Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 173
Ngay lập tức giọng nói mê hoặc quen thuộc tràn vào các giác quan, Niệm Thần không thể nào nhầm lẫn được, cảm giác trống rỗng dưới hạ thân khiến cô không biết phải làm gì, miệng mở to ra, đôi môi đỏ mọng mềm mại tự nhiên thật quyến rũ:
“Hoắc Cảnh Sâm…….em yêu anh, yêu anh…."
Đúng, là yêu, ít nhất tại thời điểm như thế này, khi tinh thần không được tỉnh táo, không một ai lại có thể làm điều trái ngược với điều tâm niệm từ tận nơi sâu nhất của con tim, nhưng nếu đó không phải là yêu, cũng sẽ không thể không chút do dự nói ra khỏi miệng như thế, mà ngay khi cô gọi tên anh bên trong đó rõ ràng mang theo một tình cảm sâu sắc không thể diễn tả được.
“Á."
Tâm tình của Hoắc Cảnh Sân rất vui, khóe miệng khẽ nhếch nở nụ cười, một giây kế tiếp, vịn vào hai bên eo của Niệm Thần từ từ chuyển động.
Ánh trăng đang thẹn thùng chạy trốn, đèn đường le lói chiếu vào chiếc xe đang lắc lư theo nhịp, nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy chính là hình ảnh khiến cho người ta phải đỏ mặt tim đập mạnh, mùi vị hoan ái hòa vào ánh trăng huyền ảo.
Âm thanh rên rỉ xen lẫn với tiếng thở dồn dập, trong nháy mắt, nước mắt hòa cùng nhau, những sợi tóc trên trán Niệm Thần hoàn toàn ướt đẫm, Hoắc Cảnh Sâm càng gia tăng nhịp chuyển động khiến cho thân thể của cô khẽ cong lên, thân thể co lại, nhưng người bên trên lại hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho cô.
Chính cô là người khơi lên ngọn lửa này, đương nhiên cũng phải do cô tới dập tắt chứ, một lần nữa, trong đầu Hoắc Cảnh Sâm nhớ lại chuyện trẻ con trước đây, anh còn nhớ rõ lần trước mình đã từng nói sẽ làm cho Niệm Thần không xuống giường được, cũng vậy, đổi lại là tình huống trước mặt, trực tiếp chuyển từ giường thành xe là được!
Không biết thời gian đã qua bao lâu rồi…
Cảm giác nóng ran trong người từ từ giảm bớt đi, thực tế, thời điểm này, theo từng đợt co rút của cơ thể mà ý chí của Niệm cũng bắt đầu chậm chạp quay về, trong thân thể cảm nhận được một chút xa lạ, mới thức tỉnh cô khôi phục lại lý trí, chờ cho cô thấy rõ ràng là Hoắc Cảnh Sâm đang làm vận động trên người mình thì tỏ ra cực kỳ xem thường.
Có lẽ chú ý thấy Niệm Thần đang không tập trung, Hoắc Cảnh Sâm lại càng tăng thêm lực mạnh mẽ xâm nhập coi như là trừng phạt một người khác trong lúc này mà lại không tập trung, trong lúc vô tình từ trong cổ họng lại phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ kia, Niệm Thần vội vàng cắn chặt môi.
Vẻ mặt không thể tin được, rất dễ dàng nhận ra là thật không ngờ từ trong miệng mình lại có thể rên rỉ loại âm thanh đó, lúc này đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Hoắc Cảnh Sâm, tức giận mở miệng nói:
“Lưu manh, anh vậy mà lại thừa dịp lúc người ta gặp khó khăn…"
Hoắc Cảnh Sâm vẫn tiếp tục tập trung vào việc vận động đang làm mình vui vẻ, lúc này liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ tức giận của Niệm Thần, thật lòng nghi ngờ là do mình vẫn còn chưa cố gắng hết sức, nếu không thì trả lời sao cho việc giờ phút này mà người phụ nữ này lại vẫn còn thừa hơi để suy nghĩ đến những thứ khác chứ?
