Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 146
Vào thời điểm nào đó, khi sự việc đã tới thời điểm mấu chốt, người yếu đuối cũng sẽ lựa chọn phản kháng, quá khích hoặc hợp lý, những thứ này đều là chuyện hợp tình hợp lý tình, mà Niệm Thần vẫn trong trạng thái ngây ngốc như cũ, dường như trong thoáng chốc không kịp có phản ứng với sự thật rằng hai đứa con trai của mình đột nhiên bị cướp đi, hoặc có thể cô đang tự hỏi một điều gì đó.
Năm năm trước trong phòng sinh, coi như cô không có khả năng phản kháng chút nào, nhưng trước mắt, đã không giống như năm năm trước cô còn vụng trộm giữ lại một tia hi vọng nữa, Hoắc Cảnh Sâm giờ phút này thật tuyệt tình, mang hai đứa con traiđi, không thương lượng chút nào, sự tuyệt vọng tận cùng càng lúc càng tiến tới, dường như một trận chém giết gió tanh mưa máu tàn nhẫn vừa lặng lẽ trôi qua.
.
Sự im lặng luôn là dấu hiệu báo trước của một cơn giông tố, lúc này, đám người kia vẫn không rời phòng bệnh của Niệm Thần mà dường như đang điên cuồng tiến tới.
Giây kế tiếp, nòng súng lạnh lẽo được đặt trên huyệt thái dương của Hoắc Cảnh Sâm.
Tất cả mọi người vì vậy mà dừng bước, thậm chí khuôn mặt mấy người mặc âu phục còn lộ vẻ kinh ngạc, những kẻ có can đảm chĩa súng vào đầu Hoắc Cảnh Sâm từ trước tới nay đều chết rất thảm.
Hoắc Cảnh Sâm dừng bước, lúc này, sự tĩnh lặng bao phủ bầu không khí đẫm máu của nơi này, vết thương Niệm Thần sau lưng lần nữa bị xé rách, cả ba người đàn ông họ Hoắc đều cau mày, sau đó lại rất ăn ý im lặng không nói gì, Niệm Thần liều mạng cử động dù gì cũng khiến người xem thấy thương cảm, mà rốt cuộc khẩu súng trong tay cô từ đâu mà có cũng không ai biết được.
"Hoắc tiên sinh, muốn con trai hay muốn chết?"
Giọng nói của cô rõ ràng có ý quyết đánh đến cùng, súng đã lên đạn, ngón tay giữa của cô đang run run đặt ở cò súng dường như thực sự muốn đoạt mạng của Hoắc Cảnh Sâm, thực sự mặt cô vẫn tái nhợt vì bệnh, đau đớn của vết thương sau lưng giống như một lời nhắc nhở nào đó, nhưng nếu ban đầu cô biết, lấy tính mạng mình chặn súng lại được báo đáp bởi sự tuyệt tình này, khi đó liệu cô có thể không chút do dự trơ mắt nhìn Hoắc Cảnh Sâm bị bắn trúng không?
Tình hình căng thẳng, thực ra ngay từ lúc Niệm Thần đột nhiên lấy khẩu súng chĩa vào Hoắc Cảnh Sâm, Cố San San cũng ngạc nhiên đến mức lại ngã vào ngực Hoắc Cảnh Sâm, giọng nói the thé chỉ trích sự "vô tình" lúc này của Niệm Thần:
"Mộ Niệm Thần, tôi nói cho cô biết lúc này cô cũng phải biết giới hạn chứ, Cảnh Sâm đồng ý tha cho tính mạng của cô đã là một đặc ân lớn rồi, dây dưa lần nữa chẳng qua là do vô tình, hơn nữa hai đứa bé này ở bên Cảnh Sâm tuyệt đối tốt hơn ở với cô, cô nên cầm tiền mà tìm người thích hợp để gả đi."
Vui sướng châm chọc khiêu khích khi người gặp họa ai mà không muốn? Ít nhất việc này Cố San San đã dày công rèn luyện, sụ tình phát triển đến mức độ này thật rất tốt, giờ phút này cô ta có thể lấy dáng vẻ người chiến thắng để nhào vào ngực Hoắc Cảnh Sâm, nên Cố San San nhìn kẻ thua lúc này là Mộ Niệm Thần tất nhiên cũng không hề thấy sợ hãi.
