Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 22-2: Hiểu lầm năm đó, tự mình tìm hiểu! (2)

Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 22-2: Hiểu lầm năm đó, tự mình tìm hiểu! (2)

“Anh cười gì?" An Kỳ nghi ngờ hỏi, cô đang nghĩ tên Vinh Ninh này không phải là có bệnh tâm thần đấy chứ? Trong chốc lát lại thay đổi, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

“Không có gì, chẳng qua thấy cô thật giống như thấy người mẹ thân sinh của cục cưng vậy, tuy rằng cô ấy đã biến mất hoàn toàn trong trí nhớ của tôi, nhưng may mắn là bởi vì cục cưng xuất hiện, khiến tôi có một cảm giác không hiểu được, gần đây thỉnh thoảng lúc mơ mơ màng màng dường như còn có thể nhìn thấy sơ sơ dáng vẻ của đối phương, nhưng cũng không rõ ràng lắm."

“…" An Kỳ há to miệng, vẫn lựa chọn nhắm mắt lại, tên Vinh Ninh kia nói với mình chuyện này để làm gì? Có phải là muốn dùng khổ nhục kế gì với cô hay không.

“Chắc hẳn tôi nên biết tính tình của đối phương, tuy rằng cục cưng nói không rõ ràng lắm, nhưng khi nhìn thấy cô, tôi nghĩ, cô ấy hẳn là một người bề ngoài nhìn như mềm mại đơn thuần, nhưng trên thực tế lại rất kiên cường, cho dù là gặp phải chuyện gì khổ sở, cô ấy cũng có thể lập tức giữ vững tinh thần, cũng là người rất tự chủ, mặc kệ phải chịu bao nhiêu uất ức, cô ấy đều sẽ cười mà nuốt uất ức vào trong bụng… Cô ấy cũng là người rất thiện lương…"

Vinh Ninh nhàn nhạt mở miệng nói, nói xong câu cuối cùng, ánh mắt và giọng nói đều trở nên ảm đạm, An Kỳ nhìn thấy mà cũng cảm động lây, nhẹ gật đầu, “Đúng vậy đó, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng sẽ nuốt vào bụng mình, cho dù bị người khác khi dễ, cũng sẽ đứng ở lập trường của đối phương mà cân nhắc cho hắn, đồ ngốc… Thực sự là kẻ ngốc nhất thế giới, người bị khi dễ rõ ràng là cô ấy kia mà… Không đi đánh hắn, mắng hắn thì thôi, tại sao còn phải làm người tốt… Còn phải cảm động lây mà cân nhắc cho đối phương."

Vinh Ninh im lặng nhìn cô, mắt chớp chớp, khóe miệng thoáng lộ ra độ cong thương cảm.

“Có người trời sinh đã là như vậy, là người tốt, hận không thể làm tất cả vì người khác, cũng không muốn sinh ra ý hận với người khác, tuy rằng tôi đã quên mất lúc trước rốt cuộc là tôi đối xử với cô ấy như thế nào, lại làm ra chuyện như thế nào, khiến cho cô ấy rời xa tôi, cam tâm tình nguyện mang theo đứa bé còn chưa ra đời rời khỏi thế giới của tôi… Cô biết không?"

Vinh Ninh ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt lập lòe, “Cho dù là tôi đã mất đi trí nhớ, tôi vẫn có thể cảm giác được như trước, năm đó có một người rất quan trọng với tôi đã xuất hiện, dường như chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của tôi, nhưng mà tôi lại không thể nhớ ra cô ấy, chỉ mỗi lần ở trong giấc mơ mới có thể mơ thấy tình cảnh xảy ra tai nạn xe cộ ngày đó, ban đầu, tôi vẫn còn oán trách, tôi đã thành ra như thế này rồi, vì sao trời cao lại vẫn luôn để cho tôi mơ thấy chuyện xảy ra ngày đó? Về sau nghĩ lại, có lẽ là ông ấy muốn cho tôi nếm thử cái loại cảm giác sống không bằng chết này, giống như cảm giác của mẹ cục cưng lúc rời khỏi tôi."

