Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 24-5: Thật đúng lúc cô cũng tới xem mắt à (5)
Edit: Mẫu Tử Song Linh
Beta: Đào
Nhưng mà, bước đầu tiên nói thì rất dễ dàng, viết ra rồi mới nói nên vậy, nhưng khi hắn đến thì trở nên thật khó khăn, cuối cùng phải nói cái gì trước? Cô hoàn toàn không biết. Nếu theo chiều hướng tốt, sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, nhưng nếu theo chiều hướng xấu, thì không khí sẽ càng thêm ngột ngạt, mà cũng sẽ làm cho đối phương dễ bị tổn thương.
Hiện tại An Bảo Bối còn đang nghĩ đủ thứ, nghĩ đi nghĩ lại xem rốt cuộc nói gì mới có thể phá bỏ bầu không khí ngột ngạt này, cuối cùng người đàn ông ngồi đối diện cô cũng lên tiếng, “ Xin chào, tôi tới để xem mắt."
“Hả?" An Bảo Bối ngơ ngác nhìn anh ta, nói như vậy thật sự khiến cô rất bất ngờ, hiện tại cô không biết phải đáp lại anh ta như thế nào.
“Tên khốn đó, chắc chắn não của hắn bị cửa kẹp rồi, hay là bị lừa đá, kia là kiểu nói chuyện gì vậy?" Quản gia Bonaparte khó khăn trấn an Trác Nhất Phong xong thì ông lại nói câu đó khiến Trác Nhất Phong trở nên cực kỳ kích động, quản gia Bonaparte lần nữa nói giúp anh ta, “Ông chủ, dù sao đây cũng chỉ là bắt đầu. Vừa rồi chẳng phải không khí rất ngột ngạt sao? Tôi nghĩ người đàn ông kia là lần đầu đi xem mắt, ngài nhìn đôi mắt của hắn xem, vừa nãy khi nói chuyện thì mắt đảo qua đảo lại, đó rõ ràng là biểu hiện của sự hồi hộp."
“Nếu hắn hồi hộp thì phải thể hiện ra ngoài, giả bộ bình tĩnh như thế làm gì? Hại tôi nghĩ hắn dám khinh thường Bảo Bối của tôi!"
“Ông chủ, không phải tôi đã nói ngài quá mức kích động hay sao, ít nhất tiểu thư cũng đã thực hiện bước đầu tiên rồi." Quản gia Bonaparte chỉ tay về phía An Bảo Bối, “Ngài xem đi, tiểu thư cũng đã hết hồi hộp, hiện tại cô ấy còn đang cười kia kìa, chứng tỏ cô ấy đã biết phải đáp lại người đàn ông xa lạ đang ở cùng mình như thế nào rồi."
Trác Nhất Phong nhìn theo ngón tay ông, quả nhiên đúng như lời của quản gia Bonaparte.
An Bảo Bối cười ha ha, ngại ngùng đưa ngón tay lên môi, tuy cô cười với anh ta, nhưng vẫn chưa biết rốt cuộc phải đáp lại anh ta như thế nào, cô cũng chỉ vừa mới hiểu được anh ta đang nói cái gì thôi mà, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là nở nụ cười ngốc nghếch, “Anh tới để xem mắt sao? Thực sự tôi cũng vậy… chúng ta thật có duyên."
Người đàn ông đối diện nhìn cô một cái, sau đó yên lặng uống cà phê, An Bảo Bối trừng mắt nhìn anh ta, nụ cười trên mặt cũng lập tức đông cứng, thực sự hai người nói chuyện với nhau không dễ dàng, mới chỉ nói có một câu, không khí lại ngột ngạt như cũ rồi, ai có thể nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì không, vừa nãy cô nói cái gì sai sao? An Bảo Bối học theo anh ta im lặng ngồi uống cà phê, cô khó khăn chọn chủ đề nói chuyện, cuối cùng bầu không khí ngột ngạt xấu hổ này cũng kết thúc.
“Chuyện gì đang xảy ra? Không phải ông nói con bé đã bắt đầu kế hoạch sao? Nếu như thế thì bầu không khí trầm lặng, dáng vẻ yên lặng của hai người họ là gì? Chuyện gì đang xảy ra thế?" Trác Nhất Phong không kìm chế được, như nổi điên lay bả vai quản gia Bonaparte.
“Ông chủ… Ông chủ…" Ông cảm thấy cực kỳ chóng mặt.
Những vị khách ngồi xung quanh đã sớm cảm thấy hai người khách ngồi nơi đó bất thường, bây giờ họ lại phát ra âm thanh như vậy, rất nhiều ánh mắt kỳ quái phóng tới chỗ đó, thấy thế Trác Nhất Phong dừng lại lập tức, xấu hổ ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng ngồi ngay ngắn lại chỗ mình.
An Bảo Bối có chút đau đầu, người thương yêu cô nhất, cũng là người đau vì cô là Trác Nhất Phong, còn người đứng thứ hai là người cô yêu, anh ta để lại tiền ở bàn rồi đứng dậy để tạm biệt, sau lưng cô truyền đến một giọng nói, “Ông già kia là ai? Từ bao giờ nhà hàng Hoàng Đình lại trở thành cái chợ ồn ào như vậy?"
“Uống cà phê của cô đi, làm phiền đến tôi rồi đấy!"
An Bảo Bối khó hiểu, tại sao giọng nói sau lưng cô lại quen thuộc đến thế?
“Ngài muốn chúng tôi nói ra anh ta có quan hệ gì với vị tiểu thư mà anh ta đã quên chứ gì?"
“Xin lỗi, sau khi chia tay với anh ta tôi liền ra nước ngoài, nên anh ta có bạn gái nào nữa thì tôi không biết."
“Tôi cũng thế, vị tiểu thư này cũng là lần đầu tiên tôi gặp, thậm chí tên tôi cũng không biết."
“A!" Cô gái ăn mặc đúng mốt bây giờ mở miệng hỏi phu nhân kia, “Đúng rồi, cô quen anh ta khi nào?"
“Mùa thu chín năm trước."
“Tôi thì là mùa đông chín năm trước, xem ra tôi quen anh ta muộn hơn cô."
“Haha." Phu nhân kia cười, tôi nghĩ khi anh ta quen tôi thì cũng đang quen người khác, lại nói, người điều tra của Vinh đại thiếu gia rất giống với FBI.
