Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 28-8: Tôi có lòng mà không có sức với anh (8)
Rõ ràng... Cô chỉ là không muốn cùng Vinh Ninh tiếp xúc quá nhiều, rõ ràng... Cô căn bản không nghĩ sẽ cùng Vinh Ninh có quan hệ, cô chỉ là muốn quên anh ta, chỉ cần có kết tinh của hai người là Cục Cưng ở bên cạnh cùng cô yên ổn sống qua ngày, không có phân tranh, đau khổ, cuộc sống cứ như thế mà thôi.
Trong phòng, An Bảo Bối cuộn tròn thân thể, nhìn qua lòng bàn chân đã được băng bó kỹ mà ngẩn người, ngoài phòng Vinh Ninh vừa mới tắm xong, trên đầu dùng chiếc khăn lông lau khô tóc, vẫn như cũ ngồi ở trên ghế, yếu ớt nhìn trần nhà, nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần nhà, hai mắt khẽ híp, “Nếu như yêu, xin hãy yêu sâu đậm." Những lời này rốt cuộc là ai đã từng nói?
An Kỳ choáng váng vì chiếc xe đắt tiền bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà, lúc tài xế lễ phép chào cô là An tiểu thư, còn ân cần mở cửa xe cho cô, An Kỳ cảm thấy mình giống như cô bé Lọ Lem tham gia bữa tiệc của hoàng tử vậy.
Ngồi ở ghế sau của xe hơi, An Kỳ sờ sờ chỗ mình ngồi, ghế ngồi lại được làm bằng da thật, cô có cảm giác như đang ở trên mây, rất không chân thật.
Sờ tới sờ lui một lúc lâu, An Kỳ mới rốt cục nhớ tới chiếc xe này đang đưa mình đi đâu, cô ho khan vài tiếng, quay sang phía tài xế lái xe hỏi,“Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Đi đến bệnh viện quân khu thưa An tiểu thư."
Khi nghe được lái xe lễ phép trả lời cô, An Kỳ lại kinh ngạc há to miệng, bệnh viện quân khu, cô mà lại đến nơi đó? Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới bản thân lại có thể đi đến nơi mà người bình thường đều không vào được, An Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ôi trời ơi!" Bây giờ chắc mặt trời còn chưa mọc đi?
Kỳ thật càng khiến cho cô cảm thấy mặt trời chưa mọc chính là chuyện Vinh Ninh làm sao ở cùng một chỗ với An Bảo Bối, rõ ràng hắn ngay cả tên An Bảo Bối cũng không biết, còn tưởng rằng cô ấy tên là Trác Văn Đình nữa chứ, trước kia không thể nào tin được chuyện số mệnh như vậy, sau chuyện lần này phát sinh xem ra về sau cô không muốn tin cũng không được, xem ra An Bảo Bối quả thật vẫn còn vô số mối liên kết với Vinh Ninh, dù sao một người ra nước ngoài tránh né Vinh Ninh nhiều năm như vậy, hiện giờ về nước, thế nhưng chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi có thể cùng Vinh Ninh gặp nhau rất nhiều lần, chạy cũng chạy không thoát, chính là riêng mấy điểm này, cũng không phải chỉ đơn giản dùng hai chữ duyên phận là có thể giải thích.
“Chú tài xế, thật ngại vì làm phiền chú, nhưng có thể cho cháu hỏi chút chuyện không?"
“Không có gì, An tiểu thư xin cô cứ nói."
"Chính là... Đi bệnh viện làm cái gì? An Bảo Bối... A chính là cô gái đi cùng với Vinh Ninh kia chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng?"
"Vị tiểu thư kia bị thương không nặng, chỉ là lòng bàn chân bị cắt phải, mặc dù tôi không phải là bác sĩ, nhưng mà cũng biết rằng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ không có vấn đề quá lớn."
"À... thì ra là như vậy." Chỉ là nếu An Bảo Bối bị thương nặng, giọng nói của Vinh Ninh ở trong điện thoại cũng sẽ không bình thường như vậy.
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Thân là người làm, có lẽ tôi không nên nhiều lời, chỉ là tiểu thư kia bị thương không nặng thế nhưng Ninh đại thiếu gia giống như là bị bệnh cực kì nặng vậy."
"Bệnh? Vinh Ninh ngã bệnh?"
"Đúng vậy An tiểu thư, Vinh đại thiếu gia từ sau lần bị tai nạn xe đó, thân thể vẫn luôn không được tốt, mỗi khi trái gió trở trời đi đứng cũng sẽ khó chịu, hôm nay còn ở bên ngoài mắc mưa, lúc lên xe cũng buồn bã ỉu xìu, phỏng chừng bệnh vô cùng nghiêm trọng, nhưng là vị tiểu thư đi cùng Vinh đại thiếu gia giống như không biết rõ lắm về bệnh tình của Vinh đại thiếu gia, cho dù tôi không phải là lái xe của Vinh đại thiếu gia, nhưng tôi thấy được Vinh đại thiếu gia là người rất tốt, nhìn ngài ấy thành cái dạng kia, tôi cũng cảm thấy rất đau lòng, nếu An tiểu thư là bạn của Vinh đại thiếu gia, không biết rằng có thể khuyên nhủ Vinh đại thiếu gia hay không, cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể của mình."
“..." Thấy An Kỳ trầm mặc không nói lời nào, lái xe nhìn qua kính chiếu hậu nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, An tiểu thư, tôi đã quá nhiều lời rồi."
