Cục Cưng Có Chiêu
Chương 30: Kĩ thuật lái xe của em tốt không?
Ngửi được hơi thở trên người của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan không được tự nhiên, cô muốn thoát khỏi cánh tay của Diệp Ân Tuấn, nhưng chỉ nghe thấy anh nói: “Tôi đã xem qua bản thiết kế của cô rồi, mẫu thiết kế của nó cũng giống với suy nghĩ của tôi. Vừa hay tôi cũng muốn thiết kế một chiếc, có muốn đi thử không?"
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan rơi vào trầm mặc.
Hồi nhỏ, cô thích vẽ tranh, nhưng bắt đầu học thiết kế xe ô tô là bởi vì Diệp Ân Tuấn, bởi vì Diệp Ân Tuấn thích, nên cô cũng thích theo, thậm chí cô ngây thơ nghĩ rằng, chiếc xe đâu tiên mình thiết kế ra nhất định sẽ làm món quà tặng cho Diệp Ân Tuấn.
Nhưng cô không ngờ đến, bản thiết kế cô chỉ mới làm được một nửa thì cô và Diệp Ân Tuấn đã mỗi người một ngả.
Chiếc xe đó quả thật là thiết kế theo sở thích của Diệp Ân Tuấn, sau khi cô cải tiến thì cô thêm vào đó rất nhiều phụ kiện an toàn, tạo nên sự kết hợp hoàn hảo nhất giữa vẻ đẹp và công dụng của nó, mới cho ra đời chiếc xe này.
Châm chọc thay, lúc chiếc xe này ra đời, cũng là lúc con của Sở Anh Lạc chào đời, mà lúc đó cô đang chịu sự đau đớn sau vụ hỏa hoạn, hàng đêm không thể yên giấc được, nhưng lại không thể làm liên lụy đến đứa bé trong bụng mình.
Hôm nay Diệp Ân Tuấn đặt chiếc xe do anh thiết kế xong trước mặt cô, Thẩm Hạ Lan cảm thấy thật châm chọc, nhưng ngược lại cũng mong chờ muốn thử xem sao.
Diệp Ân Tuấn cũng được coi là người hướng dẫn đầu tiên trong công việc thiết kế xe ô tô của cô, chiếc xe do anh thiết kế đang để ở trước mặt, cô ngược lại muốn thử một chút, sau đó tìm sự chênh lệch giữa hai chiếc.
“Tôi có thể thử không?"
“Đương nhiên."
Diệp Ân Tuấn đương nhiên đồng ý với yêu cầu của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhận chìa khóa xe, Diệp Ân Tuấn định ngồi chỗ ghế phụ, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi muốn thử một mình mình thôi, anh ở cạnh tôi sẽ cảm thấy áp lực."
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Kĩ thuật lái xe của cô tốt không?"
“Chưa nhìn thấy phụ nữ lái xe à? Miễn là chiếc xe này của Tổng Giám đốc Diệp được bảo dưỡng thường xuyên, không có trục trặc gì thì tuyệt đối không có vấn đề."
Trong đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lóe lên lên một tia quật cường không chịu thua, ngược lại làm cho Diệp Ân Tuấn khó mà không tuân theo.
Lần này Thẩm Hạ Lan trở về, Diệp Ân Tuấn cảm thấy cô không giống trước đây nữa. Tuy không có bằng chứng để chứng mình cô là vợ của anh, nhưng anh đã nhận định là cô rồi.
“Chiếc xe này vẫn luôn bảo dưỡng hàng tháng, hơn nữa cũng chỉ có một mình tôi lái, về mức độ an toàn không có vấn đề gì, em cẩn thận chút."
Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Thẩm Hạ Lan cười tươi như hoa.
“Vậy phải cảm ơn Tổng Giám đốc Diệp rồi."
Cô chợt đạp chân ga, chiếc xe bay như mũi tên tiến về phía trước, ai cũng không nhìn thấy có một đôi mắt hung ác ở chỗ bóng tối đang quan sát.
Thẩm Hạ Lan không thể không thừa nhận, chiếc xe này của Diệp Ân Tuấn thiết kế quả thật không tệ, bất kể là tính năng hay mẫu mã, thậm chí khu vực điều khiển cũng vô cùng thoải mái, nếu như không phải trước đây cô áp dụng theo ý tưởng của Diệp Ân Tuấn mà thiết kế, thì chiếc xe đoạt giải chắc chắn là chiếc xe của Diệp Ân Tuấn rồi.
Cô chạy với tốc độ nhanh, rẽ ngoặt, trượt bánh sau, lượn vòng, tất cả động tác vô cùng đẹp mắt mà lại chính xác, làm cho Diệp Ân Tuấn nhìn mãi.
Anh chưa bao giờ biết rằng một người phụ nữ mà lại lái xe mạnh mẽ đến vậy, thật sự làm cho người ta mở mang tầm mắt.
