Cục Cưng Có Chiêu
Chương 283: Cô đúng là một người mẹ vĩ đại
“Nói!"
Giọng của Thẩm Hạ Lan vô cùng nghiêm khắc.
Chỉ cần không phải là Diệp Ân Tuấn, cô cái gì cũng có thể đồng ý, cho dù táng gia bại sản cũng có thể.
Tiểu Thi lại thấp giọng nói: “Tôi muốn Diệp Ân Tuấn!"
“Cô muốn chết đúng không? Cô thật sự cho rằng tôi sẽ không giết cô sao?"
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cho đến bây giờ cô không ngờ mình lại bị một cô bé mười tám mười chín tuổi ép đến mức này.
Muốn cô nhường Diệp Ân Tuấn đi, khó chịu như là bị cắt thịt rút xương.
Nhiều năm như vậy, cô cũng không thể đuổi Diệp Ân Tuấn ra khỏi lòng mình, đừng nói đến bây giờ Diệp Ân Tuấn và cô đã tâm đầu ý hợp rồi.
Tiểu Thi lại không chút để ý đến cơn tức của Thẩm Hạ Lan, thậm chí hoàn toàn không để mắt đến lực trên tay cô.
Cô ta thấp giọng nói: “Tôi chỉ muốn anh ta theo tôi ba tháng! Chỉ cần ba tháng là được! Tôi không cần cả đời của anh ta! Thẩm Hạ Lan, tôi lấy một quả thận của tôi, cộng với cuộc đời sau này không biết thế nào để anh ta theo tôi ba tháng, đây không quá đáng chứ?"
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây người.
“Cô nói cái gì?"
Tiểu Thi tránh khỏi tay Thẩm Hạ Lan, nhìn về phía xa, vẻ mặt có chút mờ mịt nói: “Từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận được ấm áp, càng không biết được người yêu thương là như thế nào, tôi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đối tốt với cô như vậy, tôi vô cùng khát vọng, vô cùng muốn biết được một người đàn ông như anh ta nâng niu trong lòng bàn tay, đặt ở trong lòng là cảm giác thế nào. Tôi biết mình không đáng báo nhiêu, tôi cũng biết người đàn ông như Diệp Ân Tuấn là loại người mà tôi cả đời này trèo cũng không đến, nhưng mà vậy thì sao chứ? Ông trời cho tôi cơ hội như vậy, tôi phải nắm lấy không phải sao?"
Lời của cô ta làm Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc, không đợi cô nói gì, Tiểu Thi tiếp tục nói: “Nếu như tình cảm hai người đủ chắc chắn, cũng sẽ không sợ ba tháng này bị một người ngoài như tôi chen vào đúng không? Nếu như ba tháng này, anh ta yêu tôi, vậy xin lỗi, tôi sẽ không buông tay. Nhưng mà điều kiện của chúng ta chỉ là ba tháng. Tôi chỉ cần anh ta ba tháng. Ba tháng này anh ta bên cạnh tôi, cô không được tìm anh ta, không được gặp anh ta, cũng không thể yêu đương với anh ta. Đây là điều kiện của tôi."
Tiểu Thi nói xong, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan.
Đầu óc Thẩm Hạ Lan hoàn toàn rối loạn.
Cô không ngờ trên thế giới này lại có thể có một người phụ nữ như Tiểu Thi vậy?
“Cô muốn loại đàn ông nào cũng được, tại sao phải là anh ấy?"
“Tôi chỉ là thích, không còn cách nào, cái nhìn đầu tiền, cả Hải Thành tôi cũng không thể tìm ra được người đàn ông nào làm tôi thích hơn Diệp Ân Tuấn nữa rồi. Trách cũng chỉ trách cô để tôi gặp anh ta."
Tiểu Thi nói vô liêm sỉ như thế, Thẩm Hạ Lan thật sự muốn tát cô ta một cái, nhưng mà bây giờ cô phát hiện mình ngay cả sức cũng không có.
