Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 248
Nếu như nói Hồng Thương có cảm giác gì với câu nói này, thì chính là hận, hận hắn không thể chết đi, mỗi giây phút đều là cảm giác đó.
“Nhưng mà Hoắc Cảnh Sâm, em nói cho anh biết em không chiếm được anh, vậy thì sẽ có ngày anh đánh mất người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, hai năm, à, không, không tới hai năm, Hoắc Cảnh Sâm, bây giờ anh nên phát điên đi, vì sinh mạng của người phụ nữ anh yêu nhất kia chỉ còn chưa đầy hai năm thôi!"
Là điên đi, hai người đều điên rồi, nhưng Hồng Thương không chỉ điên cuồng mà còn có chút kiêu ngạo, hắn rất tự tin, trước đó đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, cho dù là Hoắc Cảnh Sâm, mặc dù lúc này hắn sẽ phải chết, hắn cũng sắp xếp xong xuôi rồi, dù cái chết này đã trong dự tính, nhưng hắn tin hai năm sau Hoắc Cảnh Sâm có thể còn đau khổ hơn hắn.
Cũng có thể chưa đến hai năm Hoắc Cảnh Sâm đã đau khổ đến mức không muốn sống rồi!
Hoắc Cảnh Sâm ngạc nhiên một chút, nhưng sau sự ngạc nhiên chỉ là im lặng, trong sự im lặng đó, mắt anh nhìn vào khuôn mặt Hồng Thương, sát khí tỏa ra bốn phía, một giây sau đôi môi anh tà ác nhếch lên:
“Hồng Thương, tao đột nhiên quyết định để cho mày sống thêm hai năm nữa."
Vừa nói anh vừa ngồi xuống, nghiêng người về phía trước, môi mỏng dừng lại trên bả vai hắn, nhẹ giọng nói nhỏ mấy câu, vài giây sau, đã đủ để khiến Hồng Thương vô cùng sửng sốt.
Anh đứng lên, một tay đặt trong túi quần, bộ dạng vô cùng gian tà, nụ cười ở khóe môi càng lúc càng sâu thêm, càng lúc càng chói mắt
“Hồng Thương, tao cảm thấy trước khi đối đầu cần phải quan sát năng lực của đối phương thật kĩ, mày cho rằng tao còn là Hoắc Cảnh Sâm dễ bị tìm ra nhược điểm như trước sao? !"
Nói đúng ra, Hoắc Cảnh Sâm hôm nay, dù hôm nay hắn tìm được nhược điểm của anh thì có sao, năng lực của anh tới đâu chứ?
Hồng Thương có lẽ rất ngạo mạn, nhưng đối thủ của hắn lúc này càng có tư cách để ngạo mạn hơn hắn.
Hoắc Cảnh Sâm đá văng khẩu súng bên cạnh Hồng Thương, nhưng vẫn không nhìn Hồng Thương một lần.
“Hoắc Cảnh Sâm, anh sẽ phải hối hận, anh nhất định sẽ hối hận!"
Sau khi sững sờ trong chốc lát thì Hồng Thương bắt đầu gào thét, lúc này, những tiếng gào thét kia chỉ làm Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy buồn cười.
Hối hận? Anh không bao giờ làm việc khiến mình phải hối hận cả!
“Hoắc Cảnh Sâm, anh không thể đối xử với em như thế! Không thể!"
Âm thanh gào thét của Hồng Thương nhỏ dần, Hoắc Cảnh Sâm dừng bước trước cửa lễ đường:
“Từ lúc mày rơi vào tay tao thì việc đối xử với mày như thế nào là do tao quyết định."
Khi cửa lễ đường đóng lại, bóng dáng của Hoắc Cảnh Sâm đã biến mất trong tầm mắt của Hồng Thương.
Bên ngoài lễ đường, tất cả mọi người đều đang đợi Hoắc Cảnh Sâm ra lệnh.
Sự tàn bạo trong mắt anh nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm, anh nhìn về phía Lục Phi Ly rồi nói:
“Cắt đứt tứ chi của hắn, thích làm phụ nữ cũng được thôi, đưa đến khu làng chơi đi, trong vòng hai năm không được làm hắn chết, còn lại muốn làm gì thì làm."
“…"
Lục Phi Ly nghe xong thì sững sờ cả nửa ngày, sau một hồi lâu mới gật đầu như bị táo bón.
Em gái! Có cần biến thái như vậy không! Chuyện này xem ra giao cho người khác làm thì phù hợp hơn đó.
