Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 67: Hoắc tiên sinh, hoan nghênh về nhà
Editor: Sendyle
Lúc đó ở Italy, tại trang viên biệt thự, sân bay tư nhân.
Máy bay hạ xuống mang theo một cơn gió lốc, lúc này quản gia cùng một đám người giúp việc đã đợi sẵn, có thể thấy được tầm quan trọng của người trên phi cơ.
Đợi trực thăng vững vàng dừng ở trên bãi đậu máy bay, cửa cabin mở ra, một giây sau, người đàn ông từ bên trong đi ra. Một thân áo gió màu đen, kính râm màu đen che kín nửa gương mặt, không lấn át được khí phách thiên thành cùng hơi thở ưu nhã của anh ta cùng áo gió màu đen nhánh buộc vòng quanh thân hình tinh xảo hoàng kim rắn chắc càng thêm động lòng người.
Khí phách kết hợp cùng khung cảnh hiện tại của những người giúp việc đang cung kính đứng thành hai hàng, không thể nghi ngờ, đây là chủ nhân trang viên biệt thự xa hoa này.
“Hoắc tiên sinh, hoan nghênh về nhà."
Quản gia lớn tuổi một mực cung kính khom người, chuẩn bị hồi báo chuyện trải qua mấy ngày nay.
Hai chân thon dài của Hoắc Cảnh Sâm không có chút ý tứ dừng lại, đưa tay lấy điện thoại di động ra, rồi sau đó ấn xuống phím trò chuyện:
“Vi Vi, tôi đã đến Italy, nửa giờ sau bốn người cùng nhau đến gặp tôi."
Không đợi người bên kia trả lời, Hoắc Cảnh Sâm đã cúp điện thoại, thuận tay tháo kính râm trên mặt cùng áo gió màu đen xuống, hết thảy quá trình không có chút nào dừng lại, quản gia cũng chỉ ở phía sau anh ta yên lặng đợi phân phó.
Hoắc Cảnh Sâm cước bộ cuối cùng dừng ở toà kiến trúc của mình, ngắm nhìn bốn phía, mày đẹp đột nhiên nhăn lại, mang theo cảm giác xúc động sắp phát điên:
“Cho các người một giờ, tôi mặc kệ tiểu tử thúi Hoắc Thần Viễn kia hiện tại đang ở nơi nào đều phải dẫn nhóc trở lại cho tôi, nói cho nhóc biết, nếu như nhóc vẫn tiếp tục ở bên ngoài không chịu về, tôi liền làm thịt con chó nhỏ của nhóc hầm súp!"
Theo đuôi Hoắc Cảnh Sâm là hình ảnh nhỏ nhắn của anh bạn nhỏ Tây Hàn. Khuôn mặt trắng mịn, cùng một thân quần áo màu bọt biển liên thể, thậm chí túi sách sau lưng cũng một màu bọt biển. Tóm lại, cách ăn mặc này là thành quả mà anh bạn nhỏ Tây Hàn sau khi suy sâu tính kỹ mà thành.
Cậu nhóc từ nhỏ chính là được giáo dục, lúc gặp chuyện cần thiết cho dù là bán đứng nhan sắc không phải là không thể được. Giống như trước mắt, muốn đánh vào bên trong cần phí chút ít công phu.
Thật lâu sau khi anh bạn nhỏ Tây Hàn lần nữa hồi tưởng lại, bộ trang phục cùng túi sách bọt biển lúc này làm cho nhóc hối hận đến cỡ nào, hình tượng cả đời của nhóc trước mặt cậu em trai hoàn toàn bị hủy vào thân trang phục này.
Đương nhiên, chuyện này hẳn là nói sau.
Phong cách kiến trúc thời Trung Cổ Châu Âu cùng hình ảnh chiếc cầu nhỏ của người Giang Nam, xảo diệu cực kỳ, con đường cứng ngắc phối hợp với con người tạo nên cảm giác nhu hòa, chính là tòa trang viên nghiêm chỉnh này.
Một hồi nhìn quanh sau anh bạn nhỏ Tây Hàn rút ra được kết luận là, khả năng thưởng thức của cha nhà mình cũng không tệ lắm, trang viên này, nhóc thích, nhóc đoán rằng mẹ nhà mình cũng nhất định rất thích.