Tống Đình không biết lúc nào đã đi đến cạnh Diệp Ân Tuấn, há miệng vô cùng kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Diệp, nhà thiết kế Lisa không phải là một tay đua nghiệp dư đó chứ?"
Diệp Ân Tuấn chợt cảm thấy kiêu ngạo vô cùng.
Trước đây luôn cảm thấy Thẩm Hạ Lan là một đóa hoa trong lồng kính, chỉ biết trốn trong nhà đợi anh trở về, bây giờ anh mới phát hiện ra, Thẩm Hạ Lan là đóa hoa hồng bên ngoài, xinh đẹp động lòng người, nhưng lại mang đến một phong thái rất riêng biệt.
Sự tán thưởng trong mắt anh không che giấu chút nào, mọi người xung quanh nhất thời hiểu rõ vị trí của Lisa trong lòng Diệp Ân Tuấn, rối rít bắt đầu khen ngợi.
Độ cong nơi khóe môi của Diệp Ân Tuấn càng ngày càng lớn, toàn thân thoạt nhìn dịu dàng đi rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên không biết Diệp Ân Tuấn nhìn cô như thế nào, cô chỉ cảm thấy lái xe vô cùng thoải mái, thậm chí có một loại dục vọng rất mãnh liệt, muốn xem tiềm năng của chiếc xe này lớn đến đâu. Cho nên cô sử dụng hết các tuyệt kỹ của mình để bản thân hòa nhập vào chiếc xe.
Bỗng nhiên, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan khẽ biến.
Cô nhạy cảm phát hiện phanh xe có vấn đề.
Sao lại như vậy được?
Diệp Ân Tuấn nói chiếc xe này luôn được bảo dưỡng định kỳ, lúc mới bắt đầu cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng tại sao đi được một vòng thì cô ngược lại không thể phanh được nữa.
Sự cố này thoạt nhìn giống như là ngoài ý muốn, nhưng với tư cách là nhà thiết kế xe ô tô nên Thẩm Hạ Lan ngược lại hiểu rất rõ, đây rõ ràng là có người động tay động chân!
Có người muốn giết chết cô! Hơn nữa còn tạo ra hiện tượng giả!
Là ai?
Diệp Ân Tuấn sao?
Nhưng nghĩ đến những hành động lúc nãy của anh, cô thuận mắt nhìn về phía anh, đáy mắt anh ngoại trừ tán thưởng thì còn có kinh ngạc, hoàn toàn không có một biểu hiện nào khác.
Nếu như không phải là Diệp Ân Tuấn, vậy là ai muốn lấy mạng của cô?
Trong đầu của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển, liếc mắt nhìn đám đông không biết lúc nào đã vây quanh mình, cô quyết định dứt khoát, bẻ tay lái để cho chiếc xe lao thẳng về phía hàng rào phía sau đường thử.
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan rơi vào trầm mặc.
Hồi nhỏ, cô thích vẽ tranh, nhưng bắt đầu học thiết kế xe ô tô là bởi vì Diệp Ân Tuấn, bởi vì Diệp Ân Tuấn thích, nên cô cũng thích theo, thậm chí cô ngây thơ nghĩ rằng, chiếc xe đâu tiên mình thiết kế ra nhất định sẽ làm món quà tặng cho Diệp Ân Tuấn.
Nhưng cô không ngờ đến, bản thiết kế cô chỉ mới làm được một nửa thì cô và Diệp Ân Tuấn đã mỗi người một ngả.
Chiếc xe đó quả thật là thiết kế theo sở thích của Diệp Ân Tuấn, sau khi cô cải tiến thì cô thêm vào đó rất nhiều phụ kiện an toàn, tạo nên sự kết hợp hoàn hảo nhất giữa vẻ đẹp và công dụng của nó, mới cho ra đời chiếc xe này.
Châm chọc thay, lúc chiếc xe này ra đời, cũng là lúc con của Sở Anh Lạc chào đời, mà lúc đó cô đang chịu sự đau đớn sau vụ hỏa hoạn, hàng đêm không thể yên giấc được, nhưng lại không thể làm liên lụy đến đứa bé trong bụng mình.
Hôm nay Diệp Ân Tuấn đặt chiếc xe do anh thiết kế xong trước mặt cô, Thẩm Hạ Lan cảm thấy thật châm chọc, nhưng ngược lại cũng mong chờ muốn thử xem sao.
Diệp Ân Tuấn cũng được coi là người hướng dẫn đầu tiên trong công việc thiết kế xe ô tô của cô, chiếc xe do anh thiết kế đang để ở trước mặt, cô ngược lại muốn thử một chút, sau đó tìm sự chênh lệch giữa hai chiếc.
“Tôi có thể thử không?"
“Đương nhiên."
Diệp Ân Tuấn đương nhiên đồng ý với yêu cầu của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhận chìa khóa xe, Diệp Ân Tuấn định ngồi chỗ ghế phụ, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi muốn thử một mình mình thôi, anh ở cạnh tôi sẽ cảm thấy áp lực."
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Kĩ thuật lái xe của cô tốt không?"