Cô cố gắng giữ mình tỉnh táo, thấp giọng nói: “Diệp Ân Tuấn không phải là đồ vật, không phải tôi nói là có thể nhường được, huống chi anh ấy có suy nghĩ của chính mình, anh ấy sẽ không vì tôi đồng ý cái gì với cô mà sẽ không quan tâm đến tôi và bọn nhỏ."
“Đây là vấn đề của tôi, không liên quan gì đến cô, chỉ cần cô đồng ý trong ba tháng không tìm anh ta, không gặp anh ta không liên lạc với anh ta là được rồi."
Lời nói của Tiểu Thi làm Thẩm Hạ Lan có chút không biết trả lời thế nào.
Nói thật, ba tháng và cả đời thật ra không có gì khác nhau, nhưng mà bây giờ cô có thể chọn sao?
Đúng lúc này, bà cụ Diệp gọi điện thoại đến.
“Hạ Lan, con và Diệp Ân Tuấn bao lâu nữa thì về? Nghê Nghê bên này thật sự không chống được nữa rồi, mẹ…"
Thẩm Hạ Lan tay nắm chặt điện thoại.
Lúc này, ai cũng không biết trong lòng cô đã trải qua cái gì, cô thậm chí muốn cứ như vậy đâm chết luôn, có thể sẽ tốt hơn chút nào không?
Thế nhưng chỉ là tưởng tượng.
Nghe giọng nói sốt ruột của bà cụ Diệp, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Bọn con lập tức về."
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Tiểu Thi hơi nhếch lên.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không nói gì, nhưng mà cuộc điện thoại vừa rồi đủ để cho Tiểu Thi hiểu, điều kiện của mình Thẩm Hạ Lan đồng ý rồi.
“Cô đúng là một người mẹ vĩ đại!"
“Ít tâng bốc tôi đi. Tiểu Thi, tôi đồng ý với cô cũng vô dụng, tôi vẫn là câu nói đó, Diệp Ân Tuấn không phải là vật, anh ấy có suy nghĩ và hành vi của riêng mình. Tôi chỉ có thể đồng ý với cô ba tháng không gặp anh ấy, không liên lạc với anh ấy, về phần những chuyện khác, tôi không thể đồng ý."
“Thành giao. Tôi cũng không phải là người nhẫn tâm như vậy. Cho dù nói thế nào, cô cũng đã cứu tôi, thế này là được rồi, sau khi tôi đưa con gái cô phẫu thật xong, trước khi thương thế của Diệp Ân Tuấn tốt lên, tôi cũng sẽ không tìm cô. Nhưng mà chờ tôi nghỉ dưỡng xong, thân thể của Diệp Ân Tuấn cũng tốt lên, hiệp nghị giữa chúng ta sẽ có hiệu lực."
Lời nói của Tiểu Thi không làm Thẩm Hạ Lan có chút cảm động nào.
Cô nhìn Tiểu Thi, lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể đi làm phẫu thuật chưa?
“Có thể!"
Tiểu Thi ngược lại vô cùng nhanh nhẹ, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại không thể đi ngay lập tức.
“Tôi đi xử lý chút chuyện, cô chờ tôi."
“Ừm!"
Tiểu Thi bây giờ lại giống như lúc Thẩm Hạ Lan vừa mới biết đến cô ta.
Nhưng mà trong lòng Thẩm Hạ Lan lại đau khổ.
Cô không biết sau khi Diệp Ân Tuấn biết sẽ nghĩ thế nào, có thể trách cô không, thậm chí không biết Diệp Ân Tuấn có tức giận hay không, nhưng mà cô đã không còn lựa chọn nào khác.
Thật chẳng lẽ trơ mắt nhìn Thẩm Nghê Nghê cứ như vậy tuyệt vọng mà chết đi sao?
