Viễn càng tức giận sắp nổi điên, cánh môi tức đến run lẩy bẩy, duỗi ngón tay ra chỉ đại ca của hắn, hơn nửa ngày cũng không nói một câu.
"Anh... Anh... Anh..."
"Sao vậy?"
Vinh Ninh vẫn còn đang buồn bực, chỉ là ngủ ở trên giường Vinh Viễn mà thôi, lúc nhỏ, hắn còn ôm Vinh Viễn ngủ chung đấy.
Anh em ruột, cần gì vì vấn đề chỗ ngủ mà phát hỏa chứ?
Vinh Viễn khẽ thở dài một hơi, ánh mắt từ trên người Vinh Ninh dần dần dời xuống phía dưới, cắn hàm răng, đầu lưỡi như sắp thoái hóa nhìn hắn.
"Anh... Mặc quần áo vào trước đi."
Vinh Viễn thật muốn rống lên!
Vinh Ninh cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, ngày hôm qua lúc ngủ còn mặc áo choàng tắm, đến khi mình tỉnh lại, vậy mà toàn thân xích lõa, ngay cả áo choàng tắm cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Ngẫm lại chắc là do cục cưng kéo áo choàng tắm của hắn lúc ngủ, vì tư thế ngủ của mình cũng không tốt lắm, cho nên sau khi tỉnh lại thì biến thành tình cảnh như vậy.
Vinh Ninh ôm đầu, cầm lấy áo choàng tắm nằm phân tán trên giường, ngáp lần nữa rồi mặc vào.
"Thật ồn ào..." Âm thanh của hai anh em Vinh gia đánh thức cục cưng đang ngủ say. "Cục cưng đang kia a..."
Cục cưng xoa mắt, chu miệng hết sức bất mãn nhìn hai người lớn đã đánh thức mình.
"Đại ca..." Vinh Viễn rốt cuộc nói ra, ngẫm lại thì đã lãng phí hơn nửa ngày, rốt cuộc là nên gầm thét tốt, hay im lặng tốt đây.
Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tiếng gầm gừ trầm thấp, chỉ vào đầu của Vinh Ninh.
"Em vẫn cho rằng anh là người tốt, cho dù thỉnh thoảng có lăng nhăng, nhưng ít nhất cũng sẽ không làm chuyện gì trái với lệ thường, nhưng thế nào em cũng không nghĩ tới... Thế nào cũng không nghĩ tới..."
"Hả?" Vinh Ninh bị lời nói của Vinh Viễn làm cho kinh hãi ngẩn người.
Đứa em này của hắn rốt cuộc muốn nói gì với mình chứ?
"Nhưng thế nào em cũng không nghĩ tới, đại ca anh thế nhưng lại có sở thích luyến đồng! Ngay cả đứa bé nhỏ như vậy anh cũng không buông tha!"
"Hả?"
Vinh Ninh há to miệng nhìn Vinh Viễn, cảm giác, cảm thấy mới vừa rồi giống như tai mình thính, hoặc xuất hiện ù tai...
Thế nên hắn giống như nghe được lời nói từ trong miệng Vinh Viễn cùng sự thật không tương xứng.
"Anh còn giả ngốc! Đứa nhỏ này..." Vinh Viễn chuyển đổi góc độ, chỉ tới chỗ cục cưng mắt buồn ngủ mông lung."Đứa nhỏ này rốt anh mang đến từ nơi nào? Còn ở trên giường của em... Trên giường của em... Làm... Làm loại chuyện đó!"
Cục cưng hiển nhiên bị giọng nói cùng động tác của Vinh Viễn dọa sợ, vừa mới tỉnh, liền đụng phải loại tình cảnh này.
Cục cưng bịt cái miệng nhỏ nhắn, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, lại oa oa một tiếng khóc rống lên.
"Oa... Cục cưng sợ hãi, cục cưng sợ hãi!"
Vinh Ninh bị như vậy cũng không biết làm sao, sức lực toàn thân giống như bị người rút sạch, mơ mơ màng màng hoàn toàn không biết tình hình đang phát triển này đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
"Đại ca! Đến cùng anh có biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ hay không!"
Bộ dạng của Vinh Viễn hận không thể uốn nắn hắn, cả đôi mắt gạt đi bi ai lại quay về tức giận.
"Việc đó..."
"Hừ!"
Không đợi Vinh Ninh nói ra nửa câu, Vinh Viễn đã phất tay áo rời khỏi, cửa bị hắn đóng sập lại thật mạnh, dọa cục cưng cùng Vinh Ninh nhảy dựng.
Tiếng khóc của cục cưng im bặt khi Vinh Viễn rời khỏi, khóc mệt, lại nằm trên giường chuẩn bị ngáy ngủ.
