Cục Cưng Có Chiêu
Chương 64: Vừa nãy cô thật thô bạo
Thẩm Hạ Lan cảm thấy không nói nên lời.
Cô chẳng qua có hẹn với người khác, sao lại nói cô không biết xấu hổ? Hơn nữa, bây giờ cô có quan hệ gì với Diệp Ân Tuấn đâu?
"Má Trương, Diệp Ân Tuấn có thể đến gặp Sở Anh Lạc, tôi cũng có thể ra ngoài gặp bạn. Hơn nữa, tôi cũng không phải là người của Diệp Ân Tuấn. Bà nói như vậy với tôi có phải hơi quá đáng không?"
Thẩm Hạ Lan không định trở mặt với má Trương, dù sao người phụ nữ này đã từng đối xử với cô rất tốt, nhưng bây giờ cô thật sự cảm thấy má Trương có chút ngu xuẩn.
Má Trương nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì càng tức giận hơn.
"Cậu chủ đưa cô về nhà họ Diệp thì cô chính là người phụ nữ của cậu ấy. Hơn nữa cậu chủ tốt với cô như vậy. Sao cô có thể đối xử với cậu chủ như vậy? Cô Sở nói thế nào thì cũng sinh cậu chủ nhỏ cho nhà họ Diệp. Giờ cô ấy xảy ra chuyện, cậu chủ đi thăm cô ấy thì có sao đâu? Sao cô nhỏ mọn thế, cô không thể khoan dung cho cô Sở một chút sao?"
Thẩm Hạ Lan càng nghe càng tức giận.
"Má Trương, tôi nhắc lại lần nữa, bà không cần quản chuyện của tôi, cũng không có tư cách quản chuyện của tôi. Thứ nhất, tôi không gả cho Diệp Ân Tuấn, tôi có quyền tự do kết bạn. Thứ hai, cho dù tôi và Diệp Ân Tuấn thật sự có quan hệ gì thì đó cũng là chuyện giữa hai chúng tôi, không liên quan gì đến bà. Nếu bà đã như vậy, tôi có thể nói cho Diệp Ân Tuấn biết, đến lúc đó bà cảm thấy anh ta sẽ nói tôi hay nói bà?"
Thẩm Hạ Lan không muốn nói như vậy, nhưng việc má Trương cứ làm khó vô lý khiến cô có chút khó chịu.
Cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi má Trương, ai biết lời nói của cô đã kích thích má Trương.
"Tôi nói cho cô biết, dù cậu chủ có đối xử với cô như thế nào thì đã là người phụ nữ nhà họ Diệp thì cô phải nghĩ đến cậu chủ đầu tiên, giống như mợ chủ trước của chúng tôi vậy, tôn trọng chồng, coi chồng là trời, nếu không thì cô không xứng làm mợ chủ nhà họ Diệp!"
Cả người Thẩm Hạ Lan sửng sờ.
Hóa ra lúc trước má Trương đối xử tốt với cô là vì cô coi Diệp Ân Tuấn là trời.
Cũng đúng!
Má Trương là bảo mẫu của Diệp Ân Tuấn, bà là người nuôi lớn Diệp Ân Tuấn nên tự nhiên sẽ bảo vệ Diệp Ân Tuấn. Là cô ngốc, còn cho rằng bà ấy tốt cho cô chỉ đơn giản là vì tốt với cô thôi. Cô đã quên rằng ở mặt khác, má Trương coi Diệp Ân Tuấn như con trai của mình, mà cô chỉ là con dâu.
Mẹ chồng không phải mẹ, sao cô lại cho rằng giữa con trai và con dâu, má Trương sẽ đau lòng một đứa con dâu như cô chứ?
Thẩm Hạ Lan đã hiểu ra điều này, đột nhiên cảm thấy ban đầu mình ngu ngốc biết bao.
Ánh mắt cô nhìn má Trương đã có chút thay đổi.
Chung quy là do năm năm trước mình quá ngu ngốc, không nhìn thấu lòng người.