An Kỳ lúng túng hướng phía lái xe cười cười, cô không nói lời nào, cũng không phải là bởi vì người lái xe nói nhiều, mà là bởi vì điều khác, hóa ra cơ thể Vinh Ninh không tốt như vậy, việc này cô không biết, vậy càng miễn bàn con nhóc ngốc An Bảo Bối kia biết được, khẳng định thái độ của An Bảo Bối đối với Vinh Ninh không tốt, chỉ dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, hiện tại Vinh Ninh còn ngã bệnh, hơn nữa cái tính tình thậm tệ của An Bảo Bối, chẳng phải là vết thương càng thêm nặng sao? Mặc dù trước kia đối với Vinh Ninh không có bao nhiêu hảo cảm, nhưng lần đầu tiên An Kỳ đối Vinh Ninh có cảm giác thương xót.
Xe ôtô đến nơi, An Kỳ nhận lấy cây dù lái xe đưa tới, hướng về phía ông gật đầu nhẹ rồi đi vào.
"Là An Kỳ tiểu thư phải không?"
Mới vừa tới cửa, liền có người mặc đồ y tá thân thiết nghênh đón, An Kỳ cười xấu hổ, “Đúng vậy, tôi là An Kỳ."
"Vậy xin mời đi theo tôi."
"Được." An Kỳ theo y tá đi vào, đánh giá mọi thứ xung quanh, còn tưởng rằng bệnh viện của hắn có cái gì khác biệt, xem ra là cô đã ảo tưởng nơi này thành thần thoại rồi.
Liếc qua đã nhận ra đó là Vinh Ninh, cho dù trên đầu của hắn phủ một cái khăn tắm.
"Là ở chỗ này, chính là người ngồi ở chỗ cửa kia." Y tá chỉ rõ địa điểm, An Kỳ gật nhẹ đầu rồi đi qua, đứng ở bên cạnh Vinh Ninh nói, “Anh làm sao lại mặc đồ bệnh nhân? Chẳng lẽ anh thật sự ngã bệnh?"
Vinh Ninh ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy gương mặt An Kỳ, “Cô đã đến rồi?"
Chỉ là vẫn không cảm thấy Vinh Ninh có cái gì kỳ quái, khi hắn ngẩng đầu lên, An Kỳ bị gương mặt tiều tuỵ vì ngã bệnh của hắn làm cho sợ hãi, “Anh thật sự ngã bệnh?"
"Xuỵt..." Vinh Ninh lấy tay ra hiệu giữ im lặng, An Kỳ lập tức ngậm miệng lại, theo hướng ngón tay Vinh Ninh nhìn lại, thì ra là An Bảo Bối ở bên trong phòng bệnh.
"Nhìn tôi giống ngã bệnh lắm sao?" Vinh Ninh nhẹ giọng hỏi, An Kỳ gật nhẹ đầu nói, “Nếu như có người nói anh không bị bệnh, tôi thấy người đó cần phải đi gặp bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ khoa mắt."
Vinh Ninh nghe thấy lời nói của An Kỳ thì nở nụ cười, “Cô thật biết điều."
"Cám ơn đã khen ngợi, nhưng mà bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Trước tiên anh có thể nói rõ ràng cho tôi được không? Hai người sao lại gặp nhau? Cô ấy làm sao lại bị thương? Anh như thế nào bị bệnh giống như sắp chết?"
"Hiện tại không phải lúc để nói những chuyện này, tôi có chút chống đỡ không nổi, tôi cùng cô ấy đã trải qua rất lâu, tôi nghĩ khi Bảo Bối nhìn thấy cô sẽ đem sự việc đều nói với cô rõ ràng, nhưng mà xin cô đáp ứng tôi một việc được không?"
"Đừng... tốt nhất đừng nói nữa, hiện tại nhìn bộ dạng yếu ớt của anh chẳng khác nào kẻ sắp chết, nếu đem tất cả mọi chuyện kể cho tôi xong, tôi chỉ sợ anh mệt đến mức hộc máu mà chết mất, anh muốn nói với tôi chuyện gì? Tôi phải cân nhắc một chút xem có thể đáp ứng anh hay không nữa."
Vinh Ninh nở nụ cười, vuốt vuốt mặt của mình, nhất là con mắt cố gắng khiến cho nó có tinh thần một chút, “Không có việc gì, chỉ là tôi hy vọng cô đừng nói chuyện tôi bị bệnh cho cô ấy biết."
"Tại sao?" Nếu như đem chuyện Vinh Ninh ngã bệnh nói cho An Bảo Bối biết, không chừng hắn ở trong lòng của cô (ABB) còn có thể thêm chút cảm tình, thật là không hiểu nổi tên đàn ông này, cũng không phải không biết khi An Bảo Bối nhìn thấy hắn, so với trông thấy quỷ có còn khi thấy kinh hãi, thế nhưng lại bỏ qua cơ hội tốt để thể hiện trước An Bảo Bối, việc ngã bệnh này là thủ đoạn tốt nhất dễ dàng lấy được sự thông cảm của An Bảo Bối.
"Tôi chính là không muốn khiến cho Bảo Bối đau lòng, cho nên mới hy vọng cô đừng nói chuyện tôi bị bệnh cho cô ấy biết, huống chi là sức khỏe của tôi không tốt căn bản không có liên quan gì đến cô ấy."
"Ha ha..." An Kỳ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Anh thật là kỳ quái, hiện tại tôi cũng không biết nếu An Bảo Bối biết rõ anh ngã bệnh, đến cùng cô ấy cảm thấy tội lỗi hay không, nếu muốn một lần nữa ở cùng An Bảo Bối, anh không dùng chút thủ đoạn sao được? Thế gian nào có miếng bánh tốt như vậy từ trên trời rơi xuống chứ? Cho dù không phải bạn của anh, thấy anh như vậy, tôi cũng toát mồ hôi, sốt ruột thay anh."