Suy nghĩ một chút, vẫn duy trì tư thế hợp nhất hạ thể, Hoắc Cảnh Sâm thực hiện tư thế có độ khó cao hơn là đem một chân Niệm Thần nâng cao đặt trên vai mình, tư thế này càng dễ dàng xâm nhập sâu hơn, Mộ tiểu thư mặt đỏ tim đập nhanh lại thêm hơi thở dồn dập, nhưng thời điểm muốn phản kháng lại thì hai tay Hoắc Cảnh Sâm dễ dàng chụp được kéo lên trên đỉnh đầu.
Một loạt luật động theo nhịp điệu ba cạn một sâu khiến trên mặt Niệm Thần có vẻ như mê hoặc quyến rũ, hung hăng lướt qua vành tai nhạy cảm của cô, cắn nhẹ một cái và nói một câu đầy mờ ám:
“Mộ tiểu thư, trước đó cũng do em đã đồng ý rồi, cho nên lúc này đây em chỉ cần vui vẻ hưởng thụ là được rồi, bầu trời không trăng không sao, nếu không làm tình thì thật sự phải xin lỗi hoàn cảnh địa lợi nhân hòa…."
“……" Niệm Thần không thốt lên được lời nào, cho nên đây chính là nguyên nhân mà cô bị đặt dưới thân thể của anh ta để anh ta muốn khi dễ sao cũng được? Nhưng vấn đề chủ yếu ở đây là rốt cuộc phải không thể nhẫn nhịn ham muốn cỡ nào, mà đã hơn nửa đêm lại còn ở trên đường lớn mà lại….
“Mộ tiểu thư, tập trung!"
Bên cạnh việc chuyển động, Hoắc Cảnh Sâm cũng không quên nhắc nhở, anh vô cùng tham luyến tư vị của Niệm Thần, hình như cả buổi tối này đã muốn một lần lại tiếp một lần, nhưng tóm lại dường như là vẫn chưa cảm thấy đủ.
Như vậy, Mộ tiểu thư gặp bất cứ chuyện gì, nếu mà đối thủ là Hoắc Cảnh Sâm, thì chỉ có duy nhất một kết quả mà thôi, cô phải thua!
Mà tình huống trước mắt, sau một chút bối rối, Mộ tiểu thư áp dụng chân lý đã được giáo dục của mình là: thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Vì vậy, chỉ trong một tích tắc, bên trong con ngươi trong vắt bắt đầu bị vẩn đục, ánh mắt bắt đầu mờ mịt, Hoắc Cảnh Sâm đẩy mạnh từng đợt sóng tình khiến cho lý trí mà cô vừa mới tìm trở về lại bị bay đi hết chỉ trong tích tắc.
Đối với phương diện giường chiếu thì Mộ tiểu thư là một tiểu bạch thỏ đương nhiên sẽ không thể chống lại được mấy lần cám dỗ, huống chi đối thủ còn là sói sám Hoắc Cảnh Sâm được người người hoanh nghênh, nhưng không phải như thế, lúc này đây, một nữ nào đó đang nằm bên dưới lại mạnh mẽ đáp trả lại Hoắc Cảnh Sâm.
Nhận được sự đáp trả của Niệm Thần, khóe môi Hoắc Cảnh Sâm cong lên nụ cười càng sâu, ghế ngồi trên xe cũng nâng trở về độ cao ban đầu, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm vẫn đang ôm bên eo của Niệm Thần bỗng chốc lật lại, sau đó, Niệm Thần không ngờ lại dùng tư thế thật xấu hổ như thế dán lên chỗ ngạo nghễ giữa đùi của anh, đôi tay chống lên cơ ngực săn chắc của anh, càng xấu hổ hơn nữa chính là lúc đôi môi mềm mại của cô thật chuẩn xác ngậm lấy một điểm nhô ra trước ngực của anh.