Vinh Ninh dại ra một lát cuối cùng nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Vinh Viễn hiểu lầm, không nhịn được đau lòng nhức óc...
Chẳng lẽ khuôn mặt hắn lớn lên thật biến thái sao?
Lòng tự trọng bị người đả kích xuống mức thấp nhất lần nữa, Vinh Ninh suy yếu ngồi bên giường, lòng của thiếu niên bị thương, thật lâu không thể bình tĩnh.
Nghiêng thân thể đi, nhìn cục cưng nằm một bên, thụy dung trung lại kẹp lấy nước mắt.
Nghiêng đi thân thể, nhìn xem nằm ở một bên cục cưng, sắc mặt trong lúc ngủ lại mang theo nước mắt.
Vinh Ninh mỉm cười vuốt bộ mặt bé khi ngủ, "Đều nói đứa trẻ là món nợ đời trước của cha mẹ, không nghĩ tới lời nói này thật đúng là như vậy."
Lời mới vừa nói ra khỏi miệng, Vinh Ninh khẽ sửng sốt, mới một đêm, hắn nghiễm nhiên xem mình là cha của cục cưng.
Vinh Ninh nhìn bé, lập tức mím đôi môi lại, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở.
Chuyện tình cảm, hắn xem qua quá nhiều, không được dễ dàng phóng ra thực tâm của bản thân, chính mình hoàn toàn không có lòng tin đạt được một khắc kia.
Tình bạn, tình thân, cho dù là tình yêu cũng thế, một khi tiếp tục hãm sâu, đạt được cũng không phải như mình muốn, vậy thì sẽ thất vọng.
Trên mặt của Vinh Ninh không còn treo nụ cười, đường cong khóe miệng của hắn dị thường cứng rắn băng lãnh.
Hắn đúng là người tốt, thấy đứa trẻ lạc đường, không tìm thấy cha mẹ, phát ra tình thương hiền lành của cha đó là chuyện rất bình thường.
Vẫn là xem cục cưng như đứa bé bình thường mà đối đãi là tốt rồi, vạn nhất thực sự là tình cảm cha con, như vậy trong tương lai, nếu cục cưng không phải là con của mình, mà hắn và cục cưng ly biệt sẽ khiến chính mình càng thêm cảm thấy thống khổ.
"Cục cưng, ngủ đi." Vinh Ninh nói ra âm thanh dịu dàng, từ từ rời khỏi bên giường, yên tĩnh ra khỏi phòng.
Thở dài một hơi nói, "Vẫn nên mau chóng giải thích với Vinh Viễn, tại sao bản thân có thể dễ dàng tha thứ cho đứa em từ nhỏ thương yêu nhất, xử oan chính mình có sở thích luyến đồng?"
Cục cưng đợi đến khi Vinh Ninh đi rồi mới từ từ mở hai mắt ra, giảo hoạt mỉm cười nhìn cửa phòng, nhẹ nhàng đứng lên từ trên giường.
Kéo ba lô ra, từ bên trong móc ra bút vẽ cùng giấy vẽ.
Chữ viết cùng bức tranh có ý nghĩa không rõ vẽ trên giấy dường như chỉ có bé mới có thể hiểu.
Cục cưng nhìn bức tranh mình vẽ ra, tay hướng về nó tạo thành hình chữ 'V'.
Kế hoạch thứ nhất cuối cùng đã thành công.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
"Tôi nói..."
Vinh Ninh vừa mới xuống lầu, thì nhìn thấy Vinh Viễn cầm di động cũng không biết đến cùng là đang gọi điện thoại cho ai.
"Tôi muốn dọn nhà, lập tức, ngay lập tức! Nhanh lên!"
Vinh Viễn tức giận hò hét tắt điện thoại di động, tâm tình phiền muộn đi tới đi lui trong phòng khách.
Một đêm không mộng, lại ngửi hương vị ngọt ngào, khiến Vinh Ninh lần đầu tiên dậy trễ. Nói là dậy trễ chứ thật ra là có người nắm lấy tay hắn kéo xuống giường…
Vinh Ninh bị người khác kéo xuống giường, thiếu chút nữa cái eo già của hắn đã gãy.
Đang ngủ thì bị người khác quấy rầy, Vinh Ninh hết sức khó chịu, vuốt vuốt cho đôi mắt buồn ngủ tỉnh táo, thẹn quá hoá giận nhìn qua đầu sỏ kéo mình xuống giường!
Mới vừa thấy rõ ràng người kia đến cùng là ai, Vinh Ninh nhất thời cứng họng, cơn tức cũng dừng lại ở trong cổ họng không dám phát cáu.