Niếp Minh mỉm cười nhìn hai cô gái ngồi đối diện mình, cá nhân hai người bọn họ vẫn còn oán giận đối với Vinh Ninh, nên lời họ vừa nói, tuyệt đối không phải khích lệ hắn.
Mãi đến khi hai cô gái kia nói chuyện cũ xong, Vinh Ninh mới mở miệng nói, “Hôm nay mời các cô đến đây không phải là để nghe các cô nói cảm nhận bản thân về họ tên và tin tức của tôi, việc của cô gái kia, ít nhất tôi tra cũng sẽ có chút manh mối, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tôi và các cô quen nhau, có người nào đe doạ các cô không?"
“Đe doạ?" Hai cô gái kia đồng loạt nhìn nhau.
“Đúng vậy, ví dụ như có ai đó hẹn các cô ra, bắt các cô nói sai tên của tôi, vì để các cô lừa tôi, cho các cô tiền của, hoặc dùng chút thủ đoạn nhỏ."
“Việc này…" Cô gái ăn mặc thời thượng móc một điếu thuốc ra, nhìn Vinh Ninh một cái, Vinh Ninh tỏ vẻ không ngại, cô ta ngậm nó trong miệng, đem nó đốt lên, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Có rất nhiều, không nhớ hết."
“Tôi cũng thế."
Vinh Ninh hơi hạ mi mắt xuống.
“Vinh đại thiếu gia, nếu con người phải đối mặt với việc này nhiều lần thì dần dần sẽ không có cảm giác, nếu như anh biết lúc đó chúng tôi bị người khác đe doạ, anh cũng không quan tâm nhiều lắm, anh xem, phụ nữ vì đàn ông mà ghen tuông, thật sự rất thú vị." Cô gái đó dụi điếu thuốc, giọng nói mang theo ý chế giễu….
“Xem ra các cô không nói cho tôi tin tức chính xác được rồi." Vinh Ninh chậm rãi mở mắt, khoé miệng hơi cong lên, đôi mắt cũng cong cong, nhìn như trăng lưỡi liềm.
“…" Cô gái vừa nãy vẫn còn đang cười nhạo hắn, nhìn thấy bộ dáng tươi cười đó, lập tức rũ mi mắt xuống, cắn cắn môi, “Tôi là nghệ sĩ, năm đó khi quen anh, bởi vì kiêu ngạo nên đắc tội với không ít người, đương nhiên có rất nhiều người lén đâm tôi sau lưng, tên của họ thực sự tôi không nhớ, nhưng vẫn còn nhớ được vài người lòng dạ độc ác." Cô gái móc từ trong túi sách ra bút với giấy, viết tên mấy người đó ra, sau đó đưa cho Vinh Ninh, “Tôi cố nhớ cũng chỉ có từng này người thôi."
Vinh Ninh nhìn hẳn hoi lần nữa, nhìn tờ giấy có ghi tên những người đó, nghĩ ngợi một chút, mở miệng phá bỏ bầu không khí im lặng này, “Thực sự hôm nay tôi phải cảm ơn hai người rất nhiều, đối với việc tôi đã quên mất chuyện của hai người thì tôi xin lỗi, những gì tôi làm đã tổn thương hai người rồi." Lần thứ hai lời khách sáo được thốt ra từ miệng của Vinh Ninh, thực sự là rất không bình thường.
“Không sao, tôi hy vọng anh có thể tìm lại trí nhớ của mình." Cả hai bên đều cúi chào nhau, bầu không khí vẫn bất thường như cũ, Niếp Minh tẻ nhạt ngáp một cái, “Thật sự anh thấy được bầu không khí khi kết thân hữu nghị đấy."
“Có thể chúng ta đã nói tất cả, nếu như anh còn muốn nói cái gì, chúng ta có thể liên hệ sau."
“Nếu tôi nhớ được gì thì sẽ nói cho anh ngay."
“Cảm ơn." Vinh Ninh chỉnh lại cổ áo của mình, lấy tay chỉ vào bên phải, “Tôi tiễn các cô."
“Không cần đâu." Cô gái ăn mặc sang trọng vuốt vuốt một bên hoa tai của mình, “Không phải anh còn muốn tìm người để điều tra sao? Để hai người chúng tôi tự đi là được rồi."
“Được rồi, các cô đi cẩn thận."
Vinh Ninh nhìn các cô, cô gái đó vừa bước bước đi được một bước, như chợt nhận ra cái gì đó, quay đầu lại nói với Vinh Ninh, “Sau chín năm, anh đã trưởng thành lên rất nhiều, không giống như trước kia sống không có mục đích."
Vinh Ninh mỉm cười, bày ra bộ dáng không hiểu gì cả, “Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì."
“Dù sao tôi cũng là diễn viên, đối phương có diễn trò hay không, tôi có thể nhìn ra được, anh đã diễn, tôi phải công nhận anh diễn rất đạt, đau thương đều giấu sau nụ cười, dù tình cảm có sâu đậm thế nào thì anh vĩnh viễn cũng không thể hiện ra bên ngoài."
Vinh Ninh không cười nữa, nhìn bóng dáng khuất dần của cô gái kia mà cong cong khoé môi, “Hy vọng anh có thể như thế này mãi mãi, có thể ở bên người mình yêu là hạnh phúc nhất."
Mặt Vinh Ninh càng ngày càng khó coi, cô kịp thời im miệng lại, “Xin lỗi, tôi nói nhiều quá rồi."
“Không sao." Lời nói của cô gái kia, hắn thật sự không thể phản bác được.
Sau khi hai cô gái kia đi, Vinh Ninh lại ngồi xuống ghế, nhìn danh sách tên mà cô gái kia đã ghi cho mình.
“Chưa gì mà đã bị nhìn thấu rồi, cô gái kia tuyệt đối không đơn giản, nếu như cô ta là người quan trọng mà em đang tìm kiếm, mà thực sự cô ta cũng rất giống, anh không ngại gọi một tiếng em dâu đâu." Niếp Minh trêu đùa Vinh Ninh vài câu, nhưng hắn lại không cảm thấy có chút gì buồn cười, “Phụ nữ tốt trên thế giới này đều rất nhiều chuyện, em thấy bác gái rất tốt, sao anh lại lấy Cảnh Dạ mà không lấy bác gái?"