Hứng thứ với loại trêu chọc gặm nhấm này, bắt chước điệu bộ ngậm mút sâu cạn không giống nhau của Hoắc Cảnh Sâm, thỉnh thoảng gặm, lúc lại cắn cắn, Niệm Thần như vậy lại mang theo vẻ quyến rũ không thuộc về độ tuổi này, lúc này trong lòng cô lại nổi lên tính tình ngang bướng không chịu thua nên cứ mềm mại quyến rũ phối hợp như thế, cô nghĩ cô mạnh mẽ như vậy sẽ đánh đuổi được yêu nghiệt Hoắc Cảnh sâm.
Đối với việc Mộ tiểu thư “chủ động" tiến công như vậy, Hoắc Cảnh Sâm vui mừng ngừng ngay lại chờ đợi động tác kế tiếp của Niệm Thần, nhưng một cái tay vẫn đặt vững vàng trên eo của cô để phòng ngừa một khi đôi chân cô mềm nhũn thì cả người cô sẽ té ngã xuống dưới, dù sao cũng đã trải qua hơn ba tiếng cũng không nhiều hơn khi bình thường làm ở nhà bao nhiêu, chính là anh rất ít khi điên cuồng như thế, lúc này cũng đã đủ khiến cho từ bắp đùi Niệm Thần trở xuống đến gót chân đều không còn chút sức lực nào.
Sau khi cái gọi là trêu chọc vừa xong thì Niệm Thần cũng có chút bất ngờ, cho dù là mới vừa rồi rất phối hợp như thế tạo nên hình ảnh khiến cho người ta phải đỏ mặt tim đập mạnh, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng trên phương diện này thì cô chỉ có thể được coi là trình độ nghiệp dư mà thôi, phải làm những gì tiếp theo đó, hoàn toàn không có trong phạm vi tính toán của cô.
Ngẩng đầu ngại ngùng nhìn vào khuôn mặt yêu nghiệt trên đỉnh đầu, nhưng chờ đợi cô là một vẻ mặt biểu hiện cười cợt thì cái tôi to lớn của Mộ tiểu thư lại bùng cháy hừng hực, mang theo tức giận cùng cực kỳ bất mãn, rồi sau đó vịn vào bờ vai của anh, không chút do dự ngồi xuống dán chặt vào phái nam ngạo nghễ của anh.
Không thể nghi ngờ nữa, tư thế như thế này, vẫn là có chút khó khăn với Niệm Thần, ngay lập tức chân mày cô nhíu lại thể hiện rõ ràng là lúc này hạ thân không được thoải mái.
Gốc rễ không vào hết, Hoắc Cảnh Sâm không quá thoải mái hít một hơi thật sâu, lúc này lại dở khóc dở cười khi liếc thấy trên mặt Niệm Thần là vẻ mặt khổ sở, cô thật sự nghĩ mình là một người lính nữ rồi hay sao? Dù cho không phải là người lính nữ thì cũng không đến nỗi sợ hãi lớn như vậy, có được một kích phóng khoáng giống như vậy hay không? Cô đúng là dám mạnh mẽ như vậy mới áp dụng tư thế như vậy….
Ngay lập tức thân thể Niệm Thần cứng ngắc không dám cử động, chỉ hơi cử động một chút thôi là cảm giác đau buốt kéo theo cảm giác đau đớn, vì vội vàng nên chính tay cô đẩy chính mình vào tình huống khó xử lên không được mà xuống cũng chẳng xong, đang lúc cực kỳ tức giận, một cái tay nhéo lại một điểm trước ngực anh, ý vị mười phần uy hiếp:
“Mau chóng nghĩ biện pháp để đem cái vật kia của anh đi ra ngoài cho tôi."