"Cám ơn. “
"Cám ơn cái đầu của anh." Vinh Ninh lễ phép như vậy thật đúng là làm cho An Kỳ có chút không quen, “Bây giờ tôi đi tìm cô ấy, còn anh?"
"Tôi đi xem cô ấy một lát, đã ổn định rồi thì sẽ đi, tôi về phòng nghỉ, vừa mới tiêm thuốc hạ sốt nên hơi mệt chút, cô nhìn mặt tôi rất giống bị bệnh nguy kịch sao?"
An Kỳ lắc đầu nói,."Không phải giống, mà chính là như vậy."
"À." Vinh Ninh có chút khó khăn, An Kỳ đột nhiên cảm thấy Vinh Ninh có chút đáng thương, nhìn thấy gương mặt cô đau dữ dội, “Cố gắng đem hai mắt mở lớn một chút, có thần một chút, thiệt là, ánh mắt đại nhân à, quan trọng nhất là ánh mắt phải sinh động, một khi ngã bệnh, chỉ cần mắt thường cũng có thể nhìn ra." Dường như nhớ tới cái gì, An Kỳ từ trong túi lấy ra một cái kính gọng màu đen, “Cái này là tôi ở chợ đêm bán còn dư lại, anh cầm lấy mang đi, có thể che đi hai mắt."
Vinh Ninh nhận lấy kính đeo lên, “Cám ơn cô, nhìn như vậy đã khá hơn nhiều chứ?"
"Đúng vậy, so với vừa rồi tốt hơn nhiều lắm."
"Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô."
"Không cần, một hai đồng nhỏ mà thôi, tôi còn có thể bỏ ra được, tôi chuẩn bị đi vào, còn có chuyện gì không?"
"Không có. “ An Kỳ gật đầu nhẹ đi vào trong phòng bệnh, cuối cùng nhìn người con trai ngồi ở trên ghế một cái, cái vẻ chán chường của Vinh đại thiếu gia, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy, dù sao cũng không phải là người trong cuộc lúc ấy phát sinh chuyện gì cô cũng không rõ lắm, đáng thương thuộc về đáng thương, đó là chuyện riêng của hai người, cô không nên để ý đến.
"Bảo Bối..." An Kỳ đẩy cửa ra, nhẹ giọng kêu An Bảo Bối đang nằm trên giường, An Bảo Bối dụi dụi mắt, sợ chính mình nhìn lầm, nhưng khi thấy người xuất hiện trước mặt mình là người bạn tốt nhất đời này, An Bảo Bối rốt cục mới dám khẳng định, người này đúng là An Kỳ, “Sao cậu lại tới đây?" Lúc đầu Vinh Ninh nói tìm người đến đón cô về nhà, người này chắc là An Kỳ?
"Ừ, là mình." An Kỳ gãi gãi đầu, mặc dù không có nói với Vinh Ninh nhiều chuyện về An Bảo Bối, nhưng cô vẫn có loại cảm giác phản bội lại bạn bè, làm hại mỗi khi cô nhìn thấy An Bảo Bối lại cảm giác mình là lạ, An Kỳ chú ý tới vết thương ở chân An Bảo Bối, “Như thế nào? Có chuyện gì hay không?"
An Bảo Bối lắc đầu, “Chỉ là bị miểng thủy tinh đâm vào mà thôi, không có chuyện khác, cậu làm sao biết mà đến đây? Chẳng lẽ cậu vẫn luôn liên lạc với người kia?"
Trong lòng An Kỳ biết rõ biết rõ người kia trong miệng An Bảo Bối rốt cuộc là ai, cô cười xấu hổ, nhớ tới cái người sinh bệnh còn ngồi ở chỗ đó với bộ dáng chán nản mãi không chịu đi, “Việc này hơi dài dòng, mình thấy chúng ta hay là để ra ngoài rồi hãy nói." Sớm ra ngoài một chút, tốt nhất làm cho Vinh Ninh sớm một chút cút về phòng bệnh, nhìn hắn nửa chết nửa sống, An Kỳ thật đúng là sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì, bị sốt thành ngu ngốc, hoặc là không cẩn thận liền toi, chính là so với chuyện ngã bệnh càng làm cho người ta cảm thấy kinh khủng hơn.
An Bảo Bối dừng một chút, hiện tại đi về cũng tốt, lúc đi tới cửa nói với Vinh Ninh tiếng xin lỗi, Phương Trạch Tây nói rất đúng, cô không nên đối phó với một người đã từng đã sinh bệnh, lấy bệnh tình ở trước mặt cô nói dối, đối với Vinh Ninh mà nói cũng không công bằng “Được, chúng ta bắt xe về, khuya hôm nay ở lại nhà mình đi." An Bảo Bối nở nụ cười,“Mình cảm thấy cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với mình đúng không?"
Thấy vẻ tươi cười của An Bảo Bối, An Kỳ càng trở nên thêm lúng túng, nụ cười của cô tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài, cái gì gọi là đến nhà cô ấy ngủ chứ? Cô thấy là bị An Bảo Bối tra hỏi mới đúng.
"Được..." An Kỳ kéo dài hơi, Vinh Ninh à, cô thật sự bị hắn hại đến mức thảm thương rồi, có lẽ An Bảo Bối sẽ tuyệt giao với cô cũng không chừng.
"Mình đỡ cậu." An Bảo Bối xuống giường, một chân chống đỡ, An Kỳ đứng ở bên cạnh đỡ lấy cánh tay của cô, trở thành một chân khác của cô, Phương Trạch Tây đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người giật mình trong chốc lát rồi nói “Đang muốn đi sao?"
"Đúng vậy, cám ơn bác sĩ Phương." An Bảo Bối mỉm cười nói lời cảm ơn.