“Vinh Ninh, em muốn ăn đòn đúng không? Em có tin anh sẽ đấm cho em vài cái không hả?" Niếp Minh giơ giơ quả đấm, “Coi như mẹ và vợ có cùng giới tính, nhưng ý nghĩa đối với anh lại hoàn toàn khác!"
“Em cũng giống anh, nếu không phải cùng một cô gái, nếu như em tìm khắp thế giới này mà không thấy cô ấy, dù người khác nghĩ cô ấy gần như không tồn tại, nếu là cô gái khác thì một cái liếc mắt em cũng sẽ không cho." Niếp Minh nhìn bộ dáng thật lòng của Vinh Ninh mà muốn cười, đó mới chính là người đàn ông trưởng thành, không có chút câu nệ, “Quả nhiên, Vinh Ninh của chúng ta đã trưởng thành rồi."
“Nói ra những lời này thật khiến người ta buồn nôn mà, mẹ, người ra lệnh cho con phải nhanh chóng trưởng thành chính là người."
Cuối cùng vẫn là Niếp Minh cốc đầu Vinh Ninh một cái, “Anh nói cho em biết, anh không phải mẹ em!" Chỉnh lại chiếc kính trên mũi mình, Niếp Minh cảm thấy nói chuyện với Vinh Ninh nhiều như vậy thật vô ích, tay lấy di động ra, tìm tên người điều tra của mình, “Mau bắt đầu cuộc tra hỏi tiếp đi nhanh lên, hỏi xong sớm một chút, biến đi sớm một chút."
Vì thế, anh không biết được, Vinh Ninh tìm những cô bạn gái cũ kia để tra hỏi, vậy thì tại sao anh cũng phải tới? Sự thật là….. Vinh Ninh cho rằng tất cả mọi người trên thế giới đều rảnh rỗi giống hắn?!
“Vâng vâng vâng… Con nghe theo lời của mẹ Niếp thân yêu."
“Em tin là anh sẽ giết em không?"
Đôi mắt của Vinh Ninh híp lại, tiếp tục mỉm cười nhìn tờ giấy đó.
Sau lưng vang lên giọng nói khiến người ta không thể không chú ý, An Bảo Bối nhăn mày, giọng nói kia thực sự rất quen thuộc, cô rất muốn quay đầu lại xem rốt cuộc giọng nói đó là của ai, nhưng lại không thể được, đây chính là lần xem mắt của cô đó."
Lần thứ nhất cô không có kinh nghiệm, không biết mình đã nói gì mà đắc tội với đối phương, cô còn mơ màng không hiểu chuyện gì thì cuộc xem mắt đã kết thúc rồi, lần thứ hai thì đối phương vừa nghe cô có đứa con được bảy tuổi, liền lấy lý do đồng nghiệp của mình bị tai nạn xe cộ trốn mất.
Nếu không phải cô nhìn qua cửa sổ thuỷ tinh thấy cảnh anh ta đang cười nói vui vẻ với người đồng nghiệp nam của anh ta, thật sự cô sẽ nghĩ đồng nghiệp của anh ta bị tai nạn xe cộ, hại cô lo lắng vô ích.
Thật sự là như vậy, cô đã suy đoán trước rồi, cô có đứa con lớn như vậy, lại còn là bà mẹ đơn thân, tất nhiên sẽ bị người ta kỳ thị, vậy mà vẫn còn ảo tưởng muốn kết hôn với người đàn ông tốt? Thực sự rất nực cười.
La Khan nhìn vẻ mặt của An Bảo Bối thì cảm thấy có chút buồn bực, cười gằn, chính vì thế anh ta mới ghét phụ nữ, chứ chưa nói đến kết hôn cùng họ.
“Chúng ta bàn một chút, việc kết hôn không cần để ý."
La Khan lên tiếng cắt đứt vẻ trầm tư của An Bảo Bối, anh ta khẽ ngẩng đầu, bộ dáng bất đắc dĩ pha chút cao ngạo, “Tôi đến đây thực sự không phải là để xem mặt mà là do cha mẹ đốc thúc phải lấy vợ, vì thế tôi mới phải đến đây cùng cô gặp mặt."
Thật là, rõ ràng tên của cô gái này là gì, anh ta không biết, thực sự là quá phiền phức mà, cô ta ngoài cực kỳ tẻ nhạt ra còn có bộ mặt như có người mượn mấy triệu mà không trả, rõ ràng người nên khó chịu phải là anh ta.
An Bảo Bối từ từ ngẩng đầu nhìn đối tượng xem mắt của mình, khuôn mặt đó có chút quen thuộc.
“Cô nhìn cái gì?" Nhìn ánh mắt của cô, La Khan càng buồn bực, ánh mắt giống như con nai nhỏ chớp chớp, cô dùng ánh mắt trong suốt đó nhìn anh ta làm cái gì? Cô ta bị ngốc sao? Cô ta không nghe vừa nãy anh ta nói gì hả, anh ta gằn giọng lặp lại lần nữa, “Cô nghe cho kỹ, tôi chỉ nói lại lần này nữa thôi, tôi đến xem mắt chẳng qua là vì cha mẹ sắp xếp, tôi chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với phụ nữ, nếu cô muốn kết hôn cùng tôi thì cứ làm đi, rồi sau này cô cũng sẽ hối hận thôi, một ngày nào đó cô sẽ hỏi tại sao tôi lại đối xử với cô như vậy…."
La Khan hừ lạnh một tiếng, hai chân thay đổi vị trí, “Thật sự tôi là đồng tính luyến ái, đối với phụ nữ hoàn toàn không có hứng thú, nếu biết tôi như vậy rồi mà cô vẫn còn muốn kết hôn, tôi khuyên cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần làm goá phụ đi."
Chỉ cần nói như vậy, chỉ cần anh ta nói ra mình bị đồng tính luyến ái, đối phương sẽ sợ hãi mà bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt, người nào đó quá tức giận còn có thể hất đồ uống vào mặt anh ta, đồng thời mắng to, “Nếu là đồng tính luyến ái thì đến xem mắt làm gì? Đồ thần kinh!"
Anh ta cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần bị người phụ nữ kia hất cà phê vào mặt, vừa rồi anh ta còn mới tắm rửa thay quần áo đấy. Nhưng mà tại sao người phụ nữ kia một chút phản ứng cũng không có? Cô chỉ dùng cặp mắt to chớp chớp nhìn anh ta, làm như vậy càng khiến anh ta có cảm giác kỳ quái, cái cảm giác này cũng đã lâu rồi anh ta chưa cảm thấy… Lẽ nào cô gái này với cô gái ngốc ngếch trước kia là cùng một người?
