Cục Cưng Có Chiêu
Chương 61: Cô đừng có quá đáng
"Khụ khụ!"
Diệp Ân Tuấn đứng phía sau ho khan một tiếng.
Thẩm Hạ Lan bản năng quay đầu lại nhìn anh một cái, nhưng không hề có biểu cảm, sau đó quay đầu lại tiếp tục nói chuyện điện thoại.
"Được, sau này anh sắp xếp thời gian đi, tôi đi ra ngoài gặp anh."
Thẩm Hạ Lan vẫn vui vẻ nói chuyện với Tống Dật Hiên.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
Anh cầm điện thoại của Thẩm Hạ Lan, không nói gì đã lập tức cúp máy.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, sau đó hành động độc đoán này chọc giận cô.
"Diệp Ân Tuấn, anh có bệnh sao? Đây là điện thoại của tôi! Vì sao anh cúp điện thoại của tôi chứ? Tôi đang nói chuyện với bạn."
"Có phải chân bị thương cũng không ngăn cản được cô đúng không?"
Diệp Ân Tuấn buồn bực nói xong thì xoay người đi đến phòng bếp, thuận tiện mang theo điện thoại của Thẩm Hạ Lan.
"Anh trả điện thoại lại cho tôi!"
Thẩm Hạ Lan buồn bực muốn chết.
Diệp Ân Tuấn lại nhàn nhạt nói: "Xem tivi đi, xem tivi sẽ có lợi cho thể xác và tinh thần."
"Cái rắm!"
Thẩm Hạ Lan tức giận nói tục.
Diệp Ân Tuấn ngây người.
Anh bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan luôn có dáng vẻ thục nữ ở trước mặt anh, đừng nói đến nói tục, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng chưa từng có, quả nhiên cô đã thay đổi rồi sao? Hay là đây mới là tính cách thật của cô?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan bây giờ thú vị hơn nhiều, ít nhất là hoạt bát sôi nổi, thành thật, mà Thẩm Hạ Lan trước kia lại quá hoàn hảo, nhưng lại thiếu sự tức giận thuộc về mình.
Anh đột nhiên cười nói: "Em thả rắm cho tôi nghe đi."
Những lời này lập tức chặn họng Thẩm Hạ Lan.
Tên đàn ông thối này!
Rốt cuộc hiện tại làm thế nào anh có thể luyện được da mặt dày như thế?
Cô dám chắc chắn không ai nói tục với anh như vậy, nhưng anh lại không tức giận?
Diệp Ân Tuấn không tức giận, Thẩm Hạ Lan lại vô cùng tức giận, cô oán hận cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi, giống như có thù oán với tivi, tùy tiện tìm một kênh nhàm chán.
Má Trương nhìn bọn họ tương tác qua lại thì có chút không vui, nhưng bà ấy nhìn thấy Diệp Ân Tuấn mỉm cười nên không tiện nói gì.
Năm năm qua, Diệp Ân Tuấn sống không hề tức giận, hiện tại cuối cùng cũng có chút ý cười, bà ấy vẫn không nên nhiều chuyện.
Diệp Ân Tuấn lại quay về phòng bếp, bắt đầu nấu ăn.
Sự chú ý của Thẩm Hạ Lan vốn không ở trên tivi, giống như bị thứ gì đó hấp dẫn nên thỉnh thoảng nhìn về phía phòng bếp, dần dần nhìn đến ngây người, suy nghĩ cũng có chút mơ màng.
Dường như mọi thứ quay về nhiều năm trước, hư ảo như vậy, lại mờ mịt như thế.
Lúc cô ý thức được mình suy nghĩ gì đó thì Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên hoàn hồn, thầm mắng mình lại bị Diệp Ân Tuấn mê hoặc.
Mặc dù người đàn ông này có vẻ ngoài lịch lãm, nhưng vậy thì sao? Bên trong vẻ ngoài lịch lãm đó là một người lòng lang dạ sói, vô tình vô nghĩa vô tâm!
Thẩm Hạ Lan quay đầu lại, bản năng đứng dậy, nhảy lò cò đến nhà vệ sinh, vô cùng quen thuộc.