“Đúng không?" Nghe xong những lời xuất phát từ đáy lòng của Vinh Ninh, An Kỳ đã im lặng rất lâu, cô đã nhìn qua vô số người, có thể nhìn ra rốt cuộc là đối phương đã nói thật hay nói dối, hiển nhiên Vinh Ninh chính là người phía trước, cô không nhìn ra hắn có một lời nói dối với cô, thậm chí mỗi một câu, mỗi một chữ đều tỏa ra một tình yêu cùng áy náy sâu sắc.

“Đúng vậy." Vinh Ninh gật đầu kiên nghị nói, “Tôi biết thề là vô dụng, nhưng mà tôi có thể nói cho cô, cô phải biết tình huống của gia đình tôi, mặc dù người ngoài nhìn thấy một gia đình như vậy, người nào sẽ chẳng nói, quả thực là không thể trông mong tám đời có được chuyện tình gì tốt đẹp, nhưng mà ai biết ai sống vất vả đây. Tôi biết lúc trước tôi rất khốn kiếp, đùa giỡn tình của người khác, nhưng mà chơi thì chơi, tôi vẫn chưa từng làm đến mức quá đáng, tôi không phải là một người có thể để người khác bắt lấy nhược điểm của mình, cho dù là đang đùa tôi cũng sẽ giải quyết vấn đề có lẽ sẽ phát sinh một cách thật hoàn mỹ, nếu như đối phương quá ngoan cố, tôi cũng không để ý đến việc phải dùng thủ đoạn cứng rắn."

An Kỳ tỏ vẻ đã hiểu nhẹ gật đầu, thành phố A lớn như vậy, Vinh Ninh bọn họ là nhân vật làm mưa làm gió như thế nào, chuyện nhiều như vậy, phát sinh điều gì, truyền đến truyền đi, rồi ngay cả cô loại thị dân nhỏ này cũng có thể nghe được tin tức bát quái chính xác.

Năng lực năm đối tác của tập đoàn Đế Không cô cũng biết rõ, người nào không sợ chết mà dám trêu chọc, vậy đời này cũng sẽ không xuất hiện ở thành phố A nữa, thậm chí cả đời cũng sẽ có thể nghèo rớt mùng tơi.

“Nhưng mà, lúc đối mặt với mẹ của cục cưng, tôi lại có thể để cho cô ấy mang thai, cũng chứng tỏ rằng tôi thật sự có ý xúc động với cô ấy, bằng không tôi cũng sẽ không để cho người khác bắt được nhược điểm của mình."

An Kỳ cầm thìa khuấy cà phê trong chén, cũng im lặng rất lâu.

Làm một người bạn, là tuyệt đối không thể phản bội bạn bè, nhưng mà là một người sống sờ sờ, nghe xong lời của Vinh Ninh, không cảm động mới là giả.

Nói và không nói, quanh quẩn trong đầu cô, cô cũng rõ ràng, An Bảo Bối vẫn có cảm tình với Vinh Ninh, mà đối với Vinh Ninh, quả thực An Bảo Bối cũng rất quan trọng với hắn.

Phản bội bạn bè, và lựa chọn nhân tính, giống như một vấn đề khó có thể tháo gỡ, quanh quẩn trong đầu cô không chịu biến mất.

“Tôi biết cô sẽ không nói cho tôi rằng mẹ của cục cưng là ai, và ở đâu, bởi vì đã có quy ước với mẹ của cục cưng, thân là một người bạn, phản bội quy ước là rất không có đạo đức, giống như mẹ của cục cưng không cho cục cưng tới tìm tôi, cục cưng cũng không nói cho tôi tung tích của mẹ bé vậy, tôi có thể hiểu khó khăn của cô."

An Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ tới Vinh Ninh lại có thể nhìn thấu chuyện này, đúng vậy, cô có đáp ứng An Bảo Bối sẽ tuyệt đối không nói tin tức của cô ấy cho bất kỳ ai, kể cả Vinh Ninh vẫn luôn đang tìm cô ấy.

“Cho nên để cô không cảm thấy khó xử, tôi cũng chỉ hỏi một vấn đề thôi, những thứ khác tôi sẽ tự tìm hiểu."

An Kỳ gật nhẹ đầu, giọng điệu vững vàng nói: “Vấn đề gì, anh nói đi, nếu tôi có thể trả lời thì tôi sẽ trả lời."