Cô đã đồng ý với Thẩm Nghê Nghê quá nhiều chuyện đều không thực hiện, bé chỉ mói bốn tuổi, còn chưa nhìn thấy được cuộc đời tươi đẹp, cô có quyền gì mà cướp đi quyền được sống của một đứa bé chứ?
Tiểu Thi nói chỉ ba tháng!
Cô phải tin rằng ba tháng này Diệp Ân Tuấn sẽ không thay lòng đúng không?
Năm năm cũng đã trôi qua, Diệp Ân Tuấn trong lòng vẫn có cô, ba tháng không là gì đúng không?
Thẩm Hạ Lan không ngừng củng cố nội tâm của mình, nhưng mà dù thế nào, trong lòng cô vẫn đau đớn, thậm chí có chút hít thở không thông.
Nhường người mình thương nhất đi ba tháng, đây là vô năng đến mức nào!
Nhưng người vô năng này lại chính là cô!
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy trong cổ có một loại ngai ngái, lại bị cô áp xuống.
Cô từng bước quay lại về cửa phòng mổ.
Dương Tân và Thẩm Minh Triết lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cũng vô cùng lo lắng.
“Sao thế?"
“Mẹ, mẹ có ổn không? Sắc mặt mẹ không quá tốt!"
Lời nói của Thẩm Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan có chút ảm đạm cười.
Sắc mặt cô sao có thể đẹp được?
Có người muốn tranh lấy người đàn ông của cô, cô chẳng những không bảo vệ được, không giữ được, thậm chỉ còn đồng ý với hiệp nghị ba tháng với người kia, tự tay đưa người mình thương nhất ra ngoài, cảm giác này ai hiểu?
Nhưng trước mặt Thẩm Minh Triết, Thẩm Hạ Lan cũng không thể nói gì.
Cô vuốt vuốt tóc Thẩm Minh Triết nói: “Minh Triết, chỗ ba con cần con và chú Dương Tân ở đây. Nghê Nghê bên kia có vấn đề, cần lên bàn mổ, mẹ phải sang đó."
“Nghê Nghê làm sao vậy? Ba như thế này, bên phía Nghê Nghê kia…"
Lúc này Thẩm Minh Triết có chút bối rối.
Thẩm Hạ Lan vội vàng trấn an cậu bé nói: “Mẹ đã tìm được thận phù hợp cho Nghê Nghê tiến hành cấy ghép, nhưng mà có một số việc mẹ phải sang đó xem ở bên cạnh mưới được. Ba con bên này không biết bao giờ mới tỉnh, bên này cũng không thế không có ai! Con là con trai của mẹ, con và chú Dương Tân thay mẹ ở bên cạnh ba có được không?"
“Vâng!"
Thẩm Minh Triết vội vàng gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng nói: “Mẹ, em gái bên kia có chuyện gì phải nói ngay cho con biết nha. Lúc ba đi ra, tỉnh lại rồi bọn con cũng sẽ lo lắng."
“Biết rồi."
Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu Thẩm Minh Triết, lúc này mới đứng lên, nói với Dương Tân: “Đã làm phiền anh rồi."
“Bà chủ, bên kia cô thật sự không sao chứ?"
Dương Tân thấy cảm xúc Thẩm Hạ Lan không ổn, không khỏi hỏi một câu.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “May mắn ông trời thương tôi, tìm được một quả thận phù hợp rồi, như vậy Nghê Nghê được cứu rồi, Diệp Ân Tuấn cũng không phải lo lắng nữa. Hai bên đều vẹn toàn, rất tốt. Nhưng mà bên đó có một số việc cần tôi phải xử lý, Nghê Nghê phẫu thuật lớn như vậy tôi cũng muốn ở bên cạnh con bé. Cho nên bên này phải làm phiền anh rồi."
“Không phiền, tôi sẽ cố gắng bảo vệ Diệp tổng và cậu chủ."
Lời nói của Dương Tân làm Thẩm Hạ Lan cũng có chút yên lòng.
