Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 17-2: Điều hai tốt nhất không nên quen biết (2)
An Bảo Bối chưa từng nghĩ, cô lại yêu Vinh Ninh đến nông nỗi này, thậm chí chưa kết hôn đã sinh con cho Vinh Ninh, chưa lập gia đình đã làm mẹ.
An Kỳ cầm lấy tấm ảnh An Bảo Bối đưa, chắc hẳn tấm ảnh này được chụp tại Pháp, nền bức ảnh là một mảng lớn hoa oải hương, màu xanh của bầu trời như đã được tẩy rửa qua, trong tấm ảnh có 3 người, ngoại trừ con gái của cô ra còn có 2 người đàn ông, nhìn qua trông họ chênh lệch tuổi rất nhiều, chắc là bố và em trai cùng cha khác mẹ của An Bảo Bối.
Tấm ảnh chụp ba người, trong đó có cô bé mặc bộ quần áo màu hồng phấn, đôi mắt to tròn dễ thương nhưng lại mang theo vẻ bất mãn cùng không vui, khuôn mặt đó của con bé…..
An Kỳ hút một ngụm khí, thực sự khuôn mặt của con bé rất giống Vinh Ninh, làm người ngoài nhìn qua không thể không nghĩ họ là người thân.
“Quả nhiên con bé càng lớn khuôn mặt càng giống Vinh Ninh."
An Kỳ miết nhẹ tấm ảnh, nhớ lại ngày xưa lúc cô đi tìm Vinh Ninh, hắn như nổi điên tra hỏi đến cùng rốt cuộc chủ nhân số điện thoại kia là ai, làm cho cô có nhận thức mới về hắn, cũng khiến cho cô không biết nên làm như thế nào, che giấu hay nói ra sự thật? Nếu như lúc đó, cô nói ra sự thật, cô không phải bạn gái cũ của hắn, cô cũng biết chủ nhân số điện thoại kia là An Bảo Bối thì có phải tình cảnh bây giờ sẽ khác đi không.
“Bác trai có biết con bé là con của cậu và Vinh Ninh không?"
An Bảo Bối xoay người, cơ thể co lại, lấy hai tay ôm chặt chân mình, lắc đầu nói, “Ông ấy không biết, lúc tìm thấy tớ, đứa bé trong bụng cũng được nhiều tháng rồi nên bụng bị lộ ra, tớ không muốn bỏ đi đứa bé này, cũng không muốn ông tìm Vinh Ninh gây chuyện nên nói dối là lúc tớ và cha đứa bé sắp kết hôn thì anh lại bị tai nạn giao thông nên qua đời, đứa bé trong bụng chính là ý muốn cuối cùng của anh, tớ yêu anh ấy nên nhất định phải sinh con ra, mặc kệ mọi người có khinh bỉ, nói xấu sau lưng hay chửi mắng trước mặt, nghe như vậy thì ông cũng tin, cậu biết mà, tớ đâu phải loại người hay nói dối."
“Đứa bé ngốc." Giọng nói của An Kỳ đột nhiên trở nên dịu dàng, xoa nhẹ đầu An Bảo Bối, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, bạn thân của cô thật đáng thương mà, “Nếu như lúc đó bác trai không tìm được cậu, cậu có thể nuôi dưỡng đứa bé một mình không? Còn có năm đó, cậu đột ngột biến mất không lời từ biệt, cũng là vì sợ làm phiền đến tớ?"
An Bảo Bối im lặng không nói gì, An Kỳ biết, cô đã nói trúng tim đen của cô ấy rồi.
“Từ trước tới nay cậu vẫn như vậy, không hề thay đổi chút nào, chỉ biết cho đi mà không biết đòi lại."
Thế nhưng An Bảo Bối lại lắc đầu, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, “Cậu sai rồi, tớ giữ lại đứa bé cũng không sợ làm phiền mọi người, chỉ là tớ muốn có người nhà, có một người thân trong gia đình của chính mình."
An Bảo Bối chầm chậm nói từng chữ một, đầu cô cũng đã cúi thấp đến mức sắp chạm đất, nhưng cô làm như thế, lại khiến mọi người không thể giận cô được.