Thậm chí lúc này Cố San San cảm thấy Mộ Niệm Thần chẳng qua cũng như thế mà thôi, trong lúc cô ta cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm có lẽ lần này thật sự vì người phụ nữ mà động lòng, thực sự thì không, vì muốn con trai vừa ăn toàn trở lại có tương lai, Hoắc Cảnh Sâm chẳng phải cũng đã lựa chọn bỏ rơi Mộ Niệm Thần, cho nên mới nói, họ cùng yêu một người đàn ông vô tình, mà cô ta giờ phút này đã có thể lấy tư thế của kẻ thắng cuộc ra để khoe thành tựu của mình.
"Hoắc Cảnh Sâm, tôi hỏi lại anh lần nữa, rốt cuộc anh muốn con trai hay muốn mạng của mình?!"
Niệm Thần ép buộc mình phải hạ quyết tâm, lặp lại lời nói, lúc này, dường như sức lực của cả cơ thể tập trung trên cánh tay, mà cô hôm nay đã đi đến bước này thì không thể không lựa chọn đánh cược một lần, ít nhất như vậy cô còn có 50% cơ hội lấy lại con trai.
Là do Hoắc Cảnh Sâm bức cô phải đi đến ngõ cụt này!
Hoắc Cảnh Sâm vẫn giữ nguyên bộ dạng mặt lạnh băng không biến sắc, một tay hắn để trong túi áo, cánh tay còn lại đặt trên eo nhỏ của Cố San San, khóe miệng xuất hiện nụ cười tà mị khuynh đảo chúng sinh, khóe miệng khẽ động lần nữa rõ ràng có ý khinh miệt, trong lúc hắn cười như không cười, không ai có thể thấy rõ động tác của hắn, mà tình cảnh kế tiếp đủ để Niệm Thần lập tức tuyệt vọng khôn cùng.
Cánh tay trong túi áo của Hoắc Cảnh Sâm chỉ nhẹ nhàng cử động, giây kế tiếp, súng lục đen đã được đặt ở vị trí trái tim Tây Hàn, vị trí thật khéo léo, nếu đạn xuyên qua trái tim Tây Hàn, vậy thì người kế tiếp mất mạng chính là Hoắc Thần Viễn, lần nữa mở miệng, âm thanh của hắn vẫn ưu nhã trầm tĩnh như cũ, giọng nói đầy từ tính chứa đựng sự khinh thường:
"Mộ tiểu thư, cô nói xem súng cô nhanh hơn súng tôi không?"
Lời nói của hắn còn có một tầng ý nghĩa nữa, nếu Niệm Thần muốn thấy cảnh hai đứa con trai chết trong tay hắn, vậy thì có thể lập tức nổ súng.
Trong căn phòng này không ai có thể đấu với Hoắc Cảnh Sâm về chiến thuật tâm lý.
Thời điểm súng của Hoắc Cảnh Sâm chĩa vào hai đứa con của mình, phải chăng chính là bi kịch của bọn họ? Trên đời này không hề thiếu trò cười, mà thực sự thì người nào không biết Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ thương con trai của mình, lúc này hắn chĩa súng về phía Tây Hàn, hoặc do xuất phát từ bảo vệ tính mạng, hoặc vì muốn hết sức tránh gây thương tổn.
Hoắc Cảnh Sâm vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt dừng tại điểm nào đó, trong nháy mắt vẻ cười như không cười trên khuôn mặt yêu nghiệt được phóng đại tới mức lớn nhất, đây vốn là một ván bài đánh cược tính mạng.
Cục diện lần nữa lại giằng co, phòng bệnh yên lặng đến cùng cực, ngay cả Cố San San vừa rồi cố gắng châm chọc khiêu khích lúc này cũng là im lặng tuyệt đối, có lẽ thực sự bị việc tranh đoạt sống chết này dọa sợ, có lẽ đã hiểu rõ đạo lý nếu lúc này đối nghịch với Hoắc Cảnh Sâm thì sau này cô ta tuyệt đối không có ngày yên lành.
Thể xác và tinh thần mệt mỏi, Niệm Thần cảm giác cả người không còn chút sức lực nào, thực ra từ lúc bắt đầu cô đã miễn cưỡng chống đỡ bằng cơ thể thảm hại này, trái tim dường như đang bị một bàn tay đầy gai giày vò, cô càng giãy dụa thì càng đau lòng.
Thân thể tê liệt trong nháy mắt, súng lục rơi xuống, cô không thể đánh cược bằng tính mạng của con trai mình được, trong nháy mắt nước mắt chảy dài trên mặt, cúi đầu vài giọt nước mắt rơi xuống đất dường như có ma lực ăn sâu vào trái tim, giọng cô nỉ non càng giống như vì quá tuyệt vọng mà cất lên.