Cho nên mới nói, chính vào những lúc như thế này thì Mộ tiểu thư có thể phát huy trình độ vô sỉ hết mức có thể, chứ còn không phải, rõ ràng là ai đó kiêu ngạo cho rằng mình khác những người khác, thế nhưng thời điểm lên không nổi mà xuống cũng không xong thì sao lại đổ lỗi lên cái người vô tội Hoắc Cảnh Sâm, chẳng qua người ta sử dụng một chút phép khích tướng đồng thời đưa ra một số thông tin hình ảnh thực tế mà thôi, ai kêu bạn mắc câu làm chi?
Trong mắt Hoắc Cảnh Sâm cũng tràn đầy nét cười, được rồi, lúc này đâu phải chỉ có một mình Mộ tiểu thư khó chịu, ngài đây vừa vặn là một người đàn ông bình thường mà lại bị bạn “phục vụ" như vậy, nếu thật sự là vẫn tiếp tục như vậy không chừng không thể giải tỏa được nội thương đấy chứ!
Con mắt sắc bén, lúc này giọng nói nhẹ nhàng có thể sánh ngang với khúc nhạc cổ điển thư thái động lòng người:
“Tiểu yêu tinh, từ lúc vừa mới bắt đầu thì anh đã nói rồi, em là người châm lửa thì đương nhiên người dập lửa cũng chỉ có thể là em!"
Anh vừa nói chuyện vừa tăng thêm lực vào hai cánh tay đang đặt trên eo Niệm Thần, kéo hông của cô, hướng dẫn cô tiếp theo nên làm gì.
Hoắc Cảnh Sâm là thày giáo dạy tốt quả không sai, nhưng Mộ Niệm Thần cũng tuyệt đối là học sinh có năng lực học tập vô cùng tốt, còn không phải vậy sao, chỉ chớp mắt thôi, mới có bao lâu đâu, lúc đó, Mộ tiểu thư vuốt vuốt cánh tay Hoắc Cảnh Sâm, còn không phải chính là một hồi lên lên xuống xuống trên dưới cùng phối hợp là được rồi hay sao?
Bên trong xe Lamborghini tràn đầy hơi thở dục vọng, trong nháy mắt tại một nơi nào đó trên thân thể hình như đã đạt tới cực điểm sung sướng, và dù Niệm Thần càng về sau thì hơi sức càng đuối dần, Hoắc Cảnh Sâm lần nữa nâng eo của Niệm Thần lên, đẩy nhanh tốc độ rung động ra vào trên dưới, sau vài chục cái như vậy, đưa tay đè lại cặp mông mẩy tròn trĩnh của Niệm Thần, một tiếng rên khẽ như phát tiết sau đó phun toàn bộ mầm mống cực nóng vào nơi sâu nhất trong cơ thể của cô.
Khi gần sắp kết thúc cuộc hoan ái này thì dường như cả người Niệm Thần đã ngất trong vòng tay của Hoắc Cảnh Sâm rồi, lần này ngất xỉu là thật, hoàn toàn do mệt mỏi, trên thực tế Hoắc Cảnh Sâm điên cuồng như lúc này hoàn toàn đã buông tha mọi thứ, say đắm với thân thể mềm mại của Niệm Thần, sa vào lưới tình, thật giống như những đôi tình nhân thân mật trên thế giới này.
Có lẽ ngay cả Hoắc Cảnh Sâm cũng không phát hiện ra được, suốt cả buổi tối trong ánh mắt của anh khi nhìn Niệm Thần, luôn như có như không mang theo một ánh mắt cưng chiều không hề dứt.
Cẩn thận mặc lại quần áo chỉnh tề cho cô, sợ đánh thức cô dậy từ trong giấc ngủ, sau đó anh còn giúp cô cài lại dây an toàn, hừng đông lên từ phía chân trời, Hoắc Cảnh Sâm vuốt nhẹ đôi mắt mệt mỏi, nhưng trong đáy mắt rõ ràng là một tinh thần sảng khoái, liếc mắt nhìn người con gái đang ngủ rất say ở bên cạnh, lúc này mới đạp chân ga rời đi.