Người ngoài có thể không hiểu, nhưng An Kỳ tại sao lại không? Từ nhỏ cô và cô ấy đã lớn lên trong cô nhi viện nên cô biết, một gia đình, một đứa con có ý nghĩa lớn lao như thế nào. Thứ tình cảm ấy không phải các dì ở nơi đó có thể cho các cô được, ngay cả viện trưởng cũng thế.
Các cô khát khao có người nhà, khát khao được cảm nhận thứ tình cảm gia đình ấm áp đó, khát khao được gia đình che chở, bảo vệ khi bị người ngoài khinh bỉ, bắt nạt.
Khi quyết định sinh con ra, An Bảo Bối đã biết mình sẽ bị mọi người khinh bỉ, nói xấu sau lưng, chửi rủa ngay trước mặt, chịu bao sỉ nhục, bị nói là không biết xấu hổ, là loại phụ nữ chưa chồng đã có con, nhưng cô cam tâm tình nguyện, bởi vì đứa con của cô chính là kết tinh của tình yêu giữa cô và Vinh Ninh, mang trong mình nửa huyết thống của mẹ nó.
An Kỳ lại thấy An Bảo Bối không có gì đáng xấu hổ cả, cô ấy cũng chỉ muốn có một mái nhà, cũng chỉ muốn có một người thân có thể chia sẻ mọi thứ với cô ấy mà thôi.
An Kỳ ôm An Bảo Bối vào lòng, “Cậu làm rất tốt, không sai, vả lại lúc trước, cậu cũng không có ý định muốn mang thai mà, phải không?"
An Bảo Bối gật gật đầu đang chôn trong ngực An Kỳ, “Từ lúc sinh con ra đến bây giờ, tớ chưa từng hối hận, nếu tớ đã mang thai con bé thì dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng nhất định phải cho con bé chào đời."
Tính cách của An Bảo Bối rất nhân hậu, làm sao cô có thể bỏ đi đứa con ruột thịt của mình đây?
“Tuy cậu nói vậy, nhưng……… Tớ vẫn cảm thấy mình làm sai một chuyện." An Bảo Bối chậm rãi ngẩng đầu, xoắn xuýt nhìn An Kỳ.
“Cậu làm sai cái gì?"
“À…….." An Bảo Bối gãi gãi đầu nói, “Đáng nhẽ ra lúc trước tớ không nên nói cha của đứa bé bị tai nạn giao thông qua đời, hôm qua nghe cậu nói Vinh Ninh bị tai nạn, tớ cứ có cảm giác như mình nguyền rủa anh ta."
“Hắc hắc ………." An Kỳ cười ầm lên, con người cô ấy chính là như vậy, dù tai nạn của Vinh Ninh không liên quan đến mình nhưng cô ấy luôn luôn gánh mọi trách nhiệm lên bản thân, cô thực sự không thể nói cô ấy dễ thương, mà cô ấy phải là đứa trẻ ngốc mới đúng.
“Được được rồi, vẫn còn sớm, cậu mau kể cho tớ về con của cậu đi."
Không nói thì thôi, chứ nhắc đến lại khiến An Bảo Bối tức giận.
Hai tay chống nạnh, má phồng lên, bộ dạng giống như bà mẹ nghiêm khắc nhưng ở trên người An Bảo Bối lại khác, vì khuôn mặt không tuổi của cô, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy dễ thương giống như con thỏ nhỏ vậy.
“Cậu không biết con bé đáng giận như thế nào đâu!!!...... Con bé thực có thể làm người chết tức giận đến bật dậy! Tớ nghi ngờ có phải con bé là do tớ sinh ra không? Tớ ngốc như vậy, tại sao con bé lại cực kỳ thông minh, mà thông minh khiến cho người khác tức ói máu, lúc nhỏ chưa nói chuyện được đã chọc phá người ta, còn khi bắt đầu học nói chuyện, tớ đổ bao công sức để con bé gọi mình một tiếng mẹ…. Kết quả thì sao? Chữ mẹ đó chưa bao giờ được thốt ra từ miệng con bé, con bé gọi tớ là Meo! Ban đầu tớ còn tưởng con bé kém thông minh không thể nói chuyện như người bình thường! Suýt nữa tớ đã đem con bé đến bệnh viện kiểm tra, vừa mới đi ra đến cửa, con bé liền nói, nhưng cậu biết con bé nói gì không?"