***
Lúc Niệm Thần tỉnh lại, âm thanh sóng biển truyền tới tai, lúc này, nếu như bên dưới cơ thể cô không phải là đệm giường mềm mại, không chừng cô sẽ cảm thấy hiện giờ mình đang nằm trên bờ biển ấy.
Ngay cả hơi gió biển mặn chát cũng theo không khí truyền vào khí quản.
Cô ngồi dậy mới phát hiện ra căn phòng này vô cùng xa lạ.
Dần nhớ lại cảnh tượng hôn lễ, trước khi thiếp đi chắc chắn là cô vẫn còn trên máy bay, nhưng không ngờ cô có thể ngủ say như vậy, ngay cả bị đưa tới căn phòng này như thế nào cô cũng không rõ.
Thử kêu khẽ một tiếng, cô nghĩ căn phòng này không thể chỉ có một mình cô, nhưng rất lâu sau khi mà không có ai đáp lại cô mới thực sự khủng hoảng.
Ngay cả giầy cũng chưa đi, cô đã vội xuống giường.
Biệt thự ba tầng, rõ ràng vị trí của cô bây giờ là phòng ngủ tầng ba, sau khi tìm kiếm khắp nơi cô mới xác định rằng căn biệt thự lớn này chỉ có một mình cô.
Nhưng đây chắc chắn không phải điều kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là đến cô phát hiện cửa chính có thể mở ra một cách dễ dàng, sau khi đi ra ngoài, sự vui mừng còn chưa kịp kéo dài, cô đã phát hiện ra mình đang ở trên một hòn đảo vô cùng lạ lẫm.
Mà trên hòn đảo nhỏ có vẻ giống một hòn đảo tư nhân này lại không thể tìm ra người thứ hai!
Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc muốn làm gì, tại sao lại đưa cô đến nơi này?
Trốn cũng không thể, mặc dù trong biệt thự có thiết bị truyền tin, nhưng đến khi cầm lên cô mới phát hiện ra thực sự không thể thu được tín hiệu gì.
Trong mùa này ánh sáng mặt trời đã mang theo hơi ấm, nhưng gió biển vẫn ẩn chứa hơi lạnh, mà váy cưới trên người Niệm Thần đã thay đổi, lúc này chỉ là một bộ áo ngủ mỏng manh, cô sững sờ ngã ngồi trên bờ biển, trong thời gian ngắn thực sự không biết làm gì.
“Nhưng mà Hoắc Cảnh Sâm, em nói cho anh biết em không chiếm được anh, vậy thì sẽ có ngày anh đánh mất người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, hai năm, à, không, không tới hai năm, Hoắc Cảnh Sâm, bây giờ anh nên phát điên đi, vì sinh mạng của người phụ nữ anh yêu nhất kia chỉ còn chưa đầy hai năm thôi!"
Là điên đi, hai người đều điên rồi, nhưng Hồng Thương không chỉ điên cuồng mà còn có chút kiêu ngạo, hắn rất tự tin, trước đó đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, cho dù là Hoắc Cảnh Sâm, mặc dù lúc này hắn sẽ phải chết, hắn cũng sắp xếp xong xuôi rồi, dù cái chết này đã trong dự tính, nhưng hắn tin hai năm sau Hoắc Cảnh Sâm có thể còn đau khổ hơn hắn.
Cũng có thể chưa đến hai năm Hoắc Cảnh Sâm đã đau khổ đến mức không muốn sống rồi!
Hoắc Cảnh Sâm ngạc nhiên một chút, nhưng sau sự ngạc nhiên chỉ là im lặng, trong sự im lặng đó, mắt anh nhìn vào khuôn mặt Hồng Thương, sát khí tỏa ra bốn phía, một giây sau đôi môi anh tà ác nhếch lên:
“Hồng Thương, tao đột nhiên quyết định để cho mày sống thêm hai năm nữa."
Vừa nói anh vừa ngồi xuống, nghiêng người về phía trước, môi mỏng dừng lại trên bả vai hắn, nhẹ giọng nói nhỏ mấy câu, vài giây sau, đã đủ để khiến Hồng Thương vô cùng sửng sốt.
Anh đứng lên, một tay đặt trong túi quần, bộ dạng vô cùng gian tà, nụ cười ở khóe môi càng lúc càng sâu thêm, càng lúc càng chói mắt
“Hồng Thương, tao cảm thấy trước khi đối đầu cần phải quan sát năng lực của đối phương thật kĩ, mày cho rằng tao còn là Hoắc Cảnh Sâm dễ bị tìm ra nhược điểm như trước sao? !"