Cô cười khẩy nói: "Má Trương, tôi không có hứng thú làm mợ chủ nhà họ Diệp của bà chút nào! Bà mau nói Diệp Ân Tuấn mau chóng thả tôi đi là được."
"Người phụ nữ này! Cô thật không biết điều! Cô..."
Má Trương có thể thực sự tức giận rồi, bà ấy đột ngột giơ tay lên, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan làm cho hoảng sợ.
"Hôm nay bà dám động vào một ngón tay của tôi thử xem! Tôi không phải Sở Anh Lạc, càng không muốn gả vào nhà họ Diệp. Nếu bà động vào tôi, cho dù Diệp Ân Tuấn có đối xử tốt với bà như thế nào thì tôi cũng sẽ phế bỏ ngón tay của bà, bà có tin không?"
Thẩm Hạ Lan toàn thân phát ra tia lạnh lẽo, dọa má Trương, làm cho cánh tay của bà ấy thật lâu không có hạ xuống.
Thẩm Hạ Lan hừ lạnh một tiếng, đẩy xe lăn ra khỏi nhà họ Diệp.
Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Tống Dật Hiên đứng ở cửa, trên mặt nở nụ cười xấu xa nói: "Người đẹp, có ai nói với cô là vừa nảy cô thật thô bạo không!"
"Không mời mà đến, anh không sợ Diệp Ân Tuấn xem anh là kẻ trộm mà bắt lại hả?"
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, đưa tay ra cầm lấy đóa hoa hồng trong tay Tống Dật Hiên, ngửi ngửi rồi nói: "Rất thơm, tặng tôi hả?"
"Đương nhiên."
Tống Dật Hiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan quả thật rất có khí phách.
Anh ta tự động đẩy xe lăn của Thẩm Hạ Lan ra khỏi nhà họ Diệp, trên đường gặp vài người hầu nhà họ Diệp, Tống Dật Hiên thậm chí còn huýt sáo vài cái, tựa như một kẻ lưu manh.
Thẩm Hạ Lan nói thầm: "Tổng giám đốc Tống, anh có thể khiêm tốn một chút không?"
"Khiêm tốn là gì? Từ khi tôi sinh ra, ba tôi chưa từng dạy tôi từ khiêm tốn!"
Tống Dật Hiên giống như bị thiếu đánh, bế Thẩm Hạ Lan lên xe và thắt dây an toàn cho cô, sau đó bỏ xe lăn của cô vào cốp sau.
"Đi thôi, người đẹp, anh đẹp trai đưa em đi ăn sáng. Nói đi, em muốn ăn gì?"
"Nghe nói bánh bao nhân thịt cua của Hải Thành rất ngon, đi ăn thử xem?"
“OK!"
Tống Dật Hiên khởi động xe rồi chạy ra ngoài.
Sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi một lúc lâu thì má Trương mới phản ứng lại, bà ấy trơ mắt nhìn Thẩm Hạ Lan lên xe của Tống Dật Hiên và rời đi.
Nghĩ đến ánh mắt xơ xác tiêu điều vừa rồi của Thẩm Hạ Lan, bà ấy thật sự có chút sợ hãi.
Người phụ nữ đó rốt cuộc có lai lịch gì?
Tại sao ánh mắt đó lại khiến người ta lạnh lẽo và run rẩy như vậy?
Má Trương rùng mình, nhanh chóng cầm điện thoại bấm số gọi cho Diệp Ân Tuấn.
"Cậu chủ, cô Lisa được một người đàn ông đến đón đi rồi. Người đàn ông đó còn cầm một đóa hoa hồng trông rất phô trương. Cậu chủ, cậu nói xem tại sao cậu lại xem trọng một người phụ nữ như vậy?"
Diệp Ân Tuấn đang vội trở về, nghe thấy má Trương nói như vậy, sắc mặt anh bỗng trầm xuống.
“Người đàn ông đó là ai?"
"Hình như là con nhà họ Tống, tôi cũng nhìn không rõ lắm."