“Hoắc Cảnh Sâm…….em yêu anh, yêu anh…."
Đúng, là yêu, ít nhất tại thời điểm như thế này, khi tinh thần không được tỉnh táo, không một ai lại có thể làm điều trái ngược với điều tâm niệm từ tận nơi sâu nhất của con tim, nhưng nếu đó không phải là yêu, cũng sẽ không thể không chút do dự nói ra khỏi miệng như thế, mà ngay khi cô gọi tên anh bên trong đó rõ ràng mang theo một tình cảm sâu sắc không thể diễn tả được.
“Á."
Tâm tình của Hoắc Cảnh Sân rất vui, khóe miệng khẽ nhếch nở nụ cười, một giây kế tiếp, vịn vào hai bên eo của Niệm Thần từ từ chuyển động.
Ánh trăng đang thẹn thùng chạy trốn, đèn đường le lói chiếu vào chiếc xe đang lắc lư theo nhịp, nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy chính là hình ảnh khiến cho người ta phải đỏ mặt tim đập mạnh, mùi vị hoan ái hòa vào ánh trăng huyền ảo.
Âm thanh rên rỉ xen lẫn với tiếng thở dồn dập, trong nháy mắt, nước mắt hòa cùng nhau, những sợi tóc trên trán Niệm Thần hoàn toàn ướt đẫm, Hoắc Cảnh Sâm càng gia tăng nhịp chuyển động khiến cho thân thể của cô khẽ cong lên, thân thể co lại, nhưng người bên trên lại hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho cô.
Chính cô là người khơi lên ngọn lửa này, đương nhiên cũng phải do cô tới dập tắt chứ, một lần nữa, trong đầu Hoắc Cảnh Sâm nhớ lại chuyện trẻ con trước đây, anh còn nhớ rõ lần trước mình đã từng nói sẽ làm cho Niệm Thần không xuống giường được, cũng vậy, đổi lại là tình huống trước mặt, trực tiếp chuyển từ giường thành xe là được!
Không biết thời gian đã qua bao lâu rồi…
Cảm giác nóng ran trong người từ từ giảm bớt đi, thực tế, thời điểm này, theo từng đợt co rút của cơ thể mà ý chí của Niệm cũng bắt đầu chậm chạp quay về, trong thân thể cảm nhận được một chút xa lạ, mới thức tỉnh cô khôi phục lại lý trí, chờ cho cô thấy rõ ràng là Hoắc Cảnh Sâm đang làm vận động trên người mình thì tỏ ra cực kỳ xem thường.
Có lẽ chú ý thấy Niệm Thần đang không tập trung, Hoắc Cảnh Sâm lại càng tăng thêm lực mạnh mẽ xâm nhập coi như là trừng phạt một người khác trong lúc này mà lại không tập trung, trong lúc vô tình từ trong cổ họng lại phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ kia, Niệm Thần vội vàng cắn chặt môi.
Vẻ mặt không thể tin được, rất dễ dàng nhận ra là thật không ngờ từ trong miệng mình lại có thể rên rỉ loại âm thanh đó, lúc này đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Hoắc Cảnh Sâm, tức giận mở miệng nói:
“Lưu manh, anh vậy mà lại thừa dịp lúc người ta gặp khó khăn…"
Hoắc Cảnh Sâm vẫn tiếp tục tập trung vào việc vận động đang làm mình vui vẻ, lúc này liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ tức giận của Niệm Thần, thật lòng nghi ngờ là do mình vẫn còn chưa cố gắng hết sức, nếu không thì trả lời sao cho việc giờ phút này mà người phụ nữ này lại vẫn còn thừa hơi để suy nghĩ đến những thứ khác chứ?