"Anh thắng rồi...Hoắc Cảnh Sâm, anh đã chiến thắng, thật sự quá tuyệt tình!"
Năm năm trước trong phòng sinh, coi như cô không có khả năng phản kháng chút nào, nhưng trước mắt, đã không giống như năm năm trước cô còn vụng trộm giữ lại một tia hi vọng nữa, Hoắc Cảnh Sâm giờ phút này thật tuyệt tình, mang hai đứa con traiđi, không thương lượng chút nào, sự tuyệt vọng tận cùng càng lúc càng tiến tới, dường như một trận chém giết gió tanh mưa máu tàn nhẫn vừa lặng lẽ trôi qua.
.
Sự im lặng luôn là dấu hiệu báo trước của một cơn giông tố, lúc này, đám người kia vẫn không rời phòng bệnh của Niệm Thần mà dường như đang điên cuồng tiến tới.
Giây kế tiếp, nòng súng lạnh lẽo được đặt trên huyệt thái dương của Hoắc Cảnh Sâm.
Tất cả mọi người vì vậy mà dừng bước, thậm chí khuôn mặt mấy người mặc âu phục còn lộ vẻ kinh ngạc, những kẻ có can đảm chĩa súng vào đầu Hoắc Cảnh Sâm từ trước tới nay đều chết rất thảm.
Hoắc Cảnh Sâm dừng bước, lúc này, sự tĩnh lặng bao phủ bầu không khí đẫm máu của nơi này, vết thương Niệm Thần sau lưng lần nữa bị xé rách, cả ba người đàn ông họ Hoắc đều cau mày, sau đó lại rất ăn ý im lặng không nói gì, Niệm Thần liều mạng cử động dù gì cũng khiến người xem thấy thương cảm, mà rốt cuộc khẩu súng trong tay cô từ đâu mà có cũng không ai biết được.
"Hoắc tiên sinh, muốn con trai hay muốn chết?"
Giọng nói của cô rõ ràng có ý quyết đánh đến cùng, súng đã lên đạn, ngón tay giữa của cô đang run run đặt ở cò súng dường như thực sự muốn đoạt mạng của Hoắc Cảnh Sâm, thực sự mặt cô vẫn tái nhợt vì bệnh, đau đớn của vết thương sau lưng giống như một lời nhắc nhở nào đó, nhưng nếu ban đầu cô biết, lấy tính mạng mình chặn súng lại được báo đáp bởi sự tuyệt tình này, khi đó liệu cô có thể không chút do dự trơ mắt nhìn Hoắc Cảnh Sâm bị bắn trúng không?
Tình hình căng thẳng, thực ra ngay từ lúc Niệm Thần đột nhiên lấy khẩu súng chĩa vào Hoắc Cảnh Sâm, Cố San San cũng ngạc nhiên đến mức lại ngã vào ngực Hoắc Cảnh Sâm, giọng nói the thé chỉ trích sự "vô tình" lúc này của Niệm Thần:
"Mộ Niệm Thần, tôi nói cho cô biết lúc này cô cũng phải biết giới hạn chứ, Cảnh Sâm đồng ý tha cho tính mạng của cô đã là một đặc ân lớn rồi, dây dưa lần nữa chẳng qua là do vô tình, hơn nữa hai đứa bé này ở bên Cảnh Sâm tuyệt đối tốt hơn ở với cô, cô nên cầm tiền mà tìm người thích hợp để gả đi."
Vui sướng châm chọc khiêu khích khi người gặp họa ai mà không muốn? Ít nhất việc này Cố San San đã dày công rèn luyện, sụ tình phát triển đến mức độ này thật rất tốt, giờ phút này cô ta có thể lấy dáng vẻ người chiến thắng để nhào vào ngực Hoắc Cảnh Sâm, nên Cố San San nhìn kẻ thua lúc này là Mộ Niệm Thần tất nhiên cũng không hề thấy sợ hãi.
Thậm chí lúc này Cố San San cảm thấy Mộ Niệm Thần chẳng qua cũng như thế mà thôi, trong lúc cô ta cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm có lẽ lần này thật sự vì người phụ nữ mà động lòng, thực sự thì không, vì muốn con trai vừa ăn toàn trở lại có tương lai, Hoắc Cảnh Sâm chẳng phải cũng đã lựa chọn bỏ rơi Mộ Niệm Thần, cho nên mới nói, họ cùng yêu một người đàn ông vô tình, mà cô ta giờ phút này đã có thể lấy tư thế của kẻ thắng cuộc ra để khoe thành tựu của mình.