“Tốt." Vinh Ninh im lặng mấy giây, nghi vấn kia, kể từ sau khi cục cưng xuất hiện, hắn vẫn luôn suy nghĩ, đối với hắn mà nói, quan trọng nhất bây giờ không phải là tên của mẹ cục cưng, mà là vấn đề đó.

“Tôi muốn biết, rốt cuộc lúc trước giữa tôi và mẹ của cục cưng có chuyện gì xảy ra, mới có thể làm cho cô ấy rời khỏi tôi?"

An Kỳ cảm thấy rất kỳ quái, người bình thường chắc có lẽ sẽ không trực tiếp hỏi vấn đề này, mà là hỏi tên của An Bảo Bối hoặc là cô ấy đang ở đâu.

“Tôi không biết vì sao anh lại hỏi tôi vấn đề này, theo đạo lý anh chẳng phải nên hỏi tôi cô ấy ở đâu sao?"

“Cô là bạn của cô ấy…"

“Tôi biết, nên anh cũng có thể hỏi tôi cô ấy ở trong phạm vi nhỏ nào chứ?"

Vinh Ninh lắc đầu, anh đương nhiên là có tính toán của riêng mình, “Cho dù là cô nói cho tôi biết cô ấy tên là gì, ở đâu thì làm sao đây? Tôi tìm được cô ấy, cô ấy lại có thể ở cùng một chỗ với tôi sao?"

Nhìn dáng vẻ của An Bảo Bối, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy mà tiếp xúc với Vinh Ninh trên bất kỳ phương diện nào, dù sao với trình độ nói chuyện dứt khoát của cô ấy, ngay cả người ngoài như cô cũng có thể nhìn ra, cô ấy vẫn còn yêu anh ta đấy.

“Có thế chứ." Thấy An Kỳ không nói lời nào, Vinh Ninh cũng tự cười, “Tục ngữ nói, trị ngọn trước trị gốc sau, ngay cả việc năm đó vì sao cô ấy rời khỏi tôi, tôi cũng không biết, thì làm sao có thể cứ như vậy mà tìm cô ấy đây? Tôi nợ cô ấy nhiều như vậy, nhưng mà ngay cả vì sao nợ tôi cũng không biết, thì có mặt mũi gì đi tìm cô ấy? Đến lúc đó, tôi và cô ấy gặp nhau, chẳng lẽ lại giống như tôi và cô kéo tay của cô ấy để cho cô ấy theo tôi, cô ấy có thể theo tôi sao?"

“Cho dù biết điều này rồi thì được gì đây?" An Kỳ thở dài một hơi, “Những gì đã qua thì cũng là đã qua, tổn thương tạo ra trong lòng không phải là có thể đơn giản mà phục hồi lại như cũ, cho dù là phục hồi như cũ, vẫn có thể nhìn thấy sẹo của vết thương đã kết vảy."

“Tôi vẫn có tính toán của riêng mình, tựa như tôi không ép hỏi cô rốt cuộc cô ấy là người nào, rốt cuộc là ở đâu, không phải là bởi vì tôi không dám, mà là tôi không muốn tổn thương bạn của cô ấy, khiến cho cô khó xử, có lúc có lẽ sẽ có người cười thứ gọi là tự ái của đàn ông, nhưng mà điều tôi muốn nói với cô là, bởi vì đó là người phụ nữ tôi yêu, bởi vì đó là người mẹ ruột thịt của con tôi, vì vậy tôi sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì thương tổn cô ấy, kể cả bạn bè của cô ấy, cô ấy đã bị tôi tổn thương một lần, tôi không muốn phải tổn thương cô ấy lần thứ hai."

Nếu như dùng thủ đoạn mạnh mẽ khống chế, để cho cô ấy trở về, cho dù thân thể thì ở bên cạnh anh, nhưng mà lòng lại ở nơi xa không với tới được, có được người và tình yêu như vậy, thì ra cái gì nữa?

Có lẽ là hắn ích kỷ, nhưng mà trên phương diện tình yêu, hắn lại hy vọng có thể cho đối phương đầy đủ không gian và tôn nghiêm, huống chi mẹ của cục cưng cũng không đơn giản như một cô gái bình thường, dùng thủ đoạn mạnh mẽ khống chế, sẽ chỉ làm cho cô không tin tưởng mình một lần nữa, cho là mình không thực sự yêu cô ấy, chỉ vì cục cưng mà ở cùng một chỗ với cô ấy, không phải là cam tâm tình nguyện mang một người như cô ấy về, rồi một ngày nào đó sẽ vẫn rời đi.