Suy nghĩ một chút, vẫn duy trì tư thế hợp nhất hạ thể, Hoắc Cảnh Sâm thực hiện tư thế có độ khó cao hơn là đem một chân Niệm Thần nâng cao đặt trên vai mình, tư thế này càng dễ dàng xâm nhập sâu hơn, Mộ tiểu thư mặt đỏ tim đập nhanh lại thêm hơi thở dồn dập, nhưng thời điểm muốn phản kháng lại thì hai tay Hoắc Cảnh Sâm dễ dàng chụp được kéo lên trên đỉnh đầu.
Một loạt luật động theo nhịp điệu ba cạn một sâu khiến trên mặt Niệm Thần có vẻ như mê hoặc quyến rũ, hung hăng lướt qua vành tai nhạy cảm của cô, cắn nhẹ một cái và nói một câu đầy mờ ám:
“Mộ tiểu thư, trước đó cũng do em đã đồng ý rồi, cho nên lúc này đây em chỉ cần vui vẻ hưởng thụ là được rồi, bầu trời không trăng không sao, nếu không làm tình thì thật sự phải xin lỗi hoàn cảnh địa lợi nhân hòa…."
“……" Niệm Thần không thốt lên được lời nào, cho nên đây chính là nguyên nhân mà cô bị đặt dưới thân thể của anh ta để anh ta muốn khi dễ sao cũng được? Nhưng vấn đề chủ yếu ở đây là rốt cuộc phải không thể nhẫn nhịn ham muốn cỡ nào, mà đã hơn nửa đêm lại còn ở trên đường lớn mà lại….
“Mộ tiểu thư, tập trung!"
Bên cạnh việc chuyển động, Hoắc Cảnh Sâm cũng không quên nhắc nhở, anh vô cùng tham luyến tư vị của Niệm Thần, hình như cả buổi tối này đã muốn một lần lại tiếp một lần, nhưng tóm lại dường như là vẫn chưa cảm thấy đủ.
Như vậy, Mộ tiểu thư gặp bất cứ chuyện gì, nếu mà đối thủ là Hoắc Cảnh Sâm, thì chỉ có duy nhất một kết quả mà thôi, cô phải thua!
Mà tình huống trước mắt, sau một chút bối rối, Mộ tiểu thư áp dụng chân lý đã được giáo dục của mình là: thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Vì vậy, chỉ trong một tích tắc, bên trong con ngươi trong vắt bắt đầu bị vẩn đục, ánh mắt bắt đầu mờ mịt, Hoắc Cảnh Sâm đẩy mạnh từng đợt sóng tình khiến cho lý trí mà cô vừa mới tìm trở về lại bị bay đi hết chỉ trong tích tắc.
Đối với phương diện giường chiếu thì Mộ tiểu thư là một tiểu bạch thỏ đương nhiên sẽ không thể chống lại được mấy lần cám dỗ, huống chi đối thủ còn là sói sám Hoắc Cảnh Sâm được người người hoanh nghênh, nhưng không phải như thế, lúc này đây, một nữ nào đó đang nằm bên dưới lại mạnh mẽ đáp trả lại Hoắc Cảnh Sâm.
Nhận được sự đáp trả của Niệm Thần, khóe môi Hoắc Cảnh Sâm cong lên nụ cười càng sâu, ghế ngồi trên xe cũng nâng trở về độ cao ban đầu, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm vẫn đang ôm bên eo của Niệm Thần bỗng chốc lật lại, sau đó, Niệm Thần không ngờ lại dùng tư thế thật xấu hổ như thế dán lên chỗ ngạo nghễ giữa đùi của anh, đôi tay chống lên cơ ngực săn chắc của anh, càng xấu hổ hơn nữa chính là lúc đôi môi mềm mại của cô thật chuẩn xác ngậm lấy một điểm nhô ra trước ngực của anh.