Cô rất muốn đi vào liếc nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, biết anh có ổn không, thậm chí có thể nói với anh Nghê Nghê sắp phẫu thuật rồi.
Nhưng mà bây giờ cô không vào được.
Cách một cánh cửa, lại thật sự giống như cách thiên sơn vạn thủy, gần trước mắt mà xa tận chân trời, cái cảm giác này làm Thẩm Hạ Lan vô cùng mệt mỏi, rồi lại đau khổ.
Ánh mắt cô có chút ẩm ướt, lại chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cuối cùng, cô xoay người rời đi, từng bước ra khỏi bệnh viện, nhưng mà đôi chân kia khó chịu giống như bút chì bị rút ruột.
Tiểu Thi đứng bên ngoài chờ, cũng không có sốt ruột gì cả, thậm chỉ lấy điện thoại di động ra chơi.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, Tiểu Thi tắt di động đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy đó là một cái điện thoại cũ kỹ, đã dùng đến mức bạc màu rồi, nhưng mà Tiểu Thi không ghét bỏ, vẫn dùng như cũ.
Cô tự nói với mình, không thể có bất kỳ lòng thương hại nào với Tiểu Thi nữa rồi.
Người phụ nữ này tính toán hơn bất kỳ ai, thậm chí biết lợi ích nào nên lấy hay bỏ. Người phụ nữ như vậy mặc dù cuộc sống hơi khổ, cũng tốt hơn người như cô?
Thậm Hạ Lan trào phúng mắng mình một câu, nhàn nhạt nói: “Đi thôi."
Cô đi đằng trước, Tiểu Thi ở đằng sau, hai người chặn một chiếc xe lại, trực tiếp đến bệnh viên trung tâm thành phố.
Lúc trên đường, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến lời nói của Tiểu Tử và thím Trương, bọn họ nói trong bệnh viện có người của bọn họ, sẽ làm Thẩm Nghê Nghê chết trên bàn phẫu thuật, lúc này lại cứ quẩn quanh bên tai Thẩm Hạ Lan.
Cô nhanh chóng gọi cho Hoắc Chấn Đình một cuộc điện thoại.
Hôm nay không thể gọi cậu Hoắc rồi.
Lúc điện thoại vừa nhận Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng mở miệng.
“Chú út."
Hai chữ này làm tim của Hoắc Chấn Đình nhói một cái, cảm giác phức tạp nói không nên lời.
Thẩm Hạ Lan gọi anh ta, nói rõ Thẩm Hạ Lan thừa nhận thân phận con cháu nhà họ Hoắc của mình, nhưng mà một tiếng “chú út" cũng làm Hoắc Chấn Đình hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ của mình.
Người phụ nữ mà đời này động tâm đầu tiên lại là cháu gái ruột của mình!
Đây quả thực làm anh ta có chút không thể chấp nhận, lại không thể không thừa nhận!
Hoắc Chấn Đình hít sâu một hơi, dùng âm thanh tự cho là hoàn mỹ đáp lại.
“Ân Tuấn phẫu thuật xong rồi?"
“Vẫn chưa, nhưng mà bên phía Nghê Nghê có một số chuyện, tôi muốn nhờ chú út giúp một việc, không biết bây giờ chú út có rảnh không?"
Thẩm Hạ Lan nói vô cùng khách khí.
Loại quen thuộc và thân thiết với Hoắc Chấn Đình trước đó, hôm nay hình như xa cách hơn rất nhiều.
Hoắc Chấn Đình không biết bây giờ trong lòng Thẩm Hạ Lan nghĩ cái gì, nhưng mà yêu cầu của Thẩm Hạ Lan anh chắc sẽ không từ chối.
“Chỉ cần là chuyện của em, tôi đều có thời gian. Gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua đó tìm em."
Lời nói của Hoắc Chấn Đình làm trong lòng Thẩm Hạ Lan yên tâm không ít, lập tức gửi địa chỉ bệnh viện trung tâm thành phố đến, hơn nữa cũng nói ra lo lắng của mình.