“Con bé nói cái gì???"
“An Bảo Bối, con không muốn đi bệnh viện, ông trời ơi, tớ là mẹ con bé, nó không gọi meo nhưng lại trực tiếp gọi thẳng tên tớ, tớ cũng cố hết sức để sửa rồi nhưng vẫn không được."
“Ha ha……." Đứa nhóc đó thật sự rất giống Vinh Ninh.
“Không chỉ vậy đâu…. Cậu nói, cả nhà tớ đều là dược sĩ, đâu có liên quan đến máy tính, phần mềm đúng không? Ngay cả đến cha con bé cũng là nhà thiết kế chuyên nghiệp, tớ thật sự không biết con bé được di truyền từ ai, lúc rảnh rỗi sẽ đem máy tính cùng phần mềm đấu với người khác, đấu bao nhiêu trận rồi nhưng kết quả vẫn là con bé đánh thắng những người kia, thực sự quá lợi hại, không chỉ vậy đâu, con bé còn dùng tiếng Đức khiêu khích những người Pháp kia, nói cái gì mà muốn đấu với tôi, các người vẫn chưa đủ trình độ! May mà họ coi con bé chỉ là đứa trẻ nên mới bỏ qua, cậu nói con bé kiêu ngạo như vậy rốt cuộc là học từ ai? Tớ giấu con bé đi, làm cho nó ít xuất hiện trước mặt mọi người một chút, con bé lại dạy tớ, nếu không có địa vị thì làm sao có thể kiêu căng, chọc phá lung tung? Con bé nói làm đầu tớ ong ong không hiểu gì cả….."
“Con bé còn dám tổn thương lòng tự trọng của tớ, khó khăn lắm mới có cơ hội dạy bảo con bé, nó lại hỏi rốt cuộc mình từ đâu sinh ra? Tớ nghĩ mãi mà không thể giải thích nổi cho con bé, thực sự là phải giải thích như thế nào đây???"
An Bảo Bối thở ra một hơi, sau đó khuôn mặt trở nên hồng hồng, “Con bé như vậy mà còn đắc chí nói, “Haha, An Bảo Bối chắc không biết nhỉ, nhưng cục cưng biết nha…. Con bé cũng chỉ là đứa nhóc thôi, vậy mà còn giảng cho tớ về sinh lý của con người?!"
“Lúc biết mình phải trở về thành phố A, tớ nghĩ muốn cho cục cưng về thăm quan quê hương mình, con bé quấn quít cậu của mình, nói rất muốn về nước, đến khi sắp trở về, tớ lại không thấy con bé đâu, cục cưng không nói lời nào, liền đến Australia, tham gia cuộc thi thiết kế phần mềm dành cho thanh thiếu niên. Tớ biết mình che giấu tài năng của cục cưng là không đúng, nhưng tớ cũng chỉ muốn con bé có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác thôi, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng, được mọi người coi là thiên tài, bị truyền thông săn đón, soi mói, tương lai của con bé sẽ như thế nào? Liệu có hạnh phúc được không? Tớ không muốn con bé vì được mọi người cưng chiều, ca tụng nhất thời mà sinh ra kiêu ngạo, chỉ muốn con bé được sống cuộc sống bình thường hạnh phúc."
“Tớ biết tớ biết." An Kỳ nhìn bộ dáng phát hoả của An Bảo Bối liền mở miệng an ủi cô, sợ cô sẽ thực sự tức giận, “Tớ chưa từng làm mẹ nên không hiểu….. Nhưng tớ biết cậu làm cái gì cũng là vì muốn tốt cho cục cưng, nhưng trẻ con bây giờ suy nghĩ không giống chúng ta ngày trước, đối với trẻ con ở từng thời đại, phải dùng phương pháp khác nhau để đối xử mới được."