Hứng thứ với loại trêu chọc gặm nhấm này, bắt chước điệu bộ ngậm mút sâu cạn không giống nhau của Hoắc Cảnh Sâm, thỉnh thoảng gặm, lúc lại cắn cắn, Niệm Thần như vậy lại mang theo vẻ quyến rũ không thuộc về độ tuổi này, lúc này trong lòng cô lại nổi lên tính tình ngang bướng không chịu thua nên cứ mềm mại quyến rũ phối hợp như thế, cô nghĩ cô mạnh mẽ như vậy sẽ đánh đuổi được yêu nghiệt Hoắc Cảnh sâm.
Đối với việc Mộ tiểu thư “chủ động" tiến công như vậy, Hoắc Cảnh Sâm vui mừng ngừng ngay lại chờ đợi động tác kế tiếp của Niệm Thần, nhưng một cái tay vẫn đặt vững vàng trên eo của cô để phòng ngừa một khi đôi chân cô mềm nhũn thì cả người cô sẽ té ngã xuống dưới, dù sao cũng đã trải qua hơn ba tiếng cũng không nhiều hơn khi bình thường làm ở nhà bao nhiêu, chính là anh rất ít khi điên cuồng như thế, lúc này cũng đã đủ khiến cho từ bắp đùi Niệm Thần trở xuống đến gót chân đều không còn chút sức lực nào.
Sau khi cái gọi là trêu chọc vừa xong thì Niệm Thần cũng có chút bất ngờ, cho dù là mới vừa rồi rất phối hợp như thế tạo nên hình ảnh khiến cho người ta phải đỏ mặt tim đập mạnh, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng trên phương diện này thì cô chỉ có thể được coi là trình độ nghiệp dư mà thôi, phải làm những gì tiếp theo đó, hoàn toàn không có trong phạm vi tính toán của cô.
Ngẩng đầu ngại ngùng nhìn vào khuôn mặt yêu nghiệt trên đỉnh đầu, nhưng chờ đợi cô là một vẻ mặt biểu hiện cười cợt thì cái tôi to lớn của Mộ tiểu thư lại bùng cháy hừng hực, mang theo tức giận cùng cực kỳ bất mãn, rồi sau đó vịn vào bờ vai của anh, không chút do dự ngồi xuống dán chặt vào phái nam ngạo nghễ của anh.
Không thể nghi ngờ nữa, tư thế như thế này, vẫn là có chút khó khăn với Niệm Thần, ngay lập tức chân mày cô nhíu lại thể hiện rõ ràng là lúc này hạ thân không được thoải mái.
Gốc rễ không vào hết, Hoắc Cảnh Sâm không quá thoải mái hít một hơi thật sâu, lúc này lại dở khóc dở cười khi liếc thấy trên mặt Niệm Thần là vẻ mặt khổ sở, cô thật sự nghĩ mình là một người lính nữ rồi hay sao? Dù cho không phải là người lính nữ thì cũng không đến nỗi sợ hãi lớn như vậy, có được một kích phóng khoáng giống như vậy hay không? Cô đúng là dám mạnh mẽ như vậy mới áp dụng tư thế như vậy….
Ngay lập tức thân thể Niệm Thần cứng ngắc không dám cử động, chỉ hơi cử động một chút thôi là cảm giác đau buốt kéo theo cảm giác đau đớn, vì vội vàng nên chính tay cô đẩy chính mình vào tình huống khó xử lên không được mà xuống cũng chẳng xong, đang lúc cực kỳ tức giận, một cái tay nhéo lại một điểm trước ngực anh, ý vị mười phần uy hiếp:
“Mau chóng nghĩ biện pháp để đem cái vật kia của anh đi ra ngoài cho tôi."