"Không có gì, dù sao cũng không phải là tôi cố ý muốn giúp đỡ cô." Phương Trạch Tây hai tay nhét vào túi ám chỉ nói, An Bảo Bối cúi đầu, hướng Phương Trạch Tây cúi lưng xuống một chút, Phương Trạch Tây mở cửa, chủ động nhường đường.
Vinh Ninh bây giờ thính lực có chút kém, biết rõ đúng là An Bảo Bối muốn đi, hắn cố gắng chống đỡ cơ thể, vịnh vách tường đứng lên, An Bảo Bối cùng An Kỳ sôi nổi ra cửa, An Bảo Bối vẫn luôn cúi đầu, nhìn thấy trước mắt có một đôi chân, đoán chắc chính là Vinh Ninh, cô dừng lại, cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt của hắn.
"Tôi rất xin lỗi vì đã hiểu lầm anh và cũng cám ơn anh hôm nay đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi xin phép đi trước."
Vinh Ninh đưa cánh tay, lại không có giữ lấy tay của cô, ngơ ngẩn nhìn hai người từng bước một từ từ rời đi, An Bảo Bối vẫn không quay đầu lại, An Kỳ quay đầu lại nhìn người đàn ông đáng thương kia mấy lần, cái kính che lại không thể nhìn rõ thần sắc của hắn, từ đầu đến cuối An Bảo Bối cũng không có nhìn qua mặt của hắn một lần, người đàn ông đó hiện tại nhất định là đau khổ muốn chết đi?
"Người cũng đã đi rồi, hiện tại anh nên chết tâm đi?" Phương Trạch Tây đem tay đặt lên vai Vinh Ninh, lắc đầu than thở, “Ừ...." Vinh Ninh uể oải đáp một tiếng, trước khi ngất xỉu còn có thể nhìn thấy gương mặt cô gái đó đối với hắn mà nói đã tính là chuyện rất hạnh phúc, như vậy cũng đủ rồi.
Phương Trạch Tây nhìn thấy Vinh Ninh thở phào nhẹ nhõm rồi ngất xỉu trước mặt hắn, đỡ lấy cơ thể lảo đảo sắp ngã.
Tại sao phải như vậy? Cho dù là người đàn ông bướng bỉnh cũng không đơn giản như vậy là có thể buông tay, nâng thân thể của hắn, đi về phòng bệnh vốn là của hắn, không quan tâm là có thô bạo hay không liền ném Vinh Ninh lên giường bệnh, “Bắt đầu từ bây giờ, anh nên đàng hoàng làm bệnh nhân đi, anh Ba..." Lời nói cuối cùng bị Phương Trạch Tây kéo thật dài, mang theo chút thở dài, người này thật là hết cách với hắn.
An Bảo Bối ra cửa bệnh viện, mới vừa tới cửa, tự nhiên có người đưa cho cây dù.
"Mời lên xe, Vinh đại thiếu gia có căn dặn tôi đưa hai vị về nhà." Lái xe vẫn lễ phép như cũ, giọng nói không nhanh không chậm.
"Không cần đâu." An Bảo Bối mở miệng nói, “Tự chúng tôi bắt xe về nhà được."
"Nhưng mà..." Trên mặt lái xe lộ vẻ khó xử.
An Kỳ nhìn sang An Bảo Bối rồi lại nhìn lái xe một chút, kéo tay An Bảo Bối đi về phía xe Vinh Ninh đã an bài.
"An Kỳ..."
"Được rồi được rồi, coi như cậu ghê tởm Vinh Ninh, nhưng cậu cũng không thể khiến chú lái xe khó xử chứ? Chú ấy có lỗi gì?"
Tuy lời An Kỳ nói là đúng, “Nhưng mà... “
"Cậu mau vào đi, đừng vẽ vời." An Kỳ dứt khoát đè đầu An Bảo Bối trực tiếp ấn cô vào trong xe, nhanh chóng đóng cửa xe lại, hài lòng phủi tay nói,“Cứ như vậy, tài xế lái xe đi!"
"Vâng, cám ơn cô."
An Kỳ lắc đầu cười, “Không cần khách sáo với tôi như vậy." An Kỳ ngồi lên chỗ ngồi phía trước, thông qua kính chiếu hậu thấy rõ ràng trên mặt An Bảo Bối hiện lên vẻ bất mãn, An Kỳ đảo hai mắt, nhìn về nơi khác, thấy trong lời nói của An Bảo Bối, cô có cảm giác mình đã gây ra một tội ác rất nghiêm trọng vậy, ông trời ơi, rõ ràng cô cũng chỉ là...
Haizz, vừa nghĩ tới Vinh Ninh lại đáng thương như vậy, An Bảo Bối quả thật không tồi, không cảm kích, bất kể là giọng nói hay là thái độ đều xen lẫn địch ý thật sâu, một người ngoài như cô thấy cũng tâm tư rối bời, cũng chỉ là ngồi xe về nhà mà thôi, cần gì phải như vậy chứ?
"An Kỳ..."
"Không phải là mình nói, An Bảo Bối." An Kỳ gãi gãi mặt, cô đang suy nghĩ sắp xếp lại lời nói, “Đừng nói Vinh Ninh cùng cậu có một mối quan hệ khác, lấy chính cậu mà nói, hôm nay nếu như cậu cùng Vinh Ninh là người xa lạ, cậu hiện tại chính là Vinh Ninh, có tiền, có xe, có nhà, có quyền, cậu có để cho hai người con gái hơn nửa đêm tự mình về nhà hay không? Lỡ như dọc đường có chuyện gì đã xảy ra, ai có thể gánh vác trách nhiệm? Trong lòng Vinh Ninh nghĩ như thế nào?"
"Mình..." An Bảo Bối nhìn ra ngoài xe, “Mình biết rõ chuyện này, nhưng chính là như vậy mình mới không muốn làm phiền anh ta."