Má Trương thấy cô đứng dậy, vốn định đi tới giúp đỡ nhưng lại thấy cô quen thuộc nhà họ Diệp như thế, thậm chí công tắc ngầm của nhà vệ sinh cũng biết rõ ràng, làm cho cả người bà ấy ngây ra.
"Cậu chủ, sao cô ấy lại quen thuộc nhà họ Diệp như thế?"
Diệp Ân Tuấn quay đầu lại nhìn thoáng qua, giống như suy nghĩ nói: "Đừng hỏi, chăm sóc tốt cho cô ấy là được."
Anh nói xong thì giống như nhớ tới gì đó nên lập tức gọi cho Tống Đình.
"Cậu đưa xe lăn đến cho tôi, phải tốt nhất và đa năng."
Má Trương nhìn Diệp Ân Tuấn cũng không có nói nữa, nhưng lại tràn đầy thắc mắc về Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ở trong nhà vệ sinh một lúc, lúc cô đi ra thì thấy Tống Đình đẩy xe lăn đi tới.
"Nhà thiết kế Lisa, Tổng giám đốc Diệp nói tôi đặt mua xe lăn cho cô, gần đây cô đi đứng không tiện nên có thể tạm thời dùng thứ này trước."
"Cảm ơn."
Thẩm Hạ Lan không chút khách sáo nhận lấy, thuận tiện ngồi thử, cảm thấy rất thuận tay.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô thích thú thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
"Rửa tay ăn cơm."
Diệp Ân Tuấn bưng đồ ăn ra ngoài làm cho Tống Đình khiếp sợ.
"Tổng giám đốc Diệp, anh nấu cơm sao?"
Anh ta đi theo Diệp Ân Tuấn rất nhiều năm, chưa bao giờ biết Diệp Ân Tuấn lại nấu cơm!
Diệp Ân Tuấn lại không quan tâm anh ta, đi qua đẩy Thẩm Hạ Lan vào nhà vệ sinh.
"Đồ đạc đều ở đây, còn thiếu gì thì em cứ nói với má Trương."
"Tôi biết rồi."
Thẩm Hạ Lan nói với anh một câu, nhanh chóng rửa tay, sau đó Diệp Ân Tuấn đẩy cô đến trước bàn ăn.
Bàn ăn vẫn giống như trước đây, thậm chí cô ngồi ở đâu cũng không thay đổi.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, đáy mắt thản nhiên, ngồi trước bàn ăn nhìn một bàn đồ ăn bình thường, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh thấy tôi không ăn nổi thịt hay sao? Cả một bàn đồ ăn chay, anh chắc chắn thật lòng muốn tôi ở lại đây chứ?"
Diệp Ân Tuấn biết cô cố ý gây chuyện, bới cơm và múc canh đặt trước mặt cô nói: "Hiện tại chân em đang bị thương, ăn thanh đạm một chút, em muốn ăn thịt thì ngày mai tôi nấu cho em ăn, nhưng không được ăn quá nhiều, bác sĩ nói sức khỏe của em không thích hợp ăn đồ bổ."
"Dừng lại! Nghe lời bác sĩ thì tôi đã sớm chết rồi!"
Thẩm Hạ Lan thờ ơ nói một câu, lại phát hiện sắc mặt Diệp Ân Tuấn thay đổi.
"Không cho em nói chữ kia!"
Tâm trạng của anh có chút kích động.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, giống như nghĩ tới gì đó lại cố ý nói: "Chữ nào? Chữ chết sao? Chuyện này có gì phải sợ, con người cũng sẽ chết thôi, huống hồ hiện tại nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, lỡ yêu phải thứ cặn bã, nói không chừng lại chôn mình trong biển lửa, không tìm thấy xương cốt."
"Rầm" một tiếng, Diệp Ân Tuấn đập mạnh lên bàn, người xung quanh sợ tới mức không dám thở mạnh, mà sắc mặt Diệp Ân Tuấn cũng nặng nề đáng sợ.
Ở nhà họ Diệp, ai cũng biết không được nói hai chữ hoả hoạn, đó là điều cấm kỵ của Diệp Ân Tuấn, không nghĩ tới ngày đầu tiên người phụ nữ này đến đây lại chạm vào ranh giới cuối cùng của Diệp Ân Tuấn.