Giọng của Thẩm Hạ Lan vô cùng nghiêm khắc.
Chỉ cần không phải là Diệp Ân Tuấn, cô cái gì cũng có thể đồng ý, cho dù táng gia bại sản cũng có thể.
Tiểu Thi lại thấp giọng nói: “Tôi muốn Diệp Ân Tuấn!"
“Cô muốn chết đúng không? Cô thật sự cho rằng tôi sẽ không giết cô sao?"
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cho đến bây giờ cô không ngờ mình lại bị một cô bé mười tám mười chín tuổi ép đến mức này.
Muốn cô nhường Diệp Ân Tuấn đi, khó chịu như là bị cắt thịt rút xương.
Nhiều năm như vậy, cô cũng không thể đuổi Diệp Ân Tuấn ra khỏi lòng mình, đừng nói đến bây giờ Diệp Ân Tuấn và cô đã tâm đầu ý hợp rồi.
Tiểu Thi lại không chút để ý đến cơn tức của Thẩm Hạ Lan, thậm chí hoàn toàn không để mắt đến lực trên tay cô.
Cô ta thấp giọng nói: “Tôi chỉ muốn anh ta theo tôi ba tháng! Chỉ cần ba tháng là được! Tôi không cần cả đời của anh ta! Thẩm Hạ Lan, tôi lấy một quả thận của tôi, cộng với cuộc đời sau này không biết thế nào để anh ta theo tôi ba tháng, đây không quá đáng chứ?"
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây người.
“Cô nói cái gì?"
Tiểu Thi tránh khỏi tay Thẩm Hạ Lan, nhìn về phía xa, vẻ mặt có chút mờ mịt nói: “Từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận được ấm áp, càng không biết được người yêu thương là như thế nào, tôi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đối tốt với cô như vậy, tôi vô cùng khát vọng, vô cùng muốn biết được một người đàn ông như anh ta nâng niu trong lòng bàn tay, đặt ở trong lòng là cảm giác thế nào. Tôi biết mình không đáng báo nhiêu, tôi cũng biết người đàn ông như Diệp Ân Tuấn là loại người mà tôi cả đời này trèo cũng không đến, nhưng mà vậy thì sao chứ? Ông trời cho tôi cơ hội như vậy, tôi phải nắm lấy không phải sao?"
Lời của cô ta làm Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc, không đợi cô nói gì, Tiểu Thi tiếp tục nói: “Nếu như tình cảm hai người đủ chắc chắn, cũng sẽ không sợ ba tháng này bị một người ngoài như tôi chen vào đúng không? Nếu như ba tháng này, anh ta yêu tôi, vậy xin lỗi, tôi sẽ không buông tay. Nhưng mà điều kiện của chúng ta chỉ là ba tháng. Tôi chỉ cần anh ta ba tháng. Ba tháng này anh ta bên cạnh tôi, cô không được tìm anh ta, không được gặp anh ta, cũng không thể yêu đương với anh ta. Đây là điều kiện của tôi."
Tiểu Thi nói xong, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan.
Đầu óc Thẩm Hạ Lan hoàn toàn rối loạn.
Cô không ngờ trên thế giới này lại có thể có một người phụ nữ như Tiểu Thi vậy?
“Cô muốn loại đàn ông nào cũng được, tại sao phải là anh ấy?"
“Tôi chỉ là thích, không còn cách nào, cái nhìn đầu tiền, cả Hải Thành tôi cũng không thể tìm ra được người đàn ông nào làm tôi thích hơn Diệp Ân Tuấn nữa rồi. Trách cũng chỉ trách cô để tôi gặp anh ta."
Tiểu Thi nói vô liêm sỉ như thế, Thẩm Hạ Lan thật sự muốn tát cô ta một cái, nhưng mà bây giờ cô phát hiện mình ngay cả sức cũng không có.