Nói đúng ra, Hoắc Cảnh Sâm hôm nay, dù hôm nay hắn tìm được nhược điểm của anh thì có sao, năng lực của anh tới đâu chứ?
Hồng Thương có lẽ rất ngạo mạn, nhưng đối thủ của hắn lúc này càng có tư cách để ngạo mạn hơn hắn.
Hoắc Cảnh Sâm đá văng khẩu súng bên cạnh Hồng Thương, nhưng vẫn không nhìn Hồng Thương một lần.
“Hoắc Cảnh Sâm, anh sẽ phải hối hận, anh nhất định sẽ hối hận!"
Sau khi sững sờ trong chốc lát thì Hồng Thương bắt đầu gào thét, lúc này, những tiếng gào thét kia chỉ làm Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy buồn cười.
Hối hận? Anh không bao giờ làm việc khiến mình phải hối hận cả!
“Hoắc Cảnh Sâm, anh không thể đối xử với em như thế! Không thể!"
Âm thanh gào thét của Hồng Thương nhỏ dần, Hoắc Cảnh Sâm dừng bước trước cửa lễ đường:
“Từ lúc mày rơi vào tay tao thì việc đối xử với mày như thế nào là do tao quyết định."
Khi cửa lễ đường đóng lại, bóng dáng của Hoắc Cảnh Sâm đã biến mất trong tầm mắt của Hồng Thương.
Bên ngoài lễ đường, tất cả mọi người đều đang đợi Hoắc Cảnh Sâm ra lệnh.
Sự tàn bạo trong mắt anh nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm, anh nhìn về phía Lục Phi Ly rồi nói:
“Cắt đứt tứ chi của hắn, thích làm phụ nữ cũng được thôi, đưa đến khu làng chơi đi, trong vòng hai năm không được làm hắn chết, còn lại muốn làm gì thì làm."
“…"
Lục Phi Ly nghe xong thì sững sờ cả nửa ngày, sau một hồi lâu mới gật đầu như bị táo bón.
Em gái! Có cần biến thái như vậy không! Chuyện này xem ra giao cho người khác làm thì phù hợp hơn đó.
***
Lúc Niệm Thần tỉnh lại, âm thanh sóng biển truyền tới tai, lúc này, nếu như bên dưới cơ thể cô không phải là đệm giường mềm mại, không chừng cô sẽ cảm thấy hiện giờ mình đang nằm trên bờ biển ấy.
Ngay cả hơi gió biển mặn chát cũng theo không khí truyền vào khí quản.
Cô ngồi dậy mới phát hiện ra căn phòng này vô cùng xa lạ.
Dần nhớ lại cảnh tượng hôn lễ, trước khi thiếp đi chắc chắn là cô vẫn còn trên máy bay, nhưng không ngờ cô có thể ngủ say như vậy, ngay cả bị đưa tới căn phòng này như thế nào cô cũng không rõ.
Thử kêu khẽ một tiếng, cô nghĩ căn phòng này không thể chỉ có một mình cô, nhưng rất lâu sau khi mà không có ai đáp lại cô mới thực sự khủng hoảng.
Ngay cả giầy cũng chưa đi, cô đã vội xuống giường.
Biệt thự ba tầng, rõ ràng vị trí của cô bây giờ là phòng ngủ tầng ba, sau khi tìm kiếm khắp nơi cô mới xác định rằng căn biệt thự lớn này chỉ có một mình cô.
Nhưng đây chắc chắn không phải điều kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là đến cô phát hiện cửa chính có thể mở ra một cách dễ dàng, sau khi đi ra ngoài, sự vui mừng còn chưa kịp kéo dài, cô đã phát hiện ra mình đang ở trên một hòn đảo vô cùng lạ lẫm.
Mà trên hòn đảo nhỏ có vẻ giống một hòn đảo tư nhân này lại không thể tìm ra người thứ hai!
Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc muốn làm gì, tại sao lại đưa cô đến nơi này?
Trốn cũng không thể, mặc dù trong biệt thự có thiết bị truyền tin, nhưng đến khi cầm lên cô mới phát hiện ra thực sự không thể thu được tín hiệu gì.
Trong mùa này ánh sáng mặt trời đã mang theo hơi ấm, nhưng gió biển vẫn ẩn chứa hơi lạnh, mà váy cưới trên người Niệm Thần đã thay đổi, lúc này chỉ là một bộ áo ngủ mỏng manh, cô sững sờ ngã ngồi trên bờ biển, trong thời gian ngắn thực sự không biết làm gì.
Tác giả :
Ninh Cẩn