Má Trương biết Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn là đối thủ cạnh tranh với nhau, Thẩm Hạ Lan lại có mối quan hệ thân thiết với đối thủ của Diệp Ân Tuấn, điều này cho thấy cô chắc chắn không phải là loại người tốt đẹp gì.
"Cậu chủ, tôi thấy cô ấy và Tống Dật Hiên nói chuyện cười đùa với nhau, trông rất quen thuộc với nhau. Một người phụ nữ như vậy không thể ở trong nhà họ Diệp, cậu chủ, cậu đừng hồ đồ nữa!"
"Má Trương, chuyện này tôi biết rồi. Cô ấy đã ăn sáng chưa?"
Diệp Ân Tuấn xoa xoa thái dương, lộ ra chút mệt mỏi.
Khi má Trương nghe thấy Diệp Ân Tuấn vẫn quan tâm đến Thẩm Hạ Lan, bà ấy đột nhiên có chút lo lắng.
"Cậu chủ, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói không? Loại phụ nữ có quan hệ hỗn loạn như vậy không thích hợp làm mợ chủ nhà họ Diệp. Cậu một đêm không nghỉ ngơi mà vội vàng trở về nấu đồ ăn cho cô ấy, nhưng cô ấy không cảm kích chút nào. Một người phụ nữ như vậy căn bản không có trái tim."
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, trong tiềm thức anh không muốn nghe bất kỳ ai nói Thẩm Hạ Lan không tốt, kể cả má Trương cũng không được.
"Má Trương, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi nghe thấy sự bất mãn của bà với cô ấy. Hôm nay tôi cũng nói thật với bà, vợ của tôi ngoài cô ấy ra thì sẽ không phải ai khác! Cho dù bà nhìn có quen hay không thì tôi cũng sẽ không thay đổi, nếu bà thật sự không chịu được thì có thể nói chuyện với mẹ tôi, để bà ra nước ngoài chăm sóc mẹ tôi, đúng lúc một mình bà ấy cũng rất cô đơn!
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, má Trương sững sờ.
"Cậu chủ, cậu vì người phụ nữ đó mà đuổi tôi đi sao?"
Bà ấy thật sự không thể tin rằng đây là đứa trẻ mà bà ấy một tay nuôi lớn!
Sao anh có thể vì người phụ nữ hư hỏng đó mà đuổi bà đi chứ? Tất cả những gì bà ấy làm không phải đều tốt cho anh sao?
Không phải là Diệp Ân Tuấn không nghe ra sự đau lòng của má Trương, anh cũng không chịu nổi.
"Má Trương, không phải tôi đuổi bà đi, tôi chỉ mong bà có thể hòa hợp với cô ấy. Chỉ cần bà bình tĩnh lại sẽ phát hiện cô ấy có rất nhiều điểm giống Hạ Lan."
"Làm sao có thể? mợ chủ sẽ không không tim không phổi giống như cô ta! Trái tim mợ chủ luôn hướng về cậu, trong mắt căn bản không chứa một người đàn ông nào khác. Nhưng người phụ nữ này, cậu vừa rời đi thì liền nhịn không được ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác. Cô ta căn bản không thể so được với mợ chủ!"
Má Trương càng nói càng tức giận.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy đầu mình càng đau hơn.
"Má Trương, bà hãy suy nghĩ kỹ đi, tôi vẫn nói câu đó, nếu bà cảm thấy không thoải mái khi phục vụ cô ấy, tôi sẽ đưa bà sang nước ngoài để chăm sóc mẹ tôi. Tôi bận rồi, nói chuyện sau."
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cúp máy.
Má Trương nghe thấy âm thanh báo bận của điện thoại thì cả người choáng váng.
Cậu ấy muốn người phụ nữ đó, có phải không?
Sao có thể như vậy được?
mợ chủ tốt như vậy mà cậu chủ cũng chưa từng để mình ủy khuất, người phụ nữ này bây giờ thì tính là cái gì!
Má Trương tức giận đặt điện thoại xuống.
Không được!