Cô cố gắng giữ mình tỉnh táo, thấp giọng nói: “Diệp Ân Tuấn không phải là đồ vật, không phải tôi nói là có thể nhường được, huống chi anh ấy có suy nghĩ của chính mình, anh ấy sẽ không vì tôi đồng ý cái gì với cô mà sẽ không quan tâm đến tôi và bọn nhỏ."
“Đây là vấn đề của tôi, không liên quan gì đến cô, chỉ cần cô đồng ý trong ba tháng không tìm anh ta, không gặp anh ta không liên lạc với anh ta là được rồi."
Lời nói của Tiểu Thi làm Thẩm Hạ Lan có chút không biết trả lời thế nào.
Nói thật, ba tháng và cả đời thật ra không có gì khác nhau, nhưng mà bây giờ cô có thể chọn sao?
Đúng lúc này, bà cụ Diệp gọi điện thoại đến.
“Hạ Lan, con và Diệp Ân Tuấn bao lâu nữa thì về? Nghê Nghê bên này thật sự không chống được nữa rồi, mẹ…"
Thẩm Hạ Lan tay nắm chặt điện thoại.
Lúc này, ai cũng không biết trong lòng cô đã trải qua cái gì, cô thậm chí muốn cứ như vậy đâm chết luôn, có thể sẽ tốt hơn chút nào không?
Thế nhưng chỉ là tưởng tượng.
Nghe giọng nói sốt ruột của bà cụ Diệp, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Bọn con lập tức về."
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Tiểu Thi hơi nhếch lên.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không nói gì, nhưng mà cuộc điện thoại vừa rồi đủ để cho Tiểu Thi hiểu, điều kiện của mình Thẩm Hạ Lan đồng ý rồi.
“Cô đúng là một người mẹ vĩ đại!"
“Ít tâng bốc tôi đi. Tiểu Thi, tôi đồng ý với cô cũng vô dụng, tôi vẫn là câu nói đó, Diệp Ân Tuấn không phải là vật, anh ấy có suy nghĩ và hành vi của riêng mình. Tôi chỉ có thể đồng ý với cô ba tháng không gặp anh ấy, không liên lạc với anh ấy, về phần những chuyện khác, tôi không thể đồng ý."
“Thành giao. Tôi cũng không phải là người nhẫn tâm như vậy. Cho dù nói thế nào, cô cũng đã cứu tôi, thế này là được rồi, sau khi tôi đưa con gái cô phẫu thật xong, trước khi thương thế của Diệp Ân Tuấn tốt lên, tôi cũng sẽ không tìm cô. Nhưng mà chờ tôi nghỉ dưỡng xong, thân thể của Diệp Ân Tuấn cũng tốt lên, hiệp nghị giữa chúng ta sẽ có hiệu lực."
Lời nói của Tiểu Thi không làm Thẩm Hạ Lan có chút cảm động nào.
Cô nhìn Tiểu Thi, lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể đi làm phẫu thuật chưa?
“Có thể!"
Tiểu Thi ngược lại vô cùng nhanh nhẹ, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại không thể đi ngay lập tức.
“Tôi đi xử lý chút chuyện, cô chờ tôi."
“Ừm!"
Tiểu Thi bây giờ lại giống như lúc Thẩm Hạ Lan vừa mới biết đến cô ta.
Nhưng mà trong lòng Thẩm Hạ Lan lại đau khổ.
Cô không biết sau khi Diệp Ân Tuấn biết sẽ nghĩ thế nào, có thể trách cô không, thậm chí không biết Diệp Ân Tuấn có tức giận hay không, nhưng mà cô đã không còn lựa chọn nào khác.
Thật chẳng lẽ trơ mắt nhìn Thẩm Nghê Nghê cứ như vậy tuyệt vọng mà chết đi sao?
Cô đã đồng ý với Thẩm Nghê Nghê quá nhiều chuyện đều không thực hiện, bé chỉ mói bốn tuổi, còn chưa nhìn thấy được cuộc đời tươi đẹp, cô có quyền gì mà cướp đi quyền được sống của một đứa bé chứ?