Người chẳng nói gì cả đã kéo hắn từ trên giường xuống chính là chủ nhân của căn phòng này - Vinh Viễn.
Vinh Viễn tức giận thở không ra hơi, trên giường còn có đứa trẻ sáu bảy tuổi đang nằm, hắn cũng không tiện phát cáu.
Đành phải mở to đôi mắt đỏ đầy tia máu nhìn chằm chằm hắn, một lần một lần lại một lần.
"Vinh Viễn?"
Vinh Ninh lập tức tỉnh táo lại, gõ đầu của mình, từ trên mặt đất đứng lên, ngáp nói, "Tại sao sớm như vậy cậu đã trở lại?"
Vinh Ninh không đứng được, vừa đứng lên Vinh Viễn càng tức giận sắp nổi điên, cánh môi tức đến run lẩy bẩy, duỗi ngón tay ra chỉ đại ca của hắn, hơn nửa ngày cũng không nói một câu.
"Anh... Anh... Anh..."
"Sao vậy?"
Vinh Ninh vẫn còn đang buồn bực, chỉ là ngủ ở trên giường Vinh Viễn mà thôi, lúc nhỏ, hắn còn ôm Vinh Viễn ngủ chung đấy.
Anh em ruột, cần gì vì vấn đề chỗ ngủ mà phát hỏa chứ?
Vinh Viễn khẽ thở dài một hơi, ánh mắt từ trên người Vinh Ninh dần dần dời xuống phía dưới, cắn hàm răng, đầu lưỡi như sắp thoái hóa nhìn hắn.
"Anh... Mặc quần áo vào trước đi."
Vinh Viễn thật muốn rống lên!
Vinh Ninh cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, ngày hôm qua lúc ngủ còn mặc áo choàng tắm, đến khi mình tỉnh lại, vậy mà toàn thân xích lõa, ngay cả áo choàng tắm cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Ngẫm lại chắc là do cục cưng kéo áo choàng tắm của hắn lúc ngủ, vì tư thế ngủ của mình cũng không tốt lắm, cho nên sau khi tỉnh lại thì biến thành tình cảnh như vậy.
Vinh Ninh ôm đầu, cầm lấy áo choàng tắm nằm phân tán trên giường, ngáp lần nữa rồi mặc vào.
"Thật ồn ào..." Âm thanh của hai anh em Vinh gia đánh thức cục cưng đang ngủ say. "Cục cưng đang kia a..."
Cục cưng xoa mắt, chu miệng hết sức bất mãn nhìn hai người lớn đã đánh thức mình.
"Đại ca..." Vinh Viễn rốt cuộc nói ra, ngẫm lại thì đã lãng phí hơn nửa ngày, rốt cuộc là nên gầm thét tốt, hay im lặng tốt đây.
Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tiếng gầm gừ trầm thấp, chỉ vào đầu của Vinh Ninh.
"Em vẫn cho rằng anh là người tốt, cho dù thỉnh thoảng có lăng nhăng, nhưng ít nhất cũng sẽ không làm chuyện gì trái với lệ thường, nhưng thế nào em cũng không nghĩ tới... Thế nào cũng không nghĩ tới..."
"Hả?" Vinh Ninh bị lời nói của Vinh Viễn làm cho kinh hãi ngẩn người.
Đứa em này của hắn rốt cuộc muốn nói gì với mình chứ?
"Nhưng thế nào em cũng không nghĩ tới, đại ca anh thế nhưng lại có sở thích luyến đồng! Ngay cả đứa bé nhỏ như vậy anh cũng không buông tha!"
"Hả?"
Vinh Ninh há to miệng nhìn Vinh Viễn, cảm giác, cảm thấy mới vừa rồi giống như tai mình thính, hoặc xuất hiện ù tai...
Thế nên hắn giống như nghe được lời nói từ trong miệng Vinh Viễn cùng sự thật không tương xứng.
"Anh còn giả ngốc! Đứa nhỏ này..." Vinh Viễn chuyển đổi góc độ, chỉ tới chỗ cục cưng mắt buồn ngủ mông lung."Đứa nhỏ này rốt anh mang đến từ nơi nào? Còn ở trên giường của em... Trên giường của em... Làm... Làm loại chuyện đó!"
Cục cưng hiển nhiên bị giọng nói cùng động tác của Vinh Viễn dọa sợ, vừa mới tỉnh, liền đụng phải loại tình cảnh này.
Cục cưng bịt cái miệng nhỏ nhắn, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, lại oa oa một tiếng khóc rống lên.
"Oa... Cục cưng sợ hãi, cục cưng sợ hãi!"