“A!" An Bảo Bối bỗng nhiên kêu ra tiếng, làm La Khan sợ đến mức cả người đều dính trên ghế dựa, “Anh tên gì?" Chuyện này thực sự giống như là đang ở trong thang máy lại đột nhiên xảy ra sự cố khiến anh ta sợ hãi.
“Tôi nhớ ra rồi, haha, từ nãy đến giờ anh ngồi ở đây mà tôi không phát hiện, đến khi nói chuyện với anh tôi mới nhớ ra anh rốt cuộc là ai."
“Hả?" La Khan nghi ngờ hỏi lại lần nữa, “Cô biết tôi?"
“Cô Nhi Viện Hướng Dương, chúng ta quen nhau ở đó, từ nhỏ đến lớn sống cùng nhau, chẳng lẽ anh không nhớ rõ tôi?"
Cô Nhi Viện Hướng Dương, năm chữ này đối với La Khan như một giấc mộng vậy, trong ký ức có khuôn mặt của một cô bé chồng lên nhau, mặc dù độ lớn khác nhau, nhưng đối với La Khan khuôn mặt với đôi mắt to ngẩn ngơ, từ xưa tới nay chưa từng thay đổi.
“A! Hoá ra là cô!" La Khan nhảy dựng lên từ trên ghế, khuôn mặt sợ hãi nhìn cô gái đối diện, anh không muốn nhớ đến cô, anh cũng đã sớm chia tay người bạn nhỏ năm đó ở Cô Nhi Viện, không ngờ sau bao năm như thế có thể gặp lại, mà lại ở trong tình huống này mà gặp lại.
Thời gian dùng trà chiều liên tiếp có người cãi nhau, thực sự là muốn có bao nhiêu tức giận thì có bấy nhiêu.
Mặt Vinh Ninh tối sầm lại, chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông ở phòng bên cạnh kia, trong mắt Vinh Ninh rõ ràng có tia lửa giận, con mắt ngập tràn tơ máu, mắt từ từ tối lại nhìn La Khan, La Khan thực sự có phần cảm thấy áp lực, nuốt nước bọt cười cười xin lỗi, cuối cùng cứng ngắc ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn có chén Hồng Trà, vội cầm lên uống cạn chén, giảm bớt chút khủng bố mà anh ta đang cảm thấy, ánh mắt người đàn ông kia thật đáng sợ, hắn chính là ác ma đó! Chỉ cần nhìn một chút, thân thể sẽ như bị xé rách bởi sự sợ hãi, sợ đến mức không dám thở.
Cà phê đá bị La Khan một hơi uống sạch, đồng thời giải quyết cơn khát cùng sự sợ hãi của anh ta, tỉnh táo lại, nửa khắc sau, La Khan một tay chống cằm, vẫn không nhịn được nghĩ về ánh mắt của người đó.
Tuy rằng ánh mắt vừa nãy rất khủng bố, nhưng anh ta lại có khuôn mặt trắng mịn của thiếu niên nên không có chút lực sát thương nào, khuôn mặt đó khiến La Khan thật không chịu nổi mà, An Bảo Bối trong sáng không thể đoán được La Khan đang nghĩ loại suy nghĩ đen tối như vậy, còn tưởng hắn bị bệnh nên mặt mới đỏ lên, sợ đến mức lưng lại dính sát vào ghế dựa, “Cô muốn làm gì?"
“Tôi chỉ muốn xem anh có bệnh không thôi, mặt anh rất đỏ."
“….." Sắc mặt La Khan dần trở nên khó coi, rền rĩ vài tiếng, “Không có gì, tôi không bị sốt, cô cách xa tôi ra, tôi không thích đụng chạm với phụ nữ."
“A, ra là vậy." An Bảo Bối thu tay lại, “Anh vẫn giống trước kia, rất thân quen, thứ chán ghét của mình cũng không đổi, thật tốt, anh so với nhiều năm trước đây vẫn như vậy, tôi cảm thấy trên thế giới này không có việc gì khiến anh thoả mãn vậy."
“Cô vẫn thế, vẫn ngớ ngẩn như vậy, An Bảo Bối, sao nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cô vẫn ngu ngốc như thế chứ." La Khan xoa xoa trán của mình, thật không nghĩ tới sẽ cùng bạn hồi nhỏ gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, cũng không phải đóng phim thần tượng, tại sao lại ở trong hoàn cảnh này chứ?
“Tôi thật sự không nghĩ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này đấy, Triệu Ngọc." Tên trước kia của La Khan từ trong miệng An Bảo Bối nói ra, cô cảm thấy không rõ ràng cho lắm, hoá ra là cô phát âm sai, “Là Triệu Vũ, không phải Triệu Ngọc,…"
“A, thật xin lỗi, tôi quên tên của anh, Lưu Vũ."
“Là Triệu Vũ!"
“Đã biết, Lý Vũ."
Khoé miệng La Khan giật giật, “Cô đang cố ý sao?"
“Hả? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì." An Bảo Bối gãi đầu, cô thật sự không hiểu ý của La Khan là gì mà.
“Cô đang cố ý? Bởi vì tôi nói cô là ngớ ngẩn, vì thế nên cô mới trả thù tôi, cố ý gọi sai tên tôi? Đúng không?"
“Ha ha….. Thật sao?" An Bảo Bối mỉm cười, “Thật đúng lúc a, hai người chúng ta lại đồng thời kết thân."
Gân xanh trên trán La Khan giật giật, đã dự tính sẽ không tranh cãi về vấn đề này với An Bảo Bối, “Quên đi, ngược lại tên trước kia tôi cũng đã bỏ, bây giờ là La Khan, đúng rồi, tôi nghe người ta nói xí nghệp Trác thị muốn kết thân với Đại tiểu thư, không nghĩ đến người đó lại là cô, khi nào cô được họ Trác thu nhận vậy? Tôi nhớ năm cô mười tám tuổi cùng con khỉ mẹ An Kỳ kia rời khỏi Cô Nhi Viện ra ngoài sống một mình, sao còn có thể xuất hiện ở đây? Còn là con gái của họ Trác nữa?"