“Chưa nhìn thấy phụ nữ lái xe à? Miễn là chiếc xe này của Tổng Giám đốc Diệp được bảo dưỡng thường xuyên, không có trục trặc gì thì tuyệt đối không có vấn đề."
Trong đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lóe lên lên một tia quật cường không chịu thua, ngược lại làm cho Diệp Ân Tuấn khó mà không tuân theo.
Lần này Thẩm Hạ Lan trở về, Diệp Ân Tuấn cảm thấy cô không giống trước đây nữa. Tuy không có bằng chứng để chứng mình cô là vợ của anh, nhưng anh đã nhận định là cô rồi.
“Chiếc xe này vẫn luôn bảo dưỡng hàng tháng, hơn nữa cũng chỉ có một mình tôi lái, về mức độ an toàn không có vấn đề gì, em cẩn thận chút."
Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Thẩm Hạ Lan cười tươi như hoa.
“Vậy phải cảm ơn Tổng Giám đốc Diệp rồi."
Cô chợt đạp chân ga, chiếc xe bay như mũi tên tiến về phía trước, ai cũng không nhìn thấy có một đôi mắt hung ác ở chỗ bóng tối đang quan sát.
Thẩm Hạ Lan không thể không thừa nhận, chiếc xe này của Diệp Ân Tuấn thiết kế quả thật không tệ, bất kể là tính năng hay mẫu mã, thậm chí khu vực điều khiển cũng vô cùng thoải mái, nếu như không phải trước đây cô áp dụng theo ý tưởng của Diệp Ân Tuấn mà thiết kế, thì chiếc xe đoạt giải chắc chắn là chiếc xe của Diệp Ân Tuấn rồi.
Cô chạy với tốc độ nhanh, rẽ ngoặt, trượt bánh sau, lượn vòng, tất cả động tác vô cùng đẹp mắt mà lại chính xác, làm cho Diệp Ân Tuấn nhìn mãi.
Anh chưa bao giờ biết rằng một người phụ nữ mà lại lái xe mạnh mẽ đến vậy, thật sự làm cho người ta mở mang tầm mắt.
Tống Đình không biết lúc nào đã đi đến cạnh Diệp Ân Tuấn, há miệng vô cùng kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Diệp, nhà thiết kế Lisa không phải là một tay đua nghiệp dư đó chứ?"
Diệp Ân Tuấn chợt cảm thấy kiêu ngạo vô cùng.
Trước đây luôn cảm thấy Thẩm Hạ Lan là một đóa hoa trong lồng kính, chỉ biết trốn trong nhà đợi anh trở về, bây giờ anh mới phát hiện ra, Thẩm Hạ Lan là đóa hoa hồng bên ngoài, xinh đẹp động lòng người, nhưng lại mang đến một phong thái rất riêng biệt.
Sự tán thưởng trong mắt anh không che giấu chút nào, mọi người xung quanh nhất thời hiểu rõ vị trí của Lisa trong lòng Diệp Ân Tuấn, rối rít bắt đầu khen ngợi.
Độ cong nơi khóe môi của Diệp Ân Tuấn càng ngày càng lớn, toàn thân thoạt nhìn dịu dàng đi rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên không biết Diệp Ân Tuấn nhìn cô như thế nào, cô chỉ cảm thấy lái xe vô cùng thoải mái, thậm chí có một loại dục vọng rất mãnh liệt, muốn xem tiềm năng của chiếc xe này lớn đến đâu. Cho nên cô sử dụng hết các tuyệt kỹ của mình để bản thân hòa nhập vào chiếc xe.
Bỗng nhiên, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan khẽ biến.
Cô nhạy cảm phát hiện phanh xe có vấn đề.
Sao lại như vậy được?
Diệp Ân Tuấn nói chiếc xe này luôn được bảo dưỡng định kỳ, lúc mới bắt đầu cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng tại sao đi được một vòng thì cô ngược lại không thể phanh được nữa.
Sự cố này thoạt nhìn giống như là ngoài ý muốn, nhưng với tư cách là nhà thiết kế xe ô tô nên Thẩm Hạ Lan ngược lại hiểu rất rõ, đây rõ ràng là có người động tay động chân!
Có người muốn giết chết cô! Hơn nữa còn tạo ra hiện tượng giả!
Là ai?
Diệp Ân Tuấn sao?
Nhưng nghĩ đến những hành động lúc nãy của anh, cô thuận mắt nhìn về phía anh, đáy mắt anh ngoại trừ tán thưởng thì còn có kinh ngạc, hoàn toàn không có một biểu hiện nào khác.
Nếu như không phải là Diệp Ân Tuấn, vậy là ai muốn lấy mạng của cô?
Trong đầu của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển, liếc mắt nhìn đám đông không biết lúc nào đã vây quanh mình, cô quyết định dứt khoát, bẻ tay lái để cho chiếc xe lao thẳng về phía hàng rào phía sau đường thử.
Tác giả :
Vi Lan Tử Mặc