Hắn không muốn tiếp tục làm chuyện tổn thương cô, cũng không muốn phải tiếp tục khổ sở chờ đợi thêm tám năm nữa, đời người rốt cuộc có bao nhiêu cái tám năm? Cho nên hắn muốn hiểu cô trước, đầu tiên phải biết ban đầu vì sao người kia lại rời khỏi mình, nếu như bởi vì nguyên nhân là hắn, hắn sẽ sửa, nếu như bởi vì nguyên nhân là người khác…

Hắn liền tuyệt đối không buông tha cho bất kỳ kẻ nào tổn thương cô, hại hắn lãng phí tám năm cuộc đời!

An Kỳ “xì" một cái cười rộ lên, nhưng lại không có chút ý tứ nào xem thường đối phương, thở dài lắc đầu nói, “Anh tên đàn ông này thực sự là kỳ quái, tôi nghĩ, tôi nhớ rõ lý do vì sao mà lúc trước cô ấy lại rời khỏi anh."

Cho dù là Vinh Ninh kết giao với vô số người, vẫn có thể khiến cho vô số người cam tâm tình nguyện, thậm chí còn dùng mọi thủ đoạn để luôn ở lại bên cạnh hắn.

“Cảm ơn." Vinh Ninh gật nhẹ đầu, “Tôi sẽ đem lời cô vừa nói trở thành lời khen."

“Anh cũng đã nói như vậy, tôi thực sự là không có lý do để từ chối trả lời vấn đề này của anh." An Kỳ sờ mũi nói, “Hy vọng những lời anh nói đều là thật, cũng hy vọng anh có thể nói được làm được."

“Đương nhiên." Vinh Ninh gật đầu đáp ứng, An Kỳ thở dài lần nữa, nói cho hắn biết những chuyện khốn kiếp trước kia cũng tốt.

“Hai người các anh quen biết như thế nào, tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà khi cô ấy nói với tôi hai người các anh đang kết giao, sau đó tôi liền phát hiện, cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng vui vẻ như vậy, người như chúng tôi, rất mơ hồ với khái niệm gia đình, nhưng lại vô cùng mong muốn, thành phố A là một thành phố lớn, có thể tìm được công việc ở đây, trải qua cuộc sống bình thường thực sự rất không dễ dàng, nhưng học đuổi lại không giống như vậy, tuy cô ấy rất kiên cường, nhưng từ nhỏ cũng đã rất tự ti, trong tất cả những người tôi biết, kể cả chính tôi, cũng chưa từng có ai trải qua cuộc sống nhấp nhô đầy tính hài kịch giống như phim truyền hình lúc tám rưỡi, muốn có bao nhiêu khó khăn thì có bấy nhiêu khó khăn giống như cô ấy."

An Kỳ gọi một ly cà phê đá, từ lúc vào đây đến bây giờ, khối đá trong ly cũng đã tan gần hết, chỉ còn lại chút vụn đá, Vinh Ninh nhìn An Kỳ khuấy cà phê của cô, bên ngoài ly thủy tinh rót đầy cà phê phủ kín những giọt nước lạnh buốt.

“Cô ấy ư, vốn lúc đang yêu có thể vui vẻ suốt ngày đó, nhất là cặp mắt sáng như sao kia, lúc cười liền cong cong, nhìn còn đẹp hơn so với trăng lưỡi liềm, tôi vẫn luôn vội vàng làm việc, cô ấy cũng vậy, vì muốn có thể tự mình kiên cường sống, cô ấy từ chối ý tốt thuê cùng tôi, tự mình thuê một gian phòng vô cùng cũ nát, còn cũ hơn so với phòng của tôi, nhưng mà cô ấy rất thông minh, cũng lại khéo tay, dù phòng ở có cũ nát đến đâu cô ấy cũng có thể thu dọn gọn gàng chu đáo, vô cùng ấm áp, sau khi cô ấy nói với tôi là đang kết giao với anh, phản ứng đầu tiên của tôi ngay lúc đó là làm cho cô ấy cách xa anh một chút."

Nói đến đây, An Kỳ dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn Vinh Ninh.