Beta: Đào
Nhưng mà, bước đầu tiên nói thì rất dễ dàng, viết ra rồi mới nói nên vậy, nhưng khi hắn đến thì trở nên thật khó khăn, cuối cùng phải nói cái gì trước? Cô hoàn toàn không biết. Nếu theo chiều hướng tốt, sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, nhưng nếu theo chiều hướng xấu, thì không khí sẽ càng thêm ngột ngạt, mà cũng sẽ làm cho đối phương dễ bị tổn thương.
Hiện tại An Bảo Bối còn đang nghĩ đủ thứ, nghĩ đi nghĩ lại xem rốt cuộc nói gì mới có thể phá bỏ bầu không khí ngột ngạt này, cuối cùng người đàn ông ngồi đối diện cô cũng lên tiếng, “ Xin chào, tôi tới để xem mắt."
“Hả?" An Bảo Bối ngơ ngác nhìn anh ta, nói như vậy thật sự khiến cô rất bất ngờ, hiện tại cô không biết phải đáp lại anh ta như thế nào.
“Tên khốn đó, chắc chắn não của hắn bị cửa kẹp rồi, hay là bị lừa đá, kia là kiểu nói chuyện gì vậy?" Quản gia Bonaparte khó khăn trấn an Trác Nhất Phong xong thì ông lại nói câu đó khiến Trác Nhất Phong trở nên cực kỳ kích động, quản gia Bonaparte lần nữa nói giúp anh ta, “Ông chủ, dù sao đây cũng chỉ là bắt đầu. Vừa rồi chẳng phải không khí rất ngột ngạt sao? Tôi nghĩ người đàn ông kia là lần đầu đi xem mắt, ngài nhìn đôi mắt của hắn xem, vừa nãy khi nói chuyện thì mắt đảo qua đảo lại, đó rõ ràng là biểu hiện của sự hồi hộp."
“Nếu hắn hồi hộp thì phải thể hiện ra ngoài, giả bộ bình tĩnh như thế làm gì? Hại tôi nghĩ hắn dám khinh thường Bảo Bối của tôi!"
“Ông chủ, không phải tôi đã nói ngài quá mức kích động hay sao, ít nhất tiểu thư cũng đã thực hiện bước đầu tiên rồi." Quản gia Bonaparte chỉ tay về phía An Bảo Bối, “Ngài xem đi, tiểu thư cũng đã hết hồi hộp, hiện tại cô ấy còn đang cười kia kìa, chứng tỏ cô ấy đã biết phải đáp lại người đàn ông xa lạ đang ở cùng mình như thế nào rồi."
Trác Nhất Phong nhìn theo ngón tay ông, quả nhiên đúng như lời của quản gia Bonaparte.
An Bảo Bối cười ha ha, ngại ngùng đưa ngón tay lên môi, tuy cô cười với anh ta, nhưng vẫn chưa biết rốt cuộc phải đáp lại anh ta như thế nào, cô cũng chỉ vừa mới hiểu được anh ta đang nói cái gì thôi mà, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là nở nụ cười ngốc nghếch, “Anh tới để xem mắt sao? Thực sự tôi cũng vậy… chúng ta thật có duyên."
Người đàn ông đối diện nhìn cô một cái, sau đó yên lặng uống cà phê, An Bảo Bối trừng mắt nhìn anh ta, nụ cười trên mặt cũng lập tức đông cứng, thực sự hai người nói chuyện với nhau không dễ dàng, mới chỉ nói có một câu, không khí lại ngột ngạt như cũ rồi, ai có thể nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì không, vừa nãy cô nói cái gì sai sao? An Bảo Bối học theo anh ta im lặng ngồi uống cà phê, cô khó khăn chọn chủ đề nói chuyện, cuối cùng bầu không khí ngột ngạt xấu hổ này cũng kết thúc.
“Chuyện gì đang xảy ra? Không phải ông nói con bé đã bắt đầu kế hoạch sao? Nếu như thế thì bầu không khí trầm lặng, dáng vẻ yên lặng của hai người họ là gì? Chuyện gì đang xảy ra thế?" Trác Nhất Phong không kìm chế được, như nổi điên lay bả vai quản gia Bonaparte.
“Ông chủ… Ông chủ…" Ông cảm thấy cực kỳ chóng mặt.
Những vị khách ngồi xung quanh đã sớm cảm thấy hai người khách ngồi nơi đó bất thường, bây giờ họ lại phát ra âm thanh như vậy, rất nhiều ánh mắt kỳ quái phóng tới chỗ đó, thấy thế Trác Nhất Phong dừng lại lập tức, xấu hổ ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng ngồi ngay ngắn lại chỗ mình.
An Bảo Bối có chút đau đầu, người thương yêu cô nhất, cũng là người đau vì cô là Trác Nhất Phong, còn người đứng thứ hai là người cô yêu, anh ta để lại tiền ở bàn rồi đứng dậy để tạm biệt, sau lưng cô truyền đến một giọng nói, “Ông già kia là ai? Từ bao giờ nhà hàng Hoàng Đình lại trở thành cái chợ ồn ào như vậy?"
“Uống cà phê của cô đi, làm phiền đến tôi rồi đấy!"
An Bảo Bối khó hiểu, tại sao giọng nói sau lưng cô lại quen thuộc đến thế?
“Ngài muốn chúng tôi nói ra anh ta có quan hệ gì với vị tiểu thư mà anh ta đã quên chứ gì?"
“Xin lỗi, sau khi chia tay với anh ta tôi liền ra nước ngoài, nên anh ta có bạn gái nào nữa thì tôi không biết."
“Tôi cũng thế, vị tiểu thư này cũng là lần đầu tiên tôi gặp, thậm chí tên tôi cũng không biết."
“A!" Cô gái ăn mặc đúng mốt bây giờ mở miệng hỏi phu nhân kia, “Đúng rồi, cô quen anh ta khi nào?"
“Mùa thu chín năm trước."
“Tôi thì là mùa đông chín năm trước, xem ra tôi quen anh ta muộn hơn cô."
“Haha." Phu nhân kia cười, tôi nghĩ khi anh ta quen tôi thì cũng đang quen người khác, lại nói, người điều tra của Vinh đại thiếu gia rất giống với FBI.