Một đám mở to hai mắt nhìn Thẩm Hạ Lan, chờ Diệp Ân Tuấn ném cô ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan lại vỗ ngực, khoa trương nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh làm tôi sợ muốn chết! Nếu tôi mắc bệnh tim thì lần này tôi đã chết thẳng cẳng rồi!"
Diệp Ân Tuấn càng không cho cô nói chữ chết thì cô càng nói hăng say.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sự khiêu khích trong mắt Thẩm Hạ Lan, tất cả sự tức giận hóa thành tiếng thở dài, anh yên lặng cầm đũa gắp đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan, nhàn nhạt nói: "Nếm xem mùi vị thế nào?"
Tất cả mọi người ngây ra.
Chuyện này đã xong rồi sao?
Diệp Ân Tuấn không truy cứu lỗi lầm của người phụ nữ này, cứ bỏ qua như thế?
Người kinh ngạc nhất chắc chắn là má Trương.
Má Trương nhìn đáy mắt Diệp Ân Tuấn đầy đau xót và giãy giụa, nhìn anh bỗng nuốt xuống tức giận, vì Thẩm Hạ Lan mà buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, trong lòng má Trương có cảm giác không nói nên lời.
Từ lúc nào Diệp Ân Tuấn luôn luôn kiêu ngạo lại để mình chịu thiệt thòi như thế?
Má Trương oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cũng có chút bất ngờ.
Cô không nghĩ tới Diệp Ân Tuấn lại có tính kiềm chế và kiên nhẫn tốt như vậy. Vì sao anh lại dung túng cô như thế?
Anh muốn người khác nhìn thấy anh yêu cô bao nhiêu, thích cô cưng chiều cô thế nào! Nhưng cô biết rõ hơn bất cứ ai, người đàn ông này vốn không có trái tim!
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cười ha ha nhận đồ ăn, cô ăn một miếng ghét bỏ nói: "Chẳng ra gì, Tổng giám đốc Diệp, xem ra cuộc sống của anh quá tốt, ngay cả nấu cơm cũng không biết."
"Rất khó ăn sao?"
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.
Anh cảm giác vẫn ăn được, nhưng khi anh nhìn thấy nụ cười châm chọc của Thẩm Hạ Lan thì không chút suy nghĩ đổ tòan bộ thức ăn vào thùng rác.
"Tôi sẽ nấu lại."
Diệp Ân Tuấn cũng không tức giận, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Má Trương thật sự không chịu được nữa.
"Cậu chủ, tôi sẽ làm, cậu mệt mỏi cả ngày rồi, huống hồ từ trước đến nay cậu chưa từng nấu ăn, cậu đừng giày vò mình như vậy."
Má Trương nói xong còn oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan một cái.
Thẩm Hạ Lan không quan tâm nhún vai, người ta đang oán trách cô sao?
Cũng đúng!
Cô làm khó Diệp Ân Tuấn như thế, má Trương có thể bỏ qua mới là lạ!
Nhưng lần này cô trở về không định để Diệp Ân Tuấn sống quá thoải mái!
Thẩm Hạ Lan duỗi lưng, nói với Tống Đình đứng bên kia đến ngây người: "Này, trợ lý Tống, anh đẩy tôi đến phòng khách đi, tôi muốn xem tivi. Xem ra còn phải chờ một lúc nữa mới có thể ăn cơm."
Tống Đình thấy cô gọi mình thì vội vàng ngẩng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn gật đầu với anh ta, Tống Đình vội vàng đi tới đẩy cô đến phòng khách.
Thẩm Hạ Lan cầm điều khiển từ xa nhàm chán chuyển kênh, tiện tay chỉ vào nói: "Anh gọt cho tôi quả táo đi."
Tống Đình dừng một chút, nhưng vẫn làm theo.
Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn anh ta, tìm một gameshow, không lâu sau cười ha ha.
Tiếng cười tràn ngập toàn bộ phòng khách.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô vui vẻ thì khóe môi hơi cong lên, tiếp tục nấu cơm.
Má Trương lại tức giận muốn chết.