Cho nên mới nói, chính vào những lúc như thế này thì Mộ tiểu thư có thể phát huy trình độ vô sỉ hết mức có thể, chứ còn không phải, rõ ràng là ai đó kiêu ngạo cho rằng mình khác những người khác, thế nhưng thời điểm lên không nổi mà xuống cũng không xong thì sao lại đổ lỗi lên cái người vô tội Hoắc Cảnh Sâm, chẳng qua người ta sử dụng một chút phép khích tướng đồng thời đưa ra một số thông tin hình ảnh thực tế mà thôi, ai kêu bạn mắc câu làm chi?
Trong mắt Hoắc Cảnh Sâm cũng tràn đầy nét cười, được rồi, lúc này đâu phải chỉ có một mình Mộ tiểu thư khó chịu, ngài đây vừa vặn là một người đàn ông bình thường mà lại bị bạn “phục vụ" như vậy, nếu thật sự là vẫn tiếp tục như vậy không chừng không thể giải tỏa được nội thương đấy chứ!
Con mắt sắc bén, lúc này giọng nói nhẹ nhàng có thể sánh ngang với khúc nhạc cổ điển thư thái động lòng người:
“Tiểu yêu tinh, từ lúc vừa mới bắt đầu thì anh đã nói rồi, em là người châm lửa thì đương nhiên người dập lửa cũng chỉ có thể là em!"
Anh vừa nói chuyện vừa tăng thêm lực vào hai cánh tay đang đặt trên eo Niệm Thần, kéo hông của cô, hướng dẫn cô tiếp theo nên làm gì.
Hoắc Cảnh Sâm là thày giáo dạy tốt quả không sai, nhưng Mộ Niệm Thần cũng tuyệt đối là học sinh có năng lực học tập vô cùng tốt, còn không phải vậy sao, chỉ chớp mắt thôi, mới có bao lâu đâu, lúc đó, Mộ tiểu thư vuốt vuốt cánh tay Hoắc Cảnh Sâm, còn không phải chính là một hồi lên lên xuống xuống trên dưới cùng phối hợp là được rồi hay sao?
Bên trong xe Lamborghini tràn đầy hơi thở dục vọng, trong nháy mắt tại một nơi nào đó trên thân thể hình như đã đạt tới cực điểm sung sướng, và dù Niệm Thần càng về sau thì hơi sức càng đuối dần, Hoắc Cảnh Sâm lần nữa nâng eo của Niệm Thần lên, đẩy nhanh tốc độ rung động ra vào trên dưới, sau vài chục cái như vậy, đưa tay đè lại cặp mông mẩy tròn trĩnh của Niệm Thần, một tiếng rên khẽ như phát tiết sau đó phun toàn bộ mầm mống cực nóng vào nơi sâu nhất trong cơ thể của cô.
Khi gần sắp kết thúc cuộc hoan ái này thì dường như cả người Niệm Thần đã ngất trong vòng tay của Hoắc Cảnh Sâm rồi, lần này ngất xỉu là thật, hoàn toàn do mệt mỏi, trên thực tế Hoắc Cảnh Sâm điên cuồng như lúc này hoàn toàn đã buông tha mọi thứ, say đắm với thân thể mềm mại của Niệm Thần, sa vào lưới tình, thật giống như những đôi tình nhân thân mật trên thế giới này.
Có lẽ ngay cả Hoắc Cảnh Sâm cũng không phát hiện ra được, suốt cả buổi tối trong ánh mắt của anh khi nhìn Niệm Thần, luôn như có như không mang theo một ánh mắt cưng chiều không hề dứt.
Cẩn thận mặc lại quần áo chỉnh tề cho cô, sợ đánh thức cô dậy từ trong giấc ngủ, sau đó anh còn giúp cô cài lại dây an toàn, hừng đông lên từ phía chân trời, Hoắc Cảnh Sâm vuốt nhẹ đôi mắt mệt mỏi, nhưng trong đáy mắt rõ ràng là một tinh thần sảng khoái, liếc mắt nhìn người con gái đang ngủ rất say ở bên cạnh, lúc này mới đạp chân ga rời đi.
Tác giả :
Ninh Cẩn