Niếp Minh mỉm cười nhìn hai cô gái ngồi đối diện mình, cá nhân hai người bọn họ vẫn còn oán giận đối với Vinh Ninh, nên lời họ vừa nói, tuyệt đối không phải khích lệ hắn.
Mãi đến khi hai cô gái kia nói chuyện cũ xong, Vinh Ninh mới mở miệng nói, “Hôm nay mời các cô đến đây không phải là để nghe các cô nói cảm nhận bản thân về họ tên và tin tức của tôi, việc của cô gái kia, ít nhất tôi tra cũng sẽ có chút manh mối, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tôi và các cô quen nhau, có người nào đe doạ các cô không?"
“Đe doạ?" Hai cô gái kia đồng loạt nhìn nhau.
“Đúng vậy, ví dụ như có ai đó hẹn các cô ra, bắt các cô nói sai tên của tôi, vì để các cô lừa tôi, cho các cô tiền của, hoặc dùng chút thủ đoạn nhỏ."
“Việc này…" Cô gái ăn mặc thời thượng móc một điếu thuốc ra, nhìn Vinh Ninh một cái, Vinh Ninh tỏ vẻ không ngại, cô ta ngậm nó trong miệng, đem nó đốt lên, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Có rất nhiều, không nhớ hết."
“Tôi cũng thế."
Vinh Ninh hơi hạ mi mắt xuống.
“Vinh đại thiếu gia, nếu con người phải đối mặt với việc này nhiều lần thì dần dần sẽ không có cảm giác, nếu như anh biết lúc đó chúng tôi bị người khác đe doạ, anh cũng không quan tâm nhiều lắm, anh xem, phụ nữ vì đàn ông mà ghen tuông, thật sự rất thú vị." Cô gái đó dụi điếu thuốc, giọng nói mang theo ý chế giễu….
“Xem ra các cô không nói cho tôi tin tức chính xác được rồi." Vinh Ninh chậm rãi mở mắt, khoé miệng hơi cong lên, đôi mắt cũng cong cong, nhìn như trăng lưỡi liềm.
“…" Cô gái vừa nãy vẫn còn đang cười nhạo hắn, nhìn thấy bộ dáng tươi cười đó, lập tức rũ mi mắt xuống, cắn cắn môi, “Tôi là nghệ sĩ, năm đó khi quen anh, bởi vì kiêu ngạo nên đắc tội với không ít người, đương nhiên có rất nhiều người lén đâm tôi sau lưng, tên của họ thực sự tôi không nhớ, nhưng vẫn còn nhớ được vài người lòng dạ độc ác." Cô gái móc từ trong túi sách ra bút với giấy, viết tên mấy người đó ra, sau đó đưa cho Vinh Ninh, “Tôi cố nhớ cũng chỉ có từng này người thôi."
Vinh Ninh nhìn hẳn hoi lần nữa, nhìn tờ giấy có ghi tên những người đó, nghĩ ngợi một chút, mở miệng phá bỏ bầu không khí im lặng này, “Thực sự hôm nay tôi phải cảm ơn hai người rất nhiều, đối với việc tôi đã quên mất chuyện của hai người thì tôi xin lỗi, những gì tôi làm đã tổn thương hai người rồi." Lần thứ hai lời khách sáo được thốt ra từ miệng của Vinh Ninh, thực sự là rất không bình thường.
“Không sao, tôi hy vọng anh có thể tìm lại trí nhớ của mình." Cả hai bên đều cúi chào nhau, bầu không khí vẫn bất thường như cũ, Niếp Minh tẻ nhạt ngáp một cái, “Thật sự anh thấy được bầu không khí khi kết thân hữu nghị đấy."
“Có thể chúng ta đã nói tất cả, nếu như anh còn muốn nói cái gì, chúng ta có thể liên hệ sau."
“Nếu tôi nhớ được gì thì sẽ nói cho anh ngay."
“Cảm ơn." Vinh Ninh chỉnh lại cổ áo của mình, lấy tay chỉ vào bên phải, “Tôi tiễn các cô."
“Không cần đâu." Cô gái ăn mặc sang trọng vuốt vuốt một bên hoa tai của mình, “Không phải anh còn muốn tìm người để điều tra sao? Để hai người chúng tôi tự đi là được rồi."
“Được rồi, các cô đi cẩn thận."
Vinh Ninh nhìn các cô, cô gái đó vừa bước bước đi được một bước, như chợt nhận ra cái gì đó, quay đầu lại nói với Vinh Ninh, “Sau chín năm, anh đã trưởng thành lên rất nhiều, không giống như trước kia sống không có mục đích."
Vinh Ninh mỉm cười, bày ra bộ dáng không hiểu gì cả, “Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì."
“Dù sao tôi cũng là diễn viên, đối phương có diễn trò hay không, tôi có thể nhìn ra được, anh đã diễn, tôi phải công nhận anh diễn rất đạt, đau thương đều giấu sau nụ cười, dù tình cảm có sâu đậm thế nào thì anh vĩnh viễn cũng không thể hiện ra bên ngoài."
Vinh Ninh không cười nữa, nhìn bóng dáng khuất dần của cô gái kia mà cong cong khoé môi, “Hy vọng anh có thể như thế này mãi mãi, có thể ở bên người mình yêu là hạnh phúc nhất."
Mặt Vinh Ninh càng ngày càng khó coi, cô kịp thời im miệng lại, “Xin lỗi, tôi nói nhiều quá rồi."
“Không sao." Lời nói của cô gái kia, hắn thật sự không thể phản bác được.
Sau khi hai cô gái kia đi, Vinh Ninh lại ngồi xuống ghế, nhìn danh sách tên mà cô gái kia đã ghi cho mình.
“Chưa gì mà đã bị nhìn thấu rồi, cô gái kia tuyệt đối không đơn giản, nếu như cô ta là người quan trọng mà em đang tìm kiếm, mà thực sự cô ta cũng rất giống, anh không ngại gọi một tiếng em dâu đâu." Niếp Minh trêu đùa Vinh Ninh vài câu, nhưng hắn lại không cảm thấy có chút gì buồn cười, “Phụ nữ tốt trên thế giới này đều rất nhiều chuyện, em thấy bác gái rất tốt, sao anh lại lấy Cảnh Dạ mà không lấy bác gái?"