An Bảo Bối há to miệng, nhưng rồi ngậm miệng lại, ngồi ngay ngắn trên ghế, “Tớ cũng đã từng hỏi qua, nhưng con bé chưa từng nói mình muốn cái gì trước mặt tớ, bình thường cục cưng toàn dùng trí thông minh của mình đi chọc phá người khác nhưng con bé cũng là đứa nhóc hiểu chuyện, những gì người khác có con bé cũng chưa bao giờ đòi, biết tớ bận rộn nên cũng tự lo cho mình, không làm phiền đến tớ, thế nhưng cục cưng như vậy lại càng khiến tớ lo lắng hơn."
“Có lẽ….." An Kỳ chậm rãi mở miệng, nói, “Có lẽ con bé không muốn tiền tài, cũng không muốn vật chất mà muốn có cha, có gia đình."
An Bảo Bối ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của An Kỳ, “Cha? Gia đình?"
“Tớ và cậu đã từng lớn lên trong cô nhi viện nên biết rõ, cha mẹ ruột cùng gia đình có ý nghĩa quan trọng như thế nào, cục cưng mặc dù nhỏ tuổi nhưng cái gì cũng hiểu, cũng biết, không nói không có nghĩa là con bé không muốn, không quan tâm cũng không có nghĩa là không để ý."
“Nhưng tớ cũng giáo dục con bé rất cởi mở, tuy con bé thông minh, cũng hay đối đầu với tớ nhưng ít nhất cũng biết nghe lời, tớ cũng nói chuyện về Vinh Ninh cho con bé biết, duy nhất tớ cảnh báo cục cưng không được nói chuyện cha con bé còn sống cho cha tớ, ngoại trừ lần đó cũng không nói gì con bé nữa."
“Nhưng cậu cũng chưa bao giờ cho phép con bé đi tìm cha mình?"
An Bảo Bối kinh ngạc nhìn cô, thầm thắc mắc tại sao cô ấy lại biết rõ như vậy, nhưng những gì cô ấy nói đều là sự thật, gật gật đầu nói, “Đúng là như vậy, tớ không để con bé đi tìm cha mình, tớ còn mong, cha con bọn họ mãi mãi không gặp nhau." Tay An Bảo Bối nắm chặt lại, “Tớ không muốn đem lại phiền phức cho người khác, lúc trước khi có thai cục cưng cũng không nói cho Vinh Ninh, ngay cả việc rời khỏi thành phố A cũng thế….."
An Bảo Bối nói cà lăm hơn nửa ngày mới có thể nói chuyện lại, “Tớ sợ…. Sợ cục cưng sẽ đến bên Vinh Ninh mà rời xa tớ, anh ta…. Anh ta giỏi giang như vậy, hoàn cảnh gia đình lại tốt, có lẽ bây giờ đã có đối tượng kết hôn hoặc chuẩn bị kết hôn rồi, nếu như anh ta biết mình có con, nhất định sẽ cướp cục cưng đi, hoặc nếu cục cưng sống ở nhà anh ta, cũng sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra, tớ không muốn trở thành người đi phá hoại gia đình nhà người khác, tớ cũng không muốn mất đi con gái của mình, ngoại trừ cha cùng em trai, cục cưng chính là toàn bộ sinh mạng tớ…."
Cô cúi đầu, áy náy nói, “Tớ biết tớ rất ích kỷ, tước đoạt quyền làm cha của Vinh Ninh, cũng tước đoạt tình cha con của cục cưng…."
“Tớ chỉ là sợ hãi, sợ hãi những gì thuộc về mình đột nhiên biến mất, thậm chí…. Hạnh phúc tớ cảm nhận được, nó vẫn rất mơ hồ."
An Kỳ im lặng không nói gì nhìn cô, nếu như…. Nếu như cô nói cho An Bảo Bối là Vinh Ninh không kết hôn, cũng không có đối tượng kết hôn, không những vậy mà bây giờ cũng không phong lưu như ngày xưa nữa, đã trở thành người đàn ông chững chạc…. Thì An Bảo Bối sẽ lựa chọn làm gì?
An Kỳ cầm lấy tấm ảnh An Bảo Bối đưa, chắc hẳn tấm ảnh này được chụp tại Pháp, nền bức ảnh là một mảng lớn hoa oải hương, màu xanh của bầu trời như đã được tẩy rửa qua, trong tấm ảnh có 3 người, ngoại trừ con gái của cô ra còn có 2 người đàn ông, nhìn qua trông họ chênh lệch tuổi rất nhiều, chắc là bố và em trai cùng cha khác mẹ của An Bảo Bối.
Tấm ảnh chụp ba người, trong đó có cô bé mặc bộ quần áo màu hồng phấn, đôi mắt to tròn dễ thương nhưng lại mang theo vẻ bất mãn cùng không vui, khuôn mặt đó của con bé…..
An Kỳ hút một ngụm khí, thực sự khuôn mặt của con bé rất giống Vinh Ninh, làm người ngoài nhìn qua không thể không nghĩ họ là người thân.
“Quả nhiên con bé càng lớn khuôn mặt càng giống Vinh Ninh."
An Kỳ miết nhẹ tấm ảnh, nhớ lại ngày xưa lúc cô đi tìm Vinh Ninh, hắn như nổi điên tra hỏi đến cùng rốt cuộc chủ nhân số điện thoại kia là ai, làm cho cô có nhận thức mới về hắn, cũng khiến cho cô không biết nên làm như thế nào, che giấu hay nói ra sự thật? Nếu như lúc đó, cô nói ra sự thật, cô không phải bạn gái cũ của hắn, cô cũng biết chủ nhân số điện thoại kia là An Bảo Bối thì có phải tình cảnh bây giờ sẽ khác đi không.
“Bác trai có biết con bé là con của cậu và Vinh Ninh không?"
An Bảo Bối xoay người, cơ thể co lại, lấy hai tay ôm chặt chân mình, lắc đầu nói, “Ông ấy không biết, lúc tìm thấy tớ, đứa bé trong bụng cũng được nhiều tháng rồi nên bụng bị lộ ra, tớ không muốn bỏ đi đứa bé này, cũng không muốn ông tìm Vinh Ninh gây chuyện nên nói dối là lúc tớ và cha đứa bé sắp kết hôn thì anh lại bị tai nạn giao thông nên qua đời, đứa bé trong bụng chính là ý muốn cuối cùng của anh, tớ yêu anh ấy nên nhất định phải sinh con ra, mặc kệ mọi người có khinh bỉ, nói xấu sau lưng hay chửi mắng trước mặt, nghe như vậy thì ông cũng tin, cậu biết mà, tớ đâu phải loại người hay nói dối."
“Đứa bé ngốc." Giọng nói của An Kỳ đột nhiên trở nên dịu dàng, xoa nhẹ đầu An Bảo Bối, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, bạn thân của cô thật đáng thương mà, “Nếu như lúc đó bác trai không tìm được cậu, cậu có thể nuôi dưỡng đứa bé một mình không? Còn có năm đó, cậu đột ngột biến mất không lời từ biệt, cũng là vì sợ làm phiền đến tớ?"
An Bảo Bối im lặng không nói gì, An Kỳ biết, cô đã nói trúng tim đen của cô ấy rồi.
“Từ trước tới nay cậu vẫn như vậy, không hề thay đổi chút nào, chỉ biết cho đi mà không biết đòi lại."
Thế nhưng An Bảo Bối lại lắc đầu, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, “Cậu sai rồi, tớ giữ lại đứa bé cũng không sợ làm phiền mọi người, chỉ là tớ muốn có người nhà, có một người thân trong gia đình của chính mình."
An Bảo Bối chầm chậm nói từng chữ một, đầu cô cũng đã cúi thấp đến mức sắp chạm đất, nhưng cô làm như thế, lại khiến mọi người không thể giận cô được.
Người ngoài có thể không hiểu, nhưng An Kỳ tại sao lại không? Từ nhỏ cô và cô ấy đã lớn lên trong cô nhi viện nên cô biết, một gia đình, một đứa con có ý nghĩa lớn lao như thế nào. Thứ tình cảm ấy không phải các dì ở nơi đó có thể cho các cô được, ngay cả viện trưởng cũng thế.
Các cô khát khao có người nhà, khát khao được cảm nhận thứ tình cảm gia đình ấm áp đó, khát khao được gia đình che chở, bảo vệ khi bị người ngoài khinh bỉ, bắt nạt.
Khi quyết định sinh con ra, An Bảo Bối đã biết mình sẽ bị mọi người khinh bỉ, nói xấu sau lưng, chửi rủa ngay trước mặt, chịu bao sỉ nhục, bị nói là không biết xấu hổ, là loại phụ nữ chưa chồng đã có con, nhưng cô cam tâm tình nguyện, bởi vì đứa con của cô chính là kết tinh của tình yêu giữa cô và Vinh Ninh, mang trong mình nửa huyết thống của mẹ nó.
An Kỳ lại thấy An Bảo Bối không có gì đáng xấu hổ cả, cô ấy cũng chỉ muốn có một mái nhà, cũng chỉ muốn có một người thân có thể chia sẻ mọi thứ với cô ấy mà thôi.
An Kỳ ôm An Bảo Bối vào lòng, “Cậu làm rất tốt, không sai, vả lại lúc trước, cậu cũng không có ý định muốn mang thai mà, phải không?"
An Bảo Bối gật gật đầu đang chôn trong ngực An Kỳ, “Từ lúc sinh con ra đến bây giờ, tớ chưa từng hối hận, nếu tớ đã mang thai con bé thì dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng nhất định phải cho con bé chào đời."
Tính cách của An Bảo Bối rất nhân hậu, làm sao cô có thể bỏ đi đứa con ruột thịt của mình đây?
“Tuy cậu nói vậy, nhưng……… Tớ vẫn cảm thấy mình làm sai một chuyện." An Bảo Bối chậm rãi ngẩng đầu, xoắn xuýt nhìn An Kỳ.
“Cậu làm sai cái gì?"
“À…….." An Bảo Bối gãi gãi đầu nói, “Đáng nhẽ ra lúc trước tớ không nên nói cha của đứa bé bị tai nạn giao thông qua đời, hôm qua nghe cậu nói Vinh Ninh bị tai nạn, tớ cứ có cảm giác như mình nguyền rủa anh ta."
“Hắc hắc ………." An Kỳ cười ầm lên, con người cô ấy chính là như vậy, dù tai nạn của Vinh Ninh không liên quan đến mình nhưng cô ấy luôn luôn gánh mọi trách nhiệm lên bản thân, cô thực sự không thể nói cô ấy dễ thương, mà cô ấy phải là đứa trẻ ngốc mới đúng.
“Được được rồi, vẫn còn sớm, cậu mau kể cho tớ về con của cậu đi."
Không nói thì thôi, chứ nhắc đến lại khiến An Bảo Bối tức giận.
Hai tay chống nạnh, má phồng lên, bộ dạng giống như bà mẹ nghiêm khắc nhưng ở trên người An Bảo Bối lại khác, vì khuôn mặt không tuổi của cô, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy dễ thương giống như con thỏ nhỏ vậy.
“Cậu không biết con bé đáng giận như thế nào đâu!!!...... Con bé thực có thể làm người chết tức giận đến bật dậy! Tớ nghi ngờ có phải con bé là do tớ sinh ra không? Tớ ngốc như vậy, tại sao con bé lại cực kỳ thông minh, mà thông minh khiến cho người khác tức ói máu, lúc nhỏ chưa nói chuyện được đã chọc phá người ta, còn khi bắt đầu học nói chuyện, tớ đổ bao công sức để con bé gọi mình một tiếng mẹ…. Kết quả thì sao? Chữ mẹ đó chưa bao giờ được thốt ra từ miệng con bé, con bé gọi tớ là Meo! Ban đầu tớ còn tưởng con bé kém thông minh không thể nói chuyện như người bình thường! Suýt nữa tớ đã đem con bé đến bệnh viện kiểm tra, vừa mới đi ra đến cửa, con bé liền nói, nhưng cậu biết con bé nói gì không?"
“Con bé nói cái gì???"
“An Bảo Bối, con không muốn đi bệnh viện, ông trời ơi, tớ là mẹ con bé, nó không gọi meo nhưng lại trực tiếp gọi thẳng tên tớ, tớ cũng cố hết sức để sửa rồi nhưng vẫn không được."
“Ha ha……." Đứa nhóc đó thật sự rất giống Vinh Ninh.
“Không chỉ vậy đâu…. Cậu nói, cả nhà tớ đều là dược sĩ, đâu có liên quan đến máy tính, phần mềm đúng không? Ngay cả đến cha con bé cũng là nhà thiết kế chuyên nghiệp, tớ thật sự không biết con bé được di truyền từ ai, lúc rảnh rỗi sẽ đem máy tính cùng phần mềm đấu với người khác, đấu bao nhiêu trận rồi nhưng kết quả vẫn là con bé đánh thắng những người kia, thực sự quá lợi hại, không chỉ vậy đâu, con bé còn dùng tiếng Đức khiêu khích những người Pháp kia, nói cái gì mà muốn đấu với tôi, các người vẫn chưa đủ trình độ! May mà họ coi con bé chỉ là đứa trẻ nên mới bỏ qua, cậu nói con bé kiêu ngạo như vậy rốt cuộc là học từ ai? Tớ giấu con bé đi, làm cho nó ít xuất hiện trước mặt mọi người một chút, con bé lại dạy tớ, nếu không có địa vị thì làm sao có thể kiêu căng, chọc phá lung tung? Con bé nói làm đầu tớ ong ong không hiểu gì cả….."
“Con bé còn dám tổn thương lòng tự trọng của tớ, khó khăn lắm mới có cơ hội dạy bảo con bé, nó lại hỏi rốt cuộc mình từ đâu sinh ra? Tớ nghĩ mãi mà không thể giải thích nổi cho con bé, thực sự là phải giải thích như thế nào đây???"
An Bảo Bối thở ra một hơi, sau đó khuôn mặt trở nên hồng hồng, “Con bé như vậy mà còn đắc chí nói, “Haha, An Bảo Bối chắc không biết nhỉ, nhưng cục cưng biết nha…. Con bé cũng chỉ là đứa nhóc thôi, vậy mà còn giảng cho tớ về sinh lý của con người?!"
“Lúc biết mình phải trở về thành phố A, tớ nghĩ muốn cho cục cưng về thăm quan quê hương mình, con bé quấn quít cậu của mình, nói rất muốn về nước, đến khi sắp trở về, tớ lại không thấy con bé đâu, cục cưng không nói lời nào, liền đến Australia, tham gia cuộc thi thiết kế phần mềm dành cho thanh thiếu niên. Tớ biết mình che giấu tài năng của cục cưng là không đúng, nhưng tớ cũng chỉ muốn con bé có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác thôi, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng, được mọi người coi là thiên tài, bị truyền thông săn đón, soi mói, tương lai của con bé sẽ như thế nào? Liệu có hạnh phúc được không? Tớ không muốn con bé vì được mọi người cưng chiều, ca tụng nhất thời mà sinh ra kiêu ngạo, chỉ muốn con bé được sống cuộc sống bình thường hạnh phúc."
“Tớ biết tớ biết." An Kỳ nhìn bộ dáng phát hoả của An Bảo Bối liền mở miệng an ủi cô, sợ cô sẽ thực sự tức giận, “Tớ chưa từng làm mẹ nên không hiểu….. Nhưng tớ biết cậu làm cái gì cũng là vì muốn tốt cho cục cưng, nhưng trẻ con bây giờ suy nghĩ không giống chúng ta ngày trước, đối với trẻ con ở từng thời đại, phải dùng phương pháp khác nhau để đối xử mới được."