Bà ấy nhất định phải nghĩ cách để tách người phụ nữ này ra khỏi cậu chủ!
Má Trương đi tìm cách, Diệp Ân Tuấn bên này lại có chút phiền não bất an.
Lúc nửa đêm Sở Anh Lạc bị ngộ độc thực phẩm được đưa vào bệnh viện, dù đã được cấp cứu rồi nhưng bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Anh không có tình cảm với cô ta, nhưng anh có trách nhiệm, bây giờ cô ta còn chưa tỉnh, anh không thể rời đi được. Nhưng nghĩ đến Thẩm Hạ Lan đi cùng Tống Dật Hiên, Diệp Ân Tuấn không thể bình tĩnh được.
Cô lui tới với Tống Dật Hiên một cách trắng trợn như vậy, chẳng lẽ cô thật sự không biết mối quan hệ thù địch của mình với Tống Dật Hiên sao? Hay là nói lần trước Thẩm Minh Triết để lộ bí mật của tập đoàn Hoàn Trí ra ngoài là chủ ý của Thẩm Hạ Lan?
Diệp Ân Tuấn châm một điếu thuốc rồi đứng ở đầu cầu thang, vẻ mặt có chút buồn bã.
Khi Tống Đình vội vàng chạy tới thì đã nhìn thấy cảnh này.
Anh ta có chút đau lòng nói: "Tổng giám đốc Diệp, đây là bữa sáng, anh ăn một chút đi. Hoặc anh về nghỉ ngơi một lát, nếu cô Sở tỉnh lại, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho anh."
Vốn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ sau khi Diệp Ân Tuấn hút thuốc xong, rồi dập tắt điếu thuốc, anh thấp giọng nói: "Cậu ở đây nhé, tôi đi ra ngoài làm chút việc riêng."
“Việc riêng?"
Tống Đình hơi ngạc nhiên.
Những năm này, Diệp Ân Tuấn gần như coi công ty là nhà của mình, anh làm việc cả ngày lẫn đêm, chưa từng thấy anh có việc riêng gì, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, đoán chừng có thể là vì vị kia nhà Diệp Ân Tuấn. Tuy không thích Lisa nhưng Tống Đình vẫn biết trách nhiệm của mình, anh ta gật đầu và đưa chìa khóa xe cho Diệp Ân Tuấn.
“Tổng giám đốc Diệp, anh lái xe cẩn thận."
“Tôi biết rồi!"
Diệp Ân Tuấn cầm chìa khóa xe và rời khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy biển số xe của Tống Dật Hiên qua camera giám sát trong điện thoại di động.
Người đàn ông hay khoe khoang này vẫn khoa trương như mọi khi.
Khi nhìn thấy Tống Dật Hiên thân mật ôm Thẩm Hạ Lan vào trong xe, tâm tình Diệp Ân Tuấn liền nổi giận.
Tên ăn chơi này thích Thẩm Hạ Lan?
Dám giành phụ nữ với anh, thật là không lượng sức mình!
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng đội cảnh sát giao thông.
"Đội trưởng Trương, giúp tôi tra cái biển số xe này. Tôi muốn biết chiếc xe này đã đi đâu và bây giờ nó đang đậu ở đâu."
Diệp Ân Tuấn hiếm khi sử dụng thân phận của mình để làm những việc như vậy, đây là lần đầu tiên.
Đội trưởng đội cảnh sát giao thông nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn, nên không dám lơ là chút nào, vội vàng giúp anh kiểm tra, tìm kiếm xe của Tống Dật Hiên trong thành phố.
Chẳng bao lâu, đã có tin tức.
"Tổng giám đốc Diệp, chiếc xe này hiện đang đậu trước Ngự Thực Viên."
Diệp Ân Tuấn nghe thấy tin này thì lông mày chợt cau lại.
Anh nhớ mình đã nấu ăn cho Thẩm Hạ Lan, chẳng lẽ cô không ăn? Hay nói là cô cố ý ra ngoài ăn sáng với Tống Dật Hiên?