“Nói là cách xa anh một chút, còn không bằng là nói để cho cô ấy hoàn toàn không có chút quan hệ nào với anh, cô ấy rất thiện lương, cũng rất ngu ngốc, từ trước đến nay không hề nghe chút bát quái gì, nhưng mà tôi lại không giống vậy, tính tình tôi chính là như vậy, vì kiếm tiền nên cái gì cũng làm, vì vậy rất dễ dàng nghe được tin tức của anh từ trong miệng người khác, tôi không rõ những điều trong miệng người khác đó có thật hay không, nhưng là một người bạn, tôi cần phải nói rõ với cô ấy."

“Tôi hiểu." Vinh Ninh thản nhiên mỉm cười, “Nếu như tôi là cô, tôi cũng sẽ làm như vậy."

“Nhưng mà…" Giọng nói của An Kỳ có chút bất đắc dĩ, “Những cô gái đang yêu đều là đồ ngốc, đặc biệt cô ấy còn là một kẻ ngốc thiện lương, cô ấy nói giữa hai người kết giao, mấu chốt nhất chính là hai chữ tín nhiệm, nếu như chỉ bởi vì những lời nói linh tinh bên ngoài, hai người ngay cả chút tín nhiệm cơ bản cũng không có, chỉ biết nghi ngờ lẫn nhau, như vậy còn gọi là tình yêu sao? Kết quả là những lời thao thao bất tuyệt của tôi trước mặt cô ấy không đáng một đồng. Là một người bạn, cho dù cảm giác được bạn mình đã chọn sai, nhưng quan trọng nhất là phải tin tưởng, tôi cho rằng, người giống như cô ấy, sẽ không có ai là không thích cả, có lẽ anh thực sự yêu cô ấy cũng nên, nhưng về sau tôi mới phát hiện, lúc trước tuổi của tôi và cô ấy quá nhỏ, muốn có bao nhiêu ngây thơ thì có bấy nhiêu ngây thơ, vẫn cò tin tưởng trên thế giới này lại có người tốt, có tình yêu chân chính gì đó."

An Kỳ lắc đầu, Vinh Ninh giống như đang suy nghĩ gì đó mà vén tóc ra sau đầu.

“Hai người kết giao như thế nào tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà cô ấy đã nói ở cùng một chỗ với anh rất hạnh phúc, cô ấy rất ngốc, nhưng mà anh lại vẫn luôn nhường nhịn khắp nơi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đối chọi gay gắt, luôn đối xử với cô ấy rất dịu dàng cũng rất thân mật, mọi chuyện cũng đều chăm sóc cô ấy, tôi còn nghe cô ấy nói anh rất dễ ghen, nhưng mà tại sao lại ghen, vậy mà cô ấy cũng không biết, cô ấy nói lần đầu tiên tìm thấy cảm giác của gia đình, cảm giác của người thân trên người một người, cái loại cảm giác này vẫn luôn là mong muốn của cô ấy, có một ngày tôi hỏi cô ấy rốt cuộc cô ấy và anh đã kết giao bao lâu rồi, cô ấy nói khoảng chừng nửa năm, lúc ấy nghe được tin này, tôi liền kinh ngạc không hiểu nổi, dựa theo tư liệu mà tôi biết, thời gian anh kết giao đối tượng dài nhất cũng chỉ là ba tháng mà thôi, khi đó tuy rằng trong lòng tôi vẫn sợ hãi, nhưng mà cũng thử tin tưởng, anh thật sự yêu cô ấy."

Vinh Ninh đang nhìn tay của mình, trên nơi ngón tay vẫn luôn trống rỗng.

“Tôi…" Vinh Ninh đột nhiên hỏi, “Tôi có đưa quà cho cô ấy không?"

“Anh nói là…" An Kỳ nghiêng đầu nói, “Chiếc nhẫn kim cương cùng một kiểu dáng mà anh đưa cho vô số cô gái sao? Cô ấy có."

“Không phải nó." Vinh Ninh lắc đầu phủ nhận, “Ngoại trừ chiếc nhẫn kim cương kia còn có một thứ."

An Kỳ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bừng tỉnh nhớ ra nói, “Tôi nhớ cô ấy có cho tôi xem một chiếc nhẫn khác, làm từ ngọc, so sánh với món quà nhẫn kim cương kia của anh thì mộc mạc hơn nhiều."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại