Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 68: Thương nhớ
Editor: Sendyle
Dựa vào trực giác nhạy bén, giờ phút này nơi nhóc đang đứng có ít nhất mười mấy ống kính đang nhắm vào nhóc, trang viên biệt thự này ngoài mặt xem một mảnh tường hòa, nhưng bên trong cũng không phải vô cùng đơn giản chỉ là nơi ở mà thôi. Về phần cất giấu bí mật gì, có lẽ còn phải đợi nhóc sau khi đi vào mới có thể thăm dò rõ ràng.
Kết quả là vật nhỏ nhắn mặc quần áo ấm liên thể màu vàng từ từ di chuyển tới gần cửa đi vào, chỉ là cậu nhất thời không quên khóa máy di động, chiếc điện thoại di động sau lưng điên cuồng kêu gào, anh bạn nhỏ Tây Hàn nhanh nhẹn tiến vừa trong bụi cỏ nhanh chóng tiếp máy.
Điện thoại là của mẹ nhà mình, Niệm Thần mang theo vài phần bi tráng rồi mang theo âm thanh phẫn hận thông qua sóng điện từ truyền đến:
“Mộ Tây Hàn! Tên tiểu tử thúi con đang ở nơi nào? Nhanh trở lại, không có con mẹ không thể tự lo liệu cuộc sống được."
“⊙﹏⊙ Mẹ, lúc con chưa sinh ra đến tột cùng mẹ lớn lên như thế nào?"
Nhóc thật sự bắt đầu hoài nghi ai mới là trưởng bối, hơn nữa, cho dù nhóc hiện tại có ở nhà cũng chỉ có thể hỗ trợ chuẩn bị điểm tâm mà thôi. Hay là mẹ nhà mình đã lười đến ngay cả gọi điện thoại kêu thức ăn bên ngoài cũng không muốn làm?
“Chuyện của người lớn con hỏi nhiều như vậy làm gì? Mộ Tây Hàn, trước thứ sáu nếu như con không trở về mẹ sẽ đến London xách con về!"
Trời mới biết lúc đó trong căn hộ của cô tuy rằng không lớn nhưng qua lại chỉ có bốn bức tường làm cô càng thương nhớ da diết những lúc ôm con trai nhà mình trong lòng như thế nào. Chúa Jesus biết rõ giờ phút này Mộ Niệm Thần phẫn hận không cách nào biểu đạt tình cảm thương nhớ của mình dành cho con trai bảo bối đến mức độ nào.
“Mẹ, con rất bận." Vội vàng giúp mẹ tìm con trai, như vậy có thêm một người có thể giúp mẹ ăn cơm chùa, nhiệm vụ của cậu sẽ nhẹ xuống rất nhiều, mẹ rất rất khó nuôi.
“Tiểu tử thúi, con chẳng lẽ không có chút xíu thương nhớ mẹ hay sao, nhiều lắm khi con quay về mẹ sẽ yêu thương mà làm đồ ăn ngon cho con."
Rất rõ ràng, giờ phút này Mộ Niệm Thần nhàn nhã hơn, tương đối hưởng thụ loại cảm giác dụ dỗ con trai. Có chuyện phát sinh phải tìm cách giải quyết, cân bằng một chút trong cuộc sống, giống với con trai nhà mình, trong lúc vô hình nhóc còn có thể bình tĩnh xử lý tình huống cấp bách.
…Mẹ, không cần phiền toái như vậy, con lần sau sẽ biểu đạt thương nhớ dành cho mẹ được không?"
Mẹ nhà mình sao lại như vậy nhỉ? Huống chi bây giờ không phải lúc nói đến chuyện phải biểu hiện thương nhớ như thế nào? Nhóc phải cẩn thận với những công nghệ cao của cha nhà mình không được mắc sai lầm…
Dựa vào trực giác nhạy bén, giờ phút này nơi nhóc đang đứng có ít nhất mười mấy ống kính đang nhắm vào nhóc, trang viên biệt thự này ngoài mặt xem một mảnh tường hòa, nhưng bên trong cũng không phải vô cùng đơn giản chỉ là nơi ở mà thôi. Về phần cất giấu bí mật gì, có lẽ còn phải đợi nhóc sau khi đi vào mới có thể thăm dò rõ ràng.
Kết quả là vật nhỏ nhắn mặc quần áo ấm liên thể màu vàng từ từ di chuyển tới gần cửa đi vào, chỉ là cậu nhất thời không quên khóa máy di động, chiếc điện thoại di động sau lưng điên cuồng kêu gào, anh bạn nhỏ Tây Hàn nhanh nhẹn tiến vừa trong bụi cỏ nhanh chóng tiếp máy.
Điện thoại là của mẹ nhà mình, Niệm Thần mang theo vài phần bi tráng rồi mang theo âm thanh phẫn hận thông qua sóng điện từ truyền đến:
“Mộ Tây Hàn! Tên tiểu tử thúi con đang ở nơi nào? Nhanh trở lại, không có con mẹ không thể tự lo liệu cuộc sống được."
“⊙﹏⊙ Mẹ, lúc con chưa sinh ra đến tột cùng mẹ lớn lên như thế nào?"
Nhóc thật sự bắt đầu hoài nghi ai mới là trưởng bối, hơn nữa, cho dù nhóc hiện tại có ở nhà cũng chỉ có thể hỗ trợ chuẩn bị điểm tâm mà thôi. Hay là mẹ nhà mình đã lười đến ngay cả gọi điện thoại kêu thức ăn bên ngoài cũng không muốn làm?
“Chuyện của người lớn con hỏi nhiều như vậy làm gì? Mộ Tây Hàn, trước thứ sáu nếu như con không trở về mẹ sẽ đến London xách con về!"
Trời mới biết lúc đó trong căn hộ của cô tuy rằng không lớn nhưng qua lại chỉ có bốn bức tường làm cô càng thương nhớ da diết những lúc ôm con trai nhà mình trong lòng như thế nào. Chúa Jesus biết rõ giờ phút này Mộ Niệm Thần phẫn hận không cách nào biểu đạt tình cảm thương nhớ của mình dành cho con trai bảo bối đến mức độ nào.
“Mẹ, con rất bận." Vội vàng giúp mẹ tìm con trai, như vậy có thêm một người có thể giúp mẹ ăn cơm chùa, nhiệm vụ của cậu sẽ nhẹ xuống rất nhiều, mẹ rất rất khó nuôi.
“Tiểu tử thúi, con chẳng lẽ không có chút xíu thương nhớ mẹ hay sao, nhiều lắm khi con quay về mẹ sẽ yêu thương mà làm đồ ăn ngon cho con."
Rất rõ ràng, giờ phút này Mộ Niệm Thần nhàn nhã hơn, tương đối hưởng thụ loại cảm giác dụ dỗ con trai. Có chuyện phát sinh phải tìm cách giải quyết, cân bằng một chút trong cuộc sống, giống với con trai nhà mình, trong lúc vô hình nhóc còn có thể bình tĩnh xử lý tình huống cấp bách.
…Mẹ, không cần phiền toái như vậy, con lần sau sẽ biểu đạt thương nhớ dành cho mẹ được không?"
Mẹ nhà mình sao lại như vậy nhỉ? Huống chi bây giờ không phải lúc nói đến chuyện phải biểu hiện thương nhớ như thế nào? Nhóc phải cẩn thận với những công nghệ cao của cha nhà mình không được mắc sai lầm…
Tác giả :
Ninh Cẩn