Tống Đình cau mày rất lâu, rốt cuộc không nhịn được thấp giọng nói: "Nhà thiết kế Lisa, tai nạn lần này do tập đoàn chúng tôi sắp xếp không chu đáo, nhưng cũng không phải là trách nhiệm của Tổng giám đốc Diệp. Cô đừng ỷ vào Tổng giám đốc Diệp đối xử đặc biệt với mình mà không biết tốt xấu. Từ nhỏ Tổng giám đốc Diệp chúng tôi sinh ra đã ngậm thìa vàng, có lúc nào phải làm những chuyện vì phụ nữ chứ? Cho dù là mợ chủ trước đó cũng chưa từng khiến Tổng giám đốc Diệp làm như vậy, cô vẫn nên bớt gây chuyện đi."
Thẩm Hạ Lan dừng tay một chút, quay đầu cười tà ác.
"Mợ chủ trước kia của mấy người không khiến Tổng giám đốc Diệp làm như thế, chỉ có thể nói cô ta ngu ngốc! Lấy chồng làm gì? Không phải là được đàn ông cưng chiều sao? Nếu mình phải chịu thiệt thòi vì đàn ông thì người phụ nữ như vậy chết đi cũng coi như được giải thoát."
"Lisa! Cô đừng có quá đáng!"
Lần này Tống Đình nổi giận.
"Mợ chủ của chúng tôi là người phụ nữ tốt nhất trên đời này, sao người phụ nữ như cô có thể so sánh được chứ? Tôi nói cho cô biết, cô không bằng một ngón tay của mợ chủ chúng tôi. Đừng tưởng rằng cô vào được nhà họ Diệp thì thật sự có thể làm mợ chủ nhà họ Diệp! Tổng giám đốc Diệp tốt với cô, đó là may mắn của cô. Đừng tùy tiện sử dụng ý tốt của Tổng giám đốc Diệp, đến lúc đó tôi rất vui lòng ném cô ra khỏi chỗ này!"
Tống Đình thở phì phì nói, sau đó xoay người rời đi, thậm chí quên nói với Diệp Ân Tuấn.
Cả người Thẩm Hạ Lan ngây ra.
Được một người không quá quen thuộc khen ngợi, cảm giác này thật sự không quá tốt! Nhưng trong lòng lại không khỏi có chút đau lòng.
Nếu lúc trước cô thật sự tốt như lời Tống Đình đã nói thì sao có thể rơi vào kết cục chìm trong biển lửa chứ?
Diệp Ân Tuấn đứng phía sau ho khan một tiếng.
Thẩm Hạ Lan bản năng quay đầu lại nhìn anh một cái, nhưng không hề có biểu cảm, sau đó quay đầu lại tiếp tục nói chuyện điện thoại.
"Được, sau này anh sắp xếp thời gian đi, tôi đi ra ngoài gặp anh."
Thẩm Hạ Lan vẫn vui vẻ nói chuyện với Tống Dật Hiên.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
Anh cầm điện thoại của Thẩm Hạ Lan, không nói gì đã lập tức cúp máy.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, sau đó hành động độc đoán này chọc giận cô.
"Diệp Ân Tuấn, anh có bệnh sao? Đây là điện thoại của tôi! Vì sao anh cúp điện thoại của tôi chứ? Tôi đang nói chuyện với bạn."
"Có phải chân bị thương cũng không ngăn cản được cô đúng không?"
Diệp Ân Tuấn buồn bực nói xong thì xoay người đi đến phòng bếp, thuận tiện mang theo điện thoại của Thẩm Hạ Lan.
"Anh trả điện thoại lại cho tôi!"
Thẩm Hạ Lan buồn bực muốn chết.
Diệp Ân Tuấn lại nhàn nhạt nói: "Xem tivi đi, xem tivi sẽ có lợi cho thể xác và tinh thần."
"Cái rắm!"
Thẩm Hạ Lan tức giận nói tục.
Diệp Ân Tuấn ngây người.
Anh bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan luôn có dáng vẻ thục nữ ở trước mặt anh, đừng nói đến nói tục, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng chưa từng có, quả nhiên cô đã thay đổi rồi sao? Hay là đây mới là tính cách thật của cô?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan bây giờ thú vị hơn nhiều, ít nhất là hoạt bát sôi nổi, thành thật, mà Thẩm Hạ Lan trước kia lại quá hoàn hảo, nhưng lại thiếu sự tức giận thuộc về mình.
Anh đột nhiên cười nói: "Em thả rắm cho tôi nghe đi."
Những lời này lập tức chặn họng Thẩm Hạ Lan.
Tên đàn ông thối này!
Rốt cuộc hiện tại làm thế nào anh có thể luyện được da mặt dày như thế?
Cô dám chắc chắn không ai nói tục với anh như vậy, nhưng anh lại không tức giận?
Diệp Ân Tuấn không tức giận, Thẩm Hạ Lan lại vô cùng tức giận, cô oán hận cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi, giống như có thù oán với tivi, tùy tiện tìm một kênh nhàm chán.
Má Trương nhìn bọn họ tương tác qua lại thì có chút không vui, nhưng bà ấy nhìn thấy Diệp Ân Tuấn mỉm cười nên không tiện nói gì.
Năm năm qua, Diệp Ân Tuấn sống không hề tức giận, hiện tại cuối cùng cũng có chút ý cười, bà ấy vẫn không nên nhiều chuyện.
Diệp Ân Tuấn lại quay về phòng bếp, bắt đầu nấu ăn.
Sự chú ý của Thẩm Hạ Lan vốn không ở trên tivi, giống như bị thứ gì đó hấp dẫn nên thỉnh thoảng nhìn về phía phòng bếp, dần dần nhìn đến ngây người, suy nghĩ cũng có chút mơ màng.
Dường như mọi thứ quay về nhiều năm trước, hư ảo như vậy, lại mờ mịt như thế.
Lúc cô ý thức được mình suy nghĩ gì đó thì Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên hoàn hồn, thầm mắng mình lại bị Diệp Ân Tuấn mê hoặc.
Mặc dù người đàn ông này có vẻ ngoài lịch lãm, nhưng vậy thì sao? Bên trong vẻ ngoài lịch lãm đó là một người lòng lang dạ sói, vô tình vô nghĩa vô tâm!
Thẩm Hạ Lan quay đầu lại, bản năng đứng dậy, nhảy lò cò đến nhà vệ sinh, vô cùng quen thuộc.
Má Trương thấy cô đứng dậy, vốn định đi tới giúp đỡ nhưng lại thấy cô quen thuộc nhà họ Diệp như thế, thậm chí công tắc ngầm của nhà vệ sinh cũng biết rõ ràng, làm cho cả người bà ấy ngây ra.
"Cậu chủ, sao cô ấy lại quen thuộc nhà họ Diệp như thế?"
Diệp Ân Tuấn quay đầu lại nhìn thoáng qua, giống như suy nghĩ nói: "Đừng hỏi, chăm sóc tốt cho cô ấy là được."
Anh nói xong thì giống như nhớ tới gì đó nên lập tức gọi cho Tống Đình.
"Cậu đưa xe lăn đến cho tôi, phải tốt nhất và đa năng."
Má Trương nhìn Diệp Ân Tuấn cũng không có nói nữa, nhưng lại tràn đầy thắc mắc về Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ở trong nhà vệ sinh một lúc, lúc cô đi ra thì thấy Tống Đình đẩy xe lăn đi tới.
"Nhà thiết kế Lisa, Tổng giám đốc Diệp nói tôi đặt mua xe lăn cho cô, gần đây cô đi đứng không tiện nên có thể tạm thời dùng thứ này trước."
"Cảm ơn."
Thẩm Hạ Lan không chút khách sáo nhận lấy, thuận tiện ngồi thử, cảm thấy rất thuận tay.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô thích thú thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
"Rửa tay ăn cơm."
Diệp Ân Tuấn bưng đồ ăn ra ngoài làm cho Tống Đình khiếp sợ.
"Tổng giám đốc Diệp, anh nấu cơm sao?"
Anh ta đi theo Diệp Ân Tuấn rất nhiều năm, chưa bao giờ biết Diệp Ân Tuấn lại nấu cơm!
Diệp Ân Tuấn lại không quan tâm anh ta, đi qua đẩy Thẩm Hạ Lan vào nhà vệ sinh.
"Đồ đạc đều ở đây, còn thiếu gì thì em cứ nói với má Trương."
"Tôi biết rồi."
Thẩm Hạ Lan nói với anh một câu, nhanh chóng rửa tay, sau đó Diệp Ân Tuấn đẩy cô đến trước bàn ăn.
Bàn ăn vẫn giống như trước đây, thậm chí cô ngồi ở đâu cũng không thay đổi.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, đáy mắt thản nhiên, ngồi trước bàn ăn nhìn một bàn đồ ăn bình thường, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh thấy tôi không ăn nổi thịt hay sao? Cả một bàn đồ ăn chay, anh chắc chắn thật lòng muốn tôi ở lại đây chứ?"
Diệp Ân Tuấn biết cô cố ý gây chuyện, bới cơm và múc canh đặt trước mặt cô nói: "Hiện tại chân em đang bị thương, ăn thanh đạm một chút, em muốn ăn thịt thì ngày mai tôi nấu cho em ăn, nhưng không được ăn quá nhiều, bác sĩ nói sức khỏe của em không thích hợp ăn đồ bổ."
"Dừng lại! Nghe lời bác sĩ thì tôi đã sớm chết rồi!"
Thẩm Hạ Lan thờ ơ nói một câu, lại phát hiện sắc mặt Diệp Ân Tuấn thay đổi.
"Không cho em nói chữ kia!"
Tâm trạng của anh có chút kích động.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, giống như nghĩ tới gì đó lại cố ý nói: "Chữ nào? Chữ chết sao? Chuyện này có gì phải sợ, con người cũng sẽ chết thôi, huống hồ hiện tại nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, lỡ yêu phải thứ cặn bã, nói không chừng lại chôn mình trong biển lửa, không tìm thấy xương cốt."
"Rầm" một tiếng, Diệp Ân Tuấn đập mạnh lên bàn, người xung quanh sợ tới mức không dám thở mạnh, mà sắc mặt Diệp Ân Tuấn cũng nặng nề đáng sợ.
Ở nhà họ Diệp, ai cũng biết không được nói hai chữ hoả hoạn, đó là điều cấm kỵ của Diệp Ân Tuấn, không nghĩ tới ngày đầu tiên người phụ nữ này đến đây lại chạm vào ranh giới cuối cùng của Diệp Ân Tuấn.
Một đám mở to hai mắt nhìn Thẩm Hạ Lan, chờ Diệp Ân Tuấn ném cô ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan lại vỗ ngực, khoa trương nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh làm tôi sợ muốn chết! Nếu tôi mắc bệnh tim thì lần này tôi đã chết thẳng cẳng rồi!"
Diệp Ân Tuấn càng không cho cô nói chữ chết thì cô càng nói hăng say.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sự khiêu khích trong mắt Thẩm Hạ Lan, tất cả sự tức giận hóa thành tiếng thở dài, anh yên lặng cầm đũa gắp đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan, nhàn nhạt nói: "Nếm xem mùi vị thế nào?"
Tất cả mọi người ngây ra.
Chuyện này đã xong rồi sao?
Diệp Ân Tuấn không truy cứu lỗi lầm của người phụ nữ này, cứ bỏ qua như thế?
Người kinh ngạc nhất chắc chắn là má Trương.
Má Trương nhìn đáy mắt Diệp Ân Tuấn đầy đau xót và giãy giụa, nhìn anh bỗng nuốt xuống tức giận, vì Thẩm Hạ Lan mà buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, trong lòng má Trương có cảm giác không nói nên lời.
Từ lúc nào Diệp Ân Tuấn luôn luôn kiêu ngạo lại để mình chịu thiệt thòi như thế?
Má Trương oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cũng có chút bất ngờ.
Cô không nghĩ tới Diệp Ân Tuấn lại có tính kiềm chế và kiên nhẫn tốt như vậy. Vì sao anh lại dung túng cô như thế?
Anh muốn người khác nhìn thấy anh yêu cô bao nhiêu, thích cô cưng chiều cô thế nào! Nhưng cô biết rõ hơn bất cứ ai, người đàn ông này vốn không có trái tim!
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cười ha ha nhận đồ ăn, cô ăn một miếng ghét bỏ nói: "Chẳng ra gì, Tổng giám đốc Diệp, xem ra cuộc sống của anh quá tốt, ngay cả nấu cơm cũng không biết."
"Rất khó ăn sao?"
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.
Anh cảm giác vẫn ăn được, nhưng khi anh nhìn thấy nụ cười châm chọc của Thẩm Hạ Lan thì không chút suy nghĩ đổ tòan bộ thức ăn vào thùng rác.