Lúc đó ở Italy, tại trang viên biệt thự, sân bay tư nhân.
Máy bay hạ xuống mang theo một cơn gió lốc, lúc này quản gia cùng một đám người giúp việc đã đợi sẵn, có thể thấy được tầm quan trọng của người trên phi cơ.
Đợi trực thăng vững vàng dừng ở trên bãi đậu máy bay, cửa cabin mở ra, một giây sau, người đàn ông từ bên trong đi ra. Một thân áo gió màu đen, kính râm màu đen che kín nửa gương mặt, không lấn át được khí phách thiên thành cùng hơi thở ưu nhã của anh ta cùng áo gió màu đen nhánh buộc vòng quanh thân hình tinh xảo hoàng kim rắn chắc càng thêm động lòng người.
Khí phách kết hợp cùng khung cảnh hiện tại của những người giúp việc đang cung kính đứng thành hai hàng, không thể nghi ngờ, đây là chủ nhân trang viên biệt thự xa hoa này.
“Hoắc tiên sinh, hoan nghênh về nhà."
Quản gia lớn tuổi một mực cung kính khom người, chuẩn bị hồi báo chuyện trải qua mấy ngày nay.
Hai chân thon dài của Hoắc Cảnh Sâm không có chút ý tứ dừng lại, đưa tay lấy điện thoại di động ra, rồi sau đó ấn xuống phím trò chuyện:
“Vi Vi, tôi đã đến Italy, nửa giờ sau bốn người cùng nhau đến gặp tôi."
Không đợi người bên kia trả lời, Hoắc Cảnh Sâm đã cúp điện thoại, thuận tay tháo kính râm trên mặt cùng áo gió màu đen xuống, hết thảy quá trình không có chút nào dừng lại, quản gia cũng chỉ ở phía sau anh ta yên lặng đợi phân phó.
Hoắc Cảnh Sâm cước bộ cuối cùng dừng ở toà kiến trúc của mình, ngắm nhìn bốn phía, mày đẹp đột nhiên nhăn lại, mang theo cảm giác xúc động sắp phát điên:
“Cho các người một giờ, tôi mặc kệ tiểu tử thúi Hoắc Thần Viễn kia hiện tại đang ở nơi nào đều phải dẫn nhóc trở lại cho tôi, nói cho nhóc biết, nếu như nhóc vẫn tiếp tục ở bên ngoài không chịu về, tôi liền làm thịt con chó nhỏ của nhóc hầm súp!"
Theo đuôi Hoắc Cảnh Sâm là hình ảnh nhỏ nhắn của anh bạn nhỏ Tây Hàn. Khuôn mặt trắng mịn, cùng một thân quần áo màu bọt biển liên thể, thậm chí túi sách sau lưng cũng một màu bọt biển. Tóm lại, cách ăn mặc này là thành quả mà anh bạn nhỏ Tây Hàn sau khi suy sâu tính kỹ mà thành.
Cậu nhóc từ nhỏ chính là được giáo dục, lúc gặp chuyện cần thiết cho dù là bán đứng nhan sắc không phải là không thể được. Giống như trước mắt, muốn đánh vào bên trong cần phí chút ít công phu.
Thật lâu sau khi anh bạn nhỏ Tây Hàn lần nữa hồi tưởng lại, bộ trang phục cùng túi sách bọt biển lúc này làm cho nhóc hối hận đến cỡ nào, hình tượng cả đời của nhóc trước mặt cậu em trai hoàn toàn bị hủy vào thân trang phục này.
Đương nhiên, chuyện này hẳn là nói sau.
Phong cách kiến trúc thời Trung Cổ Châu Âu cùng hình ảnh chiếc cầu nhỏ của người Giang Nam, xảo diệu cực kỳ, con đường cứng ngắc phối hợp với con người tạo nên cảm giác nhu hòa, chính là tòa trang viên nghiêm chỉnh này.
Một hồi nhìn quanh sau anh bạn nhỏ Tây Hàn rút ra được kết luận là, khả năng thưởng thức của cha nhà mình cũng không tệ lắm, trang viên này, nhóc thích, nhóc đoán rằng mẹ nhà mình cũng nhất định rất thích.
Tác giả :
Ninh Cẩn