"Cậu..."
“An Kỳ, cậu biết không? Nhân lúc tớ còn có thể lạnh lùng vô tình, thì cố gắng để cho tớ dứt khoát kết thúc chuyện này đi."
Trong phòng, An Bảo Bối cuộn tròn thân thể, nhìn qua lòng bàn chân đã được băng bó kỹ mà ngẩn người, ngoài phòng Vinh Ninh vừa mới tắm xong, trên đầu dùng chiếc khăn lông lau khô tóc, vẫn như cũ ngồi ở trên ghế, yếu ớt nhìn trần nhà, nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần nhà, hai mắt khẽ híp, “Nếu như yêu, xin hãy yêu sâu đậm." Những lời này rốt cuộc là ai đã từng nói?
An Kỳ choáng váng vì chiếc xe đắt tiền bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà, lúc tài xế lễ phép chào cô là An tiểu thư, còn ân cần mở cửa xe cho cô, An Kỳ cảm thấy mình giống như cô bé Lọ Lem tham gia bữa tiệc của hoàng tử vậy.
Ngồi ở ghế sau của xe hơi, An Kỳ sờ sờ chỗ mình ngồi, ghế ngồi lại được làm bằng da thật, cô có cảm giác như đang ở trên mây, rất không chân thật.
Sờ tới sờ lui một lúc lâu, An Kỳ mới rốt cục nhớ tới chiếc xe này đang đưa mình đi đâu, cô ho khan vài tiếng, quay sang phía tài xế lái xe hỏi,“Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Đi đến bệnh viện quân khu thưa An tiểu thư."
Khi nghe được lái xe lễ phép trả lời cô, An Kỳ lại kinh ngạc há to miệng, bệnh viện quân khu, cô mà lại đến nơi đó? Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới bản thân lại có thể đi đến nơi mà người bình thường đều không vào được, An Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ôi trời ơi!" Bây giờ chắc mặt trời còn chưa mọc đi?
Kỳ thật càng khiến cho cô cảm thấy mặt trời chưa mọc chính là chuyện Vinh Ninh làm sao ở cùng một chỗ với An Bảo Bối, rõ ràng hắn ngay cả tên An Bảo Bối cũng không biết, còn tưởng rằng cô ấy tên là Trác Văn Đình nữa chứ, trước kia không thể nào tin được chuyện số mệnh như vậy, sau chuyện lần này phát sinh xem ra về sau cô không muốn tin cũng không được, xem ra An Bảo Bối quả thật vẫn còn vô số mối liên kết với Vinh Ninh, dù sao một người ra nước ngoài tránh né Vinh Ninh nhiều năm như vậy, hiện giờ về nước, thế nhưng chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi có thể cùng Vinh Ninh gặp nhau rất nhiều lần, chạy cũng chạy không thoát, chính là riêng mấy điểm này, cũng không phải chỉ đơn giản dùng hai chữ duyên phận là có thể giải thích.
“Chú tài xế, thật ngại vì làm phiền chú, nhưng có thể cho cháu hỏi chút chuyện không?"
“Không có gì, An tiểu thư xin cô cứ nói."
"Chính là... Đi bệnh viện làm cái gì? An Bảo Bối... A chính là cô gái đi cùng với Vinh Ninh kia chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng?"
"Vị tiểu thư kia bị thương không nặng, chỉ là lòng bàn chân bị cắt phải, mặc dù tôi không phải là bác sĩ, nhưng mà cũng biết rằng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ không có vấn đề quá lớn."
"À... thì ra là như vậy." Chỉ là nếu An Bảo Bối bị thương nặng, giọng nói của Vinh Ninh ở trong điện thoại cũng sẽ không bình thường như vậy.
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Thân là người làm, có lẽ tôi không nên nhiều lời, chỉ là tiểu thư kia bị thương không nặng thế nhưng Ninh đại thiếu gia giống như là bị bệnh cực kì nặng vậy."
"Bệnh? Vinh Ninh ngã bệnh?"
"Đúng vậy An tiểu thư, Vinh đại thiếu gia từ sau lần bị tai nạn xe đó, thân thể vẫn luôn không được tốt, mỗi khi trái gió trở trời đi đứng cũng sẽ khó chịu, hôm nay còn ở bên ngoài mắc mưa, lúc lên xe cũng buồn bã ỉu xìu, phỏng chừng bệnh vô cùng nghiêm trọng, nhưng là vị tiểu thư đi cùng Vinh đại thiếu gia giống như không biết rõ lắm về bệnh tình của Vinh đại thiếu gia, cho dù tôi không phải là lái xe của Vinh đại thiếu gia, nhưng tôi thấy được Vinh đại thiếu gia là người rất tốt, nhìn ngài ấy thành cái dạng kia, tôi cũng cảm thấy rất đau lòng, nếu An tiểu thư là bạn của Vinh đại thiếu gia, không biết rằng có thể khuyên nhủ Vinh đại thiếu gia hay không, cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể của mình."
“..." Thấy An Kỳ trầm mặc không nói lời nào, lái xe nhìn qua kính chiếu hậu nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, An tiểu thư, tôi đã quá nhiều lời rồi."
An Kỳ lúng túng hướng phía lái xe cười cười, cô không nói lời nào, cũng không phải là bởi vì người lái xe nói nhiều, mà là bởi vì điều khác, hóa ra cơ thể Vinh Ninh không tốt như vậy, việc này cô không biết, vậy càng miễn bàn con nhóc ngốc An Bảo Bối kia biết được, khẳng định thái độ của An Bảo Bối đối với Vinh Ninh không tốt, chỉ dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, hiện tại Vinh Ninh còn ngã bệnh, hơn nữa cái tính tình thậm tệ của An Bảo Bối, chẳng phải là vết thương càng thêm nặng sao? Mặc dù trước kia đối với Vinh Ninh không có bao nhiêu hảo cảm, nhưng lần đầu tiên An Kỳ đối Vinh Ninh có cảm giác thương xót.