Vinh Ninh bị như vậy cũng không biết làm sao, sức lực toàn thân giống như bị người rút sạch, mơ mơ màng màng hoàn toàn không biết tình hình đang phát triển này đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
"Đại ca! Đến cùng anh có biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ hay không!"
Bộ dạng của Vinh Viễn hận không thể uốn nắn hắn, cả đôi mắt gạt đi bi ai lại quay về tức giận.
"Việc đó..."
"Hừ!"
Không đợi Vinh Ninh nói ra nửa câu, Vinh Viễn đã phất tay áo rời khỏi, cửa bị hắn đóng sập lại thật mạnh, dọa cục cưng cùng Vinh Ninh nhảy dựng.
Tiếng khóc của cục cưng im bặt khi Vinh Viễn rời khỏi, khóc mệt, lại nằm trên giường chuẩn bị ngáy ngủ.
Vinh Ninh dại ra một lát cuối cùng nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Vinh Viễn hiểu lầm, không nhịn được đau lòng nhức óc...
Chẳng lẽ khuôn mặt hắn lớn lên thật biến thái sao?
Lòng tự trọng bị người đả kích xuống mức thấp nhất lần nữa, Vinh Ninh suy yếu ngồi bên giường, lòng của thiếu niên bị thương, thật lâu không thể bình tĩnh.
Nghiêng thân thể đi, nhìn cục cưng nằm một bên, thụy dung trung lại kẹp lấy nước mắt.
Nghiêng đi thân thể, nhìn xem nằm ở một bên cục cưng, sắc mặt trong lúc ngủ lại mang theo nước mắt.
Vinh Ninh mỉm cười vuốt bộ mặt bé khi ngủ, "Đều nói đứa trẻ là món nợ đời trước của cha mẹ, không nghĩ tới lời nói này thật đúng là như vậy."
Lời mới vừa nói ra khỏi miệng, Vinh Ninh khẽ sửng sốt, mới một đêm, hắn nghiễm nhiên xem mình là cha của cục cưng.
Vinh Ninh nhìn bé, lập tức mím đôi môi lại, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở.
Chuyện tình cảm, hắn xem qua quá nhiều, không được dễ dàng phóng ra thực tâm của bản thân, chính mình hoàn toàn không có lòng tin đạt được một khắc kia.
Tình bạn, tình thân, cho dù là tình yêu cũng thế, một khi tiếp tục hãm sâu, đạt được cũng không phải như mình muốn, vậy thì sẽ thất vọng.
Trên mặt của Vinh Ninh không còn treo nụ cười, đường cong khóe miệng của hắn dị thường cứng rắn băng lãnh.
Hắn đúng là người tốt, thấy đứa trẻ lạc đường, không tìm thấy cha mẹ, phát ra tình thương hiền lành của cha đó là chuyện rất bình thường.
Vẫn là xem cục cưng như đứa bé bình thường mà đối đãi là tốt rồi, vạn nhất thực sự là tình cảm cha con, như vậy trong tương lai, nếu cục cưng không phải là con của mình, mà hắn và cục cưng ly biệt sẽ khiến chính mình càng thêm cảm thấy thống khổ.
"Cục cưng, ngủ đi." Vinh Ninh nói ra âm thanh dịu dàng, từ từ rời khỏi bên giường, yên tĩnh ra khỏi phòng.
Thở dài một hơi nói, "Vẫn nên mau chóng giải thích với Vinh Viễn, tại sao bản thân có thể dễ dàng tha thứ cho đứa em từ nhỏ thương yêu nhất, xử oan chính mình có sở thích luyến đồng?"
Cục cưng đợi đến khi Vinh Ninh đi rồi mới từ từ mở hai mắt ra, giảo hoạt mỉm cười nhìn cửa phòng, nhẹ nhàng đứng lên từ trên giường.
Kéo ba lô ra, từ bên trong móc ra bút vẽ cùng giấy vẽ.
Chữ viết cùng bức tranh có ý nghĩa không rõ vẽ trên giấy dường như chỉ có bé mới có thể hiểu.
Cục cưng nhìn bức tranh mình vẽ ra, tay hướng về nó tạo thành hình chữ 'V'.
Kế hoạch thứ nhất cuối cùng đã thành công.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
"Tôi nói..."
Vinh Ninh vừa mới xuống lầu, thì nhìn thấy Vinh Viễn cầm di động cũng không biết đến cùng là đang gọi điện thoại cho ai.
"Tôi muốn dọn nhà, lập tức, ngay lập tức! Nhanh lên!"
Vinh Viễn tức giận hò hét tắt điện thoại di động, tâm tình phiền muộn đi tới đi lui trong phòng khách.
Tác giả :
Phượng Hiểu Ly