"Tôi sẽ nấu lại."
Diệp Ân Tuấn cũng không tức giận, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Má Trương thật sự không chịu được nữa.
"Cậu chủ, tôi sẽ làm, cậu mệt mỏi cả ngày rồi, huống hồ từ trước đến nay cậu chưa từng nấu ăn, cậu đừng giày vò mình như vậy."
Má Trương nói xong còn oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan một cái.
Thẩm Hạ Lan không quan tâm nhún vai, người ta đang oán trách cô sao?
Cũng đúng!
Cô làm khó Diệp Ân Tuấn như thế, má Trương có thể bỏ qua mới là lạ!
Nhưng lần này cô trở về không định để Diệp Ân Tuấn sống quá thoải mái!
Thẩm Hạ Lan duỗi lưng, nói với Tống Đình đứng bên kia đến ngây người: "Này, trợ lý Tống, anh đẩy tôi đến phòng khách đi, tôi muốn xem tivi. Xem ra còn phải chờ một lúc nữa mới có thể ăn cơm."
Tống Đình thấy cô gọi mình thì vội vàng ngẩng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn gật đầu với anh ta, Tống Đình vội vàng đi tới đẩy cô đến phòng khách.
Thẩm Hạ Lan cầm điều khiển từ xa nhàm chán chuyển kênh, tiện tay chỉ vào nói: "Anh gọt cho tôi quả táo đi."
Tống Đình dừng một chút, nhưng vẫn làm theo.
Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn anh ta, tìm một gameshow, không lâu sau cười ha ha.
Tiếng cười tràn ngập toàn bộ phòng khách.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô vui vẻ thì khóe môi hơi cong lên, tiếp tục nấu cơm.
Má Trương lại tức giận muốn chết.
Tống Đình cau mày rất lâu, rốt cuộc không nhịn được thấp giọng nói: "Nhà thiết kế Lisa, tai nạn lần này do tập đoàn chúng tôi sắp xếp không chu đáo, nhưng cũng không phải là trách nhiệm của Tổng giám đốc Diệp. Cô đừng ỷ vào Tổng giám đốc Diệp đối xử đặc biệt với mình mà không biết tốt xấu. Từ nhỏ Tổng giám đốc Diệp chúng tôi sinh ra đã ngậm thìa vàng, có lúc nào phải làm những chuyện vì phụ nữ chứ? Cho dù là mợ chủ trước đó cũng chưa từng khiến Tổng giám đốc Diệp làm như vậy, cô vẫn nên bớt gây chuyện đi."
Thẩm Hạ Lan dừng tay một chút, quay đầu cười tà ác.
"Mợ chủ trước kia của mấy người không khiến Tổng giám đốc Diệp làm như thế, chỉ có thể nói cô ta ngu ngốc! Lấy chồng làm gì? Không phải là được đàn ông cưng chiều sao? Nếu mình phải chịu thiệt thòi vì đàn ông thì người phụ nữ như vậy chết đi cũng coi như được giải thoát."
"Lisa! Cô đừng có quá đáng!"
Lần này Tống Đình nổi giận.
"Mợ chủ của chúng tôi là người phụ nữ tốt nhất trên đời này, sao người phụ nữ như cô có thể so sánh được chứ? Tôi nói cho cô biết, cô không bằng một ngón tay của mợ chủ chúng tôi. Đừng tưởng rằng cô vào được nhà họ Diệp thì thật sự có thể làm mợ chủ nhà họ Diệp! Tổng giám đốc Diệp tốt với cô, đó là may mắn của cô. Đừng tùy tiện sử dụng ý tốt của Tổng giám đốc Diệp, đến lúc đó tôi rất vui lòng ném cô ra khỏi chỗ này!"
Tống Đình thở phì phì nói, sau đó xoay người rời đi, thậm chí quên nói với Diệp Ân Tuấn.
Cả người Thẩm Hạ Lan ngây ra.
Được một người không quá quen thuộc khen ngợi, cảm giác này thật sự không quá tốt! Nhưng trong lòng lại không khỏi có chút đau lòng.
Nếu lúc trước cô thật sự tốt như lời Tống Đình đã nói thì sao có thể rơi vào kết cục chìm trong biển lửa chứ?
Tác giả :
Vi Lan Tử Mặc