Chẳng lẽ bọn họ chỉ ăn sáng thôi sao?
Cô chẳng qua có hẹn với người khác, sao lại nói cô không biết xấu hổ? Hơn nữa, bây giờ cô có quan hệ gì với Diệp Ân Tuấn đâu?
"Má Trương, Diệp Ân Tuấn có thể đến gặp Sở Anh Lạc, tôi cũng có thể ra ngoài gặp bạn. Hơn nữa, tôi cũng không phải là người của Diệp Ân Tuấn. Bà nói như vậy với tôi có phải hơi quá đáng không?"
Thẩm Hạ Lan không định trở mặt với má Trương, dù sao người phụ nữ này đã từng đối xử với cô rất tốt, nhưng bây giờ cô thật sự cảm thấy má Trương có chút ngu xuẩn.
Má Trương nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì càng tức giận hơn.
"Cậu chủ đưa cô về nhà họ Diệp thì cô chính là người phụ nữ của cậu ấy. Hơn nữa cậu chủ tốt với cô như vậy. Sao cô có thể đối xử với cậu chủ như vậy? Cô Sở nói thế nào thì cũng sinh cậu chủ nhỏ cho nhà họ Diệp. Giờ cô ấy xảy ra chuyện, cậu chủ đi thăm cô ấy thì có sao đâu? Sao cô nhỏ mọn thế, cô không thể khoan dung cho cô Sở một chút sao?"
Thẩm Hạ Lan càng nghe càng tức giận.
"Má Trương, tôi nhắc lại lần nữa, bà không cần quản chuyện của tôi, cũng không có tư cách quản chuyện của tôi. Thứ nhất, tôi không gả cho Diệp Ân Tuấn, tôi có quyền tự do kết bạn. Thứ hai, cho dù tôi và Diệp Ân Tuấn thật sự có quan hệ gì thì đó cũng là chuyện giữa hai chúng tôi, không liên quan gì đến bà. Nếu bà đã như vậy, tôi có thể nói cho Diệp Ân Tuấn biết, đến lúc đó bà cảm thấy anh ta sẽ nói tôi hay nói bà?"
Thẩm Hạ Lan không muốn nói như vậy, nhưng việc má Trương cứ làm khó vô lý khiến cô có chút khó chịu.
Cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi má Trương, ai biết lời nói của cô đã kích thích má Trương.
"Tôi nói cho cô biết, dù cậu chủ có đối xử với cô như thế nào thì đã là người phụ nữ nhà họ Diệp thì cô phải nghĩ đến cậu chủ đầu tiên, giống như mợ chủ trước của chúng tôi vậy, tôn trọng chồng, coi chồng là trời, nếu không thì cô không xứng làm mợ chủ nhà họ Diệp!"
Cả người Thẩm Hạ Lan sửng sờ.
Hóa ra lúc trước má Trương đối xử tốt với cô là vì cô coi Diệp Ân Tuấn là trời.
Cũng đúng!
Má Trương là bảo mẫu của Diệp Ân Tuấn, bà là người nuôi lớn Diệp Ân Tuấn nên tự nhiên sẽ bảo vệ Diệp Ân Tuấn. Là cô ngốc, còn cho rằng bà ấy tốt cho cô chỉ đơn giản là vì tốt với cô thôi. Cô đã quên rằng ở mặt khác, má Trương coi Diệp Ân Tuấn như con trai của mình, mà cô chỉ là con dâu.
Mẹ chồng không phải mẹ, sao cô lại cho rằng giữa con trai và con dâu, má Trương sẽ đau lòng một đứa con dâu như cô chứ?
Thẩm Hạ Lan đã hiểu ra điều này, đột nhiên cảm thấy ban đầu mình ngu ngốc biết bao.
Ánh mắt cô nhìn má Trương đã có chút thay đổi.
Chung quy là do năm năm trước mình quá ngu ngốc, không nhìn thấu lòng người.
Cô cười khẩy nói: "Má Trương, tôi không có hứng thú làm mợ chủ nhà họ Diệp của bà chút nào! Bà mau nói Diệp Ân Tuấn mau chóng thả tôi đi là được."
