Cục Cưng Có Chiêu
Chương 158: Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút
Thẩm Hạ Lan khóc đến ngất đi.
Khi không nhìn thấy Thẩm Minh Triết, cô còn có thể tự an ủi mình, Thẩm Minh Triết vẫn còn có chút kỹ năng tự vệ, dù sao cũng đi theo Diêm Chấn lâu như vậy rồi!
Tại giây phút Sở Anh Lạc gửi video cho cô, tất cả chờ mong vào ảo tưởng đã hoàn toàn sụp đổ.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan khóc ngất đi, hơi thở nghiêm nghị bao phủ toàn thân.
“Tìm cho tôi, cho dù phải lật tung Hải Thành cũng phải tìm được Sở Anh Lạc cho tôi! Mặt khác, Tống Đình, bắt Tống Khinh Dao lại cho tôi. Truyền ra tin tức, chỉ cần một ngày Sở Anh Lạc không xuất hiện, tôi sẽ làm cho Tống Khinh Dao chảy máu một giờ. Nếu con trai tôi mất một giọt máu, tôi tuyệt đối sẽ để cho Tống Khinh Dao và toàn bộ nhà họ Sở chôn cùng!"
Giờ khắc này Diệp Ân Tuấn là tàn nhẫn, là điên cuồng, anh hận không thể phá hủy toàn bộ thế giới, vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Minh Triết chảy máu, tất cả lý trí đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan trở về khu nhà cũ nhà họ Diệp.
Không biết thím Trương xuất viện từ lúc nào, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, muốn bước lên nói gì đó, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.
“Thím Trương, bây giờ tôi không có tâm trạng nghe thím nói gì cả, bây giờ bất cứ chuyện gì đều không quan trọng bằng con của tôi và Thẩm Hạ Lan. Nếu như thím trở về là vì không muốn để cho tôi và Thẩm Hạ Lan tiếp tục ở cùng nhau, vậy thím có thể đi rồi."
Diệp Ân Tuấn nói xong thì ôm Thẩm Hạ Lan vào phòng ngủ.
Thím Trương nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệp Ân Tuấn, muốn nói lại thôi.
Tống Đình thấy anh như vậy, tốt bụng nói: “Thím Trương, thím ở nhà họ Diệp đã lâu, thím cũng biết tính tình của Tổng giám đốc Diệp. Mặc kệ thím có bất mãn gì với mợ chủ, bây giờ không thấy cậu chủ nhỏ Minh Triết, cậu bé là con trai ruột của Tổng giám đốc Diệp, vào thời điểm thế này, thím cũng đừng làm loạn thêm nữa."
Sắc mặt thím Trương có phần khó coi.
Bà ta suýt chút nữa dập đầu chết, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không cắt đứt với Thẩm Hạ Lan, bây giờ lại còn vì Thẩm Minh Triết và Thẩm Hạ Lan mà đối xử lạnh nhạt với bà ta như vậy.
Thím Trương thật sự muốn phẩy tay áo rời đi, không tiếp tục quan tâm những chuyện này nữa, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cô đơn xuống tầng, bóng hình cao lớn lung lay loạng choạng, giống như sắp không nhịn được nữa kia, thím Trương lại cảm thấy đau lòng.
“Cậu chủ, tôi đi làm chút gì cho cậu ăn nhé?"
“Không cần, tôi ăn không vào."
Diệp Ân Tuấn ngồi trên ghế sofa.
Thẩm Hạ Lan là bị anh cưỡng ép dỗ dành cho bình tĩnh mới ngủ thiếp đi.
Anh là một người đàn ông, cần chèo chống mái nhà này, nhưng anh cũng là một con người, cũng là một người ba.
Khi anh nhìn thấy máu tươi của Thẩm Minh Triết, thật ra Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Rốt cuộc bây giờ nhóc con kia sao rồi?
Nếu Sở Anh Lạc muốn để cho Thẩm Hạ Lan đi đến, vì sao lại ẩn nấp chứ?
Rốt cuộc cô ta đi nơi nào!
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Chưa từng có giây phút nào mà Diệp Ân Tuấn sốt ruột và bất lực như bây giờ.
Thím Trương thấy dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn, rót một cốc nước nóng đưa đến.
“Cậu chủ, có muốn gọi điện thoại cho bà chủ không? Chưa biết chừng bà lại có cách."
Lời nói của thím Trương khiến Diệp Ân Tuấn lắc đầu: “Ấn tượng của mẹ tôi với Thẩm Hạ Lan không tốt, cũng không cho rằng Minh Triết là con trai tôi, bây giờ vốn sẽ không quan tâm đến loại chuyện này. Thím Trương, thím đi nghỉ ngơi đi, đừng để ý đến tôi."
“Sao tôi có thể mặc kệ cậu chứ? Cậu nhìn dáng vẻ hiện giờ của mình đi, giống như ba hồn bảy vía đều không có ở đây rồi, tôi nhìn mà đau lòng! Cậu chính là một tay tôi vất vả nuôi lớn đấy."
Cái mũi của thím Trương ê ẩm, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Tôi biết thím đau lòng thay tôi, vậy thím phải biết bây giờ tôi lo lắng cho tình hình của Minh Triết đến nhường nào, tôi cũng là một người ba, từ nhỏ thằng bé đã không lớn lên bên tôi, khi thằng bé cần tôi tôi đều không có ở đó, bây giờ cuối cùng thằng bé cũng trở về bên cạnh tôi rồi, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy ngay dưới mí mắt của tôi, thím bảo tôi phải làm sao bây giờ?"
“Cậu chủ, cậu là người, không phải thần, có một số việc cậu không thể khống chế, bây giờ mợ chủ đã như vậy, nếu như cậu còn thế nữa, vậy nhà họ Diệp xong rồi."
Lần đầu tiên thím Trương gọi Thẩm Hạ Lan là mợ chủ.
Diệp Ân Tuấn nhạy cảm nhận ra điểm này.
“Thím công nhận Hạ Lan rồi?"
“Tôi không công nhận thì có thể làm thế nào chứ? Cậu chủ không phải cô ta không cưới, bây giờ cậu chủ nhỏ Minh Triết gặp chuyện không may, nếu như tôi lại khiến cậu ngột ngạt, cậu còn có ai bên cạnh để có thể dựa vào đây? Cậu là đứa nhỏ mà một tay tôi nuôi nấng, coi như tôi chết rồi, cũng không thể nhìn cậu khổ sở."
Lời nói của thím Trương như một dòng nước ấm chảy qua trái tim Diệp Ân Tuấn.
“Cảm ơn thím, thím Trương."
“Cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi làm chút gì cho mọi người ăn. Lát nữa mọi người tỉnh dậy rồi ăn."
Thím Trương lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó xoay người đi vào nhà bếp.
Diệp Ân Tuấn thấy thím Trương thay đổi thế này, không nhịn được cảm thấy vui mừng, Tống Đình cũng thấp giọng nói: “Nếu như thím Trương có thể giúp anh, vậy thì tốt quá rồi."
“Đúng vậy!"
Diệp Ân Tuấn cảm thấy được an ủi, mặc dù vẫn lo lắng cho Thẩm Minh Triết, nhưng cũng hơi buồn ngủ.
Anh dựa vào ghế sofa, từ từ nhắm mắt lại.
Thẩm Hạ Lan mơ màng, dường như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, ngọt ngào, thơm mát.
Bỗng nhiên cô mở mắt, lại thấy một bóng người đứng trước giường cô, hung dữ nhìn cô.
“Bà là…"
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói hết lời đã bị bóng đen bịt miệng lại, lập tức bị đánh ngất xỉu.
Bóng đen vác Thẩm Hạ Lan trên vai, sau đó ra khỏi phòng ngủ.
Người bên ngoài đều ngủ thiếp đi, thậm chí ngay cả Diệp Ân Tuấn cũng ngủ mê mệt không tỉnh ở trên ghế sofa.
Bóng đen cứ trắng trợn mang Thẩm Hạ Lan ra khỏi nhà họ Diệp như vậy.
Khi tỉnh lại, Thẩm Hạ Lan thấy mình đang ở trên một con thuyền.
Trong khoang thuyền chứa đầy người, đủ loại mùi vị trộn lẫn với nhau, vô cùng gay mũi.
Cô muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện cổ họng mình vô cùng đau đớn, một chữ cũng không nói ra được.
Cô đột nhiên nhớ đến bóng đen trước khi mê man, quen thuộc như vậy, thù hận cô như vậy.
Là thím Trương!
Thẩm Hạ Lan muốn giãy giụa, lại bị người bên cạnh đẩy một cái.
“Đừng nhúc nhích, thuyền này vốn rất chật, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút."
Bên cạnh là một người phụ nữ đen sì, không biết là vì ánh sáng, hay là bản thân đã rất đen rồi, Thẩm Hạ Lan nhìn không rõ mặt cô ta.
Cô muốn hỏi xem đây là thuyền gì, muốn đi đâu, nhưng cô lại không nói ra lời.
Rất có thể cô đã bị câm rồi.
Thẩm Hạ Lan tiếp tục giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị người phụ nữ bên cạnh đè xuống.
“Đã bảo cô đừng nhúc nhích rồi! Đây là thuyền buôn lậu, chúng ta đều bị bán, nếu như cô có bất kỳ dấu hiệu muốn chạy trốn nào, bọn họ sẽ trực tiếp ném cô vào trong biển rộng. Biển rộng mênh mông thế này, rơi xuống chỉ có nước để cho cá mập ăn, tôi biết có lẽ cô không cam lòng bị bán ra nước ngoài, nhưng có ai trong chúng ta ở nơi này thích đi chứ? Chết vinh không bằng sống nhục, chỉ cần cô còn sống thì sẽ có hi vọng. Cô nghe tôi, phải sống sót rồi mới nói tiếp được."
Lời người phụ nữ nói khiến trái tim Thẩm Hạ Lan trầm xuống.
Cô bị bán ra nước ngoài?
Người nào bán cô?
Thím Trương sao?
Cả trái tim Thẩm Hạ Lan như chìm xuống đáy vực.
Không!
Cô không thể đi!
Con trai của cô vẫn chưa tìm được đâu.
Bây giờ còn không biết Thẩm Minh Triết ra sao, cũng không biết đang ở nơi nào, chắc chắn bây giờ cậu bé rất cần người mẹ như cô ở bên cạnh.
Sao cô có thể rời đi vào lúc này chứ?
Thẩm Hạ Lan căn bản không quan tâm đến lời khuyên răn của người phụ nữ đen, cô cố gắng đẩy cô ta ra, sau đó đứng dậy định chạy ra bên ngoài, lại bị một gã đàn ông tiến vào đá ngã xuống đất.
“Cái thứ không nghe lời! Đây là muốn làm gì? Chạy trốn sao? Tao nói cho mày biết, ông đây bỏ ra giá cao mua mày, trước khi mày kiếm lại vốn cho tao, mày đừng mong chạy trốn, mày ngay cả chết cũng không được!"
Người đàn ông nhổ một ngụm nước bọt về phía Thẩm Hạ Lan, tàn bạo nói.
Thẩm Hạ Lan a a a a nói, làm thế nào cũng không thể diễn đạt những gì mình muốn nói.
Người đàn ông cười lạnh: “Hóa ra là một người câm, cũng không tệ, bớt kêu gào gây chuyện bất ngờ. Tao nói cho mày biết, ngoan ngoãn cho tao, chờ lên bờ rồi, tao sẽ đối xử với mày thật tốt, bằng không, trên thuyền này nhiều đàn ông như vậy, mày có tin tao cho bọn họ dạy dỗ mày hay không!"
Dạy dỗ mà người đàn ông nói tất nhiên không phải là dạy dỗ đơn giản.
Thẩm Hạ Lan không phải trẻ con, tất nhiên biết rõ, cô co rụt người lại, ít nhiều cũng ngoan ngoãn hơn rồi.
Đã đến nước này, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước, chỉ hi vọng Diệp Ân Tuấn có thể nhanh chóng tìm ra tung tích của cô, cứu cô ra ngoài.
Bên này, Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy sau giấc ngủ, cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Thím Trương, rót cho tôi cốc nước."
Diệp Ân Tuấn theo bản năng gọi một tiếng, lại không nhìn thấy bóng dáng thím Trương.
Anh lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn, bên cạnh đều là người đang xiêu xiêu vẹo vẹo ngủ mê.
Cảnh tượng tương tự như vậy khiến Diệp Ân Tuấn đột nhiên giật mình.
“Hạ Lan!"
Anh sải bước chạy đến phòng ngủ, nhưng trong phòng ngủ nào còn bóng dáng Thẩm Hạ Lan?
Cảnh tượng tương tự, thủ đoạn tương tự, anh lại một lần nữa mất đi vợ của mình.
Diệp Ân Tuấn đấm một phát lên bàn trà.
“Khốn kiếp!"
Dù thế nào anh cũng không ngờ, chuyện này lại liên quan đến thím Trương.
Đúng vậy.
Sau chuyện thẩm mỹ viện lần trước, Tiểu Tử cũng biến mất không thấy, khi đó tất cả mọi người đều nghi ngờ thím Trương, thậm chí anh cũng nghi ngờ, nhưng nhìn lại công ơn nuôi dưỡng của thím Trương với anh, nên anh cũng không tính toán những chuyện này.
Đối với anh mà nói, một Tiểu Tử không nổi lên được sóng lớn gì, nhưng không ngờ bởi vì một lần dung túng đó, chẳng những anh mất đi con trai, bây giờ ngay cả vợ cũng mất rồi.
Diệp Ân Tuấn hối hận không thôi.
Anh nhanh chóng lấy nước giội tất cả mọi người tỉnh lại.
Tống Đình giật mình một cái rồi tỉnh dậy, luống cuống không biết làm sao.
“Tổng giám đốc Diệp, xảy ra chuyện gì?"
“Thím Trương bắt Thẩm Hạ Lan đi rồi, chuốc mê tất cả chúng ta."
Diệp Ân Tuấn không thể nào tha thứ cho bản thân.
Thoáng cái Tống Đình đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
“Là thím Trương? Cậu chủ nhỏ Minh Triết và cậu chủ nhỏ Diệp Tranh mất tích đều do thím Trương làm?"
Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng rõ ràng kết quả chính là như vậy.
Tống Đình quả thật không thể tin nổi, nhưng lại không thể không tin, ngoài thím Trương, còn ai có thể trắng trợn không chút kiêng dè mang bọn họ đi chứ?
“Không phải thím Trương đã đón nhận mợ chủ rồi sao? Sao còn…"
“Bà ta chỉ là tạm thời làm chúng ta yên lòng mà thôi, là tôi sơ suất."
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo đáng sợ, toàn thân tỏa ra hơi thở nghiêm nghị.
Một người giúp việc của khu nhà cũ nhà họ Diệp đùa bỡn xoay bọn họ như chong chóng, lẽ nào lại có lý đó!
“Tổng giám đốc Diệp, vậy phải làm sao bây giờ?"
Liên quan đến thím Trương và Thẩm Hạ Lan, Tống Đình không tự quyết định được, đành phải xin ý kiến của Diệp Ân Tuấn.
Khi không nhìn thấy Thẩm Minh Triết, cô còn có thể tự an ủi mình, Thẩm Minh Triết vẫn còn có chút kỹ năng tự vệ, dù sao cũng đi theo Diêm Chấn lâu như vậy rồi!
Tại giây phút Sở Anh Lạc gửi video cho cô, tất cả chờ mong vào ảo tưởng đã hoàn toàn sụp đổ.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan khóc ngất đi, hơi thở nghiêm nghị bao phủ toàn thân.
“Tìm cho tôi, cho dù phải lật tung Hải Thành cũng phải tìm được Sở Anh Lạc cho tôi! Mặt khác, Tống Đình, bắt Tống Khinh Dao lại cho tôi. Truyền ra tin tức, chỉ cần một ngày Sở Anh Lạc không xuất hiện, tôi sẽ làm cho Tống Khinh Dao chảy máu một giờ. Nếu con trai tôi mất một giọt máu, tôi tuyệt đối sẽ để cho Tống Khinh Dao và toàn bộ nhà họ Sở chôn cùng!"
Giờ khắc này Diệp Ân Tuấn là tàn nhẫn, là điên cuồng, anh hận không thể phá hủy toàn bộ thế giới, vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Minh Triết chảy máu, tất cả lý trí đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan trở về khu nhà cũ nhà họ Diệp.
Không biết thím Trương xuất viện từ lúc nào, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, muốn bước lên nói gì đó, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.
“Thím Trương, bây giờ tôi không có tâm trạng nghe thím nói gì cả, bây giờ bất cứ chuyện gì đều không quan trọng bằng con của tôi và Thẩm Hạ Lan. Nếu như thím trở về là vì không muốn để cho tôi và Thẩm Hạ Lan tiếp tục ở cùng nhau, vậy thím có thể đi rồi."
Diệp Ân Tuấn nói xong thì ôm Thẩm Hạ Lan vào phòng ngủ.
Thím Trương nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệp Ân Tuấn, muốn nói lại thôi.
Tống Đình thấy anh như vậy, tốt bụng nói: “Thím Trương, thím ở nhà họ Diệp đã lâu, thím cũng biết tính tình của Tổng giám đốc Diệp. Mặc kệ thím có bất mãn gì với mợ chủ, bây giờ không thấy cậu chủ nhỏ Minh Triết, cậu bé là con trai ruột của Tổng giám đốc Diệp, vào thời điểm thế này, thím cũng đừng làm loạn thêm nữa."
Sắc mặt thím Trương có phần khó coi.
Bà ta suýt chút nữa dập đầu chết, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không cắt đứt với Thẩm Hạ Lan, bây giờ lại còn vì Thẩm Minh Triết và Thẩm Hạ Lan mà đối xử lạnh nhạt với bà ta như vậy.
Thím Trương thật sự muốn phẩy tay áo rời đi, không tiếp tục quan tâm những chuyện này nữa, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cô đơn xuống tầng, bóng hình cao lớn lung lay loạng choạng, giống như sắp không nhịn được nữa kia, thím Trương lại cảm thấy đau lòng.
“Cậu chủ, tôi đi làm chút gì cho cậu ăn nhé?"
“Không cần, tôi ăn không vào."
Diệp Ân Tuấn ngồi trên ghế sofa.
Thẩm Hạ Lan là bị anh cưỡng ép dỗ dành cho bình tĩnh mới ngủ thiếp đi.
Anh là một người đàn ông, cần chèo chống mái nhà này, nhưng anh cũng là một con người, cũng là một người ba.
Khi anh nhìn thấy máu tươi của Thẩm Minh Triết, thật ra Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Rốt cuộc bây giờ nhóc con kia sao rồi?
Nếu Sở Anh Lạc muốn để cho Thẩm Hạ Lan đi đến, vì sao lại ẩn nấp chứ?
Rốt cuộc cô ta đi nơi nào!
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Chưa từng có giây phút nào mà Diệp Ân Tuấn sốt ruột và bất lực như bây giờ.
Thím Trương thấy dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn, rót một cốc nước nóng đưa đến.
“Cậu chủ, có muốn gọi điện thoại cho bà chủ không? Chưa biết chừng bà lại có cách."
Lời nói của thím Trương khiến Diệp Ân Tuấn lắc đầu: “Ấn tượng của mẹ tôi với Thẩm Hạ Lan không tốt, cũng không cho rằng Minh Triết là con trai tôi, bây giờ vốn sẽ không quan tâm đến loại chuyện này. Thím Trương, thím đi nghỉ ngơi đi, đừng để ý đến tôi."
“Sao tôi có thể mặc kệ cậu chứ? Cậu nhìn dáng vẻ hiện giờ của mình đi, giống như ba hồn bảy vía đều không có ở đây rồi, tôi nhìn mà đau lòng! Cậu chính là một tay tôi vất vả nuôi lớn đấy."
Cái mũi của thím Trương ê ẩm, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Tôi biết thím đau lòng thay tôi, vậy thím phải biết bây giờ tôi lo lắng cho tình hình của Minh Triết đến nhường nào, tôi cũng là một người ba, từ nhỏ thằng bé đã không lớn lên bên tôi, khi thằng bé cần tôi tôi đều không có ở đó, bây giờ cuối cùng thằng bé cũng trở về bên cạnh tôi rồi, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy ngay dưới mí mắt của tôi, thím bảo tôi phải làm sao bây giờ?"
“Cậu chủ, cậu là người, không phải thần, có một số việc cậu không thể khống chế, bây giờ mợ chủ đã như vậy, nếu như cậu còn thế nữa, vậy nhà họ Diệp xong rồi."
Lần đầu tiên thím Trương gọi Thẩm Hạ Lan là mợ chủ.
Diệp Ân Tuấn nhạy cảm nhận ra điểm này.
“Thím công nhận Hạ Lan rồi?"
“Tôi không công nhận thì có thể làm thế nào chứ? Cậu chủ không phải cô ta không cưới, bây giờ cậu chủ nhỏ Minh Triết gặp chuyện không may, nếu như tôi lại khiến cậu ngột ngạt, cậu còn có ai bên cạnh để có thể dựa vào đây? Cậu là đứa nhỏ mà một tay tôi nuôi nấng, coi như tôi chết rồi, cũng không thể nhìn cậu khổ sở."
Lời nói của thím Trương như một dòng nước ấm chảy qua trái tim Diệp Ân Tuấn.
“Cảm ơn thím, thím Trương."
“Cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi làm chút gì cho mọi người ăn. Lát nữa mọi người tỉnh dậy rồi ăn."
Thím Trương lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó xoay người đi vào nhà bếp.
Diệp Ân Tuấn thấy thím Trương thay đổi thế này, không nhịn được cảm thấy vui mừng, Tống Đình cũng thấp giọng nói: “Nếu như thím Trương có thể giúp anh, vậy thì tốt quá rồi."
“Đúng vậy!"
Diệp Ân Tuấn cảm thấy được an ủi, mặc dù vẫn lo lắng cho Thẩm Minh Triết, nhưng cũng hơi buồn ngủ.
Anh dựa vào ghế sofa, từ từ nhắm mắt lại.
Thẩm Hạ Lan mơ màng, dường như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, ngọt ngào, thơm mát.
Bỗng nhiên cô mở mắt, lại thấy một bóng người đứng trước giường cô, hung dữ nhìn cô.
“Bà là…"
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói hết lời đã bị bóng đen bịt miệng lại, lập tức bị đánh ngất xỉu.
Bóng đen vác Thẩm Hạ Lan trên vai, sau đó ra khỏi phòng ngủ.
Người bên ngoài đều ngủ thiếp đi, thậm chí ngay cả Diệp Ân Tuấn cũng ngủ mê mệt không tỉnh ở trên ghế sofa.
Bóng đen cứ trắng trợn mang Thẩm Hạ Lan ra khỏi nhà họ Diệp như vậy.
Khi tỉnh lại, Thẩm Hạ Lan thấy mình đang ở trên một con thuyền.
Trong khoang thuyền chứa đầy người, đủ loại mùi vị trộn lẫn với nhau, vô cùng gay mũi.
Cô muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện cổ họng mình vô cùng đau đớn, một chữ cũng không nói ra được.
Cô đột nhiên nhớ đến bóng đen trước khi mê man, quen thuộc như vậy, thù hận cô như vậy.
Là thím Trương!
Thẩm Hạ Lan muốn giãy giụa, lại bị người bên cạnh đẩy một cái.
“Đừng nhúc nhích, thuyền này vốn rất chật, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút."
Bên cạnh là một người phụ nữ đen sì, không biết là vì ánh sáng, hay là bản thân đã rất đen rồi, Thẩm Hạ Lan nhìn không rõ mặt cô ta.
Cô muốn hỏi xem đây là thuyền gì, muốn đi đâu, nhưng cô lại không nói ra lời.
Rất có thể cô đã bị câm rồi.
Thẩm Hạ Lan tiếp tục giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị người phụ nữ bên cạnh đè xuống.
“Đã bảo cô đừng nhúc nhích rồi! Đây là thuyền buôn lậu, chúng ta đều bị bán, nếu như cô có bất kỳ dấu hiệu muốn chạy trốn nào, bọn họ sẽ trực tiếp ném cô vào trong biển rộng. Biển rộng mênh mông thế này, rơi xuống chỉ có nước để cho cá mập ăn, tôi biết có lẽ cô không cam lòng bị bán ra nước ngoài, nhưng có ai trong chúng ta ở nơi này thích đi chứ? Chết vinh không bằng sống nhục, chỉ cần cô còn sống thì sẽ có hi vọng. Cô nghe tôi, phải sống sót rồi mới nói tiếp được."
Lời người phụ nữ nói khiến trái tim Thẩm Hạ Lan trầm xuống.
Cô bị bán ra nước ngoài?
Người nào bán cô?
Thím Trương sao?
Cả trái tim Thẩm Hạ Lan như chìm xuống đáy vực.
Không!
Cô không thể đi!
Con trai của cô vẫn chưa tìm được đâu.
Bây giờ còn không biết Thẩm Minh Triết ra sao, cũng không biết đang ở nơi nào, chắc chắn bây giờ cậu bé rất cần người mẹ như cô ở bên cạnh.
Sao cô có thể rời đi vào lúc này chứ?
Thẩm Hạ Lan căn bản không quan tâm đến lời khuyên răn của người phụ nữ đen, cô cố gắng đẩy cô ta ra, sau đó đứng dậy định chạy ra bên ngoài, lại bị một gã đàn ông tiến vào đá ngã xuống đất.
“Cái thứ không nghe lời! Đây là muốn làm gì? Chạy trốn sao? Tao nói cho mày biết, ông đây bỏ ra giá cao mua mày, trước khi mày kiếm lại vốn cho tao, mày đừng mong chạy trốn, mày ngay cả chết cũng không được!"
Người đàn ông nhổ một ngụm nước bọt về phía Thẩm Hạ Lan, tàn bạo nói.
Thẩm Hạ Lan a a a a nói, làm thế nào cũng không thể diễn đạt những gì mình muốn nói.
Người đàn ông cười lạnh: “Hóa ra là một người câm, cũng không tệ, bớt kêu gào gây chuyện bất ngờ. Tao nói cho mày biết, ngoan ngoãn cho tao, chờ lên bờ rồi, tao sẽ đối xử với mày thật tốt, bằng không, trên thuyền này nhiều đàn ông như vậy, mày có tin tao cho bọn họ dạy dỗ mày hay không!"