Xe ôtô đến nơi, An Kỳ nhận lấy cây dù lái xe đưa tới, hướng về phía ông gật đầu nhẹ rồi đi vào.
"Là An Kỳ tiểu thư phải không?"
Mới vừa tới cửa, liền có người mặc đồ y tá thân thiết nghênh đón, An Kỳ cười xấu hổ, “Đúng vậy, tôi là An Kỳ."
"Vậy xin mời đi theo tôi."
"Được." An Kỳ theo y tá đi vào, đánh giá mọi thứ xung quanh, còn tưởng rằng bệnh viện của hắn có cái gì khác biệt, xem ra là cô đã ảo tưởng nơi này thành thần thoại rồi.
Liếc qua đã nhận ra đó là Vinh Ninh, cho dù trên đầu của hắn phủ một cái khăn tắm.
"Là ở chỗ này, chính là người ngồi ở chỗ cửa kia." Y tá chỉ rõ địa điểm, An Kỳ gật nhẹ đầu rồi đi qua, đứng ở bên cạnh Vinh Ninh nói, “Anh làm sao lại mặc đồ bệnh nhân? Chẳng lẽ anh thật sự ngã bệnh?"
Vinh Ninh ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy gương mặt An Kỳ, “Cô đã đến rồi?"
Chỉ là vẫn không cảm thấy Vinh Ninh có cái gì kỳ quái, khi hắn ngẩng đầu lên, An Kỳ bị gương mặt tiều tuỵ vì ngã bệnh của hắn làm cho sợ hãi, “Anh thật sự ngã bệnh?"
"Xuỵt..." Vinh Ninh lấy tay ra hiệu giữ im lặng, An Kỳ lập tức ngậm miệng lại, theo hướng ngón tay Vinh Ninh nhìn lại, thì ra là An Bảo Bối ở bên trong phòng bệnh.
"Nhìn tôi giống ngã bệnh lắm sao?" Vinh Ninh nhẹ giọng hỏi, An Kỳ gật nhẹ đầu nói, “Nếu như có người nói anh không bị bệnh, tôi thấy người đó cần phải đi gặp bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ khoa mắt."
Vinh Ninh nghe thấy lời nói của An Kỳ thì nở nụ cười, “Cô thật biết điều."
"Cám ơn đã khen ngợi, nhưng mà bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Trước tiên anh có thể nói rõ ràng cho tôi được không? Hai người sao lại gặp nhau? Cô ấy làm sao lại bị thương? Anh như thế nào bị bệnh giống như sắp chết?"
"Hiện tại không phải lúc để nói những chuyện này, tôi có chút chống đỡ không nổi, tôi cùng cô ấy đã trải qua rất lâu, tôi nghĩ khi Bảo Bối nhìn thấy cô sẽ đem sự việc đều nói với cô rõ ràng, nhưng mà xin cô đáp ứng tôi một việc được không?"
"Đừng... tốt nhất đừng nói nữa, hiện tại nhìn bộ dạng yếu ớt của anh chẳng khác nào kẻ sắp chết, nếu đem tất cả mọi chuyện kể cho tôi xong, tôi chỉ sợ anh mệt đến mức hộc máu mà chết mất, anh muốn nói với tôi chuyện gì? Tôi phải cân nhắc một chút xem có thể đáp ứng anh hay không nữa."
Vinh Ninh nở nụ cười, vuốt vuốt mặt của mình, nhất là con mắt cố gắng khiến cho nó có tinh thần một chút, “Không có việc gì, chỉ là tôi hy vọng cô đừng nói chuyện tôi bị bệnh cho cô ấy biết."
"Tại sao?" Nếu như đem chuyện Vinh Ninh ngã bệnh nói cho An Bảo Bối biết, không chừng hắn ở trong lòng của cô (ABB) còn có thể thêm chút cảm tình, thật là không hiểu nổi tên đàn ông này, cũng không phải không biết khi An Bảo Bối nhìn thấy hắn, so với trông thấy quỷ có còn khi thấy kinh hãi, thế nhưng lại bỏ qua cơ hội tốt để thể hiện trước An Bảo Bối, việc ngã bệnh này là thủ đoạn tốt nhất dễ dàng lấy được sự thông cảm của An Bảo Bối.
"Tôi chính là không muốn khiến cho Bảo Bối đau lòng, cho nên mới hy vọng cô đừng nói chuyện tôi bị bệnh cho cô ấy biết, huống chi là sức khỏe của tôi không tốt căn bản không có liên quan gì đến cô ấy."
"Ha ha..." An Kỳ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Anh thật là kỳ quái, hiện tại tôi cũng không biết nếu An Bảo Bối biết rõ anh ngã bệnh, đến cùng cô ấy cảm thấy tội lỗi hay không, nếu muốn một lần nữa ở cùng An Bảo Bối, anh không dùng chút thủ đoạn sao được? Thế gian nào có miếng bánh tốt như vậy từ trên trời rơi xuống chứ? Cho dù không phải bạn của anh, thấy anh như vậy, tôi cũng toát mồ hôi, sốt ruột thay anh."
"Cám ơn. “
"Cám ơn cái đầu của anh." Vinh Ninh lễ phép như vậy thật đúng là làm cho An Kỳ có chút không quen, “Bây giờ tôi đi tìm cô ấy, còn anh?"
"Tôi đi xem cô ấy một lát, đã ổn định rồi thì sẽ đi, tôi về phòng nghỉ, vừa mới tiêm thuốc hạ sốt nên hơi mệt chút, cô nhìn mặt tôi rất giống bị bệnh nguy kịch sao?"