"Người phụ nữ này! Cô thật không biết điều! Cô..."
Má Trương có thể thực sự tức giận rồi, bà ấy đột ngột giơ tay lên, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan làm cho hoảng sợ.
"Hôm nay bà dám động vào một ngón tay của tôi thử xem! Tôi không phải Sở Anh Lạc, càng không muốn gả vào nhà họ Diệp. Nếu bà động vào tôi, cho dù Diệp Ân Tuấn có đối xử tốt với bà như thế nào thì tôi cũng sẽ phế bỏ ngón tay của bà, bà có tin không?"
Thẩm Hạ Lan toàn thân phát ra tia lạnh lẽo, dọa má Trương, làm cho cánh tay của bà ấy thật lâu không có hạ xuống.
Thẩm Hạ Lan hừ lạnh một tiếng, đẩy xe lăn ra khỏi nhà họ Diệp.
Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Tống Dật Hiên đứng ở cửa, trên mặt nở nụ cười xấu xa nói: "Người đẹp, có ai nói với cô là vừa nảy cô thật thô bạo không!"
"Không mời mà đến, anh không sợ Diệp Ân Tuấn xem anh là kẻ trộm mà bắt lại hả?"
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, đưa tay ra cầm lấy đóa hoa hồng trong tay Tống Dật Hiên, ngửi ngửi rồi nói: "Rất thơm, tặng tôi hả?"
"Đương nhiên."
Tống Dật Hiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan quả thật rất có khí phách.
Anh ta tự động đẩy xe lăn của Thẩm Hạ Lan ra khỏi nhà họ Diệp, trên đường gặp vài người hầu nhà họ Diệp, Tống Dật Hiên thậm chí còn huýt sáo vài cái, tựa như một kẻ lưu manh.
Thẩm Hạ Lan nói thầm: "Tổng giám đốc Tống, anh có thể khiêm tốn một chút không?"
"Khiêm tốn là gì? Từ khi tôi sinh ra, ba tôi chưa từng dạy tôi từ khiêm tốn!"
Tống Dật Hiên giống như bị thiếu đánh, bế Thẩm Hạ Lan lên xe và thắt dây an toàn cho cô, sau đó bỏ xe lăn của cô vào cốp sau.
"Đi thôi, người đẹp, anh đẹp trai đưa em đi ăn sáng. Nói đi, em muốn ăn gì?"
"Nghe nói bánh bao nhân thịt cua của Hải Thành rất ngon, đi ăn thử xem?"
“OK!"
Tống Dật Hiên khởi động xe rồi chạy ra ngoài.
Sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi một lúc lâu thì má Trương mới phản ứng lại, bà ấy trơ mắt nhìn Thẩm Hạ Lan lên xe của Tống Dật Hiên và rời đi.
Nghĩ đến ánh mắt xơ xác tiêu điều vừa rồi của Thẩm Hạ Lan, bà ấy thật sự có chút sợ hãi.
Người phụ nữ đó rốt cuộc có lai lịch gì?
Tại sao ánh mắt đó lại khiến người ta lạnh lẽo và run rẩy như vậy?
Má Trương rùng mình, nhanh chóng cầm điện thoại bấm số gọi cho Diệp Ân Tuấn.
"Cậu chủ, cô Lisa được một người đàn ông đến đón đi rồi. Người đàn ông đó còn cầm một đóa hoa hồng trông rất phô trương. Cậu chủ, cậu nói xem tại sao cậu lại xem trọng một người phụ nữ như vậy?"
Diệp Ân Tuấn đang vội trở về, nghe thấy má Trương nói như vậy, sắc mặt anh bỗng trầm xuống.
“Người đàn ông đó là ai?"
"Hình như là con nhà họ Tống, tôi cũng nhìn không rõ lắm."
Má Trương biết Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn là đối thủ cạnh tranh với nhau, Thẩm Hạ Lan lại có mối quan hệ thân thiết với đối thủ của Diệp Ân Tuấn, điều này cho thấy cô chắc chắn không phải là loại người tốt đẹp gì.
"Cậu chủ, tôi thấy cô ấy và Tống Dật Hiên nói chuyện cười đùa với nhau, trông rất quen thuộc với nhau. Một người phụ nữ như vậy không thể ở trong nhà họ Diệp, cậu chủ, cậu đừng hồ đồ nữa!"
"Má Trương, chuyện này tôi biết rồi. Cô ấy đã ăn sáng chưa?"
Diệp Ân Tuấn xoa xoa thái dương, lộ ra chút mệt mỏi.
Khi má Trương nghe thấy Diệp Ân Tuấn vẫn quan tâm đến Thẩm Hạ Lan, bà ấy đột nhiên có chút lo lắng.
"Cậu chủ, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói không? Loại phụ nữ có quan hệ hỗn loạn như vậy không thích hợp làm mợ chủ nhà họ Diệp. Cậu một đêm không nghỉ ngơi mà vội vàng trở về nấu đồ ăn cho cô ấy, nhưng cô ấy không cảm kích chút nào. Một người phụ nữ như vậy căn bản không có trái tim."
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, trong tiềm thức anh không muốn nghe bất kỳ ai nói Thẩm Hạ Lan không tốt, kể cả má Trương cũng không được.
"Má Trương, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi nghe thấy sự bất mãn của bà với cô ấy. Hôm nay tôi cũng nói thật với bà, vợ của tôi ngoài cô ấy ra thì sẽ không phải ai khác! Cho dù bà nhìn có quen hay không thì tôi cũng sẽ không thay đổi, nếu bà thật sự không chịu được thì có thể nói chuyện với mẹ tôi, để bà ra nước ngoài chăm sóc mẹ tôi, đúng lúc một mình bà ấy cũng rất cô đơn!
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, má Trương sững sờ.
"Cậu chủ, cậu vì người phụ nữ đó mà đuổi tôi đi sao?"
Bà ấy thật sự không thể tin rằng đây là đứa trẻ mà bà ấy một tay nuôi lớn!
Sao anh có thể vì người phụ nữ hư hỏng đó mà đuổi bà đi chứ? Tất cả những gì bà ấy làm không phải đều tốt cho anh sao?
Không phải là Diệp Ân Tuấn không nghe ra sự đau lòng của má Trương, anh cũng không chịu nổi.
"Má Trương, không phải tôi đuổi bà đi, tôi chỉ mong bà có thể hòa hợp với cô ấy. Chỉ cần bà bình tĩnh lại sẽ phát hiện cô ấy có rất nhiều điểm giống Hạ Lan."
"Làm sao có thể? mợ chủ sẽ không không tim không phổi giống như cô ta! Trái tim mợ chủ luôn hướng về cậu, trong mắt căn bản không chứa một người đàn ông nào khác. Nhưng người phụ nữ này, cậu vừa rời đi thì liền nhịn không được ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác. Cô ta căn bản không thể so được với mợ chủ!"
Má Trương càng nói càng tức giận.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy đầu mình càng đau hơn.
"Má Trương, bà hãy suy nghĩ kỹ đi, tôi vẫn nói câu đó, nếu bà cảm thấy không thoải mái khi phục vụ cô ấy, tôi sẽ đưa bà sang nước ngoài để chăm sóc mẹ tôi. Tôi bận rồi, nói chuyện sau."
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cúp máy.
Má Trương nghe thấy âm thanh báo bận của điện thoại thì cả người choáng váng.
Cậu ấy muốn người phụ nữ đó, có phải không?
Sao có thể như vậy được?
mợ chủ tốt như vậy mà cậu chủ cũng chưa từng để mình ủy khuất, người phụ nữ này bây giờ thì tính là cái gì!
Má Trương tức giận đặt điện thoại xuống.
Không được!
Bà ấy nhất định phải nghĩ cách để tách người phụ nữ này ra khỏi cậu chủ!