Tiểu Thi nói chỉ ba tháng!
Cô phải tin rằng ba tháng này Diệp Ân Tuấn sẽ không thay lòng đúng không?
Năm năm cũng đã trôi qua, Diệp Ân Tuấn trong lòng vẫn có cô, ba tháng không là gì đúng không?
Thẩm Hạ Lan không ngừng củng cố nội tâm của mình, nhưng mà dù thế nào, trong lòng cô vẫn đau đớn, thậm chí có chút hít thở không thông.
Nhường người mình thương nhất đi ba tháng, đây là vô năng đến mức nào!
Nhưng người vô năng này lại chính là cô!
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy trong cổ có một loại ngai ngái, lại bị cô áp xuống.
Cô từng bước quay lại về cửa phòng mổ.
Dương Tân và Thẩm Minh Triết lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cũng vô cùng lo lắng.
“Sao thế?"
“Mẹ, mẹ có ổn không? Sắc mặt mẹ không quá tốt!"
Lời nói của Thẩm Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan có chút ảm đạm cười.
Sắc mặt cô sao có thể đẹp được?
Có người muốn tranh lấy người đàn ông của cô, cô chẳng những không bảo vệ được, không giữ được, thậm chỉ còn đồng ý với hiệp nghị ba tháng với người kia, tự tay đưa người mình thương nhất ra ngoài, cảm giác này ai hiểu?
Nhưng trước mặt Thẩm Minh Triết, Thẩm Hạ Lan cũng không thể nói gì.
Cô vuốt vuốt tóc Thẩm Minh Triết nói: “Minh Triết, chỗ ba con cần con và chú Dương Tân ở đây. Nghê Nghê bên kia có vấn đề, cần lên bàn mổ, mẹ phải sang đó."
“Nghê Nghê làm sao vậy? Ba như thế này, bên phía Nghê Nghê kia…"
Lúc này Thẩm Minh Triết có chút bối rối.
Thẩm Hạ Lan vội vàng trấn an cậu bé nói: “Mẹ đã tìm được thận phù hợp cho Nghê Nghê tiến hành cấy ghép, nhưng mà có một số việc mẹ phải sang đó xem ở bên cạnh mưới được. Ba con bên này không biết bao giờ mới tỉnh, bên này cũng không thế không có ai! Con là con trai của mẹ, con và chú Dương Tân thay mẹ ở bên cạnh ba có được không?"
“Vâng!"
Thẩm Minh Triết vội vàng gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng nói: “Mẹ, em gái bên kia có chuyện gì phải nói ngay cho con biết nha. Lúc ba đi ra, tỉnh lại rồi bọn con cũng sẽ lo lắng."
“Biết rồi."
Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu Thẩm Minh Triết, lúc này mới đứng lên, nói với Dương Tân: “Đã làm phiền anh rồi."
“Bà chủ, bên kia cô thật sự không sao chứ?"
Dương Tân thấy cảm xúc Thẩm Hạ Lan không ổn, không khỏi hỏi một câu.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “May mắn ông trời thương tôi, tìm được một quả thận phù hợp rồi, như vậy Nghê Nghê được cứu rồi, Diệp Ân Tuấn cũng không phải lo lắng nữa. Hai bên đều vẹn toàn, rất tốt. Nhưng mà bên đó có một số việc cần tôi phải xử lý, Nghê Nghê phẫu thuật lớn như vậy tôi cũng muốn ở bên cạnh con bé. Cho nên bên này phải làm phiền anh rồi."
“Không phiền, tôi sẽ cố gắng bảo vệ Diệp tổng và cậu chủ."
Lời nói của Dương Tân làm Thẩm Hạ Lan cũng có chút yên lòng.
Cô rất muốn đi vào liếc nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, biết anh có ổn không, thậm chí có thể nói với anh Nghê Nghê sắp phẫu thuật rồi.
Nhưng mà bây giờ cô không vào được.
Cách một cánh cửa, lại thật sự giống như cách thiên sơn vạn thủy, gần trước mắt mà xa tận chân trời, cái cảm giác này làm Thẩm Hạ Lan vô cùng mệt mỏi, rồi lại đau khổ.
Ánh mắt cô có chút ẩm ướt, lại chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cuối cùng, cô xoay người rời đi, từng bước ra khỏi bệnh viện, nhưng mà đôi chân kia khó chịu giống như bút chì bị rút ruột.
Tiểu Thi đứng bên ngoài chờ, cũng không có sốt ruột gì cả, thậm chỉ lấy điện thoại di động ra chơi.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, Tiểu Thi tắt di động đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy đó là một cái điện thoại cũ kỹ, đã dùng đến mức bạc màu rồi, nhưng mà Tiểu Thi không ghét bỏ, vẫn dùng như cũ.
Cô tự nói với mình, không thể có bất kỳ lòng thương hại nào với Tiểu Thi nữa rồi.
Người phụ nữ này tính toán hơn bất kỳ ai, thậm chí biết lợi ích nào nên lấy hay bỏ. Người phụ nữ như vậy mặc dù cuộc sống hơi khổ, cũng tốt hơn người như cô?
Thậm Hạ Lan trào phúng mắng mình một câu, nhàn nhạt nói: “Đi thôi."
Cô đi đằng trước, Tiểu Thi ở đằng sau, hai người chặn một chiếc xe lại, trực tiếp đến bệnh viên trung tâm thành phố.
Lúc trên đường, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến lời nói của Tiểu Tử và thím Trương, bọn họ nói trong bệnh viện có người của bọn họ, sẽ làm Thẩm Nghê Nghê chết trên bàn phẫu thuật, lúc này lại cứ quẩn quanh bên tai Thẩm Hạ Lan.
Cô nhanh chóng gọi cho Hoắc Chấn Đình một cuộc điện thoại.
Hôm nay không thể gọi cậu Hoắc rồi.
Lúc điện thoại vừa nhận Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng mở miệng.
“Chú út."
Hai chữ này làm tim của Hoắc Chấn Đình nhói một cái, cảm giác phức tạp nói không nên lời.
Thẩm Hạ Lan gọi anh ta, nói rõ Thẩm Hạ Lan thừa nhận thân phận con cháu nhà họ Hoắc của mình, nhưng mà một tiếng “chú út" cũng làm Hoắc Chấn Đình hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ của mình.
Người phụ nữ mà đời này động tâm đầu tiên lại là cháu gái ruột của mình!
Đây quả thực làm anh ta có chút không thể chấp nhận, lại không thể không thừa nhận!
Hoắc Chấn Đình hít sâu một hơi, dùng âm thanh tự cho là hoàn mỹ đáp lại.
“Ân Tuấn phẫu thuật xong rồi?"
“Vẫn chưa, nhưng mà bên phía Nghê Nghê có một số chuyện, tôi muốn nhờ chú út giúp một việc, không biết bây giờ chú út có rảnh không?"
Thẩm Hạ Lan nói vô cùng khách khí.
Loại quen thuộc và thân thiết với Hoắc Chấn Đình trước đó, hôm nay hình như xa cách hơn rất nhiều.
Hoắc Chấn Đình không biết bây giờ trong lòng Thẩm Hạ Lan nghĩ cái gì, nhưng mà yêu cầu của Thẩm Hạ Lan anh chắc sẽ không từ chối.
“Chỉ cần là chuyện của em, tôi đều có thời gian. Gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua đó tìm em."
Lời nói của Hoắc Chấn Đình làm trong lòng Thẩm Hạ Lan yên tâm không ít, lập tức gửi địa chỉ bệnh viện trung tâm thành phố đến, hơn nữa cũng nói ra lo lắng của mình.
Tác giả :
Vi Lan Tử Mặc