An Kỳ lắc đầu nói,."Không phải giống, mà chính là như vậy."
"À." Vinh Ninh có chút khó khăn, An Kỳ đột nhiên cảm thấy Vinh Ninh có chút đáng thương, nhìn thấy gương mặt cô đau dữ dội, “Cố gắng đem hai mắt mở lớn một chút, có thần một chút, thiệt là, ánh mắt đại nhân à, quan trọng nhất là ánh mắt phải sinh động, một khi ngã bệnh, chỉ cần mắt thường cũng có thể nhìn ra." Dường như nhớ tới cái gì, An Kỳ từ trong túi lấy ra một cái kính gọng màu đen, “Cái này là tôi ở chợ đêm bán còn dư lại, anh cầm lấy mang đi, có thể che đi hai mắt."
Vinh Ninh nhận lấy kính đeo lên, “Cám ơn cô, nhìn như vậy đã khá hơn nhiều chứ?"
"Đúng vậy, so với vừa rồi tốt hơn nhiều lắm."
"Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô."
"Không cần, một hai đồng nhỏ mà thôi, tôi còn có thể bỏ ra được, tôi chuẩn bị đi vào, còn có chuyện gì không?"
"Không có. “ An Kỳ gật đầu nhẹ đi vào trong phòng bệnh, cuối cùng nhìn người con trai ngồi ở trên ghế một cái, cái vẻ chán chường của Vinh đại thiếu gia, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy, dù sao cũng không phải là người trong cuộc lúc ấy phát sinh chuyện gì cô cũng không rõ lắm, đáng thương thuộc về đáng thương, đó là chuyện riêng của hai người, cô không nên để ý đến.
"Bảo Bối..." An Kỳ đẩy cửa ra, nhẹ giọng kêu An Bảo Bối đang nằm trên giường, An Bảo Bối dụi dụi mắt, sợ chính mình nhìn lầm, nhưng khi thấy người xuất hiện trước mặt mình là người bạn tốt nhất đời này, An Bảo Bối rốt cục mới dám khẳng định, người này đúng là An Kỳ, “Sao cậu lại tới đây?" Lúc đầu Vinh Ninh nói tìm người đến đón cô về nhà, người này chắc là An Kỳ?
"Ừ, là mình." An Kỳ gãi gãi đầu, mặc dù không có nói với Vinh Ninh nhiều chuyện về An Bảo Bối, nhưng cô vẫn có loại cảm giác phản bội lại bạn bè, làm hại mỗi khi cô nhìn thấy An Bảo Bối lại cảm giác mình là lạ, An Kỳ chú ý tới vết thương ở chân An Bảo Bối, “Như thế nào? Có chuyện gì hay không?"
An Bảo Bối lắc đầu, “Chỉ là bị miểng thủy tinh đâm vào mà thôi, không có chuyện khác, cậu làm sao biết mà đến đây? Chẳng lẽ cậu vẫn luôn liên lạc với người kia?"
Trong lòng An Kỳ biết rõ biết rõ người kia trong miệng An Bảo Bối rốt cuộc là ai, cô cười xấu hổ, nhớ tới cái người sinh bệnh còn ngồi ở chỗ đó với bộ dáng chán nản mãi không chịu đi, “Việc này hơi dài dòng, mình thấy chúng ta hay là để ra ngoài rồi hãy nói." Sớm ra ngoài một chút, tốt nhất làm cho Vinh Ninh sớm một chút cút về phòng bệnh, nhìn hắn nửa chết nửa sống, An Kỳ thật đúng là sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì, bị sốt thành ngu ngốc, hoặc là không cẩn thận liền toi, chính là so với chuyện ngã bệnh càng làm cho người ta cảm thấy kinh khủng hơn.
An Bảo Bối dừng một chút, hiện tại đi về cũng tốt, lúc đi tới cửa nói với Vinh Ninh tiếng xin lỗi, Phương Trạch Tây nói rất đúng, cô không nên đối phó với một người đã từng đã sinh bệnh, lấy bệnh tình ở trước mặt cô nói dối, đối với Vinh Ninh mà nói cũng không công bằng “Được, chúng ta bắt xe về, khuya hôm nay ở lại nhà mình đi." An Bảo Bối nở nụ cười,“Mình cảm thấy cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với mình đúng không?"
Thấy vẻ tươi cười của An Bảo Bối, An Kỳ càng trở nên thêm lúng túng, nụ cười của cô tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài, cái gì gọi là đến nhà cô ấy ngủ chứ? Cô thấy là bị An Bảo Bối tra hỏi mới đúng.
"Được..." An Kỳ kéo dài hơi, Vinh Ninh à, cô thật sự bị hắn hại đến mức thảm thương rồi, có lẽ An Bảo Bối sẽ tuyệt giao với cô cũng không chừng.
"Mình đỡ cậu." An Bảo Bối xuống giường, một chân chống đỡ, An Kỳ đứng ở bên cạnh đỡ lấy cánh tay của cô, trở thành một chân khác của cô, Phương Trạch Tây đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người giật mình trong chốc lát rồi nói “Đang muốn đi sao?"
"Đúng vậy, cám ơn bác sĩ Phương." An Bảo Bối mỉm cười nói lời cảm ơn.
"Không có gì, dù sao cũng không phải là tôi cố ý muốn giúp đỡ cô." Phương Trạch Tây hai tay nhét vào túi ám chỉ nói, An Bảo Bối cúi đầu, hướng Phương Trạch Tây cúi lưng xuống một chút, Phương Trạch Tây mở cửa, chủ động nhường đường.