Dạy dỗ mà người đàn ông nói tất nhiên không phải là dạy dỗ đơn giản.
Thẩm Hạ Lan không phải trẻ con, tất nhiên biết rõ, cô co rụt người lại, ít nhiều cũng ngoan ngoãn hơn rồi.
Đã đến nước này, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước, chỉ hi vọng Diệp Ân Tuấn có thể nhanh chóng tìm ra tung tích của cô, cứu cô ra ngoài.
Bên này, Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy sau giấc ngủ, cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Thím Trương, rót cho tôi cốc nước."
Diệp Ân Tuấn theo bản năng gọi một tiếng, lại không nhìn thấy bóng dáng thím Trương.
Anh lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn, bên cạnh đều là người đang xiêu xiêu vẹo vẹo ngủ mê.
Cảnh tượng tương tự như vậy khiến Diệp Ân Tuấn đột nhiên giật mình.
“Hạ Lan!"
Anh sải bước chạy đến phòng ngủ, nhưng trong phòng ngủ nào còn bóng dáng Thẩm Hạ Lan?
Cảnh tượng tương tự, thủ đoạn tương tự, anh lại một lần nữa mất đi vợ của mình.
Diệp Ân Tuấn đấm một phát lên bàn trà.
“Khốn kiếp!"
Dù thế nào anh cũng không ngờ, chuyện này lại liên quan đến thím Trương.
Đúng vậy.
Sau chuyện thẩm mỹ viện lần trước, Tiểu Tử cũng biến mất không thấy, khi đó tất cả mọi người đều nghi ngờ thím Trương, thậm chí anh cũng nghi ngờ, nhưng nhìn lại công ơn nuôi dưỡng của thím Trương với anh, nên anh cũng không tính toán những chuyện này.
Đối với anh mà nói, một Tiểu Tử không nổi lên được sóng lớn gì, nhưng không ngờ bởi vì một lần dung túng đó, chẳng những anh mất đi con trai, bây giờ ngay cả vợ cũng mất rồi.
Diệp Ân Tuấn hối hận không thôi.
Anh nhanh chóng lấy nước giội tất cả mọi người tỉnh lại.
Tống Đình giật mình một cái rồi tỉnh dậy, luống cuống không biết làm sao.
“Tổng giám đốc Diệp, xảy ra chuyện gì?"
“Thím Trương bắt Thẩm Hạ Lan đi rồi, chuốc mê tất cả chúng ta."
Diệp Ân Tuấn không thể nào tha thứ cho bản thân.
Thoáng cái Tống Đình đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
“Là thím Trương? Cậu chủ nhỏ Minh Triết và cậu chủ nhỏ Diệp Tranh mất tích đều do thím Trương làm?"
Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng rõ ràng kết quả chính là như vậy.
Tống Đình quả thật không thể tin nổi, nhưng lại không thể không tin, ngoài thím Trương, còn ai có thể trắng trợn không chút kiêng dè mang bọn họ đi chứ?
“Không phải thím Trương đã đón nhận mợ chủ rồi sao? Sao còn…"
“Bà ta chỉ là tạm thời làm chúng ta yên lòng mà thôi, là tôi sơ suất."
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo đáng sợ, toàn thân tỏa ra hơi thở nghiêm nghị.
Một người giúp việc của khu nhà cũ nhà họ Diệp đùa bỡn xoay bọn họ như chong chóng, lẽ nào lại có lý đó!
“Tổng giám đốc Diệp, vậy phải làm sao bây giờ?"
Liên quan đến thím Trương và Thẩm Hạ Lan, Tống Đình không tự quyết định được, đành phải xin ý kiến của Diệp Ân Tuấn.
Tác giả :
Vi Lan Tử Mặc