An Bảo Bối há to miệng, nhưng rồi ngậm miệng lại, ngồi ngay ngắn trên ghế, “Tớ cũng đã từng hỏi qua, nhưng con bé chưa từng nói mình muốn cái gì trước mặt tớ, bình thường cục cưng toàn dùng trí thông minh của mình đi chọc phá người khác nhưng con bé cũng là đứa nhóc hiểu chuyện, những gì người khác có con bé cũng chưa bao giờ đòi, biết tớ bận rộn nên cũng tự lo cho mình, không làm phiền đến tớ, thế nhưng cục cưng như vậy lại càng khiến tớ lo lắng hơn."
“Có lẽ….." An Kỳ chậm rãi mở miệng, nói, “Có lẽ con bé không muốn tiền tài, cũng không muốn vật chất mà muốn có cha, có gia đình."
An Bảo Bối ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của An Kỳ, “Cha? Gia đình?"
“Tớ và cậu đã từng lớn lên trong cô nhi viện nên biết rõ, cha mẹ ruột cùng gia đình có ý nghĩa quan trọng như thế nào, cục cưng mặc dù nhỏ tuổi nhưng cái gì cũng hiểu, cũng biết, không nói không có nghĩa là con bé không muốn, không quan tâm cũng không có nghĩa là không để ý."
“Nhưng tớ cũng giáo dục con bé rất cởi mở, tuy con bé thông minh, cũng hay đối đầu với tớ nhưng ít nhất cũng biết nghe lời, tớ cũng nói chuyện về Vinh Ninh cho con bé biết, duy nhất tớ cảnh báo cục cưng không được nói chuyện cha con bé còn sống cho cha tớ, ngoại trừ lần đó cũng không nói gì con bé nữa."
“Nhưng cậu cũng chưa bao giờ cho phép con bé đi tìm cha mình?"
An Bảo Bối kinh ngạc nhìn cô, thầm thắc mắc tại sao cô ấy lại biết rõ như vậy, nhưng những gì cô ấy nói đều là sự thật, gật gật đầu nói, “Đúng là như vậy, tớ không để con bé đi tìm cha mình, tớ còn mong, cha con bọn họ mãi mãi không gặp nhau." Tay An Bảo Bối nắm chặt lại, “Tớ không muốn đem lại phiền phức cho người khác, lúc trước khi có thai cục cưng cũng không nói cho Vinh Ninh, ngay cả việc rời khỏi thành phố A cũng thế….."
An Bảo Bối nói cà lăm hơn nửa ngày mới có thể nói chuyện lại, “Tớ sợ…. Sợ cục cưng sẽ đến bên Vinh Ninh mà rời xa tớ, anh ta…. Anh ta giỏi giang như vậy, hoàn cảnh gia đình lại tốt, có lẽ bây giờ đã có đối tượng kết hôn hoặc chuẩn bị kết hôn rồi, nếu như anh ta biết mình có con, nhất định sẽ cướp cục cưng đi, hoặc nếu cục cưng sống ở nhà anh ta, cũng sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra, tớ không muốn trở thành người đi phá hoại gia đình nhà người khác, tớ cũng không muốn mất đi con gái của mình, ngoại trừ cha cùng em trai, cục cưng chính là toàn bộ sinh mạng tớ…."
Cô cúi đầu, áy náy nói, “Tớ biết tớ rất ích kỷ, tước đoạt quyền làm cha của Vinh Ninh, cũng tước đoạt tình cha con của cục cưng…."
“Tớ chỉ là sợ hãi, sợ hãi những gì thuộc về mình đột nhiên biến mất, thậm chí…. Hạnh phúc tớ cảm nhận được, nó vẫn rất mơ hồ."
An Kỳ im lặng không nói gì nhìn cô, nếu như…. Nếu như cô nói cho An Bảo Bối là Vinh Ninh không kết hôn, cũng không có đối tượng kết hôn, không những vậy mà bây giờ cũng không phong lưu như ngày xưa nữa, đã trở thành người đàn ông chững chạc…. Thì An Bảo Bối sẽ lựa chọn làm gì?
Tác giả :
Phượng Hiểu Ly