“Vinh Ninh, em muốn ăn đòn đúng không? Em có tin anh sẽ đấm cho em vài cái không hả?" Niếp Minh giơ giơ quả đấm, “Coi như mẹ và vợ có cùng giới tính, nhưng ý nghĩa đối với anh lại hoàn toàn khác!"
“Em cũng giống anh, nếu không phải cùng một cô gái, nếu như em tìm khắp thế giới này mà không thấy cô ấy, dù người khác nghĩ cô ấy gần như không tồn tại, nếu là cô gái khác thì một cái liếc mắt em cũng sẽ không cho." Niếp Minh nhìn bộ dáng thật lòng của Vinh Ninh mà muốn cười, đó mới chính là người đàn ông trưởng thành, không có chút câu nệ, “Quả nhiên, Vinh Ninh của chúng ta đã trưởng thành rồi."
“Nói ra những lời này thật khiến người ta buồn nôn mà, mẹ, người ra lệnh cho con phải nhanh chóng trưởng thành chính là người."
Cuối cùng vẫn là Niếp Minh cốc đầu Vinh Ninh một cái, “Anh nói cho em biết, anh không phải mẹ em!" Chỉnh lại chiếc kính trên mũi mình, Niếp Minh cảm thấy nói chuyện với Vinh Ninh nhiều như vậy thật vô ích, tay lấy di động ra, tìm tên người điều tra của mình, “Mau bắt đầu cuộc tra hỏi tiếp đi nhanh lên, hỏi xong sớm một chút, biến đi sớm một chút."
Vì thế, anh không biết được, Vinh Ninh tìm những cô bạn gái cũ kia để tra hỏi, vậy thì tại sao anh cũng phải tới? Sự thật là….. Vinh Ninh cho rằng tất cả mọi người trên thế giới đều rảnh rỗi giống hắn?!
“Vâng vâng vâng… Con nghe theo lời của mẹ Niếp thân yêu."
“Em tin là anh sẽ giết em không?"
Đôi mắt của Vinh Ninh híp lại, tiếp tục mỉm cười nhìn tờ giấy đó.
Sau lưng vang lên giọng nói khiến người ta không thể không chú ý, An Bảo Bối nhăn mày, giọng nói kia thực sự rất quen thuộc, cô rất muốn quay đầu lại xem rốt cuộc giọng nói đó là của ai, nhưng lại không thể được, đây chính là lần xem mắt của cô đó."
Lần thứ nhất cô không có kinh nghiệm, không biết mình đã nói gì mà đắc tội với đối phương, cô còn mơ màng không hiểu chuyện gì thì cuộc xem mắt đã kết thúc rồi, lần thứ hai thì đối phương vừa nghe cô có đứa con được bảy tuổi, liền lấy lý do đồng nghiệp của mình bị tai nạn xe cộ trốn mất.
Nếu không phải cô nhìn qua cửa sổ thuỷ tinh thấy cảnh anh ta đang cười nói vui vẻ với người đồng nghiệp nam của anh ta, thật sự cô sẽ nghĩ đồng nghiệp của anh ta bị tai nạn xe cộ, hại cô lo lắng vô ích.
Thật sự là như vậy, cô đã suy đoán trước rồi, cô có đứa con lớn như vậy, lại còn là bà mẹ đơn thân, tất nhiên sẽ bị người ta kỳ thị, vậy mà vẫn còn ảo tưởng muốn kết hôn với người đàn ông tốt? Thực sự rất nực cười.
La Khan nhìn vẻ mặt của An Bảo Bối thì cảm thấy có chút buồn bực, cười gằn, chính vì thế anh ta mới ghét phụ nữ, chứ chưa nói đến kết hôn cùng họ.
“Chúng ta bàn một chút, việc kết hôn không cần để ý."
La Khan lên tiếng cắt đứt vẻ trầm tư của An Bảo Bối, anh ta khẽ ngẩng đầu, bộ dáng bất đắc dĩ pha chút cao ngạo, “Tôi đến đây thực sự không phải là để xem mặt mà là do cha mẹ đốc thúc phải lấy vợ, vì thế tôi mới phải đến đây cùng cô gặp mặt."
Thật là, rõ ràng tên của cô gái này là gì, anh ta không biết, thực sự là quá phiền phức mà, cô ta ngoài cực kỳ tẻ nhạt ra còn có bộ mặt như có người mượn mấy triệu mà không trả, rõ ràng người nên khó chịu phải là anh ta.
An Bảo Bối từ từ ngẩng đầu nhìn đối tượng xem mắt của mình, khuôn mặt đó có chút quen thuộc.
“Cô nhìn cái gì?" Nhìn ánh mắt của cô, La Khan càng buồn bực, ánh mắt giống như con nai nhỏ chớp chớp, cô dùng ánh mắt trong suốt đó nhìn anh ta làm cái gì? Cô ta bị ngốc sao? Cô ta không nghe vừa nãy anh ta nói gì hả, anh ta gằn giọng lặp lại lần nữa, “Cô nghe cho kỹ, tôi chỉ nói lại lần này nữa thôi, tôi đến xem mắt chẳng qua là vì cha mẹ sắp xếp, tôi chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với phụ nữ, nếu cô muốn kết hôn cùng tôi thì cứ làm đi, rồi sau này cô cũng sẽ hối hận thôi, một ngày nào đó cô sẽ hỏi tại sao tôi lại đối xử với cô như vậy…."
La Khan hừ lạnh một tiếng, hai chân thay đổi vị trí, “Thật sự tôi là đồng tính luyến ái, đối với phụ nữ hoàn toàn không có hứng thú, nếu biết tôi như vậy rồi mà cô vẫn còn muốn kết hôn, tôi khuyên cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần làm goá phụ đi."
Chỉ cần nói như vậy, chỉ cần anh ta nói ra mình bị đồng tính luyến ái, đối phương sẽ sợ hãi mà bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt, người nào đó quá tức giận còn có thể hất đồ uống vào mặt anh ta, đồng thời mắng to, “Nếu là đồng tính luyến ái thì đến xem mắt làm gì? Đồ thần kinh!"
Anh ta cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần bị người phụ nữ kia hất cà phê vào mặt, vừa rồi anh ta còn mới tắm rửa thay quần áo đấy. Nhưng mà tại sao người phụ nữ kia một chút phản ứng cũng không có? Cô chỉ dùng cặp mắt to chớp chớp nhìn anh ta, làm như vậy càng khiến anh ta có cảm giác kỳ quái, cái cảm giác này cũng đã lâu rồi anh ta chưa cảm thấy… Lẽ nào cô gái này với cô gái ngốc ngếch trước kia là cùng một người?