"Hoắc Cảnh Sâm, tôi hỏi lại anh lần nữa, rốt cuộc anh muốn con trai hay muốn mạng của mình?!"
Niệm Thần ép buộc mình phải hạ quyết tâm, lặp lại lời nói, lúc này, dường như sức lực của cả cơ thể tập trung trên cánh tay, mà cô hôm nay đã đi đến bước này thì không thể không lựa chọn đánh cược một lần, ít nhất như vậy cô còn có 50% cơ hội lấy lại con trai.
Là do Hoắc Cảnh Sâm bức cô phải đi đến ngõ cụt này!
Hoắc Cảnh Sâm vẫn giữ nguyên bộ dạng mặt lạnh băng không biến sắc, một tay hắn để trong túi áo, cánh tay còn lại đặt trên eo nhỏ của Cố San San, khóe miệng xuất hiện nụ cười tà mị khuynh đảo chúng sinh, khóe miệng khẽ động lần nữa rõ ràng có ý khinh miệt, trong lúc hắn cười như không cười, không ai có thể thấy rõ động tác của hắn, mà tình cảnh kế tiếp đủ để Niệm Thần lập tức tuyệt vọng khôn cùng.
Cánh tay trong túi áo của Hoắc Cảnh Sâm chỉ nhẹ nhàng cử động, giây kế tiếp, súng lục đen đã được đặt ở vị trí trái tim Tây Hàn, vị trí thật khéo léo, nếu đạn xuyên qua trái tim Tây Hàn, vậy thì người kế tiếp mất mạng chính là Hoắc Thần Viễn, lần nữa mở miệng, âm thanh của hắn vẫn ưu nhã trầm tĩnh như cũ, giọng nói đầy từ tính chứa đựng sự khinh thường:
"Mộ tiểu thư, cô nói xem súng cô nhanh hơn súng tôi không?"
Lời nói của hắn còn có một tầng ý nghĩa nữa, nếu Niệm Thần muốn thấy cảnh hai đứa con trai chết trong tay hắn, vậy thì có thể lập tức nổ súng.
Trong căn phòng này không ai có thể đấu với Hoắc Cảnh Sâm về chiến thuật tâm lý.
Thời điểm súng của Hoắc Cảnh Sâm chĩa vào hai đứa con của mình, phải chăng chính là bi kịch của bọn họ? Trên đời này không hề thiếu trò cười, mà thực sự thì người nào không biết Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ thương con trai của mình, lúc này hắn chĩa súng về phía Tây Hàn, hoặc do xuất phát từ bảo vệ tính mạng, hoặc vì muốn hết sức tránh gây thương tổn.
Hoắc Cảnh Sâm vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt dừng tại điểm nào đó, trong nháy mắt vẻ cười như không cười trên khuôn mặt yêu nghiệt được phóng đại tới mức lớn nhất, đây vốn là một ván bài đánh cược tính mạng.
Cục diện lần nữa lại giằng co, phòng bệnh yên lặng đến cùng cực, ngay cả Cố San San vừa rồi cố gắng châm chọc khiêu khích lúc này cũng là im lặng tuyệt đối, có lẽ thực sự bị việc tranh đoạt sống chết này dọa sợ, có lẽ đã hiểu rõ đạo lý nếu lúc này đối nghịch với Hoắc Cảnh Sâm thì sau này cô ta tuyệt đối không có ngày yên lành.
Thể xác và tinh thần mệt mỏi, Niệm Thần cảm giác cả người không còn chút sức lực nào, thực ra từ lúc bắt đầu cô đã miễn cưỡng chống đỡ bằng cơ thể thảm hại này, trái tim dường như đang bị một bàn tay đầy gai giày vò, cô càng giãy dụa thì càng đau lòng.
Thân thể tê liệt trong nháy mắt, súng lục rơi xuống, cô không thể đánh cược bằng tính mạng của con trai mình được, trong nháy mắt nước mắt chảy dài trên mặt, cúi đầu vài giọt nước mắt rơi xuống đất dường như có ma lực ăn sâu vào trái tim, giọng cô nỉ non càng giống như vì quá tuyệt vọng mà cất lên.
"Anh thắng rồi...Hoắc Cảnh Sâm, anh đã chiến thắng, thật sự quá tuyệt tình!"
Tác giả :
Ninh Cẩn