Vinh Ninh bây giờ thính lực có chút kém, biết rõ đúng là An Bảo Bối muốn đi, hắn cố gắng chống đỡ cơ thể, vịnh vách tường đứng lên, An Bảo Bối cùng An Kỳ sôi nổi ra cửa, An Bảo Bối vẫn luôn cúi đầu, nhìn thấy trước mắt có một đôi chân, đoán chắc chính là Vinh Ninh, cô dừng lại, cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt của hắn.
"Tôi rất xin lỗi vì đã hiểu lầm anh và cũng cám ơn anh hôm nay đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi xin phép đi trước."
Vinh Ninh đưa cánh tay, lại không có giữ lấy tay của cô, ngơ ngẩn nhìn hai người từng bước một từ từ rời đi, An Bảo Bối vẫn không quay đầu lại, An Kỳ quay đầu lại nhìn người đàn ông đáng thương kia mấy lần, cái kính che lại không thể nhìn rõ thần sắc của hắn, từ đầu đến cuối An Bảo Bối cũng không có nhìn qua mặt của hắn một lần, người đàn ông đó hiện tại nhất định là đau khổ muốn chết đi?
"Người cũng đã đi rồi, hiện tại anh nên chết tâm đi?" Phương Trạch Tây đem tay đặt lên vai Vinh Ninh, lắc đầu than thở, “Ừ...." Vinh Ninh uể oải đáp một tiếng, trước khi ngất xỉu còn có thể nhìn thấy gương mặt cô gái đó đối với hắn mà nói đã tính là chuyện rất hạnh phúc, như vậy cũng đủ rồi.
Phương Trạch Tây nhìn thấy Vinh Ninh thở phào nhẹ nhõm rồi ngất xỉu trước mặt hắn, đỡ lấy cơ thể lảo đảo sắp ngã.
Tại sao phải như vậy? Cho dù là người đàn ông bướng bỉnh cũng không đơn giản như vậy là có thể buông tay, nâng thân thể của hắn, đi về phòng bệnh vốn là của hắn, không quan tâm là có thô bạo hay không liền ném Vinh Ninh lên giường bệnh, “Bắt đầu từ bây giờ, anh nên đàng hoàng làm bệnh nhân đi, anh Ba..." Lời nói cuối cùng bị Phương Trạch Tây kéo thật dài, mang theo chút thở dài, người này thật là hết cách với hắn.
An Bảo Bối ra cửa bệnh viện, mới vừa tới cửa, tự nhiên có người đưa cho cây dù.
"Mời lên xe, Vinh đại thiếu gia có căn dặn tôi đưa hai vị về nhà." Lái xe vẫn lễ phép như cũ, giọng nói không nhanh không chậm.
"Không cần đâu." An Bảo Bối mở miệng nói, “Tự chúng tôi bắt xe về nhà được."
"Nhưng mà..." Trên mặt lái xe lộ vẻ khó xử.
An Kỳ nhìn sang An Bảo Bối rồi lại nhìn lái xe một chút, kéo tay An Bảo Bối đi về phía xe Vinh Ninh đã an bài.
"An Kỳ..."
"Được rồi được rồi, coi như cậu ghê tởm Vinh Ninh, nhưng cậu cũng không thể khiến chú lái xe khó xử chứ? Chú ấy có lỗi gì?"
Tuy lời An Kỳ nói là đúng, “Nhưng mà... “
"Cậu mau vào đi, đừng vẽ vời." An Kỳ dứt khoát đè đầu An Bảo Bối trực tiếp ấn cô vào trong xe, nhanh chóng đóng cửa xe lại, hài lòng phủi tay nói,“Cứ như vậy, tài xế lái xe đi!"
"Vâng, cám ơn cô."
An Kỳ lắc đầu cười, “Không cần khách sáo với tôi như vậy." An Kỳ ngồi lên chỗ ngồi phía trước, thông qua kính chiếu hậu thấy rõ ràng trên mặt An Bảo Bối hiện lên vẻ bất mãn, An Kỳ đảo hai mắt, nhìn về nơi khác, thấy trong lời nói của An Bảo Bối, cô có cảm giác mình đã gây ra một tội ác rất nghiêm trọng vậy, ông trời ơi, rõ ràng cô cũng chỉ là...
Haizz, vừa nghĩ tới Vinh Ninh lại đáng thương như vậy, An Bảo Bối quả thật không tồi, không cảm kích, bất kể là giọng nói hay là thái độ đều xen lẫn địch ý thật sâu, một người ngoài như cô thấy cũng tâm tư rối bời, cũng chỉ là ngồi xe về nhà mà thôi, cần gì phải như vậy chứ?
"An Kỳ..."
"Không phải là mình nói, An Bảo Bối." An Kỳ gãi gãi mặt, cô đang suy nghĩ sắp xếp lại lời nói, “Đừng nói Vinh Ninh cùng cậu có một mối quan hệ khác, lấy chính cậu mà nói, hôm nay nếu như cậu cùng Vinh Ninh là người xa lạ, cậu hiện tại chính là Vinh Ninh, có tiền, có xe, có nhà, có quyền, cậu có để cho hai người con gái hơn nửa đêm tự mình về nhà hay không? Lỡ như dọc đường có chuyện gì đã xảy ra, ai có thể gánh vác trách nhiệm? Trong lòng Vinh Ninh nghĩ như thế nào?"
"Mình..." An Bảo Bối nhìn ra ngoài xe, “Mình biết rõ chuyện này, nhưng chính là như vậy mình mới không muốn làm phiền anh ta."
"Cậu..."
“An Kỳ, cậu biết không? Nhân lúc tớ còn có thể lạnh lùng vô tình, thì cố gắng để cho tớ dứt khoát kết thúc chuyện này đi."
Tác giả :
Phượng Hiểu Ly