“A!" An Bảo Bối bỗng nhiên kêu ra tiếng, làm La Khan sợ đến mức cả người đều dính trên ghế dựa, “Anh tên gì?" Chuyện này thực sự giống như là đang ở trong thang máy lại đột nhiên xảy ra sự cố khiến anh ta sợ hãi.
“Tôi nhớ ra rồi, haha, từ nãy đến giờ anh ngồi ở đây mà tôi không phát hiện, đến khi nói chuyện với anh tôi mới nhớ ra anh rốt cuộc là ai."
“Hả?" La Khan nghi ngờ hỏi lại lần nữa, “Cô biết tôi?"
“Cô Nhi Viện Hướng Dương, chúng ta quen nhau ở đó, từ nhỏ đến lớn sống cùng nhau, chẳng lẽ anh không nhớ rõ tôi?"
Cô Nhi Viện Hướng Dương, năm chữ này đối với La Khan như một giấc mộng vậy, trong ký ức có khuôn mặt của một cô bé chồng lên nhau, mặc dù độ lớn khác nhau, nhưng đối với La Khan khuôn mặt với đôi mắt to ngẩn ngơ, từ xưa tới nay chưa từng thay đổi.
“A! Hoá ra là cô!" La Khan nhảy dựng lên từ trên ghế, khuôn mặt sợ hãi nhìn cô gái đối diện, anh không muốn nhớ đến cô, anh cũng đã sớm chia tay người bạn nhỏ năm đó ở Cô Nhi Viện, không ngờ sau bao năm như thế có thể gặp lại, mà lại ở trong tình huống này mà gặp lại.
Thời gian dùng trà chiều liên tiếp có người cãi nhau, thực sự là muốn có bao nhiêu tức giận thì có bấy nhiêu.
Mặt Vinh Ninh tối sầm lại, chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông ở phòng bên cạnh kia, trong mắt Vinh Ninh rõ ràng có tia lửa giận, con mắt ngập tràn tơ máu, mắt từ từ tối lại nhìn La Khan, La Khan thực sự có phần cảm thấy áp lực, nuốt nước bọt cười cười xin lỗi, cuối cùng cứng ngắc ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn có chén Hồng Trà, vội cầm lên uống cạn chén, giảm bớt chút khủng bố mà anh ta đang cảm thấy, ánh mắt người đàn ông kia thật đáng sợ, hắn chính là ác ma đó! Chỉ cần nhìn một chút, thân thể sẽ như bị xé rách bởi sự sợ hãi, sợ đến mức không dám thở.
Cà phê đá bị La Khan một hơi uống sạch, đồng thời giải quyết cơn khát cùng sự sợ hãi của anh ta, tỉnh táo lại, nửa khắc sau, La Khan một tay chống cằm, vẫn không nhịn được nghĩ về ánh mắt của người đó.
Tuy rằng ánh mắt vừa nãy rất khủng bố, nhưng anh ta lại có khuôn mặt trắng mịn của thiếu niên nên không có chút lực sát thương nào, khuôn mặt đó khiến La Khan thật không chịu nổi mà, An Bảo Bối trong sáng không thể đoán được La Khan đang nghĩ loại suy nghĩ đen tối như vậy, còn tưởng hắn bị bệnh nên mặt mới đỏ lên, sợ đến mức lưng lại dính sát vào ghế dựa, “Cô muốn làm gì?"
“Tôi chỉ muốn xem anh có bệnh không thôi, mặt anh rất đỏ."
“….." Sắc mặt La Khan dần trở nên khó coi, rền rĩ vài tiếng, “Không có gì, tôi không bị sốt, cô cách xa tôi ra, tôi không thích đụng chạm với phụ nữ."
“A, ra là vậy." An Bảo Bối thu tay lại, “Anh vẫn giống trước kia, rất thân quen, thứ chán ghét của mình cũng không đổi, thật tốt, anh so với nhiều năm trước đây vẫn như vậy, tôi cảm thấy trên thế giới này không có việc gì khiến anh thoả mãn vậy."
“Cô vẫn thế, vẫn ngớ ngẩn như vậy, An Bảo Bối, sao nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cô vẫn ngu ngốc như thế chứ." La Khan xoa xoa trán của mình, thật không nghĩ tới sẽ cùng bạn hồi nhỏ gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, cũng không phải đóng phim thần tượng, tại sao lại ở trong hoàn cảnh này chứ?
“Tôi thật sự không nghĩ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này đấy, Triệu Ngọc." Tên trước kia của La Khan từ trong miệng An Bảo Bối nói ra, cô cảm thấy không rõ ràng cho lắm, hoá ra là cô phát âm sai, “Là Triệu Vũ, không phải Triệu Ngọc,…"
“A, thật xin lỗi, tôi quên tên của anh, Lưu Vũ."
“Là Triệu Vũ!"
“Đã biết, Lý Vũ."
Khoé miệng La Khan giật giật, “Cô đang cố ý sao?"
“Hả? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì." An Bảo Bối gãi đầu, cô thật sự không hiểu ý của La Khan là gì mà.
“Cô đang cố ý? Bởi vì tôi nói cô là ngớ ngẩn, vì thế nên cô mới trả thù tôi, cố ý gọi sai tên tôi? Đúng không?"
“Ha ha….. Thật sao?" An Bảo Bối mỉm cười, “Thật đúng lúc a, hai người chúng ta lại đồng thời kết thân."
Gân xanh trên trán La Khan giật giật, đã dự tính sẽ không tranh cãi về vấn đề này với An Bảo Bối, “Quên đi, ngược lại tên trước kia tôi cũng đã bỏ, bây giờ là La Khan, đúng rồi, tôi nghe người ta nói xí nghệp Trác thị muốn kết thân với Đại tiểu thư, không nghĩ đến người đó lại là cô, khi nào cô được họ Trác thu nhận vậy? Tôi nhớ năm cô mười tám tuổi cùng con khỉ mẹ An Kỳ kia rời khỏi Cô Nhi Viện ra ngoài sống một mình, sao còn có thể xuất hiện ở đây? Còn là con gái của họ Trác nữa?"
Tác giả :
Phượng Hiểu Ly