Má Trương đi tìm cách, Diệp Ân Tuấn bên này lại có chút phiền não bất an.
Lúc nửa đêm Sở Anh Lạc bị ngộ độc thực phẩm được đưa vào bệnh viện, dù đã được cấp cứu rồi nhưng bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Anh không có tình cảm với cô ta, nhưng anh có trách nhiệm, bây giờ cô ta còn chưa tỉnh, anh không thể rời đi được. Nhưng nghĩ đến Thẩm Hạ Lan đi cùng Tống Dật Hiên, Diệp Ân Tuấn không thể bình tĩnh được.
Cô lui tới với Tống Dật Hiên một cách trắng trợn như vậy, chẳng lẽ cô thật sự không biết mối quan hệ thù địch của mình với Tống Dật Hiên sao? Hay là nói lần trước Thẩm Minh Triết để lộ bí mật của tập đoàn Hoàn Trí ra ngoài là chủ ý của Thẩm Hạ Lan?
Diệp Ân Tuấn châm một điếu thuốc rồi đứng ở đầu cầu thang, vẻ mặt có chút buồn bã.
Khi Tống Đình vội vàng chạy tới thì đã nhìn thấy cảnh này.
Anh ta có chút đau lòng nói: "Tổng giám đốc Diệp, đây là bữa sáng, anh ăn một chút đi. Hoặc anh về nghỉ ngơi một lát, nếu cô Sở tỉnh lại, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho anh."
Vốn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ sau khi Diệp Ân Tuấn hút thuốc xong, rồi dập tắt điếu thuốc, anh thấp giọng nói: "Cậu ở đây nhé, tôi đi ra ngoài làm chút việc riêng."
“Việc riêng?"
Tống Đình hơi ngạc nhiên.
Những năm này, Diệp Ân Tuấn gần như coi công ty là nhà của mình, anh làm việc cả ngày lẫn đêm, chưa từng thấy anh có việc riêng gì, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, đoán chừng có thể là vì vị kia nhà Diệp Ân Tuấn. Tuy không thích Lisa nhưng Tống Đình vẫn biết trách nhiệm của mình, anh ta gật đầu và đưa chìa khóa xe cho Diệp Ân Tuấn.
“Tổng giám đốc Diệp, anh lái xe cẩn thận."
“Tôi biết rồi!"
Diệp Ân Tuấn cầm chìa khóa xe và rời khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy biển số xe của Tống Dật Hiên qua camera giám sát trong điện thoại di động.
Người đàn ông hay khoe khoang này vẫn khoa trương như mọi khi.
Khi nhìn thấy Tống Dật Hiên thân mật ôm Thẩm Hạ Lan vào trong xe, tâm tình Diệp Ân Tuấn liền nổi giận.
Tên ăn chơi này thích Thẩm Hạ Lan?
Dám giành phụ nữ với anh, thật là không lượng sức mình!
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng đội cảnh sát giao thông.
"Đội trưởng Trương, giúp tôi tra cái biển số xe này. Tôi muốn biết chiếc xe này đã đi đâu và bây giờ nó đang đậu ở đâu."
Diệp Ân Tuấn hiếm khi sử dụng thân phận của mình để làm những việc như vậy, đây là lần đầu tiên.
Đội trưởng đội cảnh sát giao thông nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn, nên không dám lơ là chút nào, vội vàng giúp anh kiểm tra, tìm kiếm xe của Tống Dật Hiên trong thành phố.
Chẳng bao lâu, đã có tin tức.
"Tổng giám đốc Diệp, chiếc xe này hiện đang đậu trước Ngự Thực Viên."
Diệp Ân Tuấn nghe thấy tin này thì lông mày chợt cau lại.
Anh nhớ mình đã nấu ăn cho Thẩm Hạ Lan, chẳng lẽ cô không ăn? Hay nói là cô cố ý ra ngoài ăn sáng với Tống Dật Hiên?
Chẳng lẽ bọn họ chỉ ăn sáng thôi sao?
Tác giả :
